• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New ANH TỔNG HỌ HÀN CỤC SÚC ĐÁNG YÊU (1 Viewer)

  • Chương 7-8

Chương 7: Tôi đặt trước rồi!


Bầu không khí trong xe vô cùng bối rối, Hàn Đông Liệt càng là nổi trận lôi đình, không nghĩ rằng cô lại tin những lời đồn đãi về mình! Người phụ nữ này là đồ đần sao? Vậy mà cũng hoài nghi hắn có vấn đề! Cái gì? gay?


Kìm nén tức giận, chuẩn bị giải thích, “Âu Thiển Thiển, tôi cho cô biết, tôi kỳ thật…”


“Hàn Đông Liệt, anh không cần trả lời tôi cũng không sao!” Âu Thiển Thiển cắt ngang lời hắn nói, “Tôi biết rõ loại chuyện này không phải anh có thể khống chế tôi rất hiểu tâm tình bây giờ của anh. Nhưng anh cũng phải vì Hàn gia nghĩ lại, anh là con cháu duy nhất cùa Hàn gia, nếu như ngay cả anh … Cái kia lời mà nói… cái kia Hàn gia về sau muốn làm sao bây giờ?” Còn có, nhiệm vụ của cô làm sao bây giờ? ( khóc ~~~~)


“Cô ở đây đùa với tôi sao?” Hắn nổi giận!


“Không có!” Cô chỗ nào dám!


“Cô…..”


Hàn Đông Liệt giọng nói lạnh lùng giống như hai con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn đầy dối trá của cô! Thật là đáng chết, vì cái gì hắn muốn giải thích? Tại sao phải bị cô xỏ mũi dẫn đi? Cô cứ như vậy hy vọng hắn là gay sao? Không được, không thể để cho cô làm rối loạn đầu óc của mình. Nếu cô tin tưởng không nghi ngờ hắn là gay, vậy hắn cứ tiếp tục giả bộ? vì còn chưa biết được mục đích cô trở về, hắn sẽ diễn vai nhân vật gay, đợi đến lúc tất cả mọi chuyện rõ ràng, hắn tự nhiên sẽ khiến cô triệt để thanh tỉnh, cũng đem cô ăn ăn ăn ăn… Ăn liền xương cốt đều không chừa! Ha ha, thật muốn nhìn xem biểu lộ của cô khi đó, nhất định sẽ rất thú vị?


Rất tốt! Âu Thiển Thiển, thân thể của cô cùng trái tim, tôi Hàn Đông Liệt đặt trước rồi!


“Ký tên!” Đem hợp đồng rơi dưới chân nhặt lên, lần nữa ném cho cô.


Âu Thiển Thiển nhìn nhìn mặt hắn, sau đó đặt bút vung lên, ký xuống tên của mình!


Hợp đồng… Bắt đầu có hiệu lực! ( hai người… Âm thầm cười trộm )


※※※


Biệt thự nghỉ đông.


“Thiển Thiển? Thật là Thiển Thiển sao? Mau tới đây để cho bác nhìn xem…” Lê Thư Nhã bưng lấy mặt Âu Thiển Thiển, mắt hiện nước mắt, “Thay đổi, thật sự thay đổi! Chớp mắt mười lăm năm đã qua, cháu cưng của bác trở thành đại mỹ nhân, làm bác không nhận ra rồi…”


Nhớ tới 23 năm trước, Hàn gia cùng Âu gia là trùm trong giới kinh doanh, hơn nữa Hàn Nguyên cùng Âu Chấn lại kết giao bạn bè nhiều năm, khi Mạc Vân Đình hạ sinh Âu Thiển Thiển, hai nhà cứ như vậy lập tức định ra hôn ước, nhưng là tám năm về sau, Âu gia đột nhiên tuyên bố phá sản, cả nhà trong một đêm biến mất không còn bóng dáng, Hàn Nguyên phái rất nhiều người đi tìm, nhưng là mỗi lần kết quả đều là, người của Âu gia đã toàn bộ chết hết rồi…..


“Bác Thư Nhã, Thiển Thiển rất nhớ người!” Âu Thiển Thiển kêu ngọt ngào, thân mật ôm cổ của bà.


“Nhớ bác vậy tại sao không liên lạc? Nhiều năm như vậy con đi đâu? Con có biết bác lo lắng lắm không? Đúng rồi, ba mẹ của con đâu? Vì sao không cùng con trở về?”


Nghe một loạt câu hỏi, Âu Thiển Thiển có chút buồn rầu, có một số việc cô không muốn nói cho bọn họ biết!


Đột nhiên, mắt cô chợt lóe lên, vuốt tóc chính mình bị gió làm rối, xấu hổ mà nói, “Bác Thư Nhã, bác xem tóc cùng quần áo của con rất lộn xộn, con muốn vào trong sửa sang lại một chút, bác có quần áo cho cháu mặc không?”


Lê Thư Nhã nhìn cô, một đoán cũng biết là cùng Đông Liệt làm chuyện tốt. Bà yêu thương nhìn xem bảo bối của bà, sờ lên mái tóc dài của cô nói, “Tốt, con đi thay quần áo trước đi, bác chờ con! Dì Lan, mang cô Âu đi thay quần áo!”


“Vâng!” Dì Lan đi tới, cung kính cúi đầu xuống nói, “Cô Âu, mời đi theo tôi!”


Âu Thiển Thiển bị đưa lên lầu hai, đại sảnh vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh dị thường, không khí quỷ dị tràn ngập.


“Con thật sự muốn kết hôn cùng con bé?” Một mực ngồi ở một bên không nói gì sắc mặt Hàn Nguyên ngưng trọng nhìn Hàn Đông Liệt.




Chương 8: Mười lăm năm trước


Hàn Đông Liệt thần thái tự nhiên, thanh đạm mà nói, “Mới vừ rồi trên xe cô ấy đã ký, trên danh nghĩa cô ấy đã là vợ của con rồi!”


“Cái gì?” Hàn Nguyên khiếp sợ. Đứa con ngỗ nghịch này, rõ ràng tiền trảm hậu tấu!


“Đây không phải ý của ba sao? Tổ chức yến hội để cho con tìm một phụ nữ làm con dâu của Hàn gia, con đã làm được, ba còn không hài lòng sao?” Hàn Đông Liệt thái độ thư giản, vẻ mặt đầy thích thú.


Hàn Nguyên cau chặt lông mày, muốn nổi giận nhưng kìm lại, “Đúng vậy, ba hy vọng con sớm kết hôn sinh con, nhưng là Thiển Thiển cô ấy mất tích mười lăm năm, mà mười lăm năm này cô ấy làm gì? Suy nghĩ cái gì? Đột nhiên tại sao lại xuất hiện? Mục đích là cái gì? Chúng ta đều hoàn toàn không biết gì cả… Một con dâu bí ẩn như vậy, ba thà rằng không muốn!”


Con của hắn lúc nào trở nên sung huyết não như vậy? Lại có thể chơi trò bí mật kết hôn?


Hàn Đông Liệt nghe xong lời nói của ba hắn, chỉ đơn giản nói với ông năm chữ, “Con không phải là không cưới cô ấy!”


“Anh…..” Hàn Nguyên tức giận từ trên ghế salon đứng lên, nhìn hằm hằm lấy hắn.


Thấy không khí bất thường, Lê Thư Nhã vội vàng nắm lấy tay Hàn Nguyên, kéo ông ngồi lại ghế khuyên bảo, “Ông xã, ông đừng nóng giận, Thiển Thiển từ nhỏ giống như vợ hứa hôn của Đông Liệt, lần này trở về, sớm muộn gì cũng trở thành con dâu của Hàn gia chúng ta, cho dù cô ấy thật sự có mục đích gì, cũng chẳng qua là phụ nữ ở cái tuổi 23, sao có thể cùng hai người đàn ông các người đấu đá, ông cứ thả 100% mà yên tâm, một vạn cái tâm, Thiển Thiển cũng sẽ không đối đầu không quậy phá Hàn gia chúng ta, cái đứa bé kia không phải loại người như vậy, tôi cam đoan với ông!”


“Bà Nhã, lòng người khó đoán…” Nghe xong Lê Thư Nhã khuyên bảo, Hàn Nguyên than thở.


Lòng người khó đoán? Bốn chữ này lại có thể xuất phát từ miệng của ông? Hàn Đông Liệt khinh miệt mà cười cười, “A… Đúng vậy, lòng người khó đoán! Mỗi người đều có mục đích cùng bí mật của mình, đây cũng là chuyện thường tình, chẳng lẽ ba thật không giấu diếm con cái gì sao? Ví dụ như… Chuyện người của Âu gia toàn bộ chết rồi?”


Mỗi một lần hắn phái người đi ra ngoài tìm, nhưng cuối cùng đều nói người Âu gia đã toàn bộ chết rồi, kỳ thật hắn cũng không tin lời ba ba nói, nhưng lại một mực không rõ, vì cái gì ông muốn nói dối gạt hắn?


Hàn Nguyên đột nhiên cả kinh! Chẳng lẽ hắn đã biết? Không, điều đó không có khả năng, hắn không có khả năng sẽ biết sự kiện kia…


“Đây là thật”


Một câu nói vang lên, phá vỡ không khí ngột ngạt lúc này. Âu Thiển Thiển mặc một thân váy màu trắng dài đứng tại đầu bậc thang, mái tóc dài xinh đẹp tán lạc trước ngực, trên mặt Thiển Thiển mang dáng tươi cười, mắt trái góc trên lóe sáng màu đen bảo thạch, bị ánh mặt trời chiếu sáng càng lóe sáng hơn.


Cô bước đi vài bước, vừa đi vừa nói chuyện, “Bác Hàn không có nói dối, kỳ thật mười lăm năm trước trong nhà đột nhiên phá sản, ba ba liền mang theo cả nhà chúng tôi bỏ chạy tới nước Anh, nhưng tới nước Anh vẫn không thể nào né tránh đươc người đòi nợ, cho nên đành phải lại một lần nữa chạy trốn, nhưng không may trên đường đang lẩn trốn đã xảy ra tai nạn xe cộ, ba, mẹ, còn có em gái không qua khỏi, tôi khi đó cũng đang hấp hối, thật vất vả mới sống lại…”


Thanh âm của Thiển Thiển giống như là kể lại câu chuyện của người khác, làm cho người nghe không hiểu cô phải chăng đang đau lòng, nụ cười trên mặt cô nhàn nhạt nửa thật nửa giả như có như không, lại để cho người nghe đoán không ra lời cô nói, đến cùng là thật hay giả… Chỉ là tất cả mọi người bị lời nói của cô làm cho rung động, sau đó cùng nhau trầm mặc…


Chương 9: khinh thường không đếm xỉa


Màn đêm buông xuống, Âu Thiển Thiển nằm trong bồn tắm hình tròn suy nghĩ…


Vốn kế hoạch của cô là, đột nhiên xuất hiện đưa ra lời giải trừ hôn ước, sau đó giả bộ như chạy trốn, sau đó hắn sẽ sốt ruột giữ cô lại, nhưng là không nghĩ tới lại có thể bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Bất quá như vậy cũng tạm được, mặc dù quá trình có chút ít chênh lệch, nhưng kết quả giống nhau. Chỉ là cô thật sự cho tới bây giờ đều không muốn kết hôn.


Nhưng bước kế tiếp cô phải làm sao đây? Cô phải làm sao mới có thể làm một tên gay chuyển “Giới tính”? Nghĩ thế nào mới có thể để cho cô… Âu Thiển Thiển sờ lên chính bụng dưới bằng phẳng của mình.


“Ai… Phiền chết thôi!” Mặc kệ, đi bước nào tính bước đó, tục ngữ có câu: thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường. An tâm an tâm!


“‘Rầm Ào Ào’ ——” Cô từ trong bồn tắm đứng lên, bọt nước văng khắp nơi, bọt nước óng ánh theo da thịt trơn mềm của cô chảy xuống, trở lại trong bồn tắm, chỉ còn lại người không mảnh vải che thân đứng trong bồn tắm.


Cô bước một chân thon dài ra khỏi bồn tắm lớn, đứng vững vàng trên đất! Cùng lúc đó, cửa đang đóng chặt kêu “Răng rắc” một tiếng bị mở ra, Hàn Đông Liệt 1m86 thân hình cao lớn thoáng hiện tại cửa ra vào.


Bốn mắt nhìn nhau —


Âu Thiển Thiển kinh ngạc, thân thể lập tức cứng ngắc, mà Hàn Đông Liệt lại vẻ mặt khoan thai tự đắc, hai cánh tay tùy ý khoanh ở trước ngực, thân thể nghiêng nghiêng dựa vào khuông cửa, con mắt lạnh như băng nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, cả gan nhìn hết toàn thân của cô!


“Ah…” Hắn khinh miệt cười lạnh, sau đó quay người, hướng cửa đi ra.


Tôm luộc?


Âu Thiển Thiển mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu nhìn mình thân thể trần truồng, cái tên gay chết tiệt này, lại dám nhìn thân thể của cô, còn là không có phản ứng nha? Hắn tuyệt đối là đang cười nhạo cô, tuyệt đối là đang châm chọc cô! Tức chết cô á…, không thể tha thứ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể!


“Hàn, Đông, Liệt, anh, chết, đi, —” giọng cô vút cao, nghiến răng nghiến lợi mà nói.


Bước một chân còn lại ra ngoài, hùng hổ muốn tìm hắn tính sổ, nhưng là không đợi cô đi tới cửa, cửa nhà tắm tự động bị mở ra, mà đứng tại cửa ra vào vẫn là cái tên gay chết tiệt kia!


Âu Thiển Thiển kinh ngạc đứng ở tư thế dạng hai chân, theo phản xạ ôm lấy trước ngực! Hắn tại sao quay trở lại? Hắn muốn làm gì? ( chuyển “Tính” rồi hả?)


Hàn Đông Liệt đột nhiên thay đổi thành một người khác, hai con ngươi dừng ở trên người cô, từng bước một tới gần, tà ác quỷ mị.


“Lấy tay ra!” Hắn ngôn ngữ sắc bén, không cho cự tuyệt!


“Không đó? Tại sao tôi phải nghe lời anh? Còn nữa vừa rồi anh đột nhiên xông vào nhìn thấy hết thân thể người khác, một câu xin lỗi cũng không nói đã đi, anh không cảm thấy mình quá không lễ phép sao? Tuy nhiên anh là gay, tôi cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng là tôi… Oa a… Anh muốn làm gì? Dê xồm —”


Lời trách cứ của Âu Thiển Thiển còn chưa nói hết, Hàn Đông Liệt tựu như ác lang nhào đầu về phía trước, dùng sức kéo đôi tay đang bảo vệ trước ngực của cô ra, sau đó nhằm váo cái cổ trắng noãn của cô, hung hăng hôn xuống, cô chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn, mà một lần lại một lần dấu vết đỏ tươi như hoa hồng theo đau đớn mà in lên da thịt trắng noãn của cô.


“Xong!” Hàn Đông Liệt ở trên cổ của cô gặm đã đủ rồi, thoả mãn nhìn bảy tám cái dấu hôn gật đầu, nói, “Như vậy có thể xóa bỏ lời đồn rồi!” Nói xong, quay người, lần nữa tiêu sái rời đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom