Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Hai người gặp nhau, thể hiện nghi ngờ
Chuyện đã đến mức này, Long Nhị không thể không suy nghĩ thật kỹ. Hắn dặn Lý Kha đi một chuyến, tìm hiểu tình hình thật rõ ràng, còn bản thân cũng suy nghĩ lần nữa rồi tự đến phủ nha.
Lý Kha nhận lệnh đi, Long Nhị quay về phòng.
Hắn vén màn lên, thấy Cư Mộc Nhi mặt mũi trắng bệch, cảm thấy đau lòng. Hắn ngồi bên nàng, vuốt ve tóc nàng, cài cúc áo cho nàng.
Cư Mộc Nhi túm cổ tay hắn: “Nhị gia.”
Long Nhị ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, chuyện sẽ được điều tra kỹ càng.”
Mặc dù hắn bảo nàng đừng hoảng sợ, nhưng bản thân Long Nhị biết, chính hắn cũng sợ.
Chuyện đám cướp này, từ việc bắt Cư Mộc Nhi, đến việc tám tên kia trúng độc chết bất ngờ, giờ lại chuyện này, tất cả đều rất kỳ lạ.
Long Nhị vẫn luôn nhớ chuyện này nên chưa lúc nào ngừng điều tra. Có điều, Long Nhị cũng không thể phủ nhận rằng cuộc sống sau hôn nhân của hắn quá mức thư thái sung sướng, chính hắn cũng buông lỏng cảnh giác.
Trong chuyện này, người Long Nhị hoài nghi nhất chính là Vân Thanh Hiền.
Nói về thù hận, Vân Thanh Hiền muốn cưới Cư Mộc Nhi mà không được, vì thế muốn phá hủy hôn sự và danh tiết của nàng. Động cơ như thế khá đầy đủ. Mà quả thực dùng chiêu giặc cướp bắt người có thể đạt được mục đích này. Chỉ là anh ta không ngờ rằng cuối cùng Long Nhị lại tìm được Cư Mộc Nhi, cũng không ngờ rằng Long Nhị vẫn lấy một cô nương bị mất danh tiết làm nương tử.
Còn thân phận của Đinh Nghiên San là em vợ của Vân Thanh Hiền. Quan hệ này không gần không xa, để cô ta bị bắt thì Vân Thanh Hiền cũng không mất gì, lại còn có thể phủi sạch quan hệ với mình. Thật là một chiêu đủ ác đủ hay.
Vốn Long Nhị đã lệnh cho thám tử của Long phủ theo dõi Vân Thanh Hiền, có điều Vân Thanh Hiền vẫn tỏ ra bình thường, còn rất tích cực giúp đỡ điều tra vụ án, chỉ có điều anh ta cũng không tra ra kết quả, Long Nhị cũng không bắt được nhược điểm của anh ta. Phương diện khác, thám tử của Long phủ cũng không tìm được gì thêm.
Phủ nha cũng đưa án này thành đại án hạng nhất, tập trung điều tra. Nhưng dù là Vân Thanh Hiền hay Long Nhị hay phủ nha, không ai đạt được tiến triển gì.
Mà hôm nay Cư Mộc Nhi chẳng dẫn theo hộ vệ, cứ thế ra đường.
Trước nàng bình an quay về, tên cướp kia bị bắt, dù Long Nhị có sốt ruột thì cũng chỉ bực bội mắng Cư Mộc Nhi gan to mà thôi. Dù đấu võ mồm với nàng, hắn cũng vẫn nghĩ rằng thôi kệ chuyện này, gần gũi nhau quan trọng hơn. Thế nhưng bây giờ, lại nghe tin có kẻ giả làm quan sai mang tên cướp kia đi, thậm chí còn lừa được Lý Kha, hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn sơ suất quá.
Nếu hôm nay chỉ hơi sai lầm, nếu Mộc Nhi của hắn kém may mắn một chút, e là…
Long Nhị nhắm mắt. Hắn không dám nghĩ, chỉ ôm Cư Mộc Nhi thật chặt.
Nhưng Cư Mộc Nhi lại nói: “Nhị gia, ta muốn đến Đinh phủ gặp Đinh cô nương ngay.”
Long Nhị nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Long Nhị đưa Cư Mộc Nhi đến Đinh phủ, cứ tưởng là phải cãi cọ mất một lúc mới được gặp Đinh Nghiên San vì dù sao cô ta cũng mới bị bắt cóc, có khi Đinh phủ sẽ từ chối gặp khách. Không ngờ khi bọn họ vừa đến, Đinh Nghiên San lại tự mình ra cửa đón Cư Mộc Nhi.
Cứ trùng hợp như vậy, Cư Mộc Nhi đến để gặp cô ta.
Nhìn Đinh Thịnh không thoải mái, Long Nhị đoán ông ta cũng đã biết chuyện có kẻ giả trang quan sai. Long Nhị nghĩ hẳn là thời gian này, Đinh Thịnh cũng có vài nghi ngờ vô căn cứ với cth. Căn cứ vào tin báo của hắn, độ này Đinh Thịnh cũng thường hay kiếm cớ trách móc rể hiền của ông ta, chỉ có điều Vân Thanh Hiền là kẻ giỏi che giấu, không hề tỏ thái độ gì, cứ làm việc bình thường, cẩn thận tỉ mỉ, không thể túm được chỗ hở nào của anh ta.
Đinh Nghiên San muốn nói chuyện riêng với Cư Mộc Nhi, vì thế Long Nhị ra uống trà cùng Đinh Thịnh. Hai người đề phòng lẫn nhau, không nói chuyện quan trọng, còn chuyện Đinh Nghiên San nói với Cư Mộc Nhi cũng khiến Cư Mộc Nhi hoảng hốt.
“Ta nghĩ chuyện này do tỷ phu ta làm.” Đinh Nghiên San ngồi trong gian nhà với Cư Mộc Nhi, nói thẳng vào vấn đề.
Sự thẳng thắn của cô ta khiến Cư Mộc Nhi hơi giật mình. Nàng lặng thinh, không nhận xét gì.
Đinh Nghiên San nói tiếp: “Cô cũng nghĩ thế, phải không?”
Cư Mộc Nhi không trả lời.
Đinh Nghiên San cười nhạt: “Cư Mộc Nhi, lòng dạ cô thật thâm sâu. Trước kia tuy ta nghi ngờ nhưng không có căn cứ, không dám nghĩ linh tinh. Nhưng hôm nay lời của tên bắt cóc kia khiến ta nhận ra nghi ngờ của ta là đúng. Chắc chắn cô cũng biết gì đó, nếu không cũng sẽ không cẩn thận như vậy.”
“Chuyện liên quan đến người nhà Đinh cô nương, ta không tiện đoán.”
“Anh ta không phải người nhà của ta.” Đinh Nghiên San nổi giận đùng đùng, “Ta đã nghĩ vì sao lại là ta và cô trùng hợp gặp nạn. Đó là vì do cô từ chối kết hôn, anh ta nuốt không trôi cục tức này. Anh ta muốn bắt người hại người nhưng lại sợ bị nghi ngờ. Vì thế anh ta kéo ta xuống nước. Tỷ ta là nương tử của anh ta, anh ta không dám động vào. Nương tử của mình xảy ra chuyện, thanh danh của anh ta cũng bị ảnh hưởng. Thế nhưng hy sinh ta thì chẳng sao cả. Anh ta đúng là kẻ thâm độc.”
“Đinh cô nương…” Cư Mộc Nhi mở miệng, lại không biết nên nói gì.
Đinh Nghiên San lại tiếp tục: “Ta vốn nghĩ đến chuyện này nhưng lại không dám tin. Dù sao anh ta cũng là tỷ phu của ta, mặc dù bất trung với tỷ ta, nhưng nghe nói bình thường cũng không tệ lắm. Ta thậm chí còn cho rằng mình nghĩ vậy là có lỗi với anh ta. Nhưng hôm nay, tên bắt cóc đó nói rằng Đinh gia lợi dụng hắn nhưng lại không phối hợp tử tế, để tám anh em của hắn chết trong nhà giam, một người phải bỏ mình, vì thế hắn muốn báo thù nên mới bắt ta…” Cô ta nói đến đây thì nghẹn lời nên dừng lại.
Cư Mộc Nhi kiên nhẫn chờ. Nàng biết những lời Đinh Nghiên San muốn nói còn chưa hết.
Quả nhiên, một lát sau, Đinh Nghiên San bình tĩnh lại, lại nói: “Cư Mộc Nhi, ta hỏi cô, trước đây cô không muốn gả cho tỷ phu, cuối cùng là vì sao?”
Trước kia, cô ta cứ cho rằng đây là chiêu lạt mềm buộc chặt, Cư Mộc Nhi không cam lòng nếu không làm chính thê, nhưng trải qua chuyện này, cô ta lại có cảm giác rằng có lẽ Cư Mộc Nhi đã phát hiện ra điều gì đó?
Cư Mộc Nhi hiểu rõ ý Đinh Nghiên San. Nàng lắc đầu: “Đinh cô nương, ta không có ý định nam nữ với Vân đại nhân.”
“Vậy với Nhị gia thì cô có?”
Mặt Cư Mộc Nhi hơi nóng lên. Đúng là lúc mới bắt đầu, cô và Long Nhị có phần không rõ ràng, khó xác định. Có phần tin tưởng, có phần ăn ý bất ngờ, lại có phần đối chọi gay gắt thú vị. Hắn nặng tay với nàng thật, nhưng nàng cũng biết chắc chắn hắn không làm nàng bị tổn thương, nàng không sợ hắn.
Nói chung, nếu là phải chọn một người để cưới, nàng chọn Long Nhị.
Vẻ mặt này khiến Đinh Nghiên San tức giận. Cô ta đứng lên, thong thả bước qua lại trong phòng.
“Cư Mộc Nhi, dù cô cứu ta, ta vẫn ghét cô.”
Cư Mộc Nhi mím môi. Chuyện này thì biết nói gì được? Nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, Đinh Nghiên San ngồi xuống, lại nói: “Cô có nghe chưa? Ba bộ khoái kia là giả mạo, tên đó bị chúng mang đi. Ngay cả xác Tiểu Ngọc…”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Ta có nghe việc này nên mới tìm cô nương. Ta muốn hỏi cô nương xem tên đó có nói gì không.”
“Hắn có nói là Đinh gia chúng ta bảo hắn làm việc nhưng lại muốn hại hắn,” Đinh Nghiên San dừng một chút, cắn răng, “Ta không nhận ra hắn. Hắn nói trong phủ có việc gấp nên bảo người đánh xe đi làm, để hắn ở đây. Ta không để ý, dẫn Tiểu Ngọc lên xe. Xe đến phố Định An thì hắn nói móng ngựa bị hỏng, hắn phải dừng xem. Bởi vì sắp đến nhà rồi nên ta không để ý. Ta thật là khờ, đến khi hắn dẫn xe ngựa vào tít trong ngõ rồi ta mới nhận ra, lúc đó thì quá muộn.”
Đinh Nghiên San nói đến đây, giọng nghẹn ngào: “Tiểu Ngọc theo ta đã nhiều năm. Con bé không có người nhà nên ký khế ước chung thân. Nó còn nói nó sẽ hầu hạ ta cả đời, trong lòng ta nó cũng là người nhà. Thế nhưng, không ngờ rằng nó lại chết vì ta, ngay cả xác của nó ta cũng không giữ được.”
Cư Mộc Nhi nghe cũng thấy khổ sở, khép mắt lại.
Đinh Nghiên San lau sạch nước mắt, nói: “Cư Mộc Nhi, ta chỉ muốn nói việc này với cô.”
Cư Mộc Nhi nhăn mặt. Bí mật của nàng càng lúc càng nhiều.
Đinh Nghiên San không chú ý đến nét mặt của nàng, lại nói: “Tỷ tỷ của ta thân ta nhất, hôm nay tỷ phu đối với ta như vậy mà ta lại chưa có bằng chứng rõ ràng, vì thế không thể nói chuyện với tỷ ấy được. Còn bố ta, ta nghĩ ông coi trọng tài năng của tỷ phu, để anh ta làm hậu thuẫn, còn cần tỷ phu làm việc cho ông. Vì thế chuyện ta bị bắt, ông có ý kiến gì cũng không thể thể hiện thẳng thắn với tỷ phu được. Ta không có chứng cứ, không làm gì được. Trước đây ta khờ, nhưng ta cũng sẽ không ngu mãi. Giờ ta biết thì cũng chỉ biết nói với cô thôi.”
Cư Mộc Nhi không nhịn được mà khuyên: “Đinh cô nương, có vài việc cô vẫn phải vững tâm. Đôi khi giả ngu không phải chuyện xấu.”
“Ta biết” Đinh Nghiên San nói, “Ta phải giả ngu, nhưng ta không ngu thật. Ta bị hoảng loạn, ta sẽ đến ở với tỷ tỷ vài ngày, để tỷ tỷ chăm sóc ta.”
Cư Mộc Nhi giật mình há hốc mồm.
Đinh Nghiên San xích lại gần Cư Mộc Nhi, nhỏ giọng: “Nếu không tìm được chứng cứ, ta sẽ không bỏ qua. Ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của anh ta. Cư Mộc Nhi, cô cũng không thể đơn giản như vậy. Việc này cô nhất định phải giúp ta, không thì cô cũng không được yên ổn mà sống đâu.”
Cư Mộc Nhi phiền muộn về Long phủ.
Đầu nàng rối rắm. Án oan của Sư Bá Âm, cái chết của Hoa Nhất Bạch, nguy cơ nàng bị ám sát, giờ lại còn Đinh Nghiên San cũng muốn góp vui. Cư Mộc Nhi thật là sống không dễ dàng gì.
Long Nhị hỏi Đinh Nghiên San đã nói gì với nàng, Cư Mộc Nhi nghĩ một chút rồi chỉ kể rằng nàng cứu cô ta một mạng nên cô ta muốn cảm ơn.
Long Nhị bóp cằm nàng: “Cảm ơn? Cảm ơn mà sao buồn bã thế này?”
“Cô ta nói còn ghét ta, nói cảm ơn ta như vậy càng khiến ta rầu thúi ruột.”
Long Nhị cười nàng, để nàng về phòng nghỉ ngơi. Còn hắn thì gọi hộ và thám tử, sau đó đến tìm Khâu Nhược Minh bàn bạc về vụ án, đến tận khuya mới trở lại.
Cư Mộc Nhi cũng tranh thủ lúc này suy nghĩ lại sự việc cẩn thận từ đầu đến cuối, hôm nay đến bước này, sợ là phải tạo nên thay đổi mới được.
Ban đêm, trên giường, Cư Mộc Nhi hỏi Long Nhị một vấn đề.
“Nhị gia, Hoàng thượng là người như thế nào?”
Long Nhị liếc Cư Mộc Nhi, cố ý dài giọng: “Long Cư thị, nàng đang nằm trên giường của gia, lại hỏi gia về một người đàn ông khác, dù người kia có là Hoàng thượng cao quý đi nữa thì gia cũng không vui đâu.”
Cư Mộc Nhi sửng sốt, sau đó thở dài. Gia à, đừng làm loạn!
Lý Kha nhận lệnh đi, Long Nhị quay về phòng.
Hắn vén màn lên, thấy Cư Mộc Nhi mặt mũi trắng bệch, cảm thấy đau lòng. Hắn ngồi bên nàng, vuốt ve tóc nàng, cài cúc áo cho nàng.
Cư Mộc Nhi túm cổ tay hắn: “Nhị gia.”
Long Nhị ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, chuyện sẽ được điều tra kỹ càng.”
Mặc dù hắn bảo nàng đừng hoảng sợ, nhưng bản thân Long Nhị biết, chính hắn cũng sợ.
Chuyện đám cướp này, từ việc bắt Cư Mộc Nhi, đến việc tám tên kia trúng độc chết bất ngờ, giờ lại chuyện này, tất cả đều rất kỳ lạ.
Long Nhị vẫn luôn nhớ chuyện này nên chưa lúc nào ngừng điều tra. Có điều, Long Nhị cũng không thể phủ nhận rằng cuộc sống sau hôn nhân của hắn quá mức thư thái sung sướng, chính hắn cũng buông lỏng cảnh giác.
Trong chuyện này, người Long Nhị hoài nghi nhất chính là Vân Thanh Hiền.
Nói về thù hận, Vân Thanh Hiền muốn cưới Cư Mộc Nhi mà không được, vì thế muốn phá hủy hôn sự và danh tiết của nàng. Động cơ như thế khá đầy đủ. Mà quả thực dùng chiêu giặc cướp bắt người có thể đạt được mục đích này. Chỉ là anh ta không ngờ rằng cuối cùng Long Nhị lại tìm được Cư Mộc Nhi, cũng không ngờ rằng Long Nhị vẫn lấy một cô nương bị mất danh tiết làm nương tử.
Còn thân phận của Đinh Nghiên San là em vợ của Vân Thanh Hiền. Quan hệ này không gần không xa, để cô ta bị bắt thì Vân Thanh Hiền cũng không mất gì, lại còn có thể phủi sạch quan hệ với mình. Thật là một chiêu đủ ác đủ hay.
Vốn Long Nhị đã lệnh cho thám tử của Long phủ theo dõi Vân Thanh Hiền, có điều Vân Thanh Hiền vẫn tỏ ra bình thường, còn rất tích cực giúp đỡ điều tra vụ án, chỉ có điều anh ta cũng không tra ra kết quả, Long Nhị cũng không bắt được nhược điểm của anh ta. Phương diện khác, thám tử của Long phủ cũng không tìm được gì thêm.
Phủ nha cũng đưa án này thành đại án hạng nhất, tập trung điều tra. Nhưng dù là Vân Thanh Hiền hay Long Nhị hay phủ nha, không ai đạt được tiến triển gì.
Mà hôm nay Cư Mộc Nhi chẳng dẫn theo hộ vệ, cứ thế ra đường.
Trước nàng bình an quay về, tên cướp kia bị bắt, dù Long Nhị có sốt ruột thì cũng chỉ bực bội mắng Cư Mộc Nhi gan to mà thôi. Dù đấu võ mồm với nàng, hắn cũng vẫn nghĩ rằng thôi kệ chuyện này, gần gũi nhau quan trọng hơn. Thế nhưng bây giờ, lại nghe tin có kẻ giả làm quan sai mang tên cướp kia đi, thậm chí còn lừa được Lý Kha, hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn sơ suất quá.
Nếu hôm nay chỉ hơi sai lầm, nếu Mộc Nhi của hắn kém may mắn một chút, e là…
Long Nhị nhắm mắt. Hắn không dám nghĩ, chỉ ôm Cư Mộc Nhi thật chặt.
Nhưng Cư Mộc Nhi lại nói: “Nhị gia, ta muốn đến Đinh phủ gặp Đinh cô nương ngay.”
Long Nhị nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Long Nhị đưa Cư Mộc Nhi đến Đinh phủ, cứ tưởng là phải cãi cọ mất một lúc mới được gặp Đinh Nghiên San vì dù sao cô ta cũng mới bị bắt cóc, có khi Đinh phủ sẽ từ chối gặp khách. Không ngờ khi bọn họ vừa đến, Đinh Nghiên San lại tự mình ra cửa đón Cư Mộc Nhi.
Cứ trùng hợp như vậy, Cư Mộc Nhi đến để gặp cô ta.
Nhìn Đinh Thịnh không thoải mái, Long Nhị đoán ông ta cũng đã biết chuyện có kẻ giả trang quan sai. Long Nhị nghĩ hẳn là thời gian này, Đinh Thịnh cũng có vài nghi ngờ vô căn cứ với cth. Căn cứ vào tin báo của hắn, độ này Đinh Thịnh cũng thường hay kiếm cớ trách móc rể hiền của ông ta, chỉ có điều Vân Thanh Hiền là kẻ giỏi che giấu, không hề tỏ thái độ gì, cứ làm việc bình thường, cẩn thận tỉ mỉ, không thể túm được chỗ hở nào của anh ta.
Đinh Nghiên San muốn nói chuyện riêng với Cư Mộc Nhi, vì thế Long Nhị ra uống trà cùng Đinh Thịnh. Hai người đề phòng lẫn nhau, không nói chuyện quan trọng, còn chuyện Đinh Nghiên San nói với Cư Mộc Nhi cũng khiến Cư Mộc Nhi hoảng hốt.
“Ta nghĩ chuyện này do tỷ phu ta làm.” Đinh Nghiên San ngồi trong gian nhà với Cư Mộc Nhi, nói thẳng vào vấn đề.
Sự thẳng thắn của cô ta khiến Cư Mộc Nhi hơi giật mình. Nàng lặng thinh, không nhận xét gì.
Đinh Nghiên San nói tiếp: “Cô cũng nghĩ thế, phải không?”
Cư Mộc Nhi không trả lời.
Đinh Nghiên San cười nhạt: “Cư Mộc Nhi, lòng dạ cô thật thâm sâu. Trước kia tuy ta nghi ngờ nhưng không có căn cứ, không dám nghĩ linh tinh. Nhưng hôm nay lời của tên bắt cóc kia khiến ta nhận ra nghi ngờ của ta là đúng. Chắc chắn cô cũng biết gì đó, nếu không cũng sẽ không cẩn thận như vậy.”
“Chuyện liên quan đến người nhà Đinh cô nương, ta không tiện đoán.”
“Anh ta không phải người nhà của ta.” Đinh Nghiên San nổi giận đùng đùng, “Ta đã nghĩ vì sao lại là ta và cô trùng hợp gặp nạn. Đó là vì do cô từ chối kết hôn, anh ta nuốt không trôi cục tức này. Anh ta muốn bắt người hại người nhưng lại sợ bị nghi ngờ. Vì thế anh ta kéo ta xuống nước. Tỷ ta là nương tử của anh ta, anh ta không dám động vào. Nương tử của mình xảy ra chuyện, thanh danh của anh ta cũng bị ảnh hưởng. Thế nhưng hy sinh ta thì chẳng sao cả. Anh ta đúng là kẻ thâm độc.”
“Đinh cô nương…” Cư Mộc Nhi mở miệng, lại không biết nên nói gì.
Đinh Nghiên San lại tiếp tục: “Ta vốn nghĩ đến chuyện này nhưng lại không dám tin. Dù sao anh ta cũng là tỷ phu của ta, mặc dù bất trung với tỷ ta, nhưng nghe nói bình thường cũng không tệ lắm. Ta thậm chí còn cho rằng mình nghĩ vậy là có lỗi với anh ta. Nhưng hôm nay, tên bắt cóc đó nói rằng Đinh gia lợi dụng hắn nhưng lại không phối hợp tử tế, để tám anh em của hắn chết trong nhà giam, một người phải bỏ mình, vì thế hắn muốn báo thù nên mới bắt ta…” Cô ta nói đến đây thì nghẹn lời nên dừng lại.
Cư Mộc Nhi kiên nhẫn chờ. Nàng biết những lời Đinh Nghiên San muốn nói còn chưa hết.
Quả nhiên, một lát sau, Đinh Nghiên San bình tĩnh lại, lại nói: “Cư Mộc Nhi, ta hỏi cô, trước đây cô không muốn gả cho tỷ phu, cuối cùng là vì sao?”
Trước kia, cô ta cứ cho rằng đây là chiêu lạt mềm buộc chặt, Cư Mộc Nhi không cam lòng nếu không làm chính thê, nhưng trải qua chuyện này, cô ta lại có cảm giác rằng có lẽ Cư Mộc Nhi đã phát hiện ra điều gì đó?
Cư Mộc Nhi hiểu rõ ý Đinh Nghiên San. Nàng lắc đầu: “Đinh cô nương, ta không có ý định nam nữ với Vân đại nhân.”
“Vậy với Nhị gia thì cô có?”
Mặt Cư Mộc Nhi hơi nóng lên. Đúng là lúc mới bắt đầu, cô và Long Nhị có phần không rõ ràng, khó xác định. Có phần tin tưởng, có phần ăn ý bất ngờ, lại có phần đối chọi gay gắt thú vị. Hắn nặng tay với nàng thật, nhưng nàng cũng biết chắc chắn hắn không làm nàng bị tổn thương, nàng không sợ hắn.
Nói chung, nếu là phải chọn một người để cưới, nàng chọn Long Nhị.
Vẻ mặt này khiến Đinh Nghiên San tức giận. Cô ta đứng lên, thong thả bước qua lại trong phòng.
“Cư Mộc Nhi, dù cô cứu ta, ta vẫn ghét cô.”
Cư Mộc Nhi mím môi. Chuyện này thì biết nói gì được? Nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, Đinh Nghiên San ngồi xuống, lại nói: “Cô có nghe chưa? Ba bộ khoái kia là giả mạo, tên đó bị chúng mang đi. Ngay cả xác Tiểu Ngọc…”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Ta có nghe việc này nên mới tìm cô nương. Ta muốn hỏi cô nương xem tên đó có nói gì không.”
“Hắn có nói là Đinh gia chúng ta bảo hắn làm việc nhưng lại muốn hại hắn,” Đinh Nghiên San dừng một chút, cắn răng, “Ta không nhận ra hắn. Hắn nói trong phủ có việc gấp nên bảo người đánh xe đi làm, để hắn ở đây. Ta không để ý, dẫn Tiểu Ngọc lên xe. Xe đến phố Định An thì hắn nói móng ngựa bị hỏng, hắn phải dừng xem. Bởi vì sắp đến nhà rồi nên ta không để ý. Ta thật là khờ, đến khi hắn dẫn xe ngựa vào tít trong ngõ rồi ta mới nhận ra, lúc đó thì quá muộn.”
Đinh Nghiên San nói đến đây, giọng nghẹn ngào: “Tiểu Ngọc theo ta đã nhiều năm. Con bé không có người nhà nên ký khế ước chung thân. Nó còn nói nó sẽ hầu hạ ta cả đời, trong lòng ta nó cũng là người nhà. Thế nhưng, không ngờ rằng nó lại chết vì ta, ngay cả xác của nó ta cũng không giữ được.”
Cư Mộc Nhi nghe cũng thấy khổ sở, khép mắt lại.
Đinh Nghiên San lau sạch nước mắt, nói: “Cư Mộc Nhi, ta chỉ muốn nói việc này với cô.”
Cư Mộc Nhi nhăn mặt. Bí mật của nàng càng lúc càng nhiều.
Đinh Nghiên San không chú ý đến nét mặt của nàng, lại nói: “Tỷ tỷ của ta thân ta nhất, hôm nay tỷ phu đối với ta như vậy mà ta lại chưa có bằng chứng rõ ràng, vì thế không thể nói chuyện với tỷ ấy được. Còn bố ta, ta nghĩ ông coi trọng tài năng của tỷ phu, để anh ta làm hậu thuẫn, còn cần tỷ phu làm việc cho ông. Vì thế chuyện ta bị bắt, ông có ý kiến gì cũng không thể thể hiện thẳng thắn với tỷ phu được. Ta không có chứng cứ, không làm gì được. Trước đây ta khờ, nhưng ta cũng sẽ không ngu mãi. Giờ ta biết thì cũng chỉ biết nói với cô thôi.”
Cư Mộc Nhi không nhịn được mà khuyên: “Đinh cô nương, có vài việc cô vẫn phải vững tâm. Đôi khi giả ngu không phải chuyện xấu.”
“Ta biết” Đinh Nghiên San nói, “Ta phải giả ngu, nhưng ta không ngu thật. Ta bị hoảng loạn, ta sẽ đến ở với tỷ tỷ vài ngày, để tỷ tỷ chăm sóc ta.”
Cư Mộc Nhi giật mình há hốc mồm.
Đinh Nghiên San xích lại gần Cư Mộc Nhi, nhỏ giọng: “Nếu không tìm được chứng cứ, ta sẽ không bỏ qua. Ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của anh ta. Cư Mộc Nhi, cô cũng không thể đơn giản như vậy. Việc này cô nhất định phải giúp ta, không thì cô cũng không được yên ổn mà sống đâu.”
Cư Mộc Nhi phiền muộn về Long phủ.
Đầu nàng rối rắm. Án oan của Sư Bá Âm, cái chết của Hoa Nhất Bạch, nguy cơ nàng bị ám sát, giờ lại còn Đinh Nghiên San cũng muốn góp vui. Cư Mộc Nhi thật là sống không dễ dàng gì.
Long Nhị hỏi Đinh Nghiên San đã nói gì với nàng, Cư Mộc Nhi nghĩ một chút rồi chỉ kể rằng nàng cứu cô ta một mạng nên cô ta muốn cảm ơn.
Long Nhị bóp cằm nàng: “Cảm ơn? Cảm ơn mà sao buồn bã thế này?”
“Cô ta nói còn ghét ta, nói cảm ơn ta như vậy càng khiến ta rầu thúi ruột.”
Long Nhị cười nàng, để nàng về phòng nghỉ ngơi. Còn hắn thì gọi hộ và thám tử, sau đó đến tìm Khâu Nhược Minh bàn bạc về vụ án, đến tận khuya mới trở lại.
Cư Mộc Nhi cũng tranh thủ lúc này suy nghĩ lại sự việc cẩn thận từ đầu đến cuối, hôm nay đến bước này, sợ là phải tạo nên thay đổi mới được.
Ban đêm, trên giường, Cư Mộc Nhi hỏi Long Nhị một vấn đề.
“Nhị gia, Hoàng thượng là người như thế nào?”
Long Nhị liếc Cư Mộc Nhi, cố ý dài giọng: “Long Cư thị, nàng đang nằm trên giường của gia, lại hỏi gia về một người đàn ông khác, dù người kia có là Hoàng thượng cao quý đi nữa thì gia cũng không vui đâu.”
Cư Mộc Nhi sửng sốt, sau đó thở dài. Gia à, đừng làm loạn!
Bình luận facebook