Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Lòng do dự nàng mù sợ cưới
“Nàng nhớ ta, đúng không?” Long Nhị xoa đầu Cư Mộc Nhi, rất vui mừng khi thấy nàng chủ động thể hiện nhớ thương mình.
Cư Mộc Nhi phối hợp gật đầu. Phải cho Nhị gia mặt mũi, điều này cô hiểu rõ.
Nhưng Long Nhị cũng được voi đòi tiên. Hắn hỏi: “Nhớ thế nào cơ? Nói gia nghe một chút.”
Nhớ thế nào cũng phải bẩm báo?
Cư Mộc Nhi tập trung suy nghĩ, sau đó nhoẻn miệng cười, thong thả nói: “Chính là, lúc bước đi, mò trượng trúc cũng nghĩ đến Nhị gia thích trượng trúc…”
Đây có phải là đáp án phá đám không?
Long Nhị chưa kịp đen mặt, Cư Mộc Nhi đã nói tiếp: “Lúc bố ta uống rượu, ta cũng sẽ nhớ đến, rằng không biết Nhị gia đang đi xã giao ở lâu nào, có khi nào uống nhiều quá không về được? Lúc đánh đàn cũng nhớ, không biết đàn Nhị gia nghe khúc nhạc, có thể khiến Nhị gia vui mừng không?”
Cái này mà là nhớ hắn? Đây rõ ràng không phải là nhớ hắn, mà nhớ khuyết điểm của hắn, nói thế này thà không có còn hơn.
Long Nhị bóp mặt nàng: “Lại làm loạn với gia à?”
Cư Mộc Nhi giấu đầu vào ngực hắn, kêu lên: “Nhị gia hỏi vậy mà.”
“Gia quy thứ nhất: không được châm chọc gia. Nàng nhớ rõ chưa?” Long Nhị đẩy đầu nàng ra, cố ý tính sổ.
Hóa ra đó là gia quy thứ nhất? Cư Mộc Nhi cười, lại hỏi: “Thứ hai là gì?”
“Điều thứ hai là không được phép làm gia buồn bực.”
Cư Mộc Nhi không nhịn được, cười thành tiếng. Nếu phạm phải điều thứ hai, tức là cũng phạm phải điều đầu tiên, vậy thì sao giờ?”
Long Nhị nhìn nàng cười thoải mái, tự nhiên cũng muốn cười. Hắn sờ vành tai Cư Mộc Nhi: “Gia định gia quy như vậy khiến nàng vui mừng?”
Cư Mộc Nhi cười: “Ta cũng muốn có gia quy.”
“Như thế nào?”
“Điều thứ nhất, không được véo tai.” Cư Mộc Nhi cười, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác. Điều thứ nhất, đừng tốt với ta như vậy. Điều thứ hai, đừng tốt với ta như vậy, điều thứ ba, đừng tốt với ta như vậy…
Long Nhị không nghe được tiếng lòng nàng, vô cùng bất mãn với quy định không được sờ tai này: “Gia quy này phạm vào gia quy thứ hai của gia rồi, gia không cho phép.”
“Gia quy thứ ba là gì?”
“Gia nói là phải nghe.”
“Điều thứ tư?”
“Không được phép làm chuyện khiến gia mất hứng.”
Cư Mộc Nhi cười ha ha, Long Nhị cũng cười nhưng vẫn cứ nói thêm: “Nếu phạm gia quy, gia pháp sẽ hầu hạ đấy.”
Cư Mộc Nhi ngọt ngào đáp lại: “Mộc Nhi gan bé, sợ nhất gia pháp, không dám có ý nghĩ vi phạm gia quy.”
Nàng cười đến hồng cả hai má, nhìn rất đẹp, đôi mắt long lanh. Long Nhị chợt nhớ tới đêm hôm ấy, nàng nhu thuận dựa vào lòng hắn, đôi môi của nàng thật mềm mại ngọt ngào.
Hắn không nhịn được, lại nâng mặt nàng lên, khẽ chạm vào bờ môi ấy. Cư Mộc Nhi ngừng cười, nóng hết cả mặt.
Sự xấu hổ của nàng lại khiến hắn mỉm cười. Môi hắn chạm lên môi nàng, khẽ khàng nói: “Hôn ta một chút.”
Mặt của Cư Mộc Nhi đã nóng bừng lên rồi, nhưng nàng vẫn khẽ ngẩng đầu, ấn môi mình lên môi hắn. Có điều nàng ngượng quá, cuối cùng lại lùi về phía sau một chút.
Long Nhị định trêu nàng một chút, để nàng ngượng ngùng xong thì lại hôn, không ngờ nàng lại nghe lời như vậy. Hắn mừng rỡ, rồi lại ủ dột đứng lên: “Rốt cuộc là ai định ra cái chuyện trước khi cưới không được gặp nhau?”
Cư Mộc Nhi nghe hắn nói mà cười rộ lên. Long Nhị lại cúi xuống hôn nàng, dừng lại ngay đôi môi ấy: “Cười cái gì mà cười, ta thấy nàng nhớ ta quá, sợ nàng khổ cực.”
Cư Mộc Nhi nghe xong càng muốn cười, nhưng một khắc sau, Long Nhị đã hôn nàng thật sâu. Nàng cười không nổi nên vòng tay qua cổ hắn. Đầu lưỡi Long Nhị tiến vào, dây dưa chiếm hữu, nếm ngon nếm ngọt, động tình động tâm, bỗng nghe tiếng người đánh xe hô lên: “Nhị gia, đến quán rượu rồi.”
Long Nhị đang tập trung, không muốn dừng lại, nhưng có người gõ mạnh vào cửa xe. Tiếng Cư phụ vang lên: “Nhị gia đến à?”
Long Nhị đờ người. Cư Mộc Nhi nói: “Đúng rồi, cha ta.”
“Ta biết là cha nàng.” Long Nhị hoàn toàn tức giận, chỉ hận không thể nhảy thẳng đến cuộc sống sau khi thành thân. Đến lúc đó, hắn sẽ giữ nàng trong phòng mình, muốn gần gũi là gần gũi, xem còn ai dám đến tận cửa phòng hắn quấy rối.
Cư Mộc Nhi đẩy đẩy hắn. Long Nhị thở dài, chỉ tiếc bây giờ vẫn còn hai tháng nữa mới đến thwofi gian thành thân. Hắn không tình nguyện mà mở cửa xe.
Cư phụ phấn chấn hô lên: “Nhị gia, cậu đến rồi à?”
Long Nhị trả lời một tiếng. Cư phụ quay đầu, lại thấy Cư Mộc Nhi cũng trong xe, ông hơi kinh ngạc: “A, Mộc Nhi, con cũng đến.”
Cư Mộc Nhi thở dài: “Bố ơi, không phải con đến, mà là con về.”
“Ừ, đúng rồi, ý bố là con đã về. Tại sao lại đi cùng Nhị gia?”
Long Nhị nhảy xuống xe, quay người ôm Cư Mộc Nhi xuống, trả lời: “Ta gặp nàng trên đường, thuận tiện đưa nàng về đây.”
Cư phụ gật đầu: “Vậy thì thật đa tạ Nhị gia. Nhị gia mau vào nhà ngồi. Nhị gia đến đây có việc gì?”
Có việc gì? Long Nhị sửng sốt. Không phải hắn vừa nói tiễn Mộc Nhi về đây sao? Việc gì là việc gì chứ?
Cư phụ nhìn Long Nhị đang hoang mang, có vẻ không hiểu rõ câu hỏi, thế là cũng thấy nhức đầu, hoang mang theo: “Không phải Nhị gia nói tiện đường sao? Vậy thì phải đến đây có việc, thuận tiện đưa Mộc Nhi về chứ?”
Long Nhị đơ mặt. Hắn hiểu Cư phụ không có ý đâm thọt, nhưng mấy câu này chẳng đáng yêu chút nào. Hắn đưa Mộc Nhi về, không phải thuận tiện thì thế nào? Hắn thích đưa Mộc Nhi về, cần gì phải có thêm việc khác?
Cư Mộc Nhi nghe đoạn hội thoại của hai người này mà thở dài trong lòng, nàng nói: “Bố, Nhị gia muốn đến đây mua rượu nhà mình. Sắp đến năm mới, cũng cần chuẩn bị rượu, quán rượu nhà mình lại có tiếng tốt nên Nhị gia nghe danh mới tìm đến.”
“À, đúng đúng, rượu của nhà ta rất được. Năm nay ta làm người trong thành bực, cuối năm vẫn chưa được cung cấp rượu cho tửu lâu nào, Nhị gia qua đây rất đúng lúc. Mua cái gì mà mua, Nhị gia thích gì cứ lấy.” Cư phụ vừa nghe rượu nhà mình được tâng bốc, cao hứng khoa chân múa tay, nói liên mồm, “Nhị gia mau vào ngồi đi, ta mang rượu cho Nhị gia chọn.” Nói xong, ông chạy vụt vào trong nhà.
Long Nhị vào thong thả trong cùng Cư Mộc Nhi, hắn kề tai nàng nói nhỏ: “Ta nghe danh mới tìm đến? Đi mua rượu?”
“Ừ, Nhị gia đừng khách khí. Rượu nhà ta rất ngon.” Cư Mộc Nhi gật đầu, cứ như có chuyện đó thật. Long Nhị thật muốn véo tai nàng.
Hai người vào quán rượu. Long Nhị định nói với Cư phụ rằng hắn không có thời gian nên về trước, quay đầu đã thấy gã sai vặt xách rượu ra. Không cần hắn đi tìm, Cư phụ chạy lại: “Được rồi, con gái, ta nhớ ra rồi. Bạn của nhạc công họ Tiền đến tìm con, bố nói con không ở nhà. Anh ta bảo muốn mượn cầm phổ của con xem, bố không cho cầm về nhưng để anh ta xem trong phòng con, chắc vẫn còn ở đó.”
“Đàn ông?” Long Nhị chớp mắt, nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.
“Đúng thế.” Cư phụ gật đầu. Trước kia Tiền Giang Nghĩa có quen Cư Mộc Nhi, bạn bè chơi nhạc bọn họ thường xuyên qua lại với nhau. Vì thế khi anh ta bảo muốn xem cầm phổ, ông để anh ta vào. Con gái không ở nhà, cũng không có chuyện một nam một nữ chung phòng không hợp lễ nghi, Cư phụ cảm thấy mình làm vậy không có vấn đề gì.
Long Nhị nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cư phụ, cảm thấy nghẹn một ngực oán khí. Xem ra hắn phải tìm cơ hội trò chuyện cẩn thận với ông nhạc phụ tính tình quá mức “hào hiệp” này một chút mới được, để ông biết một vấn đề nghiêm túc, rằng ngoài vị hôn phu ra, bất kỳ người đàn ông nào cũng không được bước chân vào tiểu viện của Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi nghe bố nói xong, gật đầu: “Con đến cầm thất xem sao.”
“Bố đưa con đi.” Ông nhanh chóng nói, quay sang nhìn Long Nhị, “Nhị gia cứ ngồi đây, ta bảo người mang rượu ra, nhanh thôi.”
Long Nhị tức muốn chết, cố gắng kiềm chế ý muốn xông vào ông bố định để con rể ngồi ngoài và dẫn con gái mình vào tiểu viện gặp người đàn ông khác. Nhạc phụ à, ông thật sự thấy không vấn đề gì sao?
Long Nhị âm thầm mặc niệm trong lòng ba lần: Ông ấy là nhạc phụ, ông ấy là nhạc phụ, ông ấy là nhạc phụ.
Sau đó hít sau, khẽ mỉm cười nói: “Con đi cùng Mộc Nhi thôi, bố cứ làm việc của mình đi,” vừa nói hắn vừa đỡ cánh tay Cư Mộc Nhi, đưa nàng vào hậu viện.
Cư phụ cũng không thấy hành vi này có vấn đề gì, chỉ nói: “Để ta chọn rượu cho cậu. Ta chọn chắc chắn ngon hơn tiểu nhị.” Nói xong, lại chạy đi nhanh như chớp.
Long Nhị nhìn bóng lưng của ông, không nói gì, đưa Mộc Nhi vào hậu viện, nhưng vẫn cứ phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhạc phụ đại nhân, ngài thật là đáng yêu.”
Cư Mộc Nhi cười, gật đầu: “Nếu bố ta nghe được Nhị gia khen mình, nhất định ông sẽ rất vui mừng.”
“Nàng lại chê cười ta chứ gì?” Long Nhị nắn mặt nàng, “Khi về ta sẽ chuẩn bị một đại gia pháp, chờ nàng qua cửa rồi, ngày nào ta cũng dùng.”
Cư Mộc Nhi cười hì hì kêu oan, hai người nhanh chóng đến cửa cầm thất.
Trong cầm thất, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang chăm chú lật giở cầm phổ, nghe thấy động tĩnh vội ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Cư Mộc Nhi đi cùng một người đàn ông, người này thi lễ: “Cư cô nương, cô đã về,” sau đó quay sang, “Công tử có lễ, tại hạ là Tiền Giang Nghĩa.”
Long Nhị gật đầu, chào lại. Cư Mộc Nhi giới thiệu hai người với nhau.
Vừa nghe đây là Long Nhị gia, Tiền Giang Nghĩa đã hiểu, lại thi lễ chào hỏi. Tiền Giang Nghĩa này vốn là một người bạn nhạc công của Cư Mộc Nhi, có tài đánh đàn xuất chúng, dạy không ít học sinh, tự mình mở một quán cầm nghệ, đặt tên “Nhã Âm Các”, có chút tiếng tăm ở kinh thành.
Long Nhị thấy không ổn. Hắn không hiểu âm luật, cũng không đánh gia được tài đánh đàn của nhạc công, hoàn toàn không có hứng thú. Có điều người đàn ông này không tự xem cầm phổ nhà mình, chạy sang xem của Cư Mộc Nhi nhà hắn làm gì?
Chiếu theo quan điểm “người một nhà” của Long Nhị gia mà nói, Cư Mộc Nhi là của hắn, cái gì của Cư Mộc Nhi cũng là của hắn. Tuy rằng mắt Cư Mộc Nhi không nhìn được, nhưng cầm phổ vẫn là của nàng, nàng lại chính là của hắn, người khác động cái gì mà động!
Tiền Giang Nghĩa thấy sắc mặt Nhị gia không ổn, cảm thấy cũng hơi xấu hổ. Có điều anh ta vẫn nói với Cư Mộc Nhi rằng mình muốn mượn cầm phổ này về xem, có vài phần anh ta không có nên muốn mượn chép, chép xong sẽ trả lại nguyên vẹn.
Long Nhị cố tình không nói chuyện, Cư Mộc Nhi lại hào phóng đồng ý.
Tiền Giang Nghĩa vô cùng vui mừng, lại chọn vài đề tài về cầm để chuyện trò với Cư Mộc Nhi. Long Nhị ngồi một bên nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Tiền Giang Nghĩa chăm chú. Thế là Tiền Giang Nghĩa phải nói ngắn gọn, những chuyện muốn nói cũng không nói nữa, lấy mấy quyển cầm phổ chọn được rồi đọc tên sách cho Cư Mộc Nhi.
Long Nhị thì mặc kệ. Hắn gọi hộ vệ, bảo cầm bút mực, ghi lại tất cả những tên sách mà Tiền Giang Nghĩa muốn mượn, bao giờ trả cũng phải trả cho đúng.
Tiền Giang Nghĩa hơi luống cuống. Long Nhị mỉm cười với anh ta: “Tiền công tử thông cảm. Đã là đồ sưu tầm thì cũng là hiếm có khó tìm. Mộc Nhi nhà ta yêu cầm như mạng, hôm nay không nhìn được, cũng không biết Tiền công tử lấy bản nào đi. Ta đành làm người xấu, ghi lại tất cả cẩn thận. Công tử cứ mượn rồi trả, mọi người không bị ảnh hưởng hòa khí, anh nói đúng không?”
Tiền Giang Nghĩa ngại ngùng bảo phải, đưa sách cho hộ vệ ghi lại đầy đủ rồi nhanh chóng cáo từ.
Cư Mộc Nhi tiễn anh ta về, tuy mỉm cười nhưng trong lòng đã có tính toán.
Hôm nay, hoa nương tò mò chuyện tuyệt thế cầm phổ, ở đây lại trùng hợp có người đến lục ngăn cầm phổ của nàng. Người ta muốn nàng chơi cầm thì nàng chơi, người ta muốn mượn cầm phổ thì nàng cho mượn, bởi vì nàng biết giả ngu cũng không thể giả ngu quá. Có điều nàng cũng chắc chắn rằng, bản thân giả ngu không giống rồi.
Cư Mộc Nhi thấy nghèn nghẹn. Từ khi mắt nàng mù, bệnh đa nghi của nàng mỗi lúc một nặng.
Long Nhị cầm tay nàng, ủ cho nó ấm lại. Từ khi tiếp xúc với Nhị gia, nàng thấy mình được là chính mình. Không thể nhẫn nhịn, vừa làm càn vừa giảo hoạt.
Thời gian hôn lễ càng lúc càng gần, thế nhưng nàng lại càng lúc càng do dự.
Trong lòng nàng có bí mật, nàng có thể gả cho hắn sao?
Cư Mộc Nhi phối hợp gật đầu. Phải cho Nhị gia mặt mũi, điều này cô hiểu rõ.
Nhưng Long Nhị cũng được voi đòi tiên. Hắn hỏi: “Nhớ thế nào cơ? Nói gia nghe một chút.”
Nhớ thế nào cũng phải bẩm báo?
Cư Mộc Nhi tập trung suy nghĩ, sau đó nhoẻn miệng cười, thong thả nói: “Chính là, lúc bước đi, mò trượng trúc cũng nghĩ đến Nhị gia thích trượng trúc…”
Đây có phải là đáp án phá đám không?
Long Nhị chưa kịp đen mặt, Cư Mộc Nhi đã nói tiếp: “Lúc bố ta uống rượu, ta cũng sẽ nhớ đến, rằng không biết Nhị gia đang đi xã giao ở lâu nào, có khi nào uống nhiều quá không về được? Lúc đánh đàn cũng nhớ, không biết đàn Nhị gia nghe khúc nhạc, có thể khiến Nhị gia vui mừng không?”
Cái này mà là nhớ hắn? Đây rõ ràng không phải là nhớ hắn, mà nhớ khuyết điểm của hắn, nói thế này thà không có còn hơn.
Long Nhị bóp mặt nàng: “Lại làm loạn với gia à?”
Cư Mộc Nhi giấu đầu vào ngực hắn, kêu lên: “Nhị gia hỏi vậy mà.”
“Gia quy thứ nhất: không được châm chọc gia. Nàng nhớ rõ chưa?” Long Nhị đẩy đầu nàng ra, cố ý tính sổ.
Hóa ra đó là gia quy thứ nhất? Cư Mộc Nhi cười, lại hỏi: “Thứ hai là gì?”
“Điều thứ hai là không được phép làm gia buồn bực.”
Cư Mộc Nhi không nhịn được, cười thành tiếng. Nếu phạm phải điều thứ hai, tức là cũng phạm phải điều đầu tiên, vậy thì sao giờ?”
Long Nhị nhìn nàng cười thoải mái, tự nhiên cũng muốn cười. Hắn sờ vành tai Cư Mộc Nhi: “Gia định gia quy như vậy khiến nàng vui mừng?”
Cư Mộc Nhi cười: “Ta cũng muốn có gia quy.”
“Như thế nào?”
“Điều thứ nhất, không được véo tai.” Cư Mộc Nhi cười, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác. Điều thứ nhất, đừng tốt với ta như vậy. Điều thứ hai, đừng tốt với ta như vậy, điều thứ ba, đừng tốt với ta như vậy…
Long Nhị không nghe được tiếng lòng nàng, vô cùng bất mãn với quy định không được sờ tai này: “Gia quy này phạm vào gia quy thứ hai của gia rồi, gia không cho phép.”
“Gia quy thứ ba là gì?”
“Gia nói là phải nghe.”
“Điều thứ tư?”
“Không được phép làm chuyện khiến gia mất hứng.”
Cư Mộc Nhi cười ha ha, Long Nhị cũng cười nhưng vẫn cứ nói thêm: “Nếu phạm gia quy, gia pháp sẽ hầu hạ đấy.”
Cư Mộc Nhi ngọt ngào đáp lại: “Mộc Nhi gan bé, sợ nhất gia pháp, không dám có ý nghĩ vi phạm gia quy.”
Nàng cười đến hồng cả hai má, nhìn rất đẹp, đôi mắt long lanh. Long Nhị chợt nhớ tới đêm hôm ấy, nàng nhu thuận dựa vào lòng hắn, đôi môi của nàng thật mềm mại ngọt ngào.
Hắn không nhịn được, lại nâng mặt nàng lên, khẽ chạm vào bờ môi ấy. Cư Mộc Nhi ngừng cười, nóng hết cả mặt.
Sự xấu hổ của nàng lại khiến hắn mỉm cười. Môi hắn chạm lên môi nàng, khẽ khàng nói: “Hôn ta một chút.”
Mặt của Cư Mộc Nhi đã nóng bừng lên rồi, nhưng nàng vẫn khẽ ngẩng đầu, ấn môi mình lên môi hắn. Có điều nàng ngượng quá, cuối cùng lại lùi về phía sau một chút.
