• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM (9 Viewers)

  • Chương 100

Ngày thứ hai, Lạc Thiên Viễn đột nhiên thay đổi hành trình, đến chi nhánh công ty truyền thông Trí Nhan. Mặc dù là công ty chi nhánh, nhưng vẫn độc chiếm một tòa nhà, có thể thấy Lạc Thiên Viễn tài đại khí thô đến mức nào.

Hiện tại truyền thông Trí Nhan đang định hợp tác với nước ngoài, khai thác hình thức bồi dưỡng luyện tập nghệ sĩ mới của nước ngoài, từ trước đó đã thông báo cải cách truyền thống, muốn rót thêm máu mới cho công ty, cũng muốn phát triển nhóm nhạc nam nhóm nhạc nữ như nước ngoài.

Hầu như Lạc Thiên Viễn chỉ tới công ty với đầu tháng với cuối tháng, bởi vì tầng quản lý của công ty rất có trách nhiệm, chế độ cũng rất hoàn thiện, cho dù ông chủ lớn là anh không thường xuyên đến công ty thì công ty vẫn hoạt động bình thường.

Anh đột nhiên tới khiến mấy lãnh đạo cấp cao đều không hiểu gì, nhất là sắc mặt anh rất nghiêm trọng, làm người ta không nhịn được tự hỏi, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì lớn? Nhất thời, bầu không khí trong công ty chi nhánh bắt đầu căng thẳng.

Chị Triệu lại mơ hồ đoán được dụng ý Lạc Thiên Viễn tới.

Cô khá hiểu tính cách của Lạc Thiên Viễn, cho dù Trương Nguyên vô tình đào được con gái anh, anh cũng sẽ không giận chó đánh mèo Trương Nguyên, chẳng qua làm cha, anh không hi vọng con gái anh tiến vào ngành giải trí.

Hiếm khi được nhìn thấy bộ dạng này của Lạc Thiên Viễn, chị Triệu cũng muốn đến xem thử, Trương Nguyên là do một tay cô dẫn dắt, việc này nhất định phải do cô giải thích. Không ngoài dự đoán, sau khi Lạc Thiên Viễn xem xét tình hình công ty như mọi khi, liền gọi một cuộc điện thoại nội bộ bảo cô tới phòng làm việc.

Chị Triệu đi vào văn phòng, Lạc Thiên Viễn còn chưa mở miệng hỏi, cô đã chủ động nói ra:

“Tổng giám đốc Lạc, việc này là lỗi của Tiểu Trương, do cậu ta đưa danh thiếp cho con gái ngài. Tôi đã nói chuyện với cậu ta rồi, cũng đã xóa ảnh trong điện thoại.”

Lạc Thiên Viễn xua tay: “Chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Trương Nguyên, cô đừng trách cậu ta, vả lại cậu ta không biết đấy là con gái tôi. Con gái tôi cũng vui vẻ suốt ngày hôm qua, nói cuối cùng cũng có săn tìm ngôi sao tìm con bé.”

Chị Triệu cười một tiếng, con gái ngài vui nhưng cô lại không thấy ngài vui mấy nha.

Lạc Thiên Viễn lại thở dài một hơi: “Hình như con bé có hứng thú với cái này.”

Anh thật sự rất đau đầu.

Chị Triệu cười, dường như không cảm thấy kinh ngạc với đoạn đối thoại này:

“Tổng giám đốc Lạc, ngài đã nói chỉ có chút hứng thú, vậy nên lúc này ngài không nên nghiêm khắc phản đối, mỗi đứa trẻ đều có thời kỳ nổi loạn. Có đôi khi ngài không cho con bé làm một chuyện, con bé sẽ hết lần này tới lần khác muốn làm, ngài cứ bình tĩnh nói chuyện thì không bao lâu nữ con bé sẽ tự thấy chán thôi. Con gái ngài vừa ngoan vừa lễ phép, đã vậy thành tích còn tốt, thi đậu được đại học Thanh Hoa, như con gái tôi năm nay mới học cấp hai, mong ngài không cười chứ thật ra mỗi ngày ở nhà tôi phải phát cáu mấy lần liền.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trước đấy Lạc Thiên Viễn cũng từng nghe nói, hình như con gái chị Triệu tìm bạn trai trên mạng.

