Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Mảnh tra lai lịch chất chứa oán hận thấu tâm
Long Nhị vẫn còn đang tức giận, Lý Kha vẫn còn có chuyện cần phải báo.
Thì ra là lúc trước án Cầm Thánh Sư Bá Âm là giao do Hình bộ xử lý, Thị Lang bộ Hình Vân Thanh Hiền từ đầu tới đuôi tự mình tra thẩm, lúc ấy nhạc công tham dự buổi hành hình cầm sư cũng là do hắn xác minh thân phận rồi mới chuẩn phát thiếp xem hành hình. Phải nói Vân Thanh Hiền kia cũng là là người yêu cầm, có cầm kỹ tốt. Sau khi hành hình cầm sư, hắn cùng với một vài nhạc công lui tới luận bàn, kết tình nghĩa, trong đó có cả Cư Mộc Nhi.
Long Nhị nghe vậy ánh mắt sáng lên:“Ngươi là nói, cái tên Vân Thanh Hiền hay gây phiền cho người khác khiến người ta chán ghét kia cùng Cư Mộc Nhi câu kết làm bậy sao?”
Lý Kha vuốt vuốt thái dương, quả nhiên nói đến thiên địch, chủ tử hắn cũng rất có hứng thú. Hắn vội vàng tiếp tục nói.
Cư Mộc Nhi kia vốn là có một vị hôn phu, họ Trần. Hôn sự là từ nhỏ định ra. Cư Mộc Nhi cùng Trần công tử kia thanh mai trúc mã, tình cảm trung hậu, có thể bởi vì nàng đối với cầm si mê, vì vậy hôn sự dây dưa kéo dài, tính toán đợi đến mười tám liền gả. Không nghĩ tới đến khi mười tám, sau khi Cư Mộc Nhi chứng kiến buổi hành hình Sư Bá Âm, sau khi trở về liền mê cầm giống như điên khùng, sau lại bệnh ở mắt, cuối cùng bất đắc dĩ mà hủy hôn sự. Mà Vân Thanh Hiền khi đó liền liên tiếp bày tỏ, chuyện có ý tứ, người người đều biết.
Long Nhị cười ha ha:“Tên Vân Thanh Hiền kia đúng là đã có phu nhân, hắn không phải chính là tỷ phu của Đinh Nghiên San, rể hiền của Đinh thượng thư sao, lại còn ở bên ngoài trêu chọc cô nương, trêu chọc cũng không sao, lại còn trêu chọc một người mù.” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có ý tứ:“Việc này thật là thú vị.”
Vân Thanh Hiền là người gặp ai cũng buông lòng yêu thích sao?
Hắn là ái tướng kiêm con rể của Hình bộ thượng thư Đinh Thịnh, là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, đồng thời cũng là ái đồ của Lại bộ thượng thư Sử Trạch Xuân bị Sư Bá Âm sát hại. Năm đó đúng là nhờ Sử Trạch Xuân một tay nâng đỡ, hướng Hoàng thượng hết lòng đề cử, Vân Thanh Hiền mới có quyền vị hôm nay. Hắn cùng với Sử Trạch Xuân tình như phụ tử, cho nên khi Sử Trạch Xuân bị giết một cách thê thảm, Vân Thanh Hiền đem hết toàn lực, cẩn thận tỉ mỉ, cuối cùng cũng bắt được hung thủ đền tội.
Vân Thanh Hiền tướng mạo đường đường, cương trực ghét dua nịnh, làm việc vô cùng chuẩn xác đâu ra đấy, không chút nào tùy cơ ứng biến. Hắn đảm nhiệm chính là Thị Lang bộ Hình, mà lão Tam Long gia Long Phi là người lăn lộn giang hồ, thường hay có rất nhiều tiếp xúc tình hình án mạng giang hồ, Vân Thanh Hiền này bất chấp hình bộ thượng thư cùng hoàng thượng ngấm ngầm hay công khai ngăn cấm, luôn tìm Long Tam gây phiền toái.
Nên biết, tìm Long Tam phiền toái, chính là khiến Long Nhị không thoải mái. Có Long Nhị hắn ở đây, người của Long gia làm sao có thể để cho người khác khi dễ bài bố? Vì vậy giữa hai người thù này đã kết, mà lại càng kết càng sâu.
Long Nhị bất mãn Vân Thanh Hiền vụng về, cứng nhắc cố chấp, lấy việc công làm việc tư, khắp nơi nhằm vào Long gia. Vân Thanh Hiền bất mãn Long Nhị luồn cúi mưu lợi, gian trá dùng mánh lới, thu mua giao thiệp trong triều. Hai người hết lần này tới lần khác cũng đều tuổi tương đương nhau, một quan một thương, nổi tiếng như nhau, vì vậy lúc nào cũng bị dân chúng lấy ra cân nhắc so sánh, đấu đá lẫn nhau. Chuyện này làm cho song phương lại càng không giải thích được mà chán ghét đối phương đến cực điểm.
Hai người này chỉ cần vừa chạm mặt liền xảy xung đột. Vì vậy trong kinh thành các vị quan lại quyền quý cũng có chung nhận định, phàm là mở tiệc chiêu đãi hay hoạt động gặp gỡ, giữa hai người này, mời người này thì sẽ không mời người kia.
Hôm nay Long Nhị nghe được Vân Thanh Hiền lại có chuyện mất thể diện thế này, trong lòng thật là khoái ý, nói ra:“Đinh Nghiên San nhất định là biết được tỷ phu của nàng ta cùng Cư Mộc Nhi kia ngoắc ngoắc quấn quấn, chắc đã oán thầm trong lòng. Hôm nay Cư Mộc Nhi lại ở trước mặt nàng ta đối với ta bất kính, phá hư vẻ đẹp của nàng ta, là cái oán thứ hai. Hai việc oán hận chồng lên nhau, theo tính tình của nàng ta, nhất định sẽ không thể để cho Cư Mộc Nhi sống thoải mái.”
Lý Kha lại vuốt vuốt thái dương, trong lòng thở dài, một manh nữ đáng thương nhu nhược sắp bị người ta khi dễ, chủ tử nhà hắn thấy có cái gì hay mà đắc ý chứ?
“Lý Kha.” Long Nhị liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:“Làm sao, ngươi thấy đáng thương cho Cư Mộc Nhi kia ư?”
“Thuộc hạ không dám.”
Long Nhị nhìn chằm chằm vẻ mặt Lý Kha, còn nói:“Mới thấy nàng ta một lần, ngươi liền yêu thích nàng ta sao?”
“Thuộc hạ không có.” Lý Kha mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chủ tử a, đừng đùa, hắn là thuộc hạ rất nghiêm túc nghiêm chỉnh a.
“Ừ, ngươi xem, giả bộ đáng thương thật sự là một vũ khí lợi hại của nữ nhân.” Long Nhị đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Kha, cười nói:“Ngay cả Vân Thanh Hiền cũng trúng chiêu, nếu ngươi đối với nàng nổi lên thương tiếc, cũng hợp lẽ thường không phải sao?”
Chủ tử là muốn nói, chính ngài anh minh thần võ, nên không bị chiêu số này mê hoặc đúng không? Bất quá lời này Lý Kha chỉ dám nuốt ở trong bụng.
Long Nhị trên mặt vui vẻ không tan nói:“Lời đồn nơi phố phường, thật đúng là cất giấu chân ngôn a. Thú vị, rất thú vị!”
Lý Kha mân miệng, chịu đựng không nói, trên phố còn tương truyền Nhị gia nhà hắn tham tiền mang thù lại keo kiệt, đến nay chưa lập gia đình nhất định là có bệnh không tiện nói ra. Bất quá những thứ này không thể nói, nhất định không thể nói, hắn cũng không muốn bị phái đi dọn nhà vệ sinh.
Long Nhị đầu còn đang suy nghĩ chuyện tốt:“Nếu là Đinh Nghiên San thật muốn đối phó Cư Mộc Nhi kia, nhất định là không còn nhiều thời gian đến làm phiền ta, mà Cư Mộc Nhi kia sẽ bị người ta khi dễ, Vân Thanh Hiền nhất định là đứng ngồi khó khăn, nếu hắn nhúng tay, có khi nào bị Đinh gia dằn mặt không? Nếu không có nhúng tay, Cư Mộc Nhi kia thua thiệt, tất nhiên hắn cũng không dễ chịu.” Long Nhị tưởng tượng thấy tình cảnh Vân Thanh Hiền hai đầu khó xử khốn quẫn, trong đầu thật sự là cao hứng.
“Nếu là hắn không chịu nổi, âm thầm dùng lực ngăn cản Đinh Nghiên San, sau đó chọc giận phu nhân và cô em vợ, hai bên lại bắt đầu tái đấu, vậy chuyện này liền thật sự là khéo.”
Đinh Nghiên San a Đinh Nghiên San, ngàn vạn đừng làm cho ta đánh giá thấp ngươi, mau chút ít động thủ đi. Này là một hòn đá hạ ba con chim, loại hắn khỏi vòng nghi ngờ, xử trí toàn bộ điều phiền toái, thật sự là làm cho hắn toàn thân thoải mái a.
Long Nhị thật là không có đánh giá sai, Đinh Nghiên San nhận ra Cư Mộc Nhi kia, cũng dự định cho Cư Mộc Nhi một chút dạy dỗ. Ngày đó Long Nhị vừa đi, nàng liền kêu kiệu phu, đưa nàng đến Vân phủ.
Tỷ tỷ Đinh Nghiên San tên là Đinh Nghiên Hương, ba năm trước đây gả cho Vân Thanh Hiền, tình cảm hai vợ chồng thật hòa thuận, chỉ là Đinh Nghiên Hương liên tục chưa mang thai, mặc dù Vân Thanh Hiền lúc nào cũng an ủi nói không vội, nhưng trong lòng nàng vẫn có vướng mắc.
Đinh Nghiên San cá tính nóng vội, cảm tác cảm vi, mà Đinh Nghiên Hương lại ôn nhu hiền thục, là mỹ nhân dịu dàng điển hình.
Đinh Nghiên San đến Vân phủ, thấy mặt tỷ tỷ, gọn gàng dứt khoát nói hôm nay thấy rõ hồ ly tinh mắt mù kia. Đinh Nghiên Hương ngẩn ngơ, lúc này mới kịp nhận ra Đinh Nghiên San nói tới ai.
“San nhi, mọi việc lưu ba phần đường sống, gặp người lưu năm phần khẩu đức.”
“Vậy cũng phải phân người nào mới được.” Đinh Nghiên San tức giận:“Ta hôm nay đến Thịnh Long trà trang, đang cùng Nhị gia tán gẫu, hồ ly tinh kia liền chạy tới, nàng ta tựa hồ có chuyện gì muốn nhờ Nhị gia, Nhị gia không có đáp ứng, nàng ta rõ ràng liền dùng trà nóng giội cho Nhị gia ướt hết cả người. Tỷ nói xem, nữ nhân này da mặt dày quá không biết xấu hổ sao?”
Đinh Nghiên Hương nhíu lông mày, hỏi:“Nàng ta đi cầu Nhị gia chuyện gì?”
“Không biết.” Đinh Nghiên San bĩu môi, hỏi ngược lại:“Tỷ cùng tỷ phu nói chuyện ra sao? Hắn rốt cuộc muốn như thế nào?”
Trên mặt Đinh Nghiên Hương khoác lên nhàn nhạt u sầu, Vân Thanh Hiền đối với nàng cái gì cũng tốt, nhưng sợ là cũng động chân tình với Cư Mộc Nhi kia. Hai vợ chồng, là thể thân mật nhất, hắn có cái tâm tư gì, tất nhiên là không thể gạt được nàng.
Đinh Nghiên Hương vừa nói ra, Đinh Nghiên San liền nhảy dựng lên:“Phi, hắn thật đúng là muốn đem hồ ly tinh kia cưới vào cửa sao?”
“Tướng công hắn, hắn nói Cư cô nương cũng không có đáp ứng.” Đinh Nghiên Hương nhớ tới vẻ mặt Vân Thanh Hiền lúc nói lời này, trong lòng lại một hồi đau nhức. Hắn đối với manh nữ kia nếu không phải thật tâm, liền sẽ không động dung khổ sở như thế.
Đinh Nghiên San tức giận đến đảo quanh phòng:“ Hồ ly tinh kia thật biết tính toán. Ta nghe ngóng, lúc trước nàng ta không chịu hôn sự với thanh mai trúc mã, nghĩ hết biện pháp giành được sự chú ý của tỷ phu, người người đều biết tỷ phu thích cầm, nàng ta chính là lợi dụng điểm này, nàng ta mắt mù, lại giả bộ đáng thương, nam nhân vô cùng dễ bị lừa bởi kiểu người thế này. Hôm nay nàng ta không đáp ứng vào cửa, sợ là không cam lòng làm thiếp, ngầm vụng trộm muốn bức tỷ phu bạc đãi tỷ, hoặc là bình thê, hoặc là độc chiếm tỷ phu. Thật sự là hạ tiện! Nàng ta cũng không nhìn một chút mình thân phận gì! Tỷ, tỷ tuyệt không có thể dung nàng ta, nếu là tỷ không tiện mở miệng, ta có thể nói cho cha mẹ. Nàng ta là một manh nữ bình dân, tỷ phu coi như là bị phác thảo tâm, chẳng lẽ còn dám làm phủ thượng thư khó coi sao?”
“San nhi, chớ có nháo đến chỗ cha mẹ, chuyện này ta sẽ tính toán.”
Đinh Nghiên San lại không chịu theo:“Tỷ, tỷ chính là tâm địa quá mềm yếu, lúc trước nếu không phải là phụ thân thưởng thức, một tay nâng đỡ, tỷ phu đâu có thể có hôm nay. Hắn có thể lấy được tỷ đã là trèo cao. Hôm nay hắn cái gì cũng có, lại nổi lên tâm địa gian xảo, nhìn sang nữ nhân khác. Nếu hôm nay để hắn dính vào, cuộc sống sau này của tỷ có thể như thế nào?” Đinh Nghiên San càng nghĩ càng giận:“Không được, ta muốn nói với cha, còn có hồ ly tinh kia, ta sẽ không bỏ qua nàng ta.” Nàng nói xong, xoay người sẽ đi ra ngoài.
“San nhi!” Đinh Nghiên Hương nóng nảy, một tay giữ chặt lấy nàng, giọng cũng lớn lên:“Việc này muội không được nhúng tay.”
“Tỷ!” Đinh Nghiên San tức giận đến giậm chân.
“San nhi, việc này trên phố truyền đi rất nhanh, muội nghĩ phụ thân không biết sao? Ộng ấy nếu muốn vì ta ra mặt, làm sao còn chờ muội đi tìm ông ấy?”
Đinh Nghiên San ngẩn ngơ, há to miệng lại nói không ra gì.
Đinh Nghiên Hương lại nói:“Phụ thân có ba phòng thiếp thất, nương là người rất có thủ đoạn, lại có ông ngoại làm chỗ dựa, kết quả còn không phải là như thế sao. Lúc ta xuất giá, nương liền nói với ta, phụ thân nhìn trúng tướng công mới có thể, dự tính hắn ngày sau quan lộ nhất định có thể lên cao, cho nên mới đem hắn đến Hình bộ dùng. Ta vừa là khuynh tâm cho hắn, liền muốn có chỗ chuẩn bị, chỉ cần bảo vệ tốt vị trí chính thê, có thể khiến cho hắn niềm vui là tốt. Nếu thật có những cô gái khác, chỉ cần không sinh hạ cốt nhục của hắn, uy hiếp được vị trí của ta, cứ để tùy hắn thôi.”
Đinh Nghiên San cắn chặt môi, đặt mông ngồi vào trên mặt ghế, thì thào nói:“Cha mẹ, cha mẹ bọn họ có thể nào như thế?”
Đinh Nghiên Hương nắm tay của nàng:“San nhi, cho dù là bình dân, trong nhà có chút ít tiền bạc, cũng có nạp thiếp thất, nuôi thông phòng, huống chi làm quan nắm quyền giống phụ thân, tướng công như vậy. Từ sau khi hiểu tâm tư tướng công, ta nghĩ rất nhiều, kỳ thật tướng công đối với ta không tệ, tối thiểu hắn không có để ta mơ mơ hồ hồ liền nạp người ta vào cửa, hắn đã đáp ứng ta, nếu ta không gật đầu, tuyệt không cưới cô gái khác vào cửa, cũng tuyệt không để ai khác sinh cho hắn sinh hạ nhất nam bán nữ.”
Đinh Nghiên San xoa tay:“Hừ, này có cái gì, nếu là thật sự đối với tỷ tốt, liền sẽ không nhìn những nữ nhân khác nửa con mắt. Đợi đến khi ta gả cho Long Nhị, chắc chắn không cho hắn lại đối với những nữ nhân khác có tâm tư.”
Đinh Nghiên Hương cười cười, nâng ngón tay lên chọc chọc khuôn mặt Đinh Nghiên San:“Muội xem muội kìa, cũng không biết e lệ, khuê nữ còn dám nói câu này, đang ngóng trông gả cho người sao?”
Đinh Nghiên San mặt đỏ lên, nhưng là ngẩng đầu lên cây ngay không sợ chết đứng:“Ta chính là muốn gả cho hắn, cô nương khác, khẳng định cũng không tốt bằng ta.”
Đinh Nghiên Hương cười kéo nàng qua:“Là, muội muội của ta tốt nhất.”
Đinh Nghiên San tựa đầu ở trên vai Đinh Nghiên Hương, gắn sẽ kiều, sau đó hỏi:“Tỷ, tỷ phu nói chuyện này cho tỷ, tỷ dự định làm sao?”
Đinh Nghiên Hương thở dài:“Ta sẽ ngẫm lại, ngẫm lại sau.”
Đinh Nghiên San không nói lời nào, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ:“Tuyệt không có thể để cho hồ ly tinh kia sống tốt.”
Thì ra là lúc trước án Cầm Thánh Sư Bá Âm là giao do Hình bộ xử lý, Thị Lang bộ Hình Vân Thanh Hiền từ đầu tới đuôi tự mình tra thẩm, lúc ấy nhạc công tham dự buổi hành hình cầm sư cũng là do hắn xác minh thân phận rồi mới chuẩn phát thiếp xem hành hình. Phải nói Vân Thanh Hiền kia cũng là là người yêu cầm, có cầm kỹ tốt. Sau khi hành hình cầm sư, hắn cùng với một vài nhạc công lui tới luận bàn, kết tình nghĩa, trong đó có cả Cư Mộc Nhi.
Long Nhị nghe vậy ánh mắt sáng lên:“Ngươi là nói, cái tên Vân Thanh Hiền hay gây phiền cho người khác khiến người ta chán ghét kia cùng Cư Mộc Nhi câu kết làm bậy sao?”
Lý Kha vuốt vuốt thái dương, quả nhiên nói đến thiên địch, chủ tử hắn cũng rất có hứng thú. Hắn vội vàng tiếp tục nói.
Cư Mộc Nhi kia vốn là có một vị hôn phu, họ Trần. Hôn sự là từ nhỏ định ra. Cư Mộc Nhi cùng Trần công tử kia thanh mai trúc mã, tình cảm trung hậu, có thể bởi vì nàng đối với cầm si mê, vì vậy hôn sự dây dưa kéo dài, tính toán đợi đến mười tám liền gả. Không nghĩ tới đến khi mười tám, sau khi Cư Mộc Nhi chứng kiến buổi hành hình Sư Bá Âm, sau khi trở về liền mê cầm giống như điên khùng, sau lại bệnh ở mắt, cuối cùng bất đắc dĩ mà hủy hôn sự. Mà Vân Thanh Hiền khi đó liền liên tiếp bày tỏ, chuyện có ý tứ, người người đều biết.
Long Nhị cười ha ha:“Tên Vân Thanh Hiền kia đúng là đã có phu nhân, hắn không phải chính là tỷ phu của Đinh Nghiên San, rể hiền của Đinh thượng thư sao, lại còn ở bên ngoài trêu chọc cô nương, trêu chọc cũng không sao, lại còn trêu chọc một người mù.” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có ý tứ:“Việc này thật là thú vị.”
Vân Thanh Hiền là người gặp ai cũng buông lòng yêu thích sao?
Hắn là ái tướng kiêm con rể của Hình bộ thượng thư Đinh Thịnh, là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, đồng thời cũng là ái đồ của Lại bộ thượng thư Sử Trạch Xuân bị Sư Bá Âm sát hại. Năm đó đúng là nhờ Sử Trạch Xuân một tay nâng đỡ, hướng Hoàng thượng hết lòng đề cử, Vân Thanh Hiền mới có quyền vị hôm nay. Hắn cùng với Sử Trạch Xuân tình như phụ tử, cho nên khi Sử Trạch Xuân bị giết một cách thê thảm, Vân Thanh Hiền đem hết toàn lực, cẩn thận tỉ mỉ, cuối cùng cũng bắt được hung thủ đền tội.
Vân Thanh Hiền tướng mạo đường đường, cương trực ghét dua nịnh, làm việc vô cùng chuẩn xác đâu ra đấy, không chút nào tùy cơ ứng biến. Hắn đảm nhiệm chính là Thị Lang bộ Hình, mà lão Tam Long gia Long Phi là người lăn lộn giang hồ, thường hay có rất nhiều tiếp xúc tình hình án mạng giang hồ, Vân Thanh Hiền này bất chấp hình bộ thượng thư cùng hoàng thượng ngấm ngầm hay công khai ngăn cấm, luôn tìm Long Tam gây phiền toái.
Nên biết, tìm Long Tam phiền toái, chính là khiến Long Nhị không thoải mái. Có Long Nhị hắn ở đây, người của Long gia làm sao có thể để cho người khác khi dễ bài bố? Vì vậy giữa hai người thù này đã kết, mà lại càng kết càng sâu.
Long Nhị bất mãn Vân Thanh Hiền vụng về, cứng nhắc cố chấp, lấy việc công làm việc tư, khắp nơi nhằm vào Long gia. Vân Thanh Hiền bất mãn Long Nhị luồn cúi mưu lợi, gian trá dùng mánh lới, thu mua giao thiệp trong triều. Hai người hết lần này tới lần khác cũng đều tuổi tương đương nhau, một quan một thương, nổi tiếng như nhau, vì vậy lúc nào cũng bị dân chúng lấy ra cân nhắc so sánh, đấu đá lẫn nhau. Chuyện này làm cho song phương lại càng không giải thích được mà chán ghét đối phương đến cực điểm.
Hai người này chỉ cần vừa chạm mặt liền xảy xung đột. Vì vậy trong kinh thành các vị quan lại quyền quý cũng có chung nhận định, phàm là mở tiệc chiêu đãi hay hoạt động gặp gỡ, giữa hai người này, mời người này thì sẽ không mời người kia.
Hôm nay Long Nhị nghe được Vân Thanh Hiền lại có chuyện mất thể diện thế này, trong lòng thật là khoái ý, nói ra:“Đinh Nghiên San nhất định là biết được tỷ phu của nàng ta cùng Cư Mộc Nhi kia ngoắc ngoắc quấn quấn, chắc đã oán thầm trong lòng. Hôm nay Cư Mộc Nhi lại ở trước mặt nàng ta đối với ta bất kính, phá hư vẻ đẹp của nàng ta, là cái oán thứ hai. Hai việc oán hận chồng lên nhau, theo tính tình của nàng ta, nhất định sẽ không thể để cho Cư Mộc Nhi sống thoải mái.”
Lý Kha lại vuốt vuốt thái dương, trong lòng thở dài, một manh nữ đáng thương nhu nhược sắp bị người ta khi dễ, chủ tử nhà hắn thấy có cái gì hay mà đắc ý chứ?
“Lý Kha.” Long Nhị liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:“Làm sao, ngươi thấy đáng thương cho Cư Mộc Nhi kia ư?”
“Thuộc hạ không dám.”
Long Nhị nhìn chằm chằm vẻ mặt Lý Kha, còn nói:“Mới thấy nàng ta một lần, ngươi liền yêu thích nàng ta sao?”
“Thuộc hạ không có.” Lý Kha mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chủ tử a, đừng đùa, hắn là thuộc hạ rất nghiêm túc nghiêm chỉnh a.
“Ừ, ngươi xem, giả bộ đáng thương thật sự là một vũ khí lợi hại của nữ nhân.” Long Nhị đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Kha, cười nói:“Ngay cả Vân Thanh Hiền cũng trúng chiêu, nếu ngươi đối với nàng nổi lên thương tiếc, cũng hợp lẽ thường không phải sao?”
Chủ tử là muốn nói, chính ngài anh minh thần võ, nên không bị chiêu số này mê hoặc đúng không? Bất quá lời này Lý Kha chỉ dám nuốt ở trong bụng.
Long Nhị trên mặt vui vẻ không tan nói:“Lời đồn nơi phố phường, thật đúng là cất giấu chân ngôn a. Thú vị, rất thú vị!”
Lý Kha mân miệng, chịu đựng không nói, trên phố còn tương truyền Nhị gia nhà hắn tham tiền mang thù lại keo kiệt, đến nay chưa lập gia đình nhất định là có bệnh không tiện nói ra. Bất quá những thứ này không thể nói, nhất định không thể nói, hắn cũng không muốn bị phái đi dọn nhà vệ sinh.
Long Nhị đầu còn đang suy nghĩ chuyện tốt:“Nếu là Đinh Nghiên San thật muốn đối phó Cư Mộc Nhi kia, nhất định là không còn nhiều thời gian đến làm phiền ta, mà Cư Mộc Nhi kia sẽ bị người ta khi dễ, Vân Thanh Hiền nhất định là đứng ngồi khó khăn, nếu hắn nhúng tay, có khi nào bị Đinh gia dằn mặt không? Nếu không có nhúng tay, Cư Mộc Nhi kia thua thiệt, tất nhiên hắn cũng không dễ chịu.” Long Nhị tưởng tượng thấy tình cảnh Vân Thanh Hiền hai đầu khó xử khốn quẫn, trong đầu thật sự là cao hứng.
“Nếu là hắn không chịu nổi, âm thầm dùng lực ngăn cản Đinh Nghiên San, sau đó chọc giận phu nhân và cô em vợ, hai bên lại bắt đầu tái đấu, vậy chuyện này liền thật sự là khéo.”
Đinh Nghiên San a Đinh Nghiên San, ngàn vạn đừng làm cho ta đánh giá thấp ngươi, mau chút ít động thủ đi. Này là một hòn đá hạ ba con chim, loại hắn khỏi vòng nghi ngờ, xử trí toàn bộ điều phiền toái, thật sự là làm cho hắn toàn thân thoải mái a.
Long Nhị thật là không có đánh giá sai, Đinh Nghiên San nhận ra Cư Mộc Nhi kia, cũng dự định cho Cư Mộc Nhi một chút dạy dỗ. Ngày đó Long Nhị vừa đi, nàng liền kêu kiệu phu, đưa nàng đến Vân phủ.
Tỷ tỷ Đinh Nghiên San tên là Đinh Nghiên Hương, ba năm trước đây gả cho Vân Thanh Hiền, tình cảm hai vợ chồng thật hòa thuận, chỉ là Đinh Nghiên Hương liên tục chưa mang thai, mặc dù Vân Thanh Hiền lúc nào cũng an ủi nói không vội, nhưng trong lòng nàng vẫn có vướng mắc.
Đinh Nghiên San cá tính nóng vội, cảm tác cảm vi, mà Đinh Nghiên Hương lại ôn nhu hiền thục, là mỹ nhân dịu dàng điển hình.
Đinh Nghiên San đến Vân phủ, thấy mặt tỷ tỷ, gọn gàng dứt khoát nói hôm nay thấy rõ hồ ly tinh mắt mù kia. Đinh Nghiên Hương ngẩn ngơ, lúc này mới kịp nhận ra Đinh Nghiên San nói tới ai.
“San nhi, mọi việc lưu ba phần đường sống, gặp người lưu năm phần khẩu đức.”
“Vậy cũng phải phân người nào mới được.” Đinh Nghiên San tức giận:“Ta hôm nay đến Thịnh Long trà trang, đang cùng Nhị gia tán gẫu, hồ ly tinh kia liền chạy tới, nàng ta tựa hồ có chuyện gì muốn nhờ Nhị gia, Nhị gia không có đáp ứng, nàng ta rõ ràng liền dùng trà nóng giội cho Nhị gia ướt hết cả người. Tỷ nói xem, nữ nhân này da mặt dày quá không biết xấu hổ sao?”
Đinh Nghiên Hương nhíu lông mày, hỏi:“Nàng ta đi cầu Nhị gia chuyện gì?”
“Không biết.” Đinh Nghiên San bĩu môi, hỏi ngược lại:“Tỷ cùng tỷ phu nói chuyện ra sao? Hắn rốt cuộc muốn như thế nào?”
Trên mặt Đinh Nghiên Hương khoác lên nhàn nhạt u sầu, Vân Thanh Hiền đối với nàng cái gì cũng tốt, nhưng sợ là cũng động chân tình với Cư Mộc Nhi kia. Hai vợ chồng, là thể thân mật nhất, hắn có cái tâm tư gì, tất nhiên là không thể gạt được nàng.
Đinh Nghiên Hương vừa nói ra, Đinh Nghiên San liền nhảy dựng lên:“Phi, hắn thật đúng là muốn đem hồ ly tinh kia cưới vào cửa sao?”
“Tướng công hắn, hắn nói Cư cô nương cũng không có đáp ứng.” Đinh Nghiên Hương nhớ tới vẻ mặt Vân Thanh Hiền lúc nói lời này, trong lòng lại một hồi đau nhức. Hắn đối với manh nữ kia nếu không phải thật tâm, liền sẽ không động dung khổ sở như thế.
Đinh Nghiên San tức giận đến đảo quanh phòng:“ Hồ ly tinh kia thật biết tính toán. Ta nghe ngóng, lúc trước nàng ta không chịu hôn sự với thanh mai trúc mã, nghĩ hết biện pháp giành được sự chú ý của tỷ phu, người người đều biết tỷ phu thích cầm, nàng ta chính là lợi dụng điểm này, nàng ta mắt mù, lại giả bộ đáng thương, nam nhân vô cùng dễ bị lừa bởi kiểu người thế này. Hôm nay nàng ta không đáp ứng vào cửa, sợ là không cam lòng làm thiếp, ngầm vụng trộm muốn bức tỷ phu bạc đãi tỷ, hoặc là bình thê, hoặc là độc chiếm tỷ phu. Thật sự là hạ tiện! Nàng ta cũng không nhìn một chút mình thân phận gì! Tỷ, tỷ tuyệt không có thể dung nàng ta, nếu là tỷ không tiện mở miệng, ta có thể nói cho cha mẹ. Nàng ta là một manh nữ bình dân, tỷ phu coi như là bị phác thảo tâm, chẳng lẽ còn dám làm phủ thượng thư khó coi sao?”
“San nhi, chớ có nháo đến chỗ cha mẹ, chuyện này ta sẽ tính toán.”
Đinh Nghiên San lại không chịu theo:“Tỷ, tỷ chính là tâm địa quá mềm yếu, lúc trước nếu không phải là phụ thân thưởng thức, một tay nâng đỡ, tỷ phu đâu có thể có hôm nay. Hắn có thể lấy được tỷ đã là trèo cao. Hôm nay hắn cái gì cũng có, lại nổi lên tâm địa gian xảo, nhìn sang nữ nhân khác. Nếu hôm nay để hắn dính vào, cuộc sống sau này của tỷ có thể như thế nào?” Đinh Nghiên San càng nghĩ càng giận:“Không được, ta muốn nói với cha, còn có hồ ly tinh kia, ta sẽ không bỏ qua nàng ta.” Nàng nói xong, xoay người sẽ đi ra ngoài.
“San nhi!” Đinh Nghiên Hương nóng nảy, một tay giữ chặt lấy nàng, giọng cũng lớn lên:“Việc này muội không được nhúng tay.”
“Tỷ!” Đinh Nghiên San tức giận đến giậm chân.
“San nhi, việc này trên phố truyền đi rất nhanh, muội nghĩ phụ thân không biết sao? Ộng ấy nếu muốn vì ta ra mặt, làm sao còn chờ muội đi tìm ông ấy?”
Đinh Nghiên San ngẩn ngơ, há to miệng lại nói không ra gì.
Đinh Nghiên Hương lại nói:“Phụ thân có ba phòng thiếp thất, nương là người rất có thủ đoạn, lại có ông ngoại làm chỗ dựa, kết quả còn không phải là như thế sao. Lúc ta xuất giá, nương liền nói với ta, phụ thân nhìn trúng tướng công mới có thể, dự tính hắn ngày sau quan lộ nhất định có thể lên cao, cho nên mới đem hắn đến Hình bộ dùng. Ta vừa là khuynh tâm cho hắn, liền muốn có chỗ chuẩn bị, chỉ cần bảo vệ tốt vị trí chính thê, có thể khiến cho hắn niềm vui là tốt. Nếu thật có những cô gái khác, chỉ cần không sinh hạ cốt nhục của hắn, uy hiếp được vị trí của ta, cứ để tùy hắn thôi.”
Đinh Nghiên San cắn chặt môi, đặt mông ngồi vào trên mặt ghế, thì thào nói:“Cha mẹ, cha mẹ bọn họ có thể nào như thế?”
Đinh Nghiên Hương nắm tay của nàng:“San nhi, cho dù là bình dân, trong nhà có chút ít tiền bạc, cũng có nạp thiếp thất, nuôi thông phòng, huống chi làm quan nắm quyền giống phụ thân, tướng công như vậy. Từ sau khi hiểu tâm tư tướng công, ta nghĩ rất nhiều, kỳ thật tướng công đối với ta không tệ, tối thiểu hắn không có để ta mơ mơ hồ hồ liền nạp người ta vào cửa, hắn đã đáp ứng ta, nếu ta không gật đầu, tuyệt không cưới cô gái khác vào cửa, cũng tuyệt không để ai khác sinh cho hắn sinh hạ nhất nam bán nữ.”
Đinh Nghiên San xoa tay:“Hừ, này có cái gì, nếu là thật sự đối với tỷ tốt, liền sẽ không nhìn những nữ nhân khác nửa con mắt. Đợi đến khi ta gả cho Long Nhị, chắc chắn không cho hắn lại đối với những nữ nhân khác có tâm tư.”
Đinh Nghiên Hương cười cười, nâng ngón tay lên chọc chọc khuôn mặt Đinh Nghiên San:“Muội xem muội kìa, cũng không biết e lệ, khuê nữ còn dám nói câu này, đang ngóng trông gả cho người sao?”
Đinh Nghiên San mặt đỏ lên, nhưng là ngẩng đầu lên cây ngay không sợ chết đứng:“Ta chính là muốn gả cho hắn, cô nương khác, khẳng định cũng không tốt bằng ta.”
Đinh Nghiên Hương cười kéo nàng qua:“Là, muội muội của ta tốt nhất.”
Đinh Nghiên San tựa đầu ở trên vai Đinh Nghiên Hương, gắn sẽ kiều, sau đó hỏi:“Tỷ, tỷ phu nói chuyện này cho tỷ, tỷ dự định làm sao?”
Đinh Nghiên Hương thở dài:“Ta sẽ ngẫm lại, ngẫm lại sau.”
Đinh Nghiên San không nói lời nào, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ:“Tuyệt không có thể để cho hồ ly tinh kia sống tốt.”
Bình luận facebook