Edit: Mèo Mũm Mĩm
Nói là buổi tiệc, thật ra chỉ là hình thức đốt lửa trại của dân tộc thiểu số mà thôi.
Mặt sẹo bị phát hiện trên người có máy theo dõi sau đó giao cho Vương Thắng. Rất nhanh, mặt sẹo đã bị hai người kéo xuống. Thanh Hà ngồi ở bên cạnh Nhất Ngạn, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt xấu xa từ bốn phương tám hướng quét qua người cô, cô theo bản năng bắt lấy cánh tay Nhất Ngạn. Nhất Ngạn uống một hớp rượu mạch, cười khẽ: “Không muốn rời khỏi em như vậy sao?"
"Đừng có nói nhảm."
Bàn tay to của Nhất Ngạn khoác qua vai cô sau đó cả người cô bị kéo vào trong lồng ngực của cậu, mông ngồi trên đùi cậu. Nhất Ngạn dùng tay vuốt ve mặt cô như đang vuốt ve tác phẩm nghệ thuật mà mình yêu tha thiết sau đó hơi dùng lực một chút, lập tức mặt cô dán sát vào môi cậu: “Em cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Cô nghĩ rằng hiện tại chúng ta rất an toàn sao? Đừng có bướng bỉnh nữa. Trong khoảng thời gian này hãy luôn ở bên cạnh em, đừng có đi chỗ khác."
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà bữa tiệc mới được nửa đường đã kết thúc, Vương Thắng gọi một đám người vào trong phòng dặn dò gì đó. Nhất Ngạn và Thanh Hà thì ở chung một chỗ vì Vương Thắng không có gọi cậu.
Nhất Ngạn nhìn đèn đuốc sáng trưng trong nhà gỗ, ánh mắt hơi nheo lại.
"Cậu làm sao vậy?" Thanh Hà hỏi.
"Không có gì." Nhất Ngạn kéo cô trở về khe núi.
Rõ ràng Vương Thắng đã cảnh giác cậu.
Ban đêm trong khe núi rất yên tĩnh.
Căn nhà gỗ đứng lẳng lặng ở bên bờ hồ, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót và tiếng nước chảy róc rách. Thanh Hà làm thế nào cũng ngủ không được, trong lòng cô luôn có một loại dự cảm không rõ. Nhất Ngạn ôm eo cô, kéo cô vào sát người mình: “Sao vậy, tại sao cô cứ bất an như vậy?"
Thanh Hà đang định mở miệng thì trong bóng đêm an tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng súng rất rát.
Tiếng súng vốn ở các hướng khác nhau nhưng theo thời gian trôi qua thì dần dần trở nên gấp rút, hỗn loạn, đan xen vào nhau.
Tiếng súng truyền tới từ bên ngoài khe núi, là chỗ ở của bọn Vương Thắng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thanh Hà ngồi dậy.
Nhất Ngạn kéo cô vào trong lòng, che kín ánh mắt của cô: “Ngủ đi."
"Có phải..."
"Dù cho trời sập xuống thì vẫn có em ở đây." Giọng nói của Nhất Ngạn có chút lạnh lẽo: “Hiện tại thì... ngủ đi."
Thanh Hà không dám lên tiếng nữa nhưng làm sao cô có thể ngủ được trong tình huống như thế này? Cô nghiêng tai lắng nghe, tiếng súng càng ngày càng gần, trong đó còn có cả tiếng đánh nhau và tiếng quát lớn. Thanh Hà cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cô nói với Nhất Ngạn: “Thật sự đã xảy ra chuyện rồi, đừng ngủ nữa."
Nhất Ngạn im lặng lắng nghe sau đó ngáp một cái, lúc này cậu mới rời khỏi cái chăn ấm áp, bắt đầu mặc quần áo. Thanh Hà vội vàng mặc quần áo của mình, vì quá gấp gáp nên suýt chút nữa mặc ngược.
Nhất Ngạn giúp cô sửa lại cổ áo: “Nhìn bộ dạng của cô đi, còn đâu dáng vẻ thục nữ nữa?"
“Tôi vốn không phải là người thùy mị gì." Thanh Hà đẩy tay Nhất Ngạn ra, tính bướng bỉnh cũng bắt đầu nổi lên.
Nhất Ngạn cười nói: “Vậy cô là gì?"
“Tôi..."
Đột nhiên một tiếng “pằng” vang lên, tiếng súng đã đến gần tựa như đang ở bên tai. Thanh Hà ngừng lại, lo lắng nhìn Nhất Ngạn. Nhất Ngạn sờ tóc cô, hôn lên gò má của cô: “Đi theo em." Dịu dàng thoáng qua rất nhanh, trong lúc Thanh Hà còn chưa hồi hồn thì Nhất Ngạn đã nhanh chóng kéo cô ra cửa.
Sau khi ra ngoài thì tiếng súng càng thêm rõ ràng.
Tại bãi đất phía Tây, lửa đang cháy ngút trời.
Mấy cảnh sát mặc đồ đen xuất hiện ở lối vào khe núi, bọn họ tập hợp với nhau, nhắm một cách chuẩn xác vào những kẻ bắt cóc đang vây quanh. Ở chính giữa những người đó, Thanh Hà thấy được một đôi mắt rất quen thuộc.
... Là Khương Biệt!
Cô gần như muốn chạy tới nhưng tay lại bị Nhất Ngạn nắm chặt: “Cô muốn làm gì?" Giọng nói của cậu vô cùng lạnh lẽo.
Cứ như bị một chậu nước lạnh giội xuống, Thanh Hà tỉnh táo ngay lập tức. Trong đầu cô lóe lên những hình ảnh khác nhau cuối cùng hợp lại làm một. Sau khi kết nối tất cả, cô không nhịn được mở miệng: “Là cậu lừa tôi tới đây, cậu muốn mạng sống của anh ta đúng không?"
Nhất Ngạn cũng không phủ nhận: “Đúng thì thế nào? Tận mắt nhìn thấy anh ta chết đi, không biết lòng của cô có đau không?" Bàn tay của Nhất Ngạn đặt lên ngực cô, cười khẽ một tiếng. Thanh Hà rùng mình, không thể tin nhìn Nhất Ngạn: “Sao cậu có thể như vậy, anh ta là bạn của cậu vậy mà cậu lại dùng quỷ kế lừa gạt anh ta, hơn nữa còn muốn mạng sống của anh ta?" Thanh Hà hất tay Nhất Ngạn ra, xoay người định chạy về phía cửa vào khe núi.
Đột nhiên trên cổ cô truyền đến cảm giác đau đớn, Thanh Hà lập tức ngất đi.
Nhất Ngạn ôm chặt cô, hôn khẽ lên trán cô sau đó cõng cô trên lưng.
Bất ngờ cậu trai tóc vàng từ cửa khe núi chạy vào, nhanh chóng nói với Nhất Ngạn: “Anh Thắng bảo tôi nói cho cậu biết nếu cùng rời đi thì mục tiêu quá lớn nên mọi người tách ra hành động, tập hợp ở bên ngoài thành phố X mười dặm."
Nhất Ngạn tỏ vẻ đã hiểu, cậu nhanh chóng cõng Thanh Hà rút lui theo đường thuỷ.
Trận chiến rất dữ dội, giằng co hơn một ngày một đêm.
Dù Nhất Ngạn đã rời khỏi nơi đó nhưng dường như tiếng súng vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Chiếc xe jeep màu đen đi dọc theo đường núi để xuống núi, dọc đường xóc nẩy không ngừng. Mui xe và một cửa xe phía sau đã bị hỏng, không ngừng đánh vào thùng xe, phát ra tiếng “bành bạch” giống như ống bễ.
Nhất Ngạn vừa lái xe vừa cầm súng nhìn qua gương chiếu hậu.
Phía sau không có người đuổi theo.
Sau khi xuống núi, xe việt dã chạy vào một con đường bị che khuất bởi rừng cây rậm rạp rồi thừa dịp bóng đêm, chậm rãi rời khỏi khu vực này. Được nửa đường, Nhất Ngạn bỏ xe lại sau đó ôm Thanh Hà đi vào một con đường nhỏ cực kì vắng vẻ.
