• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Áo mũ chỉnh tề (3 Viewers)

  • chap-106

Chương 106




Thời gian một năm trôi qua cũng thật nhanh, cũng nhiều việc xảy ra.

Cha Thương cuối cùng vẫn đồng ý đến Bắc Kinh, trước khi đi ông còn mua 10 mấy quyển sách dạy việc kinh doanh quản lý để nghiên cứu, thái độ chuyên tâm học hỏi của ông đều khiến Thương Tịnh và Cố Thùy Vũ phải khen ngợi, cha Thương mang theo tâm trạng phải xông pha đánh giặc đến rốt cuộc phát hiện mình chỉ cần phải quản lý câu lạc bộ là được, khiến ông có chút ít thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn khiến ông nhẹ nhõm cả người.

Tuy nói rằng là câu lạc bộ người cao tuổi, nhưng lại có chút không giống so với tưởng tượng của ông. Vị trí của nó chính là nơi đắc địa, chung quanh đều là các nhà hang cao cấp, nghe thư ký nói nơi này trước đây chính là thẩm mĩ viện, Cố Thùy Vũ cảm thấy không thú vị nên liền đổi thành xây câu lạc bộ. Và những người khác muốn tham gia vào câu lạc bộ đều phải có điều kiện, có một số ít được mời đến tham gia, số khác lại do con cái tốn số tiền kha khá để vào hội, ông cũng nhìn thấy nhiều người quen ở đây, hình như những người này trước kia đều là làm cấp lãnh đạo…

Các nhân viên trong câu lạc bộ đều đến đông đủ cả, bên cạnh ông còn có một người thư ký giúp việc vô cùng giỏi giang. Mỗi ngày ông chỉ cần nghe báo cáo, có vấn đề gì thì đề xuất một ít ý kiến, trên cơ bản thì không có vấn đề gì cả, thời gian còn lại ông đều vui chơi trong câu lạc bộ. Nhưng mà ông cũng truyền đạt một số kinh nghiêm từ cuộc sống của mình để đưa ra nhiều ý kiến chuyên nghiệp, người thư ký đều răm rắp làm theo.

Sáng nào cha Thương cũng đánh thái cực với lớp thái cực quyền, nhiều lúc còn làm thầy giáo để hướng dẫn hội viên; Sau đó ông sẽ chạy đến lớp vi tính để học tập, cuối cùng cũng có thể thoải mái tìm bài hát; Có lúc ông cũng sẽ đi theo những người trong câu lạc bộ ra ngoài, buổi trưa thì ngủ một giấc, nghe thư ký báo cáo xem gần đây có những hoạt động gì, đã xảy ra tình huống gì, xong hết thì chạy xuống phòng giải trí đánh cờ chơi bài, bọn họ đều sẽ không chơi bạc ăn tiền, nhưng rất nhiều người già cũng như nhau, họ vô cùng ganh đua nhau, ngồi chung một bàn có thể vì ai đó đánh sai một lá bài mà tranh đến mặt đỏ lên, không ai chịu nhường ai cả. Đánh bài mệt rồi, cũng đã đến lúc dùng cơm, ăn cơm tối xong, mọi người phải tiêu hóa, thì sẽ có rất nhiều người ca hát nhảy múa, cha Thương có thể hát từ đến bài , lâu lâu còn bật ra vài tiếng kêu của cáo; Nhảy múa cũng là sở trường của ông, vợ ông lúc còn sống vì để bà có thể vận động, buổi tối ông thường dẫn bà đến quảng trường nhảy múa, dần dần họ liền trở thành thần tượng trong hội người già, bọn họ lâu lâu sẽ tổ chức cuộc thi nhảy múa nhưng đều không cho ông tham gia, mà để ông làm ban giám khảo.ên>ơi>

Cha Thương có thể thoải mái hòa đồng với những người khác trong hội , công lao đương nhiên thuộc về hội viên số một – Cố Vệ Quân rồi. Tuổi tác của bọn họ chênh lệch khá nhiều, theo lý cha Thương nên gọi ông Cố là chú, nhưng vì con trai út của ông Cố đã ăn cô con gái rượu của ông, nên đành phải gọi một tiếng anh lớn. Hai người bọn họ lúc đầu không có việc gì, Cố Vệ Quân thường xuyên đến câu lạc bộ, sau đó lâu dần thì đã quen với việc chơi cờ vẽ tranh với cha Thương, hai bên xui gia tiếp xúc lâu, liền phát sinh mâu thuẫn, cha Thương không thích nghe Kinh kịch, Cố Vệ Quân lại chê dòng nhạc thịnh hành, hai người thường xuyên vì vấn đề nguyên tắc bản thân mà phát sinh tranh chấp, còn thường xuyên gọi điện nhờ Thường Tịnh chủ trì công đạo, làm cho Thương Tịnh không biết phải làm sao mới tốt. Hơn nữa Cố Vệ Quân còn la con người cố chấp, trong long ông nghĩ Kinh Kịch chính là quốc túy sao người khác có thể không thích được, thế là ông bắt buộc cha Thương phải tham gia lớp Kinh Kịch, hơn nữa còn bắt ông phải hợp tác với mình vở

, ông Cố còn dụ dỗ cha Thương rằng sẽ để ông diễn vai Dương Tử Vinh, Cha Thương cảm thấy bất đắc dĩ, nên đành gọi điện thoại hỏi con gái mình xem lúc đầu làm thế nào để giải quyết lão già này, Thương Tịnh cười hihi nói hết, cha Thương im lặng mà cúp máy.í>

Đầu dây bên kia, Thương Tịnh cười ngả nghiêng tròng vòng tay Cố Thùy Vũ.

Cũng may là mâu thuẫn lớn giữa hai người đều không có, cha Thương mới học được Kinh Kịch vài tháng, liền cảm thấy hứng thú, nhưng ông vẫn yếu cầu Cố Vệ Quân hát một vở Tiểu Bạch Dương mới thôi. Cố Vệ Quân cũng dễ dàng như vậy mà thỏa hiệp.

Và trong năm nay, Thương Tịnh cũng làm được rất nhiều việc, cô đăng ký lớp học anh văn, nghiêm túc học tập hơn nửa năm, cô còn yêu cầu lúc ở nhà Cố Thùy Vũ cũng phải sử dụng tiếng anh với mình, hiệu quả khá tốt, nhưng giọng nói của Cố Thùy Vũ theo nước Anh, lúc nói chuyện mang phong thái rất quý tộc, cô không cẩn thận lại trầm mê trước giọng nói anh, điều này đương nhiên không để anh biết. Người dạy cô tiếng anh là một anh chàng người Ý đẹp trai, Cố Thùy Vũ lúc vô tình đến rước cô mới biết, thế là lại nổi cơn ghen, anh hành hạ cô đến nỗi cô phải thỏa hiệp kiếm một người khác để dạy… cảm thấy học được kha khá rồi, cô liền được sự đồng ý của Cố Thùy Vũ, hẹn với bạn bè đi du lịch Châu Âu, Cố Thùy Vũ đương nhiên đồng ý, nhưng lúc nghe cô nói bạn của cô là Phù Hiểu thì tâm tình anh trở nên thật vi diệu. Anh lại không biết cô trở thành bạn tốt của vợ Đường Học Chính từ khi nào.

Thương Tịnh lần thứ hai gặp Phù Hiểu tại phòng làm việc của Kiều Kiều, Kiều Kiều mời cô đi xem sáng tác mới của cô, vừa đúng lúc gặp Phù Hiểu đi lấy tranh, ba người không biết như thế nào mà chơi với nhau. Có thể là do vật hợp theo loài, trên cơ bản ba người họ có nhiều điểm khá giống nhau.

Lời anh đã nói ra, Cố Thùy Vũ cũng không mở miệng bắt buộc Thương Tịnh không được chơi với Phù Hiểu, nghe nói hai người kia đều chuẩn bị xong xuôi, điều này cũng đồng nghĩa rằng người đàn ông bên kia cũng chưa mở miệng.

Thương Tịnh không hề biết sự kì diệu bên trong, còn vui vẻ chơi suốt một tháng bên Châu Âu với Phù Hiểu, còn chơi đến khi chồng Phù Hiểu đích thân đến đón, không thể phủ nhận bản thân có chút thất vọng khi thấy Đường Học Chính chạy đến nước Anh đón họ về, nhưng khi trông thấy nụ cười sủng nịnh của ai đó ở sân bay thành phố Z, cô lại cảm thấy bản thân quá ngốc rồi.

Thời gian từng giây từng giây tích lũy trong cuộc sống, trải qua những thử thách oanh liệt, sự bình yên đến không hề dễ tí nào, bọn họ bên nhau từ thuở yêu đương mặn nồng đến khi trở thành đôi vợ chồng già, nhưng thỉnh thoảng lại vẫn có chút kinh hỉ, cùng sự ngọt ngào.

Mỗi người đều hỏi khi nào họ sẽ kết hôn, họ chỉ mỉm cười mà cho qua.

Đang lúc Cố Thùy Vũ chuẩn bị điều chức, cha Thương gọi điện đến hỏi Thương Tịnh, là lần thứ n nhắc đến việc này, “chuyện của hai đứa, tính khi nào tổ chức đây?”

Thương Tịnh ngừng một lát, cô không như trước cười hì hì cho qua chủ đề, mà nói rằng: “sao con biết chứ, cha đi mà hỏi Cố Thùy Vũ đi.”

Cha Thương vẫn chưa nghe rõ thì Thương Tịnh lại im lặng tiếp, ông đành nói: “nó không nhắc thì con cũng có thể nhắc mà. Con cũng đến tuổi rồi, hai người không kết hôn cứ như vậy sống chung, còn ra thể thống gì nữa.”

Thương Tịnh cúp điện thoại, nhìn ảnh người đàn ông trên màn hình, cô cười cười, nếu kết hôn rồi cũng như bây giờ, vậy thì việc kết hôn cũng không tệ đấy chứ?”

Cố Thùy Vũ phải đến ngoài tỉnh tham quan học tập, anh cũng mua vé cho Thương Tịnh cùng đi. Thể loại vừa đi công tác kết hợp du lịch này thường không thiếu địa điểm tham quan, Cố Thùy Vũ mượn cớ giả bệnh, cùng Thương Tịnh đi rừng phong xem lá phong, hai người chọn một con đường nhỏ yên tĩnh, cùng nắm tay nhau bước dưới cây, hưởng thụ sự ban tặng của mẹ thiên nhiên.

“Đã nói là cùng em đơn độc ra ngoài chơi, không ngờ lại gặp phải tình huống này.” Cố Thùy Vũ có chút áy náy nói.

“Giờ không phải đã đơn độc ra ngoài rồi sao?” Thương Tịnh cười cười nắm lấy tay anh.

“Tịnh Tịnh nhà chúng ta thật dễ thương lượng.” Cố Thùy Vũ câu môi cười.

“Em rất hiền thục đấy.” Thương Tịnh cười nói.

“Sau này có lẽ sẽ có một thời gian rất dài phải ủy khuất em rồi.” Cố Thùy Vũ kéo cô lại, giọng nói ôn nhu bên tai cô.

Thương Tịnh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “cái gì gọi là ủy khuất? Chỉ có hai chúng ta nắm tay nhau, cứ tiếp tục bước đi mãi, có gì mà ủy khuất chứ?”

“Vậy em đã chuẩn bị sẵn sàng làm bà Cố chưa?” Cố Thùy Vũ nhìn cô, một tay anh trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo, anh mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng chói mắt.

Thương Tịnh vô cùng bất ngờ, anh ấy lúc nào thì…

“Có lẽ với những người phụ nữ khác anh không phải là người chồng tốt, nhưng anh sẽ trở thành người chồng tốt của em, trở thành người cha tốt của con chúng ta, gả cho anh đi.” Anh nâng tay cô lên, ngón trỏ vuốt ve ngón tay vô danh của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.

Trong long đầy sự cảm động, Thương Tịnh nhìn người đàn ông trước mắt rất lâu, bởi hạnh phúc cười thành tiếng, “Được thôi, em đồng ý gả cho anh đấy.”

Cố Thùy Vũ như trút được gánh nặng thở phào một hơi, anh lấy chiếc nhẫn trịnh trọng đeo lên ngón tay vô danh của cô.

“Rất vừa tay a.” Thương Tịnh nhẹ nhàng nói. Cô nghĩ đến dạo trước anh hay vuốt ve ngón tay cô, xem ra là đã chuẩn bị từ lâu rồi. Cô ngẩng đầu tinh nghịch nói: “Sao đến bây giờ mới cầu hôn vậy?”

Cố Thùy Vũ giương khóe môi ôm cô, tiếp túc bước về phía trước, “Chẳng phải em sợ kết hôn sao?”

Thương Tịnh giật mình, “Sao anh biết?”

“Chỉ bằng em mà muốn giấu anh sao?” Tính cách của cô trước mặt anh hoàn toàn là vô hình, không thể che đậy.

“Vậy anh còn cầu hôn?”

“Chẳng phải bây giờ em không sợ nữa sao?”

“Anh lại biết sao?” Thương Tịnh có chút không thể tưởng tượng nổi, anh chính là con sâu trong bụng cô mà! “Vậy nếu như em vẫn còn sợ mà không đồng ý thì làm sao?”

Cố Thùy Vũ nghiêng đầu, nhìn cô rồi cười cười, “Em sẽ không muốn biết đâu.” Anh đã cho cô thời gian để chuẩn bị tâm lý, nhưng nếu sự tình phát sinh không đúng quỹ đạo anh sẽ điều chỉnh lại ngay. Thời cơ bây giờ chính là tốt nhất, trong lúc điều chức sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi, kết hợp và tuần trăng mật đều có thể tiến hành rồi. Cho nên màn cầu hôn của ngày hôm nay, được cũng phải được, không được cũng phải được. Anh đã quyết định rồi, nhưng khi chính tai cô nói đồng ý, anh liền không thể kiềm chế sự vui sướng mà muốn tuyên bố cho cả thế giới biết.

Thương Tịnh bất giác rùng mình, “Anh muốn làm gì?” Sao cảm thấy lạnh người thế này.”

“Không có gì.”

“Không có gì là gì?”

“Không có gì chính là không có gì đó bà xã.”

Thương Tịnh đỏ cả mặt.

Chỉ một từ xưng hô, giống như đã thay đổi toàn thế giới.

Thật kỳ diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom