Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Trốn tránh hôn sự
Nghe Dương Ái Mỹ dẻo miệng ngọt ngào như thế thì Kiều Lệ Doanh cũng mềm hết cả lòng, mà thực ra ban đầu cô không có giận Dương Ái Mỹ, chỉ là trêu bạn thân nên giả vờ dỗi thôi.
Kiều Lệ Doanh biết Dương Ái Mỹ trẻ con kia mà, ham ăn như thế, sau khi ăn no thì nhất định sẽ nhớ đến cô ngay.
Kiều Lệ Doanh múc cho Dương Ái Mỹ một thìa tàu hủ non, sau đó bắt đầu kể chuyện mình đi phỏng vấn.
Có điều Kiều Lệ Doanh không kế rõ chuyện mình và Phong Thế Quân trước đó đã gặp nhau, chỉ kể mình đăng kí online nhầm từ bộ phận tài chính thành bộ phận thư ký, tiếp đến thì phỏng vấn cũng suôn sẻ, rồi được tổng giám đốc thử thách một trận.
Dương Ái Mỹ mồm nhai chóp chép, hai mắt mở to hóng chuyện.
"Chà, Phong tổng giám đốc của Phong thị đó à.."
Dương Ái Mỹ liếm liếm môi, bắt đầu nhớ lại.
"Hình như tớ cũng có chút ấn tượng với người này nha"
"Hửm"?"
Kiều Lệ Doanh khó hiểu nhìn Dương Ái Mỹ, bình thường cô không nhiều chuyện cho lắm, nhưng khi nghe thông tin về Phong tống thì cô lại tò mò muốn biết.
Dù sao thì sắp tới Phong Thế Quân cũng là ông chủ của cô, biết thêm nhiều thông tin thì vẫn hơn.
"Ừm...
gia đình tớ và gia đình anh ta hợp tác làm ăn nhiều năm, cũng thuộc dạng thân thiết Kiều Lệ Doanh gật gù, tiếp tục chống tay nghe Dương Ái Mỹ nói tiếp.
Dương Ái Mỹ mồm vẫn nhai khí thế, nhưng không quên nhiều chuyện: "Tớ với anh ta thì chưa gặp nhau bao giờ, bởi vì mấy bữa tiệc của giới thượng lưu anh ta ít khi nào tới dự lắm.
Nghe nói là một người đàn ông cuồng công việc, mấy bữa tiệc không có lợi về mặt làm ăn thì không có phần anh ta đâu"
"Cuồng công việc à.."
Kiều Lệ Doanh vô tri vô giác lặp lại câu này, trong đầu cô cũng bỗng nhiên hiện ra hình ảnh tương lai bị Phong Thế Quân ép ở lại tăng ca, ngày nào cũng như ngày nào, bị hành hạ cho đến chết chìm trong công việc.
Nghĩ tới đây, da gà da vịt của Kiều Lệ Doanh cũng nổi lên từng mảng, sợ đến gương mặt trắng xanh.
VietWriter.vn
Dương Ái Mỹ thì không để ý nhiều, làm sao biết được Kiều Lệ Doanh đang sợ, cô gắp một đũa thịt bỏ vào miệng nhai đến ngon lành, lại nói tiếp.
"Tớ nghe nói Phong Thế Quân rất kỹ tính, trong công việc muốn hòa hợp với anh ta thì khó còn hơn lên trời nữa đó."
Nghe Dương Ái Mỹ nói thế, Kiều Lệ Doanh bỗng lạnh hết cả sống lưng.
Thật ra khi nãy tiếp xúc gần với Phong Thế Quân, cô cũng mờ mịt nhìn ra được Phong Thế Quân là một ông chủ khó chiều...
Xem ra con đường tương lai của Kiều Lệ Doanh phải nỗ lực hết mình để bảo toàn mạng sống rồi.
"Sao mặt rầu rĩ vậy, ăn thêm đi, ăn thêm đi.Cậu gầy đến cổ tay lộ ra xương rồi đây này"
Dương Ái Mỹ nắm lấy cổ tay của Kiều Lệ Doanh xoa xoa, trấn an cô: "Thôi nào, có gì mà lo...
Nếu như anh ta đã chọn cậu làm thư ký riêng, thì tức là anh ta ưng ý cậu.
Dù sao lúc phỏng vấn riêng cậu cũng hiểu ÿ anh ta muốn gì mà, có thể là vì vậy mà Phong Thế Quân chọn cậu."
"Nè, vui lên đi, đừng có lo nữa mà"
Dương Ái Mỹ ở bên cạnh an ủi Kiều Lệ Doanh, cũng không để ý Kiều Lệ Doanh đang nhìn mình bằng con mắt kỳ lạ.
"Nói đi"
Kiều Lệ Doanh cầm cái thìa chỉ vào Dương Ái Mỹ, hai mắt híp lại dè chừng.
"Hả?"
Dương Ái Mỹ đột ngột bị bạn thân điểm mặt thì giật mình: "Nói cái gì cơ?"
"Nói rõ ràng đi, cậu có phải sớm từ bỏ không đi phỏng vấn với tớ ở Phong thị chỉ vì biết Phong Thế Quân là tổng giám đốc ở đó hay không?"
Kiều Lệ Doanh vốn còn đang buồn phiền vụ ông chủ khó tính thì cô đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.
Dương Ái Mỹ khi nãy đã nói gia đình của Dương Ái Mỹ và Phong Thế Quân nhiều năm hợp tác làm ăn, khẳng định rất thân thiết.
Vậy nên Dương Ái Mỹ làm sao không biết chuyện Phong Thế Quân là tổng giám đốc của Phong thị kia chứ.
Dương Ái Mỹ năm lần bảy lượt năng nặc đòi ra ngoài làm việc chứ không về tập đoàn của gia đình vì không muốn bị bố mẹ cô quản lý.
Nếu như lần trước cô thực sự phỏng vấn ở Phong thị, phần trăm đậu vào công ty rất cao.
Thể nên Dương Ái Mỹ mới cố tình hoặc là thực sự vô ý ngủ quên để trốn tránh.
Càng nghĩ thì Kiều Lệ Doanh càng thấy mình đã đoán trúng, cô quyết liệt đồn Dương Ái Mỹ vào đường cùng.
"Nói đi...
cậu đừng hòng gạt tớ"
Dương Ái Mỹ quả thực là phục Kiều Lệ Doanh sát đất mà, chẳng hiểu sao lần nào Dương Ái Mỹ cố tình giấu giếm cái gì thì Kiều Lệ Doanh cũng biết hết, luôn vạch trần cô, hệt như là mẹ của cô vậy.
Dương Ái Mỹ nhìn thấy Kiều Lệ Doanh giận dỗi thì sợ, cô quyết định đầu hàng.
"Thôi thôi, tớ thua, để tớ khai, được chưa"
"Được, nói đi"
Kiều Lệ Doanh thu hồi cái thìa đang chỉ vào Dương Ái Mỹ lại, cô ngồi ngay ngắn tại chỗ, bắt đầu nghe Dương Ái Mỹ nói.
"Mấy lần trước phỏng vấn ở chỗ khác, tớ thật sự gặp xui mà, không ngủ quên thì lại không đón được xe."
"Nhưng mà lần này phỏng vấn ở Phong thị, đúng là tớ có cố tình giả bộ ngủ quên để trốn ở nhà..."
Nói đến những chữ cuối cùng, Dương Ái Mỹ cố tình hạ thấp giọng, sợ Kiều Lệ Doanh nghe được sẽ giết cô.
Mà quả thực, ánh mắt của Kiều Lệ Doanh lúc này như là sắp ăn thịt cô tới nơi rồi, Dương Ái Mỹ sợ hết cả hồn, lắp bắp: "Cậu thông cảm cho tớ đi mà...
Cậu cũng biết đó, tớ cố tình ra ngoài kiếm việc vì không muốn bị bố mẹ quản lí, nếu như bây giờ tớ vào tập đoàn của Phong gia, chẳng khác nào tớ tự khóa còng vào chân."
Nhịp tim của Dương Ái Mỹ như đình chỉ vậy, cô lấm lét nhìn Kiều Lệ Doanh, trông như đứa con nít phạm lỗi đang chờ phụ huynh xử tội vậy.
Thấy Kiều Lệ Doanh không mắng không chửi, lại không thèm nhìn cô nữa mà tiếp tục ăn, Dương Ái Mỹ càng sợ hơn.
"Thôi mà Doanh Doanh...
đừng có không để ý tới tớ, huhu"
"Doanh Doanh à..."
Kiều Lệ Doanh không thèm nhìn Dương Ái Mỹ, cô gắp thức ăn tiếp tục bồi bổ cho cái bao tử đói meo của mình.
Đấy, quả nhiên là Kiều Lệ Doanh đoán đúng, Dương Ái Mỹ thực sự gian dối cô, làm cho Kiều Lệ Doanh hôm đó sốt vó một trận.
Nhưng mà kể ra cũng không trách Dương Ái Mỹ được, chỉ trách lúc Kiều Lệ Doanh rủ Dương Ái Mỹ cùng nhau đăng ký phỏng vấn ở Phong thị, Dương Ái Mỹ cứ nẵng nặc từ chối mà cô thì lại kiên trì kéo bạn cùng đi.
Lúc đó Kiều Lệ Doanh làm sao biết, Dương Ái Mỹ từ chối là vì cô biết Phong thị là do Phong Thế Quân - con trai của bằng hữu bố mẹ Dương Ái Mỹ là tổng giám đốc ở đó chứ.
Nhưng mà giận thì vẫn giận thôi, dù sao Dương Ái Mỹ cũng đã cho Kiều Lệ Doanh leo cây mấy lần, lần nào cũng là Kiều Lệ Doanh đi phỏng vấn một mình.
"Thôi mà Doanh Doanh.."
Dương Ái Mỹ năn nỉ ỉ ôi, kể than: "Cậu thông cảm cho Mỹ Mỹ đi mà Doanh Doanh, cậu không biết đâu...
tớ và anh ta bị hai bên gia đình sắp đặt hôn ước, tại tớ ngoan cố không chịu, còn nói là mình đã có bạn trai nên mới thoát được cái nạn này đó."
"Cậu cũng biết tớ cả đời thích bay nhảy chơi đùa, nếu thực sự bị sắp đặt hôn nhân này, cưới một người tớ không thích thì tớ sẽ khổ lắm.
Tớ mà vào Phong thị thì không khác nào đi chết!"
"Doanh Doanh à, đừng giận"
Dương Ái Mỹ nói khô cả họng để năn nỉ Kiều Lệ Doanh, mà Kiều Lệ Doanh cũng không giận dai, nghe Dương Ái Mỹ nói hai ba câu thì đã xiêu lòng rồi.
"Được được, không giận cậu.Nhưng mà lần sau cậu không được dối tớ nữa, biết cái gì cũng phải nói cho tớ nghe"
"Hứa, Dương Ái Mỹ này hứa với Kiều Lệ Doanh, lần sau, à không...không có lần sau nữa! Sau này cái gì cũng sẽ nói với cậu biết, không gian dối cậu nữa"
Thấy Dương Ái Mỹ thành thật như vậy, Kiều Lệ Doanh đang giận cũng bật cười: "Ừm.."
"Hihi, tớ biết Doanh Doanh yêu tớ nhất mà"
Kiều Lệ Doanh biết Dương Ái Mỹ trẻ con kia mà, ham ăn như thế, sau khi ăn no thì nhất định sẽ nhớ đến cô ngay.
Kiều Lệ Doanh múc cho Dương Ái Mỹ một thìa tàu hủ non, sau đó bắt đầu kể chuyện mình đi phỏng vấn.
Có điều Kiều Lệ Doanh không kế rõ chuyện mình và Phong Thế Quân trước đó đã gặp nhau, chỉ kể mình đăng kí online nhầm từ bộ phận tài chính thành bộ phận thư ký, tiếp đến thì phỏng vấn cũng suôn sẻ, rồi được tổng giám đốc thử thách một trận.
Dương Ái Mỹ mồm nhai chóp chép, hai mắt mở to hóng chuyện.
"Chà, Phong tổng giám đốc của Phong thị đó à.."
Dương Ái Mỹ liếm liếm môi, bắt đầu nhớ lại.
"Hình như tớ cũng có chút ấn tượng với người này nha"
"Hửm"?"
Kiều Lệ Doanh khó hiểu nhìn Dương Ái Mỹ, bình thường cô không nhiều chuyện cho lắm, nhưng khi nghe thông tin về Phong tống thì cô lại tò mò muốn biết.
Dù sao thì sắp tới Phong Thế Quân cũng là ông chủ của cô, biết thêm nhiều thông tin thì vẫn hơn.
"Ừm...
gia đình tớ và gia đình anh ta hợp tác làm ăn nhiều năm, cũng thuộc dạng thân thiết Kiều Lệ Doanh gật gù, tiếp tục chống tay nghe Dương Ái Mỹ nói tiếp.
Dương Ái Mỹ mồm vẫn nhai khí thế, nhưng không quên nhiều chuyện: "Tớ với anh ta thì chưa gặp nhau bao giờ, bởi vì mấy bữa tiệc của giới thượng lưu anh ta ít khi nào tới dự lắm.
Nghe nói là một người đàn ông cuồng công việc, mấy bữa tiệc không có lợi về mặt làm ăn thì không có phần anh ta đâu"
"Cuồng công việc à.."
Kiều Lệ Doanh vô tri vô giác lặp lại câu này, trong đầu cô cũng bỗng nhiên hiện ra hình ảnh tương lai bị Phong Thế Quân ép ở lại tăng ca, ngày nào cũng như ngày nào, bị hành hạ cho đến chết chìm trong công việc.
Nghĩ tới đây, da gà da vịt của Kiều Lệ Doanh cũng nổi lên từng mảng, sợ đến gương mặt trắng xanh.
VietWriter.vn
Dương Ái Mỹ thì không để ý nhiều, làm sao biết được Kiều Lệ Doanh đang sợ, cô gắp một đũa thịt bỏ vào miệng nhai đến ngon lành, lại nói tiếp.
"Tớ nghe nói Phong Thế Quân rất kỹ tính, trong công việc muốn hòa hợp với anh ta thì khó còn hơn lên trời nữa đó."
Nghe Dương Ái Mỹ nói thế, Kiều Lệ Doanh bỗng lạnh hết cả sống lưng.
Thật ra khi nãy tiếp xúc gần với Phong Thế Quân, cô cũng mờ mịt nhìn ra được Phong Thế Quân là một ông chủ khó chiều...
Xem ra con đường tương lai của Kiều Lệ Doanh phải nỗ lực hết mình để bảo toàn mạng sống rồi.
"Sao mặt rầu rĩ vậy, ăn thêm đi, ăn thêm đi.Cậu gầy đến cổ tay lộ ra xương rồi đây này"
Dương Ái Mỹ nắm lấy cổ tay của Kiều Lệ Doanh xoa xoa, trấn an cô: "Thôi nào, có gì mà lo...
Nếu như anh ta đã chọn cậu làm thư ký riêng, thì tức là anh ta ưng ý cậu.
Dù sao lúc phỏng vấn riêng cậu cũng hiểu ÿ anh ta muốn gì mà, có thể là vì vậy mà Phong Thế Quân chọn cậu."
"Nè, vui lên đi, đừng có lo nữa mà"
Dương Ái Mỹ ở bên cạnh an ủi Kiều Lệ Doanh, cũng không để ý Kiều Lệ Doanh đang nhìn mình bằng con mắt kỳ lạ.
"Nói đi"
Kiều Lệ Doanh cầm cái thìa chỉ vào Dương Ái Mỹ, hai mắt híp lại dè chừng.
"Hả?"
Dương Ái Mỹ đột ngột bị bạn thân điểm mặt thì giật mình: "Nói cái gì cơ?"
"Nói rõ ràng đi, cậu có phải sớm từ bỏ không đi phỏng vấn với tớ ở Phong thị chỉ vì biết Phong Thế Quân là tổng giám đốc ở đó hay không?"
Kiều Lệ Doanh vốn còn đang buồn phiền vụ ông chủ khó tính thì cô đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.
Dương Ái Mỹ khi nãy đã nói gia đình của Dương Ái Mỹ và Phong Thế Quân nhiều năm hợp tác làm ăn, khẳng định rất thân thiết.
Vậy nên Dương Ái Mỹ làm sao không biết chuyện Phong Thế Quân là tổng giám đốc của Phong thị kia chứ.
Dương Ái Mỹ năm lần bảy lượt năng nặc đòi ra ngoài làm việc chứ không về tập đoàn của gia đình vì không muốn bị bố mẹ cô quản lý.
Nếu như lần trước cô thực sự phỏng vấn ở Phong thị, phần trăm đậu vào công ty rất cao.
Thể nên Dương Ái Mỹ mới cố tình hoặc là thực sự vô ý ngủ quên để trốn tránh.
Càng nghĩ thì Kiều Lệ Doanh càng thấy mình đã đoán trúng, cô quyết liệt đồn Dương Ái Mỹ vào đường cùng.
"Nói đi...
cậu đừng hòng gạt tớ"
Dương Ái Mỹ quả thực là phục Kiều Lệ Doanh sát đất mà, chẳng hiểu sao lần nào Dương Ái Mỹ cố tình giấu giếm cái gì thì Kiều Lệ Doanh cũng biết hết, luôn vạch trần cô, hệt như là mẹ của cô vậy.
Dương Ái Mỹ nhìn thấy Kiều Lệ Doanh giận dỗi thì sợ, cô quyết định đầu hàng.
"Thôi thôi, tớ thua, để tớ khai, được chưa"
"Được, nói đi"
Kiều Lệ Doanh thu hồi cái thìa đang chỉ vào Dương Ái Mỹ lại, cô ngồi ngay ngắn tại chỗ, bắt đầu nghe Dương Ái Mỹ nói.
"Mấy lần trước phỏng vấn ở chỗ khác, tớ thật sự gặp xui mà, không ngủ quên thì lại không đón được xe."
"Nhưng mà lần này phỏng vấn ở Phong thị, đúng là tớ có cố tình giả bộ ngủ quên để trốn ở nhà..."
Nói đến những chữ cuối cùng, Dương Ái Mỹ cố tình hạ thấp giọng, sợ Kiều Lệ Doanh nghe được sẽ giết cô.
Mà quả thực, ánh mắt của Kiều Lệ Doanh lúc này như là sắp ăn thịt cô tới nơi rồi, Dương Ái Mỹ sợ hết cả hồn, lắp bắp: "Cậu thông cảm cho tớ đi mà...
Cậu cũng biết đó, tớ cố tình ra ngoài kiếm việc vì không muốn bị bố mẹ quản lí, nếu như bây giờ tớ vào tập đoàn của Phong gia, chẳng khác nào tớ tự khóa còng vào chân."
Nhịp tim của Dương Ái Mỹ như đình chỉ vậy, cô lấm lét nhìn Kiều Lệ Doanh, trông như đứa con nít phạm lỗi đang chờ phụ huynh xử tội vậy.
Thấy Kiều Lệ Doanh không mắng không chửi, lại không thèm nhìn cô nữa mà tiếp tục ăn, Dương Ái Mỹ càng sợ hơn.
"Thôi mà Doanh Doanh...
đừng có không để ý tới tớ, huhu"
"Doanh Doanh à..."
Kiều Lệ Doanh không thèm nhìn Dương Ái Mỹ, cô gắp thức ăn tiếp tục bồi bổ cho cái bao tử đói meo của mình.
Đấy, quả nhiên là Kiều Lệ Doanh đoán đúng, Dương Ái Mỹ thực sự gian dối cô, làm cho Kiều Lệ Doanh hôm đó sốt vó một trận.
Nhưng mà kể ra cũng không trách Dương Ái Mỹ được, chỉ trách lúc Kiều Lệ Doanh rủ Dương Ái Mỹ cùng nhau đăng ký phỏng vấn ở Phong thị, Dương Ái Mỹ cứ nẵng nặc từ chối mà cô thì lại kiên trì kéo bạn cùng đi.
Lúc đó Kiều Lệ Doanh làm sao biết, Dương Ái Mỹ từ chối là vì cô biết Phong thị là do Phong Thế Quân - con trai của bằng hữu bố mẹ Dương Ái Mỹ là tổng giám đốc ở đó chứ.
Nhưng mà giận thì vẫn giận thôi, dù sao Dương Ái Mỹ cũng đã cho Kiều Lệ Doanh leo cây mấy lần, lần nào cũng là Kiều Lệ Doanh đi phỏng vấn một mình.
"Thôi mà Doanh Doanh.."
Dương Ái Mỹ năn nỉ ỉ ôi, kể than: "Cậu thông cảm cho Mỹ Mỹ đi mà Doanh Doanh, cậu không biết đâu...
tớ và anh ta bị hai bên gia đình sắp đặt hôn ước, tại tớ ngoan cố không chịu, còn nói là mình đã có bạn trai nên mới thoát được cái nạn này đó."
"Cậu cũng biết tớ cả đời thích bay nhảy chơi đùa, nếu thực sự bị sắp đặt hôn nhân này, cưới một người tớ không thích thì tớ sẽ khổ lắm.
Tớ mà vào Phong thị thì không khác nào đi chết!"
"Doanh Doanh à, đừng giận"
Dương Ái Mỹ nói khô cả họng để năn nỉ Kiều Lệ Doanh, mà Kiều Lệ Doanh cũng không giận dai, nghe Dương Ái Mỹ nói hai ba câu thì đã xiêu lòng rồi.
"Được được, không giận cậu.Nhưng mà lần sau cậu không được dối tớ nữa, biết cái gì cũng phải nói cho tớ nghe"
"Hứa, Dương Ái Mỹ này hứa với Kiều Lệ Doanh, lần sau, à không...không có lần sau nữa! Sau này cái gì cũng sẽ nói với cậu biết, không gian dối cậu nữa"
Thấy Dương Ái Mỹ thành thật như vậy, Kiều Lệ Doanh đang giận cũng bật cười: "Ừm.."
"Hihi, tớ biết Doanh Doanh yêu tớ nhất mà"
Bình luận facebook