Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1085
Chương 1085
Thế mà, tiếng hét của Bạc Nhan khiến Tô Nghiêu càng cười vui vẻ hơn, cậu ta vỗ vai cô ấy nặng nề nói: “Chị đó, nhát gan như vậy, cần phải luyện tập nhiều hơn.
Bạc Nhan không ngừng thở sâu, lẽ ra vẫn rất buồn, nhưng bây giờ đã ổn rồi. Sau đợt chơi trò chơi kinh khủng này, cô ấy thậm chí còn không có tâm trạng để buồn nữa. Cô ấy sợ hãi và quan sát lũ thấy ma thỉnh thoảng ba y ra từ góc xó. “Nhìn xem, có phải là cảm giác làm giảm đi sự chú ý không?”
Tô Nghiêu bĩu môi, vô thức vươn tay nằm lấy sợi tóc mỏng Bạc Nhan. Bạc Nhan cau mày đẩy ra: “Tên nhóc này, giả bộ người lớn cái gì chứ?”
“Hả!” Tô Nghiêu lập tức vung tay lên, làm động tác đầu hàng thể hiện sự vô tội của mình: “Em có lòng tốt giúp chị, chị thì tốt rồi, xoay đầu lại dạy dỗ em. Người em trai này trong lòng của chị chắc là điểm 0 đúng không?”
Bạc Nhan ôm ngực, trong lòng vẫn còn đang hoảng sợ: “Không chỉ là điểm 0! Mà là âm điểm!”
Tô Nghiêu thở dài ngao ngán rồi đứng dậy rời khỏi phòng, vừa bước ra cửa thì quay lại nhìn Bạc Nhan: “Chị dạo này… quyết định không đi học sao?”
Bạc Nhan hừ một tiếng, Tô Nghiêu nhướng mày nói: “Vốn dĩ muốn chị đưa em đến trường. Nhưng thôi, nghỉ ngơi vài ngày rồi đến trường.
Bạc Nhan hai mắt sáng lên: “Em muốn đến trường chị học sao?”
“Cái gì? Lẽ nào ba không nói gì với chị sao?” Tô Nghiêu đứng ở nơi đó, tỏa ra bóng lưng dài: “Ý của ba là để chị đưa em đến trường, để em làm quen với cuộc sống trong trường.
“Ồ!
” Bạc Nhan nhẹ nhàng đáp: “Vậy thì…
Vậy ngày mai chị sẽ quay lại trường và đưa em đến đó… Tô Nghiêu nghe vậy cười đắc ý: “Ban đầu không muốn đến trường, hiện tại vì em nến mới sẵn sàng đến trường sao?”
Bạc Nhan không nghĩ ngợi gì nữa, thẳng thần nhìn thẳng vào mắt Tô Nghiêu, sau đó cô ấy gật đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy: “Ừ, bởi vì em là người em trai duy nhất của chị mà.”
Tô Nghiêu đôi mắt tối sầm lại.
Bạc Nhan rất muốn ở bên gia đình, cô ấy khao khát tình cảm gia đình, đây là sự thật mà Tô Nghiêu đã hiểu ra.
Nhưng lúc này, cậu ta được cô ấy gọi là em trai, vẫn cảm thấy có chút khó chịu, không biết cảm giác khó chịu này đến từ đâu, nhưng Tô Nghiêu rõ ràng biết rằng có lẽ trong mắt Bạc Nhan, mình chỉ là một người em của cô ấy.
Không có thân phận nào khác.
Má Vương ở phía dưới gọi bọn họ xuống ăn cơm, hai chị em lần lượt bước xuống, nhìn thấy bữa cơm thịnh soạn bên dưới, cả hai đều cảm thán một tiếng. “Chà!”
Bạc Nhan bước tới: “Má Vương, dì nấu ăn ngon quá, cháu phải học hỏi dì nhiều!”
“Tay nghề của cô chủ cũng rất tốt.” Má Vương vuốt má Bạc Nhan: “Cháu ngồi xuống ăn đi.”
Tô Nghiêu vừa ngồi xuống, Bạc Nhan ngồi đối diện liền gắp miếng thịt cho cậu ấy.
Cậu ta mỉm cười: “Cảm ơn. Thật hiếm khi chị tốt với em như vậy.”
Bạc Nhan định thần lại và lẩm bẩm: “Hỏng rồi… Chỉ là thói quen thôi mà.”
Tô Nghiêu nhướng mày, chị có ý gì vậy?
Bạc Nhan không để ý đến tâm trạng thất thường của cậu ta, nói trắng ra Bạc Nhan không hiểu việc đối nhân xử thế, cô ấy chưa bao giờ học cách ứng xử, cũng chưa bao giờ học cách lừa dối và dối trá, khi đối mặt với sự nghi ngờ của Tô Nghiêu, cô ấy vẫn thú nhận: “Trước khi chung sống với Đường Duy… chị đã quen làm như vậy rồi.”
Thói quen chăm sóc người khác.
Thế mà, tiếng hét của Bạc Nhan khiến Tô Nghiêu càng cười vui vẻ hơn, cậu ta vỗ vai cô ấy nặng nề nói: “Chị đó, nhát gan như vậy, cần phải luyện tập nhiều hơn.
Bạc Nhan không ngừng thở sâu, lẽ ra vẫn rất buồn, nhưng bây giờ đã ổn rồi. Sau đợt chơi trò chơi kinh khủng này, cô ấy thậm chí còn không có tâm trạng để buồn nữa. Cô ấy sợ hãi và quan sát lũ thấy ma thỉnh thoảng ba y ra từ góc xó. “Nhìn xem, có phải là cảm giác làm giảm đi sự chú ý không?”
Tô Nghiêu bĩu môi, vô thức vươn tay nằm lấy sợi tóc mỏng Bạc Nhan. Bạc Nhan cau mày đẩy ra: “Tên nhóc này, giả bộ người lớn cái gì chứ?”
“Hả!” Tô Nghiêu lập tức vung tay lên, làm động tác đầu hàng thể hiện sự vô tội của mình: “Em có lòng tốt giúp chị, chị thì tốt rồi, xoay đầu lại dạy dỗ em. Người em trai này trong lòng của chị chắc là điểm 0 đúng không?”
Bạc Nhan ôm ngực, trong lòng vẫn còn đang hoảng sợ: “Không chỉ là điểm 0! Mà là âm điểm!”
Tô Nghiêu thở dài ngao ngán rồi đứng dậy rời khỏi phòng, vừa bước ra cửa thì quay lại nhìn Bạc Nhan: “Chị dạo này… quyết định không đi học sao?”
Bạc Nhan hừ một tiếng, Tô Nghiêu nhướng mày nói: “Vốn dĩ muốn chị đưa em đến trường. Nhưng thôi, nghỉ ngơi vài ngày rồi đến trường.
Bạc Nhan hai mắt sáng lên: “Em muốn đến trường chị học sao?”
“Cái gì? Lẽ nào ba không nói gì với chị sao?” Tô Nghiêu đứng ở nơi đó, tỏa ra bóng lưng dài: “Ý của ba là để chị đưa em đến trường, để em làm quen với cuộc sống trong trường.
“Ồ!
” Bạc Nhan nhẹ nhàng đáp: “Vậy thì…
Vậy ngày mai chị sẽ quay lại trường và đưa em đến đó… Tô Nghiêu nghe vậy cười đắc ý: “Ban đầu không muốn đến trường, hiện tại vì em nến mới sẵn sàng đến trường sao?”
Bạc Nhan không nghĩ ngợi gì nữa, thẳng thần nhìn thẳng vào mắt Tô Nghiêu, sau đó cô ấy gật đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy: “Ừ, bởi vì em là người em trai duy nhất của chị mà.”
Tô Nghiêu đôi mắt tối sầm lại.
Bạc Nhan rất muốn ở bên gia đình, cô ấy khao khát tình cảm gia đình, đây là sự thật mà Tô Nghiêu đã hiểu ra.
Nhưng lúc này, cậu ta được cô ấy gọi là em trai, vẫn cảm thấy có chút khó chịu, không biết cảm giác khó chịu này đến từ đâu, nhưng Tô Nghiêu rõ ràng biết rằng có lẽ trong mắt Bạc Nhan, mình chỉ là một người em của cô ấy.
Không có thân phận nào khác.
Má Vương ở phía dưới gọi bọn họ xuống ăn cơm, hai chị em lần lượt bước xuống, nhìn thấy bữa cơm thịnh soạn bên dưới, cả hai đều cảm thán một tiếng. “Chà!”
Bạc Nhan bước tới: “Má Vương, dì nấu ăn ngon quá, cháu phải học hỏi dì nhiều!”
“Tay nghề của cô chủ cũng rất tốt.” Má Vương vuốt má Bạc Nhan: “Cháu ngồi xuống ăn đi.”
Tô Nghiêu vừa ngồi xuống, Bạc Nhan ngồi đối diện liền gắp miếng thịt cho cậu ấy.
Cậu ta mỉm cười: “Cảm ơn. Thật hiếm khi chị tốt với em như vậy.”
Bạc Nhan định thần lại và lẩm bẩm: “Hỏng rồi… Chỉ là thói quen thôi mà.”
Tô Nghiêu nhướng mày, chị có ý gì vậy?
Bạc Nhan không để ý đến tâm trạng thất thường của cậu ta, nói trắng ra Bạc Nhan không hiểu việc đối nhân xử thế, cô ấy chưa bao giờ học cách ứng xử, cũng chưa bao giờ học cách lừa dối và dối trá, khi đối mặt với sự nghi ngờ của Tô Nghiêu, cô ấy vẫn thú nhận: “Trước khi chung sống với Đường Duy… chị đã quen làm như vậy rồi.”
Thói quen chăm sóc người khác.
Bình luận facebook