Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
"Em đi đây, *** một khắc ( khoảnh khắc ) đáng ngàn vàng, nắm chặt thời cơ cho tốt!" Thẩm Quân Nhã giơ máy chụp hình trong tay mình lên, tâm trạng rất tốt bước ra khỏi phòng.
"Chờ một chút, áo của Chân Chân." Diệp Thành Huân liếc mắt nhìn người nằm ngủ ngon lành ở trên giường, trong lòng có một loại kích động không nói ra được, giờ nào phút nào cũng đang quyến rũ anh.
Thẩm Quân Nhã quay lại nở một nụ cười quyến rũ với anh, "Anh Diệp, chẳng lẽ anh là Liễu Hạ Huệ sao? Cô gái anh yêu đang nằm ở bên cạnh anh, anh còn thờ ơ sao?"
Cô cố ý dùng ngôn ngữ kích thích anh, muốn anh làm ra chuyện cầm thú với Lương Chân Chân, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, mặc kệ nói thế nào, cô đã đạt được mục đích, chuyện còn lại chính là photoshop hình ảnh, sau đó đưa cho tòa soạn báo, chắc hẳn sáng sớm ngày mai trang đầu của báo chí sẽ gây ra một trận sóng gió lớn nhất từ trước đến nay! Vừa mới nghĩ tới cô đã thấy vui vẻ không thôi.
Nét mặt của Diệp Thành Huân rất khó xử, quả thật anh rất yêu Chân Chân, nhưng nếu anh thừa lúc cô hôn mê làm loại chuyện đó, chẳng phải là không bằng cầm thú hay sao? Nếu quả thật làm vậy, chỉ sợ giữa anh và Chân Chân càng không có tương lai, cô sẽ hận mình cả đời, bởi vì còn sáng suốt, cho nên cuối cùng anh không thể làm chuyện khiến Chân Chân đau khổ hoặc hận mình cả đời.
Thâm tình nhìn dáng ngủ ngây thơ đáng yêu của cô gái, đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ cong lên hấp dẫn của anh, như muốn phá hủy lý trí của anh, ngay tiếp theo một tia lý trí cuối cùng cũng sắp bị phá huỷ, tầm mắt không tự chủ được nhìn từ cằm cô xuống, dọc theo chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp, chậm rãi dời xuống, bởi vì chăn đắp ngay ngực cô, đường rãnh giữa bầu ngực như ẩn như hiện càng thêm kích thích người khác phun máu mũi, hầu kết của anh chuyển động hai cái, xoay mặt không dám nhìn nữa, anh là một người đàn ông bình thường, khó tránh khỏi sẽ có nhu cầu kia, nhất là đối với cô gái mình thích, rất dễ mất khống chế.
Trong nháy mắt miệng đắng lưỡi khô làm cho anh cảm thấy dưới bụng mình dâng lên nhiệt độ quen thuộc, kêu gào muốn có được, anh hơi phiền muộn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, rút một điếu thuốc ra, đốt, từ từ khạc ra từng vòng khói, muốn nhờ vào đó mà bình ổn những xao động lo lắng trong lòng mình, nhưng tình cảnh này, vô luận anh hút bao nhiêu điếu thuốc cũng không có tác dụng gì.
Quá mức mập mờ! Hút mãi, sau lưng liền truyền đến tiếng ho khan của Chân Chân, anh lập tức dập tắt tàn thuốc, đến gần bên giường, ngồi xuống, bàn tay không kiềm được vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, mê muội vuốt ve hai cánh môi đỏ mọng ướt át, có một loại xúc động mãnh liệt muốn vuốt ve âu yếm.
"Chân Chân, anh yêu em, trước kia là do anh không có mắt, không phát hiện được vẻ đẹp của em, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất có được em, còn để cho em chịu khổ nhiều như vậy, đều là anh không tốt, chúng ta không nhắc đến những chuyện xảy ra trước kia nữa, sau này sống với nhau thật tốt, được không?" Diệp Thành Huân tự lẩm bẩm.
Đương nhiên Lương Chân Chân ngủ mê man trên giường sẽ không trả lời anh, tác dụng của thuốc mê rất lớn, có thể khiến người khác không thể nào tỉnh dậy, suy nghĩ giống như bị người khác bỏ bùa.
Sau khi nói xong, Diệp Thành Huân khẽ cúi người, muốn nếm thử hương vị ngọt ngào mà anh đã khao khát vô số lần trong mơ, lúc bốn cánh môi cách nhau khoảng 1cm, đột nhiên điện thoại ở trong túi của Lương Chân Chân rung lên, Diệp Thành Huân giật mình vội vàng ngồi thẳng người, giống như mình bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.
Giờ này còn ai gọi điện thoại cho Chân Chân? Anh lấy điện thoại di động trong túi cô ra, khi thấy màn hình hiện chữ "A Tư" thì trong lòng anh đắn đo vài giây, do dự rốt cuộc nhận hay không, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, nếu muốn hoàn toàn phá hư quan hệ của anh ta và Chân Chân, để cho bọn họ sớm chia lìa, không thể nghi ngờ việc nửa đêm nghe điện thoại của Chân Chân là biện pháp tốt nhất, có thể làm cho người khác suy nghĩ, làm cho người khác hiểu lầm.
【 Nai con, đã ngủ chưa? 】 Đằng Cận Tư mới vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho Lương Chân Chân, mặc dù đáy mắt không che giấu được sự mệt mỏi, nhưng bây giờ anh rất muốn gặp được người nào đó, đợi tài xế tới lập tức chạy đến trường học đón cô.
Kết quả, bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam khàn khàn xa lạ, "Chân Chân đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Nhất thời Đằng Cận Tư như bị sét đánh, máu cả người như ngừng chảy, năm ngón tay cầm điện thoại di động càng siết chặt, như muốn bóp vỡ nó, sắc mặt tối tăm, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh xuống thấp dưới 30 độ, trong tròng mắt đen bắn ra ý lạnh thấu xương như muốn đông tất cả thành đá.
Tài xế rùng mình một cái, Đằng thiếu tức giận, đây là điềm báo giông bão sắp tới.
【 Diệp Thành Huân. 】Phản ứng đầu tiên của Đằng Cận Tư chính là anh, trừ anh ta ra anh thật sự không thể nghĩ được giờ này còn có ai ở bên cạnh nai con!
Đầu kia truyền đến sự yên lặng ngắn ngủi, cũng tương đương với việc chấp nhận sự thật này, hai người đàn ông này đều không nói thêm gì nữa, hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí Diệp Thành Huân có thể cảm nhận được một áp lực vô hình truyền từ trong điện thoại ra, khí thế mạnh mẽ khiến anh không thể chịu đựng nổi, vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại——
【 Để cho cô ấy nghe điện thoại! 】 Giọng nói của Đằng Cận Tư giống như tảng băng ngàn năm, sự tức giận trong lồng ngực cuồn cuộn như nước sông, gầm thét, rống giận, như muốn phá huỷ hết lý trí của anh.
"Đằng tiên sinh, Chân Chân mệt mỏi, đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai anh hãy gọi lại." Diệp Thành Huân nói xong liền cúp điện thoại, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "mệt mỏi", chính là muốn để cho Đằng Cận Tư hiểu nhầm, sau đó phối hợp với trang đầu báo chí sáng mai, anh ta sẽ hoàn toàn cắt đứt với Chân Chân chứ?
Quả nhiên cuộc gọi này rất đúng lúc, khóe miệng anh nhếch lên cười, ánh mắt phức tạp liếc nhìn người đang ngủ say trên giường, "Chân Chân, em đừng trách anh, anh chỉ vì muốn tốt cho em, đàn ông như vậy không thể là chồng em, anh ta cũng không thể yêu em cả đời, nhiều nhất chỉ vui đùa một chút mà thôi, em là một cô gái, không chơi nổi với anh ta đâu."
Nói xong, anh liền mặc áo vào giúp Lương Chân Chân, ôm cô ra khỏi khách sạn, bắt taxi về nhà.
***
Mà ở bên kia, Đằng Cận Tư ném điện thoại di động xuống mặt đất, vỡ tanh bành, vẻ mặt âm trầm dọa người, nếu như giờ phút này có người nào dám chọc giận anh, chỉ sợ sẽ bị chết rất thảm.
"Chân Chân mệt mỏi, đã ngủ rồi." Mấy chữ này giống như một lưỡi dao sắc bén khứa vào tim của anh, máu tươi đầm đìa, đau đến anh muốn mất đi tri giác, môi mím chặt thành một đường thẳng, anh đã đồng ý với nai con là phải tin tưởng cô, nhưng lúc này anh thật sự không biết mình nên lấy lý do gì để tin tưởng cô đây?
Bây giờ đã gần rạng sáng, cô không ở trong phòng ngủ ngược lại ngủ ở bên cạnh Diệp Thành Huân, hơn nữa giọng nói của Diệp Thành Huân khàn khàn, rất rõ ràng là hơi thở nhiễm tình dục, vừa nghĩ tới cảnh nai con nằm ở trong ngực anh ta, anh đã muốn giết người, sự thô bạo ngủ yên trong lòng anh xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn.
Không được, Đằng thiếu gia dịu dàng đã lâu nay chuẩn bị đại khai sát giới rồi.
Đó là suy nghĩ trong lòng tài xế, anh cảm thấy hôm nay mình rất xui xẻo, đáng lẽ là Nam Cung tiên sinh tới đón Đằng thiếu gia, kết quả tạm thời anh ấy có chuyện không tới được, liền do anh tới đây. Bỗng nhiên, đụng phải chuyện kinh khủng. . . . . . như vậy, a di đà Phật, lần sau anh phải đi xin một lá bùa bình an mang theo bên người, để bảo đảm bình an.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, tờ báo buổi sáng của thành phố C bán hết rất nhanh, cho tới trưa đã bán sạch hết, mọi người rối rít nghị luận ầm ĩ về nội dung trên trang đầu tờ báo, bàn tán sôi nổi, tiến hành phá huỷ và chỉ trích nhân vật nữ trên ảnh chụp.
Mà Lương Chân Chân, cô còn đang nằm ở trên giường ngủ ngon lành say sưa , khi tỉnh lại đã gần trưa, nhìn xung quanh một vòng, là căn phòng nhỏ của mình, trên giường mình, không khỏi mờ mịt, vuốt đầu cẩn thận nhớ lại tối hôm qua xảy ra chuyện gì, hình như lúc ngủ nhận được điện thoại của nhân viên khách sạn, nói anh trai uống say không về nhà được, gọi cô tới đón, sau đó cô đi ngay.
Sau khi đến khách sạn, cô chuẩn bị gọi nhân viên giúp đỡ, sau đó ——
Cô không còn nhớ gì nữa, cô không hề có ấn tượng gì với chuyện sau đó, cẩn thận kiểm tra lại quần áo trên người mình, rất đầy đủ, hơn nữa trên người cũng không có bất kỳ khó chịu nào, hẳn là không có xảy ra cái gì, có điều cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì ?
Tại sao cô không có một chút xíu ấn tượng nào? Trong lòng cứ có dự cảm xấu, lắc đầu, trời ơi! Không nghĩ nữa, thức dậy đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm ~~
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cô không cần đến trường học, liền cầm mấy cái bánh bao ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, vừa hay nhìn thấy trong phim truyền hình nữ chính làm cơm hộp đem đến công ty cho nam chính, cô nhanh trí, cảm thấy cái biện pháp này rất tốt.
A Tư nói tối hôm qua anh sẽ về, hiện tại khẳng định đã đến công ty, cái tên cuồng làm việc này, không cần đoán cũng biết anh đang ở đâu, đứng dậy đi về phía phòng bếp, chuẩn bị một chút thức ăn, ngâm nga bài hát hơn một giờ, sau đó chia ra bỏ vào trong hộp giữ ấm, còn mặc một bộ đồ đẹp, cười híp mắt ra cửa.
"Chờ một chút, áo của Chân Chân." Diệp Thành Huân liếc mắt nhìn người nằm ngủ ngon lành ở trên giường, trong lòng có một loại kích động không nói ra được, giờ nào phút nào cũng đang quyến rũ anh.
Thẩm Quân Nhã quay lại nở một nụ cười quyến rũ với anh, "Anh Diệp, chẳng lẽ anh là Liễu Hạ Huệ sao? Cô gái anh yêu đang nằm ở bên cạnh anh, anh còn thờ ơ sao?"
Cô cố ý dùng ngôn ngữ kích thích anh, muốn anh làm ra chuyện cầm thú với Lương Chân Chân, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, mặc kệ nói thế nào, cô đã đạt được mục đích, chuyện còn lại chính là photoshop hình ảnh, sau đó đưa cho tòa soạn báo, chắc hẳn sáng sớm ngày mai trang đầu của báo chí sẽ gây ra một trận sóng gió lớn nhất từ trước đến nay! Vừa mới nghĩ tới cô đã thấy vui vẻ không thôi.
Nét mặt của Diệp Thành Huân rất khó xử, quả thật anh rất yêu Chân Chân, nhưng nếu anh thừa lúc cô hôn mê làm loại chuyện đó, chẳng phải là không bằng cầm thú hay sao? Nếu quả thật làm vậy, chỉ sợ giữa anh và Chân Chân càng không có tương lai, cô sẽ hận mình cả đời, bởi vì còn sáng suốt, cho nên cuối cùng anh không thể làm chuyện khiến Chân Chân đau khổ hoặc hận mình cả đời.
Thâm tình nhìn dáng ngủ ngây thơ đáng yêu của cô gái, đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ cong lên hấp dẫn của anh, như muốn phá hủy lý trí của anh, ngay tiếp theo một tia lý trí cuối cùng cũng sắp bị phá huỷ, tầm mắt không tự chủ được nhìn từ cằm cô xuống, dọc theo chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp, chậm rãi dời xuống, bởi vì chăn đắp ngay ngực cô, đường rãnh giữa bầu ngực như ẩn như hiện càng thêm kích thích người khác phun máu mũi, hầu kết của anh chuyển động hai cái, xoay mặt không dám nhìn nữa, anh là một người đàn ông bình thường, khó tránh khỏi sẽ có nhu cầu kia, nhất là đối với cô gái mình thích, rất dễ mất khống chế.
Trong nháy mắt miệng đắng lưỡi khô làm cho anh cảm thấy dưới bụng mình dâng lên nhiệt độ quen thuộc, kêu gào muốn có được, anh hơi phiền muộn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, rút một điếu thuốc ra, đốt, từ từ khạc ra từng vòng khói, muốn nhờ vào đó mà bình ổn những xao động lo lắng trong lòng mình, nhưng tình cảnh này, vô luận anh hút bao nhiêu điếu thuốc cũng không có tác dụng gì.
Quá mức mập mờ! Hút mãi, sau lưng liền truyền đến tiếng ho khan của Chân Chân, anh lập tức dập tắt tàn thuốc, đến gần bên giường, ngồi xuống, bàn tay không kiềm được vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, mê muội vuốt ve hai cánh môi đỏ mọng ướt át, có một loại xúc động mãnh liệt muốn vuốt ve âu yếm.
"Chân Chân, anh yêu em, trước kia là do anh không có mắt, không phát hiện được vẻ đẹp của em, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất có được em, còn để cho em chịu khổ nhiều như vậy, đều là anh không tốt, chúng ta không nhắc đến những chuyện xảy ra trước kia nữa, sau này sống với nhau thật tốt, được không?" Diệp Thành Huân tự lẩm bẩm.
Đương nhiên Lương Chân Chân ngủ mê man trên giường sẽ không trả lời anh, tác dụng của thuốc mê rất lớn, có thể khiến người khác không thể nào tỉnh dậy, suy nghĩ giống như bị người khác bỏ bùa.
Sau khi nói xong, Diệp Thành Huân khẽ cúi người, muốn nếm thử hương vị ngọt ngào mà anh đã khao khát vô số lần trong mơ, lúc bốn cánh môi cách nhau khoảng 1cm, đột nhiên điện thoại ở trong túi của Lương Chân Chân rung lên, Diệp Thành Huân giật mình vội vàng ngồi thẳng người, giống như mình bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.
Giờ này còn ai gọi điện thoại cho Chân Chân? Anh lấy điện thoại di động trong túi cô ra, khi thấy màn hình hiện chữ "A Tư" thì trong lòng anh đắn đo vài giây, do dự rốt cuộc nhận hay không, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, nếu muốn hoàn toàn phá hư quan hệ của anh ta và Chân Chân, để cho bọn họ sớm chia lìa, không thể nghi ngờ việc nửa đêm nghe điện thoại của Chân Chân là biện pháp tốt nhất, có thể làm cho người khác suy nghĩ, làm cho người khác hiểu lầm.
【 Nai con, đã ngủ chưa? 】 Đằng Cận Tư mới vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho Lương Chân Chân, mặc dù đáy mắt không che giấu được sự mệt mỏi, nhưng bây giờ anh rất muốn gặp được người nào đó, đợi tài xế tới lập tức chạy đến trường học đón cô.
Kết quả, bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam khàn khàn xa lạ, "Chân Chân đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Nhất thời Đằng Cận Tư như bị sét đánh, máu cả người như ngừng chảy, năm ngón tay cầm điện thoại di động càng siết chặt, như muốn bóp vỡ nó, sắc mặt tối tăm, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh xuống thấp dưới 30 độ, trong tròng mắt đen bắn ra ý lạnh thấu xương như muốn đông tất cả thành đá.
Tài xế rùng mình một cái, Đằng thiếu tức giận, đây là điềm báo giông bão sắp tới.
【 Diệp Thành Huân. 】Phản ứng đầu tiên của Đằng Cận Tư chính là anh, trừ anh ta ra anh thật sự không thể nghĩ được giờ này còn có ai ở bên cạnh nai con!
Đầu kia truyền đến sự yên lặng ngắn ngủi, cũng tương đương với việc chấp nhận sự thật này, hai người đàn ông này đều không nói thêm gì nữa, hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí Diệp Thành Huân có thể cảm nhận được một áp lực vô hình truyền từ trong điện thoại ra, khí thế mạnh mẽ khiến anh không thể chịu đựng nổi, vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại——
【 Để cho cô ấy nghe điện thoại! 】 Giọng nói của Đằng Cận Tư giống như tảng băng ngàn năm, sự tức giận trong lồng ngực cuồn cuộn như nước sông, gầm thét, rống giận, như muốn phá huỷ hết lý trí của anh.
"Đằng tiên sinh, Chân Chân mệt mỏi, đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai anh hãy gọi lại." Diệp Thành Huân nói xong liền cúp điện thoại, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "mệt mỏi", chính là muốn để cho Đằng Cận Tư hiểu nhầm, sau đó phối hợp với trang đầu báo chí sáng mai, anh ta sẽ hoàn toàn cắt đứt với Chân Chân chứ?
Quả nhiên cuộc gọi này rất đúng lúc, khóe miệng anh nhếch lên cười, ánh mắt phức tạp liếc nhìn người đang ngủ say trên giường, "Chân Chân, em đừng trách anh, anh chỉ vì muốn tốt cho em, đàn ông như vậy không thể là chồng em, anh ta cũng không thể yêu em cả đời, nhiều nhất chỉ vui đùa một chút mà thôi, em là một cô gái, không chơi nổi với anh ta đâu."
Nói xong, anh liền mặc áo vào giúp Lương Chân Chân, ôm cô ra khỏi khách sạn, bắt taxi về nhà.
***
Mà ở bên kia, Đằng Cận Tư ném điện thoại di động xuống mặt đất, vỡ tanh bành, vẻ mặt âm trầm dọa người, nếu như giờ phút này có người nào dám chọc giận anh, chỉ sợ sẽ bị chết rất thảm.
"Chân Chân mệt mỏi, đã ngủ rồi." Mấy chữ này giống như một lưỡi dao sắc bén khứa vào tim của anh, máu tươi đầm đìa, đau đến anh muốn mất đi tri giác, môi mím chặt thành một đường thẳng, anh đã đồng ý với nai con là phải tin tưởng cô, nhưng lúc này anh thật sự không biết mình nên lấy lý do gì để tin tưởng cô đây?
Bây giờ đã gần rạng sáng, cô không ở trong phòng ngủ ngược lại ngủ ở bên cạnh Diệp Thành Huân, hơn nữa giọng nói của Diệp Thành Huân khàn khàn, rất rõ ràng là hơi thở nhiễm tình dục, vừa nghĩ tới cảnh nai con nằm ở trong ngực anh ta, anh đã muốn giết người, sự thô bạo ngủ yên trong lòng anh xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn.
Không được, Đằng thiếu gia dịu dàng đã lâu nay chuẩn bị đại khai sát giới rồi.
Đó là suy nghĩ trong lòng tài xế, anh cảm thấy hôm nay mình rất xui xẻo, đáng lẽ là Nam Cung tiên sinh tới đón Đằng thiếu gia, kết quả tạm thời anh ấy có chuyện không tới được, liền do anh tới đây. Bỗng nhiên, đụng phải chuyện kinh khủng. . . . . . như vậy, a di đà Phật, lần sau anh phải đi xin một lá bùa bình an mang theo bên người, để bảo đảm bình an.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, tờ báo buổi sáng của thành phố C bán hết rất nhanh, cho tới trưa đã bán sạch hết, mọi người rối rít nghị luận ầm ĩ về nội dung trên trang đầu tờ báo, bàn tán sôi nổi, tiến hành phá huỷ và chỉ trích nhân vật nữ trên ảnh chụp.
Mà Lương Chân Chân, cô còn đang nằm ở trên giường ngủ ngon lành say sưa , khi tỉnh lại đã gần trưa, nhìn xung quanh một vòng, là căn phòng nhỏ của mình, trên giường mình, không khỏi mờ mịt, vuốt đầu cẩn thận nhớ lại tối hôm qua xảy ra chuyện gì, hình như lúc ngủ nhận được điện thoại của nhân viên khách sạn, nói anh trai uống say không về nhà được, gọi cô tới đón, sau đó cô đi ngay.
Sau khi đến khách sạn, cô chuẩn bị gọi nhân viên giúp đỡ, sau đó ——
Cô không còn nhớ gì nữa, cô không hề có ấn tượng gì với chuyện sau đó, cẩn thận kiểm tra lại quần áo trên người mình, rất đầy đủ, hơn nữa trên người cũng không có bất kỳ khó chịu nào, hẳn là không có xảy ra cái gì, có điều cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì ?
Tại sao cô không có một chút xíu ấn tượng nào? Trong lòng cứ có dự cảm xấu, lắc đầu, trời ơi! Không nghĩ nữa, thức dậy đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm ~~
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cô không cần đến trường học, liền cầm mấy cái bánh bao ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, vừa hay nhìn thấy trong phim truyền hình nữ chính làm cơm hộp đem đến công ty cho nam chính, cô nhanh trí, cảm thấy cái biện pháp này rất tốt.
A Tư nói tối hôm qua anh sẽ về, hiện tại khẳng định đã đến công ty, cái tên cuồng làm việc này, không cần đoán cũng biết anh đang ở đâu, đứng dậy đi về phía phòng bếp, chuẩn bị một chút thức ăn, ngâm nga bài hát hơn một giờ, sau đó chia ra bỏ vào trong hộp giữ ấm, còn mặc một bộ đồ đẹp, cười híp mắt ra cửa.
Bình luận facebook