Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Do Thẩm Niên thông thạo tiếng Pháp, nên được công ty phái đi bàn bạc hạng mục hợp tác.
Đường Thừa Tuyên đưa cô đến sân bay: “Vui vẻ vậy sao?”
“Dạ.” Được đi ra ngoài đương nhiên vui vẻ.
Anh thản nhiên chỉnh lại đồng hồ trên tay: “Mỗi lần em xa anh đều rất vui vẻ.”
Thẩm Niên nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Đường Thừa Tuyên, cô chột dạ chớp mắt, sau đó không nhịn được phì cười ra tiếng: “Em thật sự không có.”
Cô tiến đến hôn hai má anh.: “Đừng buồn, yêu anh mà.”
“…” Đường Thừa Tuyên nở nụ cười: “Ngây thơ.”
Yêu anh, yêu anh, yêu anh.” Thẩm Niên tạo hình trái tim: “Anh phải nhớ em đó.”
Tới bên kia Thẩm Niên thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Đường Thừa Tuyên, nếu không để anh gọi điện, anh lại nghĩ cô không yêu anh. Người đàn ông lớn tuổi thiếu cảm giác an toàn, Thẩm Niên đành phải dỗ dành anh.
Hai ngày trước khi trở về, Thẩm Niên đã thu dọn đồ đạc xong. Đường Thừa Tuyên hiếm khi im lặng trước khi cúp điện thoại, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhớ em.”
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng khiến trong lòng cô như có điện chạy qua, Thẩm Niên muốn cho anh bất ngờ, vì thế không nói cho anh biết cô sẽ trở về sớm: “Nhớ em cũng vô dụng, em vẫn còn muốn tiêu dao tự tại.”
Người đầu dây bên kia không nói chuyện, Thẩm Niên tưởng tượng ra cảnh Đường Thừa Tuyên cô đơn lẻ loi một mình nằm trên sofa lẩm bẩm Thẩm Niên không yêu mình, Thẩm Niên không nhớ mình.
Cô phì cười một tiếng.
Đường Thừa Tuyên hừ lạnh: “Em còn rất vui vẻ.”
“Đúng vậy, em chưa muốn trở về đâu.” Thẩm Niên chúc ngủ ngon sau đó vội vã cúp điện thoại.
Buổi sáng hôm sau, cô lên máy bay trở về, vừa tới gần công ty thì vội vã gọi điện thoại cho Đường Thừa Tuyên: “Anh đoán thử em đang ở đâu?”
“Đang chơi bên ngoài?” Đường Thừa Tuyên híp mắt cười: “Chơi rất vui vẻ hả?”
“Không phải.” Thẩm Niên đeo tai nghe điện thoại lên, đúng lúc phía trước có đèn giao thông, cô dừng xe lại: “Em sắp đến công ty rồi! Đừng bất ngờ quá đó!”
Thẩm Niên cảm thấy cô rất cơ trí, Đường tiên chắc chắn vô cùng vui vẻ. Anh có thể sẽ cười dịu dàng, cũng có thể sẽ thì thầm bên tai cô, sau đó khẩu thị tâm phi nhàn nhạt hỏi một câu: “Phải không?”
Nhưng phản ứng của Đường Thừa Tuyên lại ngoài dự đoán của cô: “Tại sao em lại trở về sớm vậy?”
Trong giọng nói cất giấu một tia bối rối, với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Thẩm Niên rất nhạy bén nghe ra sự bất thường trong đó. Ý cười trên mặt biến mất hoàn toàn: “Anh không chào đón em?”
Thẩm Niên suy nghĩ đủ loại, vui đùa hỏi: “Không phải anh giấu người phụ nữ khác ở công ty đó chứ, nếu không anh chột dạ cái gì?”
“Không có.” Đường Thừa Tuyên khôi phục vẻ bình tĩnh, giống như vừa nãy chỉ là do ảo giác của Thẩm Niên.
“Người đàn ông thối.” Thẩm Niên cười lạnh phanh xe lại. “Em rất muốn biết anh đang gạt em cái gì. Nếu như để em phát hiện, anh liền xong đời.”
Cô lái xe đến công ty, Đường Thừa Tuyên đưa mắt nhìn Hứa Ý, Hứa Ý cũng rất lo lắng, tại sao cố tình trở về lúc này, phải làm sao bây giờ?
“Trước em về nhà lấy tài liệu hộ anh đã.”
“Không được.” Thẩm Niên cười, đáy mắt mang theo vài phần tức giận. “Em sắp đến công ty rồi, đi lên gặp anh trước đã.”
Ngón tay thon dài của cô đặt trên vô lăng, cả người cô rất thả lỏng.
Đường Thừa Tuyên hơi khẩn trương, bỗng nhiên nghe được tiếng nổ ầm bên kia điện thoại, giống như tiếng va chạm của thứ gì đó, tiếng thét chói tai của Thẩm Niên suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của anh.
“Thẩm Niên!”
Đường Thừa Tuyên không nhận được câu trả lời, liên tục gọi tên cô, nhưng mà điện thoại đã ngắt máy. Anh vừa gọi điện thoại, vừa mở cửa đi ra ngoài với vành mắt đỏ hoe, Hứa Ý khó hiểu: “Chủ tịch, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Chờ tôi một chút.”
Thẩm Niên bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, cô đang lái xe bình thường, xe taxi phía trước muốn vượt qua nên đi ngược chiều, ai ngờ va chạm với một chiếc xe vận tải, xe taxi cách cô không xa lập tức bị đâm thành mảnh nhỏ.
Mà một người đi đường định qua lối qua đường bị tai bay vạ gió, lúc này toàn thân đầy máu nằm trên đường.
Thẩm Niên tháo tai nghe điện thoại xuống, cơ thể run rẩy gọi 120.
Cô cởi dây an toàn xuống xe kiểm tra người đi đường. “Cô không sao chứ?”
Một người phụ nữ trung niên trên chân toàn là máu, mặc dù bình thường Thẩm Niên coi phim thấy rất nhiều cảnh máu me, nhưng hốc mắt vẫn đỏ lên, vô cùng sợ hãi và khó chịu.
Thẩm Niên định ôm bà ấy lên xe của mình, trực tiếp chạy thẳng tới bệnh viện, nhưng sức cô quá yếu, người xng quanh cũng bị chiếc xe taxi kia dọa, trong chốc lát không ai tới giúp cô, hoặc có lẽ sợ rước lấy tai họa.
May mắn bệnh viện ở gần đây, nhận được điện thoại lập tức có người tới đây, người bị thương ở hiện trường đều được đưa đi.
Lúc sau cảnh sát đến, trích xuất camera quay lại tình huống hiện trường.
Lúc này, cơ thể Thẩm Niên vẫn run rẩy, hoàn toàn không để ý tới Đường Thừa Tuyên gọi điện thoại cho mình.
Người đàn ông đỏ mắt chạy đến đây, anh nghe được tiếng nổ bên kia sợ tới mức trái tim như ngừng đập, ngay một tiếng trước, anh còn đang suy nghĩ cùng cô trải qua quãng đời còn lại như thế nào.
Anh tận dụng khoảng thời gian Thẩm Niên không ở đây, chuẩn bị bất ngờ cho cô. Anh dự định cầu hôn cô, bởi vậy cố ý tìm nhân viên hỗ trợ, trang trí văn phòng đầy hoa hồng, chỉ là anh không ngờ cô sẽ trở về sớm hơn dự định.
Thế nhưng cũng không sao, thậm chí nếu vậy anh còn định quỳ xuống cầu hôn cô luôn.
Cho dù là phương thức gì, kết quả cuối cùng viên mãn là được.
Ai ngờ…
Trong nháy mắt, Đường Thừa Tuyên cảm thấy thế giới như sụp đổ, loại cảm giác khi mẹ anh tự sát ở trước mặt anh trở về một lần nữa.
Thẩm Niên quay đầu lại, người đàn ông ôm cổ cô, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô.
“Chồng.” Cô sợ hãi, nhưng giờ được anh ôm vào lòng, cuối cùng cô cũng yên tâm.
Nhưng mà rất nhanh cô cảm thấy không thích hợp. “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Niên lùi lại, ngẩng đầu nhìn thấy hốc mắt anh đỏ bừng, nước mắt nóng bỏng lập tức rơi xuống.
Cô kinh ngạc nhìn anh, từ trước đến nay cô chưa từng thấy Đường Thừa Tuyên
khóc.
Thẩm Niên đã thấy qua nhiều mặt của anh, có khi anh dịu dàng giống như ánh trăng ngày hè, có khi lại ý cười xa cách chưa đạt tới đáy mắt, cũng có khi ánh mắt hung ác, phẫn nộ, nham hiểm, nhưng từ trước đến nay cô chưa thấy anh khóc như vậy.
Mặc dù nghe qua người khác kể anh cũng từng khóc, nhưng đó chỉ là chuyện khi còn nhỏ.
Đường Thừa Tuyên kiên cường như vậy, hình như tới bây giờ không có gì uy hiếp được anh. Ở trong mắt Thẩm Niên, anh luôn cao cao tại thượng, không gì có thể uy hiếp được anh.
Ít nhất, sẽ không khóc giống như bây giờ.
“Đường Thừa Tuyên.” Cô lớn tiếng gọi tên anh: “Anh đừng khóc.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Anh sống chết ôm cô, như cuối cùng cũng tìm lại được thứ gì đó quan trọng, nhưng chỉ cần buông tay thì sẽ biến mất.
“Em không sao, em chỉ là bị dọa thôi.”
Bàn tay to lớn của người đàn ông xoa đầu cô: “Đừng sợ.”
Đường Thừa Tuyên cùng cô phối hợp với cảnh sát giao thông điều tra vụ tai nạn giao thông, sau khi kết thúc thì dẫn cô đi ăn tối, Thẩm Niên cảm thấy cô không sao, nhưng lại cảm thấy Đường Thừa Tuyên vẫn hơi chậm chạp, không phải là anh bị dọa rồi chứ?
Cô vươn tay sờ đầu anh: “Đừng sợ.”
Đường Thừa Tuyên nắm tay cô, mãi tới khi đồ ăn lên anh vẫn không chịu buông tay: “Về sau cho dù có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho anh đầu tiên.”
“Dạ.”
“Anh sẽ lo lắng vì em.”
Thẩm Niên bật khóc, người đàn ông vươn tay lau dòng nước mắt nóng bỏng của cô: “Làm sao vậy?”
Thẩm Niên cảm thấy những lời này đối với cô mà nói rất xa xỉ.
Cô nghĩ cả đời này cô sẽ sống trong bóng tối, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người vươn tay về phía cô. Cô nắm bàn tay đó, nhưng không có đi lên, thay vào đó lại kéo người nọ vào trong bóng tối.
Thế nhưng Đường Thừa Tuyên không có buông tay, chưa từng buông tay.
“Còn hơi sợ hãi.”
Đường Thừa Tuyên hôn cô một cái: “Không sợ.”
Đến ngày hôm sau, Thẩm Niên mới nhớ tới chuyện cô muốn tìm Đường Thừa Tuyên khởi binh vấn tội, không hiểu sao sau đó liền quên mất.
Cô muốn tới công ty, Đường Thừa Tuyên nói buổi tối cô hãy tới, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt.
Ha ha, chắc chắn đang giấu chuyện xấu.
Thẩm Niên cố ý nhanh chóng đến công ty để xem rốt cuộc Đường Thừa Tuyên đang giấu diếm cái gì, mới vừa tới sảnh công ty thì thấy con đường trước mặt trải đầy hoa và bóng bay, khung cảnh xung quanh rất lãng mạn.
Phía cuối đường, những bông hồng đỏ rực phản chiếu trên khuôn mặt người đàn ông.
Người đàn ông kiêu ngạo từ trước đến nay, bỗng quỳ gối xuống trước mặt cô, dâng hiến cả trái tim và quãng đời còn lại của mình.
- -----oOo------
Đường Thừa Tuyên đưa cô đến sân bay: “Vui vẻ vậy sao?”
“Dạ.” Được đi ra ngoài đương nhiên vui vẻ.
Anh thản nhiên chỉnh lại đồng hồ trên tay: “Mỗi lần em xa anh đều rất vui vẻ.”
Thẩm Niên nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Đường Thừa Tuyên, cô chột dạ chớp mắt, sau đó không nhịn được phì cười ra tiếng: “Em thật sự không có.”
Cô tiến đến hôn hai má anh.: “Đừng buồn, yêu anh mà.”
“…” Đường Thừa Tuyên nở nụ cười: “Ngây thơ.”
Yêu anh, yêu anh, yêu anh.” Thẩm Niên tạo hình trái tim: “Anh phải nhớ em đó.”
Tới bên kia Thẩm Niên thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Đường Thừa Tuyên, nếu không để anh gọi điện, anh lại nghĩ cô không yêu anh. Người đàn ông lớn tuổi thiếu cảm giác an toàn, Thẩm Niên đành phải dỗ dành anh.
Hai ngày trước khi trở về, Thẩm Niên đã thu dọn đồ đạc xong. Đường Thừa Tuyên hiếm khi im lặng trước khi cúp điện thoại, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhớ em.”
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng khiến trong lòng cô như có điện chạy qua, Thẩm Niên muốn cho anh bất ngờ, vì thế không nói cho anh biết cô sẽ trở về sớm: “Nhớ em cũng vô dụng, em vẫn còn muốn tiêu dao tự tại.”
Người đầu dây bên kia không nói chuyện, Thẩm Niên tưởng tượng ra cảnh Đường Thừa Tuyên cô đơn lẻ loi một mình nằm trên sofa lẩm bẩm Thẩm Niên không yêu mình, Thẩm Niên không nhớ mình.
Cô phì cười một tiếng.
Đường Thừa Tuyên hừ lạnh: “Em còn rất vui vẻ.”
“Đúng vậy, em chưa muốn trở về đâu.” Thẩm Niên chúc ngủ ngon sau đó vội vã cúp điện thoại.
Buổi sáng hôm sau, cô lên máy bay trở về, vừa tới gần công ty thì vội vã gọi điện thoại cho Đường Thừa Tuyên: “Anh đoán thử em đang ở đâu?”
“Đang chơi bên ngoài?” Đường Thừa Tuyên híp mắt cười: “Chơi rất vui vẻ hả?”
“Không phải.” Thẩm Niên đeo tai nghe điện thoại lên, đúng lúc phía trước có đèn giao thông, cô dừng xe lại: “Em sắp đến công ty rồi! Đừng bất ngờ quá đó!”
Thẩm Niên cảm thấy cô rất cơ trí, Đường tiên chắc chắn vô cùng vui vẻ. Anh có thể sẽ cười dịu dàng, cũng có thể sẽ thì thầm bên tai cô, sau đó khẩu thị tâm phi nhàn nhạt hỏi một câu: “Phải không?”
Nhưng phản ứng của Đường Thừa Tuyên lại ngoài dự đoán của cô: “Tại sao em lại trở về sớm vậy?”
Trong giọng nói cất giấu một tia bối rối, với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Thẩm Niên rất nhạy bén nghe ra sự bất thường trong đó. Ý cười trên mặt biến mất hoàn toàn: “Anh không chào đón em?”
Thẩm Niên suy nghĩ đủ loại, vui đùa hỏi: “Không phải anh giấu người phụ nữ khác ở công ty đó chứ, nếu không anh chột dạ cái gì?”
“Không có.” Đường Thừa Tuyên khôi phục vẻ bình tĩnh, giống như vừa nãy chỉ là do ảo giác của Thẩm Niên.
“Người đàn ông thối.” Thẩm Niên cười lạnh phanh xe lại. “Em rất muốn biết anh đang gạt em cái gì. Nếu như để em phát hiện, anh liền xong đời.”
Cô lái xe đến công ty, Đường Thừa Tuyên đưa mắt nhìn Hứa Ý, Hứa Ý cũng rất lo lắng, tại sao cố tình trở về lúc này, phải làm sao bây giờ?
“Trước em về nhà lấy tài liệu hộ anh đã.”
“Không được.” Thẩm Niên cười, đáy mắt mang theo vài phần tức giận. “Em sắp đến công ty rồi, đi lên gặp anh trước đã.”
Ngón tay thon dài của cô đặt trên vô lăng, cả người cô rất thả lỏng.
Đường Thừa Tuyên hơi khẩn trương, bỗng nhiên nghe được tiếng nổ ầm bên kia điện thoại, giống như tiếng va chạm của thứ gì đó, tiếng thét chói tai của Thẩm Niên suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của anh.
“Thẩm Niên!”
Đường Thừa Tuyên không nhận được câu trả lời, liên tục gọi tên cô, nhưng mà điện thoại đã ngắt máy. Anh vừa gọi điện thoại, vừa mở cửa đi ra ngoài với vành mắt đỏ hoe, Hứa Ý khó hiểu: “Chủ tịch, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Chờ tôi một chút.”
Thẩm Niên bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, cô đang lái xe bình thường, xe taxi phía trước muốn vượt qua nên đi ngược chiều, ai ngờ va chạm với một chiếc xe vận tải, xe taxi cách cô không xa lập tức bị đâm thành mảnh nhỏ.
Mà một người đi đường định qua lối qua đường bị tai bay vạ gió, lúc này toàn thân đầy máu nằm trên đường.
Thẩm Niên tháo tai nghe điện thoại xuống, cơ thể run rẩy gọi 120.
Cô cởi dây an toàn xuống xe kiểm tra người đi đường. “Cô không sao chứ?”
Một người phụ nữ trung niên trên chân toàn là máu, mặc dù bình thường Thẩm Niên coi phim thấy rất nhiều cảnh máu me, nhưng hốc mắt vẫn đỏ lên, vô cùng sợ hãi và khó chịu.
Thẩm Niên định ôm bà ấy lên xe của mình, trực tiếp chạy thẳng tới bệnh viện, nhưng sức cô quá yếu, người xng quanh cũng bị chiếc xe taxi kia dọa, trong chốc lát không ai tới giúp cô, hoặc có lẽ sợ rước lấy tai họa.
May mắn bệnh viện ở gần đây, nhận được điện thoại lập tức có người tới đây, người bị thương ở hiện trường đều được đưa đi.
Lúc sau cảnh sát đến, trích xuất camera quay lại tình huống hiện trường.
Lúc này, cơ thể Thẩm Niên vẫn run rẩy, hoàn toàn không để ý tới Đường Thừa Tuyên gọi điện thoại cho mình.
Người đàn ông đỏ mắt chạy đến đây, anh nghe được tiếng nổ bên kia sợ tới mức trái tim như ngừng đập, ngay một tiếng trước, anh còn đang suy nghĩ cùng cô trải qua quãng đời còn lại như thế nào.
Anh tận dụng khoảng thời gian Thẩm Niên không ở đây, chuẩn bị bất ngờ cho cô. Anh dự định cầu hôn cô, bởi vậy cố ý tìm nhân viên hỗ trợ, trang trí văn phòng đầy hoa hồng, chỉ là anh không ngờ cô sẽ trở về sớm hơn dự định.
Thế nhưng cũng không sao, thậm chí nếu vậy anh còn định quỳ xuống cầu hôn cô luôn.
Cho dù là phương thức gì, kết quả cuối cùng viên mãn là được.
Ai ngờ…
Trong nháy mắt, Đường Thừa Tuyên cảm thấy thế giới như sụp đổ, loại cảm giác khi mẹ anh tự sát ở trước mặt anh trở về một lần nữa.
Thẩm Niên quay đầu lại, người đàn ông ôm cổ cô, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô.
“Chồng.” Cô sợ hãi, nhưng giờ được anh ôm vào lòng, cuối cùng cô cũng yên tâm.
Nhưng mà rất nhanh cô cảm thấy không thích hợp. “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Niên lùi lại, ngẩng đầu nhìn thấy hốc mắt anh đỏ bừng, nước mắt nóng bỏng lập tức rơi xuống.
Cô kinh ngạc nhìn anh, từ trước đến nay cô chưa từng thấy Đường Thừa Tuyên
khóc.
Thẩm Niên đã thấy qua nhiều mặt của anh, có khi anh dịu dàng giống như ánh trăng ngày hè, có khi lại ý cười xa cách chưa đạt tới đáy mắt, cũng có khi ánh mắt hung ác, phẫn nộ, nham hiểm, nhưng từ trước đến nay cô chưa thấy anh khóc như vậy.
Mặc dù nghe qua người khác kể anh cũng từng khóc, nhưng đó chỉ là chuyện khi còn nhỏ.
Đường Thừa Tuyên kiên cường như vậy, hình như tới bây giờ không có gì uy hiếp được anh. Ở trong mắt Thẩm Niên, anh luôn cao cao tại thượng, không gì có thể uy hiếp được anh.
Ít nhất, sẽ không khóc giống như bây giờ.
“Đường Thừa Tuyên.” Cô lớn tiếng gọi tên anh: “Anh đừng khóc.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Anh sống chết ôm cô, như cuối cùng cũng tìm lại được thứ gì đó quan trọng, nhưng chỉ cần buông tay thì sẽ biến mất.
“Em không sao, em chỉ là bị dọa thôi.”
Bàn tay to lớn của người đàn ông xoa đầu cô: “Đừng sợ.”
Đường Thừa Tuyên cùng cô phối hợp với cảnh sát giao thông điều tra vụ tai nạn giao thông, sau khi kết thúc thì dẫn cô đi ăn tối, Thẩm Niên cảm thấy cô không sao, nhưng lại cảm thấy Đường Thừa Tuyên vẫn hơi chậm chạp, không phải là anh bị dọa rồi chứ?
Cô vươn tay sờ đầu anh: “Đừng sợ.”
Đường Thừa Tuyên nắm tay cô, mãi tới khi đồ ăn lên anh vẫn không chịu buông tay: “Về sau cho dù có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho anh đầu tiên.”
“Dạ.”
“Anh sẽ lo lắng vì em.”
Thẩm Niên bật khóc, người đàn ông vươn tay lau dòng nước mắt nóng bỏng của cô: “Làm sao vậy?”
Thẩm Niên cảm thấy những lời này đối với cô mà nói rất xa xỉ.
Cô nghĩ cả đời này cô sẽ sống trong bóng tối, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người vươn tay về phía cô. Cô nắm bàn tay đó, nhưng không có đi lên, thay vào đó lại kéo người nọ vào trong bóng tối.
Thế nhưng Đường Thừa Tuyên không có buông tay, chưa từng buông tay.
“Còn hơi sợ hãi.”
Đường Thừa Tuyên hôn cô một cái: “Không sợ.”
Đến ngày hôm sau, Thẩm Niên mới nhớ tới chuyện cô muốn tìm Đường Thừa Tuyên khởi binh vấn tội, không hiểu sao sau đó liền quên mất.
Cô muốn tới công ty, Đường Thừa Tuyên nói buổi tối cô hãy tới, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt.
Ha ha, chắc chắn đang giấu chuyện xấu.
Thẩm Niên cố ý nhanh chóng đến công ty để xem rốt cuộc Đường Thừa Tuyên đang giấu diếm cái gì, mới vừa tới sảnh công ty thì thấy con đường trước mặt trải đầy hoa và bóng bay, khung cảnh xung quanh rất lãng mạn.
Phía cuối đường, những bông hồng đỏ rực phản chiếu trên khuôn mặt người đàn ông.
Người đàn ông kiêu ngạo từ trước đến nay, bỗng quỳ gối xuống trước mặt cô, dâng hiến cả trái tim và quãng đời còn lại của mình.
- -----oOo------
Bình luận facebook