Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Khi Liêu Văn Đạo nhận ra cô gái ngồi ngủ trước cửa nhà mình là An An, chút lí trí cuối cùng trong anh đã tiêu tan. An An ngồi trước cửa, hai tay ôm gối, mặt giấu vào cánh tay.
Nhất định cô ấy rất mệt, ngồi như vậy mà cũng ngủ được, mắt ngấn nước, mặt loang lổ như mèo hoa.
Liêu vội mở cửa, bế An An vào nhà, nhận thấy cô nhẹ đi rất nhiều, xương quai xanh nhô lên, nhớ lại khi còn sống chung với nhau, An An đã béo lên trông thấy, da cũng trắng hơn.
An An tỉnh ngủ, mở mắt lặng thinh nhìn người đàn ông có khuôn mặt đăm chiêu, mặc cho anh bế vào nhà,
"Đừng nhìn anh như vậy!" Liêu Văn Đạo thấy cay cay nơi sống mũi "Anh không phải là người tốt."
An An không nói, mắt vẫn nhìn Liêu,hai tay vòng ôm cổ anh, động tác này trước đây quen thuộc, thân thương biết mấy.
"Bọ Con, em gầy quá! Anh trai, chị gái lại bắt nạt em ưh?"Giọng Liêu khản đặc " Đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, anh áy náy vô cùng, anh…,anh đã sai..Bọ con, vì sao em quay về?"
Giọng Liêu dịu dàng, ôm cô gái thay đổi bất thường đặt lên đi văng " Bọ Con, nếu em lại đên, anh sẽ không thể quyết tâm xa rời em "
AN An bỗng chồm dậy lao vào lòng Liêu, òa khóc.Liêu luống cuống, Tiếng khóc đánh thức Chàng béo.Chàng ta đi ra, thấy An An và Liêu ôm nhau bền lằng lặng quay vào phòng ngủ.
"Hu hu.. sao anh nhẫn tâm thế?..Anh biết rõ ngoài anh, trên đời này chẳng có ai cần em…vậy mà anh vẫn bỏ em.Anh biết không, em vẫn đợi điện thoại của anh.. nhưng…"
"Không! Anh không bỏ em! Anh vẫn nhớ em, nhưng anh không dám nói với anh, gánh nặng của anh quá lớn, cho nên anh không thể…, một lời hứa nhỏ nhất anh cũng dám."
"Đừng đuổi em…đừng đuổi em…Nếu không có anh.."
An An nức nở không nói được nữa, hai tay ôm chặt Liêu Văn Đạo, tiếp tục thổ lộ uất ức trong lòng " Không có anh, làm sao em trở về nhà! Làm sao em trở về nhà.."Cô đâp đầu liên hồi vào cổ Liêu, gào lên ai oán "Anh không được đuổi em!Không có anh làm sao em trở về nhà…làm sao trở về nhà…!"
"Được rồi, anh không đuổi! Chưa bao giờ anh muốn đuổi em.Bọ Con ngoan nào, đừng khóc nữa,em khóc làm anh cuống, anh không biết làm thế nào.Bọ Con,đừng khóc nữa, em khóc anh nẫu ruột lắm!"Liêu ra sức vỗ về An An, Vuốt tóc cô, hôn cô, an ủi cô, lòng đau buồn hối hận.Liêu hận mình lúc đó quá tuyệt tình, hận mình làm tổn thương An An.
"Vợ yêu, ngoan đi! Đừng khóc nữa.Sau này chúng mình không xa nhau nữa…Anh sẽ làm việc để nuôi em!Cho em một gia đình, được rồi, khóc nữa giống mèo hoa lắm."
An An không chịu, cứ đấm liên hồi vào người Liêu, tấm tức "Anh tồi lắm, xấu lắm, sao anh lại làm như vậy? Làm em buồn khổ, em như ốm nặng, không, còn khó chịu hơn ốm!Anh là đồ vô lương tâm, nói thay đổi là thay đổi!Trước đây anh đã bảo cho em một gia đinh, vậy mà anh không cần em, không ai cần em! Cả anh nữa, nhất định là anh ghét em! Anh nói đi, anh ghét em có phải không?" Được vỗ về, An An đã khá lên đôi chút, cô nói lộn xộn không đầu không cuối để giải tỏa tủi hờn,đau khổ mười mấy ngày qua.
Liêu Văn Đạo biết mình sai, không biết nói sao, cứ để cho An An nói, để cô trút giận, nhưng mỗi lời nói của cô đều khiến tim anh đau nhói.Liêu đau khổ hối hận, không ngờ vì thói sĩ diện đàn ông của mình, anh đã gây đau đớn cho người yêu đến vậy
Lát sau, An An như con thú bị thương đã bình tĩnh lại, dần dần thôi gào thét.Liêu để cô lên đi văng, khuôn mặt dính đầy cát, đôi mắt rẩu rĩ vẫn chưa nguôi giận, tiếng nấc tủi hờn đứt quãng.Liêu đau đớn tận đáy lòng.Anh bê chậu nước để An An rửa mặt.Rửa mặt xong trông cô như yêu tinh, mặt chỗ tím, chỗ đỏ loang lổ, tóc rối tung.Nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh, thần sắc trở lại bình thường.
Liêu rót nước nhìn An An ngửa cổ tu ừng ực như dân du mục, xó xa nói " Em uống từ từ thôi, có ai uống tranh với em đâu."
Liêu ngồi bên An An, Nhìn cô uống nước xong, anh nhoẻn cười pha trò " Thế nào, bà cô của tôi!"
"Em đói!" An An phụng phịu, nhướn đôi mắt to nhìn Liêu, nói chậm rãi.
Còn nhớ, thủa nhỏ An An đi chơi chạy về nha, quần áo lấm bẩn, biết sẽ bị mẹ mắng, nhưng dù mắng thế nào, chỉ cần cô nói với vẻ tủi thân " Con đói! " là lập tức mẹ cô nguôi giận, vừa làu bàu mắng vừa đi lấy đồ ăn cho cô.Đó là một kỉ niệm không thể tìm lại được.
Thói quen này bây giờ cũng không đổi.An An thích cảm giác được người thân bảo vệ.
Liêu lắc đầu, thầm nghĩ thực ra cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.Anh âu yếm véo mũi cô rồi đi xuống bếp nấu ăn.
Tủ lạnh vẫn còn một con cá tươi và một ít rau.Liêu Văn Đạo đeo tạp dề bắt đầu nấu, vì An An.Trong lòng cảm thấy thư thái.Cuối cùng anh đã cảm nhận được niềm vui của An An khi nấu ăn cho anh ngày trước.Nấu ăn cho người mình yêu quả là sự hưởng thụ tinh thần tuyệt diệu.
Sau đó, anh vừa làm vừa nghĩ tới niềm vui của An An khi ăn món do anh đích thân chuẩn bị.Nấu xong, bưng ra bàn, hồ hởi gọi to "Bọ Con yêu ơi, cơm đã sẵn sàng!" Nhưng không thấy An An trả lời.
Phòng khách không có ai.Liêu đi vào phòng ngủ, cô bé đã ngủ say.Nét mặt mãn nguyện, nằm co như con tôm, quắp chặt cái gối.Một tư thế đáng yêu quen thuộc, đã lâu không thấy.Liêu Văn Đạo nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống giường, yên lặng ngắm nhìn An An ngủ.
Tia nắng sớm đầu tiên rọi qua khe cửa, chiếu vào mặt cô.An An khó chịu cau mày, mí mắt khẽ động đậy, miệng lẩm bẩm điều gì, lại trở mình ngủ tiếp.Ánh sáng tràn vào làm căn phòng sáng choang.
Liêu áp môi vào đôi môi hé nở thỏa mãn, kéo rèm cửa, chỉnh điều hòa.Sau đó anh cũng lên giường, khi ôm An An, ngửi thấy mùi dầu gội nồng nàn, nỗi xúc động lại trào lên trong anh.
Liêu ôm chặt cô gái, thầm thì " Bà xã! " An An vẫn ngủ say, như đứa trẻ thiếp đi sau một trận gào khóc dỗi hờn.Tình thương dấy lên trong anh, Liêu đột nhiên cảm thấy mình trở lên mạnh mẽ, tràn đầy niềm tin vào ngày mai tốt đẹp.
"Everything will be ok!" Câu nói thầy giáo dạy hồi phổ thông thích nhất.
Ôm tấm thân mềm mại của An An, Liêu nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Khi An An tỉnh giấc đã là hai rưỡi chiều, thấy một đôi mắt lóng lánh như cười đang nhìn mình.
"Nhìn gì! Không quen hả?" An An đẩy Liêu ra, mặt thoáng đỏ.
‘Không có gì..muốn ngắm em thế thôi" Liêu Văn Đạo nói, đột nhiên đứng dậy hôn lên trán An An.
An An mẫn cảm, theo phản xạ, quay mặt né sang một bên.Liêu vội ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, như muốn bảo mình không có ác ý,Anh ôm cô chặt hơn, không để cho cô tránh " Anh rất nhớ em!" Anh hôn môi cô thầm thì.
" A..!" An An cười, sung sướng kêu lên, " thảo nào người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn"
An An cười, cố ý nói to để che giấu sự lung túng.
"Thế à? Thật không? Có câu nói đó thật hả?" Liêu Văn Đạo giả bộ ngây ngô.
"Đồ ngốc, đến câu đó mà cũng không biết! Đương nhiên là thật! Không phải em bịa đâu! Ai chả biết!"
"Có linh không? " Liêu Văn Đạo tinh nghịch’
"Thấy người ta bảo vậy.Thế nào, muốn ăn sống người ta hả? " An An lập tức cảnh giác, rút lui một cách bản năng.
" Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn? Thật không? Vậy tân hôn người ta làm những gì? Liêu Văn Đạo kéo An An vào lòng thầm thì " Chúng mình " tân hôn" nhé Bọ Con!"
"Á! Bỏ ra, bây giờ là ban ngày! Bỏ ra! "
An An giãy giụa, Liêu dùng hành động chứng minh kháng cự vô hiệu.
Lúc ăn tối, Chàng Béo cố ý kéo dài giọng bắt chước tiếng gào khóc ban sáng của An An.
An An xấu hổ nói " Em khóc khó nghe vậy sao?" Rồi cô hỏi lại Liêu Văn Đạo.
Liêu Văn Đạo bảo Chàng Béo bắt chước rất giống, nhưng không có nhạc cảm như An An khóc lúc sáng.
Liêu nói" Em khóc như hát, lúc trầm lúc bổng, giàu nhạc điệu, có tiết tấu."
"Tiết tấu nào? " An An hiếu kì.
"Tiếng nước mũi em chảy."
"Hà, anh có ác ý không đấy!"
" Ha ha!" Liêu cười to.Chàng Béo cũng cười.Cười xong, Chàng Béo lại nói với An An vẻ nghiêm túc.
"Cô bé, cảm ơn em, đã lâu lắm cậu ta không cười như vậy " Chàng béo nói, vẻ thật thà.
An An cảm động nhìn Liêu, đúng lúc anh ngẩng đầu nhìn cô.Họ hiểu, bây giờ giữa họ không còn khoảng cách, họ sẽ không xa nhau nữa, bất chấp tất cả.
An An cúi đầu ăn cơm, mắt ướt từ lúc nào.An An nói thầm trong đầu " Em cũng thế! "
Sáng sớm hôm sau, khi Liêu Văn Đạo đi làm về lúc tinh sương, nhìn thấy ánh sáng lờ mờ ở cửa sổ, biết đó là ánh sáng từ phòng ngủ của mình, cảm giác thực bình yên.Liêu biết có một cô gái đang đợi anh theo cách riêng của cô ấy.Sự mệt nhọc bỗng tiêu tan.
Ý định ban đầu vào nhà tắm một cái rồi đi ngủ, nhưng khi thấy An An nằm trên đi văng, anh ngây người dừng lại, bước đến gần lay gọi An An dậy, bảo vào phòng ngủ,cô vẫn lẩm bẩm như mê ngủ " Không! Tôi đợi Văn Đạo!"
Tuy nhiên, chân An An đã đi đến giường, giơ tay quờ quạng, cuối cùng đổ ập lên giường, lập tức ngủ ngay.
Khi nhìn thấy An An nằm trên đi văng đợi mình, Liêu rất cảm động.Nhưng vào nhà bếp anh còn cảm động hơn.Thì ra An An đã dậy từ lúc năm giờ sáng, nấu xong bữa sáng chờ Liêu, một bàn đầy thức ăn.
Liêu hôn nhẹ vào mắt An An, cô không biết nhưng lại cười trong mơ.
Nhất định cô ấy rất mệt, ngồi như vậy mà cũng ngủ được, mắt ngấn nước, mặt loang lổ như mèo hoa.
Liêu vội mở cửa, bế An An vào nhà, nhận thấy cô nhẹ đi rất nhiều, xương quai xanh nhô lên, nhớ lại khi còn sống chung với nhau, An An đã béo lên trông thấy, da cũng trắng hơn.
An An tỉnh ngủ, mở mắt lặng thinh nhìn người đàn ông có khuôn mặt đăm chiêu, mặc cho anh bế vào nhà,
"Đừng nhìn anh như vậy!" Liêu Văn Đạo thấy cay cay nơi sống mũi "Anh không phải là người tốt."
An An không nói, mắt vẫn nhìn Liêu,hai tay vòng ôm cổ anh, động tác này trước đây quen thuộc, thân thương biết mấy.
"Bọ Con, em gầy quá! Anh trai, chị gái lại bắt nạt em ưh?"Giọng Liêu khản đặc " Đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, anh áy náy vô cùng, anh…,anh đã sai..Bọ con, vì sao em quay về?"
Giọng Liêu dịu dàng, ôm cô gái thay đổi bất thường đặt lên đi văng " Bọ Con, nếu em lại đên, anh sẽ không thể quyết tâm xa rời em "
AN An bỗng chồm dậy lao vào lòng Liêu, òa khóc.Liêu luống cuống, Tiếng khóc đánh thức Chàng béo.Chàng ta đi ra, thấy An An và Liêu ôm nhau bền lằng lặng quay vào phòng ngủ.
"Hu hu.. sao anh nhẫn tâm thế?..Anh biết rõ ngoài anh, trên đời này chẳng có ai cần em…vậy mà anh vẫn bỏ em.Anh biết không, em vẫn đợi điện thoại của anh.. nhưng…"
"Không! Anh không bỏ em! Anh vẫn nhớ em, nhưng anh không dám nói với anh, gánh nặng của anh quá lớn, cho nên anh không thể…, một lời hứa nhỏ nhất anh cũng dám."
"Đừng đuổi em…đừng đuổi em…Nếu không có anh.."
An An nức nở không nói được nữa, hai tay ôm chặt Liêu Văn Đạo, tiếp tục thổ lộ uất ức trong lòng " Không có anh, làm sao em trở về nhà! Làm sao em trở về nhà.."Cô đâp đầu liên hồi vào cổ Liêu, gào lên ai oán "Anh không được đuổi em!Không có anh làm sao em trở về nhà…làm sao trở về nhà…!"
"Được rồi, anh không đuổi! Chưa bao giờ anh muốn đuổi em.Bọ Con ngoan nào, đừng khóc nữa,em khóc làm anh cuống, anh không biết làm thế nào.Bọ Con,đừng khóc nữa, em khóc anh nẫu ruột lắm!"Liêu ra sức vỗ về An An, Vuốt tóc cô, hôn cô, an ủi cô, lòng đau buồn hối hận.Liêu hận mình lúc đó quá tuyệt tình, hận mình làm tổn thương An An.
"Vợ yêu, ngoan đi! Đừng khóc nữa.Sau này chúng mình không xa nhau nữa…Anh sẽ làm việc để nuôi em!Cho em một gia đình, được rồi, khóc nữa giống mèo hoa lắm."
An An không chịu, cứ đấm liên hồi vào người Liêu, tấm tức "Anh tồi lắm, xấu lắm, sao anh lại làm như vậy? Làm em buồn khổ, em như ốm nặng, không, còn khó chịu hơn ốm!Anh là đồ vô lương tâm, nói thay đổi là thay đổi!Trước đây anh đã bảo cho em một gia đinh, vậy mà anh không cần em, không ai cần em! Cả anh nữa, nhất định là anh ghét em! Anh nói đi, anh ghét em có phải không?" Được vỗ về, An An đã khá lên đôi chút, cô nói lộn xộn không đầu không cuối để giải tỏa tủi hờn,đau khổ mười mấy ngày qua.
Liêu Văn Đạo biết mình sai, không biết nói sao, cứ để cho An An nói, để cô trút giận, nhưng mỗi lời nói của cô đều khiến tim anh đau nhói.Liêu đau khổ hối hận, không ngờ vì thói sĩ diện đàn ông của mình, anh đã gây đau đớn cho người yêu đến vậy
Lát sau, An An như con thú bị thương đã bình tĩnh lại, dần dần thôi gào thét.Liêu để cô lên đi văng, khuôn mặt dính đầy cát, đôi mắt rẩu rĩ vẫn chưa nguôi giận, tiếng nấc tủi hờn đứt quãng.Liêu đau đớn tận đáy lòng.Anh bê chậu nước để An An rửa mặt.Rửa mặt xong trông cô như yêu tinh, mặt chỗ tím, chỗ đỏ loang lổ, tóc rối tung.Nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh, thần sắc trở lại bình thường.
Liêu rót nước nhìn An An ngửa cổ tu ừng ực như dân du mục, xó xa nói " Em uống từ từ thôi, có ai uống tranh với em đâu."
Liêu ngồi bên An An, Nhìn cô uống nước xong, anh nhoẻn cười pha trò " Thế nào, bà cô của tôi!"
"Em đói!" An An phụng phịu, nhướn đôi mắt to nhìn Liêu, nói chậm rãi.
Còn nhớ, thủa nhỏ An An đi chơi chạy về nha, quần áo lấm bẩn, biết sẽ bị mẹ mắng, nhưng dù mắng thế nào, chỉ cần cô nói với vẻ tủi thân " Con đói! " là lập tức mẹ cô nguôi giận, vừa làu bàu mắng vừa đi lấy đồ ăn cho cô.Đó là một kỉ niệm không thể tìm lại được.
Thói quen này bây giờ cũng không đổi.An An thích cảm giác được người thân bảo vệ.
Liêu lắc đầu, thầm nghĩ thực ra cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.Anh âu yếm véo mũi cô rồi đi xuống bếp nấu ăn.
Tủ lạnh vẫn còn một con cá tươi và một ít rau.Liêu Văn Đạo đeo tạp dề bắt đầu nấu, vì An An.Trong lòng cảm thấy thư thái.Cuối cùng anh đã cảm nhận được niềm vui của An An khi nấu ăn cho anh ngày trước.Nấu ăn cho người mình yêu quả là sự hưởng thụ tinh thần tuyệt diệu.
Sau đó, anh vừa làm vừa nghĩ tới niềm vui của An An khi ăn món do anh đích thân chuẩn bị.Nấu xong, bưng ra bàn, hồ hởi gọi to "Bọ Con yêu ơi, cơm đã sẵn sàng!" Nhưng không thấy An An trả lời.
Phòng khách không có ai.Liêu đi vào phòng ngủ, cô bé đã ngủ say.Nét mặt mãn nguyện, nằm co như con tôm, quắp chặt cái gối.Một tư thế đáng yêu quen thuộc, đã lâu không thấy.Liêu Văn Đạo nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống giường, yên lặng ngắm nhìn An An ngủ.
Tia nắng sớm đầu tiên rọi qua khe cửa, chiếu vào mặt cô.An An khó chịu cau mày, mí mắt khẽ động đậy, miệng lẩm bẩm điều gì, lại trở mình ngủ tiếp.Ánh sáng tràn vào làm căn phòng sáng choang.
Liêu áp môi vào đôi môi hé nở thỏa mãn, kéo rèm cửa, chỉnh điều hòa.Sau đó anh cũng lên giường, khi ôm An An, ngửi thấy mùi dầu gội nồng nàn, nỗi xúc động lại trào lên trong anh.
Liêu ôm chặt cô gái, thầm thì " Bà xã! " An An vẫn ngủ say, như đứa trẻ thiếp đi sau một trận gào khóc dỗi hờn.Tình thương dấy lên trong anh, Liêu đột nhiên cảm thấy mình trở lên mạnh mẽ, tràn đầy niềm tin vào ngày mai tốt đẹp.
"Everything will be ok!" Câu nói thầy giáo dạy hồi phổ thông thích nhất.
Ôm tấm thân mềm mại của An An, Liêu nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Khi An An tỉnh giấc đã là hai rưỡi chiều, thấy một đôi mắt lóng lánh như cười đang nhìn mình.
"Nhìn gì! Không quen hả?" An An đẩy Liêu ra, mặt thoáng đỏ.
‘Không có gì..muốn ngắm em thế thôi" Liêu Văn Đạo nói, đột nhiên đứng dậy hôn lên trán An An.
An An mẫn cảm, theo phản xạ, quay mặt né sang một bên.Liêu vội ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, như muốn bảo mình không có ác ý,Anh ôm cô chặt hơn, không để cho cô tránh " Anh rất nhớ em!" Anh hôn môi cô thầm thì.
" A..!" An An cười, sung sướng kêu lên, " thảo nào người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn"
An An cười, cố ý nói to để che giấu sự lung túng.
"Thế à? Thật không? Có câu nói đó thật hả?" Liêu Văn Đạo giả bộ ngây ngô.
"Đồ ngốc, đến câu đó mà cũng không biết! Đương nhiên là thật! Không phải em bịa đâu! Ai chả biết!"
"Có linh không? " Liêu Văn Đạo tinh nghịch’
"Thấy người ta bảo vậy.Thế nào, muốn ăn sống người ta hả? " An An lập tức cảnh giác, rút lui một cách bản năng.
" Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn? Thật không? Vậy tân hôn người ta làm những gì? Liêu Văn Đạo kéo An An vào lòng thầm thì " Chúng mình " tân hôn" nhé Bọ Con!"
"Á! Bỏ ra, bây giờ là ban ngày! Bỏ ra! "
An An giãy giụa, Liêu dùng hành động chứng minh kháng cự vô hiệu.
Lúc ăn tối, Chàng Béo cố ý kéo dài giọng bắt chước tiếng gào khóc ban sáng của An An.
An An xấu hổ nói " Em khóc khó nghe vậy sao?" Rồi cô hỏi lại Liêu Văn Đạo.
Liêu Văn Đạo bảo Chàng Béo bắt chước rất giống, nhưng không có nhạc cảm như An An khóc lúc sáng.
Liêu nói" Em khóc như hát, lúc trầm lúc bổng, giàu nhạc điệu, có tiết tấu."
"Tiết tấu nào? " An An hiếu kì.
"Tiếng nước mũi em chảy."
"Hà, anh có ác ý không đấy!"
" Ha ha!" Liêu cười to.Chàng Béo cũng cười.Cười xong, Chàng Béo lại nói với An An vẻ nghiêm túc.
"Cô bé, cảm ơn em, đã lâu lắm cậu ta không cười như vậy " Chàng béo nói, vẻ thật thà.
An An cảm động nhìn Liêu, đúng lúc anh ngẩng đầu nhìn cô.Họ hiểu, bây giờ giữa họ không còn khoảng cách, họ sẽ không xa nhau nữa, bất chấp tất cả.
An An cúi đầu ăn cơm, mắt ướt từ lúc nào.An An nói thầm trong đầu " Em cũng thế! "
Sáng sớm hôm sau, khi Liêu Văn Đạo đi làm về lúc tinh sương, nhìn thấy ánh sáng lờ mờ ở cửa sổ, biết đó là ánh sáng từ phòng ngủ của mình, cảm giác thực bình yên.Liêu biết có một cô gái đang đợi anh theo cách riêng của cô ấy.Sự mệt nhọc bỗng tiêu tan.
Ý định ban đầu vào nhà tắm một cái rồi đi ngủ, nhưng khi thấy An An nằm trên đi văng, anh ngây người dừng lại, bước đến gần lay gọi An An dậy, bảo vào phòng ngủ,cô vẫn lẩm bẩm như mê ngủ " Không! Tôi đợi Văn Đạo!"
Tuy nhiên, chân An An đã đi đến giường, giơ tay quờ quạng, cuối cùng đổ ập lên giường, lập tức ngủ ngay.
Khi nhìn thấy An An nằm trên đi văng đợi mình, Liêu rất cảm động.Nhưng vào nhà bếp anh còn cảm động hơn.Thì ra An An đã dậy từ lúc năm giờ sáng, nấu xong bữa sáng chờ Liêu, một bàn đầy thức ăn.
Liêu hôn nhẹ vào mắt An An, cô không biết nhưng lại cười trong mơ.
Bình luận facebook