Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15-16
Quá trình đàm phán không thể nói là vui vẻ. Bởi vì chuyện lúc trước nên trong tiềm thức của Tạ Thanh với chuyện hợp tác như vậy có chút chống đối. Có thể cưỡng ép bản thân ngồi xuống nói chuyện, chẳng qua bởi vì cam kết giúp cô khôi phục lại danh dự của Lục Thành quá mê người.
Cô tự phát hiện bản thân chống cự lại loại bạn tốt không thân này.
Dường như vừa đối mặt với “bên hợp tác”, cô liền tiến vào loại trạng thái kích động, bất luận Lục Thành bày tỏ chân thành và nhiệt tình ra sao, cô đều không có cách nào giả vờ vui vẻ đáp lại.
Như vậy cực kỳ không tốt nhưng cô không khống chế được.
Vì thế sau khi bàn bạc xong, Tạ Thanh thừa dịp thang máy không có người khác, cô lấy hết can đảm nói xin lỗi với Lục Thành: “Xin lỗi Lục tổng, bởi vì chuyển Khởi Văn, tôi có chút nhạy cảm với chuyện hợp tác tương tự.”
Đột nhiên được xin lỗi khiến Lục Thành hơi giật mình, chợt tìm ra nguyên nhân, hắn ấn nút xuống tầng, nở nụ cười quay đầu lại: “Như vậy cũng tốt. Nếu trải qua chuyện Khởi Văn mà cô còn thấy ai cũng là người một nhà, vậy thì cũng quá dễ lừa rồi!”
Tạ Thanh: “…”
Tống Mặc ôm cánh tay dựa vào vách tường thang máy, vừa ngáp vừa cười: “Cậu cũng không thể lừa cô ấy, tôi sẽ tìm người giúp cô ấy xem hợp đồng!”
Hai ngày sau, Lục Thành gửi hợp đồng tới tay Tạ Thanh. Tống Mặc xung phong đi tìm luật sư giúp cô, Tạ Thanh không có từ chối nhưng bản thân cũng tìm người khác giúp đỡ.
Lưu Cẩm.
Dù sao Lưu Cẩm vẫn luôn biết cô là ai.
Lưu Cẩm bất ngờ khi nghe nói cô muốn cô ấy xem giúp hợp đồng, mở hồ sơ ra thì phát hiện bên A là Văn hóa Thành Thư, cô ấy vội gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Thanh.
Vừa kết nối được, Tạ Thanh đã bởi vì tiếng hét chói tai của cô ấy mà để điện thoại ra xa: “Văn hóa Thành Thư!!! Cậu thật lợi hại!!”
“Mẹ nó, bây giờ trời xanh có mắt rồi!”
“Lá vàng cũng sẽ có lúc sáng lên!!! Ly Đại cố lên!!! Quét sạch bảng doanh số tiêu thụ của Châu Á!!!”
“… Được rồi được rồi!” Tạ Thanh rốt cuộc cũng có thể nói chen vào, di chuyển di động trở lại bên tai, “Trước tiên cậu đừng kích động, sau này thế nào còn khó nói. Cậu giúp tôi xem qua hợp đồng, tôi nhìn không ra, dựa vào người khác cũng không đáng tin.”
Trong cái nghề này, mọi người đều vùi đầu viết văn của mình, cực kỳ không nhạy tin tức. Vì lẽ đó nhiều tác giả mới không tự mình phán đoán được điều kiện trong hợp đồng có đáng tin hay không nên dễ dàng bị lừa, cũng dễ dàng bị chụp mũ.
Những tác giả lão làng tự tìm hiểu và lăn lộn ở phương diện này mạnh hơn rất nhiều, ít nhất thì cũng hiểu biết giá cả thị trường.
Lưu Cẩm liên tục đồng ý: “Tôi xem tôi xem! Cậu đừng cúp máy, chúng ta trực tiếp thảo luận qua điện thoại, như thế dễ dàng hơn.”
Tạ Thanh gật đầu nói được, cũng mở hồ sơ ra, bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, Lưu Cẩm có chút kinh ngạc: “Hợp đồng đại lý? Bọn họ chưa nói sẽ trực tiếp lấy bản quyền của cậu sao?”
Tạ Thanh: “Không có.”
Lưu Cẩm: “Thực lực lợi hại, quả nhiên có khí phách.”
Tạ Thanh cười cười: “Nhưng giữ gốc 50 vạn là có ý tứ gì? Là bán đứt bản gốc sao? Ở tờ sau, chia 3:7 là thế nào?”
“… Không phải.” Lưu Cẩm cười khúc khích một tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Có nghĩa là cậu chỉ viết một phần tác phẩm, sau đó cho dù kiếm được bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ trả trước cho cậu 50 vạn đặt cọc. Nếu như sau đó lợi nhuận thấp hơn khoản đặt cọc, vậy thì sẽ không chia cho cậu những khoản thu khác nhưng cậu cũng không cần trả lại tiền cọc, bọn họ chấp nhận chịu thiệt.”
Tạ Thanh hỏi tiếp: “Thế nếu kiếm được lợi nhuận hơn khoản đặt cọc thì sao?”
“Vậy thì chia 3:7.” Lưu Cẩm vừa nói vừa gõ máy tính thật nhanh, “Ví dụ cậu kiếm được 71 vạn 4 nghìn, vậy 50 vạn kia chính là 70%, còn lại 21 vạn 4 nghìn phải chia bù cho bọn họ, sẽ không chia cho cậu.”
Tạ Thanh: “Cái này chắc là hợp lý đúng không?”
“Ừ, hợp lý.” Lưu Cẩm lại tiếp tục nói, “Nhưng nếu cao hơn 71 vạn 4 nghìn, ví dụ như lời 81 vạn 4 nghìn, cao hơn giá cũ là 10 vạn, cậu lấy 7 vạn, bọn họ 3 vạn, thuế thì của ai người đó gánh.”
Tạ Thanh vừa tính toán vừa gật đầu: “Ồ…” Nêu ví dụ như vậy thì rõ ràng hơn rất nhiều. Trên hợp đồng lại là con số ăn chia, còn danh từ riêng “giữ gốc” này, cô nhìn thôi cũng thấy chóng mặt.
Sau đó lại tiếp tục hỏi: “Ăn chia 3:7 có hợp lý không?”
“Đâu chỉ là hợp lý, quả thật là có lòng tốt trong giới đấy?” Lưu Cẩm giật nhẹ khóe miệng, “Theo như trên hợp đồng, toàn bộ bản quyền đều ăn chia theo tỷ lệ này, toàn bộ bản quyền truyền hình là phần chính. Hiện tại trong giới nếu như bán bản quyền truyền hình, bên nhà sản xuất và tác giả ăn chia 5-5 hoặc 4:6 cũng là bình thường, bảy ba, tám hai, chín một tôi cũng từng nghe qua… Thường thì bên nhà sản xuất chiếm phần nhiều.”
Tạ Thanh: “… Dựa vào cái gì cơ?”
“Không có chỗ dựa, tác giả yếu thế chứ sao.” Lưu Cẩm cười khẽ, “Mạng Trung Văn 34G là ác nhất, ký trực tiếp một bản hợp đồng có bản quyền kéo dài 50 năm, tới lúc tác giả chết. Cho dù sau đó bán ra giá trên trời, tác giả cũng không lấy được tiền.”
Mà 50 năm sau, tác giả chết rồi, tác phẩm lập tức trở thành bản quyền công cộng, không còn liên quan tới tác giả nữa.
Đây là hiện trạng của ngành công nghiệp này, nhưng phần lớn mọi người đều không rõ ràng.
Các tác giả cũng không phải hoàn toàn không có con đường tiếp xúc với hợp đồng của các trang mạng, nhưng các tác giả khi chọn lựa trang mạng thường xem xét phong cách và lượt xem trên trang. Sau khi ký hợp đồng xong, họ sẽ không thể xem các hợp đồng của các trang web khác nữa.
Tạ Thanh không nói gì, Lưu Cẩm nói tiếp: “Cho nên hợp đồng này của cậu rất đáng giá, tôi nghe nói bây giờ chỉ có Ngọc Giang có điều lệ ưu đãi 20% cho tác giả. Tôi cảm thấy Văn hóa Thành Thư rất có thành ý.”
Có cảm giác tốt rồi, Tạ Thanh cười cười: “Những điều khoản khác thì sao?”
“Cũng không tệ lắm, tôi không thấy có cạm bẫy gì trong bản hợp đồng này.” Lưu Cẩm chép miệng, “Sẽ không có vấn đề lớn đâu, cậu chú ý làm bản sao thẻ căn cước và lưu ý trên hợp đồng là được rồi, hãy chuẩn bị thật tốt.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Tạ Thanh cảm ơn Lưu Cẩm, cúp điện thoại, đi lên tầng in hợp đồng.
In hợp đồng ra, luật sư bên Tống Mặc cũng phản hồi, không khác những gì Lưu Cẩm nói lắm, cho rằng hợp đồng không có vấn đề gì lớn.
Tâm tình Tống Mặc rất tốt, vừa ngồi bên bàn máy tính cho Tạ Thanh xem lịch sử cuộc trò chuyện vừa cười nói: “Không có vấn đề gì thì có thể nhanh chóng ký hợp đồng rồi, Lục Thành bên kia so với tôi mạnh hơn, tôi không làm lỡ công danh của cô nữa!”
Lại nghe Tạ Thanh nói: “Trước tiên tôi cùng Tứ Đại thương lượng một chút đã.”
“Tứ Ngôn?” Tống Mặc xua tay, “Chuyện này cô không cần phải để ý đến, tôi sẽ tìm người thích hợp tiếp tục viết, chắc chắn hắn cũng có thể hiểu, không liên quan tới cô nữa.”
Nhưng Tạ Thanh nói: “Có liên quan.”
Tống Mặc quay đầu nhìn nàng.
“Tôi đã nhận bản thảo… Tôi muốn phụ trách tới cùng. Hiện tại tác phẩm cũng nổi tiếng, người đọc bỏ tiền ra, nếu như chất lượng đột nhiên giảm xuống thì không tốt lắm.” Cô nói.
Cô cũng không muốn hủy hợp đồng với Tứ Ngôn, chuyện hợp tác cũng có thể nói chuyện.
Cô chỉ không muốn trút hậu quả lên người độc giả.
Cố gắng ủng hộ tác phẩm, độc giả có trêu ai ghẹo ai?
“Chuyện này, tôi tuyệt đối ủng hộ quan điểm của cô, nhưng mà…” Tống Mặc cười gượng hai tiếng, “Muốn viết xong bộ truyện này, ít nhất phải mất một năm nữa, cô lãng phí thời gian này thật sự không đáng. Hơn nữa cho dù tôi và Lục Thành thân quen, hắn cũng chưa chắc nguyện ý chờ một hai năm nữa mới ký hợp đồng này.
“Cho nên ta muốn nói chuyện với Tứ Đại.” Tạ Thanh bình tĩnh cười nhạt, “Hai ngày nay tôi xem lại, cảm thấy áng văn này dài vì muốn phù hợp với yêu cầu của thể loại nam tần trên mạng. Nhưng nếu như chỉ muốn cốt truyện viên mãn, có thể không cần viết dài như vậy, chỉnh sửa tiết tấu sẽ tốt hơn, tôi nghĩ sẽ thương lượng với Tứ Đại chuyện này.”
Nếu Tứ Ngôn coi trọng số lượng từ, Tống Mặc tìm người khác viết tiếp cũng không muộn.
Tống Mặc nghĩ ngợi gật gật đầu: “Vậy đi… Hai người thương lượng xong có kết quả thì báo lại cho tôi.”
“”Được.” Tạ Thanh đáp lại, trở về phòng của mình.
Mở khung đối thoại với Tứ Ngôn ra, cô tìm từ nửa ngày, cảm thấy nói ra thì rất dài dòng, đơn giản gửi một tin: “Tứ Đại có ở đây không? Có thuận tiện cho tôi số điện thoại không? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng qua điện thoại với anh.”
Ở một khu dân cư gần biển, hai khu nhà trọ hợp thành một căn hộ Duplex.
Chuông cửa vang lên hai tiếng, một người mặc áo ca-rô, đeo mắt kính màu đen, thoạt nhìn rất giống dân khoa học tự nhiên – trợ lý Lương An của Tứ Ngôn đi ra mở cửa, vừa mới mở ra thì thấy Tứ Ngôn vừa đi tập thể hình về, mồ hôi chảy như mưa tiến vào.
Lương An thuận miệng báo cáo: “Tôi vừa gửi bản thảo đi, biên tập viên đã khéo léo nói trên QQ là số lượng từ gần đây có hơi ít.”
“Mỗi ngày sáu ngàn là được rồi.” Tứ Ngôn rót một cốc nước ấm uống một ngụm, “Nói với hắn, gần đây tôi viết chậm, chỉ có thể được như vậy.”
Hắn cũng không thể để Tạ Thanh phải vào bệnh viện một lần nữa.
Nói xong hắn hỏi Lương An: “Cậu xem qua bản cập nhập chưa?”
Lương An: “Đại khái tôi kiểm tra các phân đoạn rồi nhưng không xem kỹ, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, cậu nên làm gì thì làm đi!” Tứ Ngôn liên tục phất tay, “Tôi muốn theo đuổi nó, cậu đừng tiết lộ cho tôi!”
Dứt lời buông ly nước xuống nhảy lên tầng.
Lương An: “…”
Hắn là học sinh khối khoa học tự nhiên, không xem tiểu thuyết, cũng không hiểu tâm tính truy văn của Tứ Ngôn.
… Tuy rằng tìm người viết hộ nhưng dàn ý là tự hắn viết mà? Nội dung cốt truyện đều biết rồi, còn có thể theo đuổi cái gì?
Không biết làm sao lúc Tứ Ngôn nói tới theo đuổi lại tràn đầy phấn khởi.
Ba phút sau, trên lầu truyền đến tiếng cười vang: “Mẹ nó! Ha ha ha ha ha! Trâu bò!”
Lương An: “…”
Lại nghe thấy Tứ Ngôn nói: “Khi gửi tiền thưởng qua WeChat cho Tống Mặc, nói tôi cho Tạ Thanh một bao!”
Lương An: “Ồ…”
Xem sướng rồi Tứ Ngôn mới từ trên giường đứng lên, bỏ di động xuống, ngồi vào máy tính đăng nhập QQ.
Vừa lên thấy tin nhắn của Tạ Thanh, sửng sốt một chút, vội vàng gửi số di động qua.
Hai phút sau, điện thoại reo lên.
Ở trong điện thoại Tạ Thanh nói đơn giản rõ ràng, tóm tắt những chuyện đã trải qua, cuối cùng nói cho Tứ Ngôn: “Tôi còn chưa ký hợp đồng, tôi muốn nói chuyện này với anh trước đã.”
Không nói khoa trương chút nào, Tứ Ngôn vì những lời nói từ đáy lòng của Tạ Thanh mà kích động một trận.
Hắn không biết người tài hoa như vậy làm công việc viết hộ có lý do gì khó nói nhưng hắn đã sớm trông mong tác phẩm tự tay cô viết, hắn phải làm fan số một của cô!
Vì thế Tứ Ngôn lập tức nói: “Không có việc gì, không có việc gì, cô nên ký thì ký, phía bên tôi cô không cần quan tâm!”
Tạ Thanh: “Không phải, tôi cảm thấy kỳ thật viết ngắn gọn một chút…”
“Viết ngắn gọn một chút cũng sẽ làm lỡ hai ba tháng của cô!” Tứ Ngôn sốt ruột thay cô, “Văn hóa Thành Thư bên kia quan trọng, phía tôi không có gì phải băn khoăn đâu, cô không cần lo lắng!”
“Không phải tôi lo lắng.” Tạ Thanh dừng lại một chút, “Tôi cảm thấy như vậy thật có lỗi với người đọc, sợ sau này trong lòng mình sẽ có áy náy, sẽ luôn hối hận.”
Sẽ luôn hối hận.
Tay cầm di động của Tứ Ngôn bỗng nhiên run rẩy, vô thức lẩm bẩm:
“Tôi cũng sợ tôi sẽ hối hận.”
“Cái gì?” Tạ Thanh không nghe rõ.
Tứ Ngôn vội nói: “Không có gì.”
Yên tĩnh một lát, Tạ Thanh nghe được hắn cười gượng: “Chuyện viết hộ này… Cô sẽ hối hận sao?”
Tạ Thanh suy nghĩ một chút: “Tôi cho rằng tôi sẽ không hối hận vì chuyện này.”
Tứ Ngôn nhẹ nhàng hít một hơi lạnh.
Đúng vậy, tuy rằng viết hộ thuộc ngành công nghiệp xám nhưng dù sao cũng không trái pháp luật. Nói từ quan hệ cung cầu, là bởi vì bọn họ có yêu cầu nên nghề viết hộ mới tồn tại.
Người viết hộ cũng không tiếp xúc với độc giả, cũng sẽ không có cảm tình với độc giả, các độc giả chỉ ủng hộ tác giả trên danh nghĩa. Bọn họ không trực tiếp tiếp xúc, chỉ nhận cốt truyện, phụ trách cốt truyện dưới ngòi bút cũng đã đủ rồi.
Nếu cần phải nói bên nào lừa đối độc giả, dĩ nhiên là những người chủ động tìm bọn họ viết hộ là người cố tình lừa gạt.
Nếu như hắn không cảm thấy mắc nợ, vì sao người viết hộ phải mắc nợ?
Bất luận người viết hộ có cảm thấy mắc nợ hay không, hắn đều phải chịu cảm giác mắc nợ này.
“Quan trọng là… Rất nhiều chuyện, sẽ làm cho con người tỉnh dậy giữa đêm, càng nghĩ càng hối hận.”
Mấy ngày nay, tứ ngôn đều suy nghĩ những lời này của Nhất Sinh Thư.
Trước đó, hắn rõ ràng không có nhiều cảm giác đạo đức. Nhưng rất kỳ quái, những lời này tựa như một cái gai, xuyên thủng lồng ngực tới nơi được gọi là mạch máu lương tri, cảm giác mắc nợ cuồn cuộn chảy ra, để hắn nhớ lại một thứ gọi là vật “sơ tâm”.
Cho nên lúc nói tới chuyện xuất bản, hắn không cách nào kìm nén ý nghĩ muốn cho Tạ Thanh làm đồng tác giả.
Lúc ấy bởi vì Tạ Thanh không muốn hợp tác cùng Khởi Văn nên không xuất bản, nhưng nếu như sau này còn có thể xuất bản, hắn vẫn muốn cùng làm đồng tác giả với Tạ Thanh.
Hiện tại, hắn lại cảm thấy làm đồng tác giả thôi là không đủ.
Cùng làm tác giả, người đọc sẽ cho rằng tác phẩm này là hai người hợp tác sáng tác, sẽ không nghĩ tới hắn tìm người viết hộ, càng không nghĩ tới, người viết hộ là người chỉnh lại toàn bộ tác phẩm tới mức thăng hoa.
Cách làm ti tiện cỡ nào, khôi hài lừa mình dối người cỡ nào.
“Cô nói đúng…” Cùng với một tiếng thở dài, Tứ ngôn lại nói, “Chuyện áng văn, trước mắt cô đừng để ý tới, trong vòng ba ngày tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.”
Hắn cúp máy
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Thanh xuống tầng ăn sáng, vừa vào cửa phòng ăn đã nhìn thấy mọi người tụ lại một chỗ với nhau.
Chuyện này vô cùng hiếm thấy, tuy rằng lúc ăn cơm không tán gẫu rất nhàm chán, nhưng mọi người thông thường chỉ là hai ba người tụm lại với nhau, sẽ không có chuyện cả phòng làm việc tụ lại một chỗ như thế này.
Đi lấy bữa sáng ngon miệng trước, sau đó tìm bàn trống ngồi xuống. Ánh mắt Tạ Thanh nhìn qua nhìn lại giữa một đống đầu người, sau đó vỗ vai Trâu Tiểu Doanh: “Này.”
Trâu Tiểu Doanh quay đầu, những người khác cũng quay lại.
Tạ Thanh trực tiếp hỏi trực tiếp hỏi: “Có tin gì hot sao?”
Biểu tình Trâu Tiểu Doanh phức tạp, nói thẳng vào trọng điểm: “Tứ Đại bị tố thuê viết hộ rồi. Tin nóng là “Hôm nay Tứ Ngôn xin lỗi sao?”, đã có hơn trăm vạn lượt xem rồi…”
Trong lòng Tạ Thanh có tiếng rơi lộp bộp, tầm mắt rơi xuống mấy chiếc di động trên bàn.
Ai cũng đang xem tin tức liên quan trên Weibo, nhưng cô lại không thấy rõ gì cả.
Cô bất động hỏi: “Có đáng tin không? Ai đăng bài vậy?”
“Không biết.” Trâu Tiểu Doanh lắc đầu, “Chỉ có ảnh chụp màn hình một số bản thảo và giao dịch với người viết hộ. Người gửi và số tài khoản bên kia đã bị mã hóa.”
Hơi thở Tạ Thanh thả lỏng một chút, không tiếp tục hóng hớt với bọn họ, bình ngồi trở lại bàn ăn bữa sáng.
Cô thường xuyên không hứng thú chuyện không liên quan tới mình, những người khác cũng không cảm thấy có gì là lạ.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Tạ Thanh lên tầng tìm Tống Mặc, đúng lúc này Đinh Nhất Phàm cũng gửi một tin nhắn qua WeChat cho cô: “Tạ Thanh, chuyện Tứ Đại sao lại thế này?”
“Cô mau xem Weibo đi, mọi thứ loạn hết rồi.”
“Mau liên hệ với đối phương đi, nếu làm không tốt thì cô sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật đó.”
Blabla…
Blablabla…
Tạ Thanh bị quấy nhiễu tới phát hoảng, tắt tiếng di động, tiếp tục lên tầng.
“Cốc cốc” gõ cửa hai tiếng, bên trong truyền ra một tiếng “Mời vào”. Tạ Thanh vặn nắm đấm cửa, nhìn thấy Tống Mặc vừa mới quăng điện thoại xuống.
Trở tay đóng cửa lại, Tạ Thanh hít sâu: “Tống ca, tôi nghe nói Tứ Đại…”
Tống Mặc xua tay: “Không liên quan tới cô.”
Có thỏa thuận bảo mật ở đây, nếu đối phương đi tố cáo, bọn họ thật sự không chiếm được lý lẽ.
Tạ Thanh lắc đầu: “Tuy rằng tôi không rõ đã là xảy ra chuyện gì nhưng nếu bên kia muốn truy cứu trách nhiệm…”
Bây giờ là lúc đồng tâm hiệp lực đúng không?
Lại nghe Tống Mặc nói: “Là bọn họ nói không có liên quan tới cô, tôi cũng không có liên quan.”
Tạ Thanh sửng sốt.
Tống Mặc tìm tin tức trên Weibo từ máy tính, mở màn hình lớn, vẫy tay bảo cô qua xem.
Tạ Thanh vòng qua bàn, Tống Mặc chỉ vào màn hình: “Hộp thư bị lộ là của người nhận bản thảo, màn hình bị chụp cũng là của người chuyển khoản.”
Hộp thư bị chụp toàn màn hình, tên tài khoản đăng nhập hiện ra và “người nhận bản thảo” ăn khớp nhau, không phải hòm thư cô giao bản thảo.
Ảnh chụp màn hình chuyển khoản rất đơn giản và qua loa, là ảnh chụp màn hình WeChat, bên phải chỗ tên người chuyển khoản chính là lịch sử trò chuyện của người đó, người chuyển khoản viết “phí viết hộ Hiệp giả thiên hạ tháng 12.”
Tên người nhận ở khung chat phía trên và khoản tiền nhận đều bị mã hóa nhưng Tạ Thanh lại có thể mơ hồ đoán ra từ màu sắc, là Trương Băng.
Nói cách khác ảnh chụp hình đều là thật, nhưng vấn đề cũng không phải ở phòng làm việc Linh Mặc.
“… Sao lại thế này?” Cô có chút ngốc.
Tống Mặc nhếch miệng: “Nội ứng hoặc là có người hack tài khoản của Tứ Ngôn. Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.”
Tạ Thanh: “Đây cũng là bên kia nói?”
Tống Mặc gật gật đầu: “Tài khoản đăng tin nóng “Hôm nay Tứ Ngôn xin lỗi sao?” là tài khoản mới đăng ký nhưng lực công kích lại rất mạnh, vừa nhìn đã biết có người giật dây sau lưng.” Nói xong lại nói cho cô biết: “Bọn họ nói hợp tác tới đây là kết thúc nhưng vẫn sẽ trả nhuận bút cho cô.”
Kết quả như thế, Tạ Thanh cũng không nói gì nữa.
Chỉ là cảm thấy vô cùng… Quỷ dị?
Vì thế sau khi rời văn phòng Tống Mặc, cô trở về phòng gọi một cuộc điện thoại cho Tứ Ngôn.
Điện thoại rất nhanh kết nối, Tứ Ngôn giống như không có tâm sự gì, tiếng cười rất lười biếng: “Ôi, Tạ Thanh à…”
“Tứ Đại, chuyện trên mạng…”
“Ôi, chuyện đó hả, xin lỗi nhé. Tôi đang đi dạo ở bờ sông, giờ bị ướt giày.” Tứ Ngôn cười hai tiếng, “Nhưng cũng vừa hay, cô mau ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư đi. À, tôi còn bận phải động viên biên tập, tôi cúp máy đây.”
Trong điện thoại đột nhiên yên tĩnh.
Tạ Thanh ngẩn ra một lát, không nói ra lời.
Cô có một suy đoán điên cuồng.
Suy đoán điên cuồng này càng làm cho câu chuyện trở nên quỷ dị hơn.
Đầu bên kia điện thoại, Tứ Ngôn để điện thoại xuống, thét một tiếng dài, uống một ngụm coca.
Trợ lý Lương An ngồi ở bên cạnh, lúc Tứ Ngôn quay đầu chú ý tới hắn, ha hả cười: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“…” Lương An đẩy mắt kính, “Tôi không hiểu mấy người làm văn học lắm.”
“Cậu không cần hiểu.” Tứ Ngôn tùy tiện xua tay, “Hơn nữa cậu yên tâm, tiền lãi trong ngân hàng của tôi cũng đủ trả tiền lương cho cậu. Không cho cậu đổi nghề, tôi nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.”
Lương An bó tay, ba giây sau đáp: “Ồ.”
Tứ Ngôn không nói nữa, chép miệng mở Weibo ra.
Con chuột dịch đến góc bên phải bài viết “Hôm nay Tứ Ngôn xin lỗi sao?”, ấn vào biểu tượng bánh răng, kéo xuống cuối menu chọn “đăng xuất”.
Từ lần đầu tiên tìm người viết hộ tới bây giờ đã là nửa năm.
Hơn nửa năm này hắn sống vô cùng mâu thuẫn.
Hắn biết chính mình đang làm cái gì, lại lừa mình dối người tự nói với bản thân hắn yêu quý cái nghề này. Bởi vậy hắn mất hứng vào lúc ban đầu Tạ Thanh đổi nội dung cốt truyện, tựa hồ làm như vậy, hắn có thể chứng minh rằng hắn còn có trách nhiệm với văn chương, là có thể chứng minh tình cảm của hắn còn chưa chết.
Lần này, hắn rốt cuộc thoải mái.
Tình cảm của hắn, thật sự vẫn còn chưa chết.
Tạ Thanh không dò hỏi ngọn nguồn chuyện của Tứ Ngôn nữa. Rất nhiều chuyện nhìn như có quan hệ với mình nhưng thật ra lại không có quan hệ lớn như thế, cô không thích lo sợ không đâu rồi lãng phí cảm xúc.
Ngày hôm sau cô liền ký tên lên hợp đồng, gọi xe, tự mình mang tới Văn hóa Thành Thư.
Lục Thành giao hợp đồng cho nhân viên pháp vụ, nói muốn mời cô ăn cơm, cô lắc đầu: “Không được, cảm ơn Lục tổng. Tôi ở lại phòng làm việc cũng không thích hợp nên tôi hẹn người môi giới xế chiều hôm nay qua xem phòng, khi nào rảnh thì chuyện ăn cơm tính sau, hôm nào tôi mời anh.”
Lạnh nhạt và khách khí trước sau như một.
Lục Thành đã quen, cười cười, không kiên trì.
Chỉ hỏi: “Cô tới chỗ nào xem phòng? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần.” Tạ Thanh mỉm cười, “Thiên Thông Uyển và Hồi Long Quan, đi tàu điện ngầm tiện hơn, tôi tự qua được.”
Thiên Thông Uyển và Hồi Long Quan bị trêu chọc là bắc trôi [1] khó thoát, cũng bởi vì giá phòng ở đây tương đối rẻ, hơn nữa giao thông cũng thuận tiện.
[1] Người nước ngoài và người trong nước sống và làm việc ở Bắc Kinh.
Giao thông thuận tiện nhưng có chút xa trung tâm.
Lục Thành trầm ngâm một chút: “Tôi dẫn cô đi xem phòng.”
Tạ Thanh sửng sốt: “Cái gì?”
Lục Thành giải thích: “Bạn tôi có căn hộ ở gần đây. Hai năm nay hắn ra nước ngoài du học, không muốn bán phòng cũng không muốn cho người ta ở trọ nên cho tôi ở.” Nói xong cười một tiếng: “Tôi không ở… Chỉ là cuối tuần phải thuê giúp việc tới quét dọn một lần, cực kỳ phiền phức.”
Tạ Thanh không khỏi động lòng. Sau này có lẽ cô phải thường xuyên tới Văn hóa Thành Thư, ở một nơi gần cũng tiện hơn rất nhiều.
Liền hỏi Lục Thành: “Tiền thuê bao nhiêu”
Nếu Lục Thành nói vì quan hệ bạn bè nên cho cô ở miễn phí, cô nhất định sẽ từ chối.
Chiếm tiện nghi của người khác, mặc kệ có phải đối phương chủ động đề nghị hay không, cô cũng không có cách nào yên tâm thoải mái.
Cũng may hắn không nói như vậy, nói cho cô biết: “Cô đi xem trước, cô cảm thấy có thể ở tôi sẽ hỏi lại hắn.”
Tạ Thanh gật đầu, Lục Thành liền trực tiếp dẫn cô ra cửa. Nơi đó tương đối gần, ngay bên cạnh Văn hóa Thành Thư, một tòa nhà thương mại và dân cư.
Mở cửa phòng, phản ứng đầu tiên của Tạ Thanh chính là: Phòng này đâu chỉ “có thể ở lại”?
Diện tích không tính là quá lớn, phân chia cực kỳ khoa học: Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ cùng phòng vệ sinh.
Phong cách đơn giản hào phóng, thiết bị chất lượng, dụng cụ gia dụng cũng đầy đủ hết. Ngay cả máy sấy thực phẩm không cần thiết cũng có, thậm chí đồ làm bếp cũng có sẵn.
Xem ra tiền thuê sẽ không rẻ.
Tạ Thanh nói gọn gàng dứt khoát: “Vẫn là… Thôi bỏ đi, tôi chỉ ở một mình, tiền thuê nhà này đối với tôi…”
“Khu nhà này là thương mại và dân cư, tiền thuê bằng với khu dân cư tiện nghi bình thường.” Lục Thành vừa cúi đầu vừa lướt điện thoại. Khóe mắt thấy cô tới gần, vội vã đóng tab giá thuê ở khu Hồi Long Quan.
Ngẩng đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nhàn nhã: “Cậu ấy vừa nhắn cho tôi, nói một tháng bốn ngàn, cô đảm bảo không phá phòng là được, lúc rời đi phải quét dọn sạch sẽ.”
Một tháng bốn ngàn, nội thất hoàn thiện. So Hồi Long Quan đắt hơn một chút, so với Thiên Thông Uyển rẻ hơn một chút.
Phàm là đầu óc không có vấn đề đều sẽ động lòng.
Tạ Thanh gật đầu: “Được, tiền cọc giao thế nào?”
Lục Thành cười: “Mỗi tháng giao tiền thuê nhà đúng hạn là được, không cần tiền cọc, cô ký hợp đồng với tôi, cũng không chạy được.”
Tạ Thanh: “…”
Cũng đúng.
Lục Thành lại nói: “Cô có thể tới công ty viết bản thảo, văn phòng bỏ không rất nhiều, tôi trở về sẽ thu xếp một gian cho cô.”
Nói mở cửa, lễ phép mời cô đi ra ngoài trước.
Tạ Thanh vừa đi ra vừa nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi ở nhà viết bản thảo cũng được.”
Nhưng mà Lục Thành ở sau lưng cười nói: “Là tôi sợ cô mắc chứng chậm trễ. Hơn nữa ngộ nhỡ vướng mắc ở đâu, cô ở công ty có thể trực tiếp gặp biên tập nói chuyện.”
Tạ Thanh: “…”
Cũng đúng.
Khóa kỹ cửa, hai người đi vào thang máy, Lục Thành tiếp tục nói: “Buổi sáng cô không cần tới sớm, buổi tối sáu giờ tan tầm, cô giao bản thảo rồi rời đi. Nếu như về nhà lại viết bản thảo, không tính.”
“?”Tạ Thanh sửng sốt một chút, phản ứng lại, biểu tình phức tạp, ngẩng đầu nhìn hắn, “Lục tổng sợ tôi lại quá lao lực?”
Lục Thành đạm bạc nghiêng đầu qua chỗ khác giải thích cho cô.
Qua hai giây, cong môi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Tạ Thanh run run.
Nhưng vẫn cò kè mặc cả một chút: “Buổi tối 9 giờ đi… Cũng không phải đêm nào tôi cũng viết tới 9 giờ, muộn nhất là 9 giờ đi.” Nàng thành khẩn nói, “Buổi tối tôi càng có cảm hứng, 6 giờ quá sớm.”
Lục Thành suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Dù sao từ ở các trung tâm thương mại quốc tế lớn nhỏ đều rất bận rộn, hầu như công ty nào cũng sẽ phải tăng ca, Văn hóa Thành Thư cũng không ngoại lệ.
Lúc 9 giờ chắc chắn cũng không thiếu người tăng ca, không có chuyện nguy hiểm khi ở một mình trong công ty.
Hơn nửa ngày sau, Tạ Thanh hiển nhiên rất bận.
Đồ đạc của cô ở phòng làm việc Linh Mặc không nhiều lắm nhưng vẫn phải dọn một chuyến, hai nơi lại cách khá xa, chỉ không để ý thôi cũng đã trôi qua ba bốn tiếng rồi.
Chỗ ở thu xếp xong lại phải đi thu dọn văn phòng. Vốn dĩ cô còn muốn trở lại phòng làm việc Linh Mặc mời mọi người ăn bữa cơm, cuối cùng cũng không thể, đành phải xin lỗi qua WeChat, nói hai ngày nữa cô sẽ mời ăn.
Cũng may mọi người đều hiểu cho.
Thu dọn ổn thỏa xong, Tạ Thanh nằm nghịch trên ghế sô pha.
Môi trường phòng làm việc khá tốt, là một phòng đơn. Bàn làm việc rất rộng rãi, còn có giá sách rất lớn và một chiếc ghế sô pha nhỏ.
Có người nói nơi này trước đó là của một giám đốc điều hành một dự án, sau đó vị giám đốc này bị headhunter [2] đào đi và dự án cũng vừa lúc kết thúc, còn những người khác sáp nhập vào phòng ban khác nên văn phòng cứ như vậy bị bỏ trống.
[2] Dịch vụ “săn đầu người” – được các đơn vị chuyên cung cấp giải pháp tuyển dụng triển khai, để tìm kiếm ứng viên phù hợp với vị trí công việc theo yêu cầu của doanh nghiệp cần tuyển.
Cửa bị gõ vang, Tạ Thanh bò từ trên ghế sô pha xuống đi ra mở cửa, nhìn thấy Lục Thành.
Còn ôm một thùng nước dừa.
Hắn khom lưng bỏ thùng nước dừa trên mặt đất, vẻ mặt Tạ Thanh phức tạp: “Sao Lục tổng lại thích tặng người khác nước dừa vậy… Công ty cũng có hợp tác với cây dừa sao?”
“Hả?” Lục Thành ngồi dậy bật cười, “Không có, chỉ mua cho cô thôi.
Tạ Thanh ngơ ngác: “Vì sao?”
Lục Thành nhướng mày: “Nước dừa dễ uống hơn đường trắng, tốt hơn coca.”
Trong nháy mắt, đại não của Tạ Thanh ngừng chạy.
Lúc trước hắn mua cho cô hai thùng nước dừa, sau khi cô trả trả tiền lại thì bắt đầu uống, bởi vì nước dừa so với nước đường trắng dễ uống hơn.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, xuất phát từ sự cân nhắc như vậy nên hắn mới mua cho cô.
Cô đã từng bởi vì hắn đoán được cô uống nước đường trắng là vì tiết kiệm, cực kỳ mất hứng chế giễu hắn “Thấy mầm biết cây, không bằng đi làm thám tử tư đi”, nhưng kỳ thật khi đó hắn mua nước dừa là vì muốn chăm sóc cô.
Lúc ấy hắn lại không giải thích gì.
Sau mấy ngày, Tạ Thanh nhanh chóng bước vào công việc, viết ra một phần truyện mấy trăm từ giao cho biên tập Lục Thành sắp xếp cho cô.
Nhưng biên tập nhất thời cũng không rảnh lo, bởi vì toàn bộ Văn hóa Thành Thư bây giờ cũng đang bận chuẩn bị cuộc họp tác giả thường niên.
Cuộc học tác giả thường niên của Văn hóa Thành Thư thông thường tổ chức trong một tháng mỗi năm, trước Tết âm lịch. Các trang mạng lớn cũng có cuộc họp như thế, cuộc họp thường niên của Văn hóa Thành Thư cũng được những người có kinh nghiệm trong giới quan tâm, không chỉ mời được tác giả từ năm sông bốn biển tới tham dự, mỗi bên hợp tác còn vô cùng nhiệt tình.
Vì lẽ đó biên tập không rảnh, Tạ Thanh cũng không thúc giục, tự mình hình dung chi tiết về các nhân vật.
Nhưng mà chuyện làm cô thật bất ngờ chính là, ngày 15 tháng 1, Lục Thành đưa thư mời tới phòng cô.
Tạ Thanh từ mặt bìa màu tím đã nhận ra đây là thư mời dành riêng cho tác giả, cô sửng sốt ít nhất năm giây: “Tôi cũng phải đi?”
Vẻ mặt Lục Thành đương nhiên: “Cô đương nhiên cũng phải đi.”
“…… Nhưng tôi lấy thân phận gì đi đây?” Cô hỏi.
Lục Thành nói qua về ý tưởng quảng bá liên quan tới cô. Hắn không ép cô đổi bút danh mới, nhưng cái tên Ngọc Ly ở giai đoạn hiện tại quả thật không tiện dùng để bắt đầu lại một lần nữa.
Vì lẽ đó tất cả các thông tin hỗ trợ tuyên truyền về cô sẽ tạm thời ký tên là “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư.”
Lần đầu tiên Tạ Thanh nghe cái tên này biểu tình rất phức tạp, một là bởi vì nghe quá lố, hai là cảm thấy “Như vậy và chuyện đổi bút danh mới khác chỗ nào cơ?”
“Rất khác biệt.” Lục Thành giải thích rất dễ nghe, “Không có ai ngộ nhân đây là một bút danh. Mỗi lần danh xưng này xuất hiện, các độc giả sẽ càng thêm hiếu kỳ dưới vỏ bọc rốt cuộc là ai.”
Đương nhiên, chuyện này nhất định phải phối hợp với chuyện có một tác phẩm chất lượng.
Một tác phẩm không nổi bật mà tác giả cố ra vẻ bí ẩn, độc giả sẽ không mua.
Lục Thành có lòng tin với tác phẩm của Tạ Thanh.
Tạ Thanh chịu thua trước ý nghĩ này của Lục Thành nhưng Lục Thành lại muốn cô xuất hiện trước năm mới, cô thật sự không hiểu lắm: “Nếu là “người bí ẩn” sao lại lộ mặt trước năm mới?”
Lộ mặt còn thần bí cái gì.
Lục Thành chống hai tay trước bàn cô, cười ôn hòa nhã nhặn: “Họp thường niên dĩ nhiên sẽ không công khai cô là người bí ẩn, cô lấy tên thật tham dự là được rồi, thư mời và tên chỗ ngồi cũng ghi là “Tạ Thanh”.”
“Nhưng những tác giả khác đều dùng bút danh đúng không?” Tạ Thanh buông tay, “Tất cả mọi người có bút danh, chỉ có một người không có. Đồng thời, Văn hóa Thành Thư cũng có một “người bí ẩn”?”
Đây không phải tự vạch trần sao?
“…” Lục Thành thở dài, có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, “Đúng, mọi người đều sẽ hoài nghi cô có phải “người thần bí” hay không nhưng không ai có thể chắc chắn, như vậy vừa khéo.”
Tạ Thanh ngơ ngác: “Cái gì?”
Lục Thành cười mà không nói, sau hai giây, chính cô rõ ràng.
Hiện tại cô còn chưa có tác phẩm ra mắt, “người bí ẩn” cũng chưa chính thức đưa ra ngoài. Ở cuộc họp thường niên này, hẳn là sẽ không có quá nhiều người chú ý tới cô.
Nhưng sau này, “người bí ẩn” rất nhanh sẽ xuất hiện. Người tham dự cuộc họp thường niên, ít hoặc nhiều cũng sẽ nghĩ tới, trong cuộc họp hằng năm có một “tác giả” không rõ bút danh, rất giống như không có tác phẩm gì.
… Như vậy nghĩ thử một chút, trong giới văn học mạng, độc giả tò mò về người này, các tác giả có thể mơ hồ nói “Hình như tôi biết cô ấy là ai”, cũng không ai có thể đưa ra đáp án chắc chắn, rồi sẽ tạo thành hiệu quả như thế nào?”
Lòng hiếu kỳ là thứ rất thú vị.
Ở trên mạng, những tin gây sốc có thể giảm nhiên sau khi có kết quả, nhưng những chuyện không thể giải quyết lại thích hợp thêm dầu vào lửa, sức nóng có thể kéo dài.
Đây cũng là đạo lý của văn học mạng, những kịch bản lối mòn thành điềm văn, sảng văn, người đọc xem cũng sảng khoái.
Những tác phẩm danh tiếng thường không đi theo lối mòn hoặc là ít nhất không có kịch bản rõ ràng.
Tạ Thanh không khỏi trầm ngâm, suy nghĩ ý tưởng của Lục Thành. Lục Thành nhìn cô một cái, từ từ hỏi: “Còn có vấn đề gì sao?”
Cô hoàn hồn, lắc đầu: “Không có.”
Kỳ thật cô có chút tò mò, cuộc họp thường niên như vậy, mọi người không quen biết nhau cũng sẽ cảm thấy bình thường, dựa vào cái gì mà chắc chắn phải chú ý tới cô?
Nghĩ lại cảm thấy, tin tưởng Lục Thành là tốt rồi.
Lòng hắn cẩn thận tới đáng sợ, những vấn đề cô có thể nghĩ tới, hơn nửa tháng hắn đã an bài xong.
Một tuần sau, cuộc họp tác giả thường niên của Văn hóa Thành Thư tổ chức đúng hạn.
Địa điểm họp thường niên thường tổ chức ở một khách sạn năm sao cao cấp ở ngoại ô Bắc Kinh, nơi này có hơi xa nhưng trước quầy lễ tân có một quảng trường khí thế, thuận tiện cho việc trải thảm đỏ.
Ngày đầu tiên, mọi người từ bốn phương tám hướng tới đây, chương trình trong một ngày rất vụn vặt.
Thời gian buổi sáng cơ bản được sử dụng cho khách khứa tới ký tên và nhận phòng. Các gian phòng đã được an bài tốt từ sớm, theo quy định đăng ký thân phận ở quầy lễ tân, sau đó Tạ Thanh được nhận thẻ phòng.
Số phòng của cô là 507, đây là phòng VIP.
Quẹt thẻ trên thang máy, sau khi vào phòng, Tạ Thanh nghỉ ngơi một lát. Cách âm của khách sạn không thể nói kín tới nỗi gió không lọt, rất nhanh, cô nghe thấy có tiếng tác giả chào hỏi nhau trên hàng lang.
“Xin chào, đã lâu không gặp.”
“Bây giờ cô sao rồi?”
“Tôi gửi bản thảo cho một số nơi nhưng họ không ký hợp đồng bản quyền.”
Có vài tiếng nói, có nam có nữ nhưng cô không cần mở cửa cũng biết cô không quen ai, cô nằm phịch trên giường không để ý tới.
Năm giờ chiều là thời gian tiệc tối, Tạ Thanh thay áo sơ mi và váy ngắn đi xuống tầng dự tiệc.
Kỳ thật tiệc tối chính thức là vào tối ngày thứ hai, ngày hôm nay đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là để mọi người làm quen với nhau một chút.
Cho nên bữa tiệc này cũng không có cái gì quá đặc biệt, tới thời gian, mọi người tới và về là được rồi. Muốn tán gẫu có thể trò chuyện một chút, không muốn nói chuyện thì cúi đầu ăn cơm cũng không sao.
Món ăn cũng là tự phục vụ, tự do lấy món ăn, không ai cần chờ ai.
Chẳng qua ở phương diện ghế ngồi, vẫn là được sắp xếp xong xuôi và dán tên các tác giả.
Chủ yếu là vì đề phòng mọi người ngồi sai chỗ, có những tác giả không có chỗ sẽ làm ầm ĩ lên.
Lần này Văn hóa Thành Thư mời hơn mười vị tác giả tới tham dự, bên hợp tác tuy rằng hôm nay không tới nhưng có rất nhiều công nhân viên tới.
Đại sảnh yến hội được xếp sẵn mười bàn, Tạ Thanh đi vào ngó trái ngó phải, tìm tên mình, bất ngờ bị một người gọi lại: “Tạ Thanh?”
Quay đầu lại, là Đinh Nhất Phàm.
Đinh Nhất Phàm cười cười, đi đến trước mặt cô: “Cô cũng tới rồi, Tống ca đâu?”
Tạ Thanh bĩu môi: “Tôi không phải đại diện phòng làm việc Linh Mặc tới đây.”
Đinh Nhất Phàm sửng sốt.
Cô ngẩng mặt lên: “Tôi ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư rồi.”
Trong nháy mắt, nụ cười tươi của Đinh Nhất Phàm cứng đờ.
Rất nhanh hắn hoà hoãn lại, mất tự nhiên cười: “Chúc mừng…” Biểu tình có chút phức tạp, gượng ép nói, “Chẳng qua tôi cảm thấy…Với tài năng của cô, tới Văn hóa Thành Thư có chút ủy khuất.”
Tạ Thanh nhíu mày.
Đinh Nhất Phàm chặn lại nói: “Tôi không có ý gì khác… Lục tổng là một thiên tài marketing. Dù cho…” Hắn chép miệng, “Là thiên tài marketing, cũng không có khả năng cho mọi người tài nguyên tốt như nhau.”
Hắn và Đào Nhiên sau khi ký hợp đồng thì tới đây, đều đã trải qua sang chấn tâm lý rất lớn.
Lúc ở phòng làm việc Linh Mặc bọn họ là nhân tài kiệt xuất, khi ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư, tự nhiên cũng mặc sức tưởng tượng từng bước thành thần trong tương lai.
Nhưng sự thật lại là, những tác giả Văn hóa Thành Thư hợp tác so với bọn họ người mạnh hơn quá nhiều.
Chỉ riêng bản quyền hợp tác truyền hình đã có không ít, trong đó càng không nói tới một số đại thần trong giới.
Xuống thấp một chút, còn có những tác giả có danh tiếng hạng hai hạng ba.
Ngoài ra, người giống bọn họ ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư cũng là những người có chút tên tuổi.
Thực lực và danh tiếng của mọi người chênh lệch nhau, tài nguyên đương nhiên sẽ không giống nhau.
Ngay cả cuộc họp thường niên sắp xếp ghế ngồi cũng không giống nhau. Chỗ ngồi của hắn và Đào Nhiên, cơ bản đều là công nhân viên rồi.
Các đại thần đều ngồi ở bàn phía trước, các bên hợp tác ngồi xen kẽ giữa các vị đại thần.
Bọn họ giống như hai con sếu trắng kiêu căng ngạo mạn đột nhiên bị ném vào đàn phượng hoàng. Mỗi người xung quanh đều tỏa hào quang ở bốn phía, một thân lông vũ vốn lấy làm kiêu ngạo của bọn họ bị phai mờ.
Đương nhiên, loại khác biệt này rất bình thường, ngành nghề nào cũng có sơn ngoại hữu sơn [3].
[3] Bạn mạnh mẽ, những người khác mạnh hơn bạn.
Chỉ là đối với Tạ Thanh mà nói, bình tĩnh xem xét, hắn cho rằng cô không nên lĩnh hội loại phân biệt đối xử này. Bởi vì tài năng của cô không thua kém đại thần… Người khác không biết cô viết hộ Tứ Ngôn nhưng hắn biết.
Cô hẳn là nên tìm một nơi sẵn sàng cho cô chỗ dựa và nhiều tài nguyên, cho cô thể hiện tài năng của mình.
Đinh Nhất Phàm mở miệng muốn nói gì đó lại đột nhiên ngậm miệng lại.
Tạ Thanh quay đầu, theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy Lục Thành và thư ký Ngô Mẫn đi về phía bên này.
Ngô Mẫn là loại người có mùi vị nữ cường giỏi giang, không ít tác giả thấy cô ấy mà có chút kinh sợ.
Đinh Nhất Phàm theo bản năng mà lùi nửa bước, Ngô Mẫn dừng chân lại trước mặt họ, mỉm cười gật đầu với Tạ Thanh: “Tạ tiểu thư tìm được chỗ ngồi chưa?”
Tạ Thanh thẳng thắn: “Vẫn chưa.”
“Mời cô đi bên này.” Ngô Mẫn duỗi tay mời cô đi sang bên cạnh, Tạ Thanh nói câu “Lúc khác trò chuyện” với Đinh Nhất Phàm, sau đó đi theo cô ấy.
Đinh Nhất Phàm nhìn cô đi xa, rất nhanh, tầm mắt choáng váng.
Ngô Mẫn mời cô ngồi vào một cái bàn phía bên phải hàng đầu tiên.
Hai bàn phía trước đều là các đại thần, bàn phía bên phải cao hơn một chút nữa là bàn của Lục Thành.
Đinh Nhất Phàm tê cứng ba giây, ảm đạm xoay người ngồi xuống. Đào Nhiên đang nói chuyện cùng tác giả bên cạnh, đột nhiên thấy sắc mặt hắn không tốt, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Đinh Nhất Phàm lắc đầu.
Ở bàn bên phải, sau khi Tạ Thanh ngồi xuống, Ngỗ Mẫn nhiệt tình rót rượu đỏ cho cô, sau đó vội vàng đi chiêu đãi các vị tác giả khác.
Những người cùng bàn còn chưa tới, Tạ Thanh cũng không nhìn bảng tên trên bàn xem có ai.
Cô không giỏi xã giao, so với chuyện vui vẻ trò chuyện, cô càng muốn nhanh chóng ăn xong rồi tránh đi.
Đáng tiếc lúc cô lấy món ăn trở lại, Lục Thành đã tới. Bên cạnh còn có một nam tác giả, Tạ Thanh không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười lên tiếng chào hỏi: “Lục tổng.”
Hai người khách khí bắt tay nhau, sau đó nam tác giả bên cạnh cũng đứng lên, bắt tay Tạ Thanh.
“Xin chào, tôi là tác giả mạng văn học Thủy Sơ Trung, Nhất Sinh Thư.”
Tay Tạ Thanh bất giác hơi dừng lại.
Rũ mi mắt xuống, cô duy trì nụ cười nhạt: “Xin chào, tôi tên Tạ Thanh, mới vừa ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư.”
Lục Thành sững sờ, thốt lên: “Hai người chưa từng gặp nhau sao?”
Hai người đồng thời nhìn hắn.
Trong mắt Nhất Sinh Thư là nghi hoặc. Mà Tạ Thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, có ý riêng: “Đương nhiên chưa từng gặp, độc giả của Thư Đại nhiều như vậy, sao có khả năng gặp hết?”
Lục Thành không tiếp tục truy hỏi.
Hai người ngồi trở lại bàn, trong lòng Nhất Sinh Thư vẫn tràn đầy nghi ngờ.
Những tác giả không phải tác giả mạng, trực tiếp ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư, hắn cũng từng gặp qua vài vị. Văn hóa Thành Thư tuy giỏi nâng người nhưng chưa bao giờ cố nhét ai vào hàng ngũ đại thần.
Bất luận ở hợp tác với bên nào thì cũng có tâm lý nắm chắc ở phương diện này.
Tục ngữ có câu: Hơi nổi thì dựa vào tiểu hồng (PR), nổi đình đám thì dựa vào số mệnh, còn mạnh nâng (PR bẩn) sẽ bị trời phạt.
Lúc này vị này, không chỉ trực tiếp xuất hiện ở bàn này, còn được an bài bên trái Lục Thành. Đây là vị trí rất quan trọng, khi Lưu Cẩm hợp tác với Lục Thành, cô ấy cũng ngồi ở chỗ này.
Năm nay hợp tác kết thúc, Lưu Cẩm không tới nữa nhưng những đại thần khác cũng không ít, mỗi vị đều có chiến tích đáng kiêu ngạo.
Nhưng cố tình ở đây lại là vị này… Cái tên Tạ Thanh này, là tên thật hay bút danh? Có tác phẩm gì?
Hoàn toàn chưa từng nghe nói.
Thật kỳ quái.
Hắn vẫn còn nghi hoặc. Lục Thành nhìn sắc mặt Tạ Thanh, nhỏ giọng nói: “Ra ngoài một chút đi.”
Tạ Thanh theo hắn rời tiệc nhưng cũng không hoàn toàn rời khỏi phòng tiệc, chỉ là tới góc không người.
Lục Thành cẩn thận dò hỏi: “Cô và Nhất Sinh Thư…”
“Hắn cho rằng tôi đạo văn.”
Lục Thành giật mình, muốn nói Nhất Sinh Thư nói với hắn là hắn ta cảm thấy cô không đạo văn, những lời nói trên mạng là vì bị dư luận ép buộc.
Lại nghe cô nói tiếp: “Hắn chặn tôi.”
Lông mi hạ thấp, vẻ mặt cô có chút ảm đạm: “Cái gì cũng chưa hỏi mà đã chặn tôi.”
Lục Thành cứng họng.
Khẩu khí của cô hòa hoãn: “Chúng ta vốn dĩ không quen, cứ cho là không cần quen biết đi.”
Hắn đành phải nuốt lời giải thích về, gật đầu một cái, hỏi cô, “Có muốn tôi đổi bàn cho cô không?”
Cô đột nhiên cười ra tiếng.
Ngẩng mặt lên, nụ cười của cô thoạt nhìn giảo hoạt lại có chút mất mát: “Nếu không quen biết, vì sao phải đổi bàn vì hắn?”
Nếu hắn kích động hoặc là bị dư luận ép buộc, cô có thể hiểu; nếu hắn đơn thuần lựa chọn lập trường đó, cô cũng có thể thông cảm.
Cô không hận hắn, hắn không có gì đáng trách. Bất luận là bạn đồng hành hay là người đứng xem, hắn cũng chưa từng làm sai chuyện gì.
Nhưng tất cả những thứ này đã thật sự tạo ra khổ sở và cú sốc với cô.
Cho nên, cô ít nhất có thể lựa chọn không lãng phí bất kỳ cảm xúc gì ở trên người hắn nữa.
Không cần giải thích, cũng không đáng giải thích.
Lục Thành và cô nhìn nhau, bỗng dưng hắn cũng cười một tiếng.
Nụ cười nhẹ và ngắn ngủi, có chút khôi hài, có chút nghiễn ngẫm.
Tạ Thanh nhíu mày: “Anh cười cái gì?”
Lục Thành lắc đầu: “Cô tuyệt tình như vậy sao?”
Tạ Thanh mím môi mỏng, hắn không phải là người đầu tiên nói cô là người tuyệt tình.
Lục Thành dừng một chút, còn nói: “Có ai từng nói với cô bộ dạng tuyệt tình của cô đặc biệt…”
Đặc biệt có sức quyến rũ?
Nhưng trong lúc này, câu nói này quá dễ gây hiểu lầm, xuất phát từ lý trí hắn kịp thời sửa miệng: “Thú vị.”
Sửa lại miệng cũng không thể tự lừa mình dối người.
Hắn đột nhiên sửng sốt, tâm tình trở nên vô cùng vi diệu.
Cô tự phát hiện bản thân chống cự lại loại bạn tốt không thân này.
Dường như vừa đối mặt với “bên hợp tác”, cô liền tiến vào loại trạng thái kích động, bất luận Lục Thành bày tỏ chân thành và nhiệt tình ra sao, cô đều không có cách nào giả vờ vui vẻ đáp lại.
Như vậy cực kỳ không tốt nhưng cô không khống chế được.
Vì thế sau khi bàn bạc xong, Tạ Thanh thừa dịp thang máy không có người khác, cô lấy hết can đảm nói xin lỗi với Lục Thành: “Xin lỗi Lục tổng, bởi vì chuyển Khởi Văn, tôi có chút nhạy cảm với chuyện hợp tác tương tự.”
Đột nhiên được xin lỗi khiến Lục Thành hơi giật mình, chợt tìm ra nguyên nhân, hắn ấn nút xuống tầng, nở nụ cười quay đầu lại: “Như vậy cũng tốt. Nếu trải qua chuyện Khởi Văn mà cô còn thấy ai cũng là người một nhà, vậy thì cũng quá dễ lừa rồi!”
Tạ Thanh: “…”
Tống Mặc ôm cánh tay dựa vào vách tường thang máy, vừa ngáp vừa cười: “Cậu cũng không thể lừa cô ấy, tôi sẽ tìm người giúp cô ấy xem hợp đồng!”
Hai ngày sau, Lục Thành gửi hợp đồng tới tay Tạ Thanh. Tống Mặc xung phong đi tìm luật sư giúp cô, Tạ Thanh không có từ chối nhưng bản thân cũng tìm người khác giúp đỡ.
Lưu Cẩm.
Dù sao Lưu Cẩm vẫn luôn biết cô là ai.
Lưu Cẩm bất ngờ khi nghe nói cô muốn cô ấy xem giúp hợp đồng, mở hồ sơ ra thì phát hiện bên A là Văn hóa Thành Thư, cô ấy vội gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Thanh.
Vừa kết nối được, Tạ Thanh đã bởi vì tiếng hét chói tai của cô ấy mà để điện thoại ra xa: “Văn hóa Thành Thư!!! Cậu thật lợi hại!!”
“Mẹ nó, bây giờ trời xanh có mắt rồi!”
“Lá vàng cũng sẽ có lúc sáng lên!!! Ly Đại cố lên!!! Quét sạch bảng doanh số tiêu thụ của Châu Á!!!”
“… Được rồi được rồi!” Tạ Thanh rốt cuộc cũng có thể nói chen vào, di chuyển di động trở lại bên tai, “Trước tiên cậu đừng kích động, sau này thế nào còn khó nói. Cậu giúp tôi xem qua hợp đồng, tôi nhìn không ra, dựa vào người khác cũng không đáng tin.”
Trong cái nghề này, mọi người đều vùi đầu viết văn của mình, cực kỳ không nhạy tin tức. Vì lẽ đó nhiều tác giả mới không tự mình phán đoán được điều kiện trong hợp đồng có đáng tin hay không nên dễ dàng bị lừa, cũng dễ dàng bị chụp mũ.
Những tác giả lão làng tự tìm hiểu và lăn lộn ở phương diện này mạnh hơn rất nhiều, ít nhất thì cũng hiểu biết giá cả thị trường.
Lưu Cẩm liên tục đồng ý: “Tôi xem tôi xem! Cậu đừng cúp máy, chúng ta trực tiếp thảo luận qua điện thoại, như thế dễ dàng hơn.”
Tạ Thanh gật đầu nói được, cũng mở hồ sơ ra, bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, Lưu Cẩm có chút kinh ngạc: “Hợp đồng đại lý? Bọn họ chưa nói sẽ trực tiếp lấy bản quyền của cậu sao?”
Tạ Thanh: “Không có.”
Lưu Cẩm: “Thực lực lợi hại, quả nhiên có khí phách.”
Tạ Thanh cười cười: “Nhưng giữ gốc 50 vạn là có ý tứ gì? Là bán đứt bản gốc sao? Ở tờ sau, chia 3:7 là thế nào?”
“… Không phải.” Lưu Cẩm cười khúc khích một tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Có nghĩa là cậu chỉ viết một phần tác phẩm, sau đó cho dù kiếm được bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ trả trước cho cậu 50 vạn đặt cọc. Nếu như sau đó lợi nhuận thấp hơn khoản đặt cọc, vậy thì sẽ không chia cho cậu những khoản thu khác nhưng cậu cũng không cần trả lại tiền cọc, bọn họ chấp nhận chịu thiệt.”
Tạ Thanh hỏi tiếp: “Thế nếu kiếm được lợi nhuận hơn khoản đặt cọc thì sao?”
“Vậy thì chia 3:7.” Lưu Cẩm vừa nói vừa gõ máy tính thật nhanh, “Ví dụ cậu kiếm được 71 vạn 4 nghìn, vậy 50 vạn kia chính là 70%, còn lại 21 vạn 4 nghìn phải chia bù cho bọn họ, sẽ không chia cho cậu.”
Tạ Thanh: “Cái này chắc là hợp lý đúng không?”
“Ừ, hợp lý.” Lưu Cẩm lại tiếp tục nói, “Nhưng nếu cao hơn 71 vạn 4 nghìn, ví dụ như lời 81 vạn 4 nghìn, cao hơn giá cũ là 10 vạn, cậu lấy 7 vạn, bọn họ 3 vạn, thuế thì của ai người đó gánh.”
Tạ Thanh vừa tính toán vừa gật đầu: “Ồ…” Nêu ví dụ như vậy thì rõ ràng hơn rất nhiều. Trên hợp đồng lại là con số ăn chia, còn danh từ riêng “giữ gốc” này, cô nhìn thôi cũng thấy chóng mặt.
Sau đó lại tiếp tục hỏi: “Ăn chia 3:7 có hợp lý không?”
“Đâu chỉ là hợp lý, quả thật là có lòng tốt trong giới đấy?” Lưu Cẩm giật nhẹ khóe miệng, “Theo như trên hợp đồng, toàn bộ bản quyền đều ăn chia theo tỷ lệ này, toàn bộ bản quyền truyền hình là phần chính. Hiện tại trong giới nếu như bán bản quyền truyền hình, bên nhà sản xuất và tác giả ăn chia 5-5 hoặc 4:6 cũng là bình thường, bảy ba, tám hai, chín một tôi cũng từng nghe qua… Thường thì bên nhà sản xuất chiếm phần nhiều.”
Tạ Thanh: “… Dựa vào cái gì cơ?”
“Không có chỗ dựa, tác giả yếu thế chứ sao.” Lưu Cẩm cười khẽ, “Mạng Trung Văn 34G là ác nhất, ký trực tiếp một bản hợp đồng có bản quyền kéo dài 50 năm, tới lúc tác giả chết. Cho dù sau đó bán ra giá trên trời, tác giả cũng không lấy được tiền.”
Mà 50 năm sau, tác giả chết rồi, tác phẩm lập tức trở thành bản quyền công cộng, không còn liên quan tới tác giả nữa.
Đây là hiện trạng của ngành công nghiệp này, nhưng phần lớn mọi người đều không rõ ràng.
Các tác giả cũng không phải hoàn toàn không có con đường tiếp xúc với hợp đồng của các trang mạng, nhưng các tác giả khi chọn lựa trang mạng thường xem xét phong cách và lượt xem trên trang. Sau khi ký hợp đồng xong, họ sẽ không thể xem các hợp đồng của các trang web khác nữa.
Tạ Thanh không nói gì, Lưu Cẩm nói tiếp: “Cho nên hợp đồng này của cậu rất đáng giá, tôi nghe nói bây giờ chỉ có Ngọc Giang có điều lệ ưu đãi 20% cho tác giả. Tôi cảm thấy Văn hóa Thành Thư rất có thành ý.”
Có cảm giác tốt rồi, Tạ Thanh cười cười: “Những điều khoản khác thì sao?”
“Cũng không tệ lắm, tôi không thấy có cạm bẫy gì trong bản hợp đồng này.” Lưu Cẩm chép miệng, “Sẽ không có vấn đề lớn đâu, cậu chú ý làm bản sao thẻ căn cước và lưu ý trên hợp đồng là được rồi, hãy chuẩn bị thật tốt.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Tạ Thanh cảm ơn Lưu Cẩm, cúp điện thoại, đi lên tầng in hợp đồng.
In hợp đồng ra, luật sư bên Tống Mặc cũng phản hồi, không khác những gì Lưu Cẩm nói lắm, cho rằng hợp đồng không có vấn đề gì lớn.
Tâm tình Tống Mặc rất tốt, vừa ngồi bên bàn máy tính cho Tạ Thanh xem lịch sử cuộc trò chuyện vừa cười nói: “Không có vấn đề gì thì có thể nhanh chóng ký hợp đồng rồi, Lục Thành bên kia so với tôi mạnh hơn, tôi không làm lỡ công danh của cô nữa!”
Lại nghe Tạ Thanh nói: “Trước tiên tôi cùng Tứ Đại thương lượng một chút đã.”
“Tứ Ngôn?” Tống Mặc xua tay, “Chuyện này cô không cần phải để ý đến, tôi sẽ tìm người thích hợp tiếp tục viết, chắc chắn hắn cũng có thể hiểu, không liên quan tới cô nữa.”
Nhưng Tạ Thanh nói: “Có liên quan.”
Tống Mặc quay đầu nhìn nàng.
“Tôi đã nhận bản thảo… Tôi muốn phụ trách tới cùng. Hiện tại tác phẩm cũng nổi tiếng, người đọc bỏ tiền ra, nếu như chất lượng đột nhiên giảm xuống thì không tốt lắm.” Cô nói.
Cô cũng không muốn hủy hợp đồng với Tứ Ngôn, chuyện hợp tác cũng có thể nói chuyện.
Cô chỉ không muốn trút hậu quả lên người độc giả.
Cố gắng ủng hộ tác phẩm, độc giả có trêu ai ghẹo ai?
“Chuyện này, tôi tuyệt đối ủng hộ quan điểm của cô, nhưng mà…” Tống Mặc cười gượng hai tiếng, “Muốn viết xong bộ truyện này, ít nhất phải mất một năm nữa, cô lãng phí thời gian này thật sự không đáng. Hơn nữa cho dù tôi và Lục Thành thân quen, hắn cũng chưa chắc nguyện ý chờ một hai năm nữa mới ký hợp đồng này.
“Cho nên ta muốn nói chuyện với Tứ Đại.” Tạ Thanh bình tĩnh cười nhạt, “Hai ngày nay tôi xem lại, cảm thấy áng văn này dài vì muốn phù hợp với yêu cầu của thể loại nam tần trên mạng. Nhưng nếu như chỉ muốn cốt truyện viên mãn, có thể không cần viết dài như vậy, chỉnh sửa tiết tấu sẽ tốt hơn, tôi nghĩ sẽ thương lượng với Tứ Đại chuyện này.”
Nếu Tứ Ngôn coi trọng số lượng từ, Tống Mặc tìm người khác viết tiếp cũng không muộn.
Tống Mặc nghĩ ngợi gật gật đầu: “Vậy đi… Hai người thương lượng xong có kết quả thì báo lại cho tôi.”
“”Được.” Tạ Thanh đáp lại, trở về phòng của mình.
Mở khung đối thoại với Tứ Ngôn ra, cô tìm từ nửa ngày, cảm thấy nói ra thì rất dài dòng, đơn giản gửi một tin: “Tứ Đại có ở đây không? Có thuận tiện cho tôi số điện thoại không? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng qua điện thoại với anh.”
Ở một khu dân cư gần biển, hai khu nhà trọ hợp thành một căn hộ Duplex.
Chuông cửa vang lên hai tiếng, một người mặc áo ca-rô, đeo mắt kính màu đen, thoạt nhìn rất giống dân khoa học tự nhiên – trợ lý Lương An của Tứ Ngôn đi ra mở cửa, vừa mới mở ra thì thấy Tứ Ngôn vừa đi tập thể hình về, mồ hôi chảy như mưa tiến vào.
Lương An thuận miệng báo cáo: “Tôi vừa gửi bản thảo đi, biên tập viên đã khéo léo nói trên QQ là số lượng từ gần đây có hơi ít.”
“Mỗi ngày sáu ngàn là được rồi.” Tứ Ngôn rót một cốc nước ấm uống một ngụm, “Nói với hắn, gần đây tôi viết chậm, chỉ có thể được như vậy.”
Hắn cũng không thể để Tạ Thanh phải vào bệnh viện một lần nữa.
Nói xong hắn hỏi Lương An: “Cậu xem qua bản cập nhập chưa?”
Lương An: “Đại khái tôi kiểm tra các phân đoạn rồi nhưng không xem kỹ, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, cậu nên làm gì thì làm đi!” Tứ Ngôn liên tục phất tay, “Tôi muốn theo đuổi nó, cậu đừng tiết lộ cho tôi!”
Dứt lời buông ly nước xuống nhảy lên tầng.
Lương An: “…”
Hắn là học sinh khối khoa học tự nhiên, không xem tiểu thuyết, cũng không hiểu tâm tính truy văn của Tứ Ngôn.
… Tuy rằng tìm người viết hộ nhưng dàn ý là tự hắn viết mà? Nội dung cốt truyện đều biết rồi, còn có thể theo đuổi cái gì?
Không biết làm sao lúc Tứ Ngôn nói tới theo đuổi lại tràn đầy phấn khởi.
Ba phút sau, trên lầu truyền đến tiếng cười vang: “Mẹ nó! Ha ha ha ha ha! Trâu bò!”
Lương An: “…”
Lại nghe thấy Tứ Ngôn nói: “Khi gửi tiền thưởng qua WeChat cho Tống Mặc, nói tôi cho Tạ Thanh một bao!”
Lương An: “Ồ…”
Xem sướng rồi Tứ Ngôn mới từ trên giường đứng lên, bỏ di động xuống, ngồi vào máy tính đăng nhập QQ.
Vừa lên thấy tin nhắn của Tạ Thanh, sửng sốt một chút, vội vàng gửi số di động qua.
Hai phút sau, điện thoại reo lên.
Ở trong điện thoại Tạ Thanh nói đơn giản rõ ràng, tóm tắt những chuyện đã trải qua, cuối cùng nói cho Tứ Ngôn: “Tôi còn chưa ký hợp đồng, tôi muốn nói chuyện này với anh trước đã.”
Không nói khoa trương chút nào, Tứ Ngôn vì những lời nói từ đáy lòng của Tạ Thanh mà kích động một trận.
Hắn không biết người tài hoa như vậy làm công việc viết hộ có lý do gì khó nói nhưng hắn đã sớm trông mong tác phẩm tự tay cô viết, hắn phải làm fan số một của cô!
Vì thế Tứ Ngôn lập tức nói: “Không có việc gì, không có việc gì, cô nên ký thì ký, phía bên tôi cô không cần quan tâm!”
Tạ Thanh: “Không phải, tôi cảm thấy kỳ thật viết ngắn gọn một chút…”
“Viết ngắn gọn một chút cũng sẽ làm lỡ hai ba tháng của cô!” Tứ Ngôn sốt ruột thay cô, “Văn hóa Thành Thư bên kia quan trọng, phía tôi không có gì phải băn khoăn đâu, cô không cần lo lắng!”
“Không phải tôi lo lắng.” Tạ Thanh dừng lại một chút, “Tôi cảm thấy như vậy thật có lỗi với người đọc, sợ sau này trong lòng mình sẽ có áy náy, sẽ luôn hối hận.”
Sẽ luôn hối hận.
Tay cầm di động của Tứ Ngôn bỗng nhiên run rẩy, vô thức lẩm bẩm:
“Tôi cũng sợ tôi sẽ hối hận.”
“Cái gì?” Tạ Thanh không nghe rõ.
Tứ Ngôn vội nói: “Không có gì.”
Yên tĩnh một lát, Tạ Thanh nghe được hắn cười gượng: “Chuyện viết hộ này… Cô sẽ hối hận sao?”
Tạ Thanh suy nghĩ một chút: “Tôi cho rằng tôi sẽ không hối hận vì chuyện này.”
Tứ Ngôn nhẹ nhàng hít một hơi lạnh.
Đúng vậy, tuy rằng viết hộ thuộc ngành công nghiệp xám nhưng dù sao cũng không trái pháp luật. Nói từ quan hệ cung cầu, là bởi vì bọn họ có yêu cầu nên nghề viết hộ mới tồn tại.
Người viết hộ cũng không tiếp xúc với độc giả, cũng sẽ không có cảm tình với độc giả, các độc giả chỉ ủng hộ tác giả trên danh nghĩa. Bọn họ không trực tiếp tiếp xúc, chỉ nhận cốt truyện, phụ trách cốt truyện dưới ngòi bút cũng đã đủ rồi.
Nếu cần phải nói bên nào lừa đối độc giả, dĩ nhiên là những người chủ động tìm bọn họ viết hộ là người cố tình lừa gạt.
Nếu như hắn không cảm thấy mắc nợ, vì sao người viết hộ phải mắc nợ?
Bất luận người viết hộ có cảm thấy mắc nợ hay không, hắn đều phải chịu cảm giác mắc nợ này.
“Quan trọng là… Rất nhiều chuyện, sẽ làm cho con người tỉnh dậy giữa đêm, càng nghĩ càng hối hận.”
Mấy ngày nay, tứ ngôn đều suy nghĩ những lời này của Nhất Sinh Thư.
Trước đó, hắn rõ ràng không có nhiều cảm giác đạo đức. Nhưng rất kỳ quái, những lời này tựa như một cái gai, xuyên thủng lồng ngực tới nơi được gọi là mạch máu lương tri, cảm giác mắc nợ cuồn cuộn chảy ra, để hắn nhớ lại một thứ gọi là vật “sơ tâm”.
Cho nên lúc nói tới chuyện xuất bản, hắn không cách nào kìm nén ý nghĩ muốn cho Tạ Thanh làm đồng tác giả.
Lúc ấy bởi vì Tạ Thanh không muốn hợp tác cùng Khởi Văn nên không xuất bản, nhưng nếu như sau này còn có thể xuất bản, hắn vẫn muốn cùng làm đồng tác giả với Tạ Thanh.
Hiện tại, hắn lại cảm thấy làm đồng tác giả thôi là không đủ.
Cùng làm tác giả, người đọc sẽ cho rằng tác phẩm này là hai người hợp tác sáng tác, sẽ không nghĩ tới hắn tìm người viết hộ, càng không nghĩ tới, người viết hộ là người chỉnh lại toàn bộ tác phẩm tới mức thăng hoa.
Cách làm ti tiện cỡ nào, khôi hài lừa mình dối người cỡ nào.
“Cô nói đúng…” Cùng với một tiếng thở dài, Tứ ngôn lại nói, “Chuyện áng văn, trước mắt cô đừng để ý tới, trong vòng ba ngày tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.”
Hắn cúp máy
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Thanh xuống tầng ăn sáng, vừa vào cửa phòng ăn đã nhìn thấy mọi người tụ lại một chỗ với nhau.
Chuyện này vô cùng hiếm thấy, tuy rằng lúc ăn cơm không tán gẫu rất nhàm chán, nhưng mọi người thông thường chỉ là hai ba người tụm lại với nhau, sẽ không có chuyện cả phòng làm việc tụ lại một chỗ như thế này.
Đi lấy bữa sáng ngon miệng trước, sau đó tìm bàn trống ngồi xuống. Ánh mắt Tạ Thanh nhìn qua nhìn lại giữa một đống đầu người, sau đó vỗ vai Trâu Tiểu Doanh: “Này.”
Trâu Tiểu Doanh quay đầu, những người khác cũng quay lại.
Tạ Thanh trực tiếp hỏi trực tiếp hỏi: “Có tin gì hot sao?”
Biểu tình Trâu Tiểu Doanh phức tạp, nói thẳng vào trọng điểm: “Tứ Đại bị tố thuê viết hộ rồi. Tin nóng là “Hôm nay Tứ Ngôn xin lỗi sao?”, đã có hơn trăm vạn lượt xem rồi…”
Trong lòng Tạ Thanh có tiếng rơi lộp bộp, tầm mắt rơi xuống mấy chiếc di động trên bàn.
Ai cũng đang xem tin tức liên quan trên Weibo, nhưng cô lại không thấy rõ gì cả.
Cô bất động hỏi: “Có đáng tin không? Ai đăng bài vậy?”
“Không biết.” Trâu Tiểu Doanh lắc đầu, “Chỉ có ảnh chụp màn hình một số bản thảo và giao dịch với người viết hộ. Người gửi và số tài khoản bên kia đã bị mã hóa.”
Hơi thở Tạ Thanh thả lỏng một chút, không tiếp tục hóng hớt với bọn họ, bình ngồi trở lại bàn ăn bữa sáng.
Cô thường xuyên không hứng thú chuyện không liên quan tới mình, những người khác cũng không cảm thấy có gì là lạ.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Tạ Thanh lên tầng tìm Tống Mặc, đúng lúc này Đinh Nhất Phàm cũng gửi một tin nhắn qua WeChat cho cô: “Tạ Thanh, chuyện Tứ Đại sao lại thế này?”
“Cô mau xem Weibo đi, mọi thứ loạn hết rồi.”
“Mau liên hệ với đối phương đi, nếu làm không tốt thì cô sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật đó.”
Blabla…
Blablabla…
Tạ Thanh bị quấy nhiễu tới phát hoảng, tắt tiếng di động, tiếp tục lên tầng.
“Cốc cốc” gõ cửa hai tiếng, bên trong truyền ra một tiếng “Mời vào”. Tạ Thanh vặn nắm đấm cửa, nhìn thấy Tống Mặc vừa mới quăng điện thoại xuống.
Trở tay đóng cửa lại, Tạ Thanh hít sâu: “Tống ca, tôi nghe nói Tứ Đại…”
Tống Mặc xua tay: “Không liên quan tới cô.”
Có thỏa thuận bảo mật ở đây, nếu đối phương đi tố cáo, bọn họ thật sự không chiếm được lý lẽ.
Tạ Thanh lắc đầu: “Tuy rằng tôi không rõ đã là xảy ra chuyện gì nhưng nếu bên kia muốn truy cứu trách nhiệm…”
Bây giờ là lúc đồng tâm hiệp lực đúng không?
Lại nghe Tống Mặc nói: “Là bọn họ nói không có liên quan tới cô, tôi cũng không có liên quan.”
Tạ Thanh sửng sốt.
Tống Mặc tìm tin tức trên Weibo từ máy tính, mở màn hình lớn, vẫy tay bảo cô qua xem.
Tạ Thanh vòng qua bàn, Tống Mặc chỉ vào màn hình: “Hộp thư bị lộ là của người nhận bản thảo, màn hình bị chụp cũng là của người chuyển khoản.”
Hộp thư bị chụp toàn màn hình, tên tài khoản đăng nhập hiện ra và “người nhận bản thảo” ăn khớp nhau, không phải hòm thư cô giao bản thảo.
Ảnh chụp màn hình chuyển khoản rất đơn giản và qua loa, là ảnh chụp màn hình WeChat, bên phải chỗ tên người chuyển khoản chính là lịch sử trò chuyện của người đó, người chuyển khoản viết “phí viết hộ Hiệp giả thiên hạ tháng 12.”
Tên người nhận ở khung chat phía trên và khoản tiền nhận đều bị mã hóa nhưng Tạ Thanh lại có thể mơ hồ đoán ra từ màu sắc, là Trương Băng.
Nói cách khác ảnh chụp hình đều là thật, nhưng vấn đề cũng không phải ở phòng làm việc Linh Mặc.
“… Sao lại thế này?” Cô có chút ngốc.
Tống Mặc nhếch miệng: “Nội ứng hoặc là có người hack tài khoản của Tứ Ngôn. Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.”
Tạ Thanh: “Đây cũng là bên kia nói?”
Tống Mặc gật gật đầu: “Tài khoản đăng tin nóng “Hôm nay Tứ Ngôn xin lỗi sao?” là tài khoản mới đăng ký nhưng lực công kích lại rất mạnh, vừa nhìn đã biết có người giật dây sau lưng.” Nói xong lại nói cho cô biết: “Bọn họ nói hợp tác tới đây là kết thúc nhưng vẫn sẽ trả nhuận bút cho cô.”
Kết quả như thế, Tạ Thanh cũng không nói gì nữa.
Chỉ là cảm thấy vô cùng… Quỷ dị?
Vì thế sau khi rời văn phòng Tống Mặc, cô trở về phòng gọi một cuộc điện thoại cho Tứ Ngôn.
Điện thoại rất nhanh kết nối, Tứ Ngôn giống như không có tâm sự gì, tiếng cười rất lười biếng: “Ôi, Tạ Thanh à…”
“Tứ Đại, chuyện trên mạng…”
“Ôi, chuyện đó hả, xin lỗi nhé. Tôi đang đi dạo ở bờ sông, giờ bị ướt giày.” Tứ Ngôn cười hai tiếng, “Nhưng cũng vừa hay, cô mau ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư đi. À, tôi còn bận phải động viên biên tập, tôi cúp máy đây.”
Trong điện thoại đột nhiên yên tĩnh.
Tạ Thanh ngẩn ra một lát, không nói ra lời.
Cô có một suy đoán điên cuồng.
Suy đoán điên cuồng này càng làm cho câu chuyện trở nên quỷ dị hơn.
Đầu bên kia điện thoại, Tứ Ngôn để điện thoại xuống, thét một tiếng dài, uống một ngụm coca.
Trợ lý Lương An ngồi ở bên cạnh, lúc Tứ Ngôn quay đầu chú ý tới hắn, ha hả cười: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“…” Lương An đẩy mắt kính, “Tôi không hiểu mấy người làm văn học lắm.”
“Cậu không cần hiểu.” Tứ Ngôn tùy tiện xua tay, “Hơn nữa cậu yên tâm, tiền lãi trong ngân hàng của tôi cũng đủ trả tiền lương cho cậu. Không cho cậu đổi nghề, tôi nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.”
Lương An bó tay, ba giây sau đáp: “Ồ.”
Tứ Ngôn không nói nữa, chép miệng mở Weibo ra.
Con chuột dịch đến góc bên phải bài viết “Hôm nay Tứ Ngôn xin lỗi sao?”, ấn vào biểu tượng bánh răng, kéo xuống cuối menu chọn “đăng xuất”.
Từ lần đầu tiên tìm người viết hộ tới bây giờ đã là nửa năm.
Hơn nửa năm này hắn sống vô cùng mâu thuẫn.
Hắn biết chính mình đang làm cái gì, lại lừa mình dối người tự nói với bản thân hắn yêu quý cái nghề này. Bởi vậy hắn mất hứng vào lúc ban đầu Tạ Thanh đổi nội dung cốt truyện, tựa hồ làm như vậy, hắn có thể chứng minh rằng hắn còn có trách nhiệm với văn chương, là có thể chứng minh tình cảm của hắn còn chưa chết.
Lần này, hắn rốt cuộc thoải mái.
Tình cảm của hắn, thật sự vẫn còn chưa chết.
Tạ Thanh không dò hỏi ngọn nguồn chuyện của Tứ Ngôn nữa. Rất nhiều chuyện nhìn như có quan hệ với mình nhưng thật ra lại không có quan hệ lớn như thế, cô không thích lo sợ không đâu rồi lãng phí cảm xúc.
Ngày hôm sau cô liền ký tên lên hợp đồng, gọi xe, tự mình mang tới Văn hóa Thành Thư.
Lục Thành giao hợp đồng cho nhân viên pháp vụ, nói muốn mời cô ăn cơm, cô lắc đầu: “Không được, cảm ơn Lục tổng. Tôi ở lại phòng làm việc cũng không thích hợp nên tôi hẹn người môi giới xế chiều hôm nay qua xem phòng, khi nào rảnh thì chuyện ăn cơm tính sau, hôm nào tôi mời anh.”
Lạnh nhạt và khách khí trước sau như một.
Lục Thành đã quen, cười cười, không kiên trì.
Chỉ hỏi: “Cô tới chỗ nào xem phòng? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần.” Tạ Thanh mỉm cười, “Thiên Thông Uyển và Hồi Long Quan, đi tàu điện ngầm tiện hơn, tôi tự qua được.”
Thiên Thông Uyển và Hồi Long Quan bị trêu chọc là bắc trôi [1] khó thoát, cũng bởi vì giá phòng ở đây tương đối rẻ, hơn nữa giao thông cũng thuận tiện.
[1] Người nước ngoài và người trong nước sống và làm việc ở Bắc Kinh.
Giao thông thuận tiện nhưng có chút xa trung tâm.
Lục Thành trầm ngâm một chút: “Tôi dẫn cô đi xem phòng.”
Tạ Thanh sửng sốt: “Cái gì?”
Lục Thành giải thích: “Bạn tôi có căn hộ ở gần đây. Hai năm nay hắn ra nước ngoài du học, không muốn bán phòng cũng không muốn cho người ta ở trọ nên cho tôi ở.” Nói xong cười một tiếng: “Tôi không ở… Chỉ là cuối tuần phải thuê giúp việc tới quét dọn một lần, cực kỳ phiền phức.”
Tạ Thanh không khỏi động lòng. Sau này có lẽ cô phải thường xuyên tới Văn hóa Thành Thư, ở một nơi gần cũng tiện hơn rất nhiều.
Liền hỏi Lục Thành: “Tiền thuê bao nhiêu”
Nếu Lục Thành nói vì quan hệ bạn bè nên cho cô ở miễn phí, cô nhất định sẽ từ chối.
Chiếm tiện nghi của người khác, mặc kệ có phải đối phương chủ động đề nghị hay không, cô cũng không có cách nào yên tâm thoải mái.
Cũng may hắn không nói như vậy, nói cho cô biết: “Cô đi xem trước, cô cảm thấy có thể ở tôi sẽ hỏi lại hắn.”
Tạ Thanh gật đầu, Lục Thành liền trực tiếp dẫn cô ra cửa. Nơi đó tương đối gần, ngay bên cạnh Văn hóa Thành Thư, một tòa nhà thương mại và dân cư.
Mở cửa phòng, phản ứng đầu tiên của Tạ Thanh chính là: Phòng này đâu chỉ “có thể ở lại”?
Diện tích không tính là quá lớn, phân chia cực kỳ khoa học: Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ cùng phòng vệ sinh.
Phong cách đơn giản hào phóng, thiết bị chất lượng, dụng cụ gia dụng cũng đầy đủ hết. Ngay cả máy sấy thực phẩm không cần thiết cũng có, thậm chí đồ làm bếp cũng có sẵn.
Xem ra tiền thuê sẽ không rẻ.
Tạ Thanh nói gọn gàng dứt khoát: “Vẫn là… Thôi bỏ đi, tôi chỉ ở một mình, tiền thuê nhà này đối với tôi…”
“Khu nhà này là thương mại và dân cư, tiền thuê bằng với khu dân cư tiện nghi bình thường.” Lục Thành vừa cúi đầu vừa lướt điện thoại. Khóe mắt thấy cô tới gần, vội vã đóng tab giá thuê ở khu Hồi Long Quan.
Ngẩng đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nhàn nhã: “Cậu ấy vừa nhắn cho tôi, nói một tháng bốn ngàn, cô đảm bảo không phá phòng là được, lúc rời đi phải quét dọn sạch sẽ.”
Một tháng bốn ngàn, nội thất hoàn thiện. So Hồi Long Quan đắt hơn một chút, so với Thiên Thông Uyển rẻ hơn một chút.
Phàm là đầu óc không có vấn đề đều sẽ động lòng.
Tạ Thanh gật đầu: “Được, tiền cọc giao thế nào?”
Lục Thành cười: “Mỗi tháng giao tiền thuê nhà đúng hạn là được, không cần tiền cọc, cô ký hợp đồng với tôi, cũng không chạy được.”
Tạ Thanh: “…”
Cũng đúng.
Lục Thành lại nói: “Cô có thể tới công ty viết bản thảo, văn phòng bỏ không rất nhiều, tôi trở về sẽ thu xếp một gian cho cô.”
Nói mở cửa, lễ phép mời cô đi ra ngoài trước.
Tạ Thanh vừa đi ra vừa nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi ở nhà viết bản thảo cũng được.”
Nhưng mà Lục Thành ở sau lưng cười nói: “Là tôi sợ cô mắc chứng chậm trễ. Hơn nữa ngộ nhỡ vướng mắc ở đâu, cô ở công ty có thể trực tiếp gặp biên tập nói chuyện.”
Tạ Thanh: “…”
Cũng đúng.
Khóa kỹ cửa, hai người đi vào thang máy, Lục Thành tiếp tục nói: “Buổi sáng cô không cần tới sớm, buổi tối sáu giờ tan tầm, cô giao bản thảo rồi rời đi. Nếu như về nhà lại viết bản thảo, không tính.”
“?”Tạ Thanh sửng sốt một chút, phản ứng lại, biểu tình phức tạp, ngẩng đầu nhìn hắn, “Lục tổng sợ tôi lại quá lao lực?”
Lục Thành đạm bạc nghiêng đầu qua chỗ khác giải thích cho cô.
Qua hai giây, cong môi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Tạ Thanh run run.
Nhưng vẫn cò kè mặc cả một chút: “Buổi tối 9 giờ đi… Cũng không phải đêm nào tôi cũng viết tới 9 giờ, muộn nhất là 9 giờ đi.” Nàng thành khẩn nói, “Buổi tối tôi càng có cảm hứng, 6 giờ quá sớm.”
Lục Thành suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Dù sao từ ở các trung tâm thương mại quốc tế lớn nhỏ đều rất bận rộn, hầu như công ty nào cũng sẽ phải tăng ca, Văn hóa Thành Thư cũng không ngoại lệ.
Lúc 9 giờ chắc chắn cũng không thiếu người tăng ca, không có chuyện nguy hiểm khi ở một mình trong công ty.
Hơn nửa ngày sau, Tạ Thanh hiển nhiên rất bận.
Đồ đạc của cô ở phòng làm việc Linh Mặc không nhiều lắm nhưng vẫn phải dọn một chuyến, hai nơi lại cách khá xa, chỉ không để ý thôi cũng đã trôi qua ba bốn tiếng rồi.
Chỗ ở thu xếp xong lại phải đi thu dọn văn phòng. Vốn dĩ cô còn muốn trở lại phòng làm việc Linh Mặc mời mọi người ăn bữa cơm, cuối cùng cũng không thể, đành phải xin lỗi qua WeChat, nói hai ngày nữa cô sẽ mời ăn.
Cũng may mọi người đều hiểu cho.
Thu dọn ổn thỏa xong, Tạ Thanh nằm nghịch trên ghế sô pha.
Môi trường phòng làm việc khá tốt, là một phòng đơn. Bàn làm việc rất rộng rãi, còn có giá sách rất lớn và một chiếc ghế sô pha nhỏ.
Có người nói nơi này trước đó là của một giám đốc điều hành một dự án, sau đó vị giám đốc này bị headhunter [2] đào đi và dự án cũng vừa lúc kết thúc, còn những người khác sáp nhập vào phòng ban khác nên văn phòng cứ như vậy bị bỏ trống.
[2] Dịch vụ “săn đầu người” – được các đơn vị chuyên cung cấp giải pháp tuyển dụng triển khai, để tìm kiếm ứng viên phù hợp với vị trí công việc theo yêu cầu của doanh nghiệp cần tuyển.
Cửa bị gõ vang, Tạ Thanh bò từ trên ghế sô pha xuống đi ra mở cửa, nhìn thấy Lục Thành.
Còn ôm một thùng nước dừa.
Hắn khom lưng bỏ thùng nước dừa trên mặt đất, vẻ mặt Tạ Thanh phức tạp: “Sao Lục tổng lại thích tặng người khác nước dừa vậy… Công ty cũng có hợp tác với cây dừa sao?”
“Hả?” Lục Thành ngồi dậy bật cười, “Không có, chỉ mua cho cô thôi.
Tạ Thanh ngơ ngác: “Vì sao?”
Lục Thành nhướng mày: “Nước dừa dễ uống hơn đường trắng, tốt hơn coca.”
Trong nháy mắt, đại não của Tạ Thanh ngừng chạy.
Lúc trước hắn mua cho cô hai thùng nước dừa, sau khi cô trả trả tiền lại thì bắt đầu uống, bởi vì nước dừa so với nước đường trắng dễ uống hơn.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, xuất phát từ sự cân nhắc như vậy nên hắn mới mua cho cô.
Cô đã từng bởi vì hắn đoán được cô uống nước đường trắng là vì tiết kiệm, cực kỳ mất hứng chế giễu hắn “Thấy mầm biết cây, không bằng đi làm thám tử tư đi”, nhưng kỳ thật khi đó hắn mua nước dừa là vì muốn chăm sóc cô.
Lúc ấy hắn lại không giải thích gì.
Sau mấy ngày, Tạ Thanh nhanh chóng bước vào công việc, viết ra một phần truyện mấy trăm từ giao cho biên tập Lục Thành sắp xếp cho cô.
Nhưng biên tập nhất thời cũng không rảnh lo, bởi vì toàn bộ Văn hóa Thành Thư bây giờ cũng đang bận chuẩn bị cuộc họp tác giả thường niên.
Cuộc học tác giả thường niên của Văn hóa Thành Thư thông thường tổ chức trong một tháng mỗi năm, trước Tết âm lịch. Các trang mạng lớn cũng có cuộc họp như thế, cuộc họp thường niên của Văn hóa Thành Thư cũng được những người có kinh nghiệm trong giới quan tâm, không chỉ mời được tác giả từ năm sông bốn biển tới tham dự, mỗi bên hợp tác còn vô cùng nhiệt tình.
Vì lẽ đó biên tập không rảnh, Tạ Thanh cũng không thúc giục, tự mình hình dung chi tiết về các nhân vật.
Nhưng mà chuyện làm cô thật bất ngờ chính là, ngày 15 tháng 1, Lục Thành đưa thư mời tới phòng cô.
Tạ Thanh từ mặt bìa màu tím đã nhận ra đây là thư mời dành riêng cho tác giả, cô sửng sốt ít nhất năm giây: “Tôi cũng phải đi?”
Vẻ mặt Lục Thành đương nhiên: “Cô đương nhiên cũng phải đi.”
“…… Nhưng tôi lấy thân phận gì đi đây?” Cô hỏi.
Lục Thành nói qua về ý tưởng quảng bá liên quan tới cô. Hắn không ép cô đổi bút danh mới, nhưng cái tên Ngọc Ly ở giai đoạn hiện tại quả thật không tiện dùng để bắt đầu lại một lần nữa.
Vì lẽ đó tất cả các thông tin hỗ trợ tuyên truyền về cô sẽ tạm thời ký tên là “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư.”
Lần đầu tiên Tạ Thanh nghe cái tên này biểu tình rất phức tạp, một là bởi vì nghe quá lố, hai là cảm thấy “Như vậy và chuyện đổi bút danh mới khác chỗ nào cơ?”
“Rất khác biệt.” Lục Thành giải thích rất dễ nghe, “Không có ai ngộ nhân đây là một bút danh. Mỗi lần danh xưng này xuất hiện, các độc giả sẽ càng thêm hiếu kỳ dưới vỏ bọc rốt cuộc là ai.”
Đương nhiên, chuyện này nhất định phải phối hợp với chuyện có một tác phẩm chất lượng.
Một tác phẩm không nổi bật mà tác giả cố ra vẻ bí ẩn, độc giả sẽ không mua.
Lục Thành có lòng tin với tác phẩm của Tạ Thanh.
Tạ Thanh chịu thua trước ý nghĩ này của Lục Thành nhưng Lục Thành lại muốn cô xuất hiện trước năm mới, cô thật sự không hiểu lắm: “Nếu là “người bí ẩn” sao lại lộ mặt trước năm mới?”
Lộ mặt còn thần bí cái gì.
Lục Thành chống hai tay trước bàn cô, cười ôn hòa nhã nhặn: “Họp thường niên dĩ nhiên sẽ không công khai cô là người bí ẩn, cô lấy tên thật tham dự là được rồi, thư mời và tên chỗ ngồi cũng ghi là “Tạ Thanh”.”
“Nhưng những tác giả khác đều dùng bút danh đúng không?” Tạ Thanh buông tay, “Tất cả mọi người có bút danh, chỉ có một người không có. Đồng thời, Văn hóa Thành Thư cũng có một “người bí ẩn”?”
Đây không phải tự vạch trần sao?
“…” Lục Thành thở dài, có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, “Đúng, mọi người đều sẽ hoài nghi cô có phải “người thần bí” hay không nhưng không ai có thể chắc chắn, như vậy vừa khéo.”
Tạ Thanh ngơ ngác: “Cái gì?”
Lục Thành cười mà không nói, sau hai giây, chính cô rõ ràng.
Hiện tại cô còn chưa có tác phẩm ra mắt, “người bí ẩn” cũng chưa chính thức đưa ra ngoài. Ở cuộc họp thường niên này, hẳn là sẽ không có quá nhiều người chú ý tới cô.
Nhưng sau này, “người bí ẩn” rất nhanh sẽ xuất hiện. Người tham dự cuộc họp thường niên, ít hoặc nhiều cũng sẽ nghĩ tới, trong cuộc họp hằng năm có một “tác giả” không rõ bút danh, rất giống như không có tác phẩm gì.
… Như vậy nghĩ thử một chút, trong giới văn học mạng, độc giả tò mò về người này, các tác giả có thể mơ hồ nói “Hình như tôi biết cô ấy là ai”, cũng không ai có thể đưa ra đáp án chắc chắn, rồi sẽ tạo thành hiệu quả như thế nào?”
Lòng hiếu kỳ là thứ rất thú vị.
Ở trên mạng, những tin gây sốc có thể giảm nhiên sau khi có kết quả, nhưng những chuyện không thể giải quyết lại thích hợp thêm dầu vào lửa, sức nóng có thể kéo dài.
Đây cũng là đạo lý của văn học mạng, những kịch bản lối mòn thành điềm văn, sảng văn, người đọc xem cũng sảng khoái.
Những tác phẩm danh tiếng thường không đi theo lối mòn hoặc là ít nhất không có kịch bản rõ ràng.
Tạ Thanh không khỏi trầm ngâm, suy nghĩ ý tưởng của Lục Thành. Lục Thành nhìn cô một cái, từ từ hỏi: “Còn có vấn đề gì sao?”
Cô hoàn hồn, lắc đầu: “Không có.”
Kỳ thật cô có chút tò mò, cuộc họp thường niên như vậy, mọi người không quen biết nhau cũng sẽ cảm thấy bình thường, dựa vào cái gì mà chắc chắn phải chú ý tới cô?
Nghĩ lại cảm thấy, tin tưởng Lục Thành là tốt rồi.
Lòng hắn cẩn thận tới đáng sợ, những vấn đề cô có thể nghĩ tới, hơn nửa tháng hắn đã an bài xong.
Một tuần sau, cuộc họp tác giả thường niên của Văn hóa Thành Thư tổ chức đúng hạn.
Địa điểm họp thường niên thường tổ chức ở một khách sạn năm sao cao cấp ở ngoại ô Bắc Kinh, nơi này có hơi xa nhưng trước quầy lễ tân có một quảng trường khí thế, thuận tiện cho việc trải thảm đỏ.
Ngày đầu tiên, mọi người từ bốn phương tám hướng tới đây, chương trình trong một ngày rất vụn vặt.
Thời gian buổi sáng cơ bản được sử dụng cho khách khứa tới ký tên và nhận phòng. Các gian phòng đã được an bài tốt từ sớm, theo quy định đăng ký thân phận ở quầy lễ tân, sau đó Tạ Thanh được nhận thẻ phòng.
Số phòng của cô là 507, đây là phòng VIP.
Quẹt thẻ trên thang máy, sau khi vào phòng, Tạ Thanh nghỉ ngơi một lát. Cách âm của khách sạn không thể nói kín tới nỗi gió không lọt, rất nhanh, cô nghe thấy có tiếng tác giả chào hỏi nhau trên hàng lang.
“Xin chào, đã lâu không gặp.”
“Bây giờ cô sao rồi?”
“Tôi gửi bản thảo cho một số nơi nhưng họ không ký hợp đồng bản quyền.”
Có vài tiếng nói, có nam có nữ nhưng cô không cần mở cửa cũng biết cô không quen ai, cô nằm phịch trên giường không để ý tới.
Năm giờ chiều là thời gian tiệc tối, Tạ Thanh thay áo sơ mi và váy ngắn đi xuống tầng dự tiệc.
Kỳ thật tiệc tối chính thức là vào tối ngày thứ hai, ngày hôm nay đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là để mọi người làm quen với nhau một chút.
Cho nên bữa tiệc này cũng không có cái gì quá đặc biệt, tới thời gian, mọi người tới và về là được rồi. Muốn tán gẫu có thể trò chuyện một chút, không muốn nói chuyện thì cúi đầu ăn cơm cũng không sao.
Món ăn cũng là tự phục vụ, tự do lấy món ăn, không ai cần chờ ai.
Chẳng qua ở phương diện ghế ngồi, vẫn là được sắp xếp xong xuôi và dán tên các tác giả.
Chủ yếu là vì đề phòng mọi người ngồi sai chỗ, có những tác giả không có chỗ sẽ làm ầm ĩ lên.
Lần này Văn hóa Thành Thư mời hơn mười vị tác giả tới tham dự, bên hợp tác tuy rằng hôm nay không tới nhưng có rất nhiều công nhân viên tới.
Đại sảnh yến hội được xếp sẵn mười bàn, Tạ Thanh đi vào ngó trái ngó phải, tìm tên mình, bất ngờ bị một người gọi lại: “Tạ Thanh?”
Quay đầu lại, là Đinh Nhất Phàm.
Đinh Nhất Phàm cười cười, đi đến trước mặt cô: “Cô cũng tới rồi, Tống ca đâu?”
Tạ Thanh bĩu môi: “Tôi không phải đại diện phòng làm việc Linh Mặc tới đây.”
Đinh Nhất Phàm sửng sốt.
Cô ngẩng mặt lên: “Tôi ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư rồi.”
Trong nháy mắt, nụ cười tươi của Đinh Nhất Phàm cứng đờ.
Rất nhanh hắn hoà hoãn lại, mất tự nhiên cười: “Chúc mừng…” Biểu tình có chút phức tạp, gượng ép nói, “Chẳng qua tôi cảm thấy…Với tài năng của cô, tới Văn hóa Thành Thư có chút ủy khuất.”
Tạ Thanh nhíu mày.
Đinh Nhất Phàm chặn lại nói: “Tôi không có ý gì khác… Lục tổng là một thiên tài marketing. Dù cho…” Hắn chép miệng, “Là thiên tài marketing, cũng không có khả năng cho mọi người tài nguyên tốt như nhau.”
Hắn và Đào Nhiên sau khi ký hợp đồng thì tới đây, đều đã trải qua sang chấn tâm lý rất lớn.
Lúc ở phòng làm việc Linh Mặc bọn họ là nhân tài kiệt xuất, khi ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư, tự nhiên cũng mặc sức tưởng tượng từng bước thành thần trong tương lai.
Nhưng sự thật lại là, những tác giả Văn hóa Thành Thư hợp tác so với bọn họ người mạnh hơn quá nhiều.
Chỉ riêng bản quyền hợp tác truyền hình đã có không ít, trong đó càng không nói tới một số đại thần trong giới.
Xuống thấp một chút, còn có những tác giả có danh tiếng hạng hai hạng ba.
Ngoài ra, người giống bọn họ ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư cũng là những người có chút tên tuổi.
Thực lực và danh tiếng của mọi người chênh lệch nhau, tài nguyên đương nhiên sẽ không giống nhau.
Ngay cả cuộc họp thường niên sắp xếp ghế ngồi cũng không giống nhau. Chỗ ngồi của hắn và Đào Nhiên, cơ bản đều là công nhân viên rồi.
Các đại thần đều ngồi ở bàn phía trước, các bên hợp tác ngồi xen kẽ giữa các vị đại thần.
Bọn họ giống như hai con sếu trắng kiêu căng ngạo mạn đột nhiên bị ném vào đàn phượng hoàng. Mỗi người xung quanh đều tỏa hào quang ở bốn phía, một thân lông vũ vốn lấy làm kiêu ngạo của bọn họ bị phai mờ.
Đương nhiên, loại khác biệt này rất bình thường, ngành nghề nào cũng có sơn ngoại hữu sơn [3].
[3] Bạn mạnh mẽ, những người khác mạnh hơn bạn.
Chỉ là đối với Tạ Thanh mà nói, bình tĩnh xem xét, hắn cho rằng cô không nên lĩnh hội loại phân biệt đối xử này. Bởi vì tài năng của cô không thua kém đại thần… Người khác không biết cô viết hộ Tứ Ngôn nhưng hắn biết.
Cô hẳn là nên tìm một nơi sẵn sàng cho cô chỗ dựa và nhiều tài nguyên, cho cô thể hiện tài năng của mình.
Đinh Nhất Phàm mở miệng muốn nói gì đó lại đột nhiên ngậm miệng lại.
Tạ Thanh quay đầu, theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy Lục Thành và thư ký Ngô Mẫn đi về phía bên này.
Ngô Mẫn là loại người có mùi vị nữ cường giỏi giang, không ít tác giả thấy cô ấy mà có chút kinh sợ.
Đinh Nhất Phàm theo bản năng mà lùi nửa bước, Ngô Mẫn dừng chân lại trước mặt họ, mỉm cười gật đầu với Tạ Thanh: “Tạ tiểu thư tìm được chỗ ngồi chưa?”
Tạ Thanh thẳng thắn: “Vẫn chưa.”
“Mời cô đi bên này.” Ngô Mẫn duỗi tay mời cô đi sang bên cạnh, Tạ Thanh nói câu “Lúc khác trò chuyện” với Đinh Nhất Phàm, sau đó đi theo cô ấy.
Đinh Nhất Phàm nhìn cô đi xa, rất nhanh, tầm mắt choáng váng.
Ngô Mẫn mời cô ngồi vào một cái bàn phía bên phải hàng đầu tiên.
Hai bàn phía trước đều là các đại thần, bàn phía bên phải cao hơn một chút nữa là bàn của Lục Thành.
Đinh Nhất Phàm tê cứng ba giây, ảm đạm xoay người ngồi xuống. Đào Nhiên đang nói chuyện cùng tác giả bên cạnh, đột nhiên thấy sắc mặt hắn không tốt, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Đinh Nhất Phàm lắc đầu.
Ở bàn bên phải, sau khi Tạ Thanh ngồi xuống, Ngỗ Mẫn nhiệt tình rót rượu đỏ cho cô, sau đó vội vàng đi chiêu đãi các vị tác giả khác.
Những người cùng bàn còn chưa tới, Tạ Thanh cũng không nhìn bảng tên trên bàn xem có ai.
Cô không giỏi xã giao, so với chuyện vui vẻ trò chuyện, cô càng muốn nhanh chóng ăn xong rồi tránh đi.
Đáng tiếc lúc cô lấy món ăn trở lại, Lục Thành đã tới. Bên cạnh còn có một nam tác giả, Tạ Thanh không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười lên tiếng chào hỏi: “Lục tổng.”
Hai người khách khí bắt tay nhau, sau đó nam tác giả bên cạnh cũng đứng lên, bắt tay Tạ Thanh.
“Xin chào, tôi là tác giả mạng văn học Thủy Sơ Trung, Nhất Sinh Thư.”
Tay Tạ Thanh bất giác hơi dừng lại.
Rũ mi mắt xuống, cô duy trì nụ cười nhạt: “Xin chào, tôi tên Tạ Thanh, mới vừa ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư.”
Lục Thành sững sờ, thốt lên: “Hai người chưa từng gặp nhau sao?”
Hai người đồng thời nhìn hắn.
Trong mắt Nhất Sinh Thư là nghi hoặc. Mà Tạ Thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, có ý riêng: “Đương nhiên chưa từng gặp, độc giả của Thư Đại nhiều như vậy, sao có khả năng gặp hết?”
Lục Thành không tiếp tục truy hỏi.
Hai người ngồi trở lại bàn, trong lòng Nhất Sinh Thư vẫn tràn đầy nghi ngờ.
Những tác giả không phải tác giả mạng, trực tiếp ký hợp đồng với Văn hóa Thành Thư, hắn cũng từng gặp qua vài vị. Văn hóa Thành Thư tuy giỏi nâng người nhưng chưa bao giờ cố nhét ai vào hàng ngũ đại thần.
Bất luận ở hợp tác với bên nào thì cũng có tâm lý nắm chắc ở phương diện này.
Tục ngữ có câu: Hơi nổi thì dựa vào tiểu hồng (PR), nổi đình đám thì dựa vào số mệnh, còn mạnh nâng (PR bẩn) sẽ bị trời phạt.
Lúc này vị này, không chỉ trực tiếp xuất hiện ở bàn này, còn được an bài bên trái Lục Thành. Đây là vị trí rất quan trọng, khi Lưu Cẩm hợp tác với Lục Thành, cô ấy cũng ngồi ở chỗ này.
Năm nay hợp tác kết thúc, Lưu Cẩm không tới nữa nhưng những đại thần khác cũng không ít, mỗi vị đều có chiến tích đáng kiêu ngạo.
Nhưng cố tình ở đây lại là vị này… Cái tên Tạ Thanh này, là tên thật hay bút danh? Có tác phẩm gì?
Hoàn toàn chưa từng nghe nói.
Thật kỳ quái.
Hắn vẫn còn nghi hoặc. Lục Thành nhìn sắc mặt Tạ Thanh, nhỏ giọng nói: “Ra ngoài một chút đi.”
Tạ Thanh theo hắn rời tiệc nhưng cũng không hoàn toàn rời khỏi phòng tiệc, chỉ là tới góc không người.
Lục Thành cẩn thận dò hỏi: “Cô và Nhất Sinh Thư…”
“Hắn cho rằng tôi đạo văn.”
Lục Thành giật mình, muốn nói Nhất Sinh Thư nói với hắn là hắn ta cảm thấy cô không đạo văn, những lời nói trên mạng là vì bị dư luận ép buộc.
Lại nghe cô nói tiếp: “Hắn chặn tôi.”
Lông mi hạ thấp, vẻ mặt cô có chút ảm đạm: “Cái gì cũng chưa hỏi mà đã chặn tôi.”
Lục Thành cứng họng.
Khẩu khí của cô hòa hoãn: “Chúng ta vốn dĩ không quen, cứ cho là không cần quen biết đi.”
Hắn đành phải nuốt lời giải thích về, gật đầu một cái, hỏi cô, “Có muốn tôi đổi bàn cho cô không?”
Cô đột nhiên cười ra tiếng.
Ngẩng mặt lên, nụ cười của cô thoạt nhìn giảo hoạt lại có chút mất mát: “Nếu không quen biết, vì sao phải đổi bàn vì hắn?”
Nếu hắn kích động hoặc là bị dư luận ép buộc, cô có thể hiểu; nếu hắn đơn thuần lựa chọn lập trường đó, cô cũng có thể thông cảm.
Cô không hận hắn, hắn không có gì đáng trách. Bất luận là bạn đồng hành hay là người đứng xem, hắn cũng chưa từng làm sai chuyện gì.
Nhưng tất cả những thứ này đã thật sự tạo ra khổ sở và cú sốc với cô.
Cho nên, cô ít nhất có thể lựa chọn không lãng phí bất kỳ cảm xúc gì ở trên người hắn nữa.
Không cần giải thích, cũng không đáng giải thích.
Lục Thành và cô nhìn nhau, bỗng dưng hắn cũng cười một tiếng.
Nụ cười nhẹ và ngắn ngủi, có chút khôi hài, có chút nghiễn ngẫm.
Tạ Thanh nhíu mày: “Anh cười cái gì?”
Lục Thành lắc đầu: “Cô tuyệt tình như vậy sao?”
Tạ Thanh mím môi mỏng, hắn không phải là người đầu tiên nói cô là người tuyệt tình.
Lục Thành dừng một chút, còn nói: “Có ai từng nói với cô bộ dạng tuyệt tình của cô đặc biệt…”
Đặc biệt có sức quyến rũ?
Nhưng trong lúc này, câu nói này quá dễ gây hiểu lầm, xuất phát từ lý trí hắn kịp thời sửa miệng: “Thú vị.”
Sửa lại miệng cũng không thể tự lừa mình dối người.
Hắn đột nhiên sửng sốt, tâm tình trở nên vô cùng vi diệu.
Bình luận facebook