Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-968
Chương 968
Những lời này khiến Giang Lăng đột nhiên sững người, sau đó lại nghe thấy Diệp Kinh Đường tiếp tục lạnh giọng nói: “Giang Lăng… nói thật, tôi khuyên anh không nên làm như vậy, bởi vì anh không giống chúng tôi, chúng tôi ít nhiều đều có liên quan đến mấy chuyện phạm pháp này. Nhưng còn anh, bao gồm cả gia đình anh nữa, thì chưa hề.”
Bạch Việt đã không biết bao nhiêu lần ngưỡng mộ những người như Giang Lăng, một người sạch sẽ, lại có xuất thân cao quý, chứ không giống họ, phải sống trong những góc khuất của xã hội không thấy được ảnh sáng mặt trời, cho dù có thể hô mưa gọi gió nhưng rủi ro đi kèm cũng không ít.
Lúc này, Giang Lăng nắm chặt điện thoại, nghe thấy giọng nói của Diệp Kinh Đường ở đầu dây bên kia truyền đến, lòng chợt nặng trĩu.
Thực ra anh ta có thể rút lui từ lâu, cho dù khi đó khắp người Bach Việt đểu là máu chạy đến cửa cầu cửu, anh ta cũng có thể dừng dưng mặc kệ. “Nếu anh gặp rắc rối, rất có thể cà gia đình anh cũng sẽ gặp tai họa, thậm chí cả anh trai của anh, Giang Yết, một người có tiếng trong giới chính trị. Anh đã sẵn sàng cho chuyện này hay chưa? Hay… anh có thể trả nổi cái giá cho việc này không?”
Giang Lăng khẽ run lên, sau đó quay đầu nhìn Bạch Việt vẫn đang nằm trên giường không chút phản ứng, anh ta hít một hơi mới nói: “Tôi suy nghĩ kỹ rồi.” Diệp Kinh Đường ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó Giang Lăng bắt đầu chuẩn bị rất nhiều dụng cụ cần thiết, dự định sau này sẽ mang theo bên người, nếu không lan sau gặp phải chuyện như của Bạch Việt coi như bỏ tay chiu trói mà chờ chết.
Ý chí của Bạch Việt thực sự quá ngoan cường, nửa tiếng sau ca mổ đã tình dậy. Anh ta mở mắt, não bộ vẫn bị cơn đau đè nén, rồi khẽ kêu lên một tiếng, có chút căng thẳng.
Anh ta ôm lấy vết thương, gắng gượng ngồi dậy, khiến phần da vừa mới lành được một chút lại bắt đầu ri máu.
Đúng lúc Giang Lăng đưa Diệp Kinh Đường vào thi thấy Bạch Việt đã ngồi dậy, anh ta hét lên: “Năm xuống. Đừng cử động”
Bạch Việt bị giật mình trước giọng nói cường the của Giang Lăng, trước giờ anh ta chưa từng thấy Giang Lăng như vậy.
Vì ngày thường phong thái của anh ta trông khá điểm đạm và có giáo dục.
Bạch Việt bị Giang Lăng quát liền nằm im xuống, Giang Lăng nhanh chóng bước lên trước, phía sau là tên Diệp Kinh Đường chẳng có ý tốt đẹp gi, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Bạch Việt, anh ta liền huýt sáo rồi nói: “Ô, nghe nói anh vừa mới thoát chết?”
“Bớt nói nhằm lại đi.”
Bạch Việt ấn giữ vết thương trên người: “Mau phái người đi cứu đám người Bạc Dạ. Lần này Vinh Nam muốn tiêu diệt cả ổ chúng ta đây.”
“O.”
Diệp Kinh Đường chậm rãi ngồi xuống: “Tôi đã sớm phái người qua đó rồi, vừa nhận được cuộc gọi của Giang Lăng xong là gọi người tới giúp luôn. Mà này, làm sao anh biết rằng Vinh Nam muốn diệt hết đám người chúng ta vậy?”
“Anh ta có lẽ không chỉ muốn trừ khử mỗi minh Bạc Da.” Bạch Việt nhìn thằng vào mắt Diệp Kinh Đường “Còn cả những người trong gia tộc lớn như chủng ta nữa.”
Diệp Kinh Đường nhất thời rùng mình trước những gì anh ta nói, sau đó hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Ôn Lễ Chỉ cũng nhận được tin tức rồi.”
Bạch Việt cổ nén nhìn sự đau đớn của vết thương gây ra: “Cho nên, phương án mà bọn họ đưa ra là muốn nhằm vào chúng ta.”
Nhắm vào địa vị và quyền lợi đồng nghĩa với việc nhắm vào tầng lớp thượng đẳng như họ.
Ba mẹ của Bạch Việt đều là những nhà khoa học, đương nhiên sức ảnh hường của họ trong xã hội là rất lớn. Song, điều vô cùng trùng hợp đó là, Thất Tông Tội của thế hệ này, thân phận của mỗi người trong đó có thể nói là sự tồn tại của một lãnh đạo độc lập, vì vậy ngay từ đầu, cuộc điều tra của họ đã đi sai hướng.
Lý do tại sao Vinh Nam muốn truy sát Thất Tông Tội, đó là vì phía sau Thất Tông Tội là cấu trúc chùm của toàn bộ xã hội. “Anh ta muốn tiêu diệt toàn bộ thể hệ chúng ta.”
Bạch Việt khẽ nói: “Tấm màn cuối cùng cũng đã được mở ra, Diệp Kinh Đường, Vinh Nam chính là muốn tạo ra một xã hội mới.”
Vì một người nào đó.
Những lời này khiến Giang Lăng đột nhiên sững người, sau đó lại nghe thấy Diệp Kinh Đường tiếp tục lạnh giọng nói: “Giang Lăng… nói thật, tôi khuyên anh không nên làm như vậy, bởi vì anh không giống chúng tôi, chúng tôi ít nhiều đều có liên quan đến mấy chuyện phạm pháp này. Nhưng còn anh, bao gồm cả gia đình anh nữa, thì chưa hề.”
Bạch Việt đã không biết bao nhiêu lần ngưỡng mộ những người như Giang Lăng, một người sạch sẽ, lại có xuất thân cao quý, chứ không giống họ, phải sống trong những góc khuất của xã hội không thấy được ảnh sáng mặt trời, cho dù có thể hô mưa gọi gió nhưng rủi ro đi kèm cũng không ít.
Lúc này, Giang Lăng nắm chặt điện thoại, nghe thấy giọng nói của Diệp Kinh Đường ở đầu dây bên kia truyền đến, lòng chợt nặng trĩu.
Thực ra anh ta có thể rút lui từ lâu, cho dù khi đó khắp người Bach Việt đểu là máu chạy đến cửa cầu cửu, anh ta cũng có thể dừng dưng mặc kệ. “Nếu anh gặp rắc rối, rất có thể cà gia đình anh cũng sẽ gặp tai họa, thậm chí cả anh trai của anh, Giang Yết, một người có tiếng trong giới chính trị. Anh đã sẵn sàng cho chuyện này hay chưa? Hay… anh có thể trả nổi cái giá cho việc này không?”
Giang Lăng khẽ run lên, sau đó quay đầu nhìn Bạch Việt vẫn đang nằm trên giường không chút phản ứng, anh ta hít một hơi mới nói: “Tôi suy nghĩ kỹ rồi.” Diệp Kinh Đường ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó Giang Lăng bắt đầu chuẩn bị rất nhiều dụng cụ cần thiết, dự định sau này sẽ mang theo bên người, nếu không lan sau gặp phải chuyện như của Bạch Việt coi như bỏ tay chiu trói mà chờ chết.
Ý chí của Bạch Việt thực sự quá ngoan cường, nửa tiếng sau ca mổ đã tình dậy. Anh ta mở mắt, não bộ vẫn bị cơn đau đè nén, rồi khẽ kêu lên một tiếng, có chút căng thẳng.
Anh ta ôm lấy vết thương, gắng gượng ngồi dậy, khiến phần da vừa mới lành được một chút lại bắt đầu ri máu.
Đúng lúc Giang Lăng đưa Diệp Kinh Đường vào thi thấy Bạch Việt đã ngồi dậy, anh ta hét lên: “Năm xuống. Đừng cử động”
Bạch Việt bị giật mình trước giọng nói cường the của Giang Lăng, trước giờ anh ta chưa từng thấy Giang Lăng như vậy.
Vì ngày thường phong thái của anh ta trông khá điểm đạm và có giáo dục.
Bạch Việt bị Giang Lăng quát liền nằm im xuống, Giang Lăng nhanh chóng bước lên trước, phía sau là tên Diệp Kinh Đường chẳng có ý tốt đẹp gi, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Bạch Việt, anh ta liền huýt sáo rồi nói: “Ô, nghe nói anh vừa mới thoát chết?”
“Bớt nói nhằm lại đi.”
Bạch Việt ấn giữ vết thương trên người: “Mau phái người đi cứu đám người Bạc Dạ. Lần này Vinh Nam muốn tiêu diệt cả ổ chúng ta đây.”
“O.”
Diệp Kinh Đường chậm rãi ngồi xuống: “Tôi đã sớm phái người qua đó rồi, vừa nhận được cuộc gọi của Giang Lăng xong là gọi người tới giúp luôn. Mà này, làm sao anh biết rằng Vinh Nam muốn diệt hết đám người chúng ta vậy?”
“Anh ta có lẽ không chỉ muốn trừ khử mỗi minh Bạc Da.” Bạch Việt nhìn thằng vào mắt Diệp Kinh Đường “Còn cả những người trong gia tộc lớn như chủng ta nữa.”
Diệp Kinh Đường nhất thời rùng mình trước những gì anh ta nói, sau đó hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Ôn Lễ Chỉ cũng nhận được tin tức rồi.”
Bạch Việt cổ nén nhìn sự đau đớn của vết thương gây ra: “Cho nên, phương án mà bọn họ đưa ra là muốn nhằm vào chúng ta.”
Nhắm vào địa vị và quyền lợi đồng nghĩa với việc nhắm vào tầng lớp thượng đẳng như họ.
Ba mẹ của Bạch Việt đều là những nhà khoa học, đương nhiên sức ảnh hường của họ trong xã hội là rất lớn. Song, điều vô cùng trùng hợp đó là, Thất Tông Tội của thế hệ này, thân phận của mỗi người trong đó có thể nói là sự tồn tại của một lãnh đạo độc lập, vì vậy ngay từ đầu, cuộc điều tra của họ đã đi sai hướng.
Lý do tại sao Vinh Nam muốn truy sát Thất Tông Tội, đó là vì phía sau Thất Tông Tội là cấu trúc chùm của toàn bộ xã hội. “Anh ta muốn tiêu diệt toàn bộ thể hệ chúng ta.”
Bạch Việt khẽ nói: “Tấm màn cuối cùng cũng đã được mở ra, Diệp Kinh Đường, Vinh Nam chính là muốn tạo ra một xã hội mới.”
Vì một người nào đó.
Bình luận facebook