Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Chẳng lẽ là ác ma trở lại? Nhưng nghe không giống?
Lương Chân Chân đang mơ màng lập tức tỉnh táo, ngón tay không kiềm chế được nắm chặt chăn? Trong lòng hơi sợ, căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cô đã đáng sợ lắm rồi, cố tình hơn nửa đêm còn có tiếng động lớn như vậy?
Chắc không phải là cướp chứ? Sẽ không phải là. . . . . .
Đang trong lúc cô suy đoán lung tung, đột nhiên nghe được ngoài cửa có âm thanh vang lên.
"Má ơi! Nặng chết đi! A Tư anh cần giảm cân!" Quan Hạo Lê bất mãn oán giận nói, nhưng người nào đó đáp lại anh chỉ có âm thanh “o o”.
"Tôi cũng cảm giác mình đang khiêng một ngọn núi lớn." Nam Cung Thần đau khổ nói, từ ngày mai trở đi, anh phải rèn luyện thân thể, tranh thủ sớm ngày luyện được cơ bụng sáu múi.
Tiếp theo là âm thanh mở cửa, trong nháy mắt ba bóng người đi vào, Lương Chân Chân sợ đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, khi thấy người đàn ông cúi đầu ở giữa thì ngập ngừng hỏi "Anh ấy. . . . . . sao vậy?"
"Chị dâu nhỏ, A Tư liền giao cho chị, tối nay tâm tình của anh ấy không tốt, uống hơi nhiều." Quan Hạo Lê cười híp mắt nói.
Hả. . . . . . Anh ta gọi mình là cái gì? Chị dâu nhỏ? Trong nháy mắt mặt của Lương Chân Chân ửng đỏ, há miệng không biết nói gì, tâm tình của ác ma không tốt? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi? Thật là nhỏ mọn, mình cũng không có tức giận, anh tức cái gì!
Hơn nữa trên mặt bác sĩ Quan kia vẫn nhìn mình cười? Trên mặt cô dính thứ gì sao?
Đang lúc cô suy nghĩ, Đằng Cận Tư bị hai bạn xấu trực tiếp ném lên trên giường, trong miệng anh bất mãn lầu bầu mấy câu rồi ngủ say đi.
Lương Chân Chân cảm thấy bên cạnh giường mình nhanh chóng lõm xuống, cô chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Quan Hạo Lê thở hổn hển oán giận nói, "Mệt chết đi được! Ngày khác nhất định phải tìm A Tư bồi thường phí tổn thất, xương cũng sắp gãy rồi!"
Phốc! Phí tổn thất? Lương Chân Chân bị anh chọc cho bật cười hì hì.
Quan Hạo Lê thấy cô cười, liền không nhịn được trêu ghẹo nói: "Chị dâu nhỏ, hết bệnh rồi sao, bây giờ đỡ hơn nhiều chưa?"
"Ừ, cám ơn anh." Lương Chân Chân biết anh là bác sĩ của ác ma, cũng chưa từng làm gì mình, nói chuyện cũng rất hài hước.
Quan Hạo Lê ngáp một cái, "Cám ơn tôi làm cái gì? Tôi chỉ là làm việc của một bác sĩ nên làm thôi, người cực khổ nhất chính là A Tư, phần lớn chuyện đều là do anh ta làm, nếu không phải anh ta hết lòng lau cơ thể để cô giảm nhiệt, sao cô có thể hạ sốt nhanh như vậy được?"
Cái gì? Lau người giảm nhiệt? Vốn gò má của Lương Chân Chân đã đỏ bừng nay còn đỏ hơn nữa, so với phấn còn làm say lòng người, hơn nữa còn ở trước mặt hai người đàn ông, có một loại lúng túng không nói nên lời.
Nam Cung Thần cũng ở một bên nói giúp, "Lương tiểu thư, hôm nay cậu chủ chịu uất ức, cho nên mới uống rượu say, ôi. . . . . ."
Những lời này đối với Lương Chân Chân mà nói giống như sấm sét đánh vào trong đầu cô"Ong ong", hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng ra ***. Trai bao nói ác ma bị uất ức là cái gì?
Anh chịu uất ức, có liên quan đến mình sao? Chẳng lẽ là do mình làm cho anh ta chịu uất ức sao? Rõ ràng ngược lại thì có.
Càng làm cho cô buồn bực là ánh mắt hai người này nhìn mình thật giống như đang nói: không cần suy nghĩ nữa, chính là cô gây ra.
Oan uổng chết mất thôi! Rõ ràng cô còn uất ức hơn ác ma!
Mắt thấy mục đích đã xong, Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần liền rút lui, để lại một mình cô và Đằng Cận Tư đang say ở lại.
Lương Chân Chân cầm điện thoại di động lên nhìn giờ, cũng sắp bốn giờ sáng rồi! Cô thật hận không thể đạp người đàn ông đang nằm "Khò khè khò khè" trên giường một phát xuống dưới đất!
Cả người anh đầy mùi rượu, nồng đến cô cũng muốn nôn, hơn nữa quần áo và giày còn chưa cởi ra, bẩn quá!
Cô có chút chán ghét nhích người tránh xa anh ra, nhưng phát hiện mặc kệ đi tới đâu cũng không ngăn cản được mùi rượu xâm lấn, không khỏi quay đầu tức giận nhìn anh chằm chằm, lại phát hiện người nào đó đang nhắm mắt ngủ yên giấc, làm cho cô tức giận mà không có nơi trút ra.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ anh ngủ, lúc anh ngủ say, khí phách lạnh lùng thường ngày cũng ngoan ngoãn thu hẹp lại, bờ môi cong lên thành một đường cong hài lòng, giống như đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp.
Lương Chân Chân kinh ngạc phát hiện, lông mi của anh vừa dài lại vừa cong giống như con gái, theo hô hấp đều đặn của anh, lông mi đen nhánh như cánh bướm có chút run run, nhìn một chút. . . . . . Cô cũng có chút mất hồn rồi, chờ sau khi ý thức được cảm giác của mình, cô sợ đến cuống quít quay đầu, lòng bàn tay khẽ vuốt ngực, cô bị gì đây?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu nói vừa rồi Quan Hạo Lê nói "Cám ơn tôi làm cái gì? Tôi chỉ là làm việc của một bác sĩ nên làm thôi, người cực khổ nhất chính là A Tư, phần lớn chuyện đều là do anh ta làm, nếu không phải anh hết lòng lau cơ thể để cô giảm nhiệt, sao cô có thể hạ sốt nhanh như vậy được?"
Trong long ngực"Thình thịch", nhất định là cô bị bỏ bùa rồi.
Ngồi ở đằng kia suy nghĩ hồi lâu, vẫn là đứng dậy, từ từ đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Đằng Cận Tư, cởi giày của anh ra, sau đó đến tất thối, đợi đến khi cởi quần thì cô chỉ hơi do dự một chút, thở dài một tiếng, thôi, cũng không phải là chưa từng thấy qua.
Cô phát sốt thì anh giúp mình lau người, mặc dù không nhớ rõ ràng lắm, nhưng trong mơ hồ vẫn còn có chút ấn tượng, hơn nữa giờ phút này anh say thành ra như vậy, không cần phải kiểu cách nữa.
Ngón tay mới vừa đặt ở phía trên dây lưng của anh liền bị đè xuống, cô sợ đến nổi hai má đỏ rực, trong lòng lo lắng không yên, tim đập “ thình thịch ”, ngộ nhỡ anh tỉnh cho rằng mình muốn làm gì anh vậy thì chết rồi!
Có điều anh chỉ nằm mơ nói một câu, "Nai con, anh chỉ muốn em."
Trời ạ! Hù chết người, còn tưởng rằng ác ma đột nhiên tỉnh lại, thì ra chỉ là nói nói mớ, nhưng sao lại gọi cô? Còn nói lời nói kì quái như vậy, thiệt là.
"Buông ra..., tôi giúp anh cởi quần áo bẩn ra." Cô thử tránh thoát bàn tay cầm thật chặt tay mình của anh, lại phát hiện sức của người này thật mạnh, chỉ đành phải nhỏ giọng kháng nghị nói.
"Không. . . . . . Chỉ có nai con của tôi mới được. . . . . ." Đằng Cận Tư tuy mơ hồ, nhưng trong lòng có một chấp niệm: đó chính là không phải nai con thì không thể, nhất là dây lưng quần của đàn ông, đó là nơi có thể tùy tiện cỡi ra sao? Tuyệt đối không được!
Lương Chân Chân nghe anh vô ý thức nói mớ, trong lòng có một loại cảm giác là lạ, ý của anh nói là. . . . . . Dây lưng chỉ có mình mới được cởi ra sao?
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt nằm ngủ, giờ phút này anh giống như một đứa trẻ to xác, không có sự sắc bén và lạnh lùng thường ngày, nhất là bộ dáng anh nói mớ, làm cho người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Đây là ác ma cô biết sao? Không phải là em trai sinh đôi của anh chứ? (⊙o⊙)
"Tôi chính là nai con. . . . . ." Cô thấy thật sự không thoát được anh bàn tay nắm chặt tay mình của anh, chỉ đành phải lên tiếng nói cho anh biết.
"Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư nỉ non mấy tiếng, liền chậm rãi buông lỏng tay ra, tiếp tục ngủ.
"Anh ngủ đi, không được quậy tôi nữa." Lương Chân Chân nũng nịu trừng mắt liếc người nào đó đang ngủ, tiếp tục chiến đấu với dây lưng quần của anh, cô dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới cởi nó ra được, cởi hết cô liền cầm chăn đắp cho cơ thể chỉ còn mặc mỗi quần lót của anh, không dám nhìn cái chỗ mắc cỡ đó.
Về phần quần áo, đáng lẽ không nên cởi ra, để cho anh ở dơ một đêm đi! Mệt chết cô, không trách được bác sĩ Quan và trai bao oán trách anh giống như ngọn núi lớn, quả nhiên không phải giả, nếu không phải là vì chuyện lúc nãy, cô mới lười phí hơi sức!
Ngã cơ thể xuống giường, vẫn là ngủ thoải mái nhất, không thèm quan tâm anh ta nữa, để ngày mai sau khi anh ta tỉnh rượu tự mình tắm rửa, cả người cô mềm nhũn không còn một chút hơi sức nào.
Nằm ở trên giường, cô suy nghĩ rất nhiều, cảm giác gần đây xảy ra một ít chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, làm cho cô không phân rõ thật giả, chẳng lẽ. . . . . . Ác ma thật sự thích cô?
Đúng là thụ sủng nhược kinh(*), cô nên vui mừng hay khổ não đây?
(*)thụ sủng nhược kinh : được sủng ái thương yêu mà lo sợ
Nghe tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, trong lòng cô đếm từng con cừu nhỏ, "Một con cừu con, hai con cừu nhỏ, ba con cừu con. . . . .
Đếm tới 99, cô vẫn chưa ngủ được, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà thở dài, đều do ác mơ làm hại cô suy nghĩ lung tung, đêm dài đằng đẵng, người ta ngủ ngon lành say sưa, nhưng "bệnh nhân" như cô đây, vốn là cơ thể suy yếu, còn bị anh giày vò đến trễ như vậy, mất ngủ.
"Một con ác ma, hai con ác ma, ba con ác ma..."
**********
Vào buổi sáng khi những tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào bên trong phòng, Lương Chân Chân xoa xoa hai mắt buồn ngủ ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi nhức, nhưng dù không thoải mái cô cũng phải rời giường, nếu không tiếp xúc dưới ánh mặt trời chắc cô sẽ nổi mốc, hơn nữa còn phải đến trường học, mấy bữa nay, đi học bữa được bữa không.
Quay đầu liếc nhìn người đàn ông nào đó đang "phì phò", heo... Ngủ ngon như vậy, liền vén chăn lên đi vào phòng tắm, nhìn hai con mắt gấu mèo đen thui của mình O.O, cô thở dài một tiếng: cảm giác thao thức thật khó chịu.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, người nào đó còn đang ngủ, cô vội vàng mặc quần áo tử tế, lách người.
Đi xuống lầu dưới vừa đúng nhìn thấy Hạ Đông đang ngồi tưới bồn hoa trong phòng, cô đang suy nghĩ có nên chào hỏi hay không, người ta đã mở miệng trước, "Lương tiểu thư đã khỏe hơn chút nào chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô ăn xong rồi mới đến trường."
Cái gọi là thịnh tình khó chối chính là đạo lí này, hơn nữa cô cũng quả thật đói bụng.
"Ừ, cám ơn dì Hạ Đông." Cô lễ phép cười cười.
"Lương tiểu thư khách khí, đây là việc tôi phải làm, sau khi ăn điểm tâm xong, Lương tiểu thư phải uống thuốc tôi đã chuẩn bị cho cô, đến lúc đó nhớ mang theo là được." Hạ Đông làm việc luôn luôn tỉ mỉ, điều này thực sự khiến Lương Chân Chân rất cảm động.
Bữa ăn sáng của người có tiền vô cùng phòng phú, ngay cả cháo cũng nấu đến vài loại, đừng nói tới vài đĩa thức ăn khai vị, có điều cô phát hiện, một bàn đầy thức ăn này đều rất nhẹ, không nhìn thấy há cảo và bánh bao hấp, bún gạo... món ăn dầu mỡ nào.
Dường như Hạ Đông nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, "Lương tiểu thư bị sốt còn chưa khỏe, nên ăn những món ăn nhẹ, tốt cho dạ dày."
"À... Đúng vậy." Khóe môi của Lương Chân Chân co quắp, cười đến cực kì mất tự nhiên, cô không thích ăn những món này..., nhưng Hạ Đông cũng là có ý tốt.
Sau khi ăn điểm tâm xong, cô nhận lấy viên thuốc Hạ Đông đưa tới, liền bỏ vào miệng rồi uống nước.
Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, "À, thiếu gia của dì vẫn còn ngủ ở trên lầu, tối hôm qua anh ấy uống hơi nhiều, dì bảo phòng bếp chuẩn bị chút canh giải rượu và... thức ăn, chờ sau khi anh ấy tỉnh lại có thể ăn."
Khóe miệng Hạ Đông nhẹ nhàng cong lên, xem ra trải qua tối hôm qua, quan hệ của thiếu gia và Lương tiểu thư hòa hoãn không ít, biết quan tâm lẫn nhau rồi, là chuyện tốt.
"Lương tiểu thư yên tâm, tôi sẽ dặn dò."
"Ặc, tôi đi đây." Lương Chân Chân mất tự nhiên sờ sờ lỗ mũi một cái, lời cô vừa nói rất kì quái sao? Tại sao Hạ Đông lại cười quái dị thế kia, giống như mình... Vốn hẳn nên làm như vậy?
Thật là càng ngày càng khó hiểu, lúc vừa mới bước ra khỏi cửa thì bị Hạ Đông gọi lại.
"Buổi tối, Lương tiểu thư mấy giờ trở về? Tôi sẽ dặn dò phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối."
Thật ra thì, bà có mục đích khác, hỏi thời gian Lương Chân Chân trở về, sau đó sẽ chuẩn bị sắp xếp cho cô và lão phu nhân gặp mặt, phải hoàn thành kế hoạch mới được.
"Hả... Buổi tối..." (tôi không muốn tới, tới chỗ này không phải là dê vào miệng cọp sao?)
Tuy trong lòng Lương Chân Chân suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không nói ra miệng, suy nghĩ một chút, đoán chừng vẫn phải về, nói không chừng sau khi ác ma tỉnh rượu sẽ tìm mình.
"Chẳng lẽ thiếu gia không có nói với Lương tiểu thư sao? Hôm nay cô còn phải vô thêm một bình nước biển, nếu không sẽ không hết sốt nhanh vậy được." Hạ Đông giả bộ rất kinh ngạc nói.
"A, vậy sáu giờ tôi sẽ về." Lương Chân Chân tan học lúc 4 giờ, 6 giờ mới có thể về tới đây, tới đây vô nước biển miễn phí, cứ có cảm giác rất kì quái.
Nghe được câu trả lời của cô, trong lòng Hạ Đông thở phào nhẹ nhõm, thật may là có đầy đủ lí do, nếu không sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, chỉ là bà còn phải nghĩ cách đối phó với thiếu gia mới được.
Muốn sắp xếp cho lão phu nhân và Lương tiểu thư gặp mặt riêng, có thiếu gia nữa sẽ không giống nhau.
Đợi sau khi nghe được tiếng xe rời đi, bà mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Đằng lão phu nhân gọi một cú điện thoại, nói với bà thời gian cụ thể, hai người hàn huyên một hồi liền cúp máy.
Lương Chân Chân ngồi trên xe không ngừng hắt xì, trong lòng thầm nghĩ: không lẽ là ai đang thầm tính kế cô?
Lương Chân Chân đang mơ màng lập tức tỉnh táo, ngón tay không kiềm chế được nắm chặt chăn? Trong lòng hơi sợ, căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cô đã đáng sợ lắm rồi, cố tình hơn nửa đêm còn có tiếng động lớn như vậy?
Chắc không phải là cướp chứ? Sẽ không phải là. . . . . .
Đang trong lúc cô suy đoán lung tung, đột nhiên nghe được ngoài cửa có âm thanh vang lên.
"Má ơi! Nặng chết đi! A Tư anh cần giảm cân!" Quan Hạo Lê bất mãn oán giận nói, nhưng người nào đó đáp lại anh chỉ có âm thanh “o o”.
"Tôi cũng cảm giác mình đang khiêng một ngọn núi lớn." Nam Cung Thần đau khổ nói, từ ngày mai trở đi, anh phải rèn luyện thân thể, tranh thủ sớm ngày luyện được cơ bụng sáu múi.
Tiếp theo là âm thanh mở cửa, trong nháy mắt ba bóng người đi vào, Lương Chân Chân sợ đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, khi thấy người đàn ông cúi đầu ở giữa thì ngập ngừng hỏi "Anh ấy. . . . . . sao vậy?"
"Chị dâu nhỏ, A Tư liền giao cho chị, tối nay tâm tình của anh ấy không tốt, uống hơi nhiều." Quan Hạo Lê cười híp mắt nói.
Hả. . . . . . Anh ta gọi mình là cái gì? Chị dâu nhỏ? Trong nháy mắt mặt của Lương Chân Chân ửng đỏ, há miệng không biết nói gì, tâm tình của ác ma không tốt? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi? Thật là nhỏ mọn, mình cũng không có tức giận, anh tức cái gì!
Hơn nữa trên mặt bác sĩ Quan kia vẫn nhìn mình cười? Trên mặt cô dính thứ gì sao?
Đang lúc cô suy nghĩ, Đằng Cận Tư bị hai bạn xấu trực tiếp ném lên trên giường, trong miệng anh bất mãn lầu bầu mấy câu rồi ngủ say đi.
Lương Chân Chân cảm thấy bên cạnh giường mình nhanh chóng lõm xuống, cô chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Quan Hạo Lê thở hổn hển oán giận nói, "Mệt chết đi được! Ngày khác nhất định phải tìm A Tư bồi thường phí tổn thất, xương cũng sắp gãy rồi!"
Phốc! Phí tổn thất? Lương Chân Chân bị anh chọc cho bật cười hì hì.
Quan Hạo Lê thấy cô cười, liền không nhịn được trêu ghẹo nói: "Chị dâu nhỏ, hết bệnh rồi sao, bây giờ đỡ hơn nhiều chưa?"
"Ừ, cám ơn anh." Lương Chân Chân biết anh là bác sĩ của ác ma, cũng chưa từng làm gì mình, nói chuyện cũng rất hài hước.
Quan Hạo Lê ngáp một cái, "Cám ơn tôi làm cái gì? Tôi chỉ là làm việc của một bác sĩ nên làm thôi, người cực khổ nhất chính là A Tư, phần lớn chuyện đều là do anh ta làm, nếu không phải anh ta hết lòng lau cơ thể để cô giảm nhiệt, sao cô có thể hạ sốt nhanh như vậy được?"
Cái gì? Lau người giảm nhiệt? Vốn gò má của Lương Chân Chân đã đỏ bừng nay còn đỏ hơn nữa, so với phấn còn làm say lòng người, hơn nữa còn ở trước mặt hai người đàn ông, có một loại lúng túng không nói nên lời.
Nam Cung Thần cũng ở một bên nói giúp, "Lương tiểu thư, hôm nay cậu chủ chịu uất ức, cho nên mới uống rượu say, ôi. . . . . ."
Những lời này đối với Lương Chân Chân mà nói giống như sấm sét đánh vào trong đầu cô"Ong ong", hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng ra ***. Trai bao nói ác ma bị uất ức là cái gì?
Anh chịu uất ức, có liên quan đến mình sao? Chẳng lẽ là do mình làm cho anh ta chịu uất ức sao? Rõ ràng ngược lại thì có.
Càng làm cho cô buồn bực là ánh mắt hai người này nhìn mình thật giống như đang nói: không cần suy nghĩ nữa, chính là cô gây ra.
Oan uổng chết mất thôi! Rõ ràng cô còn uất ức hơn ác ma!
Mắt thấy mục đích đã xong, Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần liền rút lui, để lại một mình cô và Đằng Cận Tư đang say ở lại.
Lương Chân Chân cầm điện thoại di động lên nhìn giờ, cũng sắp bốn giờ sáng rồi! Cô thật hận không thể đạp người đàn ông đang nằm "Khò khè khò khè" trên giường một phát xuống dưới đất!
Cả người anh đầy mùi rượu, nồng đến cô cũng muốn nôn, hơn nữa quần áo và giày còn chưa cởi ra, bẩn quá!
Cô có chút chán ghét nhích người tránh xa anh ra, nhưng phát hiện mặc kệ đi tới đâu cũng không ngăn cản được mùi rượu xâm lấn, không khỏi quay đầu tức giận nhìn anh chằm chằm, lại phát hiện người nào đó đang nhắm mắt ngủ yên giấc, làm cho cô tức giận mà không có nơi trút ra.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ anh ngủ, lúc anh ngủ say, khí phách lạnh lùng thường ngày cũng ngoan ngoãn thu hẹp lại, bờ môi cong lên thành một đường cong hài lòng, giống như đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp.
Lương Chân Chân kinh ngạc phát hiện, lông mi của anh vừa dài lại vừa cong giống như con gái, theo hô hấp đều đặn của anh, lông mi đen nhánh như cánh bướm có chút run run, nhìn một chút. . . . . . Cô cũng có chút mất hồn rồi, chờ sau khi ý thức được cảm giác của mình, cô sợ đến cuống quít quay đầu, lòng bàn tay khẽ vuốt ngực, cô bị gì đây?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu nói vừa rồi Quan Hạo Lê nói "Cám ơn tôi làm cái gì? Tôi chỉ là làm việc của một bác sĩ nên làm thôi, người cực khổ nhất chính là A Tư, phần lớn chuyện đều là do anh ta làm, nếu không phải anh hết lòng lau cơ thể để cô giảm nhiệt, sao cô có thể hạ sốt nhanh như vậy được?"
Trong long ngực"Thình thịch", nhất định là cô bị bỏ bùa rồi.
Ngồi ở đằng kia suy nghĩ hồi lâu, vẫn là đứng dậy, từ từ đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Đằng Cận Tư, cởi giày của anh ra, sau đó đến tất thối, đợi đến khi cởi quần thì cô chỉ hơi do dự một chút, thở dài một tiếng, thôi, cũng không phải là chưa từng thấy qua.
Cô phát sốt thì anh giúp mình lau người, mặc dù không nhớ rõ ràng lắm, nhưng trong mơ hồ vẫn còn có chút ấn tượng, hơn nữa giờ phút này anh say thành ra như vậy, không cần phải kiểu cách nữa.
Ngón tay mới vừa đặt ở phía trên dây lưng của anh liền bị đè xuống, cô sợ đến nổi hai má đỏ rực, trong lòng lo lắng không yên, tim đập “ thình thịch ”, ngộ nhỡ anh tỉnh cho rằng mình muốn làm gì anh vậy thì chết rồi!
Có điều anh chỉ nằm mơ nói một câu, "Nai con, anh chỉ muốn em."
Trời ạ! Hù chết người, còn tưởng rằng ác ma đột nhiên tỉnh lại, thì ra chỉ là nói nói mớ, nhưng sao lại gọi cô? Còn nói lời nói kì quái như vậy, thiệt là.
"Buông ra..., tôi giúp anh cởi quần áo bẩn ra." Cô thử tránh thoát bàn tay cầm thật chặt tay mình của anh, lại phát hiện sức của người này thật mạnh, chỉ đành phải nhỏ giọng kháng nghị nói.
"Không. . . . . . Chỉ có nai con của tôi mới được. . . . . ." Đằng Cận Tư tuy mơ hồ, nhưng trong lòng có một chấp niệm: đó chính là không phải nai con thì không thể, nhất là dây lưng quần của đàn ông, đó là nơi có thể tùy tiện cỡi ra sao? Tuyệt đối không được!
Lương Chân Chân nghe anh vô ý thức nói mớ, trong lòng có một loại cảm giác là lạ, ý của anh nói là. . . . . . Dây lưng chỉ có mình mới được cởi ra sao?
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt nằm ngủ, giờ phút này anh giống như một đứa trẻ to xác, không có sự sắc bén và lạnh lùng thường ngày, nhất là bộ dáng anh nói mớ, làm cho người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Đây là ác ma cô biết sao? Không phải là em trai sinh đôi của anh chứ? (⊙o⊙)
"Tôi chính là nai con. . . . . ." Cô thấy thật sự không thoát được anh bàn tay nắm chặt tay mình của anh, chỉ đành phải lên tiếng nói cho anh biết.
"Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư nỉ non mấy tiếng, liền chậm rãi buông lỏng tay ra, tiếp tục ngủ.
"Anh ngủ đi, không được quậy tôi nữa." Lương Chân Chân nũng nịu trừng mắt liếc người nào đó đang ngủ, tiếp tục chiến đấu với dây lưng quần của anh, cô dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới cởi nó ra được, cởi hết cô liền cầm chăn đắp cho cơ thể chỉ còn mặc mỗi quần lót của anh, không dám nhìn cái chỗ mắc cỡ đó.
Về phần quần áo, đáng lẽ không nên cởi ra, để cho anh ở dơ một đêm đi! Mệt chết cô, không trách được bác sĩ Quan và trai bao oán trách anh giống như ngọn núi lớn, quả nhiên không phải giả, nếu không phải là vì chuyện lúc nãy, cô mới lười phí hơi sức!
Ngã cơ thể xuống giường, vẫn là ngủ thoải mái nhất, không thèm quan tâm anh ta nữa, để ngày mai sau khi anh ta tỉnh rượu tự mình tắm rửa, cả người cô mềm nhũn không còn một chút hơi sức nào.
Nằm ở trên giường, cô suy nghĩ rất nhiều, cảm giác gần đây xảy ra một ít chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, làm cho cô không phân rõ thật giả, chẳng lẽ. . . . . . Ác ma thật sự thích cô?
Đúng là thụ sủng nhược kinh(*), cô nên vui mừng hay khổ não đây?
(*)thụ sủng nhược kinh : được sủng ái thương yêu mà lo sợ
Nghe tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, trong lòng cô đếm từng con cừu nhỏ, "Một con cừu con, hai con cừu nhỏ, ba con cừu con. . . . .
Đếm tới 99, cô vẫn chưa ngủ được, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà thở dài, đều do ác mơ làm hại cô suy nghĩ lung tung, đêm dài đằng đẵng, người ta ngủ ngon lành say sưa, nhưng "bệnh nhân" như cô đây, vốn là cơ thể suy yếu, còn bị anh giày vò đến trễ như vậy, mất ngủ.
"Một con ác ma, hai con ác ma, ba con ác ma..."
**********
Vào buổi sáng khi những tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào bên trong phòng, Lương Chân Chân xoa xoa hai mắt buồn ngủ ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi nhức, nhưng dù không thoải mái cô cũng phải rời giường, nếu không tiếp xúc dưới ánh mặt trời chắc cô sẽ nổi mốc, hơn nữa còn phải đến trường học, mấy bữa nay, đi học bữa được bữa không.
Quay đầu liếc nhìn người đàn ông nào đó đang "phì phò", heo... Ngủ ngon như vậy, liền vén chăn lên đi vào phòng tắm, nhìn hai con mắt gấu mèo đen thui của mình O.O, cô thở dài một tiếng: cảm giác thao thức thật khó chịu.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, người nào đó còn đang ngủ, cô vội vàng mặc quần áo tử tế, lách người.
Đi xuống lầu dưới vừa đúng nhìn thấy Hạ Đông đang ngồi tưới bồn hoa trong phòng, cô đang suy nghĩ có nên chào hỏi hay không, người ta đã mở miệng trước, "Lương tiểu thư đã khỏe hơn chút nào chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô ăn xong rồi mới đến trường."
Cái gọi là thịnh tình khó chối chính là đạo lí này, hơn nữa cô cũng quả thật đói bụng.
"Ừ, cám ơn dì Hạ Đông." Cô lễ phép cười cười.
"Lương tiểu thư khách khí, đây là việc tôi phải làm, sau khi ăn điểm tâm xong, Lương tiểu thư phải uống thuốc tôi đã chuẩn bị cho cô, đến lúc đó nhớ mang theo là được." Hạ Đông làm việc luôn luôn tỉ mỉ, điều này thực sự khiến Lương Chân Chân rất cảm động.
Bữa ăn sáng của người có tiền vô cùng phòng phú, ngay cả cháo cũng nấu đến vài loại, đừng nói tới vài đĩa thức ăn khai vị, có điều cô phát hiện, một bàn đầy thức ăn này đều rất nhẹ, không nhìn thấy há cảo và bánh bao hấp, bún gạo... món ăn dầu mỡ nào.
Dường như Hạ Đông nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, "Lương tiểu thư bị sốt còn chưa khỏe, nên ăn những món ăn nhẹ, tốt cho dạ dày."
"À... Đúng vậy." Khóe môi của Lương Chân Chân co quắp, cười đến cực kì mất tự nhiên, cô không thích ăn những món này..., nhưng Hạ Đông cũng là có ý tốt.
Sau khi ăn điểm tâm xong, cô nhận lấy viên thuốc Hạ Đông đưa tới, liền bỏ vào miệng rồi uống nước.
Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, "À, thiếu gia của dì vẫn còn ngủ ở trên lầu, tối hôm qua anh ấy uống hơi nhiều, dì bảo phòng bếp chuẩn bị chút canh giải rượu và... thức ăn, chờ sau khi anh ấy tỉnh lại có thể ăn."
Khóe miệng Hạ Đông nhẹ nhàng cong lên, xem ra trải qua tối hôm qua, quan hệ của thiếu gia và Lương tiểu thư hòa hoãn không ít, biết quan tâm lẫn nhau rồi, là chuyện tốt.
"Lương tiểu thư yên tâm, tôi sẽ dặn dò."
"Ặc, tôi đi đây." Lương Chân Chân mất tự nhiên sờ sờ lỗ mũi một cái, lời cô vừa nói rất kì quái sao? Tại sao Hạ Đông lại cười quái dị thế kia, giống như mình... Vốn hẳn nên làm như vậy?
Thật là càng ngày càng khó hiểu, lúc vừa mới bước ra khỏi cửa thì bị Hạ Đông gọi lại.
"Buổi tối, Lương tiểu thư mấy giờ trở về? Tôi sẽ dặn dò phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối."
Thật ra thì, bà có mục đích khác, hỏi thời gian Lương Chân Chân trở về, sau đó sẽ chuẩn bị sắp xếp cho cô và lão phu nhân gặp mặt, phải hoàn thành kế hoạch mới được.
"Hả... Buổi tối..." (tôi không muốn tới, tới chỗ này không phải là dê vào miệng cọp sao?)
Tuy trong lòng Lương Chân Chân suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không nói ra miệng, suy nghĩ một chút, đoán chừng vẫn phải về, nói không chừng sau khi ác ma tỉnh rượu sẽ tìm mình.
"Chẳng lẽ thiếu gia không có nói với Lương tiểu thư sao? Hôm nay cô còn phải vô thêm một bình nước biển, nếu không sẽ không hết sốt nhanh vậy được." Hạ Đông giả bộ rất kinh ngạc nói.
"A, vậy sáu giờ tôi sẽ về." Lương Chân Chân tan học lúc 4 giờ, 6 giờ mới có thể về tới đây, tới đây vô nước biển miễn phí, cứ có cảm giác rất kì quái.
Nghe được câu trả lời của cô, trong lòng Hạ Đông thở phào nhẹ nhõm, thật may là có đầy đủ lí do, nếu không sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, chỉ là bà còn phải nghĩ cách đối phó với thiếu gia mới được.
Muốn sắp xếp cho lão phu nhân và Lương tiểu thư gặp mặt riêng, có thiếu gia nữa sẽ không giống nhau.
Đợi sau khi nghe được tiếng xe rời đi, bà mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Đằng lão phu nhân gọi một cú điện thoại, nói với bà thời gian cụ thể, hai người hàn huyên một hồi liền cúp máy.
Lương Chân Chân ngồi trên xe không ngừng hắt xì, trong lòng thầm nghĩ: không lẽ là ai đang thầm tính kế cô?
Bình luận facebook