Edit: Va + Su
Beta: Su
“… Lại không phải chỉ có một mình em lên giường với anh ấy.” Kiều Kiều che lại cái ót lẩm bẩm nói.
“Nhưng chỉ có một mình em làm ra vụ việc kinh động như vậy! Anh còn tưởng rằng em sắp trở thành bà chủ của anh luôn a!” Khóe miệng của Tần Thụy Thành đột nhiên nhếch lên tươi cười tà ác. “Đến lúc đó, anh và em sẽ là tình nhân. Nếu Tống Kỳ Ngôn về nhà thì em liền có thể giấu anh ở trong tủ quần áo!"
“Anh cút ngay.” Kiều Kiều mắt trợn trắng.
“Anh mặc kệ, nếu em ngủ với anh ta thì cũng phải ngủ với anh.” Tần Thụy Thành thu liễm tươi cười rồi bất chợt nghiêm trang nói.
“A? Nào có đạo lý này?”
“Vậy tại sao em lại lên giường với anh ta?” Tần Thụy Thành tức giận bất bình nói. “Chẳng lẽ em cảm thấy anh ta lớn lên đẹp trai hơn anh sao? Dáng người tốt hơn anh sao? Hay là em thích loại hình muộn tao giả vờ thanh cao của anh ta ——”
Kiều Kiều thở dài một hơi: “Bởi vì em thật sự thích anh ấy a.”
……
Tần Thụy Thành không nói.
Kiều Kiều trộm ngẩng đầu nhìn anh. Phát hiện tươi cười vốn luôn treo trên mặt của anh biến mất không thấy. Tần Thụy Thành chỉ mím môi, mắt nhìn thẳng bước về phía trước. Ánh đèn sáng choang ở hành lang chiếu sáng gương mặt anh và khắc họa sâu từng đường nét đẹp thần thánh.
Kiều Kiều bây giờ mới hiểu ra tại sao nhiều nữ nghệ sĩ tranh nhau cướp cơ hội muốn cùng hợp tác với Tần Thụy Thành.
“Chúng ta đang đi đâu a?” Kiều Kiều nhịn trong chốc lát xong vẫn mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc áp suất thấp này.
"Phòng nghỉ của anh.” Tần Thụy Thành vẫn đi nhanh về phía trước, giọng điệu lạnh lẽo cứng rân. “Lấy chìa khóa xe rồi anh đưa em về nhà.”
Kiều Kiều không dám nói tiếp nữa.
Mỗi một diễn viên xếp top đầu bảng WAWA đều có phòng nghỉ riêng, phân bố từ tầng 10 đến 15. Hầu hết nam nghệ sĩ đều ở tầng 10, còn 5 tầng trên bình thường không được phép mở ra. Quyền bảo vệ riêng tư cũng được áp dụng đúng chỗ. Nghe nói phòng nghỉ của mỗi nghệ sĩ đầu bảng tương đương với một căn phòng khách sạn tư nhân to xa hoa, tất cả đồ vật được bày biện trang trí đều dựa theo sở thích và khiếu thẩm mỹ của họ, hết sức xa xỉ.
Kiều Kiều lúc nãy chỉ lo trò chuyện với Tần Thụy Thành nên chưa kịp nhìn xem xung quanh. Cô lúc này mới phát hiện ra ngay cả hành lang của tầng 10 cũng có sự khác biệt rất lớn với những tầng lầu khác, nó được trang hoàng ngắn gọn và sáng ngời hơn rất nhiều, xung quanh bốn vách tường còn có đèn nhỏ xích đồng màu xanh, trong điệu thấp lộ ra sự tinh xảo.
Đi tiếp hơn mười mấy mét, Tần Thụy Thành mới dừng lại ở trước cửa của một căn phòng. Lúc anh vừa muốn duỗi tay đẩy cửa ra thì không ngờ rằng cánh cửa tự động mở ra.
Một người đàn ông chống khuỷu tay trên khung cửa, đối phương hơi hơi rũ đầu, sau đó cười nói với Tần Thụy Thành: “Tôi tìm không thấy thuốc lá nên tới đây xin vài điếu.”
Kiều Kiều mở to hai mắt.
