Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-539
Chương 538
Đường Thi sửng sốt, không nghĩ tới sẽ có tình huống này vội vàng cất tiếng hỏi: “Có phải anh ta đã làm gì cậu rồi không?”
Khương Thích run rẩy kể lại câu chuyện một lượt, Hàn Nhượng ôm cô ấy vào lòng với ánh mắt tràn đầy thương xót, Đường Thi ngồi bên cạnh nghe xong tức giận đến phát run, làm sao lại có người đàn ông vô lý đến thế cơ chứ?
Vậy mà lại đi chụp những đoạn video đó của Khương Thích, còn lấy làm tự hào muốn uy hiếp cô ấy nữa?
Cô nắm chặt tay lại thành quyền: “Đừng sợ, nếu anh ta thật sự dám công bố những thứ này, thì tớ chắc chắn sẽ bắt anh ta phải trả một cái giá thật đắt!”
“Tớ chỉ cảm thấy trái tim băng giá mà thôi.”
Ánh mắt của Khương Thích trống rỗng: “Cực kỳ thất vọng, rốt cuộc tớ đã làm gì có lỗi với Diệp Kinh Đường chứ? Tớ không hề phản bội anh ta, thậm chí anh ta còn ném tớ ra khỏi cửa, tại sao tại sao lại trừng phạt tới như thể tớ làm sai chuyện gì đó vậy?”
“Anh ta dựa vào cái gì, có quyền gì mà làm vậy chứ?”
Khương Thích hét lên đầy đau lòng, sau đó lại ôm lấy đầu mình rồi cất tiếng khóc đầy bất lực: “Tớ cũng không biết phải làm thế nào mới được, thậm chí tớ còn cảm thấy rất có lỗi với Hàn Nhượng. Tớ thật sự rất muốn làm một người bạn gái tốt của anh ấy, nhưng khi Diệp Kinh Đường vừa xuất hiện thì tớ nhận ra mình hoàn toàn không thể thoát khỏi bóng ma của anh ta…”
Hàn Nhượng nghe mà trong lòng quặn thắt: “Khương Thích, em không làm sai gì gì cả, thật đấy! Anh không quan tâm đến những gì xảy ra giữa em và Diệp Kinh Đường trước đây. Điều duy nhất anh không thể chịu đựng được chính là anh ta làm tổn thương em hết lần này đến lần khác.”
Đường Thi đều đau lòng thay cô ấy: “Khương Thích, cậu phải mạnh mẽ lên, cho bản thân cậu và Hàn Nhượng một cơ hội, giống như tớ vậy nhất định có thể bước ra khỏi bóng ma quá khứ.”
Bả vai của Khương Thích run lên: “Nhưng đã bị chụp ảnh… làm sao giờ… mình tớ mang tiếng cũng không sao nhưng tớ và Hàn Nhượng đang ở bên nhau, tớ không muốn anh ấy phải mất mặt và làm tổn hại thanh danh của nhà họ Hàn…”
Hàn Nhượng càng dùng sức ôm chặt lấy cô ấy hơn: “Khương Thích em hãy nhìn anh này, không sao cả có anh ở đây. Tuy anh không thể nào xen vào được quá khứ của em nhưng anh sẽ bảo vệ tương lai của em đến cùng. Đừng có sỡ hãi Diệp Kinh Đường, nếu như anh ta dám công khai, thì chúng ta sẽ kiện anh ta tội xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân và tung tin đồn thất thiệt, dùng quyền lợi trong tay của mình để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, cho dù có phải cá chết rách lưới thì anh cũng sẽ không để cho anh ta lại làm tổn thương em lần nữa đâu.”
Khương Thích vẫn luôn nghĩ rằng mình có tài đức gì mới có thể gặp được một người ưu tú như Hàn Nhượng chứ, hoàn cảnh gia đình và tính tình đều tốt đẹp, hơn nữa người nhà lại nhiệt tình như vậy. Cô ấy thậm chí còn cảm thấy tự ti vì xuất thân của mình hoàn toàn không xứng với sự ưu tú của Hàn Nhượng.
