Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Nhưng trước khi đi tìm khu rừng Hỏa Long Thụ, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ:
- Đám võ giả đi săn Thực Thi Ngốc Ưng kia đã bị chết quá nửa, không biết thi thể bọn chúng đã được xử lý chưa, nếu chưa được xử lý, ta có thểluyện hóa tất thi thể của bọn chúng, tăng thêm mấy phần huyền khí tu vi. Ngoài ra, có thể tìm kiếm trên thi thể bọn chúng, xem xem có kiếm được nạp giới hay bí kíp hay không.
Nghĩ vậy, Phong Vân Vô Ngân xếp bằng ngồi bên bờ sông, ăn một viên thịt viên được luyện hóa từ thi thể của bát phẩm hung thú, tăng thêm 200 cân lực lượng, nghỉ ngơi một lát rồi men theo bờ sông, vô cùng cẩn thận quay ngược trở lại khu rừng trung cấp Man Lực Quả.
Tới chạng vạng tối, Phong Vân Vô Ngân cuối cùng đã tới được khu rừng Man Lực Quả lúc này đã bị thiêu trụi, đưa mắt nhìn qua, khu vực này không hề có ai khác, mặt đất chất đầy thi thể của võ giả và thi thể của mấy chục con Thực Thi Ngốc Ưng bị thiêu cháy.
- A ha! Số ta quả nhiên không tồi, đám võ giả đó tuy đã chết, nhưng đồng bọn của bọn chúng không hề lo liệu hậu sự cho bọn chúng, để phơi xác ngoài đồng không mông quạnh, thật là đáng thương.
Phong Vân Vô Ngân liền bò lên.
Thực ra cũng không phải là những gã võ giả còn sống không đi xử lý tử thi, khí tức của tam đại cao thủ đã khiến bọn chúng sợ hãi tới mất mật, khi tamđại cao thủ chuẩn bị ra tay, ba cỗ sát khí điên cuồng tỏa ra, khiến bọn chúng suýt nữa suy sụp, bởi vậy khi tam đại cao thủ vừa rời đi, bọn chúng cũng không dám ở lại thêm một giây nào nữa, loạng choạng lê thân thể suy yếu bỏ chạy.
Phong Vân Vô Ngân khẽ đếm qua, trên mặt đất có 32 cỗ thi thể, tuy những thi thể này đã bị lạnh đi lâu rồi, huyền khí của thi thể cũng đã tiêu tán đi gần hết, nhưng may mà số lượng rất nhiều.
Phong Vân Vô Ngân ngồi xếp bằng giữa đống thi thể, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể, luyện hóa từng cỗ thi thể một.
Phong Vân Vô Ngân thi triển Thiên Địa Bá Khí Quyết, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể, luyện hóa 32 cỗ thi thể trên mặt đất, cũng có thểcoi như làm một việc tốt, xử lý thi thể thay cho người chết, không để thi thể của bọn chúng cuối cùng lại bị hung thú ăn mất.
Trong mỗi cỗ thi thể đều chỉ còn chứa một lượng huyền khí rất ít ỏi, sau khi bị Thiên Địa Đan Điền hấp thu hết, thi thể liền biến thành cát bụi hư vô.
Không bao lâu sau, 32 cỗ thi thể liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, bị Phong Vân Vô Ngân luyện hóa hết sạch. Phong Vân Vô Ngân mở to mắt, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền khẽ chấn động, dường như đã có cộng hưởng với linh hồn của hắn.,
- Ầm ầm ầm ầm!
Trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân vang lên những thanh âm khe khẽ vô cùng huyền diệu.
Hắn biết rằng, sau khi hấp thu huyền khí còn lưu lại trong 32 cỗ thi thể này, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền đã có dấu hiệu phân tách, nhưng vẫn còn cần tiếp tục tu luyện hoặc luyện hóa nhiều hơn nữa thi thể của võ giả thì mới có thể phân tách làm đôi, phá vỡ rào cản lục phẩm, đột phá lên thất phẩm.
Phong Vân Vô Ngân đứng lên, đưa mắt nhìn ra, dưới ánh trăng, chỉ thấy trên mặt đất chỉ còn lại 32 bộ y phục rách nát, ngoài ra không còn gì khác.
Không chỉ không có lấy một chiếc nạp giới mà ngay cả kim phiếu, đan dược hoặc là bí kíp đều hoàn toàn không có.
Điều đó khiến Phong Vân Vô Ngân vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ một lát thì cũng hiểu ra:
- Nhất định là những kẻ còn sống sót trước khi bỏ đi đã lục lọi một hồi, lấy đi hết tất cả những vật phẩm có giá trị rồi.
Thật là xui xẻo!
Thu hoạch duy nhất của Phong Vân Vô Ngân chính là luyện hóa đám thi thể đó, hấp thu được một phần huyền khí mà thôi. Hắn cũng không lưu lại thêm nữa, trong đầu hiện ra bản đồ khu rèn luyện dã ngoại, cước bộ như gió hướng về khu vực sinh trưởng Hỏa Long Thụ.
...
Ban đêm. Trăng sáng treo cao. Ở trong khu rèn luyện dã ngoại.
Rừng rậm cây cối chằng chịt. Vách đá vực sâu hiểm trở. Đầm lầy đầy chướng khí. Sa mạc cát bay mịt mù... Địa hình của khu rèn luyện dã ngoại vô cùng phức tạp, trong đó còn có không ít hung thú vô cùng hũng hãn, khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
Lúc này, trên một sườn núi cao, một gã nam tử cao gầy hai tay chắp sau lưng, mặt hướng về ánh trăng, lưng hắn đeo một thanh phương thiên họa kích dài tới ba mét, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt tràn ngập hận ý và sát cơ.
Chính là Tây Môn Thiên xếp thứ mười trong thập đại cao thủ của đám đệ tử kỳ cựu trong Nham Thạch Thành.
Phía sau Tây Môn Thiên có hai gã võ giả đang đứng, một nam một nữ, tuổi chừng hai lăm hai sáu, khí tức trầm vững, sắc mặt bình lặng như mặt nước giếng sâu, nhìn tinh thần khí độ của cả hai thì tu vi nhất định không hề yếu.
Nam tử lưng đeo một thanh trường kiếm, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, cả người toát ra một loại kiếm khí sắc bén.
Nữ tử dung mạo kiều diễm, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lùng, hông đeo một thanh loan đao. Người lạnh, đao càng lạnh, lạnh thấu tâm can, giống như không gian xung quanh đều đang tràn ngập tuyết trắng mù trời, nếu có người lại gần sẽ bị đông cứng.
- Vị Ương Nghị, Lãnh Như Sương.
Tây Môn Thiên cất tiếng nói, thanh âm tràn ngập nộ ý:
- Các ngươi biết ta triệu các ngươi tới có mục đích gì chứ?
- Như Sương không biết.
Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng ánh mắt không chút biểu cảm, đáp:
- Như Sương chỉ biết Tây Môn Thiên đại nhân đối với chúng ta ân trọng như núi, trong khi tu luyện võ đạo thường xuyên chỉ dạy, mỗi tháng đều cấpđan dược cho chúng ta tu luyện, ngay cả chiêu thức mạnh nhất của chúng ta cũng là do Tây Môn Thiên đại nhân tặng bí kíp cho chúng ta. Bởi vậy, bất luận Tây Môn Thiên đại nhân bảo chúng ta làm gì, chúng ta đều không tiếc tính mạng làm tốt việc đó.
- Tây Môn Thiên đại nhân, xin hãy nói thẳng.
Nam tử có tên Vị Ương Nghị lên tiếng nói.
- Rất tốt, các ngươi không quên ân tình của ta với các ngươi, lúc nào cũng muốn báo đáp, ta cảm thấy rất được an ủi, cũng không uổng một phen khổ tâm vun trồng của ta.
Tây Môn Thiên gật đầu:
- Nghe đây, trong số người mới lần này, kẻ có thực lực mạnh nhất Phong Vân Vô Ngân đang ở trong khu rèn luyện dã ngoại, hắn gan to bằng trời, dám đắc tội với Da Luật Hồng đại nhân, rồi lại đắc tội với Long Bá Thiên. Hiện tại Long Bá Thiên thuê ta bắt sống tên Phong Vân Vô Ngân này, giá là một quyền huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp. Khu rèn luyện dã ngoại rộng lớn vô cùng, tên Phong Vân Vô Ngân kia lại vô cùng giảo hoạt, một mình ta truy bắt hắn e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, bởi vậy, gọi các ngươi tới, ba chúng ta chia nhau truy tìm tên tiểu tử đó. Mấy ngày trước, khi Phong Vân Vô Ngân đánh bại Đường Thanh tại trường tỷ thí các ngươi cũng đã nhìn thấy, diện mạo của hắn các ngươi vẫn nhớ chứ?
- Dạ, chúng ta nhớ diện mạo của Phong Vân Vô Ngân, nếu gặp lại nhất định sẽ nhận ra.
Lãnh Như Sương gật đầu đáp:
- Tây Môn đại nhân, thì ra chỉ vì việc nhỏ này. Xin hãy yên tâm, ngoài việc tu luyện Thất Toàn Trảm ra, ta còn tu luyện một môn bí kíp có tên Thiên ThịĐịa Thính Đại Pháp, có thể thăm dò được mọi động tĩnh trong phạm vi 100 dặm. Phong Vân Vô Ngân dường như có tu vi hậu thiên huyền khí lục phẩm, với tu vi cảnh giới đó mà có thể tiến sâu vào trong khu rèn luyện dã ngoại, hắn là người đầu tiên. Khí tức cảnh giới yếu ớt đó không khó đểnhận ra, chỉ cần hắn xuất hiện trong phạm vi 100 dặm quanh ta, ta nhất định có thể bắt sống giao cho Tây Môn đại nhân.
- Ừ, rất tốt.
Tây Môn Thiên gật đầu, rồi sắc mặt hắn hơi có chút ngưng trọng:
- Nhưng các ngươi nhớ kỹ, không được coi thường tên Phong Vân Vô Ngân này. Ta và hắn đã từng gặp mặt, hắn có thể trốn thoát khỏi cảnh giới áp chế của ta, còn có thể chống lại được một chiêu lôi điện công kích của ta, cũng là một nhân vật không tầm thường, xứng đáng là kẻ số 1 trong đám người mới. Hơn nữa... Hắn tựa hồ đã lãnh ngộ ra kiếm ý.
- Ồ? Kiếm ý?
Ánh mắt Vị Ương Nghị lộ ra chiến ý lẫm liệt, trường kiếm sau lưng cũng kêu lên ong ong như thể muốn bay ra khỏi vỏ.
Tây Môn đại nhân, nếu hắn thực sự lãnh ngộ ra kiếm ý, ta quả thực rất muốn lập tức gặp hắn.
- Vị Ương Nghị, Lãnh Như Sương, các ngươi đã đạt tới cửu phẩm sơ kỳ, thiên phú ở trong Nham Thạch Thành này phần lớn võ giả đều không thểsánh được, một người đã lãnh ngộ ra ba phần kiếm ý, một người đã lãnh ngộ ra ba phần đao ý, lực chiến đấu vô cùng cường hãn. Ngoài những gã lão gia hỏa thập phẩm cảnh giới và thập đại cao thủ như chúng ta ra, ở trong Nham Thạch Thành đã rất khó có võ giả có thể sánh được với các ngươi. Ta tin rằng chỉ cần các ngươi không quá coi thường Phong Vân Vô Ngân, đương nhiên sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Được rồi, chúng ta chia làm ba hướng, ngày đêm truy đuổi tên tiểu tử đó.
- Dạ!
Vừa nói xong, ba đạo thân ảnh liền nhanh chóng xuống núi, nhẹ như làn khói, nhanh như ma quỷ.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Đám võ giả đi săn Thực Thi Ngốc Ưng kia đã bị chết quá nửa, không biết thi thể bọn chúng đã được xử lý chưa, nếu chưa được xử lý, ta có thểluyện hóa tất thi thể của bọn chúng, tăng thêm mấy phần huyền khí tu vi. Ngoài ra, có thể tìm kiếm trên thi thể bọn chúng, xem xem có kiếm được nạp giới hay bí kíp hay không.
Nghĩ vậy, Phong Vân Vô Ngân xếp bằng ngồi bên bờ sông, ăn một viên thịt viên được luyện hóa từ thi thể của bát phẩm hung thú, tăng thêm 200 cân lực lượng, nghỉ ngơi một lát rồi men theo bờ sông, vô cùng cẩn thận quay ngược trở lại khu rừng trung cấp Man Lực Quả.
Tới chạng vạng tối, Phong Vân Vô Ngân cuối cùng đã tới được khu rừng Man Lực Quả lúc này đã bị thiêu trụi, đưa mắt nhìn qua, khu vực này không hề có ai khác, mặt đất chất đầy thi thể của võ giả và thi thể của mấy chục con Thực Thi Ngốc Ưng bị thiêu cháy.
- A ha! Số ta quả nhiên không tồi, đám võ giả đó tuy đã chết, nhưng đồng bọn của bọn chúng không hề lo liệu hậu sự cho bọn chúng, để phơi xác ngoài đồng không mông quạnh, thật là đáng thương.
Phong Vân Vô Ngân liền bò lên.
Thực ra cũng không phải là những gã võ giả còn sống không đi xử lý tử thi, khí tức của tam đại cao thủ đã khiến bọn chúng sợ hãi tới mất mật, khi tamđại cao thủ chuẩn bị ra tay, ba cỗ sát khí điên cuồng tỏa ra, khiến bọn chúng suýt nữa suy sụp, bởi vậy khi tam đại cao thủ vừa rời đi, bọn chúng cũng không dám ở lại thêm một giây nào nữa, loạng choạng lê thân thể suy yếu bỏ chạy.
Phong Vân Vô Ngân khẽ đếm qua, trên mặt đất có 32 cỗ thi thể, tuy những thi thể này đã bị lạnh đi lâu rồi, huyền khí của thi thể cũng đã tiêu tán đi gần hết, nhưng may mà số lượng rất nhiều.
Phong Vân Vô Ngân ngồi xếp bằng giữa đống thi thể, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể, luyện hóa từng cỗ thi thể một.
Phong Vân Vô Ngân thi triển Thiên Địa Bá Khí Quyết, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể, luyện hóa 32 cỗ thi thể trên mặt đất, cũng có thểcoi như làm một việc tốt, xử lý thi thể thay cho người chết, không để thi thể của bọn chúng cuối cùng lại bị hung thú ăn mất.
Trong mỗi cỗ thi thể đều chỉ còn chứa một lượng huyền khí rất ít ỏi, sau khi bị Thiên Địa Đan Điền hấp thu hết, thi thể liền biến thành cát bụi hư vô.
Không bao lâu sau, 32 cỗ thi thể liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, bị Phong Vân Vô Ngân luyện hóa hết sạch. Phong Vân Vô Ngân mở to mắt, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền khẽ chấn động, dường như đã có cộng hưởng với linh hồn của hắn.,
- Ầm ầm ầm ầm!
Trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân vang lên những thanh âm khe khẽ vô cùng huyền diệu.
Hắn biết rằng, sau khi hấp thu huyền khí còn lưu lại trong 32 cỗ thi thể này, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền đã có dấu hiệu phân tách, nhưng vẫn còn cần tiếp tục tu luyện hoặc luyện hóa nhiều hơn nữa thi thể của võ giả thì mới có thể phân tách làm đôi, phá vỡ rào cản lục phẩm, đột phá lên thất phẩm.
Phong Vân Vô Ngân đứng lên, đưa mắt nhìn ra, dưới ánh trăng, chỉ thấy trên mặt đất chỉ còn lại 32 bộ y phục rách nát, ngoài ra không còn gì khác.
Không chỉ không có lấy một chiếc nạp giới mà ngay cả kim phiếu, đan dược hoặc là bí kíp đều hoàn toàn không có.
Điều đó khiến Phong Vân Vô Ngân vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ một lát thì cũng hiểu ra:
- Nhất định là những kẻ còn sống sót trước khi bỏ đi đã lục lọi một hồi, lấy đi hết tất cả những vật phẩm có giá trị rồi.
Thật là xui xẻo!
Thu hoạch duy nhất của Phong Vân Vô Ngân chính là luyện hóa đám thi thể đó, hấp thu được một phần huyền khí mà thôi. Hắn cũng không lưu lại thêm nữa, trong đầu hiện ra bản đồ khu rèn luyện dã ngoại, cước bộ như gió hướng về khu vực sinh trưởng Hỏa Long Thụ.
...
Ban đêm. Trăng sáng treo cao. Ở trong khu rèn luyện dã ngoại.
Rừng rậm cây cối chằng chịt. Vách đá vực sâu hiểm trở. Đầm lầy đầy chướng khí. Sa mạc cát bay mịt mù... Địa hình của khu rèn luyện dã ngoại vô cùng phức tạp, trong đó còn có không ít hung thú vô cùng hũng hãn, khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
Lúc này, trên một sườn núi cao, một gã nam tử cao gầy hai tay chắp sau lưng, mặt hướng về ánh trăng, lưng hắn đeo một thanh phương thiên họa kích dài tới ba mét, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt tràn ngập hận ý và sát cơ.
Chính là Tây Môn Thiên xếp thứ mười trong thập đại cao thủ của đám đệ tử kỳ cựu trong Nham Thạch Thành.
Phía sau Tây Môn Thiên có hai gã võ giả đang đứng, một nam một nữ, tuổi chừng hai lăm hai sáu, khí tức trầm vững, sắc mặt bình lặng như mặt nước giếng sâu, nhìn tinh thần khí độ của cả hai thì tu vi nhất định không hề yếu.
Nam tử lưng đeo một thanh trường kiếm, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, cả người toát ra một loại kiếm khí sắc bén.
Nữ tử dung mạo kiều diễm, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lùng, hông đeo một thanh loan đao. Người lạnh, đao càng lạnh, lạnh thấu tâm can, giống như không gian xung quanh đều đang tràn ngập tuyết trắng mù trời, nếu có người lại gần sẽ bị đông cứng.
- Vị Ương Nghị, Lãnh Như Sương.
Tây Môn Thiên cất tiếng nói, thanh âm tràn ngập nộ ý:
- Các ngươi biết ta triệu các ngươi tới có mục đích gì chứ?
- Như Sương không biết.
Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng ánh mắt không chút biểu cảm, đáp:
- Như Sương chỉ biết Tây Môn Thiên đại nhân đối với chúng ta ân trọng như núi, trong khi tu luyện võ đạo thường xuyên chỉ dạy, mỗi tháng đều cấpđan dược cho chúng ta tu luyện, ngay cả chiêu thức mạnh nhất của chúng ta cũng là do Tây Môn Thiên đại nhân tặng bí kíp cho chúng ta. Bởi vậy, bất luận Tây Môn Thiên đại nhân bảo chúng ta làm gì, chúng ta đều không tiếc tính mạng làm tốt việc đó.
- Tây Môn Thiên đại nhân, xin hãy nói thẳng.
Nam tử có tên Vị Ương Nghị lên tiếng nói.
- Rất tốt, các ngươi không quên ân tình của ta với các ngươi, lúc nào cũng muốn báo đáp, ta cảm thấy rất được an ủi, cũng không uổng một phen khổ tâm vun trồng của ta.
Tây Môn Thiên gật đầu:
- Nghe đây, trong số người mới lần này, kẻ có thực lực mạnh nhất Phong Vân Vô Ngân đang ở trong khu rèn luyện dã ngoại, hắn gan to bằng trời, dám đắc tội với Da Luật Hồng đại nhân, rồi lại đắc tội với Long Bá Thiên. Hiện tại Long Bá Thiên thuê ta bắt sống tên Phong Vân Vô Ngân này, giá là một quyền huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp. Khu rèn luyện dã ngoại rộng lớn vô cùng, tên Phong Vân Vô Ngân kia lại vô cùng giảo hoạt, một mình ta truy bắt hắn e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, bởi vậy, gọi các ngươi tới, ba chúng ta chia nhau truy tìm tên tiểu tử đó. Mấy ngày trước, khi Phong Vân Vô Ngân đánh bại Đường Thanh tại trường tỷ thí các ngươi cũng đã nhìn thấy, diện mạo của hắn các ngươi vẫn nhớ chứ?
- Dạ, chúng ta nhớ diện mạo của Phong Vân Vô Ngân, nếu gặp lại nhất định sẽ nhận ra.
Lãnh Như Sương gật đầu đáp:
- Tây Môn đại nhân, thì ra chỉ vì việc nhỏ này. Xin hãy yên tâm, ngoài việc tu luyện Thất Toàn Trảm ra, ta còn tu luyện một môn bí kíp có tên Thiên ThịĐịa Thính Đại Pháp, có thể thăm dò được mọi động tĩnh trong phạm vi 100 dặm. Phong Vân Vô Ngân dường như có tu vi hậu thiên huyền khí lục phẩm, với tu vi cảnh giới đó mà có thể tiến sâu vào trong khu rèn luyện dã ngoại, hắn là người đầu tiên. Khí tức cảnh giới yếu ớt đó không khó đểnhận ra, chỉ cần hắn xuất hiện trong phạm vi 100 dặm quanh ta, ta nhất định có thể bắt sống giao cho Tây Môn đại nhân.
- Ừ, rất tốt.
Tây Môn Thiên gật đầu, rồi sắc mặt hắn hơi có chút ngưng trọng:
- Nhưng các ngươi nhớ kỹ, không được coi thường tên Phong Vân Vô Ngân này. Ta và hắn đã từng gặp mặt, hắn có thể trốn thoát khỏi cảnh giới áp chế của ta, còn có thể chống lại được một chiêu lôi điện công kích của ta, cũng là một nhân vật không tầm thường, xứng đáng là kẻ số 1 trong đám người mới. Hơn nữa... Hắn tựa hồ đã lãnh ngộ ra kiếm ý.
- Ồ? Kiếm ý?
Ánh mắt Vị Ương Nghị lộ ra chiến ý lẫm liệt, trường kiếm sau lưng cũng kêu lên ong ong như thể muốn bay ra khỏi vỏ.
Tây Môn đại nhân, nếu hắn thực sự lãnh ngộ ra kiếm ý, ta quả thực rất muốn lập tức gặp hắn.
- Vị Ương Nghị, Lãnh Như Sương, các ngươi đã đạt tới cửu phẩm sơ kỳ, thiên phú ở trong Nham Thạch Thành này phần lớn võ giả đều không thểsánh được, một người đã lãnh ngộ ra ba phần kiếm ý, một người đã lãnh ngộ ra ba phần đao ý, lực chiến đấu vô cùng cường hãn. Ngoài những gã lão gia hỏa thập phẩm cảnh giới và thập đại cao thủ như chúng ta ra, ở trong Nham Thạch Thành đã rất khó có võ giả có thể sánh được với các ngươi. Ta tin rằng chỉ cần các ngươi không quá coi thường Phong Vân Vô Ngân, đương nhiên sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Được rồi, chúng ta chia làm ba hướng, ngày đêm truy đuổi tên tiểu tử đó.
- Dạ!
Vừa nói xong, ba đạo thân ảnh liền nhanh chóng xuống núi, nhẹ như làn khói, nhanh như ma quỷ.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook