• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bá Đạo Yêu Em (8 Viewers)

  • Chương 2

Edit: TieuKhang

Căn phòng giờ chỉ còn một người nên càng yên tĩnh hơn so với ban nãy. Âm thanh “Tí tách, tí tách, tí tách” kia lại càng rõ ràng hơn.

Bạch Nhất Ngạn cởi đôi giày đang mang thay qua đôi giày bốt, ung dung cất bước qua đường hành lang rồi mở cửa đi vào nhà vệ sinh.

Mùi vị nồng nặc bốc lên lan tỏa khắp hành lang, chính là mùi sắt gỉ sét mà khi nãy Thanh Hà nghe thấy, nhưng không phải mùi sắt gỉ mà là... mùi tanh của máu.

Trong căn phòng tắm tăm tối yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng máu nhỏ giọt xuống mặt đất rồi chảy dọc theo nền gạch ngả vàng lan dần ra tới cửa, sau đó chảy xuống miệng cống thoát nước.

Từng vệt máu đỏ sẫm hòa với máu vẫn đang chảy làm cho mặt đất nhem nhuốc loang lổ, trong bồn tắm chứa đầy nước cũng bị máu nhuộm từ trong suốt biến thành màu đỏ nhạt.

Cậu bật công tắc đèn lên, không gian nhỏ hẹp bỗng chốc sáng rực. Người đàn ông nằm trên mặt đất vốn đang hôn mê cũng vì ánh sáng chói mắt làm khó chịu buộc phải mở mắt ra.

Bạch Nhất Ngạn cúi người bóp cằm người đàn ông nọ nói, “Tỉnh rồi à, ngủ ngon không?”

Tay chân người nọ đang bị trói chặt, miệng thì dán băng keo màu đen kín mít, đôi mắt chỉ biết mở to đầy kinh hãi hoảng sợ, hai chân liều mạng chòi đạp trên mặt đất để lùi dần vào góc kẹt trốn, tránh xa cậu thanh niên kia càng xa càng tốt, như thể người trước mắt này là ác quỷ tu la đến từ địa ngục chứ không phải cậu thiến niên điển trai phong độ như vẻ bề ngoài.

Bạch Nhất Ngạn để mặc người nọ muốn trốn đi đâu thì trốn, cậu vẫn ung dung gõ nhịp tay lên gối, cười đến mi mắt long lanh cong cong, cứ như đang nhìn một đứa bé dỗi hờn làm nũng vậy.

“Ông sợ gì chứ? Tôi và ông không thù không oán, tôi bắt ông đến đây chẳng qua chỉ muốn hỏi ông một vài vấn đề mà thôi. Lát nữa tôi gỡ băng keo trên miệng ông ra ông không được la lên, nếu đồng ý thì chớp mắt một cái.”

Người đàn ông trợn tròn hai mắt rồi chớp lia chớp lịa.

Bạch Nhất Ngạn cười, “Không cần phải làm quá như vậy, tôi nhìn thấy rồi.” Nói xong liền gỡ băng keo trên miệng người nọ xuống.

Người đàn ông mấp máy đôi môi, đôi môi tê dại không còn cảm giác, thần kinh thì căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Đến từ Đài Bắc xa xôi, ban đầu còn nghĩ đây là một nhiệm vụ thoải mái nhất từ trước tới nay, trước lúc đi còn mang tâm trạng háo hức chờ mong nhân chuyến du lịch này mà tìm mấy em trắng trẻo chân dài để tận hưởng thú vui cho thỏa thích, nào có ngờ giữa đường gặp phải chuyện xui xẻo này.

Ông ta đang ngao du trên chiếc du thuyền tới đoạn ngã ba sông Lan Giang thì bị bắt cóc, lúc đó trên du thuyền đang tổ chức một buổi đấu giá. Ông ta đã dùng mười vạn tiền Đài Loan để hốt một cô em người nội địa, bao một phòng VIP cao cấp định vui vẻ với người đẹp một đêm, bỗng nhiên ngay lúc đó đầu óc choáng váng rồi ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh. Trước khi hôn mê, ông ta chỉ uống qua ly nước trái cây mà cô gái kia đưa cho ông. Chuyện kế tiếp là bị cậu thiếu niên này mang tới đây.

“Xem ra, ông đã tỉnh táo lại không ít rồi. Vậy giờ chúng ta bắt đầu thôi.” Bạch Nhất Ngạn đứng dậy bước qua ngồi lên mép bồn tắm, dùng mũi chân từ từ nâng cằm ông ta lên nói, “Ông đến từ Đài Bắc à?”

Người đàn ông nọ gật đầu.

“Người của Lý Nhất Hùng?”

“Phải.”

“Hàng đang ở đâu?”

“Tôi... tôi không biết.” Sắc mặt người nọ trắng bệch.

“Tốt nhất nên hợp tác đi, tôi không muốn động thủ.” Cậu nhẹ giọng nói, hai tay vắt chéo khẽ đặt lên đùi.

Người đàn ông ấp úng nói, “Tôi... tôi thật sự không biết, thật sự... tôi...”

Bạch Nhất Ngạn thở dài cúi đầu, bất ngờ đạp ông ta một cú ngã lăn quay, rồi nghiền ép mặt ông ta trên mặt đất. Mũi giày bốt răng cưa màu đen loại quân dụng liên tục giẫm đạp lên mặt ông ta, làm da mặt ông ta đau rát như thể bị dao cưa qua cưa lại vậy.

Người đàn ông theo bản năng giãy dụa quẫy đạp, như cá đắm mình trong nước nhưng chỉ là việc uổng công vô ích. Sức lực ông ta còn thua xa với thiếu niên trẻ này.

“Thật ra ông có nói hay không cũng vậy thôi. Đài Bắc, Vân Nam, Miến Điện hễ ba tuyến thì kết nối hai, đó là lộ trình giao dịch xưa nay của các người, tôi hầu như đều nắm rõ hết. Giờ tôi hỏi ông, cũng sẽ cho ông một cơ hội, nếu ông chịu nói tôi sẽ giữ lại mạng cho ông, nhưng nếu ông không thành thật thì tôi sẽ lóc từng miếng từng miếng thịt trên người ông xuống đưa cho thím Lưu bán thịt sát vách làm sủi cảo. Nhưng tôi sẽ không để cho ông chết đâu mà mỗi ngày tôi sẽ cầm máu cho ông, đợi thịt non ra lại khi đó tôi sẽ lóc tiếp vì thời gian tôi có nhiều lắm nên không vội.”

Người đàn ông nghe xong không kiềm được hai chân run lẩy bẩy nhìn cậu bằng ánh mắt không dám tin, cậu thanh niên trước mặt còn nhỏ và trẻ như vậy sao có thể phát ngôn những lời kinh hồn táng đảm đến thế?

Sau đó một mùi khai bỗng chốc xông lên, chất lỏng màu vàng nhạt từ ống quần của người đàn ông nọ tuôn ra lênh láng.

Bạch Nhất Ngạn vội rút chân lại nhảy sang một bên, “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Người đàn ông vội gật đầu lia lịa rồi nói ra địa chỉ.

Bạch Nhất Ngạn im lặng nghe xong, trước ánh mắt sợ hãi của người đàn ông nọ, cậu dùng bọc đựng thức ăn tròng vào đầu ông ta rồi quấn nhiều lớp. Sau khi nhanh chóng xử lý thi thể và mọi thứ xong đâu đó mới thay bộ đồ khác rồi đi ra cửa.

Dọc theo hai bên con sông nhỏ là đường đất cao hơn mặt nước chừng hai thước, lan can bằng gỗ chạm khắc nằm chắn ngang cao tầm nửa người, trên vỉa hè để từng hãng dãy ghế dài. Đá xanh bị giẫm đạp dưới bàn chân mà không hề phát ra âm thanh nào.

Khi hoàng hôn sập tối, ráng mây chiều lững lờ trôi phía chân trời như một tấm vải gấm nhuộm màu máu đỏ bao phủ cả dãy núi miên man nối dài phía sau con trấn nhỏ, rồi từ từ khuất dạng xa tít cuối chân trời.

Ở sâu trong con hẻm khá vắng ngay ngã ba có một khách sạn, cửa lớn mở toang, hai nhân viên phục vụ ngồi xỉa răng trên thềm cửa, còn ông chủ thì ngáp dài ngáp vắn, trên mặt bàn để ngổn ngang rượu thuốc đặc sản của địa phương. Trong phòng khách có một số người ngồi tụm năm tụm ba bà tám, còn lại mấy cô gái bao ăn mặc hở hang lả lơi ôm khách cười nói vui vẻ.

Đi qua biển người đủ mọi thành phần, Bạch Nhất Ngạn lách người lướt qua mấy cô gái muốn đến bắt chuyện, xách tay vali màu đen đi thẳng lên lầu.

Lầu hai, phòng 207.

Cậu đứng ở cửa một hồi mới vươn tay gõ hai cái. Đợi rất lâu mới thấy cửa được mở ra từ bên trong. Một gã đàn ông dáng người thấp, mũi nhọn, mắt hí, mặt mày hung tợn mặc áo ba lỗ của công nhân đứng ở ngưỡng cửa nhìn cậu dò xét. Vừa nhìn cậu đồng thời tay cũng cảnh giác vịn lên cánh cửa.

“Tôi từ Đài Bắc đến để lấy hàng đã giao hẹn.”

Gã đàn ông lùn nhìn chung quanh bốn phía như mèo rình mồi, sau đó hạ giọng nói, “Vào đi!”

Bạch Nhất Ngạn thản nhiên bước vào phòng. Căn phòng rất nhỏ, vỏn vẹn chỉ tầm chín thước vuông, giấy lót tường đã ố vàng, nền gạch phối hai màu đỏ trắng, cạnh góc tường ngoài chiếc giường ra ở giữa nhà còn kê thêm một chiếc bàn xếp bốn góc màu vàng.

Gã đàn ông lùn kéo qua cho cậu cái ghế, “Ngồi đi.”

Bạch Nhất Ngạn đẩy trả chiếc ghế lại chỗ cũ, quay đầu nhìn hắn ta cười nói, “Lúc bàn chuyện làm ăn tôi không có thói quen ngồi.”

Gã lùn đốt cho mình điếu thuốc, rồi ngậm trong miệng quay người đi vào nhà bếp pha cho cậu ly cà phê, lúc đi trở ra đặt ‘Cộp’ xuống trước mặt cậu, “Thằng nhóc, mày bao nhiêu tuổi?”

“Chuyện đó có quan trọng không?”

Bỗng có con mèo trắng Ba Tư từ nhà bếp đủng đỉnh đi ra tìm theo mùi thơm rồi nhảy phóc lên bàn, sau khi ngửi ngửi tách cà phê lập tức quay đầu nhảy xuống.

Bạch Nhất Ngạn cầm ly cà phê lên kín đáo để dưới mũi ngửi mới cúi đầu nhấp một hớp.

“Anh Hùng bảo mày đến à?” Gã lùn cũng pha cho mình ly sữa tươi rồi há miệng nốc ừng ực.

“Anh ấy bảo tôi tới lấy hàng.”

“Tiền đâu?”

“Vội gì chứ? Dựa vào mối quan hệ của Cao lão đại và anh Hùng thì chút cỏn con ấy có là gì?”

“Anh em thì cũng phải đâu đó cho rõ ràng, bọn tao chỉ là lôm côm kẻ dưới thôi.” Gã lùn lạnh lùng nhìn cậu nói.

“Đùa chút thôi, anh đừng tưởng thật đó chứ?” Bạch Nhất Ngạn nhấc cái vali đặt lên bàn. Gã lùn đưa tay muốn chạm vào thì bị cậu kéo lại, “Hàng đâu?”

Gã lùn nhả ra ngụm khói rồi dùng chân dúi tắt điếu thuốc, bỏ đi vào nhà bếp một lát sau cũng xách một cái vali đi ra đặt lên mặt bàn.

“Đếm 1, 2, 3, chúng ta cùng mở ra.”

Bạch Nhất Ngạn cười, “1, 2, 3...”

Hai vali cùng lúc mở ra, một cái đầy ắp từng xấp tiền giấy; một cái thì chứa đầy những túi nhựa nhỏ đựng bột màu trắng.

Bạch Nhất Ngạn dùng đầu ngón tay chọc rách một bọc chấm chút bột phấn kê lên mũi ngửi ngửi, sau đó búng nhẹ cho bụi phấn bay đi rồi cài vali lại nói, “Vậy gặp lại sau nhé.”

“Cứ vậy mà đi?” Giọng nói của gã lùn vang lên ở phía sau.

Bạch Nhất Ngạn quay đầu lại cười nói, “Lẽ nào anh muốn giữ tôi lại qua đêm?”

“Tao không muốn giữ mày mà chỉ muốn đem mày đi chôn thôi.”

“Anh thật biết nói đùa đấy.”

“Ai bảo mày tao đang nói đùa?”

“Chẳng lẽ anh nghiêm túc?” Bạch Nhất Ngạn bật cười ra tiếng, “Đừng nói anh đang phát điên đó chớ?”

Gã lùn nói, “Chả lẽ mày không cảm thấy đầu rất nóng và chóng mặt sao?”

Sắc mặt Bạch Nhất Ngạn lúc này có chút hơi mất tự nhiên, chân cũng lảo đảo nghiêng ngả, lùi lại hai bước chụp được cái vali trên bàn để chống đỡ cơ thể khỏi ngã. Trán cậu bắt đầu tuôn mồ hôi, đầu ngón tay cũng khe khẽ run, “Có chuyện gì? Chẳng lẽ mày muốn nuốt trọn?”

“Tao không nghe Cao đại ca nói gì ca hàng này, nhưng đúng thật hàng tao chỉ cấp cho người của anh Hùng ở Đài Bắc phái tới. Mày là người của bên nào, khai thật đi?” Gã lùn cười lạnh một tiếng, kéo vali tiền tới trước mặt mình.

“Mày đã bỏ đồ trong cà phê?” Bạch Nhất Ngạn đã thấy trước mắt mơ màng chao đảo không rõ.

Gã lùn vừa mở vali vừa nói, “Chỉ trách bản thân mày không đủ cẩn thận. Trước khi đi giao dịch, ở trên không chỉ dạy mọi chuyện phải dè dặt cẩn thận sao? Gõ cửa phải ba tiếng, hai dài một ngắn, đó là quy củ xưa nay của bọn tao khi giao dịch làm ăn.”

“Hóa ra là vậy.”

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không hề bị sốc hay bất ngờ khi bị người ta gài bẫy. Gã lùn sửng sốt quay đầu nhìn lại mới thấy kinh hãi.

Tên nhóc con hiện tại không hề hấn gì, vẫn tỉnh bơ đứng trước mặt gã, tinh thần sáng láng, sắc mặt không có chút mệt mỏi hay suy yếu nào sau khi uống thuốc cả. Khi gã ta còn chưa kịp có phản ứng thì trong vali đựng tiền nhanh như tia chớp vọt ra vật màu đỏ sáng bóng phóng thẳng vào trán gã. Sau cơn đau chếnh choáng, cơ thể gã từ từ tê dại rồi đổ ập xuống đất.

Bạch Nhất Ngạn thong thả bước đến trước mặt gã, chống tay lên gối từ từ ngồi chồm hổm xuống, vô cùng hứng thú nhìn gã dùng tay bụm chặt cổ họng mình như cá trên thớt đang vùng vẫy chờ chết.

Miệng gã lùn sùi bọt mép, trán nổi đầy gân xanh, hai chân thì liên tục giãy dụa chòi đạp.

“Có phải rất khó chịu và chỉ muốn được chết ngay lập tức không?” Bạch Nhất Ngạn cười rồi tắc lưỡi tỏ ra thương cảm, cậu cong tay gõ xuống đất mấy tiếng có tiết tấu, vật màu đỏ sáng bóng kia từ trong góc lăn tăn bò trở về trườn lên cánh tay cậu quấn lại thành nhiều vòng.

Gã lùn ráng rướn cổ lên nhìn, lúc nhìn mới hay… thì ra đó là con rắn hổ mang có hình dáng hoa văn đỏ vàng.

“Sớm biết mấy người sẽ có chiêu trò mà, tên kia có lẽ biết mình cách cái chết không xa nên sẽ không ngu dại gì đi nói thật cho tôi biết, nên tốt nhất tôi chỉ đành chuẩn bị kỹ càng một chút.” Bạch Nhất Ngạn dịu dàng vuốt ve đầu rắn và nói, “Mùi trong cà phê nồng tới nỗi mèo nó nghe cũng phải đi ra, chẳng lẽ tôi không ngửi được ư?”

“Mày muốn sao?”

Bạch Nhất Ngạn khẽ mỉm cười, “Nếu giết mày, e rằng không có chỗ để xử lý thi thể.”

“Vậy thì thả tôi đi, tôi chỉ là tay sai ở trên bảo sao làm vậy thôi, tôi cũng không biết gì hết nên sẽ không khai ra đâu!”

“Tôi không thích lưu lại mầm tai họa. Có câu nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Sau khi giết mày rồi thì đem xác mày chôn vào tường luôn là xong, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không ai phát hiện ra.”

“Tao nói mẹ mày đồ chó, thằng nhóc chết tiệt, tiên sư bố nhà mày!” Gã lùn như bị điên rống lên mắng chửi.

Tâm trạng Bạch Nhất Ngạn có vẻ như rất tốt, đi đến bên giường cầm một cái gối từ từ đè lên đầu gã, sau đó nhanh chóng xử lý luôn thi thể. Tiền trong rương bị cậu châm lửa đốt từng tờ từng tờ, tàn tro cũng được cho hết xuống đường cống thoát nước. Rất nhanh, mọi thứ trong phòng đã khôi phục lại như ban đầu.

Không có ai ngờ rằng, từng có một tên xì ke chết ở đây, lại càng không có ai nghĩ đến, xác của kẻ đó còn bị vùi lấp đằng sau tấm bê tông cốt thép trong phòng.

Thời gian ngắn sau, nếu có bị phát hiện cũng không sao, khi đó cậu đã xuất ngoại rồi. Ở lại nơi này cũng không còn bao lâu nữa.

Mỗi lần Lý Nhất Hùng giao dịch vận chuyển hàng đến Miến Điện đều sẽ ở Vân Nam cùng người của Cao lão đại chuyển tiếp giao nhận. Về mặt chi tiền và xuất hàng thì vẫn theo quy củ chưa từng thay đổi. Cậu đã suy tính, cân nhắc kỹ lưỡng suốt mấy ngày mới chọn được ngày tốt là hôm nay để ra tay. [#TK: he he nhờ vậy mới gặp được ai kia đó]

Trước khi ra cửa, Bạch Nhất Ngạn lấy hàng trong rương pha ra cho hơi sệt rồi chiết vào bình sữa tươi, nhân tiện nhìn luôn giờ ở đồng hồ trên cổ tay.

Chín giờ rồi. Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom