Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Thật sự thích cậu
Dương Khoan nói Hạc Lâm như thế cũng không phải không có nguyên nhân.
Cuối học kỳ trước có một tiết thể dục, lớp chuyên học chung với lớp (1).
Khi đó Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm còn chưa giận dỗi vì chuyện cô gái ở trường chuyên tỉnh, tất cả nam sinh lớp chuyên tự nhiên đều biết Hạc Lâm có hứng thú với cô gái tựa như búp bê lớp bên cạnh.
Cậu ấy đánh bóng rổ xong với Hạc Lâm, ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi.
Đúng lúc mấy ngày hôm trước, mẹ Hạc lén lút nhờ Tạ Liễu Liễu giám sát Hạc Lâm có hút thuốc ở trường học không.
Tạ Liễu Liễu không thể nào từ chối, đành phải đồng ý. Cho dù trong lòng cô đã đoán được Hạc Lâm đã hút hoặc nhiều hoặc ít.
Trong lúc nghỉ giữa tiết, đầu ngón tay thon dài của Hạc Lâm kẹp lấy điếu thuốc đang cháy, đưa vào trong miệng.
Khói thuốc như tầng sương mù lượn lờ, Dương Khoang ngồi cạnh anh nói: “Hạc gia, chúng ta đừng có táo bạo trắng trợn như thế được không? Nếu bị thầy chủ nhiệm bắt gặp, chắc sẽ bị khuyên răn từng người đấy.”
Lông mày tuấn tú của Hạc Lâm giương cao, nhếch miệng cười: “Cậu sợ?”
Dương Khoan nói: “Đương nhiên tớ sợ rồi! Thành tích của cậu tốt thì không sao, người mỗi lần bị mắng đều là tớ đây.” Mặc dù thành tích của cậu ấy cũng tốt, nhưng so với Hạc Lâm hạng nhất thì vẫn chênh lệch rất xa.
“Sợ cái gì.” Cậu thiếu niên thấp giọng nói, giọng điệu bình thản mang theo vẻ ngông cuồng tự đại và vui vẻ: “Không phải chỉ mắng một trận thôi sao, đừng sợ.”
Vừa dứt lời, đúng lúc Tạ Liễu Liễu đi tới bên này.
Bạn học đánh bóng truyền đi quá xa, cứ lăn đến bên rìa sân bóng rổ. Cô khom lưng nhặt lên, ngẩng đầu đúng lúc nghênh đón ánh mắt của Hạc Lâm.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đen láy của cô gái không hề chuyển động.
Hạc Lâm ngơ ngẩn một giây, lập tức phun điếu thuốc trong miệng ra, giẫm tắt tàn thuốc.
Anh nghiêng đầu nhìn Dương Khoan bên cạnh, dạy dỗ: “Không phải đã nói với cậu rồi sao? Không được hút thuốc ở trường học.”
???
Vừa mới nói là không sợ mà!
Cho nên gia giáo của Hạc tổng rất nghiêm, không phải là bí mật gì ở lớp chuyên tự nhiên.
Chỉ có Tạ Liễu Liễu còn chưa biết nguyên do trong đó, cứ suy tư câu nói của Dương Khoan cả ngày.
Hôm sau cô đến căn tin ăn cơm cùng với Từ Niệm, bởi vì không tập trung nên lúc quét thẻ cô chọn hai phần đồ ăn giống nhau.
Từ Niệm trông thấy, không nói gì, sau khi tìm được chỗ ngồi thì hỏi cô: “Cậu sao thế? Có phải có tâm sự gì không?”
Trước kia cô không thích ăn cà rốt, hôm nay sao lại chọn hai phần cà rốt xào thịt bầm?
Tạ Liễu Liễu đi theo ngồi xuống phía đối diện, vốn định nói không có gì, nhưng nghĩ đến lời nói của nam sinh trong lớp và của Trần Du Vi, cô chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn thành thật khai báo: “Bạn học lớp tớ hình như hiểu lầm có một nam sinh thích tớ.”
Tạ Liễu Liễu cho rằng Từ Niệm sẽ hỏi nam sinh đó là ai. Cô còn chưa nói hết, không ngờ Từ Niệm không hiếu kỳ chút nào, nâng đũa lên gắp súp lơ, giọng điệu bình thường: “Hạc Lâm?”
“...”
Tạ Liễu Liễu: Σ (っ°Д°; )っ
Sao cô ấy đoán được thế?
Tạ Liễu Liễu siết chặt đôi đũa trong tay, định phủ nhận, nhưng đến bên miệng lại trở thành một câu: “Tại sao cậu đoán được là cậu ấy?”
Từ Niệm sờ cằm dưới, nói: “Rất đơn giản. Nam sinh chơi được với cậu chỉ có mấy người, Lam Thiếu Khâm thích cậu đã sớm không phải là bí mật gì, những nam sinh khác sau khi chia lớp đều đến ban văn, bình thường cậu vốn không có cơ hội gặp mặt.”
Cô ấy nói: “Chỉ có Hạc Lâm... Học kỳ trước tớ sang lớp (1) thường xuyên nhìn thấy cậu ấy đến tìm cậu, lần này hai người lại chung lớp, trừ cậu ấy thì còn có thể là ai.”
…
Không thể không thừa nhận, Từ Niệm đoán không sai.
Tạ Liễu Liễu yên tĩnh ăn vài miếng đồ ăn, không phản bác nữa. Một lát sau, lại ngẩng đầu lên nói: “Nhưng tớ cảm thấy…”
Hạc Lâm không thể nào thích cô.
Lời còn chưa dứt, Từ Niệm liền hỏi: “Vậy cậu có thích cậu ấy không?”
Tạ Liễu Liễu nuốt đồ ăn tẻ nhạt vô vị xuống, cúi đầu suy tư thật lâu, rồi rút ra được một kết luận: “Tớ không biết…”
Qua một lát nữa, cho đến khi Từ Niệm sắp quên đi đề tài này, Cô mới lùa hết cà rốt trong dĩa, nói rất nhỏ: “Có thể có một chút.”
*
Buổi chiều là hai tiết vật lý và hai tiết tiếng anh.
Giáo viên tiếng anh phát một cuốn luyện tập điền vào chỗ trống, bảo bọn họ làm xong ngày mai thu lại.
Tạ Liễu Liễu làm bài thi vật lý hay toán đều không có bất kỳ khó khăn, nhưng bảo cô làm xong hết bài luyện tập điền chỗ trống, thì vô cùng trầy trật.
Sau khi tan học cô không rời khỏi, ở lại phòng học làm đề tiếng anh.
Cùng ở lại với cô còn có Hạc Lâm.
Hạc Lâm đang sửa lại số liệu thí nghiệm vật lý, tính toán lực cản. Kỳ quái là những số liệu kia rõ ràng không hề phức tạp, nhưng anh đã ở lại phòng học hơn một tiếng.
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào, từ hành lang phủ kín toàn bộ phòng học.
Như dát một lớp vàng óng ánh lên người Hạc Lâm ngồi cạnh cửa sổ.
Tạ Liễu Liễu vừa mới bàn luận về anh cùng với Từ Niệm vào trưa hôm nay, nên bây giờ hơi ngượng ngùng nói chuyện với anh. Cô vùi đầu làm đề của mình.
Trong lúc làm gặp một câu điền chỗ trống vô cùng khó, cô đọc tới đọc lui bốn năm lần, đều đọc không hiểu có ý gì.
Sau khi làm xong thì dò đáp án, chỉ đúng được ba câu.
Tâm tình Tạ Liễu Liễu có chút sụp đổ, nhìn chằm chằm bài thi do dự thật lâu, vẫn không nhịn được thỉnh giáo Hạc Lâm.
Hạc Lâm chỉ nhìn một lần, lại có thể hiểu được phần lớn nội dung, dòng suy nghĩ rất rõ ràng giảng giải cho cô.
Tạ Liễu Liễu nghe rất nghiêm túc, ước chừng cũng biết rõ tại sao câu này dùng thì quá khứ, câu kia dùng động từ nguyên mẫu.
Nhưng có một đề, bất kỳ thế nào cũng không hiểu cách dùng của phó từ “literally”.
Hạc Lâm cho cô vài ví dụ, cô nghe mà cảm thấy kiến thức mình nửa vời.
Cuối cùng anh nhìn bên mặt mềm mại của cô, lông tơ vừa nhỏ vừa mềm được ánh nắng chiếu vào, đầu ngón tay anh không kiểm soát được khẽ giật, viết câu tiếp theo ở cạnh bài thi.
“I literally like u.”
Hạc Lâm thấp giọng hỏi: “Vậy cậu biết câu này có ý gì không?”
Tạ Liễu Liễu hạ mắt xuống nhìn sang, vốn không hề nghĩ nhiều, hoàn toàn chỉ có ý nghĩ Hạc Lâm đang dạy cô. Cô mở miệng nói, chuyên tâm phiên dịch từng chữ từng chữ: “Tớ thật sự thích cậu.”
Khóe miệng Hạc Lâm chầm chậm cong lên, con ngươi màu nâu sẫm nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, lẳng lặng nói: “Tớ cũng thế.”
Cuối học kỳ trước có một tiết thể dục, lớp chuyên học chung với lớp (1).
Khi đó Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm còn chưa giận dỗi vì chuyện cô gái ở trường chuyên tỉnh, tất cả nam sinh lớp chuyên tự nhiên đều biết Hạc Lâm có hứng thú với cô gái tựa như búp bê lớp bên cạnh.
Cậu ấy đánh bóng rổ xong với Hạc Lâm, ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi.
Đúng lúc mấy ngày hôm trước, mẹ Hạc lén lút nhờ Tạ Liễu Liễu giám sát Hạc Lâm có hút thuốc ở trường học không.
Tạ Liễu Liễu không thể nào từ chối, đành phải đồng ý. Cho dù trong lòng cô đã đoán được Hạc Lâm đã hút hoặc nhiều hoặc ít.
Trong lúc nghỉ giữa tiết, đầu ngón tay thon dài của Hạc Lâm kẹp lấy điếu thuốc đang cháy, đưa vào trong miệng.
Khói thuốc như tầng sương mù lượn lờ, Dương Khoang ngồi cạnh anh nói: “Hạc gia, chúng ta đừng có táo bạo trắng trợn như thế được không? Nếu bị thầy chủ nhiệm bắt gặp, chắc sẽ bị khuyên răn từng người đấy.”
Lông mày tuấn tú của Hạc Lâm giương cao, nhếch miệng cười: “Cậu sợ?”
Dương Khoan nói: “Đương nhiên tớ sợ rồi! Thành tích của cậu tốt thì không sao, người mỗi lần bị mắng đều là tớ đây.” Mặc dù thành tích của cậu ấy cũng tốt, nhưng so với Hạc Lâm hạng nhất thì vẫn chênh lệch rất xa.
“Sợ cái gì.” Cậu thiếu niên thấp giọng nói, giọng điệu bình thản mang theo vẻ ngông cuồng tự đại và vui vẻ: “Không phải chỉ mắng một trận thôi sao, đừng sợ.”
Vừa dứt lời, đúng lúc Tạ Liễu Liễu đi tới bên này.
Bạn học đánh bóng truyền đi quá xa, cứ lăn đến bên rìa sân bóng rổ. Cô khom lưng nhặt lên, ngẩng đầu đúng lúc nghênh đón ánh mắt của Hạc Lâm.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đen láy của cô gái không hề chuyển động.
Hạc Lâm ngơ ngẩn một giây, lập tức phun điếu thuốc trong miệng ra, giẫm tắt tàn thuốc.
Anh nghiêng đầu nhìn Dương Khoan bên cạnh, dạy dỗ: “Không phải đã nói với cậu rồi sao? Không được hút thuốc ở trường học.”
???
Vừa mới nói là không sợ mà!
Cho nên gia giáo của Hạc tổng rất nghiêm, không phải là bí mật gì ở lớp chuyên tự nhiên.
Chỉ có Tạ Liễu Liễu còn chưa biết nguyên do trong đó, cứ suy tư câu nói của Dương Khoan cả ngày.
Hôm sau cô đến căn tin ăn cơm cùng với Từ Niệm, bởi vì không tập trung nên lúc quét thẻ cô chọn hai phần đồ ăn giống nhau.
Từ Niệm trông thấy, không nói gì, sau khi tìm được chỗ ngồi thì hỏi cô: “Cậu sao thế? Có phải có tâm sự gì không?”
Trước kia cô không thích ăn cà rốt, hôm nay sao lại chọn hai phần cà rốt xào thịt bầm?
Tạ Liễu Liễu đi theo ngồi xuống phía đối diện, vốn định nói không có gì, nhưng nghĩ đến lời nói của nam sinh trong lớp và của Trần Du Vi, cô chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn thành thật khai báo: “Bạn học lớp tớ hình như hiểu lầm có một nam sinh thích tớ.”
Tạ Liễu Liễu cho rằng Từ Niệm sẽ hỏi nam sinh đó là ai. Cô còn chưa nói hết, không ngờ Từ Niệm không hiếu kỳ chút nào, nâng đũa lên gắp súp lơ, giọng điệu bình thường: “Hạc Lâm?”
“...”
Tạ Liễu Liễu: Σ (っ°Д°; )っ
Sao cô ấy đoán được thế?
Tạ Liễu Liễu siết chặt đôi đũa trong tay, định phủ nhận, nhưng đến bên miệng lại trở thành một câu: “Tại sao cậu đoán được là cậu ấy?”
