Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Ngón tay của Đằng Cận Tư luồn vào trong mái tóc dài đen nhánh của cô, hôn lên thái dương của cô, "Ừ, đi đâu?"
"Khu mộ Tây Sơn." Giọng của Lương Chân Chân hơi buồn, đầu chôn ở trong ngực anh, tham lam ngửi mùi vị ấm áp trên người anh, mặc dù anh có gia thế hiển hách, nhưng vẫn cô độc, cũng không được hưởng thụ qua sự quan tâm và yêu mến của cha mẹ; mà mình mặc dù cuộc sống nghèo khổ, nhưng ít nhất còn được hưởng thụ qua tình thương ấm áp của mẹ, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng mẹ rất thương cô, vừa đúng mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẹ, cô muốn mang anh đi gặp mẹ, nói cho mẹ đang ở trên thiên đường biết, hiện tại cô rất hạnh phúc.
Thật ra tuổi thơ của hai người bọn họ đều có nhiều thiếu sót, đều là những đứa bé khát vọng được yêu thương.
"Ừ." Ngón tay của Đằng Cận Tư dừng một chút, ngay sau đó gật đầu, anh cũng rất muốn biết tất cả về nai con.
"A Tư, em muốn nghe chuyện lúc anh đi học, có thời gian nói cho em nghe một chút đi." Đầu ngón tay của Lương Chân Chân tiếp tục vẽ thành các vòng tròn.
"Anh muốn nghe em nói trước." Người đàn ông nào đó bá đạo nói, không quên bắt lấy bàn tay nhỏ bé không yên phận, chơi nữa ra lửa anh sợ mình sẽ không nhịn được, đã vài ngày chưa đụng cô, nơi nào đó đã sớm kêu gào, nhất là lần trước ở Provence chưa được thoả mãn, nó đã sớm bất mãn rồi.
"Thật sao." Giọng nói của Lương Chân Chân ngọt ngấy, quyến rũ làm tim của người nào đó mềm nhũn, biết anh không dám làm loạn, cố ý bấm ngón tay gãi ngứa trong lòng bàn tay anh, chơi đến vui vẻ không thôi, trong lòng vui sướng hài lòng, thỉnh thoảng"Hành hạ" anh, cũng là một niềm vui thú! Bình thường đều là mình bị anh chơi đùa đến chết đi sống lại, tối nay thật là một cơ hội tốt trời cho!
"Phá nữa, chúng ta sẽ ra bên ngoài đến. . . . . .nhà vệ sinh." Đằng Cận Tư cắn vành tai mượt mà của cô, giọng nói khàn khàn rất có tính uy hiếp.
Trong lòng Lương Chân Chân rơi "Lộp bộp", kí ức trong nhà vệ sinh cô vẫn còn rõ ràng, vẫn còn nhớ thật lâu trước đây ở trong nhà vệ sinh của khách sạn Đế Hào Tư, kích thích đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, được rồi, phòng vệ sinh trong bệnh viện quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ truyền khắp cả bệnh viện, đến lúc đó cô sẽ không còn mặt mũi gặp người khác, vẫn nên yên phận ngủ đi.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu, bĩu môi lấy tốc độ sét đánh đặt trên môi anh một nụ hôn, sau đó hai cánh tay ôm thật chặt eo của anh, lầu bầu nói: "Ngủ."
Trên môi của Đằng Cận Tư còn lưu lại hương vị ngọt ngào của cô, không cam lòng sờ đầu nhỏ của cô, muốn nếm thêm phần ngọt ngào này, nhưng Lương Chân Chân cố tình không nghe theo ý nguyện của anh, đầu nhỏ ở trong lòng anh lắc lư nhất định không chịu ngẩng đầu, xúc cảm ngứa ngáy khiến tim của Đằng Cận Tư cũng ngứa theo, cả người nóng lên, dục hỏa đốt người.
"Ngoan, chúng ta ra bên ngoài?" Anh nhỏ giọng dụ dỗ nói.
"Không được, em buồn ngủ quá, mắt không mở ra được." Lương Chân Chân nói xong ngáp một cái phù hợp với hoàn cảnh, sau đó không còn bất kỳ động tác gì, yên lặng ngủ.
"Vậy em sờ nó." Người đàn ông nào đó thấy mưu kế không cách nào được như ý chỉ có thể đổi thành dụ dỗ.
"Không sờ." Giọng nói rất kiên quyết.
