Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 584
CHƯƠNG 584
Ai ngờ Mộ Mộ không chỉ ừ một tiếng mà còn liên tục gật đầu, nháy mắt phá vỡ tuyến phòng thủ trong lòng cô bé.
Cô bé ôm chặt eo Lý Tang Du, vùi cả người vào lòng Lý Tang Du, giọng nói rầu rĩ nghe cực kỳ ấm ức.
“Tịch Tịch không muốn mẹ đi công tác đâu, không muốn không được gặp mẹ.”
“Mộ Mộ cũng không muốn!”
Lý Tang Du cúi đầu im lặng nhìn hai bé cưng, trong lòng chan chứa yêu thương.
Hai đứa trẻ đều sinh non, trong lòng cô vốn dĩ đã cảm thấy áy náy, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng tự mình làm.
Thay vì nói hai đứa trẻ quấn mẹ, chẳng bằng nói người làm mẹ như cô quấn hai cục cưng này hơn.
Nghĩ tới mấy ngày mình đi công tác, trong lòng cô cực kỳ không nỡ.
Nhưng đây là yêu cầu công việc, hơn nữa cô rất muốn bồi dưỡng sự độc lập về tình cảm với con cái.
Chờ Mộ Mộ và Tịch Tịch lớn hơn chút nữa, cô không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh hai đứa trẻ được, tới lúc đó, nếu chúng không thể tự lập, Lý Tang Du sẽ cảm thấy rất tự trách.
Bởi vậy cô cố dặn lòng, nói với bản thân không thể mềm lòng thỏa hiệp.
“Mẹ chỉ đi bốn ngày thôi, đến lúc đó sẽ đưa các con tới nhà chú Thái Vũ Hàng, phải nghe lời đấy biết chưa?”
Thái Vũ Hàng?
Tịch Tịch và Mộ Mộ dựng tai lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Mẹ nói muốn đưa chúng tới chỗ Thái Vũ Hàng, giao cho ba?
“Mẹ ơi, là thật ạ?”
Mộ Mộ nhìn Lý Tang Du rất mong chờ, giống như sự ấm ức không nỡ vừa rồi đều là do Lý Tang Du tự ảo tưởng ra thôi.
Lý Tang Du nhéo sống mũi thẳng tắp của Mộ Mộ như để phạt: “Đúng vậy, mẹ biết các con thích chú ấy, nhưng cũng không cần khoa trương đến vậy chứ hả?”
Xem ra cô đã đánh giá thấp vị trí của Thái Vũ Hàng trong lòng bọn trẻ rồi.
“Nhưng mẹ vẫn chưa gọi điện hỏi, ngộ nhỡ chú ấy không rảnh, mẹ sẽ phải tìm người khác để gửi các con.”
Bình thường Thái Vũ Hàng cũng rất bận. Thật ra Lý Tang Du không muốn nhờ anh ta giúp, bởi vì nếu cô mở lời, anh ta nhất định sẽ gạt công việc sang một bên để giúp cô.
Đây không phải điều Lý Tang Du muốn.
“Nhưng con nhớ ba rồi.” Tịch Tịch ngước lên nhìn về phía Lý Tang Du và nói. Tóc mái lưa thưa bị làm cho lộn xộn, trông đến là xinh xắn.
Lý Tang Du giơ tay, sửa sang lại mái tóc cho Tịch Tịch, trong lòng lại có chút rầu rĩ.
Tịch Tịch xem Thái Vũ Hàng là ba của mình, nhưng ba ruột của chúng thì sao?
Chắc hẳn hiện giờ người đàn ông kia đang muốn gì được nấy, sống những ngày sung sướng cùng người mình yêu rồi.
Cô thầm thở dài. Trước mặt bọn trẻ, Lý Tang Du không dám thể hiện quá nhiều, cảm xúc của trẻ con vô cùng nhạy cảm, cô không muốn khiến Mộ Mộ và Tịch Tịch lo lắng, hai bé cưng đã hiểu chuyện lắm rồi.
“Mẹ biết, nhưng nếu chú ấy bận, chúng ta không thể quấy rầy chú ấy.”
Ai ngờ Mộ Mộ không chỉ ừ một tiếng mà còn liên tục gật đầu, nháy mắt phá vỡ tuyến phòng thủ trong lòng cô bé.
Cô bé ôm chặt eo Lý Tang Du, vùi cả người vào lòng Lý Tang Du, giọng nói rầu rĩ nghe cực kỳ ấm ức.
“Tịch Tịch không muốn mẹ đi công tác đâu, không muốn không được gặp mẹ.”
“Mộ Mộ cũng không muốn!”
Lý Tang Du cúi đầu im lặng nhìn hai bé cưng, trong lòng chan chứa yêu thương.
Hai đứa trẻ đều sinh non, trong lòng cô vốn dĩ đã cảm thấy áy náy, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng tự mình làm.
Thay vì nói hai đứa trẻ quấn mẹ, chẳng bằng nói người làm mẹ như cô quấn hai cục cưng này hơn.
Nghĩ tới mấy ngày mình đi công tác, trong lòng cô cực kỳ không nỡ.
Nhưng đây là yêu cầu công việc, hơn nữa cô rất muốn bồi dưỡng sự độc lập về tình cảm với con cái.
Chờ Mộ Mộ và Tịch Tịch lớn hơn chút nữa, cô không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh hai đứa trẻ được, tới lúc đó, nếu chúng không thể tự lập, Lý Tang Du sẽ cảm thấy rất tự trách.
Bởi vậy cô cố dặn lòng, nói với bản thân không thể mềm lòng thỏa hiệp.
“Mẹ chỉ đi bốn ngày thôi, đến lúc đó sẽ đưa các con tới nhà chú Thái Vũ Hàng, phải nghe lời đấy biết chưa?”
Thái Vũ Hàng?
Tịch Tịch và Mộ Mộ dựng tai lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Mẹ nói muốn đưa chúng tới chỗ Thái Vũ Hàng, giao cho ba?
“Mẹ ơi, là thật ạ?”
Mộ Mộ nhìn Lý Tang Du rất mong chờ, giống như sự ấm ức không nỡ vừa rồi đều là do Lý Tang Du tự ảo tưởng ra thôi.
Lý Tang Du nhéo sống mũi thẳng tắp của Mộ Mộ như để phạt: “Đúng vậy, mẹ biết các con thích chú ấy, nhưng cũng không cần khoa trương đến vậy chứ hả?”
Xem ra cô đã đánh giá thấp vị trí của Thái Vũ Hàng trong lòng bọn trẻ rồi.
“Nhưng mẹ vẫn chưa gọi điện hỏi, ngộ nhỡ chú ấy không rảnh, mẹ sẽ phải tìm người khác để gửi các con.”
Bình thường Thái Vũ Hàng cũng rất bận. Thật ra Lý Tang Du không muốn nhờ anh ta giúp, bởi vì nếu cô mở lời, anh ta nhất định sẽ gạt công việc sang một bên để giúp cô.
Đây không phải điều Lý Tang Du muốn.
“Nhưng con nhớ ba rồi.” Tịch Tịch ngước lên nhìn về phía Lý Tang Du và nói. Tóc mái lưa thưa bị làm cho lộn xộn, trông đến là xinh xắn.
Lý Tang Du giơ tay, sửa sang lại mái tóc cho Tịch Tịch, trong lòng lại có chút rầu rĩ.
Tịch Tịch xem Thái Vũ Hàng là ba của mình, nhưng ba ruột của chúng thì sao?
Chắc hẳn hiện giờ người đàn ông kia đang muốn gì được nấy, sống những ngày sung sướng cùng người mình yêu rồi.
Cô thầm thở dài. Trước mặt bọn trẻ, Lý Tang Du không dám thể hiện quá nhiều, cảm xúc của trẻ con vô cùng nhạy cảm, cô không muốn khiến Mộ Mộ và Tịch Tịch lo lắng, hai bé cưng đã hiểu chuyện lắm rồi.
“Mẹ biết, nhưng nếu chú ấy bận, chúng ta không thể quấy rầy chú ấy.”
Bình luận facebook