Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-42
Chương 41: Xuất Quỷ Nhập Thần
Cầm lấy một bộ áo lót màu đen, có thể nói đây là lần đầu tiên cô mặc màu đen, thế nhưng hình như Lãnh Dạ rất thích màu tối thì phải, bởi vì anh ta rất thích đêm tối.
[~=~Có liên quan sao?]
Mặc đồ vào xong, lại thấy rất thích hợp, chẳng lẽ là Lãnh Dạ mua? Chỉ có anh mới biết kích cỡ của cô như thế nào, bởi lúc ở trên giường anh thích nhất chính là nắm bóp chêu đùa ngực của cô,
** Nhưng Bạch Tuyết lại không biết rằng Lãnh Dạ không phải thích mà đó còn là thói quen? ***
Lãnh Dạ giống như không nắm thì không thể ngủ được? có lẽ là khi còn bé đã thành thói quen, như vậy nên thích nắm ngực của cô rồi ngủ , cũng có thể khi còn bé cũng thích nắm của mẹ mà ngủ ? Bạch Tuyết rốt cục suy nghĩ ra như vậy.
Mặc vào chiếc áo lót màu đen, ở trong gương nhìn lại, vốn là da thịt đã trắng nay lại mặc màu đen càng tôn lên làn da hơn.
Lãnh Dạ chợt xuất hiện ở cửa phòng, hắn liền bị Bạch Tuyết mặc áo lót hấp dẫn, một đầu mái tóc đen nhánh xinh đẹp xoã ở phía sau, áo ngực màu đen, vòng eo mảnh khảnh,cái mông xinh đẹp vểnh lên , đôi chân dài nhỏ nhắn, đi chân trần đứng ở trước gương.
Bạch Tuyết chợt cảm giác có người đang nhìn mình, ánh mắt liền rời khỏi gương, hướng một bên nhìn ngó.
“A —— Anh, rốt cuộc anh đã đứng đó từ bao giờ vậy?” Bạch Tuyết sợ hết hồn, Lãnh Dạ lúc nào thì đã tiến vào, cô tại sao không có nghe được tiếng mở cửa? người đàn ông này luôn luôn xuất quỷ nhập thần , thật là dọa người!
“Rất đẹp. . . . . .” Lãnh Dạ chỉ nói hai chữ, hắn liền hướng Bạch Tuyết đi tới, nhìn cô mặc vào đồ lót mà hắn mua, làm hắn thật cao hứng, thế nhưng hắn lại không có biểu hiện gì.
Bạch Tuyết bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người, không khỏi đánh một cái rùng mình , một đôi tay liền thuận thế đem cô kéo lại ôm rất chặt, hận không đem cô hòa vào thân thể anh.
Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, mặc dù vóc người của cô không cao lắm, nhưng là khi ôm cảm giác cũng rất tốt, vóc người rất mềm mại, da rất mịn màng, mùi thơm thật mê người. . . . . .
“Mặc quần áo tử tế vào, rồi đi xuống dưới ăn sáng thôi, một lát nữa tôi sẽ đưa cô đi học.”Giọng nói của Lãnh Dạ vẫn rất lạnh lùng , không thể cảm giác được một tia quan tâm!
Nghe được Lãnh Dạ nói muốn đưa cô đi học, Bạch Tuyết liền khẩn trương, bởi vì không cẩn thận sẽ bị bạn học hoặc là thầy giáo thấy bọn họ ở chung một chỗ sẽ lại đem tới phiền toái!
“Không không không cần, tự tôi có thể đi được, anh cứ đi làm việc của anh là được rồi!” Bạch Tuyết lo lắng đến lúc đó sẽ lại bị nói bóng nói gió, ngày hôm qua cũng là bởi vì anh, nên cô mới có thể bị người ta đánh!
Cô không dám để cho Lãnh Dạ đưa đi học, nhưng mà lại không dám nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là tìm cách cự tuyệt vậy.
“. . . . . .” Lãnh Dạ không để ý đến lời nói của Bạch Tuyết, liền trực tiếp đi ra ngoài, ý là muốn đưa cô đi!
Bạch Tuyết gấp gáp bắt đầu ở trong lòng nghĩ làm sao bây giờ? Không được, cô không thể để cho anh ta xuất hiện ở trường học, buổi sáng ở trường học ra vào rất nhiều người, không được! không được!
Cuối cùng, đành nghĩ đến việc xuống xe trước một đoạn, rồi chạy đến trường, chỉ cần Lãnh Dạ không bị các bạn học thấy là được!
Thấp thỏm mặc xong quần áo tử tế, đơn giản rửa mặt một cái, sau đó xuống lầu.
Nhìn phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình Lãnh Dạ ngồi ở chỗ đó. Bạch Tuyết liền cẩn thận ngồi xuống ở đối diện Lãnh Dạ , bởi vì khi ở nhà cô thường có thói quen, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, không dám gây tiếng động, và yên lặng cúi đầu cầm lên một chiếc bánh bắt đầu ăn.
Trước kia khi ở nhà, Cô không giám gây ra âm thanh quá lớn, nếu không mẹ kế sẽ rất tức giận! Cho nên yên lặng ăn cơm, đây đã là thói quen của cô!
Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết ngồi đối diện, tại sao nhìn cô lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện ngày hôm qua,cô đang lo lắng sao?
Bạch Tuyết chợt cảm giác được một nguồn khí lạnh chiếu trên đỉnh đầu, lo sợ không cần ngẩng đầu cũng đã đoán được, nhất định là Lãnh Dạ đang nhìn chằm chằm cô.
Chương 42: Đưa Bạch Tuyết Đi Học
“Lãnh Nguyệt không có ở đây sao?” Vì để cho mình có lý do ngẩng đầu lên, cô đành quan tâm hỏi.
“Tôi để cho nó rời khỏi đây rồi.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng.
“Ho khan một cái. . . . . .” Bạch Tuyết mới ăn được một miếng bánh mì còn chưa kịp nhai nuốt, một hơi liền nấc nghẹn , ho khan, nhanh chóng bưng lên cốc sữa tươi bên cạnh uống, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, cô tiếp tục cúi đầu xuống ăn sáng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Lãnh Dạ để cho em gái mình chuyển đi, chẳng lẽ là muốn cho cô sau này thường xuyên đến đây hay sao? Hay là em gái hắn chê cô ở chỗ này chướng mắt?
Vốn là đang thấp thỏm lo lắng, hiện tại càng thêm không yên lòng!
Đây có phải là nói trong một thời gian dài Lãnh Dạ sẽ không đem cô bỏ đi?
Không nghĩ ra cũng chẳng thèm nghĩ nữa, đành ngoan ngoãn ăn sáng xong, rồi cùng Lãnh Dạ ra cửa, dọc theo đường đi ai cũng không nói lời nào, Lãnh Dạ hết sức chăm chú lái xe, còn Bạch Tuyết thì vẫn luôn nhắc nhở mình phải nói xuống xe trước.
Nhanh đã đến gần trường học.
“Ở trước mặt dừng lại là được rồi?” Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
“Còn chưa tới.”
“Tôi tôi muốn đi xuống mua chút đồ dùng học tập!” Bạch Tuyết chột dạ nói.
Xe liền vững vàng dừng ở bên đường, Bạch Tuyết cầm lên túi sách rồi xuống xe, quay đầu lại cho Lãn Dạ một cái tạm biệt, sau đó liền hướng phía trước đi tới.
Nhìn bóng dáng đeo túi sách càng ngày càng nhỏ dần về phía trước, hắn khẽ nhíu mày, tại sao cô bị ủy khuất mà không chịu nói ra? Lại muốn một mình giấu ở trong lòng!
Kiếp trước Bạch Tuyết cũng không phải là một người như thế, có người khi dễ mình, trước tiên cô sẽ hướng hắn tố cáo, sau đó để cho hắn hung hăng đánh người ta một trận. Vậy mà,bây giờ, cái gì cũng không chịu nói, ngày hôm qua khi thấy điện thoại di động của cô trong túi sách, thừa dịp lúc cô đang ngủ liêng mở ra xem, vừa nhìn hắn liền đau lòng, trong điện thoại di động cô điềm đạm đáng yêu như vậy, thân thể lại trần truồng, trên mặt còn có lưu lại dấu đánh, hắn lúc ấy hận không thể đem mấy người kia ném tới yêu giới , để cho bọn họ làm nô bậc cho lang yêu.
Bạch Tuyết đi tới trường học, tất cả mọi chuyện đều như thường ngày, chẳng qua là mấy người khi dễ cô ngày hôm qua tất cả trên mặt đều bị nứt nẻ ,mọi ngươi cũng rất tò mò, hiện tại cũng không phải là mùa đông, tại sao bọn họ chỉ trong một đêm đều bị nứt nẻ?
Thật ra thì, sau khi Bạch Tuyết bị người ta khi dễ, thì Lãnh Dạ cũng đã chạy tới, nhưng lúc ấy Bạch Tuyết đã rời đi, nên Lãnh Dạ liền đem mấy người khi dễ Bạch Tuyết kia hung hăng dạy dỗ một trận, hắn vốn cũng không có trực tiếp ra tay, chẳng qua là tại phòng học thể dục, làm cho bọn họ cùng mấy bạn học khác phát sinh tranh chấp, lợi dụng người khác mà ra tay hung hăng dạy dỗ, vậy mà những chỗ bị đánh toàn bộ đều bị nứt da, mấy người đó vốn là tính xin nghỉ nhưng cũng không được.
Bởi vì, buổi tối, mỗi người đều gặp một cơn ác mộng giống nhau, nếu như bởi vì trên mặt nứt da mà không chịu đi đến trường học, thì sẽ nhanh chóng bị lan ra toàn thân, cho nên bọn họ sợ cả người đều bị nứt, nên đành phải nhắm mắt đi tới trường học,bởi thà bị mê tin còn hơn không
Mọi người thấy trên mặt mấy người họ đều bị nứt da liền cười ha ha.
“Cười cái gì mà cười? Chúng tôi là ăn lẩu bị dị ứng!” Dương Phỉ rất buồn bực giải thích.
Bạch Tuyết cũng không thèm quan tâm những người kia bị làm sao, bởi cô chỉ quan tâm sẽ không có người đến tìm cô gây thêm phiền toái là được!
Về phần những người đó, nên nhận hai chữ: đáng đời.
Lãnh Dạ thấy Lâm Giang đi tới, liền mở cửa xuống xe, sau đó động tác rất nhàn nhã tựa vào bên cạnh xe, Lâm Giang vừa nhìn thấy nghĩ là đang chờ hắn, vì vậy, liền trực tiếp đi tới.
“Ngươi ở đây là chờ ta?”
“Ngươi ư? Còn không xứng!”
“Buồn cười, vậy ngươi xuất hiện ở nơi này không phải là trùng hợp chứ?”
“Dĩ nhiên không phải là trùng hợp, ta đưa người phụ nữ của ta đi học.” Lãnh Dạ hai tay vắt trước ngực, nhìn chăm chú vào người Pháp Vương đang trong bộ dạng học sinh này, không khỏi cảm thấy rất muốn cười!
Cầm lấy một bộ áo lót màu đen, có thể nói đây là lần đầu tiên cô mặc màu đen, thế nhưng hình như Lãnh Dạ rất thích màu tối thì phải, bởi vì anh ta rất thích đêm tối.
[~=~Có liên quan sao?]
Mặc đồ vào xong, lại thấy rất thích hợp, chẳng lẽ là Lãnh Dạ mua? Chỉ có anh mới biết kích cỡ của cô như thế nào, bởi lúc ở trên giường anh thích nhất chính là nắm bóp chêu đùa ngực của cô,
** Nhưng Bạch Tuyết lại không biết rằng Lãnh Dạ không phải thích mà đó còn là thói quen? ***
Lãnh Dạ giống như không nắm thì không thể ngủ được? có lẽ là khi còn bé đã thành thói quen, như vậy nên thích nắm ngực của cô rồi ngủ , cũng có thể khi còn bé cũng thích nắm của mẹ mà ngủ ? Bạch Tuyết rốt cục suy nghĩ ra như vậy.
Mặc vào chiếc áo lót màu đen, ở trong gương nhìn lại, vốn là da thịt đã trắng nay lại mặc màu đen càng tôn lên làn da hơn.
Lãnh Dạ chợt xuất hiện ở cửa phòng, hắn liền bị Bạch Tuyết mặc áo lót hấp dẫn, một đầu mái tóc đen nhánh xinh đẹp xoã ở phía sau, áo ngực màu đen, vòng eo mảnh khảnh,cái mông xinh đẹp vểnh lên , đôi chân dài nhỏ nhắn, đi chân trần đứng ở trước gương.
Bạch Tuyết chợt cảm giác có người đang nhìn mình, ánh mắt liền rời khỏi gương, hướng một bên nhìn ngó.
“A —— Anh, rốt cuộc anh đã đứng đó từ bao giờ vậy?” Bạch Tuyết sợ hết hồn, Lãnh Dạ lúc nào thì đã tiến vào, cô tại sao không có nghe được tiếng mở cửa? người đàn ông này luôn luôn xuất quỷ nhập thần , thật là dọa người!
“Rất đẹp. . . . . .” Lãnh Dạ chỉ nói hai chữ, hắn liền hướng Bạch Tuyết đi tới, nhìn cô mặc vào đồ lót mà hắn mua, làm hắn thật cao hứng, thế nhưng hắn lại không có biểu hiện gì.
Bạch Tuyết bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người, không khỏi đánh một cái rùng mình , một đôi tay liền thuận thế đem cô kéo lại ôm rất chặt, hận không đem cô hòa vào thân thể anh.
Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, mặc dù vóc người của cô không cao lắm, nhưng là khi ôm cảm giác cũng rất tốt, vóc người rất mềm mại, da rất mịn màng, mùi thơm thật mê người. . . . . .
“Mặc quần áo tử tế vào, rồi đi xuống dưới ăn sáng thôi, một lát nữa tôi sẽ đưa cô đi học.”Giọng nói của Lãnh Dạ vẫn rất lạnh lùng , không thể cảm giác được một tia quan tâm!
Nghe được Lãnh Dạ nói muốn đưa cô đi học, Bạch Tuyết liền khẩn trương, bởi vì không cẩn thận sẽ bị bạn học hoặc là thầy giáo thấy bọn họ ở chung một chỗ sẽ lại đem tới phiền toái!
“Không không không cần, tự tôi có thể đi được, anh cứ đi làm việc của anh là được rồi!” Bạch Tuyết lo lắng đến lúc đó sẽ lại bị nói bóng nói gió, ngày hôm qua cũng là bởi vì anh, nên cô mới có thể bị người ta đánh!
Cô không dám để cho Lãnh Dạ đưa đi học, nhưng mà lại không dám nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là tìm cách cự tuyệt vậy.
“. . . . . .” Lãnh Dạ không để ý đến lời nói của Bạch Tuyết, liền trực tiếp đi ra ngoài, ý là muốn đưa cô đi!
Bạch Tuyết gấp gáp bắt đầu ở trong lòng nghĩ làm sao bây giờ? Không được, cô không thể để cho anh ta xuất hiện ở trường học, buổi sáng ở trường học ra vào rất nhiều người, không được! không được!
Cuối cùng, đành nghĩ đến việc xuống xe trước một đoạn, rồi chạy đến trường, chỉ cần Lãnh Dạ không bị các bạn học thấy là được!
Thấp thỏm mặc xong quần áo tử tế, đơn giản rửa mặt một cái, sau đó xuống lầu.
Nhìn phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình Lãnh Dạ ngồi ở chỗ đó. Bạch Tuyết liền cẩn thận ngồi xuống ở đối diện Lãnh Dạ , bởi vì khi ở nhà cô thường có thói quen, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, không dám gây tiếng động, và yên lặng cúi đầu cầm lên một chiếc bánh bắt đầu ăn.
Trước kia khi ở nhà, Cô không giám gây ra âm thanh quá lớn, nếu không mẹ kế sẽ rất tức giận! Cho nên yên lặng ăn cơm, đây đã là thói quen của cô!
Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết ngồi đối diện, tại sao nhìn cô lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện ngày hôm qua,cô đang lo lắng sao?
Bạch Tuyết chợt cảm giác được một nguồn khí lạnh chiếu trên đỉnh đầu, lo sợ không cần ngẩng đầu cũng đã đoán được, nhất định là Lãnh Dạ đang nhìn chằm chằm cô.
Chương 42: Đưa Bạch Tuyết Đi Học
“Lãnh Nguyệt không có ở đây sao?” Vì để cho mình có lý do ngẩng đầu lên, cô đành quan tâm hỏi.
“Tôi để cho nó rời khỏi đây rồi.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng.
“Ho khan một cái. . . . . .” Bạch Tuyết mới ăn được một miếng bánh mì còn chưa kịp nhai nuốt, một hơi liền nấc nghẹn , ho khan, nhanh chóng bưng lên cốc sữa tươi bên cạnh uống, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, cô tiếp tục cúi đầu xuống ăn sáng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Lãnh Dạ để cho em gái mình chuyển đi, chẳng lẽ là muốn cho cô sau này thường xuyên đến đây hay sao? Hay là em gái hắn chê cô ở chỗ này chướng mắt?
Vốn là đang thấp thỏm lo lắng, hiện tại càng thêm không yên lòng!
Đây có phải là nói trong một thời gian dài Lãnh Dạ sẽ không đem cô bỏ đi?
Không nghĩ ra cũng chẳng thèm nghĩ nữa, đành ngoan ngoãn ăn sáng xong, rồi cùng Lãnh Dạ ra cửa, dọc theo đường đi ai cũng không nói lời nào, Lãnh Dạ hết sức chăm chú lái xe, còn Bạch Tuyết thì vẫn luôn nhắc nhở mình phải nói xuống xe trước.
Nhanh đã đến gần trường học.
“Ở trước mặt dừng lại là được rồi?” Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
“Còn chưa tới.”
“Tôi tôi muốn đi xuống mua chút đồ dùng học tập!” Bạch Tuyết chột dạ nói.
Xe liền vững vàng dừng ở bên đường, Bạch Tuyết cầm lên túi sách rồi xuống xe, quay đầu lại cho Lãn Dạ một cái tạm biệt, sau đó liền hướng phía trước đi tới.
Nhìn bóng dáng đeo túi sách càng ngày càng nhỏ dần về phía trước, hắn khẽ nhíu mày, tại sao cô bị ủy khuất mà không chịu nói ra? Lại muốn một mình giấu ở trong lòng!
Kiếp trước Bạch Tuyết cũng không phải là một người như thế, có người khi dễ mình, trước tiên cô sẽ hướng hắn tố cáo, sau đó để cho hắn hung hăng đánh người ta một trận. Vậy mà,bây giờ, cái gì cũng không chịu nói, ngày hôm qua khi thấy điện thoại di động của cô trong túi sách, thừa dịp lúc cô đang ngủ liêng mở ra xem, vừa nhìn hắn liền đau lòng, trong điện thoại di động cô điềm đạm đáng yêu như vậy, thân thể lại trần truồng, trên mặt còn có lưu lại dấu đánh, hắn lúc ấy hận không thể đem mấy người kia ném tới yêu giới , để cho bọn họ làm nô bậc cho lang yêu.
Bạch Tuyết đi tới trường học, tất cả mọi chuyện đều như thường ngày, chẳng qua là mấy người khi dễ cô ngày hôm qua tất cả trên mặt đều bị nứt nẻ ,mọi ngươi cũng rất tò mò, hiện tại cũng không phải là mùa đông, tại sao bọn họ chỉ trong một đêm đều bị nứt nẻ?
Thật ra thì, sau khi Bạch Tuyết bị người ta khi dễ, thì Lãnh Dạ cũng đã chạy tới, nhưng lúc ấy Bạch Tuyết đã rời đi, nên Lãnh Dạ liền đem mấy người khi dễ Bạch Tuyết kia hung hăng dạy dỗ một trận, hắn vốn cũng không có trực tiếp ra tay, chẳng qua là tại phòng học thể dục, làm cho bọn họ cùng mấy bạn học khác phát sinh tranh chấp, lợi dụng người khác mà ra tay hung hăng dạy dỗ, vậy mà những chỗ bị đánh toàn bộ đều bị nứt da, mấy người đó vốn là tính xin nghỉ nhưng cũng không được.
Bởi vì, buổi tối, mỗi người đều gặp một cơn ác mộng giống nhau, nếu như bởi vì trên mặt nứt da mà không chịu đi đến trường học, thì sẽ nhanh chóng bị lan ra toàn thân, cho nên bọn họ sợ cả người đều bị nứt, nên đành phải nhắm mắt đi tới trường học,bởi thà bị mê tin còn hơn không
Mọi người thấy trên mặt mấy người họ đều bị nứt da liền cười ha ha.
“Cười cái gì mà cười? Chúng tôi là ăn lẩu bị dị ứng!” Dương Phỉ rất buồn bực giải thích.
Bạch Tuyết cũng không thèm quan tâm những người kia bị làm sao, bởi cô chỉ quan tâm sẽ không có người đến tìm cô gây thêm phiền toái là được!
Về phần những người đó, nên nhận hai chữ: đáng đời.
Lãnh Dạ thấy Lâm Giang đi tới, liền mở cửa xuống xe, sau đó động tác rất nhàn nhã tựa vào bên cạnh xe, Lâm Giang vừa nhìn thấy nghĩ là đang chờ hắn, vì vậy, liền trực tiếp đi tới.
“Ngươi ở đây là chờ ta?”
“Ngươi ư? Còn không xứng!”
“Buồn cười, vậy ngươi xuất hiện ở nơi này không phải là trùng hợp chứ?”
“Dĩ nhiên không phải là trùng hợp, ta đưa người phụ nữ của ta đi học.” Lãnh Dạ hai tay vắt trước ngực, nhìn chăm chú vào người Pháp Vương đang trong bộ dạng học sinh này, không khỏi cảm thấy rất muốn cười!
Bình luận facebook