Edit: Mèo Mũm Mĩm
Thanh Hà giãy giụa muốn chống người ngồi dậy nhưng đã bị cậu ta kiềm hai tay cố định ra sau lưng. Nhất Ngạn ghì mạnh tóc cô kéo đến giữa giường, cười ở bên tai cô nói: “Sao cô sợ em dữ vậy hả? Em đâu có ăn thịt cô đâu nè."
"Thả tôi ra, cậu là đồ bệnh thần kinh!" Thanh Hà muốn thoát khỏi cậu ta nhưng chỉ với chút sức lực của cô thì như muối bỏ biển.
Nhất Ngạn thoạt nhìn ốm cao, không phải loại người cường tráng nhưng sức lực phải khiến người khác kinh ngạc, cô hoàn toàn không thể chống chọi lại cậu ta. Nửa người trên trần trụi của cô bị ép xuống chiếc giường mềm mại, phía trước ấm áp nhưng phía sau lạnh lẽo khiến cô như bị giày vò giữa hai thứ băng và lửa. Tay cậu ta đặt ở sau lưng cô, dùng môi mơn man trên gương mặt cô, cảm giác man mát lành lạnh giống như đang thân mật với loài bò sát nào đó vậy.
Toàn thân Thanh Hà đều không thoải mái, giọng nói cũng không mấy sức lực: “Cậu... đừng, đừng như vậy... Coi như tôi không đúng, tôi nhận lỗi với cậu, cậu thả tôi ra trước được không?"
"Cuối cùng cũng học khôn ra rồi hả?" Nhất Ngạn nghĩ ngợi một lúc rồi cười nói: “Nhưng em không muốn buông ra, em muốn để lại chút dấu vết trên người cô."
"Dấu vết?"
"Đúng vậy, để sau này khi cô trông thấy nó thì sẽ lập tức nhớ đến em, luôn nhớ đến người đã tạo ra dấu vết này trên người cô." Cậu ta kẹp con dao xoay tròn trong bàn tay sau đó kề sát cằm cô rồi từ từ trượt xuống vai cô.
Thanh Hà sợ tới mức ré lên: “Cậu là đồ biến thái, bệnh tâm thần! Cậu muốn làm gì vậy?"
"Suỵt!” Một tiếng suỵt rất nhỏ vang lên, mũi dao ngay sau đó cũng ghim vào da lưng cô, chậm rãi di chuyển lên phía trên bên trái như đang khắc một hình gì đó. Mỗi lần mũi dao nhấn xuống cậu ta đều thổi một hơi, giọng lành lạnh nói: “Cứ nhúc nhích đi, đến lúc khắc hỏng thì đừng trách em làm khó coi."
Quả nhiên Thanh Hà không động đậy nữa, cố gắng chịu đựng loại đau đớn không hề gián đoạn này. Cô chờ cậu ta khắc xong mà tưởng chừng như chờ cả thế kỷ vậy. Trán Thanh Hà tuôn đầy mồ hôi lạnh, bờ môi thì tái nhợt. Nỗi đau đớn chỉ là một phần nhỏ, nhưng còn dấu ấn đang bị cậu ta khắc ở sau lưng kia... cứ như đang nhắc nhở cô rằng cô đã từng bị một thiếu niên lột quần áo, để lại một dấu vết sỉ nhục.
"Được rồi." Nhất Ngạn cúi đầu thổi thổi vết thương, sau đó đưa tay mở ngăn kéo đầu giường, lục lọi bên trong lấy ra một chai nước thuốc rồi dùng bông chấm nó vào vết thương của cô.
Không lâu sau đó, một đóa hoa sen màu xanh trông rất sống động dần dần hiện lên trên vai trái của cô. Có điều do vừa mới khắc xong, màu đỏ của máu vẫn chưa tan hết nên không được hoàn hảo cho lắm.
Nhất Ngạn có chút tiếc nuối.
"Đẹp thì đẹp thật nhưng cần thêm chút thời gian nữa."
“Vui lắm sao?” Giọng nói nghẹn ngào của Thanh Hà truyền đến, gò má dán ở trên chăn, nước mắt như sương mù che kín hai mắt cô.
Nhất Ngạn hơi sửng sốt, lực đang khống chế tay cô cũng giảm bớt một chút. Sau khi được cậu ta buông ra, Thanh Hà vẫn nằm im không tránh ra, cô túm lấy góc chăn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu ta: “Tôi và cậu có thù oán gì mà cậu lại đối xử với tôi như vậy?"
Cô thật sự nghiêm túc, còn bày ra vẻ mặt thâm thù huyết hận khiến Nhất Ngạn rất buồn cười. Nhất Ngạn cười hì hì: “Em thích cô mà, phụ nữ như cô, có người đàn ông nào mà không thích cho được, cô không biết sao?"
"Ba hoa! Cậu là đồ quỷ háo sắc, biến thái, cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?" Thanh Hà trở người ngồi dậy, kéo chăn che lại cơ thể.
"Quỷ háo sắc?" Nhất Ngạn cười khẽ, không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại cực kỳ đắc ý nói: “Phải, em chính là con quỷ háo sắc, một con quỷ háo sắc nguyên tem một trăm phần trăm. Em rất thích cô, thích sờ cô, còn muốn ‘làm thịt’ cô nữa, cô có thể làm gì em nào?"
“Cậu...” Thanh Hà nghẹn đến hai má đỏ bừng: “Cậu quả thật... cậu quả thật là..."
“Em thế nào, cô có lời gì muốn nói hả?" Cậu ta vẫn nhởn nhơ gác chéo chân dựa vào đầu giường, cũng không quay đầu lại thưởng thức nét mặt của cô.
"Tên súc sinh này!"
"Súc sinh thì súc sinh, dù sao cũng không ít người nói em không giống người rồi. Trước khi chết, kẻ thù của em đều cố hết sức chửi bới em, nói em không phải người nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chết ở trong tay em. Dù miệng có nói thế nào thì trong lòng vẫn sợ hãi em. Bạn của em thấy em thì lập tức bỏ chạy, bởi vì em đã đi tìm bọn họ thì nhất định phải kiếm được chút lợi lộc từ chỗ bọn họ. Không có lợi thì mắc gì em phải đi tìm bọn họ?"
Thanh Hà nghe xong sợ hãi: “Cậu... loại người như cậu quả thực là đạo đức bại hoại, táng tận lương tâm! Người như cậu sao có thể có bạn được?"
Nhất Ngạn nói: “Chủ nhân căn phòng cô đang ở bây giờ không phải là người như vậy sao, tuy rằng đã nhiều năm không gặp nhưng anh ta vẫn luôn tin tưởng em là đứa bé ngoan."
"Là do mắt anh ta bị mù! Chờ mấy ngày nữa, nhất định sẽ nhìn rõ được bộ mặt thật của cậu."
"Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra. Anh ta nhìn thì khôn khéo nhưng trên thực tế rất ngu xuẩn, hơn nữa đối xử rất tốt với bạn bè. Nếu không thì sao có thể không nhận ra em là hạng người gì?"
"Anh ta là quân tử, cậu là tiểu nhân, sao có thể đánh đồng được?"
Thời gian như cô đọng lại trong giây lát.
Trên mặt Nhất Ngạn không có vẻ gì là tức giận, ngược lại mang theo chút ý tứ dò xét sâu xa, nói chậm rãi hệt như đang nhả khói: “Cô thích anh ta?"
Thanh Hà không còn lời nào để nói.
Nụ cười trên môi Nhất Ngạn càng sâu thêm: “Thì ra cô thật sự thích anh ta."
Đúng là có chút hảo cảm...
Thanh Hà cắn răng nghĩ, dù sao cũng đã bị vạch trần cộng thêm sự bướng bỉnh và phản nghịch trong lòng nên cô nói lớn tiếng: “Đúng, tôi rất thích anh ấy, cậu đừng đến quấy rầy tôi nữa! Tôi sẽ không thích cậu."
"Cô chắc chứ?" Nhất Ngạn chậm rãi đến gần cô, trong ánh mắt đang híp lại có chút ánh sáng khác thường chuyển động.
Cậu ta trông rất đẹp trai, đôi mắt như mang nét cười rất kỳ lạ. Có lẽ chính điều này là nguyên nhân hấp dẫn rất nhiều nữ sinh vị thành niên. Nhưng Thanh Hà không thích cậu ta, càng không thích cảm giác kỳ quái mà cậu ta gây nên cho cô. Lời nói của cậu ta nửa thật nửa giả khiến người nghe không phân biệt được, giống như cái gì cũng chỉ là vui đùa chứ không có lúc nào nghiêm túc cả.
Hơn nữa, lúc nào con mắt cũng cao hơn đầu giống như người đang dạo chơi nhân gian… tạo cho người khác không có cảm giác an toàn.
Đối với cô mà nói, không phải cậu ta đang thể hiện sự yêu thích mà giống như đang kiếm ăn thì đúng hơn… kiểu như cậu ta chỉ đói bụng quơ quào mà thôi.
“Tôi xác định!" Tính bướng bỉnh của Thanh Hà đã trỗi dậy, hai má phúng phính còn phồng lên. Vốn dĩ vẻ mặt cô rất nghiêm túc nhưng Nhất Ngạn lại thấy hết sức đáng yêu. Cậu giơ tay véo mặt cô: “Cô đang làm nũng với em sao? Cô gái như cô thật rất đáng yêu."
Thanh Hà đánh vào tay cậu ta một phát… Đúng thật là không thể nói chuyện với nhau được!
Nhất Ngạn cười nói: “Cô thích Khương Biệt nhưng anh ta không thích cô đâu, cho nên sớm muộn gì cô cũng là của em."
"Cứ mơ đi." Thanh Hà hiếm khi cười lạnh một tiếng, khinh thường quay đầu nói: “Cho dù tôi phải chọn đại một người trên đường thì tôi cũng sẽ không bao giờ thích cậu!"
"Cuối cùng cô cũng sẽ yêu em. Trên đời này, nếu em không xứng với cô thì không còn một ai có tư cách này nữa."
"Nói khoác mà không biết ngượng! Lúc nói ra mấy lời như thế, cậu không thấy xấu hổ sao?"
Nhất Ngạn nghiêng đầu cười rất ư là đắc ý: “Nếu không cô thử nêu ví dụ đi, trong những người mà cô quen biết có người nào hơn em không? Cái gì em cũng biết, chỉ có cô không tin mà thôi, không có chuyện gì mà em không thể làm được."
Thanh Hà thật sự không chịu được dáng vẻ không ai bì nổi mình này của Nhất Ngạn nữa, cô trừng mắt nhìn cậu ta. Đột nhiên, trong đầu lóe lên tia sáng, cô vỗ tay cười nói: “Cậu nói không có người nào giỏi hơn cậu, đúng không?"
Nhất Ngạn cười nói: “Đây rõ ràng là sự thật mà."
Thanh Hà cười nói: “Có người lợi hại hơn cậu ở ngay trước mắt cậu đấy."
Nhất Ngạn nói: “Không phải cô đang nói tới Khương Biệt đó chứ? Cái gì anh ta cũng thua em. Không đẹp trai như em, đao pháp thua em, kỹ thuật bắn súng cũng thua em, vẽ tranh..."
"Dù cậu có cố tình hạ thấp anh ấy và thổi phồng mình thế nào thì từ đầu đến cuối, trong lòng tôi cậu vẫn thua kém anh ấy. Ít nhất ở phương diện nhân phẩm thì anh ấy tốt hơn cậu gấp ngàn lần."
"Khương Biệt?" Nhất Ngạn cười lạnh, nắm tay cô, kéo cô đến gần trước mặt mình: “Thật sao? Cô thật sự nghĩ như vậy sao?"
Thanh Hà rất sợ nhưng lại không muốn nhận thua, miễn cưỡng nói: “Đúng, tôi nghĩ vậy đấy. Cậu bỉ ổi như vậy, dù tốt hơn gấp mười cũng vẫn thua anh ấy!"
Nhất Ngạn cười lạnh nhưng giọng nói dần dần trở nên dịu dàng hơn: “Tốt nhất cô hãy nhớ kỹ những lời hôm nay cô đã nói."
“Sao tôi có thể quên được."
"Tốt nhất nên nhớ cho kỹ." Nhất Ngạn sờ cằm cô, hơi thở nóng rực trong miệng phả lên mặt cô. Rõ ràng cậu ta cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười: “Cô cho rằng Khương Biệt thật sự là bạn của em sao? Chẳng qua là gia đình có chút thân quen mà thôi, khi còn bé mọi người xung quanh đều sợ em nên em mới khiêm tốn một chút, tìm thằng nhóc đó làm bạn chơi cùng. Đáng thương cho thằng nhóc đó, rất dại dột, mỗi lần gặp chuyện bất trắc, anh ta đều làm đệm lưng cho em, bị em lừa gạt mà vẫn không hay biết. Quả thật là rất ngu ngốc!"
"Dù anh ấy như thế nào đi nữa cũng vẫn tốt hơn cậu! Ích kỷ, tùy hứng, cao ngạo như cậu thì làm sao biết cái gì gọi là tình cảm!"
"Đúng vậy, em không hiểu và em cũng không muốn hiểu. Em chỉ làm theo quy tắc của mình, lúc tâm tình tốt thì tạm thời xem anh ta là bạn, lúc tâm trạng không vui sẽ cho anh ta đi chầu Diêm Vương bất cứ lúc nào. Chừng nào đến đó thì cô sẽ biết..."
“Tôi... tôi biết cái gì?"
"Chẳng lẽ cô không biết sao?"
"Làm sao tôi có thể đoán được những suy nghĩ đê tiện của cậu được!"
Nhất Ngạn phì cười một tiếng: “Em đê tiện, hạ lưu còn anh ta là anh hùng, là quân tử, tốt lắm, đúng không?"
"Đúng là như vậy."
Nhất Ngạn buông tiếng thở dài: “Nhưng em càng như vậy thì càng mạnh hơn anh ta. Chờ đến ngày nào đó, em chỉnh chết anh ta mà vẫn khiến anh ta cảm kích em thì cô sẽ biết em lợi hại như thế nào."
"Không ngờ cậu còn nói ra được lời này! Đồ cặn bã!"
"Cặn bã?" Nhất Ngạn cười: “Đúng vậy, em chính là cặn bã, em cũng đã sớm thừa nhận rồi. Em là đồ cặn bã nên giờ đây em cũng đang định làm chút việc cặn bã nè."
"Cậu…. cậu muốn làm gì?"
"Cô không biết hả? Có hỏi cũng không giải thích được." Cậu ta bước từng bước, từng bước tới gần cô.
Còn Thanh Hà thì lui từng bước, từng bước về phía sau, khi gần đến đầu bên kia giường thì cô dứt khoát nhảy xuống giường định chạy ra ngoài.
"Chạy đi đâu?" Nhất Ngạn chộp đúng ngay eo cô rồi nhấc bổng cô lên. Thanh Hà không ngừng đánh đấm Nhất Ngạn túi bụi, miệng cắn chân đá lung tung nhưng cậu ta vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì.
"Nếu nói em là kẻ vô lại thì bây giờ cô chính là người phụ nữ chanh chua, đúng là trời sinh một đôi." Cậu ta cười hì hì rồi đột ngột quay người lại, ném cô xuống giường sau đó trườn đè lên người cô.
Thanh Hà giãy giụa cầu xin tha cho nhưng trên mặt cậu ta, ngoại trừ nụ cười tươi rói ra thì không lộ chút cảm xúc nào khác. Lên trời thì không có đường đi mà chui xuống đất thì không có cửa vào chính là cảm giác lúc này của Thanh Hà.
Lúc này cô không thể làm gì được. Sao cô lại trêu chọc phải tên ác ma này kia chứ?
Bình luận facebook