Đường Thi nhìn hai người họ, bỗng nhiên như thể nhìn thấy được chính mình.
Nhìn thấy Bạc Dạ nói rằng nếu lấy cô thì anh sẽ đối xử tốt với cô khi họ chụp ảnh đăng ký kết hôn, hóa ra tất cả chỉ là làm bộ, nói cho nhân viên công tác của Cục dân chính nghe mà thôi.
Đàn ông và đàn bà trên đời này khi yêu đều quá đầu nhập, yêu một người đều nguyện trả giá hết thảy những gì mình có nhưng lại chưa từng nghĩ phải yêu lấy bản thân dù chỉ một chút.
Anh đã từng khiến con tim em thổn thức, nhưng nào ngờ tình yêu chỉ là một cái tên giả dối.
Khi Bạc Dạ đi làm vào ngày hôm sau, anh cảm thấy trong công ty có điều gì đó không đúng cho lắm, sau mới biết được thì ra có người đang đợi anh.
Khi anh đến cửa văn phòng làm việc, bóng người vẫn luôn đang đợi anh kia lập tức xoay người, khiến Bạc Dạ và Lâm Từ bỗng chốc lần lượt dừng lại bước chân.
Nhất là Lâm Từ, đôi lông mày rõ ràng nhíu chặt lại, giọng nói lạnh lùng gọi một tiếng: “Là cô An sao?”
An Mật ngồi trên xe lăn, giây phút nhìn thấy Bạc Dạ cô ta lập tức nở một nụ cười vui mừng và kích động, dường như gặp lại một người thân đã lâu không thấy, nếu như không phải cô ta còn đang ngồi xe lăn thì có lẽ bây giờ đã trực tiếp nhào tới: “Anh Dạ!”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, có thể là cũng đã từng xuất hiện vô số lần trong ký ức.
Tuy nhiên Bạc Dạ lại cau chặt mày lại, không biết tại sao bây giờ nghe thấy lại cảm thấy không thoải mái.
An Mật hoàn toàn không hề nhìn ra vẻ chán ghét của anh, đẩy xe lăn tiến lên phía trước, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo của Bạc Dạ, cố gắng ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt của anh: “Anh Dạ, hóa ra những gì chú nói đều là sự thật, anh đã quay trở lại rồi..”
Cô ta vừa nói vừa bày ra dáng vẻ muốn khóc, như thể bật khóc vì quá đỗi vui mừng, chẳng mấy chốc đôi mắt đã đỏ hoe: “Mới đầu em còn không dám tin, nửa năm trước khi anh xảy ra chuyện, cả người em đều muốn phát điên, anh Dạ, thật may mắn là anh đã trở lại. Khoảng thời gian trước em bị ốm nên không có cách nào đi tìm anh được, bây giờ bệnh vừa mới khỏi em đã lập tức đến gặp anh.”
Câu nói này đầy ẩn ý, ý tứ trong đó chính là lúc ốm đau em vẫn luôn nghĩ về anh, khi bệnh vừa mới khỏi thì đã trực tiếp chạy đến tìm anh mà không màng đến thân thể của mình, cố gắng thể hiện rằng cô ta quan tâm đến anh bao nhiêu, thậm chí còn không thèm bận tâm đến tình trạng sức khỏe của bản thân.
Tuy nhiên Bạc Dạ đã không còn ký ức nên có chút không hiểu ý tứ của người phụ nữ đột nhiên đến hiến ân cần đang ở trước mắt này.
Người đàn ông bày ra vẻ mặt lạnh lùng đầy dửng dưng mà Bạc Dạ trước kia thường tỏ ra với mọi người, anh quay đầu nhìn Lâm Từ: “Đây là ai vậy?” An Mật đang cố làm ra vẻ đau khổ nghe vậy nét mặt bỗng chốc cứng đờ.
Lâm Từ suýt chút nữa đã cười phá lên, cố nín cười rồi lên tiếng: “Là cô An Mật.”
Ồ, An Mật.
Quên rồi, không quen.
Bạc Dạ tiếp tục hỏi thẳng thừng đầy thờ ơ: “Cô ta đến tìm tôi làm gì?”
Lâm Từ cũng bắt chước giọng điệu của ông chủ của mình, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Không biết.
Vậy tại sao người phụ nữ này lại đến đây chẳng lẽ rảnh rỗi quá không có việc gì làm hay sao? Nhìn cô ta ngồi xe lăn chắc hẳn đi lại không thuận tiện, chân gãy rồi thì cứ ngồi yên trên xe lăn đi, chạy lung tung khắp nơi làm gì chứ, định ăn vạ anh à?
Bạc Dạ vốn dĩ còn đang tươi cười trong thoáng chốc đã biển thành mặt than, tốc độ thay đổi sắc mặt này khiến cho Lâm Từ đều phải tặc lưỡi kinh ngạc, có vẻ như sau khi anh mất trí nhớ tính tình trở nên thú vị hơn nhiều rồi, chỉ thấy anh nói với An Mật: “Cô An Ni là, nếu như không có chuyện gì thì về nhà nghỉ ngơi đi.” Đã gãy tay gãy chân rồi sao mà còn lắm chuyện như vậy chứ?
Lâm Từ xoay mặt đi, không nhịn nổi mà cười phì một tiếng.
Cậu chủ Bạc à, người ta gọi là An Mật chứ không phải An Ni đâu! Sắc mặt của An Mật trở nên tái nhợt, dường như không dám tin, mãi một lúc lâu sau mới nở một nụ cười gượng gạo lên tiếng hỏi: “Anh Dạ… anh… đang cố thử em đúng không? Ha ha ha… em là An Mật đây, em không hề thay đổi chút nào sao anh lại đã thay đổi rồi?”
Lúc này Bạc Dạ mới để ý tới người phụ nữ trước mắt này vẫn luôn kêu anh là “anh Dạ”, điều đó cho thấy mối quan hệ của họ trước đây chắc chắn không tồi.
Bạc Dạ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hay là cô đừng có gọi tôi là anh Dạ nữa, tôi nghe mà cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Khóe môi của An Mật đã không còn giữ nổi nụ cười được nữa: “Anh Dạ, anh làm sao vậy? Từ trước đến giờ em vẫn luôn gọi anh như thế mà.”
Xem đi! Quả nhiên trước kia cô ta có quen biết với anh.
Bạc Dạ nhìn Lâm Từ với ảnh mắt dò hỏi, đây…đây liệu có phải là người tình cũ của tôi không?
Lâm Từ lại thật sự hiểu được ý tứ trong ánh mắt của anh, vì vậy gật đầu mà toát cả mồ hôi lạnh, đúng vậy đây là thanh mai trúc mã của anh trước kia.
Bạc Dạ chợt ngây người, không phải chứ? Trước đây ánh mắt của tôi kém như vậy sao?
Làm sao có thể chứ? Người phụ nữ này và Đường Thi, nếu như là một người đàn ông bình thường thì chắc chắn sẽ chọn Đường Thi.
Có phải lúc trước đầu anh bị cửa kẹp hay không?
Lâm Từ ho khan một chút: “Cậu chủ Bạc, cô An Mật có lẽ có việc nên mới tìm anh, hay là anh nghe cô ấy nói thử một chút xem sao?
Đôi mắt của An Mật bỗng nhiên sáng ngời: “Đúng vậy đó anh Dạ, em đã lâu rồi không được gặp anh, anh biến mất lâu như thế, em thật sự rất nhớ anh…”
Đường Thi sửng sốt, không nghĩ tới sẽ có tình huống này vội vàng cất tiếng hỏi: “Có phải anh ta đã làm gì cậu rồi không?”
Khương Thích run rẩy kể lại câu chuyện một lượt, Hàn Nhượng ôm cô ấy vào lòng với ánh mắt tràn đầy thương xót, Đường Thi ngồi bên cạnh nghe xong tức giận đến phát run, làm sao lại có người đàn ông vô lý đến thế cơ chứ?
Vậy mà lại đi chụp những đoạn video đó của Khương Thích, còn lấy làm tự hào muốn uy hiếp cô ấy nữa?
Cô nắm chặt tay lại thành quyền: “Đừng sợ, nếu anh ta thật sự dám công bố những thứ này, thì tớ chắc chắn sẽ bắt anh ta phải trả một cái giá thật đắt!”
“Tớ chỉ cảm thấy trái tim băng giá mà thôi.”
Ánh mắt của Khương Thích trống rỗng: “Cực kỳ thất vọng, rốt cuộc tớ đã làm gì có lỗi với Diệp Kinh Đường chứ? Tớ không hề phản bội anh ta, thậm chí anh ta còn ném tớ ra khỏi cửa, tại sao tại sao lại trừng phạt tới như thể tớ làm sai chuyện gì đó vậy?”
“Anh ta dựa vào cái gì, có quyền gì mà làm vậy chứ?”
Khương Thích hét lên đầy đau lòng, sau đó lại ôm lấy đầu mình rồi cất tiếng khóc đầy bất lực: “Tớ cũng không biết phải làm thế nào mới được, thậm chí tớ còn cảm thấy rất có lỗi với Hàn Nhượng. Tớ thật sự rất muốn làm một người bạn gái tốt của anh ấy, nhưng khi Diệp Kinh Đường vừa xuất hiện thì tớ nhận ra mình hoàn toàn không thể thoát khỏi bóng ma của anh ta…”
Hàn Nhượng nghe mà trong lòng quặn thắt: “Khương Thích, em không làm sai gì gì cả, thật đấy! Anh không quan tâm đến những gì xảy ra giữa em và Diệp Kinh Đường trước đây. Điều duy nhất anh không thể chịu đựng được chính là anh ta làm tổn thương em hết lần này đến lần khác.”
Đường Thi đều đau lòng thay cô ấy: “Khương Thích, cậu phải mạnh mẽ lên, cho bản thân cậu và Hàn Nhượng một cơ hội, giống như tớ vậy nhất định có thể bước ra khỏi bóng ma quá khứ.”
Bả vai của Khương Thích run lên: “Nhưng đã bị chụp ảnh… làm sao giờ… mình tớ mang tiếng cũng không sao nhưng tớ và Hàn Nhượng đang ở bên nhau, tớ không muốn anh ấy phải mất mặt và làm tổn hại thanh danh của nhà họ Hàn…”
Hàn Nhượng càng dùng sức ôm chặt lấy cô ấy hơn: “Khương Thích em hãy nhìn anh này, không sao cả có anh ở đây. Tuy anh không thể nào xen vào được quá khứ của em nhưng anh sẽ bảo vệ tương lai của em đến cùng. Đừng có sỡ hãi Diệp Kinh Đường, nếu như anh ta dám công khai, thì chúng ta sẽ kiện anh ta tội xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân và tung tin đồn thất thiệt, dùng quyền lợi trong tay của mình để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, cho dù có phải cá chết rách lưới thì anh cũng sẽ không để cho anh ta lại làm tổn thương em lần nữa đâu.”
Khương Thích vẫn luôn nghĩ rằng mình có tài đức gì mới có thể gặp được một người ưu tú như Hàn Nhượng chứ, hoàn cảnh gia đình và tính tình đều tốt đẹp, hơn nữa người nhà lại nhiệt tình như vậy. Cô ấy thậm chí còn cảm thấy tự ti vì xuất thân của mình hoàn toàn không xứng với sự ưu tú của Hàn Nhượng.
Đường Thi nhìn hai người họ, bỗng nhiên như thể nhìn thấy được chính mình.
Nhìn thấy Bạc Dạ nói rằng nếu lấy cô thì anh sẽ đối xử tốt với cô khi họ chụp ảnh đăng ký kết hôn, hóa ra tất cả chỉ là làm bộ, nói cho nhân viên công tác của Cục dân chính nghe mà thôi.
Đàn ông và đàn bà trên đời này khi yêu đều quá đầu nhập, yêu một người đều nguyện trả giá hết thảy những gì mình có nhưng lại chưa từng nghĩ phải yêu lấy bản thân dù chỉ một chút.
Anh đã từng khiến con tim em thổn thức, nhưng nào ngờ tình yêu chỉ là một cái tên giả dối.
Khi Bạc Dạ đi làm vào ngày hôm sau, anh cảm thấy trong công ty có điều gì đó không đúng cho lắm, sau mới biết được thì ra có người đang đợi anh.
Khi anh đến cửa văn phòng làm việc, bóng người vẫn luôn đang đợi anh kia lập tức xoay người, khiến Bạc Dạ và Lâm Từ bỗng chốc lần lượt dừng lại bước chân.
Nhất là Lâm Từ, đôi lông mày rõ ràng nhíu chặt lại, giọng nói lạnh lùng gọi một tiếng: “Là cô An sao?”
An Mật ngồi trên xe lăn, giây phút nhìn thấy Bạc Dạ cô ta lập tức nở một nụ cười vui mừng và kích động, dường như gặp lại một người thân đã lâu không thấy, nếu như không phải cô ta còn đang ngồi xe lăn thì có lẽ bây giờ đã trực tiếp nhào tới: “Anh Dạ!”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, có thể là cũng đã từng xuất hiện vô số lần trong ký ức.
Tuy nhiên Bạc Dạ lại cau chặt mày lại, không biết tại sao bây giờ nghe thấy lại cảm thấy không thoải mái.
An Mật hoàn toàn không hề nhìn ra vẻ chán ghét của anh, đẩy xe lăn tiến lên phía trước, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo của Bạc Dạ, cố gắng ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt của anh: “Anh Dạ, hóa ra những gì chú nói đều là sự thật, anh đã quay trở lại rồi..”
Cô ta vừa nói vừa bày ra dáng vẻ muốn khóc, như thể bật khóc vì quá đỗi vui mừng, chẳng mấy chốc đôi mắt đã đỏ hoe: “Mới đầu em còn không dám tin, nửa năm trước khi anh xảy ra chuyện, cả người em đều muốn phát điên, anh Dạ, thật may mắn là anh đã trở lại. Khoảng thời gian trước em bị ốm nên không có cách nào đi tìm anh được, bây giờ bệnh vừa mới khỏi em đã lập tức đến gặp anh.”
Câu nói này đầy ẩn ý, ý tứ trong đó chính là lúc ốm đau em vẫn luôn nghĩ về anh, khi bệnh vừa mới khỏi thì đã trực tiếp chạy đến tìm anh mà không màng đến thân thể của mình, cố gắng thể hiện rằng cô ta quan tâm đến anh bao nhiêu, thậm chí còn không thèm bận tâm đến tình trạng sức khỏe của bản thân.
Tuy nhiên Bạc Dạ đã không còn ký ức nên có chút không hiểu ý tứ của người phụ nữ đột nhiên đến hiến ân cần đang ở trước mắt này.
Người đàn ông bày ra vẻ mặt lạnh lùng đầy dửng dưng mà Bạc Dạ trước kia thường tỏ ra với mọi người, anh quay đầu nhìn Lâm Từ: “Đây là ai vậy?” An Mật đang cố làm ra vẻ đau khổ nghe vậy nét mặt bỗng chốc cứng đờ.
Lâm Từ suýt chút nữa đã cười phá lên, cố nín cười rồi lên tiếng: “Là cô An Mật.”
Ồ, An Mật.
Quên rồi, không quen.
Bạc Dạ tiếp tục hỏi thẳng thừng đầy thờ ơ: “Cô ta đến tìm tôi làm gì?”
Lâm Từ cũng bắt chước giọng điệu của ông chủ của mình, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Không biết.
Vậy tại sao người phụ nữ này lại đến đây chẳng lẽ rảnh rỗi quá không có việc gì làm hay sao? Nhìn cô ta ngồi xe lăn chắc hẳn đi lại không thuận tiện, chân gãy rồi thì cứ ngồi yên trên xe lăn đi, chạy lung tung khắp nơi làm gì chứ, định ăn vạ anh à?
Bạc Dạ vốn dĩ còn đang tươi cười trong thoáng chốc đã biển thành mặt than, tốc độ thay đổi sắc mặt này khiến cho Lâm Từ đều phải tặc lưỡi kinh ngạc, có vẻ như sau khi anh mất trí nhớ tính tình trở nên thú vị hơn nhiều rồi, chỉ thấy anh nói với An Mật: “Cô An Ni là, nếu như không có chuyện gì thì về nhà nghỉ ngơi đi.” Đã gãy tay gãy chân rồi sao mà còn lắm chuyện như vậy chứ?
Lâm Từ xoay mặt đi, không nhịn nổi mà cười phì một tiếng.
Cậu chủ Bạc à, người ta gọi là An Mật chứ không phải An Ni đâu! Sắc mặt của An Mật trở nên tái nhợt, dường như không dám tin, mãi một lúc lâu sau mới nở một nụ cười gượng gạo lên tiếng hỏi: “Anh Dạ… anh… đang cố thử em đúng không? Ha ha ha… em là An Mật đây, em không hề thay đổi chút nào sao anh lại đã thay đổi rồi?”
Lúc này Bạc Dạ mới để ý tới người phụ nữ trước mắt này vẫn luôn kêu anh là “anh Dạ”, điều đó cho thấy mối quan hệ của họ trước đây chắc chắn không tồi.
Bạc Dạ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hay là cô đừng có gọi tôi là anh Dạ nữa, tôi nghe mà cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Khóe môi của An Mật đã không còn giữ nổi nụ cười được nữa: “Anh Dạ, anh làm sao vậy? Từ trước đến giờ em vẫn luôn gọi anh như thế mà.”
Xem đi! Quả nhiên trước kia cô ta có quen biết với anh.
Bạc Dạ nhìn Lâm Từ với ảnh mắt dò hỏi, đây…đây liệu có phải là người tình cũ của tôi không?
Lâm Từ lại thật sự hiểu được ý tứ trong ánh mắt của anh, vì vậy gật đầu mà toát cả mồ hôi lạnh, đúng vậy đây là thanh mai trúc mã của anh trước kia.
Bạc Dạ chợt ngây người, không phải chứ? Trước đây ánh mắt của tôi kém như vậy sao?
Làm sao có thể chứ? Người phụ nữ này và Đường Thi, nếu như là một người đàn ông bình thường thì chắc chắn sẽ chọn Đường Thi.
Có phải lúc trước đầu anh bị cửa kẹp hay không?
Lâm Từ ho khan một chút: “Cậu chủ Bạc, cô An Mật có lẽ có việc nên mới tìm anh, hay là anh nghe cô ấy nói thử một chút xem sao?
Đôi mắt của An Mật bỗng nhiên sáng ngời: “Đúng vậy đó anh Dạ, em đã lâu rồi không được gặp anh, anh biến mất lâu như thế, em thật sự rất nhớ anh…”
Bình luận facebook