Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Tâm Tư Của Chị Lan
Tôi vội vàng gọi cho đám người của Tô Tuyết hỏi: "Thế nào rồi, đã tìm được gì chưa?"
Người đàn ông kia đáp: "Vẫn chưa, sân bay rộng quá, tuy rằng chúng tôi đã chia nhau đi tìm rồi nhưng mới kiểm tra được 2/3 diện tích sân bay thôi thôi, còn 1/3 diện tích vẫn chưa kiểm tra."
Nghe vậy, tôi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an, nói: "Mấy người tiếp tục ở đây tìm, tôi có việc gấp phải về trước".
Hắn ừ một tiếng rồi nói: "Bọn tôi sẽ tìm khắp các ngóc ngách trong sân bay, nhưng nếu thật sự vẫn không tìm ra người mà cậu nói, thì cũng đành quay về vậy".
Tôi đáp: "Được, cứ quyết vậy đi".
Tôi cúp điện thoại, vội vã từ sân bay chạy về Chỉ Tuý Kim Mê.
Nếu như tôi quay lại muộn quá, nhất định sẽ bị chị Lan nghi ngờ.
Đừng nghĩ hàng ngày chị Lan đối tốt với tôi, thật ra chị ta là người phụ nữ ích kỉ vô cùng, nếu không thì lần trước chị ta sẽ không vì lợi ích bản thân mà bắt tôi giả làm trai bao đâu.
Sau đó, khi tôi vừa về tới Chỉ Tuý Kim Mê liền thấy Tô Tuyết gọi điện tới, nói: "Chuyện gì vậy Hứa Lương? Người của tôi mới nhắn tin nói tìm khắp sân bay cũng không thấy người mà anh muốn tìm, rồi ảnh cũng không lấy được".
Lúc này tôi không tiện nghe điện thoại liền nói một câu rồi tức tốc cúp máy: "Tối về tôi sẽ giải thích sau".
Tôi buồn như chó cắn, thầm nghĩ đúng là xui xẻo, vất vả cả một buổi tối chẳng thu hoạch được cái gì, thậm chí rất có thể sẽ làm lộ ra chuyện tôi làm việc ở Chỉ Tuý Kim Mê cho Vương Hoài Viễn biết.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vội vàng chạy về phía văn phòng của chị Lan, tính nghe ngóng tin tức từ chị ta.
Lúc tôi tới văn phòng của chị Lan, chỉ có một mình chị ta đang ngồi uống sâm panh trong đó, xem ra tâm trạng khá tốt.
Tôi thầm nghĩ, có gì đó sai sai nhỉ, Vương Hoài Viễn tối nay vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở câu lạc bộ, chị ta là quản lý ở đây, đáng nhẽ không thể thảnh thơi như vậy chứ.
Mẹ kiếp! Chị ta đang ăn mừng sao?
Vừa nhìn thấy tôi, chị Lan cười tươi và nói: "Hứa Lương, may mà hôm nay có manh mối của cậu, không thật sự để hai đứa mất dạy Lưu Khôn và Sở Nhan chạy mất rồi".
Tôi ngây người, nghe cách nói của chị Lan, hình như đã bắt được Lưu Khôn và Sở Nhan rồi, tôi liền hỏi: "Chị Lan, bắt được người rồi sao?"
Chị Lan vui vẻ nói: "Bắt được rồi, cậu vừa nói chuyện kia tôi liền báo giám đốc Vương luôn, giám đốc Vương ngay lập tức sai người đuổi bắt, mấy phút sau liền tóm được Lưu Khôn và Sở Nhan rồi".
Nghe tới đây, trong lòng tôi kinh ngạc vô cùng, làm sao mà nhanh vậy được chứ? Tôi lúc đó cũng ở sân bay, làm sao người của Vương Hoài Viễn chỉ dùng vài phút là bắt được Lưu Khôn và Sở Nhan chứ?
Tôi nói: "Chị Lan, chị không đùa tôi chứ? Người của giám đốc Vương sao có thể nhanh như vậy được, từ đây tới sân bay cũng mất mấy chục phút mà?"
Chị Lan đứng dậy, cười haha vỗ vai tôi nói: "Hứa Lương, cậu ngây thơ quá rồi, giám đốc Vương là ai chứ? Nhân viên sân bay cũng có người của anh ta! Vậy đó, Lưu Khôn và Sở Nhan vừa bị bắt, giám đốc Vương liền tự mình đi tới sân bay giải quyết rồi".
Nghe vậy, tôi quặn lòng, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra rồi!
Tôi dám chắc trước khi tôi gặp được đám người của Tô Tuyết, người của Vương Hoài Viễn ở sân bay có lẽ đã sớm bắt được Lưu Khôn và Sở Nhan rồi.
Chị Lan tươi cười nói tiếp: "Hứa Lương, tối nay giám đốc Vương bắt được người nhanh như vậy, cậu có công rất lớn".
Tôi nói: "Không có, chị Lan chị lại đùa tôi rồi, chỉ là tôi vô tình nhìn thấy xe của bọn họ đang di chuyển trên đường Thanh Hà, cuối cùng người đoán được ra bọn họ đang tới sân bay là chị mà.
Tôi làm gì có công đâu, haha, nếu như nói có công thì công lao của tôi cũng bé xíu à, không dám so sánh với công lao của chị".
Chị Lan cười tươi như hoa, nhìn tôi đầy tán thưởng, nói: "Hứa Lương, cậu là người rất thông minh, chị Lan thích người như vậy, sau này đi theo chị Lan, đảm bảo đường công danh rộng mở".
Nghe giọng điệu này của chị Lan, có vẻ chị ta tính nuốt trọn số tiền thưởng 1 triệu của Vương Hoài Viễn rồi.
Tôi thầm nghĩ, đúng là người phụ nữ tham lam.
Sau này tôi còn phải làm việc dưới trưởng của chị ta, bây giờ chỉ có thể nịnh nọt chị ta, còn về khoản tiền thưởng kia tôi không nhắc tới một câu, nếu không nhớ đầu chọc giận chị ta rồi bị chị ta mượn việc công trả thù riêng, thì đúng là thiệt nhiều hơn được.
Dù gì thì mục đích tôi tới Chỉ Tuý Kim Mê là để chụp được ảnh hẹn hò của Vương Hoài Viễn và người tình, từ đó có thể được ngủ với Tô Tuyết.
Chị Lan cũng là người hiểu ý, không nhắc tới khoản tiền thưởng 1 triệu kia nữa mà nhìn tôi cười haha: "Hứa Lương, cậu thấy Sở Nhan là người thế nào?"
Tôi có chút ngày người, trong lòng thầm nghĩ vô duyên vô cớ hỏi tôi câu này có mục đích gì?
Tôi đáp: "Vóc dáng đẹp, ngoại hình cũng xinh xắn, hình như vẫn đang là sinh viên đại học?"
Chị Lan cười khúc khích nói: "Đúng vậy, cô ta năm nay là sinh viên năm cuối của trường nghệ thuật".
Trong lòng tôi nghĩ: Bảo sao lại dễ dãi như vậy, thì là ra nữ sinh nghệ thuật.
Ngày xưa tôi nghe bạn tôi nói, rất nhiều nữ sinh nghệ thuật tuỳ tiện lắm, chỉ cần giàu có là bọn họ sẽ đồng ý lên giường với cậu, hơn nữa có nhiều nữ sinh kĩ năng giường chiếu rất đỉnh, có thể khiến đàn ông sung sướng tới chết đi sống lại.
Khi đó lúc nói tới vấn đề này, bạn tôi còn vỗ vai tôi mà dặn, sau này nếu có tiền nhất định phải cặp với một em nữ sinh trường nghệ thuật, xứng đáng để tiêu tiền.
Chị Lan cười khúc khích rồi bất ngờ đưa tay véo "thằng nhỏ" của tôi một phát.
Tôi bị doạ giật mình, vội vàng lấy tay ngăn chị Lan lại, nhưng chị Lan nhất định không buông tay, cứ nắm chặt lấy thằng nhỏ" của tôi.
Làm sao một chàng trai tân như tôi chịu nổi sự cám rỗ này, "thằng nhỏ" bắt đầu có phản ứng.
Trong lòng nghĩ mẹ kiếp, có khi nào chị Lan hôm nay tâm trạng tốt nên muốn "thịt" tôi chứ?
Khoảng hai tiếng nữa giám đốc Vương sẽ xử lý mọi việc xong xuôi, đến lúc đó Sở Nhan sẽ bị đưa về câu lạc bộ, cậu có thể thoải mái đi giày vò cô ta rồi, cậu làm càng tàn nhẫn, giám đốc Vương sẽ càng vui! Haha, cậu có thể thoải mái mà "chơi" cô ta một đêm, coi như cũng không thiệt rồi.
Với một đứa như Sở Nhan, người khác muốn ngủ một đêm với cô ta phải tốn 50 ngàn đó!"
Người đàn ông kia đáp: "Vẫn chưa, sân bay rộng quá, tuy rằng chúng tôi đã chia nhau đi tìm rồi nhưng mới kiểm tra được 2/3 diện tích sân bay thôi thôi, còn 1/3 diện tích vẫn chưa kiểm tra."
Nghe vậy, tôi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an, nói: "Mấy người tiếp tục ở đây tìm, tôi có việc gấp phải về trước".
Hắn ừ một tiếng rồi nói: "Bọn tôi sẽ tìm khắp các ngóc ngách trong sân bay, nhưng nếu thật sự vẫn không tìm ra người mà cậu nói, thì cũng đành quay về vậy".
Tôi đáp: "Được, cứ quyết vậy đi".
Tôi cúp điện thoại, vội vã từ sân bay chạy về Chỉ Tuý Kim Mê.
Nếu như tôi quay lại muộn quá, nhất định sẽ bị chị Lan nghi ngờ.
Đừng nghĩ hàng ngày chị Lan đối tốt với tôi, thật ra chị ta là người phụ nữ ích kỉ vô cùng, nếu không thì lần trước chị ta sẽ không vì lợi ích bản thân mà bắt tôi giả làm trai bao đâu.
Sau đó, khi tôi vừa về tới Chỉ Tuý Kim Mê liền thấy Tô Tuyết gọi điện tới, nói: "Chuyện gì vậy Hứa Lương? Người của tôi mới nhắn tin nói tìm khắp sân bay cũng không thấy người mà anh muốn tìm, rồi ảnh cũng không lấy được".
Lúc này tôi không tiện nghe điện thoại liền nói một câu rồi tức tốc cúp máy: "Tối về tôi sẽ giải thích sau".
Tôi buồn như chó cắn, thầm nghĩ đúng là xui xẻo, vất vả cả một buổi tối chẳng thu hoạch được cái gì, thậm chí rất có thể sẽ làm lộ ra chuyện tôi làm việc ở Chỉ Tuý Kim Mê cho Vương Hoài Viễn biết.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vội vàng chạy về phía văn phòng của chị Lan, tính nghe ngóng tin tức từ chị ta.
Lúc tôi tới văn phòng của chị Lan, chỉ có một mình chị ta đang ngồi uống sâm panh trong đó, xem ra tâm trạng khá tốt.
Tôi thầm nghĩ, có gì đó sai sai nhỉ, Vương Hoài Viễn tối nay vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở câu lạc bộ, chị ta là quản lý ở đây, đáng nhẽ không thể thảnh thơi như vậy chứ.
Mẹ kiếp! Chị ta đang ăn mừng sao?
Vừa nhìn thấy tôi, chị Lan cười tươi và nói: "Hứa Lương, may mà hôm nay có manh mối của cậu, không thật sự để hai đứa mất dạy Lưu Khôn và Sở Nhan chạy mất rồi".
Tôi ngây người, nghe cách nói của chị Lan, hình như đã bắt được Lưu Khôn và Sở Nhan rồi, tôi liền hỏi: "Chị Lan, bắt được người rồi sao?"
Chị Lan vui vẻ nói: "Bắt được rồi, cậu vừa nói chuyện kia tôi liền báo giám đốc Vương luôn, giám đốc Vương ngay lập tức sai người đuổi bắt, mấy phút sau liền tóm được Lưu Khôn và Sở Nhan rồi".
Nghe tới đây, trong lòng tôi kinh ngạc vô cùng, làm sao mà nhanh vậy được chứ? Tôi lúc đó cũng ở sân bay, làm sao người của Vương Hoài Viễn chỉ dùng vài phút là bắt được Lưu Khôn và Sở Nhan chứ?
Tôi nói: "Chị Lan, chị không đùa tôi chứ? Người của giám đốc Vương sao có thể nhanh như vậy được, từ đây tới sân bay cũng mất mấy chục phút mà?"
Chị Lan đứng dậy, cười haha vỗ vai tôi nói: "Hứa Lương, cậu ngây thơ quá rồi, giám đốc Vương là ai chứ? Nhân viên sân bay cũng có người của anh ta! Vậy đó, Lưu Khôn và Sở Nhan vừa bị bắt, giám đốc Vương liền tự mình đi tới sân bay giải quyết rồi".
Nghe vậy, tôi quặn lòng, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra rồi!
Tôi dám chắc trước khi tôi gặp được đám người của Tô Tuyết, người của Vương Hoài Viễn ở sân bay có lẽ đã sớm bắt được Lưu Khôn và Sở Nhan rồi.
Chị Lan tươi cười nói tiếp: "Hứa Lương, tối nay giám đốc Vương bắt được người nhanh như vậy, cậu có công rất lớn".
Tôi nói: "Không có, chị Lan chị lại đùa tôi rồi, chỉ là tôi vô tình nhìn thấy xe của bọn họ đang di chuyển trên đường Thanh Hà, cuối cùng người đoán được ra bọn họ đang tới sân bay là chị mà.
Tôi làm gì có công đâu, haha, nếu như nói có công thì công lao của tôi cũng bé xíu à, không dám so sánh với công lao của chị".
Chị Lan cười tươi như hoa, nhìn tôi đầy tán thưởng, nói: "Hứa Lương, cậu là người rất thông minh, chị Lan thích người như vậy, sau này đi theo chị Lan, đảm bảo đường công danh rộng mở".
Nghe giọng điệu này của chị Lan, có vẻ chị ta tính nuốt trọn số tiền thưởng 1 triệu của Vương Hoài Viễn rồi.
Tôi thầm nghĩ, đúng là người phụ nữ tham lam.
Sau này tôi còn phải làm việc dưới trưởng của chị ta, bây giờ chỉ có thể nịnh nọt chị ta, còn về khoản tiền thưởng kia tôi không nhắc tới một câu, nếu không nhớ đầu chọc giận chị ta rồi bị chị ta mượn việc công trả thù riêng, thì đúng là thiệt nhiều hơn được.
Dù gì thì mục đích tôi tới Chỉ Tuý Kim Mê là để chụp được ảnh hẹn hò của Vương Hoài Viễn và người tình, từ đó có thể được ngủ với Tô Tuyết.
Chị Lan cũng là người hiểu ý, không nhắc tới khoản tiền thưởng 1 triệu kia nữa mà nhìn tôi cười haha: "Hứa Lương, cậu thấy Sở Nhan là người thế nào?"
Tôi có chút ngày người, trong lòng thầm nghĩ vô duyên vô cớ hỏi tôi câu này có mục đích gì?
Tôi đáp: "Vóc dáng đẹp, ngoại hình cũng xinh xắn, hình như vẫn đang là sinh viên đại học?"
Chị Lan cười khúc khích nói: "Đúng vậy, cô ta năm nay là sinh viên năm cuối của trường nghệ thuật".
Trong lòng tôi nghĩ: Bảo sao lại dễ dãi như vậy, thì là ra nữ sinh nghệ thuật.
Ngày xưa tôi nghe bạn tôi nói, rất nhiều nữ sinh nghệ thuật tuỳ tiện lắm, chỉ cần giàu có là bọn họ sẽ đồng ý lên giường với cậu, hơn nữa có nhiều nữ sinh kĩ năng giường chiếu rất đỉnh, có thể khiến đàn ông sung sướng tới chết đi sống lại.
Khi đó lúc nói tới vấn đề này, bạn tôi còn vỗ vai tôi mà dặn, sau này nếu có tiền nhất định phải cặp với một em nữ sinh trường nghệ thuật, xứng đáng để tiêu tiền.
Chị Lan cười khúc khích rồi bất ngờ đưa tay véo "thằng nhỏ" của tôi một phát.
Tôi bị doạ giật mình, vội vàng lấy tay ngăn chị Lan lại, nhưng chị Lan nhất định không buông tay, cứ nắm chặt lấy thằng nhỏ" của tôi.
Làm sao một chàng trai tân như tôi chịu nổi sự cám rỗ này, "thằng nhỏ" bắt đầu có phản ứng.
Trong lòng nghĩ mẹ kiếp, có khi nào chị Lan hôm nay tâm trạng tốt nên muốn "thịt" tôi chứ?
Khoảng hai tiếng nữa giám đốc Vương sẽ xử lý mọi việc xong xuôi, đến lúc đó Sở Nhan sẽ bị đưa về câu lạc bộ, cậu có thể thoải mái đi giày vò cô ta rồi, cậu làm càng tàn nhẫn, giám đốc Vương sẽ càng vui! Haha, cậu có thể thoải mái mà "chơi" cô ta một đêm, coi như cũng không thiệt rồi.
Với một đứa như Sở Nhan, người khác muốn ngủ một đêm với cô ta phải tốn 50 ngàn đó!"
Bình luận facebook