Sắc trời dần trở nên sáng hơn, bầu trời ở phía Đông ánh lên màu trắng của bong bóng cá.
Đang mơ mơ màng màng thì Thanh Hà cảm thấy mặt mình hơi ngứa, không nhịn được nên đưa tay lên gãi. Sau khi ngừng gãi một lúc, chỗ vừa rồi lại bắt đầu ngứa. Thanh Hà bực bội mở mắt ra thì thấy Nhất Ngạn đang cầm cọng cỏ đuôi chó quét qua quét lại trên mặt cô.
"Cậu làm gì vậy? Rất ngứa đấy." Thanh Hà ngồi dậy, né sang bên cạnh hai bước. Sắc mặt cô vẫn còn có chút tái nhợt, có vẻ không được thoải mái lắm.
Cô nhìn bốn phía, đây là một mảnh đất trống bên cạnh bờ sông, bên trái có một cây hòe, sau lưng là bãi cỏ cháy đen trụi lủi, có thể là bị người ta đốt trước đó.
Nhất Ngạn nhóm lửa, bắt đầu nướng cá ngay tại chỗ. Vì không có gia vị nên cậu chỉ có thể xử lý đơn giản. Rất nhanh, mùi thơm đã tràn vào trong mũi cô. Thanh Hà ra sức hít hà sau đó nhìn thấy Nhất Ngạn đưa một xiên cá tới trước mặt cô: “Đói không?"
Thanh Hà không nhận lấy: “Tại sao cậu phải làm như thế?"
Vẻ mặt của Nhất Ngạn cũng rất lạnh lẽo: “Cô chỉ muốn hỏi em cái này?"
"Vậy cậu hy vọng tôi hỏi cậu cái gì?"
Nhất Ngạn cười lạnh: “Quả nhiên cô đối xử với Khương Biệt tốt một cách khác thường, quan tâm tới sống chết của anh ta nhiều như vậy nhưng cô có từng nghĩ tới... Cô càng quan tâm anh ta thì anh ta sẽ chết càng nhanh hơn không?"
"Sao cậu lại bá đạo như vậy?"
"Bá đạo?" Nhất Ngạn cắn một miếng cá, cười nhạo một tiếng, ánh mắt âm hiểm: “Thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Anh ta trúng kế là do chính bản thân anh ta không có năng lực, trách em làm gì? Anh ta có chết cũng là do cô hại chết. Ai bảo cô luôn nhắc tới anh ta trước mặt em?"
"Cậu..." Thanh Hà cắn răng sau đó đột nhiên cười lên: “Cậu đố kỵ đúng không?"
Nhất Ngạn hơi sửng sốt nhưng sau khi nhìn thấy ý cười châm chọc trên khóe môi của cô thì cậu cũng cười lại: “Đúng vậy, em đố kỵ, đố kỵ đến phát điên rồi, ai bảo em chính là một kẻ điên đây. Em thích cô nên những người khác không thể đến gần cô được."
Thanh Hà không ngờ rằng cậu lại thừa nhận thẳng thắn như vậy khiến cả người cô không được tự nhiên. Nụ cười của cậu càng làm cô sởn tóc gáy, không dám ngẩng đầu.
Nửa sau bữa cơm, Thanh Hà cảm thấy mùi vị rất nhạt nhẽo còn Nhất Ngạn thì ngược lại, cậu cảm thấy rất ngon miệng.
Tới chạng vạng, bọn họ mới ra được khỏi rừng rậm này.
Bên ngoài rừng rậm là một con đường quốc lộ, bọn họ vừa ra tới nơi thì lập tức gặp được một chiếc xe vận chuyển hoa quả đi ngang qua. Bởi vì xe chạy rất nhanh nên khiến quýt và táo trên xe rớt đầy trên mặt đất.
Chủ xe vội vàng dừng xe lại sau đó anh ta và người vợ có vẻ là người dân ở vùng nông thôn cùng xuống xe nhặt hoa quả lên.
Thanh Hà đi qua giúp bọn họ, cô nhặt một quả táo lên đưa cho người phụ nữ đầu trùm khăn, tay mang túi xách kia: “Đây chị."
"Cảm ơn." Người phụ nữ cảm kích nhìn cô. Lúc nhìn thấy Thanh Hà thì chị ta có chút sửng sốt. Da dẻ của phụ nữ ở nông thôn rất đen, tay chân lại rất thô to nên chị ta chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào nhỏ nhắn, xinh đẹp như vậy. Chị ta có chút cà lăm: “Em là người thành phố tới đây sao?"
Thanh Hà không biết trả lời thế nào, đành phải gật đầu.
Sau khi chị ta thấy Nhất Ngạn ở đằng sau Thanh Hà thì dường như có chút sáng tỏ, trên khóe môi hiện lên một chút ý cười, liếc nhìn chồng của mình.
Thanh Hà biết bọn họ hiểu lầm rồi, sắc mặt cô đỏ ửng không biết làm sao.
Người phụ nữ đề nghị: “Sắc trời cũng không còn sớm nữa, hai người trẻ tuổi bọn em ở bên ngoài cũng không an toàn, không bằng đến thôn của chị ở một đêm đi."
Cũng chỉ có thể như vậy.
Thanh Hà vội vàng nói cảm ơn với bọn họ.
Xe vận tải chạy được khoảng mười phút thì bắt đầu tiến vào một vùng bình nguyên bao la rộng lớn, kế tiếp là chạy lên sườn dốc, khắp nơi toàn là cỏ úa khô vàng. Sau khi xe vòng qua sườn dốc thì địa hình lại thấp xuống, cuối cùng một cái thôn không lớn không nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, hàng rào chung quanh thôn được làm bằng cọc gỗ. Ở cửa thôn có trồng những cây cọ, lá nhọn như kim châm, cực kì tươi tốt.
Sau khi vào thôn, hai vợ chồng và người trong thôn lập tức chào hỏi nhau.
Nhà của bọn họ ở cuối thôn xóm, bên cạnh một giếng cổ.
Căn nhà của họ được làm bằng gỗ và cỏ tranh, nhìn có vẻ không được kiên cố cho lắm, ở trước cửa treo những xâu bắp và ớt đỏ phơi khô. Một cụ già và hai đứa trẻ đang ngồi trước cửa bện đồ.
Căn nhà không lớn, chỉ có hai phòng. Sau khi rửa mặt xong, người phụ nữ bắt tay vào sắp xếp chỗ cho bọn họ ở lại.
Thanh Hà vội vàng nói cảm ơn sau khi nhận lấy chăn mền và gối từ người phụ nữ. Nhất Ngạn thì cười, sờ soạng đống chăn mền: “Vẫn mỏng như vậy." Thanh Hà hiểu được hàm ý trong lời nói của cậu, cô hừ khẽ một tiếng, ôm chăn mền đi vào phòng ngủ.
Nhất Ngạn cởi quần áo ra, nhẹ nhàng nhảy lên giường. Thanh Hà đưa lưng về phía anh, dùng chăn bọc kĩ chính mình, không cho cậu đụng vào. Quả nhiên Nhất Ngạn hết cách, hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì.
Trong lòng Thanh Hà hơi nghi hoặc, ngoảnh đầu nhìn sang thì thấy bên cạnh không còn bóng dáng của Nhất Ngạn.
Đột nhiên chân của cô nóng lên, hóa ra cậu ta đang hôn chân của cô, sau đó từ từ bò từ bên dưới lên rồi chui vào chăn. Trong bóng tối, bàn tay thô ráp của Nhất Ngạn vuốt ve da thịt mềm mại của cô khiến cô run rẩy. Thanh Hà giật giật hai chân nhưng lại bị cậu đè lại, trong chăn chỉ có tiếng cười "khúc khích" của cậu mà thôi.
Thanh Hà dùng chân đá cậu ta ra nhưng sức lực hoàn toàn không đáng kể.
Nhất Ngạn hôn lên đùi cô rồi nhích dần lên trên. Cậu đẩy hai chân cô ra, cách quần liếm vào địa phương thần bí khiến Thanh Hà không tự chủ được mà run rẩy.
Bình luận facebook