Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 526
CHƯƠNG 526
Bây giờ vậy mà dựa vào thân phận của một người đã chết để xảy ra quan hệ với người đàn ông cô ta yêu, nói sao thì Trịnh Uyển Khanh đều không cam lòng. Bây giờ là cơ hội cuối cùng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trịnh Uyển Khanh chủ động hôn lên mặt Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm cũng bắt đầu vuốt ve hông cô ta…
Khi Trịnh Uyển Khanh đưa tay muốn cởi ra phòng tuyến cuối cùng trên người Lục Huyền Lâm, lại bị ngăn lại.
Chẳng lẽ anh tỉnh?
“Cạch!” Đèn ngủ bị Lục Huyền Lâm bật lên.
Trịnh Uyển Khanh thấy được Lục Huyền Lâm đang nhìn cô ta, trong lòng hoảng hốt.
Cô ta chưa được anh cho phép lại bò lên giường anh, cô ta biết hậu quả anh sẽ nổi giận.
Không nghĩ tới, Lục Huyền Lâm cũng không nổi giận, chỉ là xuất hiện sự không kiên nhẫn trong mắt : “Đi!”
Lục Huyền Lâm một tay che lấy mặt mình, từ lúc bắt đầu anh đã biết người phụ nữ dưới thân không phải là Lý Tang Du, nhưng anh không nhịn được coi cô ta thành Lý Tang Du.
Anh quá nhớ Lý Tang Du, rất nhớ rất nhớ.
Tưởng tượng du sao cũng là tưởng tượng, loại cảm giác này làm sao cũng sẽ có sự khác biệt, ở phòng tuyến sau cùng, anh ngừng lại
Nào biết Trịnh Uyển Khanh bị anh đẩy ra lại không cam lòng, vất vả mới có cơ hội tiếp xúc Lục Huyền Lâm, chỉ cần cô ta ở lại đêm nay, vậy bọn họ sẽ đều có thể còn tiếp tục.
Nghĩ vậy, cô ta nhào tới lần nữa, ôm chặt lấy ôm Lục Huyền Lâm: “Không, em không đi, Huyền Lâm, để em ở lại với anh đi, anh sẽ cần tới em.”
Lục Huyền Lâm thấy vô cùng buồn nôn, tỉnh táo ngắn ngủi để anh thấy rõ được thủ đoạn hèn hạ của Trịnh Uyển Khanh không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cũng càng hối hận chính mình vì cô ta mà làm tổn thương sâu sắc Lý Tang Du.
“Đi đi! Cô không đi tôi đi!” Dưới sự quấy phá của cồn, Lục Huyền Lâm cố gắng giữ tỉnh táo lảo đảo xông ra cửa.
“Lục Huyền Lâm, anh đi đâu?” giọng Trịnh Uyển Khanh cách cửa phòng.
Lục Huyền Lâm cũng không biết mình muốn đi đâu, anh chỉ muốn rời đi chỗ có Trịnh Uyển Khanh.
Anh tiện tay vẫy một chiếc xe, mơ mơ màng màng báo địa chỉ…
Lý Tang Du nghe được tiếng đập cửa, đang dỗ hai đứa bé ngủ.
“Ai vậy?” Cô cũng rất tò mò, đã trễ như vậy ai còn tìm đến cô.
Bình thường chỉ có Thái Vũ Hàng chịu khó tới đây, nhưng mấy ngày nay anh ấy đi công tác rồi mà!
Cô nghi ngờ mở cửa, chưa thấy rõ ai tới liền nghe được giọng nói vội vàng của đối phương.
“Thưa cô, chồng cô gọi xe tôi đưa anh ấy đến đây, bây giờ uống say không đi được nữa, tôi giao anh ấy cho cô.” nói xong cũng không đợi Lý Tang Du phản ứng lại, tài xế đã đẩy người đàn ông đang gác tay lên vai mình vào lòng cô.
Lý Tang Du giật mình, theo bản năng đón lấy cơ thể nặng nề của người đàn ông, một mùi rượu nồng xông vào mũi, cô cúi đầu thấy rõ người đàn ông trước mắt.
“Lục Huyền Lâm?” Lý Tang Du không ngờ tới là anh, hơn nữa còn uống say như vậy.
Lý Tang Du cạn lời đỡ Lục Huyền Lâm, đang định nói gì đó, nhưng tài xế không cho cô cơ hội nói, sớm đã chạy đi xa.
Cô không còn cách nào, đành phải hai tay dùng sức chống đỡ cơ thể Lục Huyền Lâm, ý đồ gọi anh: “Lục Huyền Lâm, tỉnh lại!”
Bây giờ vậy mà dựa vào thân phận của một người đã chết để xảy ra quan hệ với người đàn ông cô ta yêu, nói sao thì Trịnh Uyển Khanh đều không cam lòng. Bây giờ là cơ hội cuối cùng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trịnh Uyển Khanh chủ động hôn lên mặt Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm cũng bắt đầu vuốt ve hông cô ta…
Khi Trịnh Uyển Khanh đưa tay muốn cởi ra phòng tuyến cuối cùng trên người Lục Huyền Lâm, lại bị ngăn lại.
Chẳng lẽ anh tỉnh?
“Cạch!” Đèn ngủ bị Lục Huyền Lâm bật lên.
Trịnh Uyển Khanh thấy được Lục Huyền Lâm đang nhìn cô ta, trong lòng hoảng hốt.
Cô ta chưa được anh cho phép lại bò lên giường anh, cô ta biết hậu quả anh sẽ nổi giận.
Không nghĩ tới, Lục Huyền Lâm cũng không nổi giận, chỉ là xuất hiện sự không kiên nhẫn trong mắt : “Đi!”
Lục Huyền Lâm một tay che lấy mặt mình, từ lúc bắt đầu anh đã biết người phụ nữ dưới thân không phải là Lý Tang Du, nhưng anh không nhịn được coi cô ta thành Lý Tang Du.
Anh quá nhớ Lý Tang Du, rất nhớ rất nhớ.
Tưởng tượng du sao cũng là tưởng tượng, loại cảm giác này làm sao cũng sẽ có sự khác biệt, ở phòng tuyến sau cùng, anh ngừng lại
Nào biết Trịnh Uyển Khanh bị anh đẩy ra lại không cam lòng, vất vả mới có cơ hội tiếp xúc Lục Huyền Lâm, chỉ cần cô ta ở lại đêm nay, vậy bọn họ sẽ đều có thể còn tiếp tục.
Nghĩ vậy, cô ta nhào tới lần nữa, ôm chặt lấy ôm Lục Huyền Lâm: “Không, em không đi, Huyền Lâm, để em ở lại với anh đi, anh sẽ cần tới em.”
Lục Huyền Lâm thấy vô cùng buồn nôn, tỉnh táo ngắn ngủi để anh thấy rõ được thủ đoạn hèn hạ của Trịnh Uyển Khanh không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cũng càng hối hận chính mình vì cô ta mà làm tổn thương sâu sắc Lý Tang Du.
“Đi đi! Cô không đi tôi đi!” Dưới sự quấy phá của cồn, Lục Huyền Lâm cố gắng giữ tỉnh táo lảo đảo xông ra cửa.
“Lục Huyền Lâm, anh đi đâu?” giọng Trịnh Uyển Khanh cách cửa phòng.
Lục Huyền Lâm cũng không biết mình muốn đi đâu, anh chỉ muốn rời đi chỗ có Trịnh Uyển Khanh.
Anh tiện tay vẫy một chiếc xe, mơ mơ màng màng báo địa chỉ…
Lý Tang Du nghe được tiếng đập cửa, đang dỗ hai đứa bé ngủ.
“Ai vậy?” Cô cũng rất tò mò, đã trễ như vậy ai còn tìm đến cô.
Bình thường chỉ có Thái Vũ Hàng chịu khó tới đây, nhưng mấy ngày nay anh ấy đi công tác rồi mà!
Cô nghi ngờ mở cửa, chưa thấy rõ ai tới liền nghe được giọng nói vội vàng của đối phương.
“Thưa cô, chồng cô gọi xe tôi đưa anh ấy đến đây, bây giờ uống say không đi được nữa, tôi giao anh ấy cho cô.” nói xong cũng không đợi Lý Tang Du phản ứng lại, tài xế đã đẩy người đàn ông đang gác tay lên vai mình vào lòng cô.
Lý Tang Du giật mình, theo bản năng đón lấy cơ thể nặng nề của người đàn ông, một mùi rượu nồng xông vào mũi, cô cúi đầu thấy rõ người đàn ông trước mắt.
“Lục Huyền Lâm?” Lý Tang Du không ngờ tới là anh, hơn nữa còn uống say như vậy.
Lý Tang Du cạn lời đỡ Lục Huyền Lâm, đang định nói gì đó, nhưng tài xế không cho cô cơ hội nói, sớm đã chạy đi xa.
Cô không còn cách nào, đành phải hai tay dùng sức chống đỡ cơ thể Lục Huyền Lâm, ý đồ gọi anh: “Lục Huyền Lâm, tỉnh lại!”