Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
“Đinh cô nương?” nghe Tô Tình nói, Cư Mộc Nhi kinh hãi.
“Chính là thiên kim tiểu thư của Đinh phủ, cái đồ ngoa ngoắt ấy.” Tô Tình nhìn Đinh Nghiên San chằm chằm. Nàng vẫn chưa hề quên chuyện cô nương xấu xa kia đánh tỷ tỷ đâu.
Đinh Nghiên San lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu thấy hai người Cư Mộc Nhi thì cảm thấy thật khổ sở. Cô ta cậy mạnh, muốn mắng chửi người nhưng lại nghĩ tại nơi này, cô ta có khá hơn bao nhiêu? Nhìn quanh cái nhà này mà thấy sợ hãi lạnh lùng. Thế nên cô ta cắn môi không nói lời nào, tựa vào bàn gỗ.
“Cô ấy bị thương không?” Cư Mộc Nhi không nghe thấy động tĩnh của Đinh Nghiên San, quay sang hỏi Tô Tình.
Tô Tình nhìn Đinh Nghiên San vài lần rồi bĩu môi: “Nhìn còn tốt lắm.”
Cô suy nghĩ một chút, sau đó cao giọng hỏi Đinh Nghiên San: “Này, cô bị thương không?”
“Ai cần cô lo!” Đinh Nghiên San lườm hai người.
“Ai thèm quản cô!” Tô Tình hùng hổ đáp trả.
Cư Mộc Nhi thấy Đinh Nghiên San nói chuyện bình thường, vẫn còn khỏe lắm, vì thế nàng không lên tiếng, chỉ cúi đầu suy nghĩ. Nhưng thật ra Tô Tình và Đinh Nghiên San thì trợn mắt nhìn nhau, càng nhìn càng thấy ngứa mắt đối phương.
Một lúc lâu sau, Cư Mộc Nhi hỏi: “Đinh cô nương, cô có biết ai bắt chúng ta không?”
Đinh Nghiên San vốn bị tổn thương vì những lời Long Nhị nói, trong lòng ấm ức, bây giờ Cư Mộc Nhi lại hỏi như thế, cứ như nói rằng mọi chuyện là do cô ta làm. Cô ta cảm thấy nóng hết cả người, nhảy dựng lên: “Ta làm sao mà biết được? Các người ai cũng tưởng là ta à? Cô cho rằng cô là ai, có cái gì hay ho? Chẳng qua là được lấy Nhị gia. Ta có chướng mắt cô thì ta cũng chẳng thèm tìm người bắt cô. Chuyện ta không làm nên không chịu được lời nói xấu của các người. Nhìn mà xem, giờ ta cũng bị bắt, ta vốn chả biết chúng là ai.”
“Hỏi cô một câu, cô nói gì lắm thế!” Tô Tình trừng mắt, “Cô không nói ta còn không nghĩ. Đúng là cô rất đáng ngờ đấy: cô giả bộ vào đây, khiến chúng tôi nghĩ là cô cũng bị bắt, ai biết có đúng không? Cô ghen tỵ với tỷ tỷ của ta được gả cho Nhị gia, lòng cô xấu xa. Cô còn đánh tỷ tỷ nữa, bây giờ làm ra trò này cũng chẳng lạ gì.”
“Cô dám nói oan ta, ta tát chết cô.” Đinh Nghiên San nổi giận đùng đùng, lao về phía Tô Tình.
Long Nhị nói đã đành, giờ dân đen cũng dám nói cô ta như vậy. Điều này làm sao cô ta nhịn được?
Tô Tình hoàn toàn không sợ hãi: “Muốn đánh à? Ta chẳng sợ.” Cô cầm gậy trúc của Cư Mộc Nhi, nói, “Tỷ tỷ, cho ta mượn gậy trúc, ta đánh cô ta.”
Còn dám đánh cô ta? Đinh Nghiên San nhìn ngó xung quanh, bất chấp thể diện, nhặt cái ghế lên, dự định dạy dỗ cho con nhóc không biết điều này một trận.
Cư Mộc Nhi chưa kịp mở miệng khuyên can, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân thình thịch. Cánh cửa bật mở, hai tên cướp hình như đang say rượu, mùi rượu bốc lên nồng nặc: “Ồn ào gì thế?”
Đinh Nghiên San và Tô Tình sợ hết hồn, chạy qua phía Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi mơ hồ nghe được tiếng trò chơi đoán số uống rượu, chắc bọn cường đạo đang bày tiệc.