Đột nhiên tâm trạng anh thoải mái hơn đôi chút.

Không nói những cái khác, con gái anh tốt hơn anh lúc trước nhiều, còn chưa từng có thời kỳ nổi loạn.

Ngay lúc Lạc Thiên Viễn đang nhức đầu vì chuyện này, anh nhận được tin nhắn đến từ Lạc Thư Nhan.

【 Ba ba thân mến, sau khi suy nghĩ kỹ càng, con thấy vẫn nên học tập thật tốt, không vào ngành giải trí nữa. Thẩm Yến nói đúng, đóng phim không chia bốn mùa, nói không chừng mùa hè phải mặc áo bông, mùa đông lạnh gần chết lại phải mặc áo ngắn tay, nếu không nổi tiếng thì con sẽ tức chết, nếu nổi tiếng thì con lại bận rộn tới mức không có thời gian ăn cơm mỗi ngày với ba ba, tốt nhất là quên đi! 】

Lạc Thiên Viễn: “...”

Thẩm Yến ngồi bên cạnh Lạc Thư Nhan nhìn cô soạn tin nhắn, biểu cảm anh phức tạp, “Anh không nói mà.”

Lạc Thư Nhan quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Anh có nói, em đang kéo ấn tượng tốt cho anh đấy.”

Thẩm Yến: “Anh cảm thấy chú Lạc rất thích anh.”

Lạc Thư Nhan đưa tay ra xoa đầu anh, vẻ mặt trìu mến, “Thật ra tự tin quá mức cũng là chuyện tốt.”

Thẩm Yến: “...”

Chuyện này cứ trôi qua như vậy, đối với Lạc Thiên Viễn mà nói là hữu kinh vô hiểm (bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm), với Thẩm Yến lại như xem một vở kịch, còn Lạc Thư Nhan thì tần suất soi gương của cô càng nhiều hơn, dù sao đây chính là nhan sắc được công nhận đấy! Người đại diện họ Trương kia, cô nhớ kỹ rồi! Người có ánh mắt tốt như vậy, không hổ là nhân viên công ty ba ba nha ~



Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đều học khoa kinh tế và quản trị.

Cuộc sống đại học không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, chương trình học của đại học cũng không ít. Trên người hai người cùng có trách nhiệm không nhẹ, đó là sau này phải thừa kế gia nghiệp. Với tính cách giống cá ướp muối của Lạc Thư Nhan, nếu không phải Lạc Thiên Viễn nói rõ muốn cô tốt nghiệp xong sẽ tiếp nhận công ty thì lúc học đại học cô cũng muốn buông thả bản thân... Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, người khác học đại học có thể nhẹ nhõm yêu đương, hưởng thụ thật tốt cuộc sống đại học, bọn họ học đại học nhất định phải học tập cho giỏi, thậm chí còn phải cố gắng khắc khổ hơn lúc học cấp ba.

Không có gì khác, cả Thẩm Yến lẫn Lạc Thư Nhan đều không muốn trở thành kẻ phá của không giữ được gia nghiệp.

Trong tình cảnh cùng chung chí hướng này, hai người thường xuyên ở cùng nhau, hoặc là ăn cơm hoặc cùng đến thư viện đọc sách. Thỉnh thoảng có lúc cực kỳ rảnh rỗi mới có thể đi xem một bộ phim với đi dạo phố. Lạc Thư Nhan đột nhiên giật mình nhận ra cái này hoàn toàn chẳng khác gì cách ở chung lúc đầu của bọn họ!

Nhưng thật ra, vẫn có chút khác biệt.

Khi mùa thu đến, Thẩm Yến sẽ đưa cô đến công viên Hương Sơn ngắm lá phong, lúc cô không đi nổi nữa anh sẽ rất tự giác cúi người cõng cô đi một quãng đường dài.

Cô tựa vào lưng anh, ôm cổ anh. Anh vì muốn cô dễ chịu hơn sẽ cố gắng đi chậm lại một chút.

Cuối thu se se lạnh, hai người không nói câu nào, anh chỉ cõng cô như vậy đã thắng được thiên ngôn vạn ngữ. (nghìn lời nói, vạn câu thề)

Đang xem phim mà gặp phải một số đoạn không hay, anh sẽ đưa tay ra để cô tựa trên bả vai anh, còn tay sẽ che kín đôi mắt cô.

Lúc đang ăn cơm, anh sẽ ăn mướp đắng cà rốt mà cô không thích ăn, gắp hết đùi gà thịt kho tàu cô thích ăn vào bát cô.

Khi trời đổ mưa, anh sẽ cầm một cái ô to đứng chờ cô dưới cửa ký túc xá nữ, không để cô bị dính mưa.

Bọn họ phát triển rất chậm rất chậm, khi người khác ôm nhau thì họ mới chỉ đi cạnh nhau, lúc người khác hôn nhau rất nhiều lần Thẩm Yến mới chỉ nắm tay cô, khi người khác đã phát triển tới mức muốn đến khách sạn nhỏ bên ngoài trường học, Thẩm Yến cũng chỉ dám len lén hôn gò má cô.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đêm trước lễ Giáng Sinh, Bắc Kinh đã chính thức tiến vào mùa đông. Trong phòng ngủ, chỉ có Thẩm Yến đang đọc sách, ba người khác hoặc là đi chơi game, hoặc ra ngoài có việc.

Lạc Thư Nhan hẹn đi làm móng với đám bạn cùng phòng của cô.

Điện thoại di động trên bàn học vang lên, Thẩm Yến tưởng đồ vô lương tâm Lạc Thư Nhan gọi tới, không ngờ lại là Giang Uyên.

Cậu ta vừa gọi Thẩm Yến đã biết có chuyện làm ăn đến.

Lúc còn nghỉ hè anh với Lạc Thư Nhan đi thi bằng lái, mới lấy được bằng lái, Lục Hành Sâm đã đưa một chiếc xe đăng ký dưới tên ông đã lâu cho anh luyện tập.

Lục Hành Sâm rất thích xe, nhưng mấy năm nay niềm yêu thích vơi bớt nên không còn mua nhiều nữa. Hiện tại trong gara nhà họ Lục chỉ có mấy chiếc xe, còn chưa tính đến mấy chiếc xe cổ, Lục Hành Sâm suy nghĩ dù sao gara cũng đã trống rồi, còn không bằng cho con trai lấy luyện tập chơi.

Lúc đầu Lục Hành Sâm cũng muốn đưa một con xe mới cho Lạc Thư Nhan, Lạc Thiên Viễn cản anh ta lại, cảnh cáo anh ta không được dùng chiêu viên đạn bọc đường với con gái anh, Lạc Thư Nhan vẫn còn là học sinh, nếu thật sự để cô lái xe đi trên đường, cô không dám.

Lục Hành Sâm cho Thẩm Yến một chiếc Bentley mua mấy năm trước. Tuy đã mua lâu rồi nhưng vẫn còn rất mới vì Lục Hành Sâm đi mấy bữa đã ngán.

Mà Thẩm Yến quen sống đơn giản, anh không biết làm chuyện như lái Bentley đến trường.

Anh họ của Giang Uyên có mở một gara cho thuê xe, Giang Uyên lại giỏi tài ăn nói, vốn dĩ lúc đầu Thẩm Yến không hề có ý định này nhưng dưới sự đề cử điên cuồng của cậu ta, thế mà quỷ thần xui khiến lại để xe ở chỗ cho thuê xe, ký hợp đồng xong thì kệ các chuyện khác, tiền thuê chia theo tỉ lệ.

Thẩm Yến vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy Giang Uyên ở đầu kia ồn ào: “Thẩm Yến, không phải hai ngày nữa sẽ đến giáng sinh à, hôm nay có người đến thuê xe của cậu, giá cả cũng rất tốt, là người quen trong cửa hàng của anh mình. Lấy tiền này là cậu có thể qua một giáng sinh vô cùng tuyệt với Lạc Thư Nhan rồi.”

Nói xong lời này, Giang Uyên lại lẩm bẩm một câu: “Thế mà mình lại lo lắng hai người không thể chơi giáng sinh vui vẻ, thế không phải là đang tưởng hoàng thượng cầm cuốc vàng đi làm ruộng à. Hai người có định mua vé máy bay ra nước ngoài chơi giáng sinh không?”

Quan hệ của Giang Uyên với Thẩm Yến đủ tốt, Thẩm Yến cũng không cố gắng giấu diếm cậu ta, mà Giang Uyên lại vô tình biết được hai người kia lại là phú nhị đại, lúc ấy tâm trạng cậu ta sụp đổ.

Dùng cách nói của Giang Uyên thì là bố mẹ của hai người có còn thiếu con trai không?

Thẩm Yến cười, “Còn nước ngoài, mất công cậu nghĩ ra rồi, mình với Lạc Thư Nhan mà muốn ra khỏi Bắc Kinh thì phải nộp báo cáo rồi qua tầng tầng lớp lớp phê duyệt.”

Lời này của anh cũng không phải nói quá. Mặc dù anh với Lạc Thư Nhan chưa từng đi du lịch riêng bao giờ, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, với tính cách của chú Lạc nhất định phải nộp báo cáo trước nửa năm. Không chừng cuối cùng còn không được duyệt. Lại còn ra nước ngoài? Chỉ có nằm mơ thôi. Muốn không có phụ huynh đi cùng, trong vòng hai năm anh với Lạc Thư Nhan đừng hòng nghĩ đến.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Yến còn nói: “Hai người bọn mình định sắp xếp ăn tối rồi đi xem phim.”

Giang Uyên nói: “Quá thất vọng, hai người đã phá hủy tưởng tượng kiểu yêu đương của nhà giàu trong lòng mình rồi, mình có thể hợp lý hóa yêu cầu hai người thanh toán mình một phần phí tổn thất tinh thần.”

Giang Uyên xem như rất có trách nhiệm, cậu biết Thẩm Yến không quan tâm xe kia lắm, Thẩm Yến để xe ở chỗ anh họ cậu không phải vì thiếu tiền. Cho nên, cậu đã báo trước với anh họ nếu có ai muốn thuê xe Thẩm Yến nhất định phải thông báo cho cậu một tiếng. Có Giang Uyên ở đó, Thẩm Yến cũng yên tâm hơn nhiều.

Đến hôm lễ Giáng Sinh, Thẩm Yến nhận được chuyển khoản của tài vụ đại lý xe hơi.

Anh chuẩn bị dùng số tiền kia để dẫn Lạc Thư Nhan đi ăn bữa ngon, lại đưa cô đến trung tâm thương mại mua đồ cô thích, mặc dù cô không thiếu thứ gì nhưng anh vẫn thích mua cho cô.

Hai ngày trước, anh cũng nhận được hai lần chuyển khoản.

Mẹ anh chuyển cho anh hai nghìn tệ, làm tài chính hẹn hò lễ Giáng Sinh.

Lục Hành Sâm chuyển cho anh năm vạn, bảo anh đưa Lạc Thư Nhan đi chơi thật vui vào.

Anh không thiếu tiền, sau khi thi đại học xong Lục Hiển Nghiêu cùng Lục phu nhân đưa cho anh hai tấm thẻ, trong thẻ là tâm ý của hai người. Anh không thể từ chối, có lẽ do nhìn thấy ánh mắt khao khát của hai ông bà đã qua bảy mươi, nhìn thấy anh là trên mặt lại đầy niềm vui khiến anh không thể lạnh nhạt với họ. Thẩm Yến biết, bọn họ vẫn luôn yên lặng chú ý đến anh, rất ít khi chủ động quấy rầy cuộc sống của anh.

Cũng may lễ Giáng Sinh vào đúng thứ bảy, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đều không có lớp. Cô ở trong ký túc xá ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, lại giày vò cách ăn mặc của mình suốt hai giờ, thay quần áo xinh đẹp mà cô đã chọn kỹ, gội đầu rồi tạo kiểu tóc, cuối cùng còn trang điểm, thoa son môi lên lại càng tự tin hơn.

Thẩm Yến đạp xe đạp ra ngoài trường mua khoai nướng mà cô thích ăn, hai người hẹn gặp nhau ở cổng trường học.

Lúc Lạc Thư Nhan đang đi ra khỏi ký túc xá, vừa lúc đụng phải thành viên của một câu lạc bộ, là Trình Lộ Lộ.

