Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 524
CHƯƠNG 524
Quả thật, anh thua, anh mới là kẻ thất bại trong trò chơi này.
Khóc xong, Lục Huyền Lâm tiếp tục một ly lại một ly, rượu vào miệng nóng hổi.
A Minh thấy Lục Huyền Lâm như bùng nhão, biết không thể nào đến nhà họ Lục nữa, vậy là đưa anh về biệt thự, ngày mai thanh tỉnh lại thì về nhà tổ nhà họ Lục báo bình an.
A Minh và Elise hỗ trợ hầu hạ một giờ mới thu xếp xong Lục Huyền Lâm, hai người lại đến công ty chuẩn bị tư liệu ngày mai .
Thời gian làm cha làm mẹ thế này đúng là không dễ chịu gì!
Hai người rời đi, Lục Huyền Lâm say rượu nằm trên giường, chậm rãi mở mắt, thẩn thờ trong đêm tối.
Anh muốn uống say, rất muốn rất muốn, thế nhưng là khi tâm tình một người vô cùng bi thương, ngược lại lại uống không say.
Từ khi Lý Tang Du rời đi, anh hiếm khi tới biệt thự nơi đã cùng cô sinh sống hai năm, chỉ khi tưởng nhớ quá nhiều, anh mới đến đây nhìn vật nhớ người.
Hôm nay làm sao vậy, tất cả hồi ức đều đan vào với nhau.
“Lục Huyền Lâm…” Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Là cô sao?
“Tang Du?” Lục Huyền Lâm tưởng rằng mình nghe nhầm, thử đáp lại một tiếng.
Một đôi tay có chút lạnh xoa lên lưng anh.
Mặc kệ là bởi vì cồn dẫn đến ảo giác hay gì, anh nguyện đắm chìm trong ảo cảnh không chân thật, anh thật quá khát vọng cảm giác như vậy.
Lúc tay Trịnh Uyển Khanh bị nắm lại, trong lòng vốn là mừng rỡ, nhưng khi nghe trong miệng người đàn ông mình thích gọi tên một người phụ nữ khác, thậm chí là một người phụ nữ đã qua đời, trong lòng cũng rất ghen tức.
Nhưng mà, cô ta không đánh vỡ dối trá này, run nhè tay, tiếp tục xoa nắn hai vai Lục Huyền Lâm.
“Là em thật sao?”
Lục Huyền Lâm ôn nhu hỏi thăm càng làm cho lòng Trịnh Uyển Khanh như hóa thành một vũng nước, nguyện ý tiếp tục trở thành cái bóng người khác.
“Ừm, là em!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giọng nữ êm ái càng khiến cho Lục Huyền Lâm bởi vì uống rượu mà nhức đầu nhận được một tia làm dịu.
Thuận thế bắt lấy cổ tay đè Trịnh Uyển Khanh xuống giường.
Lục Huyền Lâm người đầy mùi rượu đè lên người Trịnh Uyển Khanh, mùi rượu phả vào mặt Trịnh Uyển Khanh.
Cho dù trong bóng đêm, cô ta cũng có thể cảm nhận được sự quyến rũ của Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh không tự chủ được đưa tay chạm vào mặt Lục Huyền Lâm.
Anh nhắm mắt lại, cảm thụ nỗi nhớ Lý Tang Du đã lâu.
“Lục Huyền Lâm, là em…” Trịnh Uyển Khanh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cô ta biết mình không phải người trong lòng anh muốn gặp, nhưng cô ta không muốn mất đi sự săn sóc trong giờ khắc này.
Bây giờ, là cơ hội tốt nhất.
Thừa dịp lục uống say, chỉ cần có quan hệ, liền có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh.
Quả thật, anh thua, anh mới là kẻ thất bại trong trò chơi này.
Khóc xong, Lục Huyền Lâm tiếp tục một ly lại một ly, rượu vào miệng nóng hổi.
A Minh thấy Lục Huyền Lâm như bùng nhão, biết không thể nào đến nhà họ Lục nữa, vậy là đưa anh về biệt thự, ngày mai thanh tỉnh lại thì về nhà tổ nhà họ Lục báo bình an.
A Minh và Elise hỗ trợ hầu hạ một giờ mới thu xếp xong Lục Huyền Lâm, hai người lại đến công ty chuẩn bị tư liệu ngày mai .
Thời gian làm cha làm mẹ thế này đúng là không dễ chịu gì!
Hai người rời đi, Lục Huyền Lâm say rượu nằm trên giường, chậm rãi mở mắt, thẩn thờ trong đêm tối.
Anh muốn uống say, rất muốn rất muốn, thế nhưng là khi tâm tình một người vô cùng bi thương, ngược lại lại uống không say.
Từ khi Lý Tang Du rời đi, anh hiếm khi tới biệt thự nơi đã cùng cô sinh sống hai năm, chỉ khi tưởng nhớ quá nhiều, anh mới đến đây nhìn vật nhớ người.
Hôm nay làm sao vậy, tất cả hồi ức đều đan vào với nhau.
“Lục Huyền Lâm…” Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Là cô sao?
“Tang Du?” Lục Huyền Lâm tưởng rằng mình nghe nhầm, thử đáp lại một tiếng.
Một đôi tay có chút lạnh xoa lên lưng anh.
Mặc kệ là bởi vì cồn dẫn đến ảo giác hay gì, anh nguyện đắm chìm trong ảo cảnh không chân thật, anh thật quá khát vọng cảm giác như vậy.
Lúc tay Trịnh Uyển Khanh bị nắm lại, trong lòng vốn là mừng rỡ, nhưng khi nghe trong miệng người đàn ông mình thích gọi tên một người phụ nữ khác, thậm chí là một người phụ nữ đã qua đời, trong lòng cũng rất ghen tức.
Nhưng mà, cô ta không đánh vỡ dối trá này, run nhè tay, tiếp tục xoa nắn hai vai Lục Huyền Lâm.
“Là em thật sao?”
Lục Huyền Lâm ôn nhu hỏi thăm càng làm cho lòng Trịnh Uyển Khanh như hóa thành một vũng nước, nguyện ý tiếp tục trở thành cái bóng người khác.
“Ừm, là em!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giọng nữ êm ái càng khiến cho Lục Huyền Lâm bởi vì uống rượu mà nhức đầu nhận được một tia làm dịu.
Thuận thế bắt lấy cổ tay đè Trịnh Uyển Khanh xuống giường.
Lục Huyền Lâm người đầy mùi rượu đè lên người Trịnh Uyển Khanh, mùi rượu phả vào mặt Trịnh Uyển Khanh.
Cho dù trong bóng đêm, cô ta cũng có thể cảm nhận được sự quyến rũ của Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh không tự chủ được đưa tay chạm vào mặt Lục Huyền Lâm.
Anh nhắm mắt lại, cảm thụ nỗi nhớ Lý Tang Du đã lâu.
“Lục Huyền Lâm, là em…” Trịnh Uyển Khanh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cô ta biết mình không phải người trong lòng anh muốn gặp, nhưng cô ta không muốn mất đi sự săn sóc trong giờ khắc này.
Bây giờ, là cơ hội tốt nhất.
Thừa dịp lục uống say, chỉ cần có quan hệ, liền có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh.
Bình luận facebook