Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 516
CHƯƠNG 516
Lục Huyền Lâm sợ hãi đối mặt với Lý Tang Du, Lý Mộ thì sợ hành động của mình khiến mẹ tức giận.
Hai người lần lượt cất giấu tâm tình thấp thỏm đi vào trong phòng.
Vừa tới cửa, Lục Huyền Lâm đứng vững người.
Hai tay anh run nhẹ.
Đúng vậy, rất muốn gặp cô, nhưng lúc đối mặt lại sợ.
Lý Mộ quay người, dùng bàn tay hơi lấm tấm mồ hôi vỗ bờ vai anh, cỗ vũ Lục Huyền Lâm như cỗ vũ cho mình.
Lý Tang Du đang rửa rau trong phòng bếp nghe được âm thanh Lý Mộ đi vào liền hỏi: “Lý Mộ, ai đến vậy, sao ở bên ngoài lâu như vậy?”
Giọng nói này khiến cơ thể Lục Huyền Lâm như bị điện giật.
Giọng nói quen thuộc, bóng lưng quen thuộc…
Bóng lưng quen thuộc này xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mơ, mỗi kí ức đều dừng lại trước bóng lưng này. Không biết bao nhiêu lần anh muốn ngăn lại bóng lưng muốn bỏ đi kia.
Trong lòng hơi nghẹn, chậm trãi đi sau lưng Lý Mộ, hi vọng thân thể nho nhỏ của Lý Mộ có thể che lấp được anh.
Đúng là cô, bây giờ có thể xác định trăm phần trăm là cô.
Cô còn sống!
Lý Mộ cũng điều chỉnh hô hấp thật lâu, mãi cho đến khi thanh âm không còn run rẩy: “Mẹ, có người gọi là Lục Huyền Lâm tìm mẹ!”
Ba chữ “Lý Tang Du” này như là xương cá mắc lại cổ họng Lục Huyền Lâm, anh không nói ra lời.
Bóng lưng Lý Tang Du giật mình, rau quả trong tay tán loạn rơi đầy đất.
Lục Huyền Lâm…
Cái tên đời này đều muốn quên đi…
Vì quên cái tên này cô che giấu hết thảy, thậm chí đến nơi này…
Cuối cùng vẫn xuất hiện! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô đã không còn muốn trở về. Không muốn đụng vào quá khứ, mặc kệ là Lý Tang Du ngây thơ lúc trước, hay là Lý Tang Du có thêm bé con hiện tại, cô không chút hối hận, tự do hiện tại mới là thứ cô muốn. Mà cái tên này đã không có chút quan hệ nào với cô.
Nhưng là sáu năm trôi qua…
Vẫn là truyền vào tai cô…
Lục Huyền Lâm còn đang tổ chức lại lời nói trong đầu mình, lại không nói nên lời một chữ.
Đúng lúc anh lấy được dũng khí, lại nghe được một tiếng lạnh lùng: “A? Lục Huyền Lâm là ai? Không quen biết!”
Lập tức, lòng anh nát tan tại chỗ.
Những cảnh tượng gặp nhau tưởng tượng không ngừng, chỉ không tưởng tượng được cảnh này, đau lòng như thế, như muốn ngạt thở đi.
“Không quen biết” như đập bể tất cả chờ mong của Lục Huyền Lâm.
Bây giờ coi như là gì?
Lục Huyền Lâm sợ hãi đối mặt với Lý Tang Du, Lý Mộ thì sợ hành động của mình khiến mẹ tức giận.
Hai người lần lượt cất giấu tâm tình thấp thỏm đi vào trong phòng.
Vừa tới cửa, Lục Huyền Lâm đứng vững người.
Hai tay anh run nhẹ.
Đúng vậy, rất muốn gặp cô, nhưng lúc đối mặt lại sợ.
Lý Mộ quay người, dùng bàn tay hơi lấm tấm mồ hôi vỗ bờ vai anh, cỗ vũ Lục Huyền Lâm như cỗ vũ cho mình.
Lý Tang Du đang rửa rau trong phòng bếp nghe được âm thanh Lý Mộ đi vào liền hỏi: “Lý Mộ, ai đến vậy, sao ở bên ngoài lâu như vậy?”
Giọng nói này khiến cơ thể Lục Huyền Lâm như bị điện giật.
Giọng nói quen thuộc, bóng lưng quen thuộc…
Bóng lưng quen thuộc này xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mơ, mỗi kí ức đều dừng lại trước bóng lưng này. Không biết bao nhiêu lần anh muốn ngăn lại bóng lưng muốn bỏ đi kia.
Trong lòng hơi nghẹn, chậm trãi đi sau lưng Lý Mộ, hi vọng thân thể nho nhỏ của Lý Mộ có thể che lấp được anh.
Đúng là cô, bây giờ có thể xác định trăm phần trăm là cô.
Cô còn sống!
Lý Mộ cũng điều chỉnh hô hấp thật lâu, mãi cho đến khi thanh âm không còn run rẩy: “Mẹ, có người gọi là Lục Huyền Lâm tìm mẹ!”
Ba chữ “Lý Tang Du” này như là xương cá mắc lại cổ họng Lục Huyền Lâm, anh không nói ra lời.
Bóng lưng Lý Tang Du giật mình, rau quả trong tay tán loạn rơi đầy đất.
Lục Huyền Lâm…
Cái tên đời này đều muốn quên đi…
Vì quên cái tên này cô che giấu hết thảy, thậm chí đến nơi này…
Cuối cùng vẫn xuất hiện! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô đã không còn muốn trở về. Không muốn đụng vào quá khứ, mặc kệ là Lý Tang Du ngây thơ lúc trước, hay là Lý Tang Du có thêm bé con hiện tại, cô không chút hối hận, tự do hiện tại mới là thứ cô muốn. Mà cái tên này đã không có chút quan hệ nào với cô.
Nhưng là sáu năm trôi qua…
Vẫn là truyền vào tai cô…
Lục Huyền Lâm còn đang tổ chức lại lời nói trong đầu mình, lại không nói nên lời một chữ.
Đúng lúc anh lấy được dũng khí, lại nghe được một tiếng lạnh lùng: “A? Lục Huyền Lâm là ai? Không quen biết!”
Lập tức, lòng anh nát tan tại chỗ.
Những cảnh tượng gặp nhau tưởng tượng không ngừng, chỉ không tưởng tượng được cảnh này, đau lòng như thế, như muốn ngạt thở đi.
“Không quen biết” như đập bể tất cả chờ mong của Lục Huyền Lâm.
Bây giờ coi như là gì?
Bình luận facebook