Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Dương Ái Mỹ không thể nào nhìn nổi cái cảnh Kiều Lệ Doanh chui rúc trong căn nhà sập xệ này mãi nữa. Ít ra đáng tuổi 24 xuân xanh của cô, Kiều Lệ Doanh cần phải bay nhảy ra khỏi cái ốc đảo này rồi cơ chứ, sau đó thì có bạn trai này, yêu nhau lâu dài còn tính chuyện hôn. nhân nữa, rồi cả sinh con đẻ cái, vui vẻ vẻ hạnh phúc.
Nghĩ được tới đây, Dương Ái Mỹ liền lục lọi điện thoại muốn gọi điện đặt lịch hẹn xem mắt. Dù sao gia đình Dương Ái Mỹ cũng có tiếng trong giới thượng lưu, đặt hẹn xem mắt với những công tử nhà giàu có cũng không khó gì. Sau đó thì Kiều Lệ Doanh có thể tha hồ lựa chọn, ai tâm đầu ý hợp thì cứ triển thôi. Thấy Dương Ái Mỹ lục lọi túi xách muốn tìm điện thoại, Kiều Lệ Doanh thở dài một hơi, nhanh tay giữ chặt bàn tay đang loạn của nhỏ bạn thân. “Thôi đi cho xin, tớ không đi xem mắt đâu.” “Không đi cái gì mà không đi” Dương Ái Mỹ trừng mắt nhìn Kiều Lệ Doanh, gạt tay cô, tự mình gọi điện.
“Tớ mặc kệ cậu chịu hay không, tóm lại là phải đi xem mắt đi thôi” Vừa nói dứt lời với Kiều Lệ Doanh, đầu dây bên kia mẹ của Dương Ái Mỹ cũng bắt điện
thoại.
Kiều Lệ Doanh thấy Dương Ái Mỹ nói chuyện điện thoại thì im lặng ăn cơm, không dám làm
phiền.
VietWriter.vn
Thôi vậy... xem mắt thì xem mắt, kiểu gì người ta cũng không ưng ý cô. Cho dù Kiều Lệ
Doanh có đi xem mắt hay không thì cũng không thay đổi được việc cô sẽ ở như thế này, ế
đến già!
Trong lòng Kiều Lệ Doanh cho đến giờ vẫn luôn ngự trị một bóng hình, cho dù tình cảm ấy đã qua nhiều năm vẫn chưa một lần thay đổi. William Phong... rất nhiều lần trong cơn mộng cô đã muốn nói: “Em nhớ anh”
Mải mê rong ruổi trong dòng suy nghĩ phức tạp, Kiều Lệ Doanh cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cũng không nuốt trôi được bát cơm trên tay nữa. Dương Ái Mỹ có vẻ đã nói chuyện với mẹ xong xuôi, lúc cô nàng tắt máy, trên vẻ mặt đã
rạng rỡ ý cười.
“Đó, gọi một cuộc điện thoại là xong ngay thôi” Xem ra Dương Ái Mỹ đã nhờ được mẹ của cô đặt hẹn xem mắt cho Kiều Lệ Doanh rồi. Kiều Lệ Doanh cũng không thèm phản kháng nữa, dù sao chuyện này cũng liên quan đến
bác gái, nếu có lại không nể mặt, một lòng không chịu đi xem mắt thì quá thất lễ đi.
Song, có lẽ đây là thời điểm để cô quên đi người mà mình đã đơn phương nhiều năm mà
không có kết quả rồi.
William Phong... chào tạm biệt tình yêu đầu của cô.
Bữa ăn này Kiều Lệ Doanh chung quy vẫn là nuốt không trôi, cho dù cô đã tự thôi miên mình rằng chuyện xem mắt vốn chỉ là một hình thức thông thường, không có gì đáng lo
ngại.
Nhưng đến cùng thì Kiều Lệ Doanh vẫn đắn đo mãi, ăn cơm mà cũng không tập trung, liên tục gắp rớt thức ăn, trông vụng về quá chừng.
Dương Ái Mỹ cười to chê bai Kiều Lệ Doanh, lúc ăn cơm cô nàng gác chân lên ghế, hoàn toàn chẳng giống tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt gì cả.
Kiều Lệ Doanh bị chọc quê thì không giận, nhưng khi cô thấy Dương Ái Mỹ không biết giữ hình tượng, gác chân lên ghế, cười nói to miệng thế thì lại không vui. “Này, Mỹ Mỹ, bỏ cái chân của cậu xuống mau” Kiều Lệ Doanh đưa tay khẽ vào đầu gối của Dương Ái Mỹ, trừng mắt nhìn bạn thân. Dương Ái Mỹ bị đánh nên ngoan ngoãn bỏ chân xuống, nhưng vẫn nhịn không nổi mà cười lớn.
“Cậu hệt như mẹ tớ". “Còn nói đùa?” Kiều Lệ Doanh khó chịu nhíu mày, lại răn đe: “Cậu đó, sao cứ không biết phép tắc lễ nghi gì vậy. Dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Dương, nếu người ta bắt gặp hình ảnh này của cậu, sau đó phát tán ra cho giới thượng lưu cùng biết, lúc đó cậu giấu mặt đi đầu hả Mỹ Mỹ?” Dương Ái Mỹ khoác tay không để ý, vẫn ăn cơm đến ngon lành: “Thì ở đây có mình cậu thấy thôi mà, có làm sao đầu” “Ở đó mà nói không sao? Kiều Lệ Doanh thật lòng hết nói nổi với cô bạn thân.
Kiều Lệ Doanh ăn xong phần cơm của mình, đứng lên bắt đầu rửa bát. Dương Ái Mỹ thì ăn rất lâu, hầu như lúc nào cũng nhăm nhi mãi chưa xong một bát cơm, mãi đến khi Kiều Lệ Doanh rửa bát xong thì cô mới ăn xong. Dương Ái Mỹ lè lưỡi đặt bát của mình vào bệ rửa, cười với Kiều Lệ Doanh, lấy lòng: “Doanh Doanh yêu dấu, giúp mình.” “Được rồi, bỏ xuống đi cô nương” Kiều Lệ Doanh ngoài cười trừ ra thì còn biết phải làm gì đây?
Dương Ái Mỹ luôn là như thế đấy, cô là tiểu thư con nhà giàu, việc nặng không tới tay, so với Kiều Lệ Doanh làm sao mà rành việc bếp núc dọn dẹp được. Thế nên cho dù là chuyện gì, Kiều Lệ Doanh cũng là người thu dọn tàn cuộc cho Dương Ái
Mỹ.
Nghĩ được tới đây, Dương Ái Mỹ liền lục lọi điện thoại muốn gọi điện đặt lịch hẹn xem mắt. Dù sao gia đình Dương Ái Mỹ cũng có tiếng trong giới thượng lưu, đặt hẹn xem mắt với những công tử nhà giàu có cũng không khó gì. Sau đó thì Kiều Lệ Doanh có thể tha hồ lựa chọn, ai tâm đầu ý hợp thì cứ triển thôi. Thấy Dương Ái Mỹ lục lọi túi xách muốn tìm điện thoại, Kiều Lệ Doanh thở dài một hơi, nhanh tay giữ chặt bàn tay đang loạn của nhỏ bạn thân. “Thôi đi cho xin, tớ không đi xem mắt đâu.” “Không đi cái gì mà không đi” Dương Ái Mỹ trừng mắt nhìn Kiều Lệ Doanh, gạt tay cô, tự mình gọi điện.
“Tớ mặc kệ cậu chịu hay không, tóm lại là phải đi xem mắt đi thôi” Vừa nói dứt lời với Kiều Lệ Doanh, đầu dây bên kia mẹ của Dương Ái Mỹ cũng bắt điện
thoại.
Kiều Lệ Doanh thấy Dương Ái Mỹ nói chuyện điện thoại thì im lặng ăn cơm, không dám làm
phiền.
VietWriter.vn
Thôi vậy... xem mắt thì xem mắt, kiểu gì người ta cũng không ưng ý cô. Cho dù Kiều Lệ
Doanh có đi xem mắt hay không thì cũng không thay đổi được việc cô sẽ ở như thế này, ế
đến già!
Trong lòng Kiều Lệ Doanh cho đến giờ vẫn luôn ngự trị một bóng hình, cho dù tình cảm ấy đã qua nhiều năm vẫn chưa một lần thay đổi. William Phong... rất nhiều lần trong cơn mộng cô đã muốn nói: “Em nhớ anh”
Mải mê rong ruổi trong dòng suy nghĩ phức tạp, Kiều Lệ Doanh cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cũng không nuốt trôi được bát cơm trên tay nữa. Dương Ái Mỹ có vẻ đã nói chuyện với mẹ xong xuôi, lúc cô nàng tắt máy, trên vẻ mặt đã
rạng rỡ ý cười.
“Đó, gọi một cuộc điện thoại là xong ngay thôi” Xem ra Dương Ái Mỹ đã nhờ được mẹ của cô đặt hẹn xem mắt cho Kiều Lệ Doanh rồi. Kiều Lệ Doanh cũng không thèm phản kháng nữa, dù sao chuyện này cũng liên quan đến
bác gái, nếu có lại không nể mặt, một lòng không chịu đi xem mắt thì quá thất lễ đi.
Song, có lẽ đây là thời điểm để cô quên đi người mà mình đã đơn phương nhiều năm mà
không có kết quả rồi.
William Phong... chào tạm biệt tình yêu đầu của cô.
Bữa ăn này Kiều Lệ Doanh chung quy vẫn là nuốt không trôi, cho dù cô đã tự thôi miên mình rằng chuyện xem mắt vốn chỉ là một hình thức thông thường, không có gì đáng lo
ngại.
Nhưng đến cùng thì Kiều Lệ Doanh vẫn đắn đo mãi, ăn cơm mà cũng không tập trung, liên tục gắp rớt thức ăn, trông vụng về quá chừng.
Dương Ái Mỹ cười to chê bai Kiều Lệ Doanh, lúc ăn cơm cô nàng gác chân lên ghế, hoàn toàn chẳng giống tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt gì cả.
Kiều Lệ Doanh bị chọc quê thì không giận, nhưng khi cô thấy Dương Ái Mỹ không biết giữ hình tượng, gác chân lên ghế, cười nói to miệng thế thì lại không vui. “Này, Mỹ Mỹ, bỏ cái chân của cậu xuống mau” Kiều Lệ Doanh đưa tay khẽ vào đầu gối của Dương Ái Mỹ, trừng mắt nhìn bạn thân. Dương Ái Mỹ bị đánh nên ngoan ngoãn bỏ chân xuống, nhưng vẫn nhịn không nổi mà cười lớn.
“Cậu hệt như mẹ tớ". “Còn nói đùa?” Kiều Lệ Doanh khó chịu nhíu mày, lại răn đe: “Cậu đó, sao cứ không biết phép tắc lễ nghi gì vậy. Dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Dương, nếu người ta bắt gặp hình ảnh này của cậu, sau đó phát tán ra cho giới thượng lưu cùng biết, lúc đó cậu giấu mặt đi đầu hả Mỹ Mỹ?” Dương Ái Mỹ khoác tay không để ý, vẫn ăn cơm đến ngon lành: “Thì ở đây có mình cậu thấy thôi mà, có làm sao đầu” “Ở đó mà nói không sao? Kiều Lệ Doanh thật lòng hết nói nổi với cô bạn thân.
Kiều Lệ Doanh ăn xong phần cơm của mình, đứng lên bắt đầu rửa bát. Dương Ái Mỹ thì ăn rất lâu, hầu như lúc nào cũng nhăm nhi mãi chưa xong một bát cơm, mãi đến khi Kiều Lệ Doanh rửa bát xong thì cô mới ăn xong. Dương Ái Mỹ lè lưỡi đặt bát của mình vào bệ rửa, cười với Kiều Lệ Doanh, lấy lòng: “Doanh Doanh yêu dấu, giúp mình.” “Được rồi, bỏ xuống đi cô nương” Kiều Lệ Doanh ngoài cười trừ ra thì còn biết phải làm gì đây?
Dương Ái Mỹ luôn là như thế đấy, cô là tiểu thư con nhà giàu, việc nặng không tới tay, so với Kiều Lệ Doanh làm sao mà rành việc bếp núc dọn dẹp được. Thế nên cho dù là chuyện gì, Kiều Lệ Doanh cũng là người thu dọn tàn cuộc cho Dương Ái
Mỹ.
Bình luận facebook