-
Chương 28
Ánh đèn trên lầu vô cùng ấm áp, nhưng Diệp Thời Ngôn lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Cô có hạnh phúc của riêng mình, nhưng niềm hạnh phúc này lại không có chút quan hệ nào tới anh ta.
Giống như bị rút đi toàn bộ sức lực chỉ trong nháy mắt, Diệp Thời Ngôn nặng nề hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Trút hết mọi thứ trong phổi ra ngoài.
Giang Trúc nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười, nhưng Diệp Thời Ngôn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quả nhiên người này không ôn hòa vô hại như vẻ bề ngoài.
Diệp Thời Ngôn nói: “Trước kia tôi từng làm không ít chuyện vô liêm sỉ, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng dám đụng đến một ngón tay của Quỳ Quỳ. Tôi biết bản thân vô lại, sợ sẽ làm chậm trễ cô ấy….”
Anh ta cũng không biết bản thân mình muốn nói gì phía sau những lời này.
Đối mặt với tình địch, anh ta lại dùng tư thái của một kẻ thất bại, từng chút một để lộ ra sai lầm của bản thân mình.
Càng nói, Diệp Thời Ngôn lại càng cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh ta và Đường Cách cùng lớn lên từ nhỏ, sau này Đường Quỳ xuất hiện, cũng là hai người bọn họ cùng nhau chiếu cố cô.
Rõ ràng anh ta có nhiều thời gian như vậy.
Ông trời đã cho anh ta một cơ hội tốt, nhưng tự tay anh ta đã phá nát tươm. Người trước mặt này quen biết cô chẳng qua chỉ mới được mấy tháng ngắn ngủi, thế nhưng lại dễ dàng đánh đổ nhiều năm như vậy giữa bọn họ.
Diệp Thời Ngôn đau đầu muốn chết, hút hết một điếu thuốc, lại lấy ra điếu thứ hai, mơ mơ màng màng châm lửa.
Giang Trúc bỗng nhiên đi vào sân, đóng cổng lại.
Diệp Thời Ngôn đập cửa hai lần, nghe được tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Giang Trúc không đổi sắc mặt, đưa cho anh ta một hộp thuốc, cùng với một cốc nước ấm.
Diệp Thời Ngôn sửng sốt.
“Cậu đang phát sốt, uống thuốc trước đã, bây giờ tạm thời uống trước một liều, nếu sáng sớm mai vẫn còn chưa giảm sốt thì lại uống thêm một liều nữa. Rẽ trái một đoạn, đi tiếp về phía đông sẽ có một khách sạn, là do tư nhân mở nên tất nhiên không thể sánh được với khách sạn lớn ở trong thành phố. Cậu chịu khó ở tạm một đêm, ngày mai giảm sốt rồi thì về sau.” Giang Trúc nói: “Đừng có chạy đi chạy lại rồi tự mình làm khổ mình, dùng khổ nhục kế cũng vô dụng thôi. Tôi hy vọng đến sáng mai sẽ không còn nhìn thấy cậu đang dây dưa với Quỳ Quỳ nữa.”
Diệp Thời Ngôn im lặng nhận lấy thuốc.
Không nói “cảm ơn”, cũng không nói “được”.
Giang Trúc lại đóng cổng lại.
Lần này, Diệp Thời Ngôn không còn đập cửa nữa.
Đường Quỳ vẫn còn chưa ngủ, cô thấy Giang Trúc quay lại thì hỏi: “Ai ở bên ngoài thế?”
“Một người hàng xóm, hơi phát sốt một chút, vừa vặn ở trong nhà vẫn còn thuốc hạ sốt nên cho ông ấy một hộp.”
Giang Trúc nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, anh vén bức rèm nhìn thoáng qua bên ngoài, xe vẫn còn ở bên dưới.
Đường Quỳ không nghi ngờ gì lời của anh.
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Giang Trúc trở về phòng, nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Trằn trọc một lúc lâu, anh quyết định gọi điện thoại cho Trịnh Thâm.
