Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525
CHƯƠNG 525
Trịnh Uyển Khanh bắt đầu trở nên chủ động, nhẹ nhàng vây quanh cổ Lục Huyền Lâm, tiến lên trước hôn mặt anh. Hai tay đã từ sau lưng di chuyển đến trước ngực anh bắt đầu mở nút áo tây trang.
Vì giờ khắc này cô ta đợi nhiều năm như vậy, cô ta không kịp chờ đợi muốn đem mình giao cho anh.
“Em muốn anh…” lời nói không tự chủ của Trịnh Uyển Khanh càng làm cho Lục Huyền Lâm run lên trong lòng.
Đợi nhiều năm như vậy, cô chắc chắn cũng đau khổ ngày đêm nhớ đến anh.
Âm thanh này cỡ nào khiến người đau lòng, khiến anh càng áy náy, càng thêm dùng sức ôm người trong lòng.
Anh cho là trừ trong mơ, anh sẽ không còn nghe được lời nói động lòng người như này nữa.
“Tang Du…” vô số lần chịu đựng trong Lục Huyền Lâm rốt cục bạo phát tại thời khắc này.
Anh dúi đầu vào cổ Trịnh Uyển Khanh bắt đầu nức nở , đau đớn từ trong lòng chỉ có thể giải thoát từ trong lòng cô.
Nước mắt Trịnh Uyển Khanh theo gò má chảy xuống, biết mình trở thành vật thay thế của Lý Tang Du, cô ta cho là qua nhiều năm như vậy anh có thể quên Lý Tang Du, bây giờ mới phát giác được yêu thương mà anh đối với Lý Tang Du càng sâu sắc hơn.
Sáu năm, cô ta đợi anh ròng rã sáu năm, vẫn cảm thấy anh sẽ quên được Lý Tang Du.
Đáng tiếc, không chờ được.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc so đo hết thảy .
Lý Tang Du đã chết, cô ta không cần thiết so đo.
Người chết cuối cùng không có cách nào sống lại, cô ta còn có cơ hội, bây giờ cần phải làm là nghĩ biện pháp gạo nấu thành cơm với Lục Huyền Lâm, mới có thể hoàn thành kế hoạch cuối cùng
Đều nói là tình cảm là chậm rãi bồi dưỡng, Trịnh Uyển Khanh không tin sau này cô ta luôn ở bên cạnh anh, dùng tình yêu của cô ta còn không thể cảm hóa nổi anh.
Lý Tang Du, cô cứ đợi đi, Lục Huyền Lâm cuối cùng là của tôi, cô mãi mãi cũng không thắng được tôi!
Trịnh Uyển Khanh càng thêm thâm tình ôm Lục Huyền Lâm: “Lục Huyền Lâm… Em trở về… Em yêu anh… thật lòng yêu anh…”
Cồn trong người Lục Huyền Lâm còn phát huy tác dụng, đại não hoàn toàn ngừng suy nghĩ người phụ nữ anh ôm chặt, chỉ lớn tiếng khóc lóc: “Em hận anh đúng không? Hận anh đúng không…xin lỗi, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh…”
Nghe xong khiến trong lòng Trịnh Uyển Khanh tràn đầy phức tạp.
Anh là người kiêu ngạo trước mặt mọi người như vậy.
Sao lại khóc thút thít trước mặt người khác?
Cũng sẽ không xin lỗi với Lý Tang Du.
Sao Lý Tang Du có thể đập nát thói quen của anh, tôn nghiêm của anh.
Lý Tang Du đến cùng tốt chỗ nào?
Sao có thể khiến anh mê mẩn đến vậy
Chẳng lẽ Trịnh Uyển Khanh cô không được sao?
Mấy năm nay, người theo đuổi Trịnh Uyển Khanh có thể xếp hàng từ đông đến tây, Trịnh Uyển Khanh lại luôn chờ đợi Lục Huyền Lâm, hi vọng một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy cố gắng của mình.
“Lục Huyền Lâm…nào…”
Trịnh Uyển Khanh bắt đầu trở nên chủ động, nhẹ nhàng vây quanh cổ Lục Huyền Lâm, tiến lên trước hôn mặt anh. Hai tay đã từ sau lưng di chuyển đến trước ngực anh bắt đầu mở nút áo tây trang.
Vì giờ khắc này cô ta đợi nhiều năm như vậy, cô ta không kịp chờ đợi muốn đem mình giao cho anh.
“Em muốn anh…” lời nói không tự chủ của Trịnh Uyển Khanh càng làm cho Lục Huyền Lâm run lên trong lòng.
Đợi nhiều năm như vậy, cô chắc chắn cũng đau khổ ngày đêm nhớ đến anh.
Âm thanh này cỡ nào khiến người đau lòng, khiến anh càng áy náy, càng thêm dùng sức ôm người trong lòng.
Anh cho là trừ trong mơ, anh sẽ không còn nghe được lời nói động lòng người như này nữa.
“Tang Du…” vô số lần chịu đựng trong Lục Huyền Lâm rốt cục bạo phát tại thời khắc này.
Anh dúi đầu vào cổ Trịnh Uyển Khanh bắt đầu nức nở , đau đớn từ trong lòng chỉ có thể giải thoát từ trong lòng cô.
Nước mắt Trịnh Uyển Khanh theo gò má chảy xuống, biết mình trở thành vật thay thế của Lý Tang Du, cô ta cho là qua nhiều năm như vậy anh có thể quên Lý Tang Du, bây giờ mới phát giác được yêu thương mà anh đối với Lý Tang Du càng sâu sắc hơn.
Sáu năm, cô ta đợi anh ròng rã sáu năm, vẫn cảm thấy anh sẽ quên được Lý Tang Du.
Đáng tiếc, không chờ được.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc so đo hết thảy .
Lý Tang Du đã chết, cô ta không cần thiết so đo.
Người chết cuối cùng không có cách nào sống lại, cô ta còn có cơ hội, bây giờ cần phải làm là nghĩ biện pháp gạo nấu thành cơm với Lục Huyền Lâm, mới có thể hoàn thành kế hoạch cuối cùng
Đều nói là tình cảm là chậm rãi bồi dưỡng, Trịnh Uyển Khanh không tin sau này cô ta luôn ở bên cạnh anh, dùng tình yêu của cô ta còn không thể cảm hóa nổi anh.
Lý Tang Du, cô cứ đợi đi, Lục Huyền Lâm cuối cùng là của tôi, cô mãi mãi cũng không thắng được tôi!
Trịnh Uyển Khanh càng thêm thâm tình ôm Lục Huyền Lâm: “Lục Huyền Lâm… Em trở về… Em yêu anh… thật lòng yêu anh…”
Cồn trong người Lục Huyền Lâm còn phát huy tác dụng, đại não hoàn toàn ngừng suy nghĩ người phụ nữ anh ôm chặt, chỉ lớn tiếng khóc lóc: “Em hận anh đúng không? Hận anh đúng không…xin lỗi, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh…”
Nghe xong khiến trong lòng Trịnh Uyển Khanh tràn đầy phức tạp.
Anh là người kiêu ngạo trước mặt mọi người như vậy.
Sao lại khóc thút thít trước mặt người khác?
Cũng sẽ không xin lỗi với Lý Tang Du.
Sao Lý Tang Du có thể đập nát thói quen của anh, tôn nghiêm của anh.
Lý Tang Du đến cùng tốt chỗ nào?
Sao có thể khiến anh mê mẩn đến vậy
Chẳng lẽ Trịnh Uyển Khanh cô không được sao?
Mấy năm nay, người theo đuổi Trịnh Uyển Khanh có thể xếp hàng từ đông đến tây, Trịnh Uyển Khanh lại luôn chờ đợi Lục Huyền Lâm, hi vọng một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy cố gắng của mình.
“Lục Huyền Lâm…nào…”