-
Chương 24
“Lúc trước, trong khoa có tiến cử một số người vào danh sách biên chế của bệnh viện Trung y, anh nhớ rõ người được bên khoa của bọn em tiến cử chính là em. Thành tích của em lúc trước luôn nằm trong top đầu, điểm tích lũy học phần của em cũng cao nhất, anh còn nhớ em rất đam mê y học, về sau tại sao lại từ bỏ?”
Đối mặt với câu hỏi của Giang Trúc, Đường Quỳ lại nói không nên lời.
“Không phải là không muốn học y nữa…” Đường Quỳ khó khăn lên tiếng: “Là không thể.”
Cô vươn tay, Giang Trúc theo bản năng cầm lấy cổ tay cô, ngón tay của cô hơi lạnh, mở lòng bàn tay ra để anh nhìn rõ vết sẹo rất nhạt kia: “Lúc trước em từng gặp tai nạn xe, lòng bàn tay bị thủy tinh đâm vào. Bác sĩ nói không tổn thương đến dây thần kinh, nhưng mà sau đó, mỗi lần cầm dao phẫu thuật hoặc là ống tiêm thì tay em đều run lên.”
— Không phải là do vết thương da thịt, vậy thì chính là do tâm lý.
Đường Quỳ còn đang do dự xem có nên nói với Giang Trúc hay không, Giang Trúc đã ôm lấy cô, anh cao hơn cô một đoạn, cả khuôn mặt cô đều chôn trong ngực anh.
Hơi thở của anh vấn vít bên cạnh cô, không khí bị xâm lấn từng chút một.
Giang Trúc vỗ vỗ lưng cô, hôn lên tóc cô: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh có phần không khống chế được. Đến bao giờ em muốn nói thì hãy nói cho anh nghe. Quỳ Quỳ, cứ trốn tránh như vậy không phải là biện pháp. Chiều nay em theo anh đến bệnh viện đi, thử nhìn một chút, nói không chừng bây giờ đã khá hơn.”
Đường Quỳ rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Chắc chắn là không hề khá hơn, chính cô biết rõ điều này.
Buổi chiều, cô theo Giang Trúc đến bệnh viện trong trấn. So với bệnh viện Trung y tỉnh thì bệnh viện trấn An Sơn quả thật là hơi nhỏ.
Các bác sĩ đang công tác hầu như đều đã có tuổi, dù sao thì sinh viên mới tốt nghiệp cũng không muốn đến đây làm việc, nói gì thì trấn An Sơn cũng chỉ là một trấn nhỏ, lại không đủ phồn hoa, tiền lương cũng thấp.
Hiện giờ Giang Trúc tạm thời làm ở khoa ngoại, thỉnh thoảng khoa khác thiếu nhân lực, nếu nằm trong phạm vi năng lực của anh thì anh cũng sẽ đến giúp sức.
Anh dẫn Đường Quỳ đi tìm phó viện trưởng trước, hiện giờ khoa gây tê đang thiếu nhân lực, mặc dù Giang Trúc đã nói trước rằng Đường Quỳ phải cần một khoảng thời gian nữa để học hỏi và làm quen, ông ấy vẫn tỏ ra hoan nghênh.
Ông dẫn Đường Quỳ đến khoa gây tê, vừa lúc chủ nhiệm Ngưu xin nghỉ phép, Giang Trúc quyết định đích thân dạy cho cô.
Vừa khéo ngày mai có một ca tiểu phẫu cắt bỏ ruột thừa, mặc dù lúc trước ở trường đã từng được học qua, nhưng thực hành thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Đường Quỳ ôm một quyển sổ nhỏ đi theo sau Giang Trúc.
Đo huyết áp, đo nhịp tim, xét nghiệm máu, hỏi thăm về bệnh sử… Nhiệm vụ của bác sĩ gây tê rất nhiều, những thứ này chẳng qua là những việc cần chuẩn bị trước khi tiến hành phẫu thuật mà thôi.
Sau khi xác nhận bệnh nhân có thể tiếp nhận phẫu thuật vào ngày mai thì phải đi chuẩn bị thuốc.
Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Giang Trúc trở về khoa ngoại.
Khoa gây tê ít người, bên trong đặt hai cái bàn dài, trên một mặt bàn có đặt tấm biển viết ‘Chủ nhiệm Ngưu’, trên chiếc bàn kia thì không có biển hiệu gì, chỉ có một xấp giấy tờ, thậm chí còn có cả một quyển tạp chí, trang bìa là hình một minh tinh đang nổi.
Đường Quỳ đoán, chắc hẳn đó là vị trí dành cho bác sĩ thử việc hoặc là sinh viên thực tập.
Quả nhiên, khoảng chừng nửa tiếng sau thì có một cô gái hoạt bát đi vào.
Nhìn qua thì cô gái này có vẻ vẫn còn trẻ, chỉ khoảng tầm 20 tuổi, khuôn mặt trái xoan, cười lên nhìn rất đáng yêu. Cô nàng vừa ngâm nga hát vừa đi vào, trên tay còn xách một túi táo.
Sau khi đi vào, cô nàng nhìn thấy Đường Quỳ thì sửng sốt mất một lúc, hỏi: “Cô tìm ai?”
“Tôi vừa mới tới, thực tập ở đây.” Đường Quỳ cười tít mắt, vươn tay ra: “Xin chào, tôi tên là Đường Quỳ.”
“À…” Cô nàng rất nhiệt tình, đưa một quả táo ra: “Tôi tên là Vu Phỉ Phỉ, cô cũng là sinh viên diện hỗ trợ học phí sao?”
“Không phải.”
Vu Phỉ Phỉ “a” một tiếng, dù sao người đến bệnh viện trong trấn làm phẫu thuật cũng không nhiều, những lúc không có ca mổ, cô nàng vẫn khá nhàn rỗi.
Cô nàng không rửa quả táo mà chỉ xoa xoa, sau đó đưa thẳng lên miệng cắn một miếng.
Đường Quỳ ngồi ở bên cạnh cô nàng, vùi đầu chỉnh sửa lại mấy ghi chú vừa chép được lúc nãy.
Trí nhớ của cô cũng không phải là rất tốt, chỉ có thể dựa vào việc đọc đi đọc lại nhiều lần.
Giang Trúc lại đưa cho cô một quyển《 Lâm sàng gây tê học 》, bảo cô cứ đọc trước, chỗ nào không hiểu thì đến hỏi anh.
Vu Phỉ Phỉ ăn táo xong, lại chơi điện thoại một lát, thấy Đường Quỳ vẫn đang đọc sách thì đi tới gần, hỏi: “Cô định học lên nghiên cứu sinh sao?”
“Cũng không muốn lắm.”
“Cô tốt nghiệp trường nào?”
Đường Quỳ nói tên trường, Vu Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Tốt nghiệp đại học y S mà lại chạy tới đây thực tập sao?”
Đường Quỳ giải thích: “Tôi đã tốt nghiệp được hơn một năm rồi, chưa trải qua thời gian thực tập, tới đây là muốn tìm việc.”
Vu Phỉ Phỉ không tài nào hiểu được, cô nàng ăn hết sạch quả táo, lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó ném vào trong sọt rác ở bên cạnh.
“Không thể hiểu nổi… Điều kiện của cô tốt như vậy, tốt nghiệp đại học y S thì đáng lẽ nên đến bệnh viện Trung y tỉnh để thực tập chứ? Sao cô lại không đến đó xin việc? Tại sao lại không học tiếp lên nghiên cứu sinh?”
“Xảy ra chút chuyện.” Đường Quỳ cười cười.
“Xảy ra chuyện gì thì cũng không thể chậm trễ việc này chứ, đây chính là tiền đồ tương lai của cô đấy!” Vu Phỉ Phỉ nhủ thầm: “Đúng là mỗi người mỗi cảnh. Tôi muốn học lên nghiên cứu sinh thì không được, cô rõ ràng là có điều kiện tốt như vậy lại không muốn học.”
