11.
“Tề tổng!”
Chúng tôi vừa lái xe ra khỏi bãi, liền nhìn thấy Nhậm Vũ Giai khập khiễng đi ra ngoài, gõ cửa kính xe của Tề Thần.
“Thật ngại quá, vừa rồi em đi xuống lầu không cẩn thận bị ngã, chắc là bong gân rồi, bây giờ gọi taxi cũng không được, anh có thể đưa em đến bệnh viện không?”
Không biết có phải tôi tưởng tượng ra không, nhưng mà khi cửa kính hạ xuống tôi thoáng thấy vẻ mặt khổ sở của Tề Thần.
Tề Thần không trực tiếp trả lời Nhậm Vũ Giai, mà quay sang nhìn tôi.
Tôi vốn muốn đồng ý, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đó của Tề Thần tôi lại ngậm miệng lại.
Ánh mắt ấy rõ ràng là đang cầu xin tôi đồng ý.
Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của Tề Thần: “Anh tự quyết định đi.”
Tề Thần do dự một lúc, nhưng cuối cũng vẫn xuống mở cửa xe cho Nhậm Vũ Giai.
Tôi cũng nghe thấy anh ta nhẹ nhàng trách móc: “Cẩn thận.”
Một câu nói thôi nhưng lại làm trái tim tôi đau đớn như có hàng ngàn mũi tên đâm vào.
Sau khi Nhậm Vũ Giai lên xe, tôi có cơ hội quan sát cô ta kĩ hơn.
Tề Thần nói đúng, cô trợ lí nhỏ này rất giống tôi hồi trẻ.
Nhất là đôi mắt tràn đầy hoài bão và hi vọng.
Và ngay trước khi bước lên xe, cô ta đã mấp máy môi nói gì đó mà chỉ có mình tôi nghe thấy được.
Tôi đã không hiểu gì cho đến khi xe thực sự lăn bánh.
“Tề Thần là của tôi.”
12.
Tôi đơ mất 2s.
Lúc này tôi mới ý thức được cơn đau lúc nãy đến từ đâu.
Là vì Tề Thần biết tôi không muốn cô ta lên xe.
Nhưng anh ta vẫn chọn mặc kệ cảm xúc của tôi.
Không chỉ đơn giản là việc Tề Thần chọn đưa Nhậm Vũ Giai đến bệnh viện.
Mà là anh ta đã chọn Nhậm Vũ Giai giữa hai chúng tôi.
Vì vậy mà lúc nãy Nhậm Vũ Giai mới có hành động khiêu khích như vậy.
Bảy năm tình cảm của chúng tôi dường như đã đến hồi kết.
Tôi luôn nghĩ rằng Tề Thần chắc chắn sẽ chọn tôi.
Hóa ra anh ta đã thay đổi từ bao giờ.
Tôi khẽ giọng: “Tề Thần.”
Anh ta dường như không nghe thấy.
Sau đó giọng của Nhậm Vũ Giai cất lên từ phía sau: “ Anh Thần, cuộc họp ngày mai đã bị hoãn lại, anh đừng quên nhé.”
Mặt tôi sượng trân.
Tề Thần hơi sững sờ, vô thức nhìn tôi.
Bất chợt, một bóng đen vụt qua trước đầu xe.
“Tề Thần! Nhìn đường kìa!!!”
RẦM!!
Tiếng xe cộ va chạm ầm ĩ giữa đường.
Cơn đau đớn lan đến mọi nơi trong cơ thể.
Vị tanh ngọt ngập tràn cổ họng tôi.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi ngất đi chính là Tề Thần không chút do dự ôm cô trợ lí nhỏ của anh ta đi mất.
Như giọt nước tràn ly, tình cảm của chúng tôi không thể cứu vãn nữa rồi.
Một làn khói sộc thẳng vào mũi, tôi hộc máu.
Ngay sau đó, tôi đau đến mức mất ý thức.
13.
Tôi dường như có một giấc mơ.
Mơ thấy khoảng thời gian mà tôi và Tề Thần vừa gặp nhau.
Anh mặc một chiếc sơ mi kẻ sọc, ngồi đọc sách dưới bóng cây, làn gió mùa thu khẽ thổi bay vài sợi tóc mai trên trán anh.
Tôi chạy đến như một làn gió, mạnh dạn tỏ tình: “Anh có thể làm bạn trai em không?”
Anh sững người lại, ngước nhìn với một vẻ hoài nghi trên mặt.
Có lẽ là chưa từng gặp qua cô gái nào mạnh mẽ như vậy, vành tai hơi đỏ lên nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “ Bạn học à, tôi chưa muốn yêu đương.”
Sau đó tôi đã kiên trì theo đuổi anh ấy được ba tháng, nhưng sau khi nghe nói anh ấy có bạn gái tôi đã khóc sưng mắt và thề sẽ không tìm anh ấy nữa.
Nhưng ngày hôm sau tôi lại gặp anh ấy dưới kĩ túc xá nữ.
Tôi nghĩ anh ấy đang đợi bạn gái nên tức giận đến nỗi ôm cuốn sách và bỏ chạy.
Tề Thần giật lấy cặp sách, hỏi tôi đi đâu.
Tôi cúi mặt xuống: “Anh có bạn gái rồi, em sẽ không theo đuổi anh nữa.”
Nói xong nước mắt tôi trào ra, tôi bối rối lấy tay quệt đi.
Anh hốt hoảng: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Nhưng anh càng dỗ, tôi lại càng khóc to hơn.
Tề Thần đen mặt: “Tống Thanh Như, ngẩng mặt lên.”
“?”
Tôi theo phản xạ ngẩng mặt lên, anh luồn tay sau gáy, nhẹ nhàng đặt lên một tôi một nụ hôn.
Đó là nụ hôn đầu của cả hai chúng tôi.
Đó cũng chính là ngày đầu tiên chúng tôi yêu đương.
Bảy năm sau, anh cầu hôn tôi bằng một chiếc
nhẫn kim cương, nói rằng sẽ mãi yêu tôi.
Tôi bị sức nóng của vụ nổ kéo ra khỏi giấc mơ của mình.
Tiếng nổ đùng đoàng khiến tai tôi ù đi.
Cơn đau khiến tôi phải bịt tai lại, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra.
Tôi cố gắng gọi Tề Thần nhiều lần, nhưng anh ta chưa một lần nhìn lại.
Cơn đau khắp người khiến tôi phải tỉnh lại.
14.
“Thanh Như, con tỉnh rồi à? Có khát không mẹ lấy nước cho con uống nhé.”
Tôi cố mở mắt ra.
Đôi mắt mẹ đỏ hoe, ướt đẫm.
Tôi không nói được, chỉ lắc đầu nhẹ.
Mỗi khi cử động, toàn thân đau đớn như bị kiến cắn.
Cổ họng đau rát, vết thương trên tay ngứa ngáy không chịu nổi.
Phòng bệnh yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng khóc của mẹ tôi.
“Mẹ còn tưởng rằng… tưởng rằng đã mất đi con rồi chứ…”
“Quả nhiên là Bồ Tát phù hộ, không để mẹ con mình rời xa nhau.”
Tôi cụp mắt, không nói lời nào.
Tôi có thể rời đi một cách an toàn nhưng tại sao cuối cùng lại suýt c.hết.
Cánh cửa phòng bị mở ra một cách đột ngột.
Tề Thần bước vào với đôi một nhợt nhạt và khuôn mặt hốc hác.
Tôi nói với mẹ: “Mẹ, con hơi khát, mẹ rót hộ con cốc nước nhé.”
Mẹ tôi nhìn Tề Thần, dường như đã đoán được điều gì đó, vỗ nhẹ mu bàn tay tôi: “Bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ đều ủng hộ con.”
Tôi không biết câu này mẹ nói với tôi hay với Tề Thần.
Sau khi mẹ tôi ra ngoài, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Tôi quay mặt sang phía cửa sổ, không muốn nhìn thấy mặt anh ta.
“Anh nghĩ rằng em có thể tự đi ra ngoài, nhưng Giai Giai cô ấy bị bong mắt cá chân, không thể tự di chuyển được, cho nên anh mới…”
“Cho nên…” Tôi nhẹ nhàng cắt lời anh: “Chúng ta chia tay đi Tề Thần.”
Tề Thần thần sắc ngưng trọng, thật lâu sau cũng không phản ứng lại.
Thực ra tôi nên đề cập đến chuyện này sớm hơn.
Nhưng vì tôi cố gắng nghĩ đến bảy năm tình cảm của chúng tôi, muốn cho anh ta thêm một cơ hội.
Thật nực cười.
Tại sao tôi lại đặt cược tương lai của bản thân vào tay kẻ khác cơ chứ.
Trách ai được bây giờ, chỉ trách bản thân quá mù quáng thôi.
“Không, mình sẽ không chia tay.”Anh ta lắc đầu.
“Em cảm thấy không khỏe chỗ nào sao? Anh đi gọi bác sĩ.”
Nói xong anh chuẩn bị quay người rời đi.
“Tề Thần, đừng như vậy nữa, tôi không thích.”
Tề Thần sững người lại một chút, lúc quay đầu lại vành mắt đã đỏ hết lên: “Thanh Như, anh xin lỗi.”
Xin lỗi thì có ích gì.
Từ lúc anh để Nhậm Vũ Giai giao cơm trưa thay tôi, trái tim anh đã hướng về người khác rồi.
15.
“Đừng chia tay được không?” Anh ta khàn giọng hỏi.
Tôi không nói gì cả.
“Chúng ta sắp kết hôn cơ mà, chia tay làm sao được.”
“Sau khi gặp tai nạn xe, phản ứng đầu tiên của anh là gì?” Tôi nhàn nhạt hỏi: “Anh ưu tiên Nhậm Vũ Giai Bị bong gân, hay là vợ chưa cưới của anh sắp c.hết trên xe?”
Vụ tai nạn để lại cái bóng quá lớn, tình cảm của chúng tôi đã không thể cứu vãn nữa rồi.
“Thanh Như, anh xin lỗi…”
“Anh đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Tôi đã từng ở giữa ranh giới của sinh tử.
Vào lúc đấy tôi đã từng tự hỏi mình, liệu tôi có thể mãi mãi ở bên Tề Thần không?
Nhưng nếu tôi chết, bố mẹ tôi phải làm sao?
Họ chỉ có mình đứa con là tôi đây.
Họ không thể sống nếu mất đi tôi.
Tôi không thể để bản thân gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa.
“Thanh như, em có nhớ lúc nhận lời cầu hôn của anh em nói gì không? Em không thể nuốt lời.”
Tề Thần luôn biết cách kìm chế cảm xúc của mình, nhưng giờ đây anh ta đang quỳ bên cạnh giường bệnh của tôi, mắt đỏ hoe.
Tôi không nhìn anh ta, chỉ chăm chú nhìn cái cây bên cạnh cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, mẹ tôi đi rót nước cũng quay lại rồi.
Tề Thần liền đứng dậy rời đi.
Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt của mẹ.
Mới qua vài hôm, trông bà tiều tụy đi nhiều.
Tóc mai bạc đi không ít, nhưng bà vẫn cười với tôi.
Kể cả khi ở bờ vực sinh tử, tôi vẫn không khóc.
Kể cả khi chia tay mối tình bảy năm, tôi vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng mẹ tôi chỉ mỉm cười với tôi, tôi cảm thấy lớp áo giáp tôi dày công xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi òa khóc như một đứa trẻ: “Mẹ, con đau quá…”
Mẹ vừa xoa đầu, vừa lau nước mắt cho tôi.
“Bảo bối, con đừng khóc, mẹ ở đây mà.”
Bình luận facebook