Nói ra, mấy năm trước Trịnh Thâm cũng là loại thanh niên ăn chơi phóng đãng không ai trị nổi, mấy lần được Trịnh Ngọc nhờ vả, Giang Trúc đã tự mình đến quán bar kéo người về… Nói không chừng, Trịnh Thâm có thể biết chút gì đó về chuyện của Diệp Thời Ngôn.
Tìm hiểu tận gốc rễ, nếu có thể tra ra chuyện đã từng xảy ra năm đó, chắc sẽ có lợi đối với việc cởi bỏ khúc mắc của Đường Quỳ.
Đồng hồ vừa chỉ qua chín giờ, đoán chừng lúc này Trịnh Thâm vẫn còn chưa đi ngủ, anh gọi thẳng tới, chờ vài giây, quả nhiên có người nghe máy.
Giọng Trịnh Thâm nghe chẳng có chút sức lực nào: “Anh họ, sao thế?”
“Anh muốn hỏi thăm về một người.” Giang Trúc nói: “Tên là Diệp Thời Ngôn, em có biết hay không?”
“Có biết, chỉ là không rõ lắm.” Trịnh Thâm ngáp một cái, hơi ngạc nhiên: “Tại sao anh lại đột nhiên hỏi thăm tới người này?”
Trước kia Trịnh Thâm không hiểu chuyện, nhiều năm sống lất ba lất bất, kết bạn cũng đều là đám bạn xấu, sống phóng túng y như chính anh ta. Diệp Thời Ngôn chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Khoan nói đến cái khác, chỉ riêng hoa đào cũng đã rất nhiều.
Nhờ cái khuôn mặt kia nên anh ta được không ít các cô gái hoan nghênh.
Giang Trúc thì khác, anh chính là “con nhà người ta”, không uống rượu, không chơi bời, ngay cả bạn gái cũng không có.
Một người đứng đắn như vậy, tại sao đột nhiên lại hỏi thăm đến kẻ không đứng đắn nhất trong những kẻ không đứng đắn?
“Tình địch.” Giang Trúc lời ít ý nhiều.
Trịnh Thâm rốt cuộc cũng hiểu ra.
Thì ra là vì chị dâu tương lai.
“Em và anh ta không quen lắm, nghe nói thế lực của mẹ anh ta rất mạnh, chắc là anh cũng biết Vĩnh Toàn Đường chứ? Là một công ty sản xuất dược rất nổi tiếng trong nước, chính là của nhà bọn họ. Rõ ràng nhà họ nổi tiếng là gia giáo và nghiêm khắc, không biết tại sao lại dạy ra một tên lãng tử như vậy…” Dù sao thì Trịnh Thâm cũng không biết rõ về Diệp Thời Ngôn lắm, moi hết ruột gan cũng không nhớ ra được cái gì đáng kể: “Em và anh ta học chung một trường đại học, lúc ấy trong lớp anh ta có một nữ sinh vì anh ta mà đòi nhảy lầu, vụ này rất ầm ĩ… Nghe nói sau đó thì cô gái kia bị đưa sang Mỹ, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.”
Trịnh Thâm chỉ là thuận miệng nhắc tới, không biết tại sao, nhưng Giang Trúc lại mơ hồ có cảm giác, có lẽ nữ sinh này chính là điểm đột phá.
“Cô ta tên là gì, em có nhớ không?”
“Tên thì em không nhớ lắm.” Trịnh Thâm vô cùng tận tụy: “Nhưng hình như là họ Bạch, người cũng rất trắng, vóc dáng cao ráo, rất xinh đẹp.”
Nghe được bên cạnh anh ta vang lên giọng nữ, Giang Trúc đoán là Tống Thanh, là người bạn tốt kia của Đường Quỳ, anh cũng không quấy rầy họ nữa, kết thúc cuộc trò chuyện.
Giang Trúc lấy giấy, viết xuống cái tên Diệp Thời Ngôn, dừng một chút, lại thêm một chữ “Bạch” vào bên cạnh.
***
Ngày hôm sau, dì cả của Đường Quỳ đã an phận hơn không ít, ăn cơm xong thì hai người cùng đến bệnh viện.