Đường Quỳ mở sách ra, có lẽ Vu Phỉ Phỉ hiếm khi gặp bạn cùng trang lứa, hỏi cô liên tục: “Tôi đã đến thành phố A một lần rồi, chắc chắn tiền lương thử việc trong bệnh viện ở đó cũng cao nhỉ? Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này, lương tháng của tôi chỉ có 800, trợ cấp tăng ca cũng chỉ có 200 tệ. Nếu không phải là có hỗ trợ ký túc xá thì sợ là tôi cũng không sống nổi rồi…”
“Tôi cũng không rõ tiền lương cụ thể ở đó thế nào, nhưng chắc là cũng cao hơn ở đây một chút.”
Vu Phỉ Phỉ thở dài, tức giận túm lấy tóc mình: “Cao hay không cao cũng được, cuộc sống đầy đủ là được rồi. Tôi thật sự không muốn cứ đợi mãi ở cái trấn An Sơn nghèo nàn này… Ai bảo lúc trước tôi đăng ký diện hỗ trợ học phí, giờ phải làm ở đây sáu năm rồi mới được rời đi. Sớm biết vậy thì đã học lại một năm nữa rồi!”
Đường Quỳ không biết là còn có loại tình huống này, hỏi lại cô nàng: “Phải chờ tận sáu năm sao?”
Vu Phỉ Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, phải phục vụ cho bệnh viện ở vùng nông thôn sáu năm, nếu không sẽ phải bồi thường toàn bộ học phí.”
Đường Quỳ không biết còn có chuyện như vậy, cho nên cũng chẳng thể đưa ra kiến nghị gì cho cô nàng.
Đại khái là Vu Phỉ Phỉ đang tìm một người để dốc bầu tâm sự, lại gặp được Đường Quỳ không thích nói chuyện, là một người nghe có tâm.
Những chuyện Vu Phỉ Phỉ nói, cô cũng chẳng thấy hứng thú, trên cơ bản là vào tai trái ra tai phải, thỉnh thoảng phụ họa vài câu để không khí bớt gượng gạo.
“… Mấy hôm trước có bác sĩ Giang đến bệnh viện này, nhìn tuổi cũng không lớn, không biết đã có bạn gái chưa.”
Hử?
Đường Quỳ hạ bút xuống, dụi dụi mắt.
“Bề ngoài rất đẹp trai, tôi nói cho cô nghe, từ sau khi anh ấy đến đây, mấy cô gái đến bệnh viện chúng ta khám cũng nhiều hơn hẳn. Rõ ràng là có mấy trạm y tế, thế mà cũng chẳng ngại phiền toái, mấy bệnh lặt vặt như cảm mạo, ho khan, khó tiêu này nọ mà cũng chạy đến đây đăng ký.” Vu Phỉ Phỉ vén tóc: “Nghe nói là còn từng đi du học nước ngoài, không biết tại sao lại chạy đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này nữa. Chắc là đi trải nghiệm cuộc sống?”
Đường Quỳ không nói gì, yên lặng gập sách lại.
Cửa phòng bị người ta gõ mấy tiếng, Vu Phỉ Phỉ cao giọng lên tiếng: “Mời vào!”
Giang Trúc cầm một bộ quần áo trong tay, đi thẳng vào trong, mỉm cười nói với Đường Quỳ: “Vừa rồi ông cụ Vương nói không có đồng phục cỡ nhỏ, anh thấy cỡ vừa này cũng không rộng lắm, mượn một bộ tới đây, em cứ mặc tạm trước.”
Miệng Vu Phỉ Phỉ há hốc thành hình chữ O.
Đường Quỳ nhận lấy đồng phục, mở bao ra.
Do dự một chút, sau đó cô mặc vào.
Đồng phục mát lạnh, có lẽ là do bị ép chặt trong thời gian dài nên tạo ra rất nhiều nếp gấp vuông vức.
Đường Quỳ giơ tay lên vuốt.
Ngón tay vừa sờ lên, trong đầu cô liền vang lên tiếng thở hổn hển trầm đục của đàn ông và tiếng cười lanh lảnh của phụ nữ.
Tầm mắt thoáng chốc trở nên mơ hồ, cô nhắm chặt mắt lại, đoạn video kia hiện ra ngay trước mắt.
Ba thân thể trắng bóng mịn màng, xung quanh là đồng phục thí nghiệm màu trắng, kéo, ống tiêm bị vứt bừa bãi, Diệp Thời Ngôn ôm một người trong số đó, thì thào, mơ hồ gọi tên Đường Quỳ.
Người phụ nữ kia nở nụ cười khinh miệt trước ống kính máy quay, ánh mắt hệt như con rắn độc đang le cái lưỡi dài ra.
Ngày đó, Diệp Thời Ngôn lái xe đưa cô về nhà, Đường Quỳ mang theo món quà sinh nhật đã chuẩn bị trước, định lát nữa sẽ tặng cho anh ta.
Trong buổi tiệc sinh nhật có quá nhiều người, cô sợ Diệp Thời Ngôn không nhớ được đâu là quà của cô, cho nên cô ôm theo tâm tình lo sợ bất an của một thiếu nữ, định chờ đến lúc chỉ còn hai người với nhau thì mới đưa quà cho anh ta.
Đó là một con búp bê thủ công mà cô đã mất rất nhiều thời gian và công sức để làm, cô thích nhất là tự tay làm mấy thứ nho nhỏ tặng cho người khác, cảm giác như vậy mới có thể bày tỏ được tấm lòng của mình.
Bạch Duy Di đột nhiên gửi đến một tin nhắn, bảo là có một bí mật về Diệp Thời Ngôn muốn nói cho cô biết, bảo cô hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Ngay sau đó, cô ta gửi tới cho cô một đoạn video.
Hình ảnh đại diện cho video đó là một mảng trắng tinh, mang theo tâm lý tò mò và lòng ái mộ đối với Diệp Thời Ngôn, Đường Quỳ đeo tai nghe lên, bấm chạy video.
Lúc nhìn thấy những thứ kia, trong đầu Đường Quỳ hoàn toàn trống rỗng.
Giống như có một lưỡi dao chặt nát thế giới của cô, băm ra thành vô vàn mảnh vụn.
Ngay sau đó thì đột nhiên xảy ra vụ va chạm kia, Diệp Thời Ngôn bổ nhào qua bảo vệ cô.
Hơi thở của anh ta ập đến, bàn tay Đường Quỳ bị mảnh thủy tinh vỡ đâm rất sâu, hai hàm răng không ngừng run cầm cập.
Không phải là vì đau, mà là vì sợ.
Đối mặt với câu hỏi của Giang Trúc, Đường Quỳ lại nói không nên lời.
“Không phải là không muốn học y nữa…” Đường Quỳ khó khăn lên tiếng: “Là không thể.”
Cô vươn tay, Giang Trúc theo bản năng cầm lấy cổ tay cô, ngón tay của cô hơi lạnh, mở lòng bàn tay ra để anh nhìn rõ vết sẹo rất nhạt kia: “Lúc trước em từng gặp tai nạn xe, lòng bàn tay bị thủy tinh đâm vào. Bác sĩ nói không tổn thương đến dây thần kinh, nhưng mà sau đó, mỗi lần cầm dao phẫu thuật hoặc là ống tiêm thì tay em đều run lên.”
— Không phải là do vết thương da thịt, vậy thì chính là do tâm lý.
Đường Quỳ còn đang do dự xem có nên nói với Giang Trúc hay không, Giang Trúc đã ôm lấy cô, anh cao hơn cô một đoạn, cả khuôn mặt cô đều chôn trong ngực anh.
Hơi thở của anh vấn vít bên cạnh cô, không khí bị xâm lấn từng chút một.
Giang Trúc vỗ vỗ lưng cô, hôn lên tóc cô: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh có phần không khống chế được. Đến bao giờ em muốn nói thì hãy nói cho anh nghe. Quỳ Quỳ, cứ trốn tránh như vậy không phải là biện pháp. Chiều nay em theo anh đến bệnh viện đi, thử nhìn một chút, nói không chừng bây giờ đã khá hơn.”
Đường Quỳ rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Chắc chắn là không hề khá hơn, chính cô biết rõ điều này.
Buổi chiều, cô theo Giang Trúc đến bệnh viện trong trấn. So với bệnh viện Trung y tỉnh thì bệnh viện trấn An Sơn quả thật là hơi nhỏ.
Các bác sĩ đang công tác hầu như đều đã có tuổi, dù sao thì sinh viên mới tốt nghiệp cũng không muốn đến đây làm việc, nói gì thì trấn An Sơn cũng chỉ là một trấn nhỏ, lại không đủ phồn hoa, tiền lương cũng thấp.
Hiện giờ Giang Trúc tạm thời làm ở khoa ngoại, thỉnh thoảng khoa khác thiếu nhân lực, nếu nằm trong phạm vi năng lực của anh thì anh cũng sẽ đến giúp sức.
Anh dẫn Đường Quỳ đi tìm phó viện trưởng trước, hiện giờ khoa gây tê đang thiếu nhân lực, mặc dù Giang Trúc đã nói trước rằng Đường Quỳ phải cần một khoảng thời gian nữa để học hỏi và làm quen, ông ấy vẫn tỏ ra hoan nghênh.
Ông dẫn Đường Quỳ đến khoa gây tê, vừa lúc chủ nhiệm Ngưu xin nghỉ phép, Giang Trúc quyết định đích thân dạy cho cô.
Vừa khéo ngày mai có một ca tiểu phẫu cắt bỏ ruột thừa, mặc dù lúc trước ở trường đã từng được học qua, nhưng thực hành thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Đường Quỳ ôm một quyển sổ nhỏ đi theo sau Giang Trúc.
Đo huyết áp, đo nhịp tim, xét nghiệm máu, hỏi thăm về bệnh sử… Nhiệm vụ của bác sĩ gây tê rất nhiều, những thứ này chẳng qua là những việc cần chuẩn bị trước khi tiến hành phẫu thuật mà thôi.
Sau khi xác nhận bệnh nhân có thể tiếp nhận phẫu thuật vào ngày mai thì phải đi chuẩn bị thuốc.
Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Giang Trúc trở về khoa ngoại.
Khoa gây tê ít người, bên trong đặt hai cái bàn dài, trên một mặt bàn có đặt tấm biển viết ‘Chủ nhiệm Ngưu’, trên chiếc bàn kia thì không có biển hiệu gì, chỉ có một xấp giấy tờ, thậm chí còn có cả một quyển tạp chí, trang bìa là hình một minh tinh đang nổi.
Đường Quỳ đoán, chắc hẳn đó là vị trí dành cho bác sĩ thử việc hoặc là sinh viên thực tập.
Quả nhiên, khoảng chừng nửa tiếng sau thì có một cô gái hoạt bát đi vào.
Nhìn qua thì cô gái này có vẻ vẫn còn trẻ, chỉ khoảng tầm 20 tuổi, khuôn mặt trái xoan, cười lên nhìn rất đáng yêu. Cô nàng vừa ngâm nga hát vừa đi vào, trên tay còn xách một túi táo.
Sau khi đi vào, cô nàng nhìn thấy Đường Quỳ thì sửng sốt mất một lúc, hỏi: “Cô tìm ai?”
“Tôi vừa mới tới, thực tập ở đây.” Đường Quỳ cười tít mắt, vươn tay ra: “Xin chào, tôi tên là Đường Quỳ.”
“À…” Cô nàng rất nhiệt tình, đưa một quả táo ra: “Tôi tên là Vu Phỉ Phỉ, cô cũng là sinh viên diện hỗ trợ học phí sao?”
“Không phải.”
Vu Phỉ Phỉ “a” một tiếng, dù sao người đến bệnh viện trong trấn làm phẫu thuật cũng không nhiều, những lúc không có ca mổ, cô nàng vẫn khá nhàn rỗi.
Cô nàng không rửa quả táo mà chỉ xoa xoa, sau đó đưa thẳng lên miệng cắn một miếng.
Đường Quỳ ngồi ở bên cạnh cô nàng, vùi đầu chỉnh sửa lại mấy ghi chú vừa chép được lúc nãy.
Trí nhớ của cô cũng không phải là rất tốt, chỉ có thể dựa vào việc đọc đi đọc lại nhiều lần.
Giang Trúc lại đưa cho cô một quyển《 Lâm sàng gây tê học 》, bảo cô cứ đọc trước, chỗ nào không hiểu thì đến hỏi anh.
