Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Mà Phong Vân Vô Ngân, chỉ mới mười một tuổi, ngũ quan non nớt, tuy rằng cũng cao đến một thước sáu, nhưng so với Nạp Lan Mãnh, liền hiện ra nhỏ gầy và yếu đuối.
Chỉ nhìn cự kiếm Nạp Lan Mãnh liền đủ để đề đè chết Phong Vân Vô Ngân!
Trong tay Phong Vân Vô Ngân càng cầm một cành cây, thỉnh thoảng múa múa, quả thực hoang đường đến cực điểm!
- Chết!
Nạp Lan Mãnh nhận được ám chỉ của tộc trưởng Nạp Lan Phi, muốn chém giết Phong Vân Vô Ngân, lập tức không chút chần chờ, tay cầm chuôi kiếm, huyền khí phun ra nuốt vào, chém một kiếm về phía đầu Phong Vân Vô Ngân.
Một kiếm này, kiếm phong mang theo huyền khí uy mãnh, quả nhiên là đằng đằng sát khí, giống như thiên quân vạn mã.
- Hừ! Tiểu oa nhi, dưới một kiếm này, ngươi liền trực tiếp bị đè thành một đống thịt vụn!
Khóe miệng Nạp Lan Mãnh hiện lên một tia tươi cười, trong mắt càng chứa đựng ý trêu tức vô cùng vô tận.
Thời gian giống như ngừng lại.
- Vô Ngân!
Một ít phụ nhân lớn tuổi trong Phong Vân gia tộc, không nhịn được bắt đầu khóc thút thít.
Phong Vân Tuyết muốn từ phía sau xông lên ngăn cản một kiếm này giúp Phong Vân Vô Ngân, thế nhưng, không hề còn chút sức lực, mắt thấy một kiếm này sẽ trảm xuống, bầm thây Phong Vân Vô Ngân thành vạn đoạn!
Mà Phong Vân Vô Ngân bị vây dưới uy thế một kiếm này, giống như sáng sớm mỗi ngày hắn đứng ở trên đá ngầm, tiếp thu lực gột rửa của thủy triều!
Cường độ thân thể của Phong Vân Vô Ngân đã sớm thành thói quen với lực đánh vào này! Tuy rằng nói huyền khí của Nạp Lan Mãnh, mạnh hơn nửa phần so với trùng kích của sóng biển, nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng chỉ hơi run hai chân, nhìn như đứng thẳng bất ổn, cũng không lui về phía sau nửa bước.
- Một kiếm này, tổng cộng có mười chín kẽ hở! Mà kẽ hở lớn nhất, đó là...
Phong Vân Vô Ngân bị vây trong sóng to gió lớn, mái tóc bị kiếm phóng của Nạp Lan Mãnh thổi bay rối bời, mà con ngươi hắn, lại ngưng định nhìn kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh.
Trong chớp mắt, cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân đâm vào trong kiếm quang của Nạp Lan Mãnh.
Một kiếm bình thản, bình thường, giản dị tự nhiên.
Phá Kiếm Thức!
Trong nháy mắt khi Phong Vân Vô Ngân đâm ra một kiếm này, tâm niệm khẽ động, năm hai thiên địa đan điền chợt dũng mãnh nổi lên trên thân thể! Ba động năng lượng huyền khí trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Phong Vân Vô Ngân.
Sau một khắc, lực đạo vào tốc độ của cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân, đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Phụt!
Ngay khi cự kiếm trong tay Nạp Lan Mãnh sắp đập trúng đầu Phong Vân Vô Ngân, chỗ sắc bén của cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân đã giành trước đâm vào ngực tay phải cầm kiếm của Nạp Lan Mãnh!
Trên cành cây có mang theo tu vi huyền khí của Phong Vân Vô Ngân. Khi hắn luyện hóa Phúc bá, tu vi huyền khí đã đạt cảnh giới Hậu Thiên tam phẩm. Trình độ tu vi huyền khí bực này, chính diện mạnh mẽ chống đỡ cùng Nạp Lan Mãnh Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, không khác nào lấy trứng chọi đá. Thế nhưng, một đâm này của Phong Vân Vô Ngân, chính là chỗ tinh vi ảo diệu trong Phá Kiếm Thức của Độc Cô Cửu Kiếm, trong mười chín kẽ hở của một kiếm này, tìm được sơ hở lớn nhất, giống như độc xà cắn mắt, phá ra!
Nạp Lan Mãnh vốn cực kỳ khinh thường Phong Vân Vô Ngân, cho nên một kiếm này của hắn tham công liều lĩnh, không chỉ chưa vận chuyển tu vi huyền khí toàn thân, ngược lại chỉ công không thủ, tất cả lực lượng đều tập trung trên kiếm chiêu, quên đi phòng ngự của bản thân.
Cành cây ẩn chứa năng lượng huyền khí tam phẩm, trực tiếp đâm thủng vai phải của Nạp Lan Mãnh, đây còn là một bộ vị cực kỳ yếu đuối trong cơ thể con người, cho dù huyền khí lưu chuyển toàn thân Nạp Lan Mãnh, cũng không thể ngăn lại uy hiếp này.
- A!
Toàn thân Nạp Lan Mãnh đau nhức, thân hình mạnh mẽ lùi về phía sau! Trường kiếm trên tay phải rơi xuống đất, bắn ra tiếng kêu như dã thú gào thét.
Phong Vân Vô Ngân vận chuyển huyền khí lên hai chân, nhẹ nhàng chợt lóe, né tránh trọng kiếm rơi từ trên tay Nạp Lan Mãnh xuống. Chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Nạp Lan Mãnh giống như dã thú bị thương. Mà năm hai Thiên Địa Đan Điền, đã thành công lui thân, tốc độ nhanh chóng hút ra từ trong thân thể Phong Vân Vô Ngân, như lưu tinh quay xung quanh thân thể hắn.
Từ tình trạng hiện tại mà xem, Phong Vân Vô Ngân giống như trước khi đâm vào Nạp Lan Mãnh, một bộ dáng không có nửa điểm huyền khí ba động, giống như phế tài.
Chỉ có ba sứ giả Ngạo Hàn Tông ánh mắt cao minh mới rõ ràng, ngay khi Phong Vân Vô Ngân lấy cành cây làm kiếm, đâm ra một kích đánh thương Nạp Lan Mãnh, toàn thân rõ ràng phát ra năng lượng huyền khí tam phẩm ba động.
- Di? Thật kỳ quái! Tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân này, sau khi đánh bại đối thủ, lại hiện ra trạng thái không có huyền khí, đây là chuyện gì? Hắn rõ ràng mượn dùng lực lượng huyền khí tam phẩm mới thành công mạnh mẽ xuyên thủng vai phải Nạp Lan Mãnh!
Hai mắt trọng tài Đạt Hề cố gắng dò xét.
- Khí tức tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân này rất cổ quái, tạm thời không nói đến đó, chỉ vừa rồi nói đến một đâm phá đi kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, nhìn như cực kỳ bình thản, kỳ thực, chính là tìm được kẽ hở lớn nhất trong kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, phảng phất việc dễ như ăn cơm, một kích tùy ý liền thương nặng Nạp Lan Mãnh! Thậm chí ta căn bản không nhìn ra, tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân sử dụng kiếm pháp gì!
Ngược lại trọng tài họ Lý lại chú ý kiếm pháp của Phong Vân Vô Ngân!
- Không thích hợp! Một kiếm vừa rồi của tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân, cũng không có bất luận kết cấu gì, thật giống như người không rành vũ kỹ, ẩu đả đâm ra một kích... Thật kỳ lạ! Thật kỳ lạ!
Trọng tài họ Tây Môn vò đầu bứt tai:
- Nếu như nói hắn bằng vận khí đánh bậy đánh bạ phá kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, vậy thì có chút không phải... Thật quái dị!
Dưới lôi đài.
Tộc trưởng sáu đại gia tộc, thành viên, tất cả đều nín hơi.
Nói thật đi, bọn họ thực sự không ngờ, lúc này Phong Vân Vô Ngân sẽ yên lành đứng trên lôi đài, mà Nạp Lan Mãnh lại bị thương nặng bại lui! Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân chỉ dùng, một cành cây... Cành cây non nớt!
Đầu óc của mọi người, đều rơi vào trạng thái nửa liệt.
Tí tách! Tí tách!
Trên lôi đài, Nạp Lan Mãnh điên cuồng lui lại đến sát mép lôi đài, quỳ xuống một gối, tay trái chống trên mặt đất lôi đài, bên vai phải cắm một cành cây, máu tươi không ngừng hạ xuống từng giọt, trên mặt đất đã hội tụ thành một vũng máu nho nhỏ.
Trong đầu hắn lúc này loạn thành một đoàn, thực sự không thể tin được tất cả những gì vừa mới xảy ra.
Hắn muốn đứng lên, một lần nữa xông lên chém Phong Vân Vô Ngân thành phấn bụi, thế nhưng, trên cành cây mang theo huyền khí đâm thủng vai hắn, đã thẩm thấu vào kinh mạch hắn, khiến cho toàn thân hắn tê dại, hành động bất tiện.
Lạc... Lạc...
Trong yết hầu Nạp Lan Mãnh, rõ ràng vang lên tiếng vang kỳ dị, âm thanh cổ quái này, lỗn lộn đau đớn và phẫn nộ, cùng với một ít kinh khủng trong tiềm thức.
Phong Vân Vô Ngân dùng một kiếm đánh lui kẻ địch, thân hình hơi nhìn về phía phương hướng đài chủ tịch của Ngạo Hàn Tông.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chỉ nhìn cự kiếm Nạp Lan Mãnh liền đủ để đề đè chết Phong Vân Vô Ngân!
Trong tay Phong Vân Vô Ngân càng cầm một cành cây, thỉnh thoảng múa múa, quả thực hoang đường đến cực điểm!
- Chết!
Nạp Lan Mãnh nhận được ám chỉ của tộc trưởng Nạp Lan Phi, muốn chém giết Phong Vân Vô Ngân, lập tức không chút chần chờ, tay cầm chuôi kiếm, huyền khí phun ra nuốt vào, chém một kiếm về phía đầu Phong Vân Vô Ngân.
Một kiếm này, kiếm phong mang theo huyền khí uy mãnh, quả nhiên là đằng đằng sát khí, giống như thiên quân vạn mã.
- Hừ! Tiểu oa nhi, dưới một kiếm này, ngươi liền trực tiếp bị đè thành một đống thịt vụn!
Khóe miệng Nạp Lan Mãnh hiện lên một tia tươi cười, trong mắt càng chứa đựng ý trêu tức vô cùng vô tận.
Thời gian giống như ngừng lại.
- Vô Ngân!
Một ít phụ nhân lớn tuổi trong Phong Vân gia tộc, không nhịn được bắt đầu khóc thút thít.
Phong Vân Tuyết muốn từ phía sau xông lên ngăn cản một kiếm này giúp Phong Vân Vô Ngân, thế nhưng, không hề còn chút sức lực, mắt thấy một kiếm này sẽ trảm xuống, bầm thây Phong Vân Vô Ngân thành vạn đoạn!
Mà Phong Vân Vô Ngân bị vây dưới uy thế một kiếm này, giống như sáng sớm mỗi ngày hắn đứng ở trên đá ngầm, tiếp thu lực gột rửa của thủy triều!
Cường độ thân thể của Phong Vân Vô Ngân đã sớm thành thói quen với lực đánh vào này! Tuy rằng nói huyền khí của Nạp Lan Mãnh, mạnh hơn nửa phần so với trùng kích của sóng biển, nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng chỉ hơi run hai chân, nhìn như đứng thẳng bất ổn, cũng không lui về phía sau nửa bước.
- Một kiếm này, tổng cộng có mười chín kẽ hở! Mà kẽ hở lớn nhất, đó là...
Phong Vân Vô Ngân bị vây trong sóng to gió lớn, mái tóc bị kiếm phóng của Nạp Lan Mãnh thổi bay rối bời, mà con ngươi hắn, lại ngưng định nhìn kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh.
Trong chớp mắt, cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân đâm vào trong kiếm quang của Nạp Lan Mãnh.
Một kiếm bình thản, bình thường, giản dị tự nhiên.
Phá Kiếm Thức!
Trong nháy mắt khi Phong Vân Vô Ngân đâm ra một kiếm này, tâm niệm khẽ động, năm hai thiên địa đan điền chợt dũng mãnh nổi lên trên thân thể! Ba động năng lượng huyền khí trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Phong Vân Vô Ngân.
Sau một khắc, lực đạo vào tốc độ của cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân, đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Phụt!
Ngay khi cự kiếm trong tay Nạp Lan Mãnh sắp đập trúng đầu Phong Vân Vô Ngân, chỗ sắc bén của cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân đã giành trước đâm vào ngực tay phải cầm kiếm của Nạp Lan Mãnh!
Trên cành cây có mang theo tu vi huyền khí của Phong Vân Vô Ngân. Khi hắn luyện hóa Phúc bá, tu vi huyền khí đã đạt cảnh giới Hậu Thiên tam phẩm. Trình độ tu vi huyền khí bực này, chính diện mạnh mẽ chống đỡ cùng Nạp Lan Mãnh Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, không khác nào lấy trứng chọi đá. Thế nhưng, một đâm này của Phong Vân Vô Ngân, chính là chỗ tinh vi ảo diệu trong Phá Kiếm Thức của Độc Cô Cửu Kiếm, trong mười chín kẽ hở của một kiếm này, tìm được sơ hở lớn nhất, giống như độc xà cắn mắt, phá ra!
Nạp Lan Mãnh vốn cực kỳ khinh thường Phong Vân Vô Ngân, cho nên một kiếm này của hắn tham công liều lĩnh, không chỉ chưa vận chuyển tu vi huyền khí toàn thân, ngược lại chỉ công không thủ, tất cả lực lượng đều tập trung trên kiếm chiêu, quên đi phòng ngự của bản thân.
Cành cây ẩn chứa năng lượng huyền khí tam phẩm, trực tiếp đâm thủng vai phải của Nạp Lan Mãnh, đây còn là một bộ vị cực kỳ yếu đuối trong cơ thể con người, cho dù huyền khí lưu chuyển toàn thân Nạp Lan Mãnh, cũng không thể ngăn lại uy hiếp này.
- A!
Toàn thân Nạp Lan Mãnh đau nhức, thân hình mạnh mẽ lùi về phía sau! Trường kiếm trên tay phải rơi xuống đất, bắn ra tiếng kêu như dã thú gào thét.
Phong Vân Vô Ngân vận chuyển huyền khí lên hai chân, nhẹ nhàng chợt lóe, né tránh trọng kiếm rơi từ trên tay Nạp Lan Mãnh xuống. Chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Nạp Lan Mãnh giống như dã thú bị thương. Mà năm hai Thiên Địa Đan Điền, đã thành công lui thân, tốc độ nhanh chóng hút ra từ trong thân thể Phong Vân Vô Ngân, như lưu tinh quay xung quanh thân thể hắn.
Từ tình trạng hiện tại mà xem, Phong Vân Vô Ngân giống như trước khi đâm vào Nạp Lan Mãnh, một bộ dáng không có nửa điểm huyền khí ba động, giống như phế tài.
Chỉ có ba sứ giả Ngạo Hàn Tông ánh mắt cao minh mới rõ ràng, ngay khi Phong Vân Vô Ngân lấy cành cây làm kiếm, đâm ra một kích đánh thương Nạp Lan Mãnh, toàn thân rõ ràng phát ra năng lượng huyền khí tam phẩm ba động.
- Di? Thật kỳ quái! Tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân này, sau khi đánh bại đối thủ, lại hiện ra trạng thái không có huyền khí, đây là chuyện gì? Hắn rõ ràng mượn dùng lực lượng huyền khí tam phẩm mới thành công mạnh mẽ xuyên thủng vai phải Nạp Lan Mãnh!
Hai mắt trọng tài Đạt Hề cố gắng dò xét.
- Khí tức tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân này rất cổ quái, tạm thời không nói đến đó, chỉ vừa rồi nói đến một đâm phá đi kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, nhìn như cực kỳ bình thản, kỳ thực, chính là tìm được kẽ hở lớn nhất trong kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, phảng phất việc dễ như ăn cơm, một kích tùy ý liền thương nặng Nạp Lan Mãnh! Thậm chí ta căn bản không nhìn ra, tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân sử dụng kiếm pháp gì!
Ngược lại trọng tài họ Lý lại chú ý kiếm pháp của Phong Vân Vô Ngân!
- Không thích hợp! Một kiếm vừa rồi của tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân, cũng không có bất luận kết cấu gì, thật giống như người không rành vũ kỹ, ẩu đả đâm ra một kích... Thật kỳ lạ! Thật kỳ lạ!
Trọng tài họ Tây Môn vò đầu bứt tai:
- Nếu như nói hắn bằng vận khí đánh bậy đánh bạ phá kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, vậy thì có chút không phải... Thật quái dị!
Dưới lôi đài.
Tộc trưởng sáu đại gia tộc, thành viên, tất cả đều nín hơi.
Nói thật đi, bọn họ thực sự không ngờ, lúc này Phong Vân Vô Ngân sẽ yên lành đứng trên lôi đài, mà Nạp Lan Mãnh lại bị thương nặng bại lui! Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân chỉ dùng, một cành cây... Cành cây non nớt!
Đầu óc của mọi người, đều rơi vào trạng thái nửa liệt.
Tí tách! Tí tách!
Trên lôi đài, Nạp Lan Mãnh điên cuồng lui lại đến sát mép lôi đài, quỳ xuống một gối, tay trái chống trên mặt đất lôi đài, bên vai phải cắm một cành cây, máu tươi không ngừng hạ xuống từng giọt, trên mặt đất đã hội tụ thành một vũng máu nho nhỏ.
Trong đầu hắn lúc này loạn thành một đoàn, thực sự không thể tin được tất cả những gì vừa mới xảy ra.
Hắn muốn đứng lên, một lần nữa xông lên chém Phong Vân Vô Ngân thành phấn bụi, thế nhưng, trên cành cây mang theo huyền khí đâm thủng vai hắn, đã thẩm thấu vào kinh mạch hắn, khiến cho toàn thân hắn tê dại, hành động bất tiện.
Lạc... Lạc...
Trong yết hầu Nạp Lan Mãnh, rõ ràng vang lên tiếng vang kỳ dị, âm thanh cổ quái này, lỗn lộn đau đớn và phẫn nộ, cùng với một ít kinh khủng trong tiềm thức.
Phong Vân Vô Ngân dùng một kiếm đánh lui kẻ địch, thân hình hơi nhìn về phía phương hướng đài chủ tịch của Ngạo Hàn Tông.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook