• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bà xã anh chỉ thương em full (2 Viewers)

  • Chương 351

Editor: ChiMy

Trước cửa có một hàng bảo vệ an ninh, canh giữ nghiêm khắc thân phận của các vị khách ra vào, kiên quyết không bỏ qua bất kì người nào không có thiệp mời, rất nhiều phóng viên muốn mượn cơ hội lẻn vào, lại bất đắc dĩ không có thẻ khách quý, chỉ có thể chờ tại cửa, không lâu sau liền bị bảo vệ đuổi đi.

Lương Chân Chân mặc một bộ lễ phục đính trân châu hở vai dài xuống đất, khoác một cái áo lông chồn trắng thuần, biểu hiện sự quý phái thanh nhã, tóc búi đơn giản ở phía sau, phối với đồ trang sức trang nhã, phong thái xinh đẹp, quyến rũ.

Đằng Cận Tư vẫn là một bộ màu đen khiêm tốn như cũ, nhưng anh trời sinh vương giả, cho dù đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý, giống như giờ phút này, anh vừa kéo Lương Chân Chân đi vào hội trường, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Một đen một trắng, trời sinh một đôi, cho dù nhìn như thế nào cũng đều rất xứng đôi, người đàn ông tà mị tuấn lãng, phụ nữ quyến rũ xinh đẹp, lúc nhìn đối phương, trong mắt không chứa ai khác nữa.

Vừa đúng lúc hôm nay Thẩm Bác Sinh cũng ở đây, thấy con gái hạnh phúc như thế, trong lòng ông cực kỳ vui vẻ, nguyện vọng lớn nhất cuối cùng đã đạt thành.

"Hôm nay Đằng thiếu nể mặt tới đây, Sở mỗ thật là vinh hạnh!" Chủ bữa tiệc lập tức cầm ly đi tới, muốn mời Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân một ly.

"Sức khỏe của vợ tôi không được tốt, không thể uống rượu." Đằng Cận Tư cản lại rượu ông định đưa cho nai con, trên mặt không có chút ý đùa giỡn, bây giờ bà xã của anh có thai, không thể uống rượu.

Sở mỗ cũng là người từng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chút ánh mắt vẫn phải có, nếu Đằng thiếu đã lên tiếng, đương nhiên ông không dám mời Lương Chân Chân uống rượu, chỉ đành phải cười ha hả thả lại ly rượu vào trên khay trong tay nhân viên phục vụ.

"Đằng thiếu đúng là một người rất biết săn sóc!" Ông cười đến nịnh hót.

Đằng Cận Tư không muốn nhiều lời với ông, cạn một ly với ông, nói vài câu xã giao, rồi muốn đưa nai con đưa ghế sa lon trong góc nghỉ ngơi, chợt phía trước có mấy người bạn trên thương trường đi tới, quấn lấy anh không có cách thoát thân.

Lương Chân Chân chu mỏ một cái, trong lòng âm thầm nói xấu: biết ngay sẽ như vậy! A Tư chính là miếng mồi ngon, mọi người vừa gặp anh, tất cả đều chạy tới, thật là khủng khiếp!

"A Tư, em tự đi được rồi, anh hết bận thì đến tìm em." Cô ghé vào bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói, đi theo anh thật sự là quá nhàm chán, còn bị nhiều ánh mắt dò xét, đáy lòng cô đang bạo phát.

"Ừ, cẩn thận một chút, có chuyện gì tìm Nam Cung." Đằng Cận Tư dịu dàng dặn dò cô.

Nam Cung Thần đang đứng ở bên cạnh bàn ăn món điểm tâm ngọt thì đối mặt với ánh mắt của cậu chủ đưa tới, vội vàng buông cái mâm xuống, đi theo phía sau Lương Chân Chân bảo vệ an toàn của cô, hôm nay anh tới đây không chỉ làm kỳ đà cản mũi, còn có một sứ mạng vinh quang , đó chính là —— hộ vệ!

Chỉ cần lúc cậu chủ không có ở đây, thì anh phải đi theo phu nhân và tiểu thiếu gia trong bụng của cô một tấc không rời, nếu bọn họ có bất kỳ sơ sót nào, mình cũng chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, cho nên, hôm nay tâm nguyện cua gái đẹp không thực hiện được rồi.

Trong buổi tiệc, không cần bạn muốn làm quen người khác, luôn có người muốn tới làm quen với bạn, thật vậy, Lương Chân Chân còn chưa ngồi vững vàng, bên cạnh đã xuất hiện một thục nữ.

"Xin chào? Sao tôi cảm thấy cô rất quen?"

Trong lòng Lương Chân Chân cảm thấy buồn cười, nếu như người này là đàn ông, nhất định cô sẽ trả lời một câu, "Đại ca, anh đã xem nhiều phim truyền hình chưa? Câu làm quen cũ như vậy anh cũng lấy ra dùng?"

Nhưng đối phương là một phụ nữ, còn hứng thú nhìn cô chằm chằm, loại cảm giác này. . . . . . Rất kinh hãi, cô rất muốn liếc mắt xem thường, sau đó nói: Không, tôi không biết cô.

May mắn, lúc cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, Nam Cung Thần đã tới, tươi cười quyến rũ nhìn người đẹp kia, "Tiểu thư, tôi cảm thấy cô đi theo tôi sẽ tốt hơn."

Lương Chân Chân không nhịn được che miệng cười trộm, anh thật đúng là rất hài hước, mặt người đẹp đỏ rần, hai giây sau, người đẹp lắc lắc eo thon nhỏ rời đi, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thần một cái.

"Khụ. . . . . . Chẳng lẽ một người đẹp dịu dàng như vậy là bách hợp sao?" Nam Cung Thần ngồi ở bên cạnh Lương Chân Chân nhỏ giọng hỏi.

O(╯□╰)o

"Không nhìn ra! Thậm chí cái này anh cũng biết?" Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn về phía anh, rất là ngoài ý muốn.

"Cơ duyên xảo hợp, đơn giản chỉ là cơ duyên xảo hợp." Nam Cung Thần lên tiếng.

"Giải thích chính là che giấu, tôi hiểu." Lương Chân Chân cười đến giống như con mèo nhỏ.

Nam Cung Thần bị ánh mắt của cô kích thích, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Giới tính của tôi rất bình thường, cô đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, hơn nữa ở nơi đầy bát quái, tôi không muốn bị người khác truyền đi tôi có vấn đề."

"Phốc! Tôi có nói cái gì không? Sức tưởng tượng của anh cũng quá phong phú rồi?" Lương Chân Chân cười đến rất vui vẻ, Nam Cung Chân là một kẻ dở hơi, cũng không biết sau này anh sẽ lấy một cô gái như thế nào, trong đầu lập tức suy xét toàn bộ các cô gái mình quen biết, không ít người vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng không thân lắm, không có phương tiện làm mai mối.

"Có lúc ánh mắt càng có lực sát thương hơn lời nói."Nam Cung Thần muốn khóc.

"Trò chuyện gì mà vui vẻ như vậy đây?" Đột nhiên Thẩm Bác Sinh đi tới, từ ái hỏi.

"Ba." Tâm trạng của Lương Chân Chân rất vui vẻ.

"Tôi đi lấy chút nước trái cây tới đây, hai người từ từ trò chuyện." Nam Cung Thần rất biết điều đứng dậy rời đi, hai cha con người ta nói chuyện anh vẫn nên nhanh chóng cách xa một chút thì tốt hơn, có cha ruột hộ tống, nghĩ chắc