Nhiệm vụ gây tê cho cuộc phẫu thuật ruột thừa vẫn là do Giang Trúc đảm nhiệm, Đường Quỳ là trợ thủ học việc, ở bên cạnh quan sát suốt cả quá trình.
Hôm nay cô không còn bài xích như vậy đối với đồng phục nữa, mặc dù thỉnh thoảng vẫn nhớ tới những hình ảnh ghê tởm kia, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm đến Giang Trúc, cô lại cảm thấy trong lòng yên ổn hẳn.
Có anh ở đây rồi.
Vu Phỉ Phỉ vẫn thong thả đến muộn như vậy, cho dù đã trễ thời gian quẹt thẻ, cô nàng cũng chẳng để ý.
Bước chân chậm rãi, ánh mắt đờ đẫn, ngay cả tạp chí cũng không đọc, chỉ ôm má, thỉnh thoảng cười ngây ngô một tiếng.
Giữa trưa, cô nàng lén lút nói với Đường Quỳ: “Hình như tôi yêu mất rồi!”
Không đợi Đường Quỳ hỏi lại, cô nàng đã tự nói tiếp: “Hôm nay trên đường đi làm, tôi bất ngờ gặp được một anh chàng đang lái Mercedes-Benz, hỏi tôi bệnh viện trung tâm ở đâu… Trời ơi, người đó siêu cấp đẹp trai luôn ấy! Anh ấy lại còn cười với tôi, tôi liền lái xe điện dẫn anh ấy tới đây, anh ấy còn cảm ơn tôi, ôi trời ơi, giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng luôn!”
Đường Quỳ vừa mới tham gia phẫu thuật xong, bởi vì cả quá trình chỉ đứng quan sát nên cũng không mệt, trái lại bị cô nàng gợi lên lòng hiếu kỳ: “Thật sự rất đẹp trai sao?”
“Y hệt như minh tinh ấy!” Vu Phỉ Phỉ nói chắc nịch: “Chính là kiểu đẹp trai hơi yếu ớt ấy, nhìn qua thì giống như bị thiếu máu. Tôi hỏi anh ấy có phải có chỗ nào không khỏe không, tôi làm ngay tại bệnh viện trung tâm, có thể liên hệ bác sĩ giúp anh ấy. Anh ấy lại hỏi lại tôi, tâm bệnh có chữa được không, lại còn cười với tôi. Trời ạ, Quỳ Quỳ, cô nói xem có phải anh ấy đang câu dẫn tôi không?”
“Có lẽ… đúng nhỉ?”
Đường Quỳ cũng không rõ lắm.
Nói ra thì diện mạo của Vu Phỉ Phỉ cũng không tệ, là một tiểu mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đáng yêu. Có người nhìn trúng cô nàng, chủ động tiếp cận thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng nhiên có một cô y tá trẻ gõ cửa, rụt rè hỏi: “Xin hỏi bác sĩ Đường có ở đây không ạ? Bên ngoài có một vị tiên sinh tìm cô.”
Lần đầu tiên nghe được cái danh xưng bác sĩ Đường này, chính Đường Quỳ cũng có phần mơ màng.
Tiên sinh? Chẳng lẽ là Đường Cách đến đây sao?
Cô mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu đi ra ngoài, cô y tá trẻ dẫn đường cho cô, cắm cúi đi về phía bên khu nội trú. Đường Quỳ hỏi: “Tại sao lại đến bên này? Vị tiên sinh kia có nói mình tên gì không?”
Cô y tá chỉ lắc đầu, nói là cô đến nơi sẽ biết.
Đường Quỳ mang đầy bụng nghi ngờ, nhưng lúc nhìn thấy người kia thì cũng hiểu ra.
Khó trách thần thần bí bí, không nói rõ họ tên.
Nếu mà nói, ngay từ đầu cô đã chẳng chịu đi đến.
Cô y tá dẫn đường đã rời đi, Đường Quỳ quay đầu muốn đi, cánh tay lại bị giữ chặt, sức lực của Diệp Thời Ngôn rất lớn, giọng nói lại đầy vẻ khẩn cầu: “Em nghe anh giải thích rõ ràng đã, có được không?”
Cô có hạnh phúc của riêng mình, nhưng niềm hạnh phúc này lại không có chút quan hệ nào tới anh ta.
Giống như bị rút đi toàn bộ sức lực chỉ trong nháy mắt, Diệp Thời Ngôn nặng nề hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Trút hết mọi thứ trong phổi ra ngoài.
Giang Trúc nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười, nhưng Diệp Thời Ngôn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quả nhiên người này không ôn hòa vô hại như vẻ bề ngoài.
Diệp Thời Ngôn nói: “Trước kia tôi từng làm không ít chuyện vô liêm sỉ, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng dám đụng đến một ngón tay của Quỳ Quỳ. Tôi biết bản thân vô lại, sợ sẽ làm chậm trễ cô ấy….”
Anh ta cũng không biết bản thân mình muốn nói gì phía sau những lời này.
Đối mặt với tình địch, anh ta lại dùng tư thái của một kẻ thất bại, từng chút một để lộ ra sai lầm của bản thân mình.
Càng nói, Diệp Thời Ngôn lại càng cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh ta và Đường Cách cùng lớn lên từ nhỏ, sau này Đường Quỳ xuất hiện, cũng là hai người bọn họ cùng nhau chiếu cố cô.
Rõ ràng anh ta có nhiều thời gian như vậy.
Ông trời đã cho anh ta một cơ hội tốt, nhưng tự tay anh ta đã phá nát tươm. Người trước mặt này quen biết cô chẳng qua chỉ mới được mấy tháng ngắn ngủi, thế nhưng lại dễ dàng đánh đổ nhiều năm như vậy giữa bọn họ.
Diệp Thời Ngôn đau đầu muốn chết, hút hết một điếu thuốc, lại lấy ra điếu thứ hai, mơ mơ màng màng châm lửa.
Giang Trúc bỗng nhiên đi vào sân, đóng cổng lại.
Diệp Thời Ngôn đập cửa hai lần, nghe được tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Giang Trúc không đổi sắc mặt, đưa cho anh ta một hộp thuốc, cùng với một cốc nước ấm.
Diệp Thời Ngôn sửng sốt.
“Cậu đang phát sốt, uống thuốc trước đã, bây giờ tạm thời uống trước một liều, nếu sáng sớm mai vẫn còn chưa giảm sốt thì lại uống thêm một liều nữa. Rẽ trái một đoạn, đi tiếp về phía đông sẽ có một khách sạn, là do tư nhân mở nên tất nhiên không thể sánh được với khách sạn lớn ở trong thành phố. Cậu chịu khó ở tạm một đêm, ngày mai giảm sốt rồi thì về sau.” Giang Trúc nói: “Đừng có chạy đi chạy lại rồi tự mình làm khổ mình, dùng khổ nhục kế cũng vô dụng thôi. Tôi hy vọng đến sáng mai sẽ không còn nhìn thấy cậu đang dây dưa với Quỳ Quỳ nữa.”
Diệp Thời Ngôn im lặng nhận lấy thuốc.
Không nói “cảm ơn”, cũng không nói “được”.
Giang Trúc lại đóng cổng lại.
Lần này, Diệp Thời Ngôn không còn đập cửa nữa.
Đường Quỳ vẫn còn chưa ngủ, cô thấy Giang Trúc quay lại thì hỏi: “Ai ở bên ngoài thế?”
“Một người hàng xóm, hơi phát sốt một chút, vừa vặn ở trong nhà vẫn còn thuốc hạ sốt nên cho ông ấy một hộp.”
Giang Trúc nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, anh vén bức rèm nhìn thoáng qua bên ngoài, xe vẫn còn ở bên dưới.
Đường Quỳ không nghi ngờ gì lời của anh.
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Giang Trúc trở về phòng, nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Trằn trọc một lúc lâu, anh quyết định gọi điện thoại cho Trịnh Thâm.
Nói ra, mấy năm trước Trịnh Thâm cũng là loại thanh niên ăn chơi phóng đãng không ai trị nổi, mấy lần được Trịnh Ngọc nhờ vả, Giang Trúc đã tự mình đến quán bar kéo người về… Nói không chừng, Trịnh Thâm có thể biết chút gì đó về chuyện của Diệp Thời Ngôn.
Tìm hiểu tận gốc rễ, nếu có thể tra ra chuyện đã từng xảy ra năm đó, chắc sẽ có lợi đối với việc cởi bỏ khúc mắc của Đường Quỳ.
Đồng hồ vừa chỉ qua chín giờ, đoán chừng lúc này Trịnh Thâm vẫn còn chưa đi ngủ, anh gọi thẳng tới, chờ vài giây, quả nhiên có người nghe máy.
Giọng Trịnh Thâm nghe chẳng có chút sức lực nào: “Anh họ, sao thế?”
“Anh muốn hỏi thăm về một người.” Giang Trúc nói: “Tên là Diệp Thời Ngôn, em có biết hay không?”
“Có biết, chỉ là không rõ lắm.” Trịnh Thâm ngáp một cái, hơi ngạc nhiên: “Tại sao anh lại đột nhiên hỏi thăm tới người này?”
Trước kia Trịnh Thâm không hiểu chuyện, nhiều năm sống lất ba lất bất, kết bạn cũng đều là đám bạn xấu, sống phóng túng y như chính anh ta. Diệp Thời Ngôn chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Khoan nói đến cái khác, chỉ riêng hoa đào cũng đã rất nhiều.
Nhờ cái khuôn mặt kia nên anh ta được không ít các cô gái hoan nghênh.
Giang Trúc thì khác, anh chính là “con nhà người ta”, không uống rượu, không chơi bời, ngay cả bạn gái cũng không có.
Một người đứng đắn như vậy, tại sao đột nhiên lại hỏi thăm đến kẻ không đứng đắn nhất trong những kẻ không đứng đắn?
“Tình địch.” Giang Trúc lời ít ý nhiều.
Trịnh Thâm rốt cuộc cũng hiểu ra.
Thì ra là vì chị dâu tương lai.
“Em và anh ta không quen lắm, nghe nói thế lực của mẹ anh ta rất mạnh, chắc là anh cũng biết Vĩnh Toàn Đường chứ? Là một công ty sản xuất dược rất nổi tiếng trong nước, chính là của nhà bọn họ. Rõ ràng nhà họ nổi tiếng là gia giáo và nghiêm khắc, không biết tại sao lại dạy ra một tên lãng tử như vậy…” Dù sao thì Trịnh Thâm cũng không biết rõ về Diệp Thời Ngôn lắm, moi hết ruột gan cũng không nhớ ra được cái gì đáng kể: “Em và anh ta học chung một trường đại học, lúc ấy trong lớp anh ta có một nữ sinh vì anh ta mà đòi nhảy lầu, vụ này rất ầm ĩ… Nghe nói sau đó thì cô gái kia bị đưa sang Mỹ, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.”
Trịnh Thâm chỉ là thuận miệng nhắc tới, không biết tại sao, nhưng Giang Trúc lại mơ hồ có cảm giác, có lẽ nữ sinh này chính là điểm đột phá.
“Cô ta tên là gì, em có nhớ không?”
“Tên thì em không nhớ lắm.” Trịnh Thâm vô cùng tận tụy: “Nhưng hình như là họ Bạch, người cũng rất trắng, vóc dáng cao ráo, rất xinh đẹp.”
Nghe được bên cạnh anh ta vang lên giọng nữ, Giang Trúc đoán là Tống Thanh, là người bạn tốt kia của Đường Quỳ, anh cũng không quấy rầy họ nữa, kết thúc cuộc trò chuyện.
Giang Trúc lấy giấy, viết xuống cái tên Diệp Thời Ngôn, dừng một chút, lại thêm một chữ “Bạch” vào bên cạnh.
***
Ngày hôm sau, dì cả của Đường Quỳ đã an phận hơn không ít, ăn cơm xong thì hai người cùng đến bệnh viện.
Nhiệm vụ gây tê cho cuộc phẫu thuật ruột thừa vẫn là do Giang Trúc đảm nhiệm, Đường Quỳ là trợ thủ học việc, ở bên cạnh quan sát suốt cả quá trình.
Hôm nay cô không còn bài xích như vậy đối với đồng phục nữa, mặc dù thỉnh thoảng vẫn nhớ tới những hình ảnh ghê tởm kia, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm đến Giang Trúc, cô lại cảm thấy trong lòng yên ổn hẳn.
Có anh ở đây rồi.
Vu Phỉ Phỉ vẫn thong thả đến muộn như vậy, cho dù đã trễ thời gian quẹt thẻ, cô nàng cũng chẳng để ý.
Bước chân chậm rãi, ánh mắt đờ đẫn, ngay cả tạp chí cũng không đọc, chỉ ôm má, thỉnh thoảng cười ngây ngô một tiếng.
Giữa trưa, cô nàng lén lút nói với Đường Quỳ: “Hình như tôi yêu mất rồi!”
Không đợi Đường Quỳ hỏi lại, cô nàng đã tự nói tiếp: “Hôm nay trên đường đi làm, tôi bất ngờ gặp được một anh chàng đang lái Mercedes-Benz, hỏi tôi bệnh viện trung tâm ở đâu… Trời ơi, người đó siêu cấp đẹp trai luôn ấy! Anh ấy lại còn cười với tôi, tôi liền lái xe điện dẫn anh ấy tới đây, anh ấy còn cảm ơn tôi, ôi trời ơi, giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng luôn!”
Đường Quỳ vừa mới tham gia phẫu thuật xong, bởi vì cả quá trình chỉ đứng quan sát nên cũng không mệt, trái lại bị cô nàng gợi lên lòng hiếu kỳ: “Thật sự rất đẹp trai sao?”
“Y hệt như minh tinh ấy!” Vu Phỉ Phỉ nói chắc nịch: “Chính là kiểu đẹp trai hơi yếu ớt ấy, nhìn qua thì giống như bị thiếu máu. Tôi hỏi anh ấy có phải có chỗ nào không khỏe không, tôi làm ngay tại bệnh viện trung tâm, có thể liên hệ bác sĩ giúp anh ấy. Anh ấy lại hỏi lại tôi, tâm bệnh có chữa được không, lại còn cười với tôi. Trời ạ, Quỳ Quỳ, cô nói xem có phải anh ấy đang câu dẫn tôi không?”
“Có lẽ… đúng nhỉ?”
Đường Quỳ cũng không rõ lắm.
Nói ra thì diện mạo của Vu Phỉ Phỉ cũng không tệ, là một tiểu mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đáng yêu. Có người nhìn trúng cô nàng, chủ động tiếp cận thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng nhiên có một cô y tá trẻ gõ cửa, rụt rè hỏi: “Xin hỏi bác sĩ Đường có ở đây không ạ? Bên ngoài có một vị tiên sinh tìm cô.”
Lần đầu tiên nghe được cái danh xưng bác sĩ Đường này, chính Đường Quỳ cũng có phần mơ màng.
Tiên sinh? Chẳng lẽ là Đường Cách đến đây sao?
Cô mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu đi ra ngoài, cô y tá trẻ dẫn đường cho cô, cắm cúi đi về phía bên khu nội trú. Đường Quỳ hỏi: “Tại sao lại đến bên này? Vị tiên sinh kia có nói mình tên gì không?”
Cô y tá chỉ lắc đầu, nói là cô đến nơi sẽ biết.
Đường Quỳ mang đầy bụng nghi ngờ, nhưng lúc nhìn thấy người kia thì cũng hiểu ra.
Khó trách thần thần bí bí, không nói rõ họ tên.
Nếu mà nói, ngay từ đầu cô đã chẳng chịu đi đến.
Cô y tá dẫn đường đã rời đi, Đường Quỳ quay đầu muốn đi, cánh tay lại bị giữ chặt, sức lực của Diệp Thời Ngôn rất lớn, giọng nói lại đầy vẻ khẩn cầu: “Em nghe anh giải thích rõ ràng đã, có được không?”
Bình luận facebook