Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 593
CHƯƠNG 593
“Tìm tôi làm gì?” Lý Tang Du vô thức nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
A Minh cầm ly sứ uống nước cho đỡ khát, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Lý Tang Du, suýt chút nữa bị sặc nước.
Cô nói xem tìm cô làm gì, chẳng lẽ tới giục đòi tiền chắc? A Minh chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ vô cùng đau đớn.
“Vì sao tổng giám đốc đi tìm cô, hẳn là trong lòng cô hiểu rõ.”
Nói thẳng ra cũng chỉ có ba chữ “theo đuổi vợ” thôi chứ sao nữa.
Nhưng Lý Tang Du lại không hiểu, cô cụp mắt che đi cảm xúc trong đáy mắt, đôi tay nắm lấy ly thủy tinh, ngồi yên bất động trên sô pha.
Từ khi nghe A Minh nói Lục Huyền Lâm tới trường mẫu giáo là vì mình, trong lòng cô lại thấp thỏm không yên.
Nhưng không hề có một chút kinh ngạc mừng rỡ nào, lòng cô gần như đã nguội lạnh với Lục Huyền Lâm rồi, nghe nói anh gặp tai nạn xe trong lòng cũng chỉ lăn tăn gợn sóng.
Đa phần cảm xúc trong lòng là sợ hãi. Cô thật sự không hiểu sao Lục Huyền Lâm lại nghĩ đến chuyện đi tìm mình.
A Minh biết mình chưa nói đến nơi đến chốn, lại tiếp tục: “Lý Tang Du, cô tới đây mà không nhận ra có điều gì kỳ lạ sao? Nói cách khác đi, khi ở thành phố A, cô không cảm thấy mình được đãi ngộ không giống với người khác sao?”
Lý Tang Du không phải kẻ ngốc, A Minh đột nhiên dẫn dắt cô hiểu ra toàn bộ, những nghi hoặc nho nhỏ trong lòng trước đây nháy mắt đã có đáp án.
Vì sao ở thành phố A mình chưa từng phải làm thêm giờ, vì sao sếp Lục kia chưa bao giờ nặng lời với mình một câu, ngay cả những việc khó hiểu liên quan tới giám đốc và nữ đồng nghiệp kia trong chuyến công tác lần này cũng được giải thích hoàn toàn.
“Các người đã mua lại công ty mà tôi làm sao?”
“Không, tổng giám đốc chỉ mua chút cổ phần thôi.”
A Minh cũng không giấu giếm, anh ta không hy vọng những việc này sẽ khiến Lý Tang Du thay đổi chính kiến, anh ta chỉ muốn cho Lý Tang Du biết những chuyện này thôi.
Sắc mặt Lý Tang Du hơi nhợt nhạt, cô nói: “Ha, anh ta đúng là thừa tiền.”
“Từ khi gặp tai nạn xe, trong lúc hôn mê tổng giám đốc vẫn luôn gọi tên cô Lý Tang Du, cô hãy nể tình tới bệnh viện với tôi một lần đi?”
“Tôi đã không còn là vợ anh ta nữa rồi.” Lý Tang Du nói một câu không liên quan, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Tới khi A Minh còn tưởng sắp hết hy vọng rồi, Lý Tang Du lại máy môi nói: “Tôi có thể tới bệnh viện với anh một chuyến, nhưng tôi không muốn có người nhà nào của anh ta ở đó.”
Cuộc sống hiện giờ rất yên ổn, cô cũng không muốn “sống lại”, đồng ý với A Minh tới bệnh viện gặp anh cũng chỉ vì trong lòng có chút áy náy.
A Minh còn tưởng mình nghe nhầm, nhìn vào mắt Lý Tang Du với vẻ không dám tin: “Lý Tang Du… à không, cô Lý, cô nghiêm túc đấy chứ?”
“Tôi chưa từng lừa anh.”
Lý Tang Du đặt ly thủy tinh trong tay lên bàn, ánh mắt tuy lạnh nhạt nhưng cũng không giống nói đùa. Huống hồ, cô đâu cần lừa A Minh.
“Tìm tôi làm gì?” Lý Tang Du vô thức nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
A Minh cầm ly sứ uống nước cho đỡ khát, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Lý Tang Du, suýt chút nữa bị sặc nước.
Cô nói xem tìm cô làm gì, chẳng lẽ tới giục đòi tiền chắc? A Minh chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ vô cùng đau đớn.
“Vì sao tổng giám đốc đi tìm cô, hẳn là trong lòng cô hiểu rõ.”
Nói thẳng ra cũng chỉ có ba chữ “theo đuổi vợ” thôi chứ sao nữa.
Nhưng Lý Tang Du lại không hiểu, cô cụp mắt che đi cảm xúc trong đáy mắt, đôi tay nắm lấy ly thủy tinh, ngồi yên bất động trên sô pha.
Từ khi nghe A Minh nói Lục Huyền Lâm tới trường mẫu giáo là vì mình, trong lòng cô lại thấp thỏm không yên.
Nhưng không hề có một chút kinh ngạc mừng rỡ nào, lòng cô gần như đã nguội lạnh với Lục Huyền Lâm rồi, nghe nói anh gặp tai nạn xe trong lòng cũng chỉ lăn tăn gợn sóng.
Đa phần cảm xúc trong lòng là sợ hãi. Cô thật sự không hiểu sao Lục Huyền Lâm lại nghĩ đến chuyện đi tìm mình.
A Minh biết mình chưa nói đến nơi đến chốn, lại tiếp tục: “Lý Tang Du, cô tới đây mà không nhận ra có điều gì kỳ lạ sao? Nói cách khác đi, khi ở thành phố A, cô không cảm thấy mình được đãi ngộ không giống với người khác sao?”
Lý Tang Du không phải kẻ ngốc, A Minh đột nhiên dẫn dắt cô hiểu ra toàn bộ, những nghi hoặc nho nhỏ trong lòng trước đây nháy mắt đã có đáp án.
Vì sao ở thành phố A mình chưa từng phải làm thêm giờ, vì sao sếp Lục kia chưa bao giờ nặng lời với mình một câu, ngay cả những việc khó hiểu liên quan tới giám đốc và nữ đồng nghiệp kia trong chuyến công tác lần này cũng được giải thích hoàn toàn.
“Các người đã mua lại công ty mà tôi làm sao?”
“Không, tổng giám đốc chỉ mua chút cổ phần thôi.”
A Minh cũng không giấu giếm, anh ta không hy vọng những việc này sẽ khiến Lý Tang Du thay đổi chính kiến, anh ta chỉ muốn cho Lý Tang Du biết những chuyện này thôi.
Sắc mặt Lý Tang Du hơi nhợt nhạt, cô nói: “Ha, anh ta đúng là thừa tiền.”
“Từ khi gặp tai nạn xe, trong lúc hôn mê tổng giám đốc vẫn luôn gọi tên cô Lý Tang Du, cô hãy nể tình tới bệnh viện với tôi một lần đi?”
“Tôi đã không còn là vợ anh ta nữa rồi.” Lý Tang Du nói một câu không liên quan, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Tới khi A Minh còn tưởng sắp hết hy vọng rồi, Lý Tang Du lại máy môi nói: “Tôi có thể tới bệnh viện với anh một chuyến, nhưng tôi không muốn có người nhà nào của anh ta ở đó.”
Cuộc sống hiện giờ rất yên ổn, cô cũng không muốn “sống lại”, đồng ý với A Minh tới bệnh viện gặp anh cũng chỉ vì trong lòng có chút áy náy.
A Minh còn tưởng mình nghe nhầm, nhìn vào mắt Lý Tang Du với vẻ không dám tin: “Lý Tang Du… à không, cô Lý, cô nghiêm túc đấy chứ?”
“Tôi chưa từng lừa anh.”
Lý Tang Du đặt ly thủy tinh trong tay lên bàn, ánh mắt tuy lạnh nhạt nhưng cũng không giống nói đùa. Huống hồ, cô đâu cần lừa A Minh.
Bình luận facebook