Long Nhị định trêu nàng một chút, để nàng ngượng ngùng xong thì lại hôn, không ngờ nàng lại nghe lời như vậy. Hắn mừng rỡ, rồi lại ủ dột đứng lên: “Rốt cuộc là ai định ra cái chuyện trước khi cưới không được gặp nhau?”
Cư Mộc Nhi nghe hắn nói mà cười rộ lên. Long Nhị lại cúi xuống hôn nàng, dừng lại ngay đôi môi ấy: “Cười cái gì mà cười, ta thấy nàng nhớ ta quá, sợ nàng khổ cực.”
Cư Mộc Nhi nghe xong càng muốn cười, nhưng một khắc sau, Long Nhị đã hôn nàng thật sâu. Nàng cười không nổi nên vòng tay qua cổ hắn. Đầu lưỡi Long Nhị tiến vào, dây dưa chiếm hữu, nếm ngon nếm ngọt, động tình động tâm, bỗng nghe tiếng người đánh xe hô lên: “Nhị gia, đến quán rượu rồi.”
Long Nhị đang tập trung, không muốn dừng lại, nhưng có người gõ mạnh vào cửa xe. Tiếng Cư phụ vang lên: “Nhị gia đến à?”
Long Nhị đờ người. Cư Mộc Nhi nói: “Đúng rồi, cha ta.”
“Ta biết là cha nàng.” Long Nhị hoàn toàn tức giận, chỉ hận không thể nhảy thẳng đến cuộc sống sau khi thành thân. Đến lúc đó, hắn sẽ giữ nàng trong phòng mình, muốn gần gũi là gần gũi, xem còn ai dám đến tận cửa phòng hắn quấy rối.
Cư Mộc Nhi đẩy đẩy hắn. Long Nhị thở dài, chỉ tiếc bây giờ vẫn còn hai tháng nữa mới đến thwofi gian thành thân. Hắn không tình nguyện mà mở cửa xe.
Cư phụ phấn chấn hô lên: “Nhị gia, cậu đến rồi à?”
Long Nhị trả lời một tiếng. Cư phụ quay đầu, lại thấy Cư Mộc Nhi cũng trong xe, ông hơi kinh ngạc: “A, Mộc Nhi, con cũng đến.”
Cư Mộc Nhi thở dài: “Bố ơi, không phải con đến, mà là con về.”
“Ừ, đúng rồi, ý bố là con đã về. Tại sao lại đi cùng Nhị gia?”
Long Nhị nhảy xuống xe, quay người ôm Cư Mộc Nhi xuống, trả lời: “Ta gặp nàng trên đường, thuận tiện đưa nàng về đây.”
Cư phụ gật đầu: “Vậy thì thật đa tạ Nhị gia. Nhị gia mau vào nhà ngồi. Nhị gia đến đây có việc gì?”
Có việc gì? Long Nhị sửng sốt. Không phải hắn vừa nói tiễn Mộc Nhi về đây sao? Việc gì là việc gì chứ?
Cư phụ nhìn Long Nhị đang hoang mang, có vẻ không hiểu rõ câu hỏi, thế là cũng thấy nhức đầu, hoang mang theo: “Không phải Nhị gia nói tiện đường sao? Vậy thì phải đến đây có việc, thuận tiện đưa Mộc Nhi về chứ?”
Long Nhị đơ mặt. Hắn hiểu Cư phụ không có ý đâm thọt, nhưng mấy câu này chẳng đáng yêu chút nào. Hắn đưa Mộc Nhi về, không phải thuận tiện thì thế nào? Hắn thích đưa Mộc Nhi về, cần gì phải có thêm việc khác?
Cư Mộc Nhi nghe đoạn hội thoại của hai người này mà thở dài trong lòng, nàng nói: “Bố, Nhị gia muốn đến đây mua rượu nhà mình. Sắp đến năm mới, cũng cần chuẩn bị rượu, quán rượu nhà mình lại có tiếng tốt nên Nhị gia nghe danh mới tìm đến.”
“À, đúng đúng, rượu của nhà ta rất được. Năm nay ta làm người trong thành bực, cuối năm vẫn chưa được cung cấp rượu cho tửu lâu nào, Nhị gia qua đây rất đúng lúc. Mua cái gì mà mua, Nhị gia thích gì cứ lấy.” Cư phụ vừa nghe rượu nhà mình được tâng bốc, cao hứng khoa chân múa tay, nói liên mồm, “Nhị gia mau vào ngồi đi, ta mang rượu cho Nhị gia chọn.” Nói xong, ông chạy vụt vào trong nhà.
Long Nhị vào thong thả trong cùng Cư Mộc Nhi, hắn kề tai nàng nói nhỏ: “Ta nghe danh mới tìm đến? Đi mua rượu?”
“Ừ, Nhị gia đừng khách khí. Rượu nhà ta rất ngon.” Cư Mộc Nhi gật đầu, cứ như có chuyện đó thật. Long Nhị thật muốn véo tai nàng.
Hai người vào quán rượu. Long Nhị định nói với Cư phụ rằng hắn không có thời gian nên về trước, quay đầu đã thấy gã sai vặt xách rượu ra. Không cần hắn đi tìm, Cư phụ chạy lại: “Được rồi, con gái, ta nhớ ra rồi. Bạn của nhạc công họ Tiền đến tìm con, bố nói con không ở nhà. Anh ta bảo muốn mượn cầm phổ của con xem, bố không cho cầm về nhưng để anh ta xem trong phòng con, chắc vẫn còn ở đó.”
“Đàn ông?” Long Nhị chớp mắt, nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.
“Đúng thế.” Cư phụ gật đầu. Trước kia Tiền Giang Nghĩa có quen Cư Mộc Nhi, bạn bè chơi nhạc bọn họ thường xuyên qua lại với nhau. Vì thế khi anh ta bảo muốn xem cầm phổ, ông để anh ta vào. Con gái không ở nhà, cũng không có chuyện một nam một nữ chung phòng không hợp lễ nghi, Cư phụ cảm thấy mình làm vậy không có vấn đề gì.
Long Nhị nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cư phụ, cảm thấy nghẹn một ngực oán khí. Xem ra hắn phải tìm cơ hội trò chuyện cẩn thận với ông nhạc phụ tính tình quá mức “hào hiệp” này một chút mới được, để ông biết một vấn đề nghiêm túc, rằng ngoài vị hôn phu ra, bất kỳ người đàn ông nào cũng không được bước chân vào tiểu viện của Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi nghe bố nói xong, gật đầu: “Con đến cầm thất xem sao.”
“Bố đưa con đi.” Ông nhanh chóng nói, quay sang nhìn Long Nhị, “Nhị gia cứ ngồi đây, ta bảo người mang rượu ra, nhanh thôi.”
Long Nhị tức muốn chết, cố gắng kiềm chế ý muốn xông vào ông bố định để con rể ngồi ngoài và dẫn con gái mình vào tiểu viện gặp người đàn ông khác. Nhạc phụ à, ông thật sự thấy không vấn đề gì sao?
Long Nhị âm thầm mặc niệm trong lòng ba lần: Ông ấy là nhạc phụ, ông ấy là nhạc phụ, ông ấy là nhạc phụ.
Sau đó hít sau, khẽ mỉm cười nói: “Con đi cùng Mộc Nhi thôi, bố cứ làm việc của mình đi,” vừa nói hắn vừa đỡ cánh tay Cư Mộc Nhi, đưa nàng vào hậu viện.
Cư phụ cũng không thấy hành vi này có vấn đề gì, chỉ nói: “Để ta chọn rượu cho cậu. Ta chọn chắc chắn ngon hơn tiểu nhị.” Nói xong, lại chạy đi nhanh như chớp.
Long Nhị nhìn bóng lưng của ông, không nói gì, đưa Mộc Nhi vào hậu viện, nhưng vẫn cứ phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhạc phụ đại nhân, ngài thật là đáng yêu.”
Cư Mộc Nhi cười, gật đầu: “Nếu bố ta nghe được Nhị gia khen mình, nhất định ông sẽ rất vui mừng.”
“Nàng lại chê cười ta chứ gì?” Long Nhị nắn mặt nàng, “Khi về ta sẽ chuẩn bị một đại gia pháp, chờ nàng qua cửa rồi, ngày nào ta cũng dùng.”
Cư Mộc Nhi cười hì hì kêu oan, hai người nhanh chóng đến cửa cầm thất.
Trong cầm thất, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang chăm chú lật giở cầm phổ, nghe thấy động tĩnh vội ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Cư Mộc Nhi đi cùng một người đàn ông, người này thi lễ: “Cư cô nương, cô đã về,” sau đó quay sang, “Công tử có lễ, tại hạ là Tiền Giang Nghĩa.”
Long Nhị gật đầu, chào lại. Cư Mộc Nhi giới thiệu hai người với nhau.
Vừa nghe đây là Long Nhị gia, Tiền Giang Nghĩa đã hiểu, lại thi lễ chào hỏi. Tiền Giang Nghĩa này vốn là một người bạn nhạc công của Cư Mộc Nhi, có tài đánh đàn xuất chúng, dạy không ít học sinh, tự mình mở một quán cầm nghệ, đặt tên “Nhã Âm Các”, có chút tiếng tăm ở kinh thành.
Long Nhị thấy không ổn. Hắn không hiểu âm luật, cũng không đánh gia được tài đánh đàn của nhạc công, hoàn toàn không có hứng thú. Có điều người đàn ông này không tự xem cầm phổ nhà mình, chạy sang xem của Cư Mộc Nhi nhà hắn làm gì?
Chiếu theo quan điểm “người một nhà” của Long Nhị gia mà nói, Cư Mộc Nhi là của hắn, cái gì của Cư Mộc Nhi cũng là của hắn. Tuy rằng mắt Cư Mộc Nhi không nhìn được, nhưng cầm phổ vẫn là của nàng, nàng lại chính là của hắn, người khác động cái gì mà động!
Tiền Giang Nghĩa thấy sắc mặt Nhị gia không ổn, cảm thấy cũng hơi xấu hổ. Có điều anh ta vẫn nói với Cư Mộc Nhi rằng mình muốn mượn cầm phổ này về xem, có vài phần anh ta không có nên muốn mượn chép, chép xong sẽ trả lại nguyên vẹn.
Long Nhị cố tình không nói chuyện, Cư Mộc Nhi lại hào phóng đồng ý.
Tiền Giang Nghĩa vô cùng vui mừng, lại chọn vài đề tài về cầm để chuyện trò với Cư Mộc Nhi. Long Nhị ngồi một bên nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Tiền Giang Nghĩa chăm chú. Thế là Tiền Giang Nghĩa phải nói ngắn gọn, những chuyện muốn nói cũng không nói nữa, lấy mấy quyển cầm phổ chọn được rồi đọc tên sách cho Cư Mộc Nhi.
Long Nhị thì mặc kệ. Hắn gọi hộ vệ, bảo cầm bút mực, ghi lại tất cả những tên sách mà Tiền Giang Nghĩa muốn mượn, bao giờ trả cũng phải trả cho đúng.
Tiền Giang Nghĩa hơi luống cuống. Long Nhị mỉm cười với anh ta: “Tiền công tử thông cảm. Đã là đồ sưu tầm thì cũng là hiếm có khó tìm. Mộc Nhi nhà ta yêu cầm như mạng, hôm nay không nhìn được, cũng không biết Tiền công tử lấy bản nào đi. Ta đành làm người xấu, ghi lại tất cả cẩn thận. Công tử cứ mượn rồi trả, mọi người không bị ảnh hưởng hòa khí, anh nói đúng không?”
Tiền Giang Nghĩa ngại ngùng bảo phải, đưa sách cho hộ vệ ghi lại đầy đủ rồi nhanh chóng cáo từ.
Cư Mộc Nhi tiễn anh ta về, tuy mỉm cười nhưng trong lòng đã có tính toán.
Hôm nay, hoa nương tò mò chuyện tuyệt thế cầm phổ, ở đây lại trùng hợp có người đến lục ngăn cầm phổ của nàng. Người ta muốn nàng chơi cầm thì nàng chơi, người ta muốn mượn cầm phổ thì nàng cho mượn, bởi vì nàng biết giả ngu cũng không thể giả ngu quá. Có điều nàng cũng chắc chắn rằng, bản thân giả ngu không giống rồi.
Cư Mộc Nhi thấy nghèn nghẹn. Từ khi mắt nàng mù, bệnh đa nghi của nàng mỗi lúc một nặng.
Long Nhị cầm tay nàng, ủ cho nó ấm lại. Từ khi tiếp xúc với Nhị gia, nàng thấy mình được là chính mình. Không thể nhẫn nhịn, vừa làm càn vừa giảo hoạt.
Thời gian hôn lễ càng lúc càng gần, thế nhưng nàng lại càng lúc càng do dự.
Trong lòng nàng có bí mật, nàng có thể gả cho hắn sao?
Bình luận facebook