Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
Mãi cho đến lúc tan việc, cửa trước và cửa sau của tập đoàn Đế Hào Tư vẫn còn đầy phóng viên, những người đó giống như không cần ăn uống, cả ngày đứng ở đó cầm máy chụp hình, chỉ vì chờ Đằng thiếu gia hoặc những nhân vật quan trọng khác xuất hiện.
Đột nhiên, một xe Lamborghini màu trắng lái ra từ cửa sau, đám phóng viên nhìn nhau, xe này không giống như phong cách của Đằng thiếu gia, chẳng lẽ vì để tránh bọn phóng viên bao vây nên dùng kế này sao? Đúng lúc bọn họ do dự có nên ngăn lại hay không, một chiếc xe Cayenne màu đen xa hoa phiên bản có hạn nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Chính là chiếc xe này! Xe chuyên dụng của Đằng thiếu gia!"
"Đuổi theo nó nhanh lên!"
"Đằng thiếu gia ở trong đó!"
". . . . . ."
Các phóng viên lập tức ùa lên, muốn chặn chiếc Cayenne lại, nhưng tài xế cũng không phải là đèn cạn dầu, sao có thể dễ dàng bị bọn họ ngăn lại như vậy? Khi mọi người dồn hết sự chú ý vào chiếc xe Cayenne thì chiếc Lamborghini màu trắng giống như một mũi tên lao về hướng khác, mà mọi người vẫn còn khổ sở đuổi theo chiếc Cayenne màu đen kia.
Đợi đến khi đuổi theo mấy trăm mét rốt cuộc cũng đuổi kịp thì mới phát hiện trên xe trừ tài xế thì không có một bóng người, chợt cảm thấy bị chơi xỏ, từng người một đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này hối tiếc đã muộn, người đã sớm rời đi.
Rất dễ nhận thấy, Cayenne chỉ là mồi nhử, Đằng Cận Tư đang ngồi ở bên trong Lamborghini, vốn anh còn muốn lái chiếc xe việt dã Land Rover yêu thích của mình xông ra, nhưng bị Nam Cung Thần ngăn cản, phân tích cái lợi cái hại với anh, cuối cùng, anh quyết định nghe theo đề nghị của cậu ta, vì vậy, mới có một màn vừa rồi.
"Cậu chủ, đến Đằng trạch hay biệt thự Lan Đình Uyến?" Nam Cung Thần hỏi.
"Đằng trạch." Đằng Cận Tư dựa vào chỗ ngồi, môi mỏng khẽ mở, chuyện án mạng vụ cháy ầm ĩ lớn như vậy, bà nội rất lo lắng, anh phải trở về cho bà một viên thuốc an thần.
*****
Trong hoa viên Đằng trạch, Lương Chân Chân trở về sớm hơn một bước, đang giúp bà nội cắt tỉa cành lá, hai người vừa nói vừa cười bàn về kiến thức làm vườn, Đằng lão phu nhân rất vui mừng khi biết cháu dâu cũng có sở thích làm vườn như bà, chỉ ước gì có thể dạy cho cô tất cả những gì mình biết, về sau vườn hoa này phải giao cho cô chăm sóc rồi...!
"Chân Chân, cháu nói thật cho bà nội biết, chuyện lần này báo chí đưa tin có phải rất nghiêm trọng hay không?" Đằng lão phu nhân đột nhiên hỏi.
Lương Chân Chân cắn môi, "Bà nội, đây là có người cố ý hãm hại tập đoàn Đế Hào Tư, thật ra những tin tức kia đều do họ tự biên ra, A Tư đang cố gắng điều tra chân tướng, nên rất nhanh sẽ có thể giải quyết."
Cô nói như thật, mặc dù bà nội tám mươi tuổi rồi, nhưng cơ thể cũng xem như khoẻ mạnh, mặc dù rất ít khi ra cửa, nhưng mỗi ngày đều sẽ xem tin tức, xem báo chí, biết được chuyện lớn nhỏ xảy ra bên ngoài, muốn lừa gạt cũng không gạt được.
"Haizz. . . . . . Chân Chân sáng mai đi chùa với bà nội, Cầu Phật Tổ phù hộ A tư có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn lần này." Ngón tay của Đằng lão phu nhân chuyển động trên vòng tay Phật châu, bộ dáng thành kính.
Bà đã tin Phật hơn ba mươi năm, trong Đằng Trạch còn đặc biệt xây một Phật đường, mỗi ngày thắp hương thờ cúng, hàng năm đều quyên góp cho các ngôi chùa lớn nhỏ khắp cả nước, nhất là những chùa miếu cần tu sửa lần nữa, cho tới bây giờ bà đều quyên tiền số lượng lớn, xem như tích đức cho con cháu đời sau. Cũng vì bà làm từ thiện, còn được đại sư Phổ Tuệ phương trượng nổi tiếng tiếp đón, nói bà là người hữu duyên với Phật.
"Dạ." Lương Chân Chân vội vàng gật đầu đồng ý.
Hạ Đông đi tới, cung kính nói: "Lão phu nhân, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng xe vang, xem ra là thiếu gia trở về."
Đằng lão phu nhân liền buông cây kéo trong tay xuống, dắt tay cháu dâu đi đến phòng khách, A Tư trở về thật đúng lúc, bà có chuyện muốn hỏi anh.
****
Trong phòng khách, Đằng lão phu nhân vừa thấy cháu trai liền chủ động hỏi anh chuyện của công ty, tâm trạng lo lắng.
"A Tư, lần này có nắm chắc không?"
"Dạ, xử lý mối nguy là điểm mạnh của cháu." Giọng của Đằng Cận Tư rất tự tin.
"Bà nội tin tưởng cháu."
Hai bà cháu nói chuyện cứ như vậy là xong rồi, ngắn gọn, thật ra thì Đằng lão phu nhân chỉ cần một câu trả lời khẳng định, cháu trai là do bà nhìn lớn lên, bà rõ ràng tính cách và năng lực của nó nhất, hơn nữa tập đoàn Đế Hào Tư trong tay nó đã 13 năm, tập đoàn phát triển không ngừng, nền móng ngày càng mở rộng, khách sạn trải rộng khắp nơi trên thế giới, cho thấy nó đặc biệt có năng lực kinh doanh.
Trở về phòng, Lương Chân Chân vào phòng tắm trước, cô cho rằng người nào đó sẽ nhân cơ hội len lén đi vào, nhưng tắm xong vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh, trong lòng buồn bực: chẳng lẽ bởi vì chuyện công việc nên quá buồn phiền rồi sao?
Mặc áo ngủ ra ngoài, phát hiện trong phòng ngủ không có một bóng người, liền mở cửa đi đến phòng sách, quả nhiên đèn bên trong sáng, anh đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cả người mặc một bộ đồ đen, tôn lên các vì sao lấp lánh trên bầu trời, ngay cả bóng đêm cũng không che giấu được sự buồn phiền của anh.
Cô rón rén đi tới, ôm lấy eo của anh từ phía sau, gương mặt dính vào trên lưng của anh, giọng nói êm dịu, "Còn đang suy nghĩ chuyện của công ty sao?"
"Ừ, anh còn có chút việc phải xử lý, em ngủ trước đi." Đằng Cận Tư cầm hai cánh tay đang ôm eo anh của nai con, nhẹ giọng trả lời.
"Ưmh. . . . . . Anh cũng đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút." Cho tới bây giờ Lương Chân Chân cũng không phải là một cô gái cố tình gây sự, cô biết bây giờ A Tư đang suy nghĩ về chuyện vụ cháy, chỉ muốn có thể giải quyết nó nhanh chóng, mà mình lại không giúp được gì, việc duy nhất có thể làm chính là không làm phiền anh.
Nói xong, cô liền buông tay chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại bị anh kéo tay lại, ôm vào trong lòng, ngay sau đó chính là một nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt, anh hôn rất mạnh mẽ, chiếc lưỡi trơn trợt linh hoạt cạy hàm răng của cô ra, chui vào, đẩy cái lưỡi thơm tho của cô ra ngoài, hung hăng mút ra tiếng vang, Lương Chân Chân bị lây sự nhiệt tình của anh, hai cánh tay quấn lên cổ của anh, cố gắng hôn trả lại anh, kết quả nhận lấy sự truy kích mãnh liệt hơn từ anh.
Hai người dán chặt nhau, cũng có thể cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của nhau, nhất là Lương Chân Chân, cảm thấy rõ rang vật cứng rắn chống đỡ phía dưới mình, mà cảm giác trống rỗng trong cơ thể cô cũng đến theo. . . . . .
"Bà xã. . . . . ." Đằng Cận Tư không muốn buông cô gái trong ngực ra, hai người đều thở hổn hển, trán kề trán, lỗ mũi kề lỗ mũi, hô hấp phả vào mặt đối phương, một cảm giác tê dại kích thích rất mê người.
"Được rồi, anh làm việc đi, em trở về phòng ngủ." Lương Chân Chân biết nếu mình không đi, tối nay hai người đừng nghĩ đến chuyện tách ra, cho nên cô bước nhanh chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nai con biến mất sau cánh cửa, khóe môi của Đằng Cận Tư cong lên thành một nụ cười rạo rực, trong lòng ấm áp, uống một ly nước lạnh, ổn định tâm trạng nóng bỏng của mình, sau đó ngồi vào bàn làm việc, mở máy vi tính ra, nhanh chóng đắm chìm vào trong công việc, thời gian nhanh chóng trôi qua, cho đến khi trong bụng truyền đến tiếng kêu, anh mới phục hồi tinh thần lại, nhìn đồng hồ, đã rạng sáng rồi.
Lúc này tất cả mọi người đều đã ngủ, anh muốn ăn cũng không ăn được, đứng dậy rót ly nước nóng cho mình, muốn uống no để không đói bụng, nhưng uống hết một ly lại không đỡ hơn được gì, ngược lại còn đói hơn, vì vậy anh chỉ có thể lặng lẽ đứng dậy đi xuống phòng bếp tìm gì đó ăn.
Còn chưa đến gần phòng bếp, đã nhìn thấy bên trong toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp, cùng với bóng lưng màu vàng bên trong, trong lòng cảm thấy ấm áp không nói nên lời, đồng thời cũng rất kinh ngạc sao nai con biết anh đói bụng? Còn lặng lẽ chạy xuống chuẩn bị đồ ăn cho anh?
"A Tư? Sao anh xuống đây?" Lương Chân Chân nghe được tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy A Tư đứng ở trước của tươi cười nhìn cô.
"Sao nai con biết anh đói vậy? Còn xuống nấu mì cho anh?" Đáy mắt của Đằng Cận Tư không giấu được ý cười.
"Xuỵt! Nói chuyện nhỏ thôi! Đánh thức bà nội thì sao đây? Mau lên đi, em đem lên cho anh." Lương Chân Chân ra hiệu im lặng, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi! Hù chết người.
Đằng Cận Tư nhận lấy tô mì nóng hổi trong tay cô, nghiêng người hôn má cô một cái, " Bà xã, nóng quá, để anh bưng cho."
Trong lòng Lương Chân Chân mềm mại, đi theo phía sau anh lên lầu, ngồi ở bên cạnh nhìn anh ăn mì, vẫn không quên hỏi một câu, "Ăn ngon không?"
"Ừ, đây là tô mì ngon nhất anh từng ăn." Người nào đó khen ngợi.
"Thật biết ba hoa, ăn nhanh lên một chút ..., em đi ngủ." Lương Chân Chân đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, thật ra mới vừa rồi cô cũng chỉ tình cờ tỉnh dậy, theo thói quen sờ bên cạnh giường, phát hiện không có ai, cầm điện thoại di động lên nhìn: hai giờ sáng rồi.
Vội vàng vén chăn lên đứng dậy, mở cửa phát hiện phòng sách vẫn còn sáng đèn, trong lòng thở dài một tiếng, liền đi xuống phòng bếp, cô không thể giúp đỡ A Tư trong công việc, cũng chỉ có thể biểu hiện ở phương diện khác thôi.
"Nai con, em qua đây." Ăn mì xong Đằng Cận Tư chợt dịu dàng nhìn bà xã ngồi ở một bên.
"Hả? Làm gì vậy?" Mặc dù Lương Chân Chân thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời đi tới, bị anh kéo ngồi ở trong ngực anh, cánh tay vững vàng ôm eo của cô, khẽ vuốt ve eo của cô, trong lòng suy nghĩ xa xôi, từ lúc bắt đầu làm việc đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người nấu tô mì nóng hổi cho anh ăn vào lúc nửa đêm, loại cảm giác đó, vui mừng không có cách nào hình dung được.
Đột nhiên, một xe Lamborghini màu trắng lái ra từ cửa sau, đám phóng viên nhìn nhau, xe này không giống như phong cách của Đằng thiếu gia, chẳng lẽ vì để tránh bọn phóng viên bao vây nên dùng kế này sao? Đúng lúc bọn họ do dự có nên ngăn lại hay không, một chiếc xe Cayenne màu đen xa hoa phiên bản có hạn nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Chính là chiếc xe này! Xe chuyên dụng của Đằng thiếu gia!"
"Đuổi theo nó nhanh lên!"
"Đằng thiếu gia ở trong đó!"
". . . . . ."
Các phóng viên lập tức ùa lên, muốn chặn chiếc Cayenne lại, nhưng tài xế cũng không phải là đèn cạn dầu, sao có thể dễ dàng bị bọn họ ngăn lại như vậy? Khi mọi người dồn hết sự chú ý vào chiếc xe Cayenne thì chiếc Lamborghini màu trắng giống như một mũi tên lao về hướng khác, mà mọi người vẫn còn khổ sở đuổi theo chiếc Cayenne màu đen kia.
Đợi đến khi đuổi theo mấy trăm mét rốt cuộc cũng đuổi kịp thì mới phát hiện trên xe trừ tài xế thì không có một bóng người, chợt cảm thấy bị chơi xỏ, từng người một đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này hối tiếc đã muộn, người đã sớm rời đi.
Rất dễ nhận thấy, Cayenne chỉ là mồi nhử, Đằng Cận Tư đang ngồi ở bên trong Lamborghini, vốn anh còn muốn lái chiếc xe việt dã Land Rover yêu thích của mình xông ra, nhưng bị Nam Cung Thần ngăn cản, phân tích cái lợi cái hại với anh, cuối cùng, anh quyết định nghe theo đề nghị của cậu ta, vì vậy, mới có một màn vừa rồi.
"Cậu chủ, đến Đằng trạch hay biệt thự Lan Đình Uyến?" Nam Cung Thần hỏi.
"Đằng trạch." Đằng Cận Tư dựa vào chỗ ngồi, môi mỏng khẽ mở, chuyện án mạng vụ cháy ầm ĩ lớn như vậy, bà nội rất lo lắng, anh phải trở về cho bà một viên thuốc an thần.
*****
Trong hoa viên Đằng trạch, Lương Chân Chân trở về sớm hơn một bước, đang giúp bà nội cắt tỉa cành lá, hai người vừa nói vừa cười bàn về kiến thức làm vườn, Đằng lão phu nhân rất vui mừng khi biết cháu dâu cũng có sở thích làm vườn như bà, chỉ ước gì có thể dạy cho cô tất cả những gì mình biết, về sau vườn hoa này phải giao cho cô chăm sóc rồi...!
"Chân Chân, cháu nói thật cho bà nội biết, chuyện lần này báo chí đưa tin có phải rất nghiêm trọng hay không?" Đằng lão phu nhân đột nhiên hỏi.
Lương Chân Chân cắn môi, "Bà nội, đây là có người cố ý hãm hại tập đoàn Đế Hào Tư, thật ra những tin tức kia đều do họ tự biên ra, A Tư đang cố gắng điều tra chân tướng, nên rất nhanh sẽ có thể giải quyết."
Cô nói như thật, mặc dù bà nội tám mươi tuổi rồi, nhưng cơ thể cũng xem như khoẻ mạnh, mặc dù rất ít khi ra cửa, nhưng mỗi ngày đều sẽ xem tin tức, xem báo chí, biết được chuyện lớn nhỏ xảy ra bên ngoài, muốn lừa gạt cũng không gạt được.
"Haizz. . . . . . Chân Chân sáng mai đi chùa với bà nội, Cầu Phật Tổ phù hộ A tư có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn lần này." Ngón tay của Đằng lão phu nhân chuyển động trên vòng tay Phật châu, bộ dáng thành kính.
Bà đã tin Phật hơn ba mươi năm, trong Đằng Trạch còn đặc biệt xây một Phật đường, mỗi ngày thắp hương thờ cúng, hàng năm đều quyên góp cho các ngôi chùa lớn nhỏ khắp cả nước, nhất là những chùa miếu cần tu sửa lần nữa, cho tới bây giờ bà đều quyên tiền số lượng lớn, xem như tích đức cho con cháu đời sau. Cũng vì bà làm từ thiện, còn được đại sư Phổ Tuệ phương trượng nổi tiếng tiếp đón, nói bà là người hữu duyên với Phật.
"Dạ." Lương Chân Chân vội vàng gật đầu đồng ý.
Hạ Đông đi tới, cung kính nói: "Lão phu nhân, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng xe vang, xem ra là thiếu gia trở về."
Đằng lão phu nhân liền buông cây kéo trong tay xuống, dắt tay cháu dâu đi đến phòng khách, A Tư trở về thật đúng lúc, bà có chuyện muốn hỏi anh.
****
Trong phòng khách, Đằng lão phu nhân vừa thấy cháu trai liền chủ động hỏi anh chuyện của công ty, tâm trạng lo lắng.
"A Tư, lần này có nắm chắc không?"
"Dạ, xử lý mối nguy là điểm mạnh của cháu." Giọng của Đằng Cận Tư rất tự tin.
"Bà nội tin tưởng cháu."
Hai bà cháu nói chuyện cứ như vậy là xong rồi, ngắn gọn, thật ra thì Đằng lão phu nhân chỉ cần một câu trả lời khẳng định, cháu trai là do bà nhìn lớn lên, bà rõ ràng tính cách và năng lực của nó nhất, hơn nữa tập đoàn Đế Hào Tư trong tay nó đã 13 năm, tập đoàn phát triển không ngừng, nền móng ngày càng mở rộng, khách sạn trải rộng khắp nơi trên thế giới, cho thấy nó đặc biệt có năng lực kinh doanh.
Trở về phòng, Lương Chân Chân vào phòng tắm trước, cô cho rằng người nào đó sẽ nhân cơ hội len lén đi vào, nhưng tắm xong vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh, trong lòng buồn bực: chẳng lẽ bởi vì chuyện công việc nên quá buồn phiền rồi sao?
Mặc áo ngủ ra ngoài, phát hiện trong phòng ngủ không có một bóng người, liền mở cửa đi đến phòng sách, quả nhiên đèn bên trong sáng, anh đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cả người mặc một bộ đồ đen, tôn lên các vì sao lấp lánh trên bầu trời, ngay cả bóng đêm cũng không che giấu được sự buồn phiền của anh.
Cô rón rén đi tới, ôm lấy eo của anh từ phía sau, gương mặt dính vào trên lưng của anh, giọng nói êm dịu, "Còn đang suy nghĩ chuyện của công ty sao?"
"Ừ, anh còn có chút việc phải xử lý, em ngủ trước đi." Đằng Cận Tư cầm hai cánh tay đang ôm eo anh của nai con, nhẹ giọng trả lời.
"Ưmh. . . . . . Anh cũng đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút." Cho tới bây giờ Lương Chân Chân cũng không phải là một cô gái cố tình gây sự, cô biết bây giờ A Tư đang suy nghĩ về chuyện vụ cháy, chỉ muốn có thể giải quyết nó nhanh chóng, mà mình lại không giúp được gì, việc duy nhất có thể làm chính là không làm phiền anh.
Nói xong, cô liền buông tay chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại bị anh kéo tay lại, ôm vào trong lòng, ngay sau đó chính là một nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt, anh hôn rất mạnh mẽ, chiếc lưỡi trơn trợt linh hoạt cạy hàm răng của cô ra, chui vào, đẩy cái lưỡi thơm tho của cô ra ngoài, hung hăng mút ra tiếng vang, Lương Chân Chân bị lây sự nhiệt tình của anh, hai cánh tay quấn lên cổ của anh, cố gắng hôn trả lại anh, kết quả nhận lấy sự truy kích mãnh liệt hơn từ anh.
Hai người dán chặt nhau, cũng có thể cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của nhau, nhất là Lương Chân Chân, cảm thấy rõ rang vật cứng rắn chống đỡ phía dưới mình, mà cảm giác trống rỗng trong cơ thể cô cũng đến theo. . . . . .
"Bà xã. . . . . ." Đằng Cận Tư không muốn buông cô gái trong ngực ra, hai người đều thở hổn hển, trán kề trán, lỗ mũi kề lỗ mũi, hô hấp phả vào mặt đối phương, một cảm giác tê dại kích thích rất mê người.
"Được rồi, anh làm việc đi, em trở về phòng ngủ." Lương Chân Chân biết nếu mình không đi, tối nay hai người đừng nghĩ đến chuyện tách ra, cho nên cô bước nhanh chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nai con biến mất sau cánh cửa, khóe môi của Đằng Cận Tư cong lên thành một nụ cười rạo rực, trong lòng ấm áp, uống một ly nước lạnh, ổn định tâm trạng nóng bỏng của mình, sau đó ngồi vào bàn làm việc, mở máy vi tính ra, nhanh chóng đắm chìm vào trong công việc, thời gian nhanh chóng trôi qua, cho đến khi trong bụng truyền đến tiếng kêu, anh mới phục hồi tinh thần lại, nhìn đồng hồ, đã rạng sáng rồi.
Lúc này tất cả mọi người đều đã ngủ, anh muốn ăn cũng không ăn được, đứng dậy rót ly nước nóng cho mình, muốn uống no để không đói bụng, nhưng uống hết một ly lại không đỡ hơn được gì, ngược lại còn đói hơn, vì vậy anh chỉ có thể lặng lẽ đứng dậy đi xuống phòng bếp tìm gì đó ăn.
Còn chưa đến gần phòng bếp, đã nhìn thấy bên trong toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp, cùng với bóng lưng màu vàng bên trong, trong lòng cảm thấy ấm áp không nói nên lời, đồng thời cũng rất kinh ngạc sao nai con biết anh đói bụng? Còn lặng lẽ chạy xuống chuẩn bị đồ ăn cho anh?
"A Tư? Sao anh xuống đây?" Lương Chân Chân nghe được tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy A Tư đứng ở trước của tươi cười nhìn cô.
"Sao nai con biết anh đói vậy? Còn xuống nấu mì cho anh?" Đáy mắt của Đằng Cận Tư không giấu được ý cười.
"Xuỵt! Nói chuyện nhỏ thôi! Đánh thức bà nội thì sao đây? Mau lên đi, em đem lên cho anh." Lương Chân Chân ra hiệu im lặng, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi! Hù chết người.
Đằng Cận Tư nhận lấy tô mì nóng hổi trong tay cô, nghiêng người hôn má cô một cái, " Bà xã, nóng quá, để anh bưng cho."
Trong lòng Lương Chân Chân mềm mại, đi theo phía sau anh lên lầu, ngồi ở bên cạnh nhìn anh ăn mì, vẫn không quên hỏi một câu, "Ăn ngon không?"
"Ừ, đây là tô mì ngon nhất anh từng ăn." Người nào đó khen ngợi.
"Thật biết ba hoa, ăn nhanh lên một chút ..., em đi ngủ." Lương Chân Chân đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, thật ra mới vừa rồi cô cũng chỉ tình cờ tỉnh dậy, theo thói quen sờ bên cạnh giường, phát hiện không có ai, cầm điện thoại di động lên nhìn: hai giờ sáng rồi.
Vội vàng vén chăn lên đứng dậy, mở cửa phát hiện phòng sách vẫn còn sáng đèn, trong lòng thở dài một tiếng, liền đi xuống phòng bếp, cô không thể giúp đỡ A Tư trong công việc, cũng chỉ có thể biểu hiện ở phương diện khác thôi.
"Nai con, em qua đây." Ăn mì xong Đằng Cận Tư chợt dịu dàng nhìn bà xã ngồi ở một bên.
"Hả? Làm gì vậy?" Mặc dù Lương Chân Chân thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời đi tới, bị anh kéo ngồi ở trong ngực anh, cánh tay vững vàng ôm eo của cô, khẽ vuốt ve eo của cô, trong lòng suy nghĩ xa xôi, từ lúc bắt đầu làm việc đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người nấu tô mì nóng hổi cho anh ăn vào lúc nửa đêm, loại cảm giác đó, vui mừng không có cách nào hình dung được.
Bình luận facebook