"Không sờ phải ra ngoài." Đằng Cận Tư hung hãn nói bên tai cô, vừa nói vừa làm bộ muốn ôm cô đi ra ngoài, Lương Chân Chân không có cách nào, chỉ có thể bị anh nắm lấy bàn tay đưa đến chỗ nào đó, cảm xúc nóng bỏng làm cô muốn rút tay về, nhưng khổ nổi sức lực của người nào đó quá lớn, cô —— không thể làm gì.
Vì vậy, đêm nay, có đủ loại yêu.
"Động đậy một cái." Trong giọng nói của người đàn ông nào đó không kiên nhẫn.
"Nó đang động đậy mà, càng lúc càng lớn." Cô gái nào đó nhỏ giọng kêu lên.
"Anh muốn tay em động đậy, di chuyển lên xuống." Giọng nói của người đàn ông nào đó cực kì tức giận.
"Ghét. . . . . ." Cô bé con nào đó hoàn toàn bất đắc dĩ chỉ có thể nghe lời động đậy, gương mặt đỏ bừng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lương Chân Chân cảm thấy đủ rồi, đang chuẩn bị thu tay lại, nhưng ——
"Tiếp tục."
"Còn bao lâu nữa chứ?" Cô thật muốn khóc.
"Ngoan, nó thích em sờ nó."
". . . . . ." Tay cô run lên, thật may là mình mới vừa cắt móng tay, bằng không đụng đến bảo bối của anh, tối nay mình đừng hòng ngủ, còn không biết anh sẽ nghĩ ra cách gì để chỉnh mình đây. ╭(╯╰)╮
Đêm dài đằng đẵng, thật sự là hết sức mê người, Lương Chân Chân cảm thấy còn không bằng sớm đồng ý đi ra ngoài với anh, biến thành như bây giờ căn bản không phải là dự đoán ban đầu của cô!
*****
Trải qua sau mấy ngày điều dưỡng, rõ ràng sắc mặt của Đằng lão phu nhân tốt hơn nhiều, hơn nữa bởi vì tâm trạng vui vẻ, nhìn bà cũng có tinh thần hơn, cả ngày la hét đòi xuất viện, nói không quen ở bệnh viện, cả người đều khó chịu, nhất là mùi thuốc trong đây, bà ngửi thấy không thoải mái.
Sau khi Đằng Cận Tư liên tục xin chỉ bảo của bác sĩ chữa trị cho bà nội và Lê tử, mới đồng ý với yêu cầu của bà nội, đón bà đến biệt thự Lan Đình Uyển ở, vừa đúng ngày trước Hạ Đông chính là người hầu hạ bà, giao cho bà ấy chăm sóc trong lòng anh cũng yên tâm hơn, còn đặc biệt mời hộ sĩ đến ngày đêm làm bạn, tùy thời ghi chép tình trạng sinh hoạt hàng ngày của bà nội.
Vốn Đằng lão phu nhân cũng không vui lắm, cứ có cảm giác giống như đang ngồi tù, mỗi lời nói cử động đều bị người khác nhìn chằm chằm, bị người khác yêu cầu, không tự do chút nào, nhưng trong lòng bà cũng biết tình trạng cơ thể mình, biết A Tư cũng vì hiếu thảo, liền đồng ý, cũng may là có Hạ Đông và cháu dâu làm bạn, cũng không nhàm chán lắm.
*****
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn "Bác Nguyên", Thẩm Bác Sinh đang chuyên chú xem tốc độ cổ phiếu của công ty tăng gần đây, giữa hai lông mày lơ đãng toát ra sự vui sướng, gần đây công ty hoạt động rất tốt, dĩ nhiên là chuyện đáng vui vẻ.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, vội vàng đưa tay bắt máy.
【Tổng giám đốc Thẩm, bên ngoài có vị Lâm tiên sinh nói có hẹn trước với ông, có cho anh ta vào không? 】
Thẩm Bác Sinh hơi trầm ngâm, Lâm tiên sinh? Hình như ông không nhớ rõ có hẹn vị nào tới gặp ông, chắc không phải là. . . . . .
"Được, cho anh ta vào. Còn nữa, trong lúc chúng tôi nói chuyện, không cho phép bất kỳ người nào khác vào quấy rầy." Giọng nói của ông nghiêm túc, thư ký thưa vâng, nghĩ thầm vị Lâm tiên sinh này thật đúng là vị khách quý, được Tổng giám đốc Thẩm coi trọng như vậy.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa liền vang lên, ông buông công việc trên tay xuống, "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen đi tới, đeo mắt kính gọng vàng, trên tay còn cầm một cặp hồ sơ, khiêm tốn nói: "Tổng giám đốc Thẩm, chuyện ông muốn tôi điều tra đã điều tra xong."
"Lâm tiên sinh, ngồi xuống rồi nói." Thẩm Bác Sinh đứng lên chỉ vào cái ghế đối diện nói, đây là ông cố ý mời thám tử tư, đặc biệt điều tra chuyện mười tám năm trước, kể từ khi nhìn thấy Lương Chân Chân, ông thường mơ thấy Tiểu Vũ, lần nào trong mơ cô ấy cũng khóc nhìn mình, bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như có lời gì muốn nói với ông.
Điều này làm cho ông lo lắng, càng nghĩ càng thấy chuyện mười tám năm trước có gì đó không đúng, liền tìm một thám tử tư có tiếng, muốn anh ta giúp mình tra rõ sự thật năm đó, hôm nay đột nhiên người này tới, tất nhiên là đã tra ra có kết quả.
"Tổng giám đốc Thẩm, ông suy đoán không sai, chuyện năm đó quả thật có nhiều điểm nghi vấn, tôi cố ý điều tra tài liệu tai nạn xe cộ mười tám năm trước của tiểu thư Lương Vũ, cảm thấy rất khả nghi, rất nhiều thứ đều không phù hợp, hơn nữa theo lời nói của người chứng kiến năm đó, thi thể đó đã hoàn toàn biến dạng, căn bản không có cách nào phân biệt rõ rốt cuộc là ai, người tới chứng thực thân phận của cô ấy nghe nói là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, tự xưng là mẹ của cô ấy, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, một mực chắc chắn đó chính là con gái của mình, còn không cho những người khác khám nghiệm tử thi, nói như vậy là bất kính với con gái của bà, mọi người thấy bà ta khóc đau lòng như vậy, liền tin lời nói của bà ta, sau chuyện của tiểu thư Lương Vũ, tất cả giấy tờ thủ tục đều do bà ta làm." Trinh thám Lâm đem nói chuyện mình điều tra được ra.
Thẩm Bác Sinh hơi trầm ngâm, người phụ nữ hơn 40 tuổi? Mẹ của Tiểu Vũ ? Không thể nào! Mẹ của cô ấy yếu ớt vẫn dưỡng bệnh tại Vân Nam, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Trong đầu không tự chủ được dần hiện ra một gương mặt, anh thật sự không muốn tin tất cả chuyện này là do mẹ ông sắp đặt, nhưng tính cách của mẹ ông vô cùng rõ ràng, bà không thích Tiểu Vũ, bà thích người vợ hiện tại của mình.
"Có chứng cứ xác thực không?" Có lẽ trong lòng ông đã khẳng định sự thật kia, nhưng vẫn muốn thấy được chứng cứ làm cho mình hoàn toàn tin tưởng, năm đó ông và Tiểu Vũ yêu nhau thật lòng, nhưng thực tế có quá nhiều trở ngại, ông đã từng nghĩ tới muốn dẫn cô bỏ trốn, đi đến một nơi không ai biết bắt đầu lại lần nữa, nhưng vừa tìm được cách, Tiểu Vũ đã gặp nạn.
"Có, đây là tài liệu tai nạn xe cộ năm đó, tổng giám đốc Thẩm ông có thể xem." Trinh thám Lâm đưa cho ông một túi tài liệu.
Thẩm Bác Sinh chỉ thoáng lật một trang, lòng liền rét lạnh, quả nhiên là. . . . . . mẹ, trong lòng anh dâng lên một loại đau đớn không có cách nào nói ra lời, Tiểu Vũ, là anh có lỗi với em, là sự ích kỉ của anh hại em.
"Vậy có tra được chỗ ở của Tiểu Vũ không? Cô ấy. . . . . . Có ở đây không?"
Trinh thám Lâm lắc đầu một cái, "Không có ở đây, ngay từ lúc mười ba năm trước đã bệnh qua đời, có điều. . . . . ."
"Có điều sao?" Thẩm Bác Sinh vừa tuyệt vọng như bắt được một thứ.
"Bà ấy có một đứa con gái."
"Cái gì? Nó. . . . . . Tên gì? Hiện tại. . . . . . Ở đâu?" Thẩm Bác Sinh kích động đến lời nói không được rõ ràng.
"Khu mộ Tây Sơn." Giọng của Lương Chân Chân hơi buồn, đầu chôn ở trong ngực anh, tham lam ngửi mùi vị ấm áp trên người anh, mặc dù anh có gia thế hiển hách, nhưng vẫn cô độc, cũng không được hưởng thụ qua sự quan tâm và yêu mến của cha mẹ; mà mình mặc dù cuộc sống nghèo khổ, nhưng ít nhất còn được hưởng thụ qua tình thương ấm áp của mẹ, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng mẹ rất thương cô, vừa đúng mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẹ, cô muốn mang anh đi gặp mẹ, nói cho mẹ đang ở trên thiên đường biết, hiện tại cô rất hạnh phúc.
Thật ra tuổi thơ của hai người bọn họ đều có nhiều thiếu sót, đều là những đứa bé khát vọng được yêu thương.
"Ừ." Ngón tay của Đằng Cận Tư dừng một chút, ngay sau đó gật đầu, anh cũng rất muốn biết tất cả về nai con.
"A Tư, em muốn nghe chuyện lúc anh đi học, có thời gian nói cho em nghe một chút đi." Đầu ngón tay của Lương Chân Chân tiếp tục vẽ thành các vòng tròn.
"Anh muốn nghe em nói trước." Người đàn ông nào đó bá đạo nói, không quên bắt lấy bàn tay nhỏ bé không yên phận, chơi nữa ra lửa anh sợ mình sẽ không nhịn được, đã vài ngày chưa đụng cô, nơi nào đó đã sớm kêu gào, nhất là lần trước ở Provence chưa được thoả mãn, nó đã sớm bất mãn rồi.
"Thật sao." Giọng nói của Lương Chân Chân ngọt ngấy, quyến rũ làm tim của người nào đó mềm nhũn, biết anh không dám làm loạn, cố ý bấm ngón tay gãi ngứa trong lòng bàn tay anh, chơi đến vui vẻ không thôi, trong lòng vui sướng hài lòng, thỉnh thoảng"Hành hạ" anh, cũng là một niềm vui thú! Bình thường đều là mình bị anh chơi đùa đến chết đi sống lại, tối nay thật là một cơ hội tốt trời cho!
"Phá nữa, chúng ta sẽ ra bên ngoài đến. . . . . .nhà vệ sinh." Đằng Cận Tư cắn vành tai mượt mà của cô, giọng nói khàn khàn rất có tính uy hiếp.
Trong lòng Lương Chân Chân rơi "Lộp bộp", kí ức trong nhà vệ sinh cô vẫn còn rõ ràng, vẫn còn nhớ thật lâu trước đây ở trong nhà vệ sinh của khách sạn Đế Hào Tư, kích thích đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, được rồi, phòng vệ sinh trong bệnh viện quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ truyền khắp cả bệnh viện, đến lúc đó cô sẽ không còn mặt mũi gặp người khác, vẫn nên yên phận ngủ đi.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu, bĩu môi lấy tốc độ sét đánh đặt trên môi anh một nụ hôn, sau đó hai cánh tay ôm thật chặt eo của anh, lầu bầu nói: "Ngủ."
Trên môi của Đằng Cận Tư còn lưu lại hương vị ngọt ngào của cô, không cam lòng sờ đầu nhỏ của cô, muốn nếm thêm phần ngọt ngào này, nhưng Lương Chân Chân cố tình không nghe theo ý nguyện của anh, đầu nhỏ ở trong lòng anh lắc lư nhất định không chịu ngẩng đầu, xúc cảm ngứa ngáy khiến tim của Đằng Cận Tư cũng ngứa theo, cả người nóng lên, dục hỏa đốt người.
"Ngoan, chúng ta ra bên ngoài?" Anh nhỏ giọng dụ dỗ nói.
"Không được, em buồn ngủ quá, mắt không mở ra được." Lương Chân Chân nói xong ngáp một cái phù hợp với hoàn cảnh, sau đó không còn bất kỳ động tác gì, yên lặng ngủ.
"Vậy em sờ nó." Người đàn ông nào đó thấy mưu kế không cách nào được như ý chỉ có thể đổi thành dụ dỗ.
"Không sờ." Giọng nói rất kiên quyết.
"Không sờ phải ra ngoài." Đằng Cận Tư hung hãn nói bên tai cô, vừa nói vừa làm bộ muốn ôm cô đi ra ngoài, Lương Chân Chân không có cách nào, chỉ có thể bị anh nắm lấy bàn tay đưa đến chỗ nào đó, cảm xúc nóng bỏng làm cô muốn rút tay về, nhưng khổ nổi sức lực của người nào đó quá lớn, cô —— không thể làm gì.
Vì vậy, đêm nay, có đủ loại yêu.
"Động đậy một cái." Trong giọng nói của người đàn ông nào đó không kiên nhẫn.
"Nó đang động đậy mà, càng lúc càng lớn." Cô gái nào đó nhỏ giọng kêu lên.
"Anh muốn tay em động đậy, di chuyển lên xuống." Giọng nói của người đàn ông nào đó cực kì tức giận.
"Ghét. . . . . ." Cô bé con nào đó hoàn toàn bất đắc dĩ chỉ có thể nghe lời động đậy, gương mặt đỏ bừng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lương Chân Chân cảm thấy đủ rồi, đang chuẩn bị thu tay lại, nhưng ——
"Tiếp tục."
"Còn bao lâu nữa chứ?" Cô thật muốn khóc.
"Ngoan, nó thích em sờ nó."
". . . . . ." Tay cô run lên, thật may là mình mới vừa cắt móng tay, bằng không đụng đến bảo bối của anh, tối nay mình đừng hòng ngủ, còn không biết anh sẽ nghĩ ra cách gì để chỉnh mình đây. ╭(╯╰)╮
Đêm dài đằng đẵng, thật sự là hết sức mê người, Lương Chân Chân cảm thấy còn không bằng sớm đồng ý đi ra ngoài với anh, biến thành như bây giờ căn bản không phải là dự đoán ban đầu của cô!
*****
Trải qua sau mấy ngày điều dưỡng, rõ ràng sắc mặt của Đằng lão phu nhân tốt hơn nhiều, hơn nữa bởi vì tâm trạng vui vẻ, nhìn bà cũng có tinh thần hơn, cả ngày la hét đòi xuất viện, nói không quen ở bệnh viện, cả người đều khó chịu, nhất là mùi thuốc trong đây, bà ngửi thấy không thoải mái.
Sau khi Đằng Cận Tư liên tục xin chỉ bảo của bác sĩ chữa trị cho bà nội và Lê tử, mới đồng ý với yêu cầu của bà nội, đón bà đến biệt thự Lan Đình Uyển ở, vừa đúng ngày trước Hạ Đông chính là người hầu hạ bà, giao cho bà ấy chăm sóc trong lòng anh cũng yên tâm hơn, còn đặc biệt mời hộ sĩ đến ngày đêm làm bạn, tùy thời ghi chép tình trạng sinh hoạt hàng ngày của bà nội.
Vốn Đằng lão phu nhân cũng không vui lắm, cứ có cảm giác giống như đang ngồi tù, mỗi lời nói cử động đều bị người khác nhìn chằm chằm, bị người khác yêu cầu, không tự do chút nào, nhưng trong lòng bà cũng biết tình trạng cơ thể mình, biết A Tư cũng vì hiếu thảo, liền đồng ý, cũng may là có Hạ Đông và cháu dâu làm bạn, cũng không nhàm chán lắm.
*****
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn "Bác Nguyên", Thẩm Bác Sinh đang chuyên chú xem tốc độ cổ phiếu của công ty tăng gần đây, giữa hai lông mày lơ đãng toát ra sự vui sướng, gần đây công ty hoạt động rất tốt, dĩ nhiên là chuyện đáng vui vẻ.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, vội vàng đưa tay bắt máy.
【Tổng giám đốc Thẩm, bên ngoài có vị Lâm tiên sinh nói có hẹn trước với ông, có cho anh ta vào không? 】
Thẩm Bác Sinh hơi trầm ngâm, Lâm tiên sinh? Hình như ông không nhớ rõ có hẹn vị nào tới gặp ông, chắc không phải là. . . . . .
"Được, cho anh ta vào. Còn nữa, trong lúc chúng tôi nói chuyện, không cho phép bất kỳ người nào khác vào quấy rầy." Giọng nói của ông nghiêm túc, thư ký thưa vâng, nghĩ thầm vị Lâm tiên sinh này thật đúng là vị khách quý, được Tổng giám đốc Thẩm coi trọng như vậy.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa liền vang lên, ông buông công việc trên tay xuống, "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen đi tới, đeo mắt kính gọng vàng, trên tay còn cầm một cặp hồ sơ, khiêm tốn nói: "Tổng giám đốc Thẩm, chuyện ông muốn tôi điều tra đã điều tra xong."
"Lâm tiên sinh, ngồi xuống rồi nói." Thẩm Bác Sinh đứng lên chỉ vào cái ghế đối diện nói, đây là ông cố ý mời thám tử tư, đặc biệt điều tra chuyện mười tám năm trước, kể từ khi nhìn thấy Lương Chân Chân, ông thường mơ thấy Tiểu Vũ, lần nào trong mơ cô ấy cũng khóc nhìn mình, bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như có lời gì muốn nói với ông.
Điều này làm cho ông lo lắng, càng nghĩ càng thấy chuyện mười tám năm trước có gì đó không đúng, liền tìm một thám tử tư có tiếng, muốn anh ta giúp mình tra rõ sự thật năm đó, hôm nay đột nhiên người này tới, tất nhiên là đã tra ra có kết quả.
"Tổng giám đốc Thẩm, ông suy đoán không sai, chuyện năm đó quả thật có nhiều điểm nghi vấn, tôi cố ý điều tra tài liệu tai nạn xe cộ mười tám năm trước của tiểu thư Lương Vũ, cảm thấy rất khả nghi, rất nhiều thứ đều không phù hợp, hơn nữa theo lời nói của người chứng kiến năm đó, thi thể đó đã hoàn toàn biến dạng, căn bản không có cách nào phân biệt rõ rốt cuộc là ai, người tới chứng thực thân phận của cô ấy nghe nói là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, tự xưng là mẹ của cô ấy, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, một mực chắc chắn đó chính là con gái của mình, còn không cho những người khác khám nghiệm tử thi, nói như vậy là bất kính với con gái của bà, mọi người thấy bà ta khóc đau lòng như vậy, liền tin lời nói của bà ta, sau chuyện của tiểu thư Lương Vũ, tất cả giấy tờ thủ tục đều do bà ta làm." Trinh thám Lâm đem nói chuyện mình điều tra được ra.
Thẩm Bác Sinh hơi trầm ngâm, người phụ nữ hơn 40 tuổi? Mẹ của Tiểu Vũ ? Không thể nào! Mẹ của cô ấy yếu ớt vẫn dưỡng bệnh tại Vân Nam, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Trong đầu không tự chủ được dần hiện ra một gương mặt, anh thật sự không muốn tin tất cả chuyện này là do mẹ ông sắp đặt, nhưng tính cách của mẹ ông vô cùng rõ ràng, bà không thích Tiểu Vũ, bà thích người vợ hiện tại của mình.
"Có chứng cứ xác thực không?" Có lẽ trong lòng ông đã khẳng định sự thật kia, nhưng vẫn muốn thấy được chứng cứ làm cho mình hoàn toàn tin tưởng, năm đó ông và Tiểu Vũ yêu nhau thật lòng, nhưng thực tế có quá nhiều trở ngại, ông đã từng nghĩ tới muốn dẫn cô bỏ trốn, đi đến một nơi không ai biết bắt đầu lại lần nữa, nhưng vừa tìm được cách, Tiểu Vũ đã gặp nạn.
"Có, đây là tài liệu tai nạn xe cộ năm đó, tổng giám đốc Thẩm ông có thể xem." Trinh thám Lâm đưa cho ông một túi tài liệu.
Thẩm Bác Sinh chỉ thoáng lật một trang, lòng liền rét lạnh, quả nhiên là. . . . . . mẹ, trong lòng anh dâng lên một loại đau đớn không có cách nào nói ra lời, Tiểu Vũ, là anh có lỗi với em, là sự ích kỉ của anh hại em.
"Vậy có tra được chỗ ở của Tiểu Vũ không? Cô ấy. . . . . . Có ở đây không?"
Trinh thám Lâm lắc đầu một cái, "Không có ở đây, ngay từ lúc mười ba năm trước đã bệnh qua đời, có điều. . . . . ."
"Có điều sao?" Thẩm Bác Sinh vừa tuyệt vọng như bắt được một thứ.
"Bà ấy có một đứa con gái."
"Cái gì? Nó. . . . . . Tên gì? Hiện tại. . . . . . Ở đâu?" Thẩm Bác Sinh kích động đến lời nói không được rõ ràng.
Bình luận facebook