Một tên nói: “Ôi chà, cô nương mới này đúng là có tinh thần, nhìn hăng hái hơn hẳn hai người kia.”
Người còn lại nói: “Mày vội cái nỗi gì. Đại ca nói cứ chơi hai con bé kia trước, bọn này để lại.” Lúc bọn chúng nói lời này, bên kia vang lên tiếng hét chói tai.
Tên kia tỏ vẻ mất hứng: “Đại ca muốn giữ cho mình chứ gì. Con mẹ nó, sao mà tiếng động to thế? Để lão tử một đứa.”
Ba người trong phòng nghe thấy tiếng con gái la hét giãy dụa, mặt cắt không còn giọt máu, túm tụm vào nhau.
Tên cướp còn đứng đó nhìn ba người chằm chằm, cười lạnh: “Chúng mày giữ sức tí đi, anh em tao đông, còn thoải mái thời gian mà hét. Không phải vì nhà chật cũng không để chúng mày với nhau, đừng tưởng cho chúng mày ở đây mà trò chuyện đấu đá. Liệu hồn đấy, biết chưa? Không làm phiền bọn tao chơi thì có cái ăn.”
Ba cô nương sợ không nói nên lời, chỉ biết gật đầu. Tên cướp hài lòng, ra ngoài đóng cửa lại rồi đi mất.
Hắn vừa đi, Đinh Nghiên San khóc nấc lên. Cô ta nghe được tiếng phòng bên cạnh đã không còn sức lực mà nổi cáu nữa. Nỗi sợ hãi chân thật như thế, cô ta sợ, cô ta không muốn bị như vậy.
“Các người phải chạy đi.” Cư Mộc Nhi nói.
“Trốn?” Đinh Nghiên San càng sợ hơn.
“Các người là ý gì?” Tô Tình càng giật mình hơn.
Cư Mộc Nhi không đáp, lại hỏi ngược: “Đinh cô nương, cô bị bắt đến đây thế nào?”
Lúc này, Đinh Nghiên San cũng không để ý hận thù với Cư Mộc Nhi nữa, trả lời: “Ta ra ngoài, định đến Vân phủ tìm tỷ tỷ nói chuyện nhưng vừa đi được một lúc đã bị người đánh ngất, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang trong xe ngựa, chưa kịp phản ứng đã bị lôi xuống xe đưa vào đây.” Cô ta ngừng một chút, nói thêm, “Ta không lừa các cô, ta không phải giả bộ bị bắt, ta bị bắt thật.”
“Có tật giật mình.” Tô Tình trừng mắt nhìn.
“Cô nói gì? Cô còn dám nói xấu ta?!” Đinh Nghiên San lướt qua Cư Mộc Nhi, định tát Tô Tình một cái. Tô Tình giơ gậy trúc lên, chọc vào ngực Đinh Nghiên San. Đinh Nghiên San bị đau, càng ức, muốn phát tác thì Cư Mộc Nhi quát: “Hai người im hết đi.”
Tô Tình chĩa gậy trúc vào Đinh Nghiên San, mím môi. Đinh Nghiên San nghiến răng, không nói gì nữa.
Cư Mộc Nhi nói: “Đinh cô nương, việc cô bị bắt có ba khả năng. Một, giặc cướp ngẫu nhiên thấy cô thì bắt. Hai, việc này liên quan đến chuyện nhà cô hoặc người quen nào đó, bắt cô đến đây để gây chuyện. Ba, bọn cướp muốn dùng cô để đổi chác. Có lẽ chúng làm việc ác, muốn giữ cô trên tay để kiềm chế. Nếu bố cô hoặc tỷ phu cố kỵ thì quan môn cũng sẽ bị quản chế, thế là chúng có cơ hội ra tay, hoặc chạy trốn.”
Đinh Nghiên San không nói lời nào, lòng cảm thấy nặng nề. Loại thứ hai và ba đều liên quan đến chuyện nhà cô ta. Nếu có liên quan, lại còn bắt cả Cư Mộc Nhi, vậy là để đối phó với Long Nhị?
Đinh Nghiên San nghĩ như vậy, lập tức đen mặt. Cô ta hoàn toàn không muốn bị mất mặt trước mặt Long Nhị và Cư Mộc Nhi, cơn tức nuốt không trôi nhưng mặt vẫn phải giữ. Nếu đúng là do nhà cô ta gây chuyện, sau này làm sao cô ta ngẩng đầu với Long Nhị được nữa.
“Đinh cô nương, dù là loại nào, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì?” Đinh Nghiên San hoàn toàn đắm chìm trong nỗi nhục về chuyện người nhà mình, không kịp phản ứng với lời của Cư Mộc Nhi.
“Nếu là loại đầu tiên, chuyện như phòng bên cạnh hoàn toàn có thể xảy ra.” Cư Mộc Nhi mấp máy môi, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và ác cảm trong lòng mình, nói nhanh, “Nếu là loại hai, kẻ đứng phía sau hoàn toàn có thể là tai mắt ẩn giấu quanh cô, sẵn sàng hy sinh cô. Cô không biết kẻ đó là ai, vậy thì cô cũng không đoán được cô còn ở đây, chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lời này như một nhát dao đâm thẳng vào tim Đinh Nghiên San. Cô ta không thể đoán ra được người nào bên cạnh cô có thể làm loại chuyện này, người ngay bên cạnh cô, sẵn sàng hy sinh cô…
Đinh Nghiên San không nói nổi. Cư Mộc Nhi cũng kệ, tiếp tục phân tích: “Nếu là loại thứ ba, cô còn gặp tình thế nguy hiểm hơn. Kẻ cướp bắt cô vì muốn uy hiếp, muốn nhà cô vào khuôn khổ của chúng, vì thế không biết chúng định làm gì cô. Nếu uy hiếp không thành công, cô sẽ trở thành vô dụng.”
Nếu vô dụng, bọn họ đều có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Cư Mộc Nhi lại nói: “Tranh thủ bây giờ chúng sơ suất, hai người hãy nhanh chóng nghĩ cách đi khỏi đây. Nhỡ để lâu hơn hoặc phải tách ra thì sẽ không còn cơ hội.”
“Thế nhưng đâu có cách nào?” Đinh Nghiên San càng nghe Cư Mộc Nhi nói càng sợ. Cô ta muốn chạy trốn nhưng không nghĩ ra cách.
“Vì sao lại là các người?” Tô Tình rất để ý chuyện này, “Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi.”
“Ta không thể đi với hai người. Ta đi chậm, sẽ gây ảnh hưởng. Hai người cứ đi trước, ra ngoài rồi thì tìm cứu viện. Nếu đưa cả ta đi, ba người không đi nổi.”
“Không được. Không có tỷ tỷ ta không đi.” Tô Tình bỏ gậy trúc xuống, ôm lấy Cư Mộc Nhi.
“Hai người có thể nắm được trọng điểm không vậy? Bây giờ còn chưa bàn xong ai đi, đi thế nào mới là chuyện chính.” Đinh Nghiên San thấy Tô Tình cứ dùng dằng mà phát bực, nghiếng răng gầm gừ, “Căn bản là không có đường mà đi. Đừng có nói đang bị giam, bên ngoài còn có bọn cường đạo, kể cả chạy được khỏi đây thì trong rừng cũng vô cùng, lạc nhau làm thế nào?”
Tô Tình lườm: “Vậy cô cứ chờ bọn xấu chặt tay cô, đưa qua cho nhà cô đi. Ăn uống no đủ đến đần người rồi.”
“Cô…” Đinh Nghiên San tức phát điên lên được nhưng Cư Mộc Nhi giữ lại.
Cư Mộc Nhi hỏi Tô Tình: “Tình nhi, em nhớ hết đường chưa?”
“Nhớ rồi.” Cô thường lên núi hái hoa, lại thường đi quay đi lại các con đường, nhớ đường rất tốt.
“Được. Từ giờ trở đi, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, hai người đừng ầm ĩ nữa.”
Tô Tình nghiến răng lườm Đinh Nghiên San, nhưng vẫn gật đầu. Gật xong mới nhớ ra Cư Mộc Nhi không nhìn thấy, lên tiếng: “Vâng.”
Cư Mộc Nhi hài lòng: “Nhờ Đinh cô nương ra cạnh cửa nghe ngóng. Tình nhi, cửa sổ rất cao, em bắc ghế lên, ta đỡ cho em, em nhìn xem bên ngoài thế nào.”
Ba người nhanh chóng hành động. Đinh Nghiên San áp tai lên cửa, phất tay ý nói không có gì. Tô Tình bắc ghế, Cư Mộc Nhi đỡ cô trèo lên. Cái ghế gãy chân nhưng vẫn đứng được. Tô Tình đứng lên ghế, nhòm ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn ra ngoài, chỉ thấy có một mảnh rừng um tùm. Gian phòng này nằm ở phía sau cùng của tòa nhà, gần rừng cây nhất. Cửa sổ giới hạn tầm nhìn, Tô Tình không phát hiện ra người bên ngoài, định mở cửa sổ mà kéo thử không nhúc nhích, lúc đó mới nhận ra bên dưới có then cài.
Tô Tình kể cho Cư Mộc Nhi, Cư Mộc Nhi hỏi: “Em xem có cái gì trong phòng khều được không?”
Tô Tình và Đinh Nghiên San vội vàng tìm kiếm, không tìm được gì. Cư Mộc Nhi lại nói: “Trâm cũng được.”
Đinh Nghiên San sờ đầu: “Ta có, ta có.”
Cô ta rút trâm ra, đưa cho Tô Tình. Tô Tình cầm trâm, từ từ khều then ra. Đinh Nghiên San sốt ruột: “Cô làm được chưa? Không thì để tôi lên.”
“Nói linh tinh ít thôi, đi nghe ngóng đi.” Tô Tình đang cuống, nghe Đinh Nghiên San nói càng khó chịu.
Đinh Nghiên San nghĩ cũng đúng, chạy ra cửa nghe.
Một lúc sau, Tô Tình đẩy được then ra, đang định hoan hô thì Đinh Nghiên San nhỏ giọng nói: “Hình như có người đến.”
Cô ta vừa nói vừa chạy vào. Tô Tình nhảy xuống ghế, kéo Cư Mộc Nhi lên giường.
Mọi người quên mất ghế gãy chân, Cư Mộc Nhi vừa thả tay ra, cái ghế đã lắc lư như sắp đổ. Nhưng tiếng bước chân ngoài cửa rõ lắm rồi, chắc kẻ đó sắp mở cửa.
Ba cô nương bất chấp, chạy lên giường ngồi rúm ró lại, không dám ngẩng đầu ho he.
Có tiếng mở khóa vang lên. Cái ghế vẫn đang lắc lư cạnh cửa sổ.
“Chính là thiên kim tiểu thư của Đinh phủ, cái đồ ngoa ngoắt ấy.” Tô Tình nhìn Đinh Nghiên San chằm chằm. Nàng vẫn chưa hề quên chuyện cô nương xấu xa kia đánh tỷ tỷ đâu.
Đinh Nghiên San lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu thấy hai người Cư Mộc Nhi thì cảm thấy thật khổ sở. Cô ta cậy mạnh, muốn mắng chửi người nhưng lại nghĩ tại nơi này, cô ta có khá hơn bao nhiêu? Nhìn quanh cái nhà này mà thấy sợ hãi lạnh lùng. Thế nên cô ta cắn môi không nói lời nào, tựa vào bàn gỗ.
“Cô ấy bị thương không?” Cư Mộc Nhi không nghe thấy động tĩnh của Đinh Nghiên San, quay sang hỏi Tô Tình.
Tô Tình nhìn Đinh Nghiên San vài lần rồi bĩu môi: “Nhìn còn tốt lắm.”
Cô suy nghĩ một chút, sau đó cao giọng hỏi Đinh Nghiên San: “Này, cô bị thương không?”
“Ai cần cô lo!” Đinh Nghiên San lườm hai người.
“Ai thèm quản cô!” Tô Tình hùng hổ đáp trả.
Cư Mộc Nhi thấy Đinh Nghiên San nói chuyện bình thường, vẫn còn khỏe lắm, vì thế nàng không lên tiếng, chỉ cúi đầu suy nghĩ. Nhưng thật ra Tô Tình và Đinh Nghiên San thì trợn mắt nhìn nhau, càng nhìn càng thấy ngứa mắt đối phương.
Một lúc lâu sau, Cư Mộc Nhi hỏi: “Đinh cô nương, cô có biết ai bắt chúng ta không?”
Đinh Nghiên San vốn bị tổn thương vì những lời Long Nhị nói, trong lòng ấm ức, bây giờ Cư Mộc Nhi lại hỏi như thế, cứ như nói rằng mọi chuyện là do cô ta làm. Cô ta cảm thấy nóng hết cả người, nhảy dựng lên: “Ta làm sao mà biết được? Các người ai cũng tưởng là ta à? Cô cho rằng cô là ai, có cái gì hay ho? Chẳng qua là được lấy Nhị gia. Ta có chướng mắt cô thì ta cũng chẳng thèm tìm người bắt cô. Chuyện ta không làm nên không chịu được lời nói xấu của các người. Nhìn mà xem, giờ ta cũng bị bắt, ta vốn chả biết chúng là ai.”
“Hỏi cô một câu, cô nói gì lắm thế!” Tô Tình trừng mắt, “Cô không nói ta còn không nghĩ. Đúng là cô rất đáng ngờ đấy: cô giả bộ vào đây, khiến chúng tôi nghĩ là cô cũng bị bắt, ai biết có đúng không? Cô ghen tỵ với tỷ tỷ của ta được gả cho Nhị gia, lòng cô xấu xa. Cô còn đánh tỷ tỷ nữa, bây giờ làm ra trò này cũng chẳng lạ gì.”
“Cô dám nói oan ta, ta tát chết cô.” Đinh Nghiên San nổi giận đùng đùng, lao về phía Tô Tình.
Long Nhị nói đã đành, giờ dân đen cũng dám nói cô ta như vậy. Điều này làm sao cô ta nhịn được?
Tô Tình hoàn toàn không sợ hãi: “Muốn đánh à? Ta chẳng sợ.” Cô cầm gậy trúc của Cư Mộc Nhi, nói, “Tỷ tỷ, cho ta mượn gậy trúc, ta đánh cô ta.”
Còn dám đánh cô ta? Đinh Nghiên San nhìn ngó xung quanh, bất chấp thể diện, nhặt cái ghế lên, dự định dạy dỗ cho con nhóc không biết điều này một trận.
Cư Mộc Nhi chưa kịp mở miệng khuyên can, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân thình thịch. Cánh cửa bật mở, hai tên cướp hình như đang say rượu, mùi rượu bốc lên nồng nặc: “Ồn ào gì thế?”
Đinh Nghiên San và Tô Tình sợ hết hồn, chạy qua phía Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi mơ hồ nghe được tiếng trò chơi đoán số uống rượu, chắc bọn cường đạo đang bày tiệc.
Một tên nói: “Ôi chà, cô nương mới này đúng là có tinh thần, nhìn hăng hái hơn hẳn hai người kia.”
Người còn lại nói: “Mày vội cái nỗi gì. Đại ca nói cứ chơi hai con bé kia trước, bọn này để lại.” Lúc bọn chúng nói lời này, bên kia vang lên tiếng hét chói tai.
Tên kia tỏ vẻ mất hứng: “Đại ca muốn giữ cho mình chứ gì. Con mẹ nó, sao mà tiếng động to thế? Để lão tử một đứa.”
Ba người trong phòng nghe thấy tiếng con gái la hét giãy dụa, mặt cắt không còn giọt máu, túm tụm vào nhau.
Tên cướp còn đứng đó nhìn ba người chằm chằm, cười lạnh: “Chúng mày giữ sức tí đi, anh em tao đông, còn thoải mái thời gian mà hét. Không phải vì nhà chật cũng không để chúng mày với nhau, đừng tưởng cho chúng mày ở đây mà trò chuyện đấu đá. Liệu hồn đấy, biết chưa? Không làm phiền bọn tao chơi thì có cái ăn.”
Ba cô nương sợ không nói nên lời, chỉ biết gật đầu. Tên cướp hài lòng, ra ngoài đóng cửa lại rồi đi mất.
Hắn vừa đi, Đinh Nghiên San khóc nấc lên. Cô ta nghe được tiếng phòng bên cạnh đã không còn sức lực mà nổi cáu nữa. Nỗi sợ hãi chân thật như thế, cô ta sợ, cô ta không muốn bị như vậy.
“Các người phải chạy đi.” Cư Mộc Nhi nói.
“Trốn?” Đinh Nghiên San càng sợ hơn.
“Các người là ý gì?” Tô Tình càng giật mình hơn.
Cư Mộc Nhi không đáp, lại hỏi ngược: “Đinh cô nương, cô bị bắt đến đây thế nào?”
Lúc này, Đinh Nghiên San cũng không để ý hận thù với Cư Mộc Nhi nữa, trả lời: “Ta ra ngoài, định đến Vân phủ tìm tỷ tỷ nói chuyện nhưng vừa đi được một lúc đã bị người đánh ngất, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang trong xe ngựa, chưa kịp phản ứng đã bị lôi xuống xe đưa vào đây.” Cô ta ngừng một chút, nói thêm, “Ta không lừa các cô, ta không phải giả bộ bị bắt, ta bị bắt thật.”
“Có tật giật mình.” Tô Tình trừng mắt nhìn.
“Cô nói gì? Cô còn dám nói xấu ta?!” Đinh Nghiên San lướt qua Cư Mộc Nhi, định tát Tô Tình một cái. Tô Tình giơ gậy trúc lên, chọc vào ngực Đinh Nghiên San. Đinh Nghiên San bị đau, càng ức, muốn phát tác thì Cư Mộc Nhi quát: “Hai người im hết đi.”
Tô Tình chĩa gậy trúc vào Đinh Nghiên San, mím môi. Đinh Nghiên San nghiến răng, không nói gì nữa.
Cư Mộc Nhi nói: “Đinh cô nương, việc cô bị bắt có ba khả năng. Một, giặc cướp ngẫu nhiên thấy cô thì bắt. Hai, việc này liên quan đến chuyện nhà cô hoặc người quen nào đó, bắt cô đến đây để gây chuyện. Ba, bọn cướp muốn dùng cô để đổi chác. Có lẽ chúng làm việc ác, muốn giữ cô trên tay để kiềm chế. Nếu bố cô hoặc tỷ phu cố kỵ thì quan môn cũng sẽ bị quản chế, thế là chúng có cơ hội ra tay, hoặc chạy trốn.”
Đinh Nghiên San không nói lời nào, lòng cảm thấy nặng nề. Loại thứ hai và ba đều liên quan đến chuyện nhà cô ta. Nếu có liên quan, lại còn bắt cả Cư Mộc Nhi, vậy là để đối phó với Long Nhị?
Đinh Nghiên San nghĩ như vậy, lập tức đen mặt. Cô ta hoàn toàn không muốn bị mất mặt trước mặt Long Nhị và Cư Mộc Nhi, cơn tức nuốt không trôi nhưng mặt vẫn phải giữ. Nếu đúng là do nhà cô ta gây chuyện, sau này làm sao cô ta ngẩng đầu với Long Nhị được nữa.
“Đinh cô nương, dù là loại nào, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì?” Đinh Nghiên San hoàn toàn đắm chìm trong nỗi nhục về chuyện người nhà mình, không kịp phản ứng với lời của Cư Mộc Nhi.
“Nếu là loại đầu tiên, chuyện như phòng bên cạnh hoàn toàn có thể xảy ra.” Cư Mộc Nhi mấp máy môi, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và ác cảm trong lòng mình, nói nhanh, “Nếu là loại hai, kẻ đứng phía sau hoàn toàn có thể là tai mắt ẩn giấu quanh cô, sẵn sàng hy sinh cô. Cô không biết kẻ đó là ai, vậy thì cô cũng không đoán được cô còn ở đây, chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lời này như một nhát dao đâm thẳng vào tim Đinh Nghiên San. Cô ta không thể đoán ra được người nào bên cạnh cô có thể làm loại chuyện này, người ngay bên cạnh cô, sẵn sàng hy sinh cô…
Đinh Nghiên San không nói nổi. Cư Mộc Nhi cũng kệ, tiếp tục phân tích: “Nếu là loại thứ ba, cô còn gặp tình thế nguy hiểm hơn. Kẻ cướp bắt cô vì muốn uy hiếp, muốn nhà cô vào khuôn khổ của chúng, vì thế không biết chúng định làm gì cô. Nếu uy hiếp không thành công, cô sẽ trở thành vô dụng.”
Nếu vô dụng, bọn họ đều có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Cư Mộc Nhi lại nói: “Tranh thủ bây giờ chúng sơ suất, hai người hãy nhanh chóng nghĩ cách đi khỏi đây. Nhỡ để lâu hơn hoặc phải tách ra thì sẽ không còn cơ hội.”
“Thế nhưng đâu có cách nào?” Đinh Nghiên San càng nghe Cư Mộc Nhi nói càng sợ. Cô ta muốn chạy trốn nhưng không nghĩ ra cách.
“Vì sao lại là các người?” Tô Tình rất để ý chuyện này, “Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi.”
“Ta không thể đi với hai người. Ta đi chậm, sẽ gây ảnh hưởng. Hai người cứ đi trước, ra ngoài rồi thì tìm cứu viện. Nếu đưa cả ta đi, ba người không đi nổi.”
“Không được. Không có tỷ tỷ ta không đi.” Tô Tình bỏ gậy trúc xuống, ôm lấy Cư Mộc Nhi.
“Hai người có thể nắm được trọng điểm không vậy? Bây giờ còn chưa bàn xong ai đi, đi thế nào mới là chuyện chính.” Đinh Nghiên San thấy Tô Tình cứ dùng dằng mà phát bực, nghiếng răng gầm gừ, “Căn bản là không có đường mà đi. Đừng có nói đang bị giam, bên ngoài còn có bọn cường đạo, kể cả chạy được khỏi đây thì trong rừng cũng vô cùng, lạc nhau làm thế nào?”
Tô Tình lườm: “Vậy cô cứ chờ bọn xấu chặt tay cô, đưa qua cho nhà cô đi. Ăn uống no đủ đến đần người rồi.”
“Cô…” Đinh Nghiên San tức phát điên lên được nhưng Cư Mộc Nhi giữ lại.
Cư Mộc Nhi hỏi Tô Tình: “Tình nhi, em nhớ hết đường chưa?”
“Nhớ rồi.” Cô thường lên núi hái hoa, lại thường đi quay đi lại các con đường, nhớ đường rất tốt.
“Được. Từ giờ trở đi, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, hai người đừng ầm ĩ nữa.”
Tô Tình nghiến răng lườm Đinh Nghiên San, nhưng vẫn gật đầu. Gật xong mới nhớ ra Cư Mộc Nhi không nhìn thấy, lên tiếng: “Vâng.”
Cư Mộc Nhi hài lòng: “Nhờ Đinh cô nương ra cạnh cửa nghe ngóng. Tình nhi, cửa sổ rất cao, em bắc ghế lên, ta đỡ cho em, em nhìn xem bên ngoài thế nào.”
Ba người nhanh chóng hành động. Đinh Nghiên San áp tai lên cửa, phất tay ý nói không có gì. Tô Tình bắc ghế, Cư Mộc Nhi đỡ cô trèo lên. Cái ghế gãy chân nhưng vẫn đứng được. Tô Tình đứng lên ghế, nhòm ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn ra ngoài, chỉ thấy có một mảnh rừng um tùm. Gian phòng này nằm ở phía sau cùng của tòa nhà, gần rừng cây nhất. Cửa sổ giới hạn tầm nhìn, Tô Tình không phát hiện ra người bên ngoài, định mở cửa sổ mà kéo thử không nhúc nhích, lúc đó mới nhận ra bên dưới có then cài.
Tô Tình kể cho Cư Mộc Nhi, Cư Mộc Nhi hỏi: “Em xem có cái gì trong phòng khều được không?”
Tô Tình và Đinh Nghiên San vội vàng tìm kiếm, không tìm được gì. Cư Mộc Nhi lại nói: “Trâm cũng được.”
Đinh Nghiên San sờ đầu: “Ta có, ta có.”
Cô ta rút trâm ra, đưa cho Tô Tình. Tô Tình cầm trâm, từ từ khều then ra. Đinh Nghiên San sốt ruột: “Cô làm được chưa? Không thì để tôi lên.”
“Nói linh tinh ít thôi, đi nghe ngóng đi.” Tô Tình đang cuống, nghe Đinh Nghiên San nói càng khó chịu.
Đinh Nghiên San nghĩ cũng đúng, chạy ra cửa nghe.
Một lúc sau, Tô Tình đẩy được then ra, đang định hoan hô thì Đinh Nghiên San nhỏ giọng nói: “Hình như có người đến.”
Cô ta vừa nói vừa chạy vào. Tô Tình nhảy xuống ghế, kéo Cư Mộc Nhi lên giường.
Mọi người quên mất ghế gãy chân, Cư Mộc Nhi vừa thả tay ra, cái ghế đã lắc lư như sắp đổ. Nhưng tiếng bước chân ngoài cửa rõ lắm rồi, chắc kẻ đó sắp mở cửa.
Ba cô nương bất chấp, chạy lên giường ngồi rúm ró lại, không dám ngẩng đầu ho he.
Có tiếng mở khóa vang lên. Cái ghế vẫn đang lắc lư cạnh cửa sổ.
Bình luận facebook