Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Beta: tudolangtuyet
Lôi Lạc Thiên vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đi thẳng đến ghế sofa, ngồi xuống.
Tay nâng ly rượu trên bàn lên, đưa đến miệng uống một ngụm.
Mắt nhắm lại để thưởng thức mùi thơm của rượu vang đỏ.
Cô bị động tác của anh làm ngây người. Cô có một dự cảm chẳng lành. Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Cô vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."
Trình Lam muốn quay đầu chạy ra cửa.
Mới vừa xoay người định đi, một giọng nói lạnh như băng từ phía sau vang lên
"Vậy là muốn đi sao? Nơi này của Lôi Lạc Thiên tôi, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao."
Cô quay đầu lại nhìn thẳng vảo mắt anh không một tia sợ hãi hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"
Lôi Lạc Thiên nhìn vào khuôn mặt không trang điểm nhưng lại vô cùng xinh đẹp của Trình Lam. Cô không tỏ ra chút sợ hãi nào, mà trên khuôn mặt cô lại có biểu hiện: "Anh muốn gì cứ nói đi."
Chưa có người nào dám nhìn thẳng vào mặt anh mà nói chuyện như cô vậy.
Cô là người đầu tiên.
Trong lòng Lôi Lạc Thiên dâng lên một tia cảm xúc, muốn yêu thương và bảo vệ cô cả đời.
"Làm người đàn bà của tôi."
6 chữ ngắn gọn mà mang hàm ý sâu xa.
Làm tình nhân, làm vợ, làm bạn gái hay là làm thủ hạ.
Khi nghe được câu này, Trình Lam khinh thường trong lòng.
"Dựa vào sức anh! Nằm mơ đi."
Khi cô vừa nói xong thì tay cô ra một quyền đánh thẳng vào mặt anh.
Lôi Lạc Thiên nhích người qua một bên, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo mạnh một cái, toàn thân cô lảo đảo ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh. Khi hai thân thể tiếp xúc với nhau.
Trong lòng Trình Lam dâng lên một cảm giác từ trước đến giờ chưa từng có. Tim cô đập loạn nhịp, khuôn mặt ửng hồng.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với phụ nữ, trong lòng Lôi Lạc Thiên có một cảm giác tim đập mạnh.
Người cô thật mềm mại, có một hương hoa tường vi thật dễ chịu.
Anh ôm cô thật chặt làm cô không thể nhúc nhích được.
Khom người xuống, Lôi Lạc Thiên hít một chút hương thơm của cô.
Trong lòng anh dâng lên một tia dục vọng không kiềm chế được.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm.
Hai mắt Trình Lam mở thật to.
Cô không ngờ anh lại làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô.
Dùng hết sức để đẩy anh ra, nhưng càng đẩy thì anh lại càng ôm chặt hơn.
Một tay anh đặt ở eo cô, một tay còn lại thì thò vào túi cô để lấy cái USB.
Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, Trình làm có cảm giác mình sắp thở không được nữa.
Mặt cô ửng đỏ, mắt khép lại, hai hàng mi rung rung làm cho Lôi Lạc Thiên không nỡ buông ra.
Nhưng anh biết bây giờ chưa phải lúc, anh muốn cô một lòng một dạ yêu anh.
Khi anh buông cô ra, toàn thân cô không còn hơi sức nữa, cả người ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Khi Trình Lam có lại ý thức, cô dùng chân đá ngây vào hạ thân của anh.
Anh né tránh với tốc độ nhanh nhất.
Tay Trình Lam đặt lên túi để tìm cái gì đó bên trong.
Anh nhìn Trình Lam nở nụ cười đắc ý, tay lắc lắc cái USB.
"Có phải em đang tìm thứ này không?"
Trình Lam tức giận muốn tấn công anh để đoạt lại, nhưng không ngờ thân thủ của anh lại lợi hại như vậy.
Cô là sát thủ, bao nhiêu năm chưa từng gặp một đối thủ mạnh với tốc độ ra quyền lẹ và chính xác như anh.
Cô không còn cách nào khác hơn đành phải chịu thua.
"Anh muốn như thế nào mới đưa USB lại cho tôi?" Trình Lam vừa tức vừa thở hổn hển nói.
"Tôi đã nói rồi. Làm người đàn bà của tôi trong vòng 3 tháng, tôi sẽ để em đi và trả lại đồ cho em."
Trình Lam do dự không biết nên làm gì.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy vậy liền lên tiếng: "Hay là em không dám? Sợ là sẽ yêu tôi!"
Trình Lam bị anh khiêu khích. Cô tức giận nói: "Làm thì làm, chưa biết ai sẽ yêu ai. Anh vạn lần đừng bao giờ yêu tôi."
Lôi Lạc Thiên vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đi thẳng đến ghế sofa, ngồi xuống.
Tay nâng ly rượu trên bàn lên, đưa đến miệng uống một ngụm.
Mắt nhắm lại để thưởng thức mùi thơm của rượu vang đỏ.
Cô bị động tác của anh làm ngây người. Cô có một dự cảm chẳng lành. Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Cô vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."
Trình Lam muốn quay đầu chạy ra cửa.
Mới vừa xoay người định đi, một giọng nói lạnh như băng từ phía sau vang lên
"Vậy là muốn đi sao? Nơi này của Lôi Lạc Thiên tôi, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao."
Cô quay đầu lại nhìn thẳng vảo mắt anh không một tia sợ hãi hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"
Lôi Lạc Thiên nhìn vào khuôn mặt không trang điểm nhưng lại vô cùng xinh đẹp của Trình Lam. Cô không tỏ ra chút sợ hãi nào, mà trên khuôn mặt cô lại có biểu hiện: "Anh muốn gì cứ nói đi."
Chưa có người nào dám nhìn thẳng vào mặt anh mà nói chuyện như cô vậy.
Cô là người đầu tiên.
Trong lòng Lôi Lạc Thiên dâng lên một tia cảm xúc, muốn yêu thương và bảo vệ cô cả đời.
"Làm người đàn bà của tôi."
6 chữ ngắn gọn mà mang hàm ý sâu xa.
Làm tình nhân, làm vợ, làm bạn gái hay là làm thủ hạ.
Khi nghe được câu này, Trình Lam khinh thường trong lòng.
"Dựa vào sức anh! Nằm mơ đi."
Khi cô vừa nói xong thì tay cô ra một quyền đánh thẳng vào mặt anh.
Lôi Lạc Thiên nhích người qua một bên, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo mạnh một cái, toàn thân cô lảo đảo ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh. Khi hai thân thể tiếp xúc với nhau.
Trong lòng Trình Lam dâng lên một cảm giác từ trước đến giờ chưa từng có. Tim cô đập loạn nhịp, khuôn mặt ửng hồng.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với phụ nữ, trong lòng Lôi Lạc Thiên có một cảm giác tim đập mạnh.
Người cô thật mềm mại, có một hương hoa tường vi thật dễ chịu.
Anh ôm cô thật chặt làm cô không thể nhúc nhích được.
Khom người xuống, Lôi Lạc Thiên hít một chút hương thơm của cô.
Trong lòng anh dâng lên một tia dục vọng không kiềm chế được.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm.
Hai mắt Trình Lam mở thật to.
Cô không ngờ anh lại làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô.
Dùng hết sức để đẩy anh ra, nhưng càng đẩy thì anh lại càng ôm chặt hơn.
Một tay anh đặt ở eo cô, một tay còn lại thì thò vào túi cô để lấy cái USB.
Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, Trình làm có cảm giác mình sắp thở không được nữa.
Mặt cô ửng đỏ, mắt khép lại, hai hàng mi rung rung làm cho Lôi Lạc Thiên không nỡ buông ra.
Nhưng anh biết bây giờ chưa phải lúc, anh muốn cô một lòng một dạ yêu anh.
Khi anh buông cô ra, toàn thân cô không còn hơi sức nữa, cả người ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Khi Trình Lam có lại ý thức, cô dùng chân đá ngây vào hạ thân của anh.
Anh né tránh với tốc độ nhanh nhất.
Tay Trình Lam đặt lên túi để tìm cái gì đó bên trong.
Anh nhìn Trình Lam nở nụ cười đắc ý, tay lắc lắc cái USB.
"Có phải em đang tìm thứ này không?"
Trình Lam tức giận muốn tấn công anh để đoạt lại, nhưng không ngờ thân thủ của anh lại lợi hại như vậy.
Cô là sát thủ, bao nhiêu năm chưa từng gặp một đối thủ mạnh với tốc độ ra quyền lẹ và chính xác như anh.
Cô không còn cách nào khác hơn đành phải chịu thua.
"Anh muốn như thế nào mới đưa USB lại cho tôi?" Trình Lam vừa tức vừa thở hổn hển nói.
"Tôi đã nói rồi. Làm người đàn bà của tôi trong vòng 3 tháng, tôi sẽ để em đi và trả lại đồ cho em."
Trình Lam do dự không biết nên làm gì.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy vậy liền lên tiếng: "Hay là em không dám? Sợ là sẽ yêu tôi!"
Trình Lam bị anh khiêu khích. Cô tức giận nói: "Làm thì làm, chưa biết ai sẽ yêu ai. Anh vạn lần đừng bao giờ yêu tôi."
Bình luận facebook