Vu Phỉ Phỉ ăn táo xong, lại chơi điện thoại một lát, thấy Đường Quỳ vẫn đang đọc sách thì đi tới gần, hỏi: “Cô định học lên nghiên cứu sinh sao?”
“Cũng không muốn lắm.”
“Cô tốt nghiệp trường nào?”
Đường Quỳ nói tên trường, Vu Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Tốt nghiệp đại học y S mà lại chạy tới đây thực tập sao?”
Đường Quỳ giải thích: “Tôi đã tốt nghiệp được hơn một năm rồi, chưa trải qua thời gian thực tập, tới đây là muốn tìm việc.”
Vu Phỉ Phỉ không tài nào hiểu được, cô nàng ăn hết sạch quả táo, lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó ném vào trong sọt rác ở bên cạnh.
“Không thể hiểu nổi… Điều kiện của cô tốt như vậy, tốt nghiệp đại học y S thì đáng lẽ nên đến bệnh viện Trung y tỉnh để thực tập chứ? Sao cô lại không đến đó xin việc? Tại sao lại không học tiếp lên nghiên cứu sinh?”
“Xảy ra chút chuyện.” Đường Quỳ cười cười.
“Xảy ra chuyện gì thì cũng không thể chậm trễ việc này chứ, đây chính là tiền đồ tương lai của cô đấy!” Vu Phỉ Phỉ nhủ thầm: “Đúng là mỗi người mỗi cảnh. Tôi muốn học lên nghiên cứu sinh thì không được, cô rõ ràng là có điều kiện tốt như vậy lại không muốn học.”
Đường Quỳ mở sách ra, có lẽ Vu Phỉ Phỉ hiếm khi gặp bạn cùng trang lứa, hỏi cô liên tục: “Tôi đã đến thành phố A một lần rồi, chắc chắn tiền lương thử việc trong bệnh viện ở đó cũng cao nhỉ? Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này, lương tháng của tôi chỉ có 800, trợ cấp tăng ca cũng chỉ có 200 tệ. Nếu không phải là có hỗ trợ ký túc xá thì sợ là tôi cũng không sống nổi rồi…”
“Tôi cũng không rõ tiền lương cụ thể ở đó thế nào, nhưng chắc là cũng cao hơn ở đây một chút.”
Vu Phỉ Phỉ thở dài, tức giận túm lấy tóc mình: “Cao hay không cao cũng được, cuộc sống đầy đủ là được rồi. Tôi thật sự không muốn cứ đợi mãi ở cái trấn An Sơn nghèo nàn này… Ai bảo lúc trước tôi đăng ký diện hỗ trợ học phí, giờ phải làm ở đây sáu năm rồi mới được rời đi. Sớm biết vậy thì đã học lại một năm nữa rồi!”
Đường Quỳ không biết là còn có loại tình huống này, hỏi lại cô nàng: “Phải chờ tận sáu năm sao?”
Vu Phỉ Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, phải phục vụ cho bệnh viện ở vùng nông thôn sáu năm, nếu không sẽ phải bồi thường toàn bộ học phí.”
Đường Quỳ không biết còn có chuyện như vậy, cho nên cũng chẳng thể đưa ra kiến nghị gì cho cô nàng.
Đại khái là Vu Phỉ Phỉ đang tìm một người để dốc bầu tâm sự, lại gặp được Đường Quỳ không thích nói chuyện, là một người nghe có tâm.
Những chuyện Vu Phỉ Phỉ nói, cô cũng chẳng thấy hứng thú, trên cơ bản là vào tai trái ra tai phải, thỉnh thoảng phụ họa vài câu để không khí bớt gượng gạo.
“… Mấy hôm trước có bác sĩ Giang đến bệnh viện này, nhìn tuổi cũng không lớn, không biết đã có bạn gái chưa.”
Hử?
Đường Quỳ hạ bút xuống, dụi dụi mắt.
“Bề ngoài rất đẹp trai, tôi nói cho cô nghe, từ sau khi anh ấy đến đây, mấy cô gái đến bệnh viện chúng ta khám cũng nhiều hơn hẳn. Rõ ràng là có mấy trạm y tế, thế mà cũng chẳng ngại phiền toái, mấy bệnh lặt vặt như cảm mạo, ho khan, khó tiêu này nọ mà cũng chạy đến đây đăng ký.” Vu Phỉ Phỉ vén tóc: “Nghe nói là còn từng đi du học nước ngoài, không biết tại sao lại chạy đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này nữa. Chắc là đi trải nghiệm cuộc sống?”
Đường Quỳ không nói gì, yên lặng gập sách lại.
Cửa phòng bị người ta gõ mấy tiếng, Vu Phỉ Phỉ cao giọng lên tiếng: “Mời vào!”
Giang Trúc cầm một bộ quần áo trong tay, đi thẳng vào trong, mỉm cười nói với Đường Quỳ: “Vừa rồi ông cụ Vương nói không có đồng phục cỡ nhỏ, anh thấy cỡ vừa này cũng không rộng lắm, mượn một bộ tới đây, em cứ mặc tạm trước.”
Miệng Vu Phỉ Phỉ há hốc thành hình chữ O.
Đường Quỳ nhận lấy đồng phục, mở bao ra.
Do dự một chút, sau đó cô mặc vào.
Đồng phục mát lạnh, có lẽ là do bị ép chặt trong thời gian dài nên tạo ra rất nhiều nếp gấp vuông vức.
Đường Quỳ giơ tay lên vuốt.
Ngón tay vừa sờ lên, trong đầu cô liền vang lên tiếng thở hổn hển trầm đục của đàn ông và tiếng cười lanh lảnh của phụ nữ.
Tầm mắt thoáng chốc trở nên mơ hồ, cô nhắm chặt mắt lại, đoạn video kia hiện ra ngay trước mắt.
Ba thân thể trắng bóng mịn màng, xung quanh là đồng phục thí nghiệm màu trắng, kéo, ống tiêm bị vứt bừa bãi, Diệp Thời Ngôn ôm một người trong số đó, thì thào, mơ hồ gọi tên Đường Quỳ.
Người phụ nữ kia nở nụ cười khinh miệt trước ống kính máy quay, ánh mắt hệt như con rắn độc đang le cái lưỡi dài ra.
Ngày đó, Diệp Thời Ngôn lái xe đưa cô về nhà, Đường Quỳ mang theo món quà sinh nhật đã chuẩn bị trước, định lát nữa sẽ tặng cho anh ta.
Trong buổi tiệc sinh nhật có quá nhiều người, cô sợ Diệp Thời Ngôn không nhớ được đâu là quà của cô, cho nên cô ôm theo tâm tình lo sợ bất an của một thiếu nữ, định chờ đến lúc chỉ còn hai người với nhau thì mới đưa quà cho anh ta.
Đó là một con búp bê thủ công mà cô đã mất rất nhiều thời gian và công sức để làm, cô thích nhất là tự tay làm mấy thứ nho nhỏ tặng cho người khác, cảm giác như vậy mới có thể bày tỏ được tấm lòng của mình.
Bạch Duy Di đột nhiên gửi đến một tin nhắn, bảo là có một bí mật về Diệp Thời Ngôn muốn nói cho cô biết, bảo cô hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Ngay sau đó, cô ta gửi tới cho cô một đoạn video.
Hình ảnh đại diện cho video đó là một mảng trắng tinh, mang theo tâm lý tò mò và lòng ái mộ đối với Diệp Thời Ngôn, Đường Quỳ đeo tai nghe lên, bấm chạy video.
Lúc nhìn thấy những thứ kia, trong đầu Đường Quỳ hoàn toàn trống rỗng.
Giống như có một lưỡi dao chặt nát thế giới của cô, băm ra thành vô vàn mảnh vụn.
Ngay sau đó thì đột nhiên xảy ra vụ va chạm kia, Diệp Thời Ngôn bổ nhào qua bảo vệ cô.
Hơi thở của anh ta ập đến, bàn tay Đường Quỳ bị mảnh thủy tinh vỡ đâm rất sâu, hai hàm răng không ngừng run cầm cập.
Không phải là vì đau, mà là vì sợ.
Bình luận facebook