Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Sứ Mệnh Của Mày Đã Xong!
Ngay khi tách đôi chân thon thả của Tô Tuyết ra, tôi cảm thấy rõ ràng tim mình đang đập thình thịch, nhanh đến mức như có thể bật ra khỏi cổ họng bất cứ lúc nào.
Bỗng chốc, tôi cảm thấy miệng càng khô khốc, tôi bắt đầu không kìm được mà nuốt nước miếng, toàn thân bắt đầu bốc hỏa, chuẩn bị bước tiếp theo.
Nhưng, chính lúc này, hai tay Tô Tuyết đột nhiên đẩy cơ thể tôi, như thể không muốn làm với tôi!
Tôi thầm nghĩ: Mẹ kiếp, đã đến bước này rồi, cô còn chống đối cái mẹ gì nữa.
Tôi đưa tay gạt tay Tô Tuyết, định tiếp tục.
Vừa gạt tay Tô Tuyết ra, thì Tô Tuyết lại giơ tay ngăn cản tôi.
Tôi nghĩ thầm, chắc là màn dạo đầu chưa đủ, chưa nhen lên ngọn lửa trong Tô Tuyết.
Cho nên tôi bắt đầu cúi xuống, nhẹ hôn lên cổ cô ấy.
Đương nhiên, tôi muốn hôn môi cô ấy.
Tiếc là cô ấy rất ghét tôi nên không chịu cho tôi hôn môi.
QC
Tôi hôn lên cổ Tô Tuyết, bàn tay cũng bắt đầu sờ soạng cơ thể cô, đầu tiên là chân, sau đó là eo, cuối cùng…
Dần dần, Tô Tuyết đã vào trạng thái.
Trên khuôn mặt vốn đẹp đẽ lạnh lùng chợt ửng hồng như được thêm một lớp phấn, đẹp đến nao lòng.
Đồng thời, đôi môi đỏ căng mọng khẽ mở, thở ra mùi hương như hoa lan.
Tôi nhìn Tô Tuyết, biết rằng thời cơ đã đến gần, chuẩn bị bắt đầu đến bước mà tôi hằng mơ ước.
Cơ thể tôi từ từ đến gần Tô Tuyết, mà Tô Tuyết cũng không phản kháng lại nữa.
Ngay lập tức, cơ thể chúng tôi chỉ còn cách nhau một bàn tay.
Tôi nghĩ thầm: Bình thường giả bộ thanh cao với ông đây, mới ghẹo một chút mà đã ngoan như mèo đấy thôi?
“A, anh rể, sao anh đột nhiên tới đây mà không gọi điện?”, đúng thời khắc quan trọng, tiếng kêu thảng thốt của Lý Khả từ dưới phòng khách truyền tới.
Vừa nghe tiếng, tôi suýt vãi tè.
Chồng của Tô Tuyết -Vương Hoài Viễn đến? Chết tiệt, lúc này anh ta tới đây làm gì?
“Ông xã?”, Tô Tuyết sững sờ, trên khuôn mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, luống cuống vội vàng mặc quần áo.
Tôi cũng bắt đầu mặc quần áo với tốc độ tia chớp.
Bỗng nhiên, giọng nói của Vương Hoài Viễn vang lên ngoài hành lang: “Chị họ của em đâu? Không có nhà sao?”
Lý Khả úp úp mở mở: “Có, trong phòng ngủ…”
Vương Hoài Viễn truy hỏi: “Ở trong phòng ngủ làm gì? Anh đến mà không ra đón?”
Lý Khả nói: “Chị họ quá vất vả vì chuyện mang thai nên đã ngủ rồi”.
Nghe vậy, tôi sợ chết khiếp, thầm cầu nguyện Vương Hoài Viễn đừng vào đây.
Nếu để anh ta biết được, suýt nữa tôi đã ngủ với vợ anh ta, anh ta sẽ giết chết tôi.
Quả nhiên, tiếng bước chân bên ngoài đã dừng lại, Vương Hoài Viễn nghi hoặc hỏi: “Ngủ? Ngủ sớm vậy sao?”
Lý Khả nói: “Vâng vâng vâng, đúng vậy, chị họ…đã ngủ rồi.
Anh rể, anh đừng quấy rầy chị ấy.
Mấy ngày này là thời điểm quan trọng của chị ấy”.
Vương Hoài Viễn lúc đầu im lặng, sau đó đột nhiên tỏ vẻ u ám nói: “Lý Khả, em căng thẳng như vậy làm gì? Ha ha, e là chị họ em đang làm chuyện mờ ám ở trong phòng ngủ”.
Nghe vậy, trái tim tôi lập tức vọt lên tận cổ họng, thầm nghĩ mình sắp tiêu rồi.
Tôi nhìn đảo qua phòng ngủ của Tô Tuyết, định tìm nơi trốn nhưng không có chỗ nào để trốn.
“Cạch!”
Lúc này, cửa phòng ngủ đã bị đá ra, Vương Hoài Viễn hùng hổ đi vào.
Vừa nhìn thấy tôi ở trong phòng ngủ của Tô Tuyết, mặt anh ta lập tức tối sầm lại như có mây đen bao phủ.
Tôi sợ đến mức lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, hoàn toàn không biết mình sẽ đối diện với điều khủng khiếp nào tiếp theo.
Vương Hoài Viễn nhìn Tô Tuyết, hỏi: “Cô đang làm gì vậy, hả?”
Tô Tuyết tỏ vẻ sợ hãi, nói: “Ông xã, đừng hiểu nhầm, chuyện không như anh tưởng tượng đâu…”
“Bốp!”
Cô ấy chưa nói dứt lời, thì đã bị Vương Hoài Viễn cho một cú bạt tai điếng người, năm dấu vân tay đỏ tươi hiện rõ trên đôi má trắng nõn xinh đẹp.
“Bụp!”
Ngay sau đó, Vương Hoài Viễn quay người đá vào bụng tôi một cái.
Bỗng chốc, một cơn đau vặn xoắn từ bụng truyền đến, ruột gan như thắt lại với nhau.
Tôi vô thức đưa tay che bụng, từ từ ngồi xuống, đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh.
“Khốn kiếp, mày cũng to gan đấy, ngay cả người phụ nữ của Vương Hoài Viễn tao mà mày cũng muốn ngủ cùng!”, Vương Hoài Viễn trịch thượng nhìn tôi, giọng nói đầy lạnh lùng.
Tôi thấy rõ ràng, lúc này anh ta nhất định muốn giết chết tôi.
“Mẹ kiếp, mày đúng là gan to bằng trời!”, Vương Hoài Viễn nhấc chân lại đá vào vai tôi, đạp tôi ngã xuống đất.
Tôi không dám thốt ra tiếng nào, sợ chọc giận Vương Hoài Viễn.
Nhưng trong lòng lại thầm thề rằng: Con mẹ nó, cháu trai à, tốt nhất mày nên cầu nguyện cuộc đời tao sau này không phát đạt, không thì tao sẽ giết mày đầu tiên đó!
Vương Hoài Viễn xử tôi xong, liền quay người giơ tay định đánh Tô Tuyết, “Con đĩ, có phải cô đơn phát điên rồi không, mà lại muốn làm chuyện kinh tởm như vậy với một thằng chó má!”
Tô Tuyết ứa nước mắt, lắc đầu lia lịa, nói: “Ông xã, anh hiểu nhầm em rồi, em đâu có ý khác.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ rụng trứng, em không còn thời gian nữa, em phải có thai trong hôm nay.
Không thì chúng ta không thể thừa kế công ty”.
Vương Hoài Viễn từ từ hạ tay xuống, hỏi: “Cô không lừa tôi, cô chỉ đơn thuần muốn có thai?”
Tô Tuyết liên tục gật đầu, nói: “Vâng vâng vâng, đúng vậy.
Ông xã, em chỉ yêu mình anh thôi, em thề đấy! Anh thử nghĩ xem, tên đàn ông tởm lợm như Hứa Lương sao có thể sánh với chồng của em? Trong mắt em hắn ta chẳng qua chỉ là một con chó thôi, nhìn thấy hắn là em mắc ói.
Nhưng vì muốn có thai, em không thể không hi sinh bản thân mình…Hu hu”.
Nói đến câu cuối cùng, Tô Tuyết đã khóc không thành tiếng.
Tôi từ từ siết chặt nắm đấm, lời nói của Tô Tuyết như kim đâm từng nhát vào tim tôi.
Có lẽ cô ấy đã quên bộ dạng khao khát của cô ấy ở trên giường khi nãy.
Vương Hoài Viễn đột nhiên thở dài, nhìn Tô Tuyết nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh tin em.
Em đâu có kém cỏi đến mức vừa mắt một kẻ đê tiện.
Chuyện mang thai, bác sĩ Trương có cách khác, em không cần chịu thiệt nữa”.
Tô Tuyết lập tức mừng rỡ, hỏi: “Ông xã, có thật không, anh không gạt em chứ?”
Vương Hoài Viễn nói: “Không”.
Anh ta hét lớn ra ngoài cửa: “Bác sĩ Trương, vào đây một lát”.
Ngay lập tức, người đàn ông nhã nhặn khám bệnh cho tôi lần trước bước vào.
Mẹ kiếp!
Lúc này đây, trong lòng tôi căm hận ông ta, nếu không phải ông ta quấy rối, thì bây giờ tôi và Tô Tuyết đã lên tiên rồi.
Sau đó, Vương Hoài Viễn nói vài câu với ông ta, rồi ông ta xoay người rời đi.
Ngay sau đó, Vương Hoài Viễn nhìn tôi, khiến tôi có cảm giác như món nợ này còn chưa xong đâu.
Trong lòng tôi chợt cảm thấy bất an.
Vương Hoài Viễn cười ảm đạm: “Đồ khốn, sứ mệnh của mày đã xong, đến lúc chúng ta tính sổ với nhau rồi!”
Bỗng chốc, tôi cảm thấy miệng càng khô khốc, tôi bắt đầu không kìm được mà nuốt nước miếng, toàn thân bắt đầu bốc hỏa, chuẩn bị bước tiếp theo.
Nhưng, chính lúc này, hai tay Tô Tuyết đột nhiên đẩy cơ thể tôi, như thể không muốn làm với tôi!
Tôi thầm nghĩ: Mẹ kiếp, đã đến bước này rồi, cô còn chống đối cái mẹ gì nữa.
Tôi đưa tay gạt tay Tô Tuyết, định tiếp tục.
Vừa gạt tay Tô Tuyết ra, thì Tô Tuyết lại giơ tay ngăn cản tôi.
Tôi nghĩ thầm, chắc là màn dạo đầu chưa đủ, chưa nhen lên ngọn lửa trong Tô Tuyết.
Cho nên tôi bắt đầu cúi xuống, nhẹ hôn lên cổ cô ấy.
Đương nhiên, tôi muốn hôn môi cô ấy.
Tiếc là cô ấy rất ghét tôi nên không chịu cho tôi hôn môi.
QC
Tôi hôn lên cổ Tô Tuyết, bàn tay cũng bắt đầu sờ soạng cơ thể cô, đầu tiên là chân, sau đó là eo, cuối cùng…
Dần dần, Tô Tuyết đã vào trạng thái.
Trên khuôn mặt vốn đẹp đẽ lạnh lùng chợt ửng hồng như được thêm một lớp phấn, đẹp đến nao lòng.
Đồng thời, đôi môi đỏ căng mọng khẽ mở, thở ra mùi hương như hoa lan.
Tôi nhìn Tô Tuyết, biết rằng thời cơ đã đến gần, chuẩn bị bắt đầu đến bước mà tôi hằng mơ ước.
Cơ thể tôi từ từ đến gần Tô Tuyết, mà Tô Tuyết cũng không phản kháng lại nữa.
Ngay lập tức, cơ thể chúng tôi chỉ còn cách nhau một bàn tay.
Tôi nghĩ thầm: Bình thường giả bộ thanh cao với ông đây, mới ghẹo một chút mà đã ngoan như mèo đấy thôi?
“A, anh rể, sao anh đột nhiên tới đây mà không gọi điện?”, đúng thời khắc quan trọng, tiếng kêu thảng thốt của Lý Khả từ dưới phòng khách truyền tới.
Vừa nghe tiếng, tôi suýt vãi tè.
Chồng của Tô Tuyết -Vương Hoài Viễn đến? Chết tiệt, lúc này anh ta tới đây làm gì?
“Ông xã?”, Tô Tuyết sững sờ, trên khuôn mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, luống cuống vội vàng mặc quần áo.
Tôi cũng bắt đầu mặc quần áo với tốc độ tia chớp.
Bỗng nhiên, giọng nói của Vương Hoài Viễn vang lên ngoài hành lang: “Chị họ của em đâu? Không có nhà sao?”
Lý Khả úp úp mở mở: “Có, trong phòng ngủ…”
Vương Hoài Viễn truy hỏi: “Ở trong phòng ngủ làm gì? Anh đến mà không ra đón?”
Lý Khả nói: “Chị họ quá vất vả vì chuyện mang thai nên đã ngủ rồi”.
Nghe vậy, tôi sợ chết khiếp, thầm cầu nguyện Vương Hoài Viễn đừng vào đây.
Nếu để anh ta biết được, suýt nữa tôi đã ngủ với vợ anh ta, anh ta sẽ giết chết tôi.
Quả nhiên, tiếng bước chân bên ngoài đã dừng lại, Vương Hoài Viễn nghi hoặc hỏi: “Ngủ? Ngủ sớm vậy sao?”
Lý Khả nói: “Vâng vâng vâng, đúng vậy, chị họ…đã ngủ rồi.
Anh rể, anh đừng quấy rầy chị ấy.
Mấy ngày này là thời điểm quan trọng của chị ấy”.
Vương Hoài Viễn lúc đầu im lặng, sau đó đột nhiên tỏ vẻ u ám nói: “Lý Khả, em căng thẳng như vậy làm gì? Ha ha, e là chị họ em đang làm chuyện mờ ám ở trong phòng ngủ”.
Nghe vậy, trái tim tôi lập tức vọt lên tận cổ họng, thầm nghĩ mình sắp tiêu rồi.
Tôi nhìn đảo qua phòng ngủ của Tô Tuyết, định tìm nơi trốn nhưng không có chỗ nào để trốn.
“Cạch!”
Lúc này, cửa phòng ngủ đã bị đá ra, Vương Hoài Viễn hùng hổ đi vào.
Vừa nhìn thấy tôi ở trong phòng ngủ của Tô Tuyết, mặt anh ta lập tức tối sầm lại như có mây đen bao phủ.
Tôi sợ đến mức lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, hoàn toàn không biết mình sẽ đối diện với điều khủng khiếp nào tiếp theo.
Vương Hoài Viễn nhìn Tô Tuyết, hỏi: “Cô đang làm gì vậy, hả?”
Tô Tuyết tỏ vẻ sợ hãi, nói: “Ông xã, đừng hiểu nhầm, chuyện không như anh tưởng tượng đâu…”
“Bốp!”
Cô ấy chưa nói dứt lời, thì đã bị Vương Hoài Viễn cho một cú bạt tai điếng người, năm dấu vân tay đỏ tươi hiện rõ trên đôi má trắng nõn xinh đẹp.
“Bụp!”
Ngay sau đó, Vương Hoài Viễn quay người đá vào bụng tôi một cái.
Bỗng chốc, một cơn đau vặn xoắn từ bụng truyền đến, ruột gan như thắt lại với nhau.
Tôi vô thức đưa tay che bụng, từ từ ngồi xuống, đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh.
“Khốn kiếp, mày cũng to gan đấy, ngay cả người phụ nữ của Vương Hoài Viễn tao mà mày cũng muốn ngủ cùng!”, Vương Hoài Viễn trịch thượng nhìn tôi, giọng nói đầy lạnh lùng.
Tôi thấy rõ ràng, lúc này anh ta nhất định muốn giết chết tôi.
“Mẹ kiếp, mày đúng là gan to bằng trời!”, Vương Hoài Viễn nhấc chân lại đá vào vai tôi, đạp tôi ngã xuống đất.
Tôi không dám thốt ra tiếng nào, sợ chọc giận Vương Hoài Viễn.
Nhưng trong lòng lại thầm thề rằng: Con mẹ nó, cháu trai à, tốt nhất mày nên cầu nguyện cuộc đời tao sau này không phát đạt, không thì tao sẽ giết mày đầu tiên đó!
Vương Hoài Viễn xử tôi xong, liền quay người giơ tay định đánh Tô Tuyết, “Con đĩ, có phải cô đơn phát điên rồi không, mà lại muốn làm chuyện kinh tởm như vậy với một thằng chó má!”
Tô Tuyết ứa nước mắt, lắc đầu lia lịa, nói: “Ông xã, anh hiểu nhầm em rồi, em đâu có ý khác.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ rụng trứng, em không còn thời gian nữa, em phải có thai trong hôm nay.
Không thì chúng ta không thể thừa kế công ty”.
Vương Hoài Viễn từ từ hạ tay xuống, hỏi: “Cô không lừa tôi, cô chỉ đơn thuần muốn có thai?”
Tô Tuyết liên tục gật đầu, nói: “Vâng vâng vâng, đúng vậy.
Ông xã, em chỉ yêu mình anh thôi, em thề đấy! Anh thử nghĩ xem, tên đàn ông tởm lợm như Hứa Lương sao có thể sánh với chồng của em? Trong mắt em hắn ta chẳng qua chỉ là một con chó thôi, nhìn thấy hắn là em mắc ói.
Nhưng vì muốn có thai, em không thể không hi sinh bản thân mình…Hu hu”.
Nói đến câu cuối cùng, Tô Tuyết đã khóc không thành tiếng.
Tôi từ từ siết chặt nắm đấm, lời nói của Tô Tuyết như kim đâm từng nhát vào tim tôi.
Có lẽ cô ấy đã quên bộ dạng khao khát của cô ấy ở trên giường khi nãy.
Vương Hoài Viễn đột nhiên thở dài, nhìn Tô Tuyết nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh tin em.
Em đâu có kém cỏi đến mức vừa mắt một kẻ đê tiện.
Chuyện mang thai, bác sĩ Trương có cách khác, em không cần chịu thiệt nữa”.
Tô Tuyết lập tức mừng rỡ, hỏi: “Ông xã, có thật không, anh không gạt em chứ?”
Vương Hoài Viễn nói: “Không”.
Anh ta hét lớn ra ngoài cửa: “Bác sĩ Trương, vào đây một lát”.
Ngay lập tức, người đàn ông nhã nhặn khám bệnh cho tôi lần trước bước vào.
Mẹ kiếp!
Lúc này đây, trong lòng tôi căm hận ông ta, nếu không phải ông ta quấy rối, thì bây giờ tôi và Tô Tuyết đã lên tiên rồi.
Sau đó, Vương Hoài Viễn nói vài câu với ông ta, rồi ông ta xoay người rời đi.
Ngay sau đó, Vương Hoài Viễn nhìn tôi, khiến tôi có cảm giác như món nợ này còn chưa xong đâu.
Trong lòng tôi chợt cảm thấy bất an.
Vương Hoài Viễn cười ảm đạm: “Đồ khốn, sứ mệnh của mày đã xong, đến lúc chúng ta tính sổ với nhau rồi!”
Bình luận facebook