*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mèo Mũm Mĩm
Thanh Hà dùng đầu ngón tay dính nước chậm rãi vẽ một hình ảnh lên mặt bàn.
Đây là một hình đầu lâu xương chéo, bên cạnh là một dãy số kỳ lạ và hoa văn dây leo rất phức tạp. Thanh Hà cũng chỉ vẽ chính xác được khoảng bảy tám phần còn cụ thể như thế nào thì thật sự không nhớ rõ.
Sau khi Khương Biệt nhìn thấy hình vẽ này sắc mặt lập tức thay đổi, không nói gì với hai người còn lại mà chỉ nhanh chóng thay quần áo sau đó đi ra cửa. Thanh Hà ở phía sau gọi anh ta vài tiếng rồi cầm áo khoác đuổi theo tới cửa nhưng Khương Biệt đã đi xa rồi.
Không khí bên ngoài vẫn còn rất lạnh, Thanh Hà cầm áo khoác đứng ở cửa ra vào một lát mới đóng cửa lại.
Nhất Ngạn vẫn ở phía sau ung dung nhìn cô, nhìn đến mức cả người cô không thoải mái.
"Làm gì nhìn tôi dữ vậy?"
"Tại sao cô lại khẩn trương đến vậy?" Nhất Ngạn đi đến cạnh cô, giọng nói rất thoải mái nhưng ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà chạy dọc theo cơ thể cô: “Em đâu có làm gì cô đâu."
"Ai mà biết được chứ." Thanh Hà hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng quét qua người Nhất Ngạn.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, không ai chịu nhường ai cả.
"Rất tốt." Nhất Ngạn đột nhiên vòng tay qua eo cô, cậu ta đứng ở phía sau kéo cô lại lập tức cả người cô ngã nhào vào lòng cậu ta rồi bị cậu ta khóa chặt trong vòng tay. Thanh Hà đang định đánh cậu ta thì lại nghe cậu ta cười hì hì nói: “Đây chính là do cô nói muốn ôm ấp yêu thương đấy nhé."
"Cậu đi chết đi!" Thanh Hà dẫm thật mạnh vào mu bàn chân của Nhất Ngạn.
Nhất Ngạn ôm chân nhảy lên sau đó ngã xuống đất kêu rên chí chóe.
"Giả chết cái gì? Ngồi dậy mau!" Thanh Hà dùng mũi chân đá đá cậu ta.
Nhất Ngạn lăn lộn trên mặt đất định bụng ăn vạ. Thanh Hà bị cậu chọc tức muốn xì khói, cô cúi người cầm tay Nhất Ngạn kéo lên: “Đừng gây sự nữa." Nhất Ngạn đảo mắt, sóng mắt chuyển động, thổi hơi bên tai cô nói: “Em gây chuyện hồi nào? Cô nói ngược rồi."
"Coi như tôi sợ cậu rồi." Thanh Hà thở dài, cố gắng kéo Nhất Ngạn lên nhưng cuối cùng lại bị cậu ta kéo ngã xuống đất. Nhất Ngạn nhân cơ hội đó ép sát vào cô, sờ mặt rồi nâng cằm cô lên: “Cô sợ em làm gì? Em rất muốn nghe cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp này nói thích em."
"Buông ra!"
"Cô nói buông ra là em phải buông ra sao, vậy không phải là quá mất mặt ư?"
"Cậu…” Thanh Hà thật sự không có cách nào mỗi khi cậu ta giở trò lưu manh như vậy.
Nhất Ngạn cười khẽ rồi bóp ngực cô một cái: “'Bánh bao lớn mềm mềm, em thích là em sờ hơn nữa còn muốn ăn nó luôn đấy, cô có thể làm gì em?"
Mặt Thanh Hà đỏ bừng, hai mắt trợn to, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ta: “Vô sỉ!"
Nhất Ngạn bĩu môi: “Em có răng, hơn nữa răng em còn rất chắc." Nói xong cậu ta còn há miệng giống như muốn khoe khoang hàm răng trắng sáng của mình, điều này càng làm cho Thanh Hà tức giận gần chết. (Chỗ này tác giả chơi chữ nha, chữ sỉ trong vô sỉ và xỉ trong từ răng đều đọc là chǐ => vô sỉ là không răng
)
Tại sao trên đời lại có loại người này! Cậu ta không phải ác ma mà là ma vương! Chưa từng thấy người nào đáng ghét hơn cậu ta được!
Dường như Nhất Ngạn đọc hiểu được ánh mắt của cô nên ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô một cái thật mạnh: “Thơm quá. Trên người cô giáo có một hương vị rất đặc biệt, vừa thơm vừa mềm, giống như... Một mẻ bánh bao vừa ra khỏi lồng hấp khiến người ta thật chỉ muốn nuốt chửng lấy nó."
Thanh Hà bị cậu ta chọc tức đến sắp hôn mê bất tỉnh.
Đến sáng ngày hôm sau mà Khương Biệt vẫn chưa trở về nhưng anh ta có gọi điện thoại bảo Thanh Hà và Nhất Ngạn đến đồn cảnh sát.
Đó là một căn phòng chứa hồ sơ vụ án, chỉ có một cánh cửa duy nhất đã bị khóa lại.
Trong phòng chỉ có bốn người... Khương Biệt, Nhất Ngạn, Thanh Hà và đội trưởng Trần Kiện Phong.
Khương Biệt tìm hồ sơ cần thiết ra, sau đó lấy tài liệu cần thiết trong túi da trâu đặt lên trên bàn. Anh ta chỉ hình vẽ trên một tờ giấy, sau đó lên tiếng hỏi: “Có phải cái này không?"
Thanh Hà chỉ cần liếc nhìn là đã nhận ra nên gật đầu.
"Hóa ra là vậy, tôi đã biết người nổ súng là ai rồi." Khương Biệt viết bốn cái tên trên giấy... Ngưu Lỵ, Chu Tĩnh, Cao Liêu Vân, Trần Kiện Phong.
Trần Kiện Phong khó hiểu: “Sao tôi cũng bị tình nghi?"
"Chỉ là muốn công bằng thôi." Khương Biệt nói: “Xin lỗi."
Trần Kiện Phong đành im lặng. Thời gian còn lại để phá án không nhiều lắm, nếu không điều tra được gì thì chức đội trưởng kiêm cục trưởng này của anh ta khỏi cần nghĩ tới nữa.
Khương Biệt gạch tên Ngưu Lỵ: “Lúc đó chị ta đang ở bên cạnh đội trưởng, không có thời gian nổ súng hơn nữa cũng không có động cơ." Trần Kiện Phong gật đầu sau đó lại thấy Khương Biệt gạch mất tên Chu Ngọc, cuối cùng vòng tròn cái tên Cao Liêu Vân.
Thanh Hà hơi ngẩn ra, nhớ tới người cảnh sát này, hình như anh ta chưa tới ba mươi tuổi, là một người đàn ông có làn da ngăm đen, phong độ tuấn tú hơn nữa còn hay mỉm cười. Anh ta là người bị tình nghi nổ súng ư? Thanh Hà hơi khó mà chấp nhận được.
Khương Biệt ngẩng đầu lên, ngón tay ma sát đầu bút, chậm rãi nói với ba người đang có mặt: “Có thể mọi người chưa từng nhìn thấy hình vẽ này nhưng tôi thì lại biết. Tôi đã từng đi qua sa mạc Tây Bộ, ở trong một thị trấn nhỏ không biết tên có một nhà tù giam giữ những phạm nhân đặc biệt, trên cánh tay của tất cả những phạm nhân trong nhà tù đó đều xăm hình vẽ này."
Trần Kiện Phong nghĩ tới khi kiểm tra hai xác chết lúc trước, một tên cao một tên thấp, hình như trên cánh tay bọn chúng cũng có hình xăm này.
Khương Biệt dùng bút vòng quanh dãy số trên hình vẽ: “Đây là số hiệu, đại diện cho khu vực bọn chúng bị giam giữ khi ở trong tù. Theo tôi được biết, nửa năm trước có một loạt phạm nhân cùng vượt ngục ở khu 'ZX11745', phía trên điều tra rất căng. Vì không muốn ảnh hưởng đến người dân cho nên người biết chuyện này cũng không nhiều."
Trần Kiện Phong nói: “Ý cậu muốn nói là ba tên cướp ngân hàng kia đều trốn ra từ nhà tù kỳ lạ đó?"
"Đúng, nhưng chắc chắn không chỉ có ba tên. Bọn chúng đều là những tên cực kỳ hung ác, rất có khả năng là vơ vét đợt cuối sau đó bỏ chạy đến Myanmar. Như vậy chúng ta sẽ rất khó bắt được bọn chúng."
Trần Kiện Phong bị làm cho hồ đồ: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Cao Liêu Vân?"
Khương Biệt gằn giọng nói: “Nửa năm trước, trong đám người vượt ngục không chỉ có phạm nhân mà còn có một quản ngục."
"Cái gì? Cậu nói Cao Liêu Vân... không thể nào, cậu ta là do bên trên đề cử, làm sao có thể như vậy được?" Trần Kiện Phong chợt bừng tỉnh. Chẳng lẽ lại là con nhà có thế lực, gây ra họa nên muốn đi tránh nạn?
"Cục trưởng Trần, những cong quẹo trong ngành này, trong lòng tôi và anh đều biết rõ." Khương Biệt thu dọn hồ sơ lại bình tĩnh nói: “Vốn tôi cũng không muốn đào bới tìm nguồn gốc căn nguyên. Rốt cuộc là do Cao Liêu Vân chủ quan hay do nguyên nhân khác mới để cho phạm nhân vượt ngục thì tôi không quan tâm. Bên trên có người nào bảo vệ anh ta, tôi lại càng không có hứng thú. Nhưng chuyện lần này ảnh hưởng rất lớn, mấy tên tội phạm đó lẻn vào vùng này tạo thành uy hiếp nghiêm trọng đối với sinh mệnh và tài sản của người dân nên nhất định chúng ta phải trừng trị bọn chúng theo pháp luật. Cao Liêu Vân vì muốn che giấu tội lỗi bản thân nên mới nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu nhưng anh ta không biết nếu những kẻ bắt cóc không sa lưới thì mọi chuyện sẽ càng trở nên tệ hại hơn."
Trần Kiện Phong cũng hiểu được việc này nên không nói thêm gì cả.
"Về những kẻ bắt cóc này thì phía trên có ban lệnh truy nã bí mật, là 'cấp S', như vậy chúng ta hoàn toàn có thể xin giúp đỡ, điều đến một đơn vị bộ đội đặc chủng."
Một khi đơn vị bộ đội đặc chủng đến nơi thì những kẻ bắt cóc này sẽ càng khó bỏ trốn ra nước ngoài. Thậm chí cơ hội trốn đi càng trở nên mong manh... Cho nên ba người kia mới mạo hiểm tính mạng để giết Thanh Hà, muốn ngăn chặn cô tiết lộ hình xăm kia. Nhất định ở sau lưng bọn chúng còn có kẻ lợi hại hơn, hung ác, tàn độc hơn sai khiến.
Ý nghĩ trong đầu Thanh Hà dần dần rõ ràng.
Nhưng tại sao lúc ấy Nhất Ngạn phải giết người diệt khẩu?
Nếu như để lại người sống, thông qua thẩm vấn, có lẽ sẽ biết được nơi ở của những kẻ bắt cóc khác.
Thanh Hà nghiêng đầu nhìn Nhất Ngạn, cô luôn cảm thấy cậu đang gạt mình chuyện gì đó. Chẳng hạn như, tự nhiên cậu ta lại đột nhiên xuất hiện tại biên giới, không biết đến từ đâu và sẽ đi đâu. Rốt cuộc mục đích của cậu ta là gì?
Khương Biệt nói: “Vậy kế hoạch hiện giờ là chúng ta phải lập tức tìm được Cao Liêu Vân để ngăn chặn sự tình có biến."
Hôm nay Cao Liêu Vân được nghỉ nên không có ở đồn cảnh sát. Trần Kiện Phong lập tức điều động cảnh sát sau đó dẫn người đi trước. Nhà họ Cao ở phía Đông thị trấn nhỏ, trong một tiểu khu cũ kỹ.
Đó là một ngôi nhà hai tầng được xây dựng theo kiểu cũ, vách tường ở hành lang nhỏ đã bị tróc ra, cửa sổ trên mái nhà liên tục bị dột khiến nước nhỏ giọt “Tí tách" xuống đất.
Cầu thang làm bằng xi măng gồ ghề, lan can là song sắt có tay vịn bằng gỗ màu nâu.
Mấy cảnh sát chia làm hai nhóm, nhanh chóng lên lầu. Nhất Ngạn đi theo Khương Biệt theo con đường ở giữa trực tiếp lên trên lầu.
Đến lầu hai chỗ Cao Liêu Vân ở, hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó Khương Biệt dùng chân đá văng tấm cửa gỗ.
Một mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi.
Sắc mặt Khương Biệt lập tức thay đổi, anh ta cầm súng dẫn đầu đi vào phòng. Mấy cảnh sát đi ở phía sau cũng theo sát vào, cẩn thận tìm kiếm quanh phòng.
Cuối cùng bọn họ phát hiện thi thể của Cao Liêu Vân ở trong nhà vệ sinh.
Bình luận facebook