• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bá Khí (3 Viewers)

  • Chương 1

Một tay hắn chăm chú ôm Phong Vân Vô Ngân vào trong lòng, trở tay trực tiếp rút trường kiếm bên hông ra, kiếm quang tràn ngập, hắn thuận thế đâm mũi kiếm từ phía sau vào thân thể, xuyên qua trái tim, thân thể bị đâm thủng.
Mũi kiếm xuyên thấu thân thể của Phong Vân Bách Thắng, dĩ nhiên trực tiếp đâm đến da thịt của Phong Vân Vô Ngân, mặc dù vết thương rất nông, thế nhưng vẫn có máu tươi chảy ra.
Máu tươi trên ngực Phong Vân Bách Thắng bắn tung tóe, văng vào trong vết thương nhợt nhạt cả Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy toàn thân nóng hổi vô cùng, trong đầu tựa hồ bị đột ngột nhét vào thứ gì đó.
- Hài nhi Vô Ngân, phụ thân đi!
Phong Vân Bách Thắng nhẹ nhàng đẩy ra Phong Vân Vô Ngân, sau đó thân thể mềm nhũn, ngã vào trên thi trể của Triệu Lâm Lâm, trước khi chết, khóe miệng hiện ra một tia hỗn loạn giữa áy náy và vui mừng, dáng tươi cười thật ấm áp.
Trong nháy mắt, phu thê Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm đều chết trong chủ điện chủ gia tộc!
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, sau gáy dường như bị nổi đên, ghé vào trên thi thể phụ mẫu điên cuồng hô khóc...
- Phụ thân! Mẫu thân! Tỉnh lại, tỉnh lại!
Tuy rằng hắn là người xuyên qua, thế nhưng loại cảm tình toát ra từ trong máu thịt này, đã xâm nhập sâu vào tim hắn.
- Được rồi, người phạm tội đã chết, chúng ta có thể an tâm phục mệnh với Ngạo Hàn Tông rồi!
- Phi! Ngoan cố, chết cũng đáng đời!
- Tự sát, chung quy vẫn tiện nghi cho bọn họ, nếu một mặt tiếp tục ngoan cố, ta chắc chắn tận tay đánh bọn họ thành tro bụi.
- Bại hoại!
...
Thi thể phu thê hai người Phong Vân Bách Thắng, Triệu Lâm Lâm còn chưa lạnh, đám người xung quanh đã bắt đầu há miệng châm chọc chửi rủa chế nhạo. Dường như, ngay cả đối với một đôi người chết, bọn họ cũng phải lăng nhục một phen.
“Là đám chó chết kia bức phụ mẫu ta phải tự tử! Kiếp trước ta là cô nhi, lúc xuyên qua, vẫn là cô nhi! Hận!”
Tiếng ong ong như đám ruồi bọ xung quanh, khiến trong lòng Phong Vân Vô Ngân tràn ngập hận ý! Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn từ trái sang phải, chầm chậm đảo qua dừng lại trên khuôn mặt những người đó, ngay cả người trong Phong Vân gia tộc, hắn cũng không buông tha nửa tấc.
Phong Vân Vô Ngân thấy rất tỉ mỉ, rất chăm chú, tựa hồ phải gắt gao nhớ kỹ bộ dáng của những người ở đây! Khắc vào trong trí nhớ của hắn.
Lúc này hắn giống như một con thú bị lâm vào cảnh khốn khó, nguyên bản trong con ngươi ngây thơ chất phát, lại nổi lên tơ máu màu đỏ tươi.
Đây, căn bản không phải là ánh mắt mà một nhi đồng mười tuổi nên có.
Đám người xung quanh, bất kể là ai tếp xúc đến ánh mắt Phong Vân Vô Ngân, sâu trong nội tâm đều nổi lên ý lạnh kỳ quái! Dĩ nhiên không dám đối mắt cùng Phong Vân Vô Ngân.
- Tôn nhi Vô Ngân của ta, cháu đi qua đây, từ hôm nay trở đi, gia gia sẽ chăm sóc cho cháu!
Phong Vân Mặc thổn thức thở dài, nhẹ nhàng vẫy Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này “Hạ lão thái” kia kêu lên một tiếng:
- Chờ một chút, lão huynh Phong Vân Mặc, phu thê Phong Vân Bách Thắng đã chết, tiểu oa nhi này tự nhiên không thể giữ được! Cần phải biết, dưỡng hổ vi hoạn, hôm nay liền để chúng ta diệt cỏ diệt tận gốc, kết thúc mọi chuyện.
Một lời vừa dứt, bốn phía tăng thêm hơn mười đạo sát khí dày đặc, tầng tầng lớp lớp, bao trùm tập kích về phía Phong Vân Vô Ngân.
Trong đó, bao gồm cả đám huynh đệ tỷ muội ruột thịt của Phong Vân Bách Thắng.
- Tiểu oa nhi này, cũng giết luôn đi!
Lão giả da mặt đỏ thẩm, đạm mạc nói.
- Tiểu oa nhi này, nhất định phải giết!
Bên ngoài chủ điện Phong Vân gia tộc, nhân vật cao tầng quần áo chỉnh tề đến từ năm gia tộc khác của Khâu Hác Thành đều hời hợt nói.
Diệt cỏ diệt tận gốc!
Ánh mắt tràn đầy oán độc kia của Phong Vân Vô Ngân, đã kích thích sát ý trong lòng bọn họ.
Phong Vân Vô Ngân thình lình kinh hãi. Đang bị tức giận cừu hận chiếm cứ đầy óc, rốt cuộc lúc này đột nhiên bị tình thế bất lợi đánh nát.
- Căn cứ ký ức thân thể này, đây chính là một thế giới mạnh được yếu thua. Thờ phụng luật rừng, ở đây không có pháp luật, tất cả pháp luật đều được thành lập trên nắm tay! Bọn họ muốn giết ta, chỉ bất quá vừa động ngón tay mà thôi.
- Làm sao ta có thể chết được? Vừa mới xuyên qua đến thế giới này, lẽ nào phải tiếp thu số phận tử vong?
- Không!
- Chờ một chút!
Phong Vân Mặc hoảng sợ vội vàng kêu lên:
- Các vị, con ta Phong Vân Bách Thắng, nhi tức ta Triệu Lâm Lâm đã tự sát tạ tội. Tôn nhi ta Phong Vân Vô Ngân còn nhỏ tuổi, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?
- Lão huynh Phong Vân Mặc, ngươi nhìn một chút, ánh mắt của tiểu oa nhi kia, oán độc, ngoan lệ đến cỡ nào. Mặc dù hắn nhìn người của Phong Vân gia tộc các ngươi, cũng là loại ánh mắt như vậy. Nói lời không dễ nghe, nếu như ngươi lưu lại một mạng cho hắn, chung quy là mầm tai họa! Ngày sau hắn tìm được cơ hội, ngươi không sợ hắn làm mưa làm gió, hủy đi căn cơ của Phong Vân gia tộc hay sao?
Một lão giả râu tóc bạc trắng nhưng thân thể cường tráng đứng ở bên cạnh cầm điều thuốc nói.
- Da Luật huynh đê, nói chuyện giật gân! Ăn ngay nói thật, hài nhi Vô Ngân căn cốt tầm thường, thiên phú tập võ chỉ lơ lỏng bình thường...
Phong Vân Mặc cố gắng biện giải. Hắn đã đáp ứng thỉnh cầu duy nhất của Phong Vân Bách Thắng trước khi chết, bảo toàn một mạng cho Phong Vân Vô Ngân. Ngày hôm nay nếu như Phong Vân Vô Ngân bị giết, lương tâm Phong Vân Mạc khó có thể yên bình.
- Không được, hôm nay oa nhi này hẳn phải chết!
Hạ lão thái kia híp mắt lại, trong đôi mắt ti hí, tản ra sát khí lạnh lùng.
- Phụ thân, làm sao phụ thân phải khổ sở làm trái ý tứ của mọi người như vậy?
Lúc này, trong đám người Phong Vân gia tộc, có một người nam tử trung niên phong độ, mặc áo trắng nho nhã đi ra:
- Ngũ đệ và đệ muội đã chết, Vô Ngân ở lại trên đời này, cũng là cô nhi bơ vơ, tại sao không để cho hắn sớm đi xuống phía dưới, để cho cả nhà bọn họ được đoàn tụ? Huống hồ, phụ thân, chúng ta có lòng bảo vệ Vô Ngân, cũng không đủ lực mà bảo vệ! Hôm nay nếu như Vô Ngân không chết, sáu đại gia tộc trong Khâu Hác Thành nhất định nổi nên tranh chấp, nói không chừng còn có thể kinh động Ngạo Hàn Tông, trả quá quá lớn, quá lớn!
Người đàn ông mặc đồ trắng này chính là con trưởng của Phong Vân Mặc, Phong Vân Sở. Thái độ làm người của Phong Vân Sở, giỏi về tâm kế, tu vi huyền khí đã đợt tới Hậu Thiên thất phẩm, tương đương với Phong Vân Mặc, ổn định đứng ở vị trí đệ nhị cao thủ trong Phong Vân gia tộc. Lời hắn nói, tự nhiên có chút trọng lượng.
- Đúng vậy! Giết đi!
- Giết đi!
Đám người Phong Vân gia tộc bắt đầu ồn ào kêu lên.
Phong Vân Mặc rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Ngân, lại nhìn một đám người sát khí dào dạt xung quanh. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Bá Chủ
  • Đang cập nhật..
Chương 31-35
Bá chủ thiên hạ
  • Phong Thần
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bá Y Thiên Hạ
  • Độc Cô Lãnh Giả

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom