Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
CHƯƠNG 212
Minh sợ hãi lén lút quay đầu lại.
“Lén lút cái gì? Tôi đáng sợ lắm à?” Lục Huyền Lâm vốn đã ở gần ranh giới bùng nổ rồi, thấy Minh run rẩy bên cạnh thì càng thêm tức giận.
“Không, không ạ. Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tổng giám đốc. Giám đốc cũng chỉ là muốn để cho cô Lý hưởng thụ cảnh vật xung quanh, không để chúng tôi đi theo, tôi nghĩ cô Lý có thể hiểu được, nhưng đúng là nên trách chúng tôi không thể bảo vệ cô Lý, không phát hiện ra cô Lý gặp chuyện ngay từ đầu, cũng không kịp thông báo cho giám đốc.”
Nếu không thể thoát khỏi cái chết, không bằng tự lấy dao đâm mình. Minh đã chuẩn bị sẵn rồi, mặc kệ Lục Huyền Lâm muốn chém muốn giết thế nào cũng được, cứ nhắm mắt lại đợi trừng phạt vậy.
“Lái xe!”
Lục Tư vẫn cố nén giận. Phát ra câu mệnh lệnh lạnh như băng.
…
Thời Nhiên Phong cúp máy, quay lại nhìn Lý Tang Du nằm trên giường.
Cơ thể cuộn tròn, lông mày nhíu lại, hai tay đan chéo không được tự nhiên.
Có lẽ gặp ác mộng, trải nghiệm hôm nay hẳn là một sự kích thích lớn đối với cô.
Cuộc gọi lần này của Lục Huyền Lâm khiến Thời Nhiên Phong cũng hiểu được vài điểm trong mối quan hệ của hai người, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đắp tấm chăn làm từ tơ tằm ấm áp lên người Lý Tang Du đang ngủ.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn quyến rũ, Thời Nhiên Phong ngồi bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Tang Du khi ánh trăng chiếu vào phòng qua cửa sổ.
“Hu hu hu…” Lý Tang Du đang ngủ phát ra một tiếng thút thít.
Nhất định là gặp phải chuyện gì buồn lắm, đau lòng như vậy. Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, sau đó bắt đầu chảy xuống má.
Cô gái tội nghiệp…Thời Nhiên Phong không thể không chạm vào má cô.
Lý Tang Du đang ngủ bỗng trở mình, nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình: “Đừng… đi…”
Thời Nhiên Phong đột nhiên bị nắm lấy, mặc dù anh ta thường xuyên gặp rất nhiều cô gái khác nhau, nhưng cô gái đáng thương như vậy khiến người ta càng xót xa. Cứ để Lý Tang Du nắm tay anh ta, có lẽ thế này, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Dần dần, hơi thở của Lý Tang Du cuối cùng cũng bình ổn lại. Nhưng cơ thể càng ngày càng nóng.
Chuyện gì thế này?
“Sao cơ thể cô ấy ngày càng nóng lên vậy? Bị sốt sao?” Tay Thời Nhiên Phong bị Lý Tang Du nắm lấy không thể cử động, anh ta cũng không dám hét lớn vò khó khăn lắm cô mới ngủ say được. Đành tự mình gọi điện cho người giúp việc ở tầng dưới.
Trong vòng hai phút, người giúp việc nhanh chóng mang nhiệt kế và nước nóng lên phòng để kiểm tra cho Lý Tang Du.
“Cậu chủ, cô gái này hẳn là sợ hãi đến mức phát sốt.” Khi người giúp việc lấy ra nhiệt kế, trên ba mươi bảy độ, sốt hơi cao.
“Mau gọi bác sĩ riêng của tôi!” Lúc này Thời Nhiên Phong như con kiến trên chảo nóng, giục bác sĩ đến nơi kiểm tra càng sớm càng tốt.
Khi bác sĩ riêng khám cho Lý Tang Du, Thời Nhiên Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm thấy cô run lên trong vòng tay.
“Thế nào, có vấn đề gì lớn không?”
Sau khi bác sĩ riêng chẩn đoán sơ bộ, ông khẽ thở dài, khuôn mặt có chút khó coi.
Minh sợ hãi lén lút quay đầu lại.
“Lén lút cái gì? Tôi đáng sợ lắm à?” Lục Huyền Lâm vốn đã ở gần ranh giới bùng nổ rồi, thấy Minh run rẩy bên cạnh thì càng thêm tức giận.
“Không, không ạ. Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tổng giám đốc. Giám đốc cũng chỉ là muốn để cho cô Lý hưởng thụ cảnh vật xung quanh, không để chúng tôi đi theo, tôi nghĩ cô Lý có thể hiểu được, nhưng đúng là nên trách chúng tôi không thể bảo vệ cô Lý, không phát hiện ra cô Lý gặp chuyện ngay từ đầu, cũng không kịp thông báo cho giám đốc.”
Nếu không thể thoát khỏi cái chết, không bằng tự lấy dao đâm mình. Minh đã chuẩn bị sẵn rồi, mặc kệ Lục Huyền Lâm muốn chém muốn giết thế nào cũng được, cứ nhắm mắt lại đợi trừng phạt vậy.
“Lái xe!”
Lục Tư vẫn cố nén giận. Phát ra câu mệnh lệnh lạnh như băng.
…
Thời Nhiên Phong cúp máy, quay lại nhìn Lý Tang Du nằm trên giường.
Cơ thể cuộn tròn, lông mày nhíu lại, hai tay đan chéo không được tự nhiên.
Có lẽ gặp ác mộng, trải nghiệm hôm nay hẳn là một sự kích thích lớn đối với cô.
Cuộc gọi lần này của Lục Huyền Lâm khiến Thời Nhiên Phong cũng hiểu được vài điểm trong mối quan hệ của hai người, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đắp tấm chăn làm từ tơ tằm ấm áp lên người Lý Tang Du đang ngủ.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn quyến rũ, Thời Nhiên Phong ngồi bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Tang Du khi ánh trăng chiếu vào phòng qua cửa sổ.
“Hu hu hu…” Lý Tang Du đang ngủ phát ra một tiếng thút thít.
Nhất định là gặp phải chuyện gì buồn lắm, đau lòng như vậy. Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, sau đó bắt đầu chảy xuống má.
Cô gái tội nghiệp…Thời Nhiên Phong không thể không chạm vào má cô.
Lý Tang Du đang ngủ bỗng trở mình, nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình: “Đừng… đi…”
Thời Nhiên Phong đột nhiên bị nắm lấy, mặc dù anh ta thường xuyên gặp rất nhiều cô gái khác nhau, nhưng cô gái đáng thương như vậy khiến người ta càng xót xa. Cứ để Lý Tang Du nắm tay anh ta, có lẽ thế này, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Dần dần, hơi thở của Lý Tang Du cuối cùng cũng bình ổn lại. Nhưng cơ thể càng ngày càng nóng.
Chuyện gì thế này?
“Sao cơ thể cô ấy ngày càng nóng lên vậy? Bị sốt sao?” Tay Thời Nhiên Phong bị Lý Tang Du nắm lấy không thể cử động, anh ta cũng không dám hét lớn vò khó khăn lắm cô mới ngủ say được. Đành tự mình gọi điện cho người giúp việc ở tầng dưới.
Trong vòng hai phút, người giúp việc nhanh chóng mang nhiệt kế và nước nóng lên phòng để kiểm tra cho Lý Tang Du.
“Cậu chủ, cô gái này hẳn là sợ hãi đến mức phát sốt.” Khi người giúp việc lấy ra nhiệt kế, trên ba mươi bảy độ, sốt hơi cao.
“Mau gọi bác sĩ riêng của tôi!” Lúc này Thời Nhiên Phong như con kiến trên chảo nóng, giục bác sĩ đến nơi kiểm tra càng sớm càng tốt.
Khi bác sĩ riêng khám cho Lý Tang Du, Thời Nhiên Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm thấy cô run lên trong vòng tay.
“Thế nào, có vấn đề gì lớn không?”
Sau khi bác sĩ riêng chẩn đoán sơ bộ, ông khẽ thở dài, khuôn mặt có chút khó coi.
Bình luận facebook