Trình Lộ Lộ lấy thân phận sinh viên nghệ thuật thi vào đại học Thanh Hoa, vẻ ngoài xinh đẹp, người cũng yếu ớt, bình thường rất thích so đo với Lạc Thư Nhan.

Lạc Thư Nhan không có ác cảm gì với Trình Lộ Lộ, Trình Lộ Lộ thích so đo với cô nhưng cho tới giờ lại chưa từng đánh mất mắt xích quan trọng. Lúc trước có một đàn anh năm hai theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng rất thân với đàn anh kia, nào biết được lại vô tình biết đàn anh kia có bạn gái, cô tức giận đến mức đăng chuyện này lên renren(renren.com)* với trang cá nhân của mình, gửi lại cho tất cả các cô gái mà cô biết, bảo bọn họ phải cẩn thận. (mạng xã hội của Trung Quốc)

Trình Lộ Lộ không chỉ nói một lần, sở dĩ cô cố gắng học tập thi đỗ đại học Thanh Hoa là vì cô đã nhìn thấu, tình yêu không có vật chất là giả, ngay cả bánh mì cũng không có mà chỉ có đồ ăn thiu rớt lại từ đêm qua thì không thể ở cùng được. Có thể cô yêu tiền nhưng cô thích bằng phẳng, cho nên mặc dù những nữ sinh khác không đồng ý quan điểm của cô, nhưng cũng không ghét cô.

“Lạc Thư Nhan, cậu cũng ra ngoài hẹn hò à?” Trình Lộ Lộ ăn mặc rất xinh đẹp.

Hiện tại các tân sinh viên năm nhất đều biết Lạc Thư Nhan danh hoa có chủ, là một đôi với Thẩm Yến.

Mặc dù cũng có nam sinh thích Lạc Thư Nhan, có nữ sinh thích Thẩm Yến, nhưng tất cả mọi người chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy chứ không có ai dám lập trí đi làm kẻ thứ ba đào góc tường.

Lạc Thư Nhan ừ một tiếng, “Thẩm Yến chờ mình ở cổng trường.”

Trình Lộ Lộ cười một tiếng, “Vậy thì tốt quá, có người đang theo đuổi mình, cũng đang chờ ở cửa trường học, là lái xe tới. Hai người muốn đi đâu, để mình bảo anh ấy đưa đi một đoạn?”

Lạc Thư Nhan vội vàng từ chối nhã nhặn, “Không cần không cần, bọn mình không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu, bọn mình định ăn trưa ở gần trường thôi.”

Quan trọng nhất là bữa tối.

Đợi chút nữa ăn cơm trưa xong bọn họ sẽ đi xem phim dạo phố.

Trình Lộ Lộ cảm thấy tiếc nuối, người theo đuổi cô ta là người ngoài trường, sắp tốt nghiệp, nghe nói phú nhị đại gì đấy, anh ta chụp cho cô ảnh của biển số xe, cô nhận ra được đó là một chiếc Bentley.

Đây là cơ hội tốt để khoe khoang nha, cô không ghét Lạc Thư Nhan nhưng thích so đo với cô ấy, có một phú nhị đại theo đuổi là thêm rất nhiều điểm.

Hai người đi ra khỏi trường học, Trình Lộ Lộ liếc mắt đã nhìn thấy chiếc Bentley kia, rất dễ thấy.

Cô kéo cánh tay Lạc Thư Nhan, rất kích động, “Nhìn kìa, anh ấy tới đón mình! Lạc Thư Nhan, đó là xe gì thế, mình không nhận ra logo xe, cậu có biết không?”

Cô ta cố ý hỏi như thế, nếu Lạc Thư Nhan biết là Bentley thì càng tốt nha!

Lạc Thư Nhan tập trung nhìn vào, sửng sốt một chút.

Đây không phải là xe Lục Hành Sâm đưa cho Thẩm Yến luyện tập sao, cô vẫn còn nhớ biển số xe.

Chuyện gì xảy ra thế?

Ngay lúc trong đầu cô hiện lên vô số suy đoán, Thẩm Yến đẩy xe đạp tới, một bên tay lái còn đang treo khoai nướng.

Lạc Thư Nhan yên tâm trong nháy mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom