Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1423
Chương 1423: Vẽ tình là ngục tù, không có lối thoát
Câu nói này đau thấu tim gan, Đường Duy không hề có sức phản bác. Đúng vậy, Tô Nhan yêu cậu nhiều năm như thế, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng liếc nhìn cô một lần.
“Anh.. Hầu kết của Đường Duy lên rồi xuống, cậu nhớ đến chuyện trong quá khứ, giọng càng nặng nề: “Anh thật sự không biết…
Chiếm hữu khi đó, bạo lực khi đó, làm hết mọi cách giam cầm Tô Nhan bên cạnh mình, được gọi là tổn thương của giam cầm, nhưng mà.
Là xuất phát từ yêu.
Cả đời này của Đường Duy, không ai dạy cậu rốt cuộc như thế nào mới là cách yêu chính xác, từ lúc cậu sinh ra đến nay, gánh trên lưng thù hận nặng nề, cho dù bây giờ đã không còn hận thù nữa nhưng ký ức này vẫn nằm ở chỗ sâu trong đầu cậu.
Cậu không muốn biến thành loại người như vậy, nhưng lại càng ngày càng giống người như thế.
Là cậu muốn thuần hóa Tô Nhan, ai ngờ không đoán được lại bị Tô Nhan thuần hóa.
“Đừng bỏ anh được không?”
Cậu sợ mình vừa quay đầu đã thấy Tô Nhan nắm tay người đàn ông khác mỉm cười bỏ đi, bên cạnh cậu có rất nhiều phụ nữ lượn lờ, nhưng Đường Duy chỉ muốn giữ chặt Tô Nhan. Cậu muốn đôi mắt xanh xám xinh đẹp, quý giá kia chỉ nhìn chăm chú vào một mình cậu.
Hận cũng được, sợ cũng được, cậu chỉ cho phép đôi mắt kia nhìn một mình cậu “Anh say rồi”
Tô Nhan nhẹ nhàng đẩy bàn tay Đường Duy đang nắm lấy mình, cô mỉm cười tự giễu: “Tôi phải cảm thấy may mắn mới đúng, nếu là trước kia, chắc chẩn tôi sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, rốt cuộc người tôi yêu cũng hiểu ra, rốt cuộc người đó đã yêu tôi Hốc mắt Đường Duy đỏ bừng.
Cậu nghe cô nói tiếp, như thể không có cảm giác đau, cô giơ tay đặt lên ngực, đánh mạnh vào ngực mình: “Nhưng tại sao chứ?
Đường Duy, bây giờ tôi không có cảm giác hạnh phúc gì, lòng tôi chỉ thấy tan nát đau buồn, không hề cảm nhận được chút ấm áp nào”
Đường Duy đứng đờ ra đó như bị sét đánh, đau đớn chạy len lỏi khắp cơ thể.
Cậu lắc đầu, tốn công vô ích mà nói: “Tô Nhan, em đừng bỏ anh được không? Được không? Đừng như vậ Tô Nhan quay người bước đĩ: “Tôi không muốn thấy anh nữa”
“Em đừng như vậy, đừng như vậy..” Đường Duy lảo đảo muốn kéo cô lại, trùng hợp có một chiếc taxi chạy ngang bên đường cái, bị Tô Nhan vấy tay gọi dừng lại.
Đường Duy luống cuống, cậu thấy Tô Nhan leo lên xe với tốc độ rất nhanh, cậu không kịp lao lên, cửa xe đóng sầm lại một cái, tài xế khởi động xe một lần nữa.
“Tô Nhan! Tô Nhan!”
Đường Duy kêu to khiến tài xế hoảng sợ, hạ cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn Tô Nhan: “Cô à, người đó là bạn trai của cô à?”
Bạn trai?
Giọng của Tô Nhan bỗng trở nên chói tai như bị người ta tát một bạt tai: “Không phải!
Tôi không quen người đó! Tài xế, làm phiền ông mau lái xe chở tôi về nhà họ Tô…”
“Tô Nhan!”
Trông thấy Tô Nhan sắp đi, Đường Duy định quay về lái xe mình đuổi theo, nhưng mà cậu lập tức nhớ lại lời Tô Nhan vừa nói ban nãy, đã uống rượu thì không được lái xe..
Đường Duy hết cách rồi, chỉ có thể tự chạy bộ đuổi theo xe taxi, vừa chạy ở phía sau xe †axi vừa gọi to liên tục: “Tô Nhan!”
“Đừng đi như vậy, em đừng đi “Anh hối hận, anh thật sự đã hối hận rồi!
Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?
Được không? Anh phải bồi thường cho em bằng cái gì, em đánh anh cũng được, mảng anh cũng được, em cho anh một cơ hội lần nữa đi, đừng bỏ anh như vậy được không!”
Đường Duy vừa khóc vừa gào, nhưng tốc độ xe rất nhanh, làm sao cậu đuổi kịp được?
Cậu chỉ đành nhìn bóng dáng Tô Nhan bỏ đi, lòng đau sắp chết. Cho dù gào thét khản cả giọng thì có thể cho ai nghe?
Tô Nhan ngồi trong xe, nước mắt rơi như mưa, cô căn răng siết chặt nắm tay, không để bản thân mềm lòng mà quay đầu lại liếc mắt nhìn. Trong hơn mười năm này, vì yêu mà cô bôn ba trả giá, yêu đến mức bản thân mất phương hướng, tưởng rằng đó là trừng phạt của ông trời.
Nhưng mà bây giờ Đường Duy mới hiểu được, lấy cớ vẽ tình yêu là ngục tù, người bị tình yêu kết án cô độc chung thân chính là cậu.
Câu nói này đau thấu tim gan, Đường Duy không hề có sức phản bác. Đúng vậy, Tô Nhan yêu cậu nhiều năm như thế, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng liếc nhìn cô một lần.
“Anh.. Hầu kết của Đường Duy lên rồi xuống, cậu nhớ đến chuyện trong quá khứ, giọng càng nặng nề: “Anh thật sự không biết…
Chiếm hữu khi đó, bạo lực khi đó, làm hết mọi cách giam cầm Tô Nhan bên cạnh mình, được gọi là tổn thương của giam cầm, nhưng mà.
Là xuất phát từ yêu.
Cả đời này của Đường Duy, không ai dạy cậu rốt cuộc như thế nào mới là cách yêu chính xác, từ lúc cậu sinh ra đến nay, gánh trên lưng thù hận nặng nề, cho dù bây giờ đã không còn hận thù nữa nhưng ký ức này vẫn nằm ở chỗ sâu trong đầu cậu.
Cậu không muốn biến thành loại người như vậy, nhưng lại càng ngày càng giống người như thế.
Là cậu muốn thuần hóa Tô Nhan, ai ngờ không đoán được lại bị Tô Nhan thuần hóa.
“Đừng bỏ anh được không?”
Cậu sợ mình vừa quay đầu đã thấy Tô Nhan nắm tay người đàn ông khác mỉm cười bỏ đi, bên cạnh cậu có rất nhiều phụ nữ lượn lờ, nhưng Đường Duy chỉ muốn giữ chặt Tô Nhan. Cậu muốn đôi mắt xanh xám xinh đẹp, quý giá kia chỉ nhìn chăm chú vào một mình cậu.
Hận cũng được, sợ cũng được, cậu chỉ cho phép đôi mắt kia nhìn một mình cậu “Anh say rồi”
Tô Nhan nhẹ nhàng đẩy bàn tay Đường Duy đang nắm lấy mình, cô mỉm cười tự giễu: “Tôi phải cảm thấy may mắn mới đúng, nếu là trước kia, chắc chẩn tôi sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, rốt cuộc người tôi yêu cũng hiểu ra, rốt cuộc người đó đã yêu tôi Hốc mắt Đường Duy đỏ bừng.
Cậu nghe cô nói tiếp, như thể không có cảm giác đau, cô giơ tay đặt lên ngực, đánh mạnh vào ngực mình: “Nhưng tại sao chứ?
Đường Duy, bây giờ tôi không có cảm giác hạnh phúc gì, lòng tôi chỉ thấy tan nát đau buồn, không hề cảm nhận được chút ấm áp nào”
Đường Duy đứng đờ ra đó như bị sét đánh, đau đớn chạy len lỏi khắp cơ thể.
Cậu lắc đầu, tốn công vô ích mà nói: “Tô Nhan, em đừng bỏ anh được không? Được không? Đừng như vậ Tô Nhan quay người bước đĩ: “Tôi không muốn thấy anh nữa”
“Em đừng như vậy, đừng như vậy..” Đường Duy lảo đảo muốn kéo cô lại, trùng hợp có một chiếc taxi chạy ngang bên đường cái, bị Tô Nhan vấy tay gọi dừng lại.
Đường Duy luống cuống, cậu thấy Tô Nhan leo lên xe với tốc độ rất nhanh, cậu không kịp lao lên, cửa xe đóng sầm lại một cái, tài xế khởi động xe một lần nữa.
“Tô Nhan! Tô Nhan!”
Đường Duy kêu to khiến tài xế hoảng sợ, hạ cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn Tô Nhan: “Cô à, người đó là bạn trai của cô à?”
Bạn trai?
Giọng của Tô Nhan bỗng trở nên chói tai như bị người ta tát một bạt tai: “Không phải!
Tôi không quen người đó! Tài xế, làm phiền ông mau lái xe chở tôi về nhà họ Tô…”
“Tô Nhan!”
Trông thấy Tô Nhan sắp đi, Đường Duy định quay về lái xe mình đuổi theo, nhưng mà cậu lập tức nhớ lại lời Tô Nhan vừa nói ban nãy, đã uống rượu thì không được lái xe..
Đường Duy hết cách rồi, chỉ có thể tự chạy bộ đuổi theo xe taxi, vừa chạy ở phía sau xe †axi vừa gọi to liên tục: “Tô Nhan!”
“Đừng đi như vậy, em đừng đi “Anh hối hận, anh thật sự đã hối hận rồi!
Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?
Được không? Anh phải bồi thường cho em bằng cái gì, em đánh anh cũng được, mảng anh cũng được, em cho anh một cơ hội lần nữa đi, đừng bỏ anh như vậy được không!”
Đường Duy vừa khóc vừa gào, nhưng tốc độ xe rất nhanh, làm sao cậu đuổi kịp được?
Cậu chỉ đành nhìn bóng dáng Tô Nhan bỏ đi, lòng đau sắp chết. Cho dù gào thét khản cả giọng thì có thể cho ai nghe?
Tô Nhan ngồi trong xe, nước mắt rơi như mưa, cô căn răng siết chặt nắm tay, không để bản thân mềm lòng mà quay đầu lại liếc mắt nhìn. Trong hơn mười năm này, vì yêu mà cô bôn ba trả giá, yêu đến mức bản thân mất phương hướng, tưởng rằng đó là trừng phạt của ông trời.
Nhưng mà bây giờ Đường Duy mới hiểu được, lấy cớ vẽ tình yêu là ngục tù, người bị tình yêu kết án cô độc chung thân chính là cậu.
Bình luận facebook