Từ Niệm sờ cằm dưới, nói: “Rất đơn giản. Nam sinh chơi được với cậu chỉ có mấy người, Lam Thiếu Khâm thích cậu đã sớm không phải là bí mật gì, những nam sinh khác sau khi chia lớp đều đến ban văn, bình thường cậu vốn không có cơ hội gặp mặt.”
Cô ấy nói: “Chỉ có Hạc Lâm... Học kỳ trước tớ sang lớp (1) thường xuyên nhìn thấy cậu ấy đến tìm cậu, lần này hai người lại chung lớp, trừ cậu ấy thì còn có thể là ai.”
…
Không thể không thừa nhận, Từ Niệm đoán không sai.
Tạ Liễu Liễu yên tĩnh ăn vài miếng đồ ăn, không phản bác nữa. Một lát sau, lại ngẩng đầu lên nói: “Nhưng tớ cảm thấy…”
Hạc Lâm không thể nào thích cô.
Lời còn chưa dứt, Từ Niệm liền hỏi: “Vậy cậu có thích cậu ấy không?”
Tạ Liễu Liễu nuốt đồ ăn tẻ nhạt vô vị xuống, cúi đầu suy tư thật lâu, rồi rút ra được một kết luận: “Tớ không biết…”
Qua một lát nữa, cho đến khi Từ Niệm sắp quên đi đề tài này, Cô mới lùa hết cà rốt trong dĩa, nói rất nhỏ: “Có thể có một chút.”
*
Buổi chiều là hai tiết vật lý và hai tiết tiếng anh.
Giáo viên tiếng anh phát một cuốn luyện tập điền vào chỗ trống, bảo bọn họ làm xong ngày mai thu lại.
Tạ Liễu Liễu làm bài thi vật lý hay toán đều không có bất kỳ khó khăn, nhưng bảo cô làm xong hết bài luyện tập điền chỗ trống, thì vô cùng trầy trật.
Sau khi tan học cô không rời khỏi, ở lại phòng học làm đề tiếng anh.
Cùng ở lại với cô còn có Hạc Lâm.
Hạc Lâm đang sửa lại số liệu thí nghiệm vật lý, tính toán lực cản. Kỳ quái là những số liệu kia rõ ràng không hề phức tạp, nhưng anh đã ở lại phòng học hơn một tiếng.
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào, từ hành lang phủ kín toàn bộ phòng học.
Như dát một lớp vàng óng ánh lên người Hạc Lâm ngồi cạnh cửa sổ.
Tạ Liễu Liễu vừa mới bàn luận về anh cùng với Từ Niệm vào trưa hôm nay, nên bây giờ hơi ngượng ngùng nói chuyện với anh. Cô vùi đầu làm đề của mình.
Trong lúc làm gặp một câu điền chỗ trống vô cùng khó, cô đọc tới đọc lui bốn năm lần, đều đọc không hiểu có ý gì.
Sau khi làm xong thì dò đáp án, chỉ đúng được ba câu.
Tâm tình Tạ Liễu Liễu có chút sụp đổ, nhìn chằm chằm bài thi do dự thật lâu, vẫn không nhịn được thỉnh giáo Hạc Lâm.
Hạc Lâm chỉ nhìn một lần, lại có thể hiểu được phần lớn nội dung, dòng suy nghĩ rất rõ ràng giảng giải cho cô.
Tạ Liễu Liễu nghe rất nghiêm túc, ước chừng cũng biết rõ tại sao câu này dùng thì quá khứ, câu kia dùng động từ nguyên mẫu.
Nhưng có một đề, bất kỳ thế nào cũng không hiểu cách dùng của phó từ “literally”.
Hạc Lâm cho cô vài ví dụ, cô nghe mà cảm thấy kiến thức mình nửa vời.
Cuối cùng anh nhìn bên mặt mềm mại của cô, lông tơ vừa nhỏ vừa mềm được ánh nắng chiếu vào, đầu ngón tay anh không kiểm soát được khẽ giật, viết câu tiếp theo ở cạnh bài thi.
“I literally like u.”
Hạc Lâm thấp giọng hỏi: “Vậy cậu biết câu này có ý gì không?”
Tạ Liễu Liễu hạ mắt xuống nhìn sang, vốn không hề nghĩ nhiều, hoàn toàn chỉ có ý nghĩ Hạc Lâm đang dạy cô. Cô mở miệng nói, chuyên tâm phiên dịch từng chữ từng chữ: “Tớ thật sự thích cậu.”
Khóe miệng Hạc Lâm chầm chậm cong lên, con ngươi màu nâu sẫm nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, lẳng lặng nói: “Tớ cũng thế.”
Bình luận facebook