Đột nhiên, cô có cảm giác giống như có cái gì đó lôi cuốn che trời lấp đất quét qua ngực mình, ngay cả trái tim khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt này cũng giống như ngay lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
“Cậu bảo Trình Tu đi mua đi a, thuốc lá tôi để ở trên xe rồi!” Tần Thụy Thành nhướng mày.
“Aizzz, tôi uống chút rượu nên quên mất đã sai anh ta đến chỗ nào rồi…” Người đàn ông khẽ thở dài một cái. Anh lung lay chống vách tường đi được hai bước. Khi thấy Kiều Kiều đứng ở sau lưng Tần Thụy Thành, anh nhìn chằm chằm Kiều Kiều trong chốc lát rồi bất chợt vươn tay ra nhéo nhéo má cô.
Bởi vì tiếp xúc gần gũi nên Kiều Kiều gần như bị vẻ đẹp của anh làm kinh sợ mà khó có thể hô hấp.
Anh rất đẹp, rất rất đẹp. Đẹp đến mức bạn không thể nghĩ ra một từ nào để hình dung ra vẻ đẹp của anh, đẹp đến mức bạn thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân sinh ra trên thế giới này chỉ là vì để ngắm nhìn anh một giây. Từ chóp mũi đến môi mỏng, từ trán đến cằm, làn da trắng nõn gần như trong suốt bởi vì nồng độ cồn mà nhiễm một tia hồng nhạt, lông mi nhỏ dài dày đặc, đôi mắt lại giống như tảng băng trôi lơ lửng trên mặt biển phiếm ra ẩn ẩn hơi nước trong trẻo.
Ánh đèn trên hành lang lúc này đã tối sầm đi rất nhiều, tia sáng nhạt ở trên mặt anh không tiếng động mà biến ảo, hình dáng kinh tâm động phách, đuôi lông mày và khóe mắt đẹp đến mức bất cận nhân tình, đẹp đến mức khiến người khác tuyệt vọng.
“Được được, để tôi đưa cậu về phòng trước rồi lát nữa nghĩ cách liên hệ với Trình Tu.” Tần Thụy Thành hất tay anh ta ra rồi ý bảo Kiều Kiều chờ một lát, sau đó liền đỡ anh ta đi về phương hướng khác.
Kiều Kiều ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ. Cô lúc này mới giống như lấy lại được ý thức. Kiều Kiều thong thả chớp chớp đôi mắt.
Cô duỗi tay muốn sờ một chút nửa bên mặt bị người đàn ông bóp nhéo nhưng khi vào tay lại phát hiện có vệt nước ẩm ướt chảy dọc theo cằm xuống dưới. Cô ngơ ngẩn mà suy nghĩ trong chốc lát xong mới ý thức được bản thân thế nhưng rơi lệ.
Mỹ thiếu niên trẻ tuổi bừa bãi Đặc Kerry trong thần thoại Hy Lạp đứng ở trên đỉnh núi dệt kim nhìn xa về phía Địa Trung Hải màu xanh lam, dưới chân đạp lá quế, trên đầu đeo vương miện, bạch điểu sẽ bởi vì vẻ đẹp của anh mà ngừng bay, hoa hồng sẽ rũ xuống bởi vì bản thân ảm đạm mà đơn điệu. Anh giương cung cài tên, tia sáng bạc lượng bắn xuyên qua đâm thần minh chỉ vàng nạm lăn bào giác trốn tránh ở phía trên tầng mây.
“Giản Bạch Du.” Kiều Kiều nhỏ giọng lẩm nhẩm một cụm từ.
Cô biết anh là ai, từ lúc nhìn thấy ánh mắt anh cô đã biết.
Tôi thỏa mãn, xin thời gian hãy dừng lại đi.
Faust ở thế kỷ 15 đã giơ đôi tay khô gầy lên đối mặt với đồng ruộng có diện tích rộng lớn và nghẹn ngào thốt lên câu chữ, hai mắt hắn lập loè cảm thấy ánh lửa mỹ mãn, đó là ánh mắt từng ở trong vinh hoa uy phúc và nhục dục quyền thế cũng chưa thể hiểu rõ được.
“Mình cũng thỏa mãn.” Kiều Kiều từ từ ngồi xổm xuống và lầm bầm lầu bầu nhẹ giọng nói, sau đó trịnh trọng úp mặt lên đầu gối của mình xong nhắm hai mắt lại.
Và ấn ngôi sao vote ủng hộ đy nả ><
Bình luận facebook