Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-269
Chương 269: Thật lòng quỳ lạy tên vú em Richkid này!
Editor: Nguyetmai
Đầm lầy nước độc, đây là một đầm lầy cao ở khu vực phía Bắc của khu rừng U Ám.
Chỗ lúc trước bọn Hồng Tiểu Phúc nhìn thấy con ác quỷ Slime kia chính là ở thượng nguồn của thác nước độc này.
Vì những người thức tỉnh của Hoa Hạ có thể chiến đấu tốt hơn, nên mấy ngày này Lưu Hoa Quân đã phái quân đội đến điều tra kỹ lưỡng địa hình bên trong dị cảnh, đầm lầy nước độc này chính là một trong số đó.
Dựa theo mô tả trên app, đầm lầy nước độc này là một trong những khu vực cực kỳ nguy hiểm. Ở sâu bên trong đầm lầy có số lượng lớn nguyên tố nước đen đang quanh quẩn.
Lúc này, mấy người Hồng Tiểu Phúc đi theo chỉ dẫn trên app, xuất phát đi về phía đầm lầy nước độc.
"Chị Luna." Trên đường Hồng Tiểu Phúc vừa đi vừa hỏi: "Bề ngoài của quả hắc minh này như thế nào vậy chị? Thường phải ở trong hoàn cảnh như thế nào mới xuất hiện ạ?"
"Dựa vào những tài liệu mà Chính phủ của bọn chị cung cấp cho bọn chị, nó thuộc loại quả nhỏ mà toàn thân đen nhánh, nó khá giống một thứ..." Luna nghĩ ngợi một lúc, sau đó rất nhanh đã tìm được vật để so sánh: "Các cậu cứ tưởng tượng nó giống như quả vải toàn thân đen nhánh là được. Nó thuộc về loại thực vật thân cỏ, quả của nó nằm ở giữa bụi cây, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện."
Quả vải toàn thân đen nhánh?
Như vậy có thể nói...
"Cái này nghe hơi quen quen đấy..." Triệu Minh sờ cằm: "Nghe có vẻ giống linh quả do một vị tác giả đại thần nào đấy của Khởi Điểm* biến thành nhỉ?"
(*) Khởi Điểm: trang mạng đọc tiểu thuyết miễn phí nổi tiếng tại Trung Quốc.
Mọi người: "..."
Rốt cuộc cậu đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết rồi vậy hả Dorae-Minh, Tiểu Đinh Minh, Minh mèo máy!
Cho dù có nói gì đi chăng nữa, có tài liệu trong tay thì mọi chuyện dễ giải quyết hẳn, mọi người theo chỉ dẫn mà đi một mạch về phía trước.
Rừng cây bắt đầu thưa thớt dần, mặt đất cũng bắt đầu từ màu vàng đất chuyển sang màu nâu, đến cuối cùng chuyển thành màu đen. Đến khi mấy người Hồng Tiểu Phúc tới phía bên ngoài của đầm lầy nước độc, dù là với tầm nhìn đã từng lăn lộn ở dị cảnh trong khoảng thời gian dài như thế này của bọn họ, khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
So sánh với cảnh sắc mây thuận gió hòa đẹp như tranh ở cầu dị cảnh, nơi đây hoàn toàn là một thế giới khác.
Mây mù giăng kín bầu trời, địa hình cực kỳ bằng phẳng, rất ít chỗ gồ lên, những nơi nằm trong tầm mắt đều là đầm lầy. Ở đó cũng có thảm thực vật đấy, nhưng đều phủ một lớp màu đen như mực, rất khó mới lộ ra được một chút màu sắc vốn có của nó.
Trong không khí tràn ngập mùi nước hôi thối, thỉnh thoảng thì có một nửa thân cây khô khổng lồ ngã xuống khu đầm lầy đó.
"Trời ạ, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi!" Triệu Minh vỗ vỗ ba lô, cái chuông kêu leng keng một lúc rồi nói: "Như thế này thì làm sao chúng ta có thể nấu cơm ngoài trời đây?"
Tô Oánh lại càng nhíu chặt mày, mặc dù đôi giày chiến đấu của cô đang mang gần như chống nước, chống lửa, nhưng cô vẫn theo bản năng mà đi tìm một chỗ sạch sẽ để đứng, lúc này mới nói: "Trên app nói môi trường xung quanh đầm lầy nước độc rất khắc nghiệt, nhưng cũng không ngờ là khắc nghiệt đến mức này!"
"Thực ra cũng không có gì." Hồng Tiểu Phúc nhìn cảnh tượng u ám, nói: "Cũng không thể toàn bộ dị cảnh chỗ nào cũng là cảnh sắc tươi đẹp được. Chúng ta đi thôi, vì bảo vệ lãnh thổ của Tổ quốc chúng ta, vì để lấy được càng nhiều năng lực hơn, quan tâm gì nó là núi đao hay biển lửa."
"Đúng đúng đúng." Lý Thiên Kỳ gật đầu: "Em Tiểu Linh vẫn còn đang chờ kết tinh năng lực của chúng ta đó, không lấy được quả hắc minh thì không nuôi lợn được đâu đấy!"
Mấy người cùng gật đầu: "Nói có lý!"
"Mọi người đừng vội đi vào." Triệu Minh lại bắt đầu lục cái ba lô lớn của cậu ta.
Nhắc đến thì cái ba lô lớn của tên này đựng được nhiều thứ thật chứ, không bao lâu sau cậu ta lấy ra hai thứ.
Trong đó có một thứ lại là máy đo chỉ số...
"Triệu Minh, thứ này mà cậu cũng có ư?" Tô Oánh kinh ngạc, nói: "Cậu mang theo đồ của nguyên căn nhà đến đấy à?"
"Lại chẳng thế." Triệu Minh đắc ý nói: "Chúng ta đến đây là để chiến đấu đấy, lúc nào cũng phải hiểu rất rõ về thực lực chứ, có thứ này không phải sẽ giảm bớt nhiều việc sao? Hơn nữa cậu nghĩ xem, chúng ta lấy được quả hắc minh rồi thì phải dùng như thế nào? Đương nhiên là phải tìm người có chỉ số 5.8 trở lên, vì thế có thứ này sẽ có thể kiểm tra rồi..."
Mọi người: "..."
Tên này nói có lý thật đấy, mình lại không có lời nào có thể phản bác được!
Cậu có tiền, cậu nói cái gì cũng đúng!
"Còn thứ này nữa." Triệu Minh lại cầm một thứ khác lên: "Cái này là máy kiểm tra chất lượng không khí, đây cũng là tớ cố ý mang theo đó. Môi trường bên trong dị cảnh này rất phức tạp, chẳng may xuất hiện khí ga độc ở chỗ nào đó, mà có lỡ chúng ta lại không cẩn thận thì tiêu cả đám đấy?"
Mọi người: (✪▽✪)
Đậu mợ, thật sự là không chú ý đến điểm này luôn, may mà có tên này ở đây.
Mấy người cùng nhau hô to: "Triệu Minh tuyệt nhất!" – Bể giọng.
Lúc này Triệu Minh đã bắt đầu lấy máy kiểm tra không khí ra dùng.
"Tít tít tít."
Máy kiểm tra phát ra tiếng tít tít một lúc.
Triệu Minh nói: "Không khí nơi này quả thực không được tốt, hơi độc."
Mọi người bắt đầu để ý nhiều hơn nữa.
Bây giờ bọn họ mới từ rìa ngoài của phía ngoài, có nghĩa là bọn họ chỉ mới ở chỗ đường ranh giới của đầm lầy nước độc, chất lượng không khí đã tệ hại như vậy, nếu tiếp tục đi vào bên trong không biết sẽ ra sao.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, nơi đây đã gọi là đầm lầy nước độc, lại là đầu nguồn của thác nước độc, không khí tràn đầy khí độc là chuyện hiển nhiên.
Hồng Tiểu Phúc nhìn xung quanh, tất cả các nơi trong tầm mắt đều là đầm lầy, chỗ xa hơn ẩn hiện lớp sương mù màu xám, nhìn đâu cũng thấy giống hệt nhau. Tuy trong lòng không có cảm giác gì, nhưng chắc chắn cậu cũng biết mức độ nguy hiểm của chỗ này, hỏi: "Này Triệu Minh, cậu có mặt nạ phòng độc không vậy?"
"Có!" Triệu Minh cười ha hả, lại bắt đầu lục chiếc ba lô lớn của cậu ta: "Sáu bộ, vừa đủ luôn!"
Mọi người: "..."
Thật lòng quỳ lạy tên vú em Richkid này!
Nếu có cơ hội làm trang thiết bị không gian gì đó, anh em chắc chắn sẽ cho cậu sử dụng đầu tiên!
"Đến đây nào, mỗi người một chiếc." Triệu Minh phát mặt nạ phòng độc cho mọi người: "Đeo lên rồi, tâm trạng sẽ không hoảng loạn nữa."
"Ok!"
"Chắc chắn luôn!"
Lập tức mấy người đều đeo mặt nạ phòng độc lên, sau khi đeo xong thì nhìn nhau, cùng gật đầu: "Xuất phát!"
Hồng Tiểu Phúc làm đội trưởng, có trách nhiệm dẫn đường cho mọi người. Cậu mới bước được một bước, chợt nghe âm thanh "sột soạt" vang lên, trên mặt cỏ đen mềm nhũn ở dưới chân lại xịt ra một ít nước đen.
"Có cảm giác tựa như vừa trải qua một trận mưa nước đen." Hồng Tiểu Phúc vừa nhấc chân nhìn một cái liền vui vẻ, cũng không để ý, nói: "Dựa theo thông tin trên app, ngoại trừ nguyên tố nước độc của nước đen trong đầm lầy này ra thì các sinh vật khác cũng không quá mạnh. Cái cần thiết phải chú ý chính là môi trường xung quanh, tất cả mọi người cần cẩn thận hơn nữa, đừng để rơi xuống dưới đấy."
Ngoại trừ xung quanh đâu đâu cũng đều là màu đen thì nơi này có địa hình rất điển hình của một đầm lầy, từng khóm cỏ héo úa lẫn với các vũng nước đen khảm thành một hoa văn phức tạp. Thỉnh thoảng sẽ có bãi cỏ hơi lớn một chút, hoặc là vũng nước hơi lớn một chút.
Vấn đề vũng nước đen ấy không lớn, thực lực của mọi người không tệ, bước một bước rộng một chút thôi cũng có thể vượt qua đầm lầy, nhưng bãi cỏ đã sớm hấp thụ hết nước đen, mỗi bước chân giẫm xuống đều có thể xịt ra hoặc văng ra một chút nước đen, lúc này giày chiến đã bị nhuộm thành màu đen sì.
"Này này, các cậu nhìn đi!" Lý Thiên Kỳ đột nhiên gọi mọi người.
Mọi người nhìn theo chỗ mà ngón tay cậu ta chỉ thì kinh ngạc, đó là một hồ nước to cỡ khoảng một sân bóng rổ. Gợn nước nổi lên từng đợt, chỉ thấy trên mặt nước đã ngưng tụ một đám khí đen dày đặc, đám khí đen đó như có trọng lượng, vừa lan tràn ra vừa chìm xuống, rất nhanh nó đã tiếp xúc với mặt nước, sau đó chìm xuống từng chút một.
Có chút giống những tảng bông gòn màu đen rơi xuống nước.
"Kia có khả năng là chướng khí được nói đến trong tài liệu, có người nói rằng đã có binh sĩ tiếp xúc với chướng khí này sau đó da thịt thối rữa rất nghiêm trọng!" Tô Oánh nhìn thấy mà da đầu hơi tê dại: "Mọi người cẩn thận một chút."
Đây là trận chiến liên quan đến vận mệnh quốc gia, tài liệu bên trong điện thoại di động chuyên dụng của bọn Hồng Tiểu Phúc vô cùng chi tiết, nếu không thì trong hoàn cảnh như vậy một bước cũng khó đi.
Nhắc đến thì Hoa Hạ có lượng dân số khổng lồ, số lượng người thức tỉnh cũng là nhiều nhất thế giới, hơn nữa Chính phủ Hoa Hạ là quốc gia có lực lượng huy động hàng đầu thế giới...
Nói cách khác, giới chính trị thế giới luôn có một câu nói: Người Hoa Hạ mà nghiêm túc lên thì không chuyện gì không làm được.
Ví dụ như đập nước này, sân bay kia, ví dụ như tàu cao tốc này, cây cầu lớn kia...
Lại ví dụ như tài liệu trong app, sợ là tài liệu của những nước khác trên cùng một loại app cộng lại cũng không bằng một nửa của Hoa Hạ.
Mọi người vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng mọi người lại gặp phải một, hai cái cây chết khô… Cao đến đầu gối?
Độ cao này có thể nói nó là cây bụi, nhưng nhìn dáng vẻ kia thì càng giống cây đã bị co rút nhẹ. Lá cây đã bị rụng hết, cành cây màu nâu đen thì vặn vẹo thành những hình thù rất kỳ quặc.
"Này, các cậu nói xem." Triệu Minh bỗng nhiên vui mừng nói: "Thứ này mà đào ra làm thành cây cảnh đem bán, chắc là mấy trăm nhân dân tệ cũng sẽ có đấy nhỉ?"
Mọi người: "..."
"Đợi đã." Hồng Tiểu Phúc đi một lúc, đột nhiên nói: "Có phải chúng ta đã quên chuyện gì rồi không?"
Mọi người nhìn lẫn nhau...
Quên chuyện gì rồi ư? Hình như không có mà? Nơi đây không phải rất bình thường sao?
"Tiểu Phúc, sao lại nói như vậy?" Lúc này Trương Dương bên cạnh Hồng Tiểu Phúc bắt đầu cảnh giác hơn, nói: "Tớ không phát hiện có điều gì khác thường."
"Không phải là kẻ địch." Hồng Tiểu Phúc chau mày, nói: "Trong app nói nơi này có động vật, nhưng chúng ta đi được thời gian dài như vậy rồi, sao ngay cả một con vật sống cũng không thấy?"
Mọi người nghĩ một lúc, lập tức đồng ý.
Chỗ có gì đó quái dị thật, động vật ở đâu hết rồi?
Vậy thì phải thật sự cẩn thận rồi, đây là đầm lầy nước độc, không cần nghĩ cũng biết động vật có thể sống ở đây chắc chắn có độc, vì vậy nếu bất thình lình bị cắn...
"Mọi người cẩn thận, đừng đi vào sâu vào bên trong trước, tìm xem có thấy động vật không đã." Hồng Tiểu Phúc trầm giọng, nói: "Nếu không chúng ta sơ ý một cái mà để bị cắn thì không xong rồi. Dựa theo tài liệu trên app, chỗ này phải có các loại động vật bò sát như rắn mới đúng."
Mọi người: "Đã hiểu!"
Thế là bọn họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Rất nhanh sau đó, Tô Oánh tinh mắt đã vỗ nhẹ cánh tay của Hồng Tiểu Phúc, nói: "Tiểu Phúc, cậu mau nhìn, nhánh cây trên cái cây kia thật kỳ quái, vô duyên vô cớ lại dư ra một đoạn."
"Chỗ nào vậy?" Mọi người quay đầu nhìn, Trương Dương theo bản năng tiến lên phía trước, Hồng Tiểu Phúc vội vàng kéo cậu ta lại: "Đừng vội vàng, nhánh cây kia nhìn không đúng lắm."
Trương Dương nghĩ ngợi một chút rồi lập tức lấy ra vũ khí: "Biến dài!"
Lần này biến dài đến ba mét, Trương Dương đụng nhẹ vào nhánh cây kia...
"Soạt" một tiếng thì nhìn thấy nhánh cây kia đột nhiên động đậy! "Nhánh cây" kỳ quặc đó vặn vẹo một lúc, sau đó "loạt soạt" một tiếng rồi chui vào trong thân cây!
"Trời ạ!" Mọi người lông tóc dựng đứng: "Lần này nếu không phát hiện ra, không cẩn thận mà đi tới sau đó bị cắn một cái thì… Chết người tới nơi!"
Lời của bọn họ nói đúng là không sai, với thuật ngụy trang của con rắn kia...
Nếu không phải là cố ý đi tìm thì thật sự không thể nào nhìn ra được!
"Mọi người phải cực kỳ cẩn thận." Lúc này Hồng Tiểu Phúc dẫn đội tiếp tục đi về phía trước: "Nhất định phải cách xa cây cối một chút."
"Được!"
Lại đi được thêm một lúc, Tô Oánh bỗng nhiên hạ giọng kêu lên: "Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, cậu mau nhìn xem, hình như vũng nước nhỏ trước mặt có… cá!"
Editor: Nguyetmai
Đầm lầy nước độc, đây là một đầm lầy cao ở khu vực phía Bắc của khu rừng U Ám.
Chỗ lúc trước bọn Hồng Tiểu Phúc nhìn thấy con ác quỷ Slime kia chính là ở thượng nguồn của thác nước độc này.
Vì những người thức tỉnh của Hoa Hạ có thể chiến đấu tốt hơn, nên mấy ngày này Lưu Hoa Quân đã phái quân đội đến điều tra kỹ lưỡng địa hình bên trong dị cảnh, đầm lầy nước độc này chính là một trong số đó.
Dựa theo mô tả trên app, đầm lầy nước độc này là một trong những khu vực cực kỳ nguy hiểm. Ở sâu bên trong đầm lầy có số lượng lớn nguyên tố nước đen đang quanh quẩn.
Lúc này, mấy người Hồng Tiểu Phúc đi theo chỉ dẫn trên app, xuất phát đi về phía đầm lầy nước độc.
"Chị Luna." Trên đường Hồng Tiểu Phúc vừa đi vừa hỏi: "Bề ngoài của quả hắc minh này như thế nào vậy chị? Thường phải ở trong hoàn cảnh như thế nào mới xuất hiện ạ?"
"Dựa vào những tài liệu mà Chính phủ của bọn chị cung cấp cho bọn chị, nó thuộc loại quả nhỏ mà toàn thân đen nhánh, nó khá giống một thứ..." Luna nghĩ ngợi một lúc, sau đó rất nhanh đã tìm được vật để so sánh: "Các cậu cứ tưởng tượng nó giống như quả vải toàn thân đen nhánh là được. Nó thuộc về loại thực vật thân cỏ, quả của nó nằm ở giữa bụi cây, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện."
Quả vải toàn thân đen nhánh?
Như vậy có thể nói...
"Cái này nghe hơi quen quen đấy..." Triệu Minh sờ cằm: "Nghe có vẻ giống linh quả do một vị tác giả đại thần nào đấy của Khởi Điểm* biến thành nhỉ?"
(*) Khởi Điểm: trang mạng đọc tiểu thuyết miễn phí nổi tiếng tại Trung Quốc.
Mọi người: "..."
Rốt cuộc cậu đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết rồi vậy hả Dorae-Minh, Tiểu Đinh Minh, Minh mèo máy!
Cho dù có nói gì đi chăng nữa, có tài liệu trong tay thì mọi chuyện dễ giải quyết hẳn, mọi người theo chỉ dẫn mà đi một mạch về phía trước.
Rừng cây bắt đầu thưa thớt dần, mặt đất cũng bắt đầu từ màu vàng đất chuyển sang màu nâu, đến cuối cùng chuyển thành màu đen. Đến khi mấy người Hồng Tiểu Phúc tới phía bên ngoài của đầm lầy nước độc, dù là với tầm nhìn đã từng lăn lộn ở dị cảnh trong khoảng thời gian dài như thế này của bọn họ, khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
So sánh với cảnh sắc mây thuận gió hòa đẹp như tranh ở cầu dị cảnh, nơi đây hoàn toàn là một thế giới khác.
Mây mù giăng kín bầu trời, địa hình cực kỳ bằng phẳng, rất ít chỗ gồ lên, những nơi nằm trong tầm mắt đều là đầm lầy. Ở đó cũng có thảm thực vật đấy, nhưng đều phủ một lớp màu đen như mực, rất khó mới lộ ra được một chút màu sắc vốn có của nó.
Trong không khí tràn ngập mùi nước hôi thối, thỉnh thoảng thì có một nửa thân cây khô khổng lồ ngã xuống khu đầm lầy đó.
"Trời ạ, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi!" Triệu Minh vỗ vỗ ba lô, cái chuông kêu leng keng một lúc rồi nói: "Như thế này thì làm sao chúng ta có thể nấu cơm ngoài trời đây?"
Tô Oánh lại càng nhíu chặt mày, mặc dù đôi giày chiến đấu của cô đang mang gần như chống nước, chống lửa, nhưng cô vẫn theo bản năng mà đi tìm một chỗ sạch sẽ để đứng, lúc này mới nói: "Trên app nói môi trường xung quanh đầm lầy nước độc rất khắc nghiệt, nhưng cũng không ngờ là khắc nghiệt đến mức này!"
"Thực ra cũng không có gì." Hồng Tiểu Phúc nhìn cảnh tượng u ám, nói: "Cũng không thể toàn bộ dị cảnh chỗ nào cũng là cảnh sắc tươi đẹp được. Chúng ta đi thôi, vì bảo vệ lãnh thổ của Tổ quốc chúng ta, vì để lấy được càng nhiều năng lực hơn, quan tâm gì nó là núi đao hay biển lửa."
"Đúng đúng đúng." Lý Thiên Kỳ gật đầu: "Em Tiểu Linh vẫn còn đang chờ kết tinh năng lực của chúng ta đó, không lấy được quả hắc minh thì không nuôi lợn được đâu đấy!"
Mấy người cùng gật đầu: "Nói có lý!"
"Mọi người đừng vội đi vào." Triệu Minh lại bắt đầu lục cái ba lô lớn của cậu ta.
Nhắc đến thì cái ba lô lớn của tên này đựng được nhiều thứ thật chứ, không bao lâu sau cậu ta lấy ra hai thứ.
Trong đó có một thứ lại là máy đo chỉ số...
"Triệu Minh, thứ này mà cậu cũng có ư?" Tô Oánh kinh ngạc, nói: "Cậu mang theo đồ của nguyên căn nhà đến đấy à?"
"Lại chẳng thế." Triệu Minh đắc ý nói: "Chúng ta đến đây là để chiến đấu đấy, lúc nào cũng phải hiểu rất rõ về thực lực chứ, có thứ này không phải sẽ giảm bớt nhiều việc sao? Hơn nữa cậu nghĩ xem, chúng ta lấy được quả hắc minh rồi thì phải dùng như thế nào? Đương nhiên là phải tìm người có chỉ số 5.8 trở lên, vì thế có thứ này sẽ có thể kiểm tra rồi..."
Mọi người: "..."
Tên này nói có lý thật đấy, mình lại không có lời nào có thể phản bác được!
Cậu có tiền, cậu nói cái gì cũng đúng!
"Còn thứ này nữa." Triệu Minh lại cầm một thứ khác lên: "Cái này là máy kiểm tra chất lượng không khí, đây cũng là tớ cố ý mang theo đó. Môi trường bên trong dị cảnh này rất phức tạp, chẳng may xuất hiện khí ga độc ở chỗ nào đó, mà có lỡ chúng ta lại không cẩn thận thì tiêu cả đám đấy?"
Mọi người: (✪▽✪)
Đậu mợ, thật sự là không chú ý đến điểm này luôn, may mà có tên này ở đây.
Mấy người cùng nhau hô to: "Triệu Minh tuyệt nhất!" – Bể giọng.
Lúc này Triệu Minh đã bắt đầu lấy máy kiểm tra không khí ra dùng.
"Tít tít tít."
Máy kiểm tra phát ra tiếng tít tít một lúc.
Triệu Minh nói: "Không khí nơi này quả thực không được tốt, hơi độc."
Mọi người bắt đầu để ý nhiều hơn nữa.
Bây giờ bọn họ mới từ rìa ngoài của phía ngoài, có nghĩa là bọn họ chỉ mới ở chỗ đường ranh giới của đầm lầy nước độc, chất lượng không khí đã tệ hại như vậy, nếu tiếp tục đi vào bên trong không biết sẽ ra sao.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, nơi đây đã gọi là đầm lầy nước độc, lại là đầu nguồn của thác nước độc, không khí tràn đầy khí độc là chuyện hiển nhiên.
Hồng Tiểu Phúc nhìn xung quanh, tất cả các nơi trong tầm mắt đều là đầm lầy, chỗ xa hơn ẩn hiện lớp sương mù màu xám, nhìn đâu cũng thấy giống hệt nhau. Tuy trong lòng không có cảm giác gì, nhưng chắc chắn cậu cũng biết mức độ nguy hiểm của chỗ này, hỏi: "Này Triệu Minh, cậu có mặt nạ phòng độc không vậy?"
"Có!" Triệu Minh cười ha hả, lại bắt đầu lục chiếc ba lô lớn của cậu ta: "Sáu bộ, vừa đủ luôn!"
Mọi người: "..."
Thật lòng quỳ lạy tên vú em Richkid này!
Nếu có cơ hội làm trang thiết bị không gian gì đó, anh em chắc chắn sẽ cho cậu sử dụng đầu tiên!
"Đến đây nào, mỗi người một chiếc." Triệu Minh phát mặt nạ phòng độc cho mọi người: "Đeo lên rồi, tâm trạng sẽ không hoảng loạn nữa."
"Ok!"
"Chắc chắn luôn!"
Lập tức mấy người đều đeo mặt nạ phòng độc lên, sau khi đeo xong thì nhìn nhau, cùng gật đầu: "Xuất phát!"
Hồng Tiểu Phúc làm đội trưởng, có trách nhiệm dẫn đường cho mọi người. Cậu mới bước được một bước, chợt nghe âm thanh "sột soạt" vang lên, trên mặt cỏ đen mềm nhũn ở dưới chân lại xịt ra một ít nước đen.
"Có cảm giác tựa như vừa trải qua một trận mưa nước đen." Hồng Tiểu Phúc vừa nhấc chân nhìn một cái liền vui vẻ, cũng không để ý, nói: "Dựa theo thông tin trên app, ngoại trừ nguyên tố nước độc của nước đen trong đầm lầy này ra thì các sinh vật khác cũng không quá mạnh. Cái cần thiết phải chú ý chính là môi trường xung quanh, tất cả mọi người cần cẩn thận hơn nữa, đừng để rơi xuống dưới đấy."
Ngoại trừ xung quanh đâu đâu cũng đều là màu đen thì nơi này có địa hình rất điển hình của một đầm lầy, từng khóm cỏ héo úa lẫn với các vũng nước đen khảm thành một hoa văn phức tạp. Thỉnh thoảng sẽ có bãi cỏ hơi lớn một chút, hoặc là vũng nước hơi lớn một chút.
Vấn đề vũng nước đen ấy không lớn, thực lực của mọi người không tệ, bước một bước rộng một chút thôi cũng có thể vượt qua đầm lầy, nhưng bãi cỏ đã sớm hấp thụ hết nước đen, mỗi bước chân giẫm xuống đều có thể xịt ra hoặc văng ra một chút nước đen, lúc này giày chiến đã bị nhuộm thành màu đen sì.
"Này này, các cậu nhìn đi!" Lý Thiên Kỳ đột nhiên gọi mọi người.
Mọi người nhìn theo chỗ mà ngón tay cậu ta chỉ thì kinh ngạc, đó là một hồ nước to cỡ khoảng một sân bóng rổ. Gợn nước nổi lên từng đợt, chỉ thấy trên mặt nước đã ngưng tụ một đám khí đen dày đặc, đám khí đen đó như có trọng lượng, vừa lan tràn ra vừa chìm xuống, rất nhanh nó đã tiếp xúc với mặt nước, sau đó chìm xuống từng chút một.
Có chút giống những tảng bông gòn màu đen rơi xuống nước.
"Kia có khả năng là chướng khí được nói đến trong tài liệu, có người nói rằng đã có binh sĩ tiếp xúc với chướng khí này sau đó da thịt thối rữa rất nghiêm trọng!" Tô Oánh nhìn thấy mà da đầu hơi tê dại: "Mọi người cẩn thận một chút."
Đây là trận chiến liên quan đến vận mệnh quốc gia, tài liệu bên trong điện thoại di động chuyên dụng của bọn Hồng Tiểu Phúc vô cùng chi tiết, nếu không thì trong hoàn cảnh như vậy một bước cũng khó đi.
Nhắc đến thì Hoa Hạ có lượng dân số khổng lồ, số lượng người thức tỉnh cũng là nhiều nhất thế giới, hơn nữa Chính phủ Hoa Hạ là quốc gia có lực lượng huy động hàng đầu thế giới...
Nói cách khác, giới chính trị thế giới luôn có một câu nói: Người Hoa Hạ mà nghiêm túc lên thì không chuyện gì không làm được.
Ví dụ như đập nước này, sân bay kia, ví dụ như tàu cao tốc này, cây cầu lớn kia...
Lại ví dụ như tài liệu trong app, sợ là tài liệu của những nước khác trên cùng một loại app cộng lại cũng không bằng một nửa của Hoa Hạ.
Mọi người vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng mọi người lại gặp phải một, hai cái cây chết khô… Cao đến đầu gối?
Độ cao này có thể nói nó là cây bụi, nhưng nhìn dáng vẻ kia thì càng giống cây đã bị co rút nhẹ. Lá cây đã bị rụng hết, cành cây màu nâu đen thì vặn vẹo thành những hình thù rất kỳ quặc.
"Này, các cậu nói xem." Triệu Minh bỗng nhiên vui mừng nói: "Thứ này mà đào ra làm thành cây cảnh đem bán, chắc là mấy trăm nhân dân tệ cũng sẽ có đấy nhỉ?"
Mọi người: "..."
"Đợi đã." Hồng Tiểu Phúc đi một lúc, đột nhiên nói: "Có phải chúng ta đã quên chuyện gì rồi không?"
Mọi người nhìn lẫn nhau...
Quên chuyện gì rồi ư? Hình như không có mà? Nơi đây không phải rất bình thường sao?
"Tiểu Phúc, sao lại nói như vậy?" Lúc này Trương Dương bên cạnh Hồng Tiểu Phúc bắt đầu cảnh giác hơn, nói: "Tớ không phát hiện có điều gì khác thường."
"Không phải là kẻ địch." Hồng Tiểu Phúc chau mày, nói: "Trong app nói nơi này có động vật, nhưng chúng ta đi được thời gian dài như vậy rồi, sao ngay cả một con vật sống cũng không thấy?"
Mọi người nghĩ một lúc, lập tức đồng ý.
Chỗ có gì đó quái dị thật, động vật ở đâu hết rồi?
Vậy thì phải thật sự cẩn thận rồi, đây là đầm lầy nước độc, không cần nghĩ cũng biết động vật có thể sống ở đây chắc chắn có độc, vì vậy nếu bất thình lình bị cắn...
"Mọi người cẩn thận, đừng đi vào sâu vào bên trong trước, tìm xem có thấy động vật không đã." Hồng Tiểu Phúc trầm giọng, nói: "Nếu không chúng ta sơ ý một cái mà để bị cắn thì không xong rồi. Dựa theo tài liệu trên app, chỗ này phải có các loại động vật bò sát như rắn mới đúng."
Mọi người: "Đã hiểu!"
Thế là bọn họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Rất nhanh sau đó, Tô Oánh tinh mắt đã vỗ nhẹ cánh tay của Hồng Tiểu Phúc, nói: "Tiểu Phúc, cậu mau nhìn, nhánh cây trên cái cây kia thật kỳ quái, vô duyên vô cớ lại dư ra một đoạn."
"Chỗ nào vậy?" Mọi người quay đầu nhìn, Trương Dương theo bản năng tiến lên phía trước, Hồng Tiểu Phúc vội vàng kéo cậu ta lại: "Đừng vội vàng, nhánh cây kia nhìn không đúng lắm."
Trương Dương nghĩ ngợi một chút rồi lập tức lấy ra vũ khí: "Biến dài!"
Lần này biến dài đến ba mét, Trương Dương đụng nhẹ vào nhánh cây kia...
"Soạt" một tiếng thì nhìn thấy nhánh cây kia đột nhiên động đậy! "Nhánh cây" kỳ quặc đó vặn vẹo một lúc, sau đó "loạt soạt" một tiếng rồi chui vào trong thân cây!
"Trời ạ!" Mọi người lông tóc dựng đứng: "Lần này nếu không phát hiện ra, không cẩn thận mà đi tới sau đó bị cắn một cái thì… Chết người tới nơi!"
Lời của bọn họ nói đúng là không sai, với thuật ngụy trang của con rắn kia...
Nếu không phải là cố ý đi tìm thì thật sự không thể nào nhìn ra được!
"Mọi người phải cực kỳ cẩn thận." Lúc này Hồng Tiểu Phúc dẫn đội tiếp tục đi về phía trước: "Nhất định phải cách xa cây cối một chút."
"Được!"
Lại đi được thêm một lúc, Tô Oánh bỗng nhiên hạ giọng kêu lên: "Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, cậu mau nhìn xem, hình như vũng nước nhỏ trước mặt có… cá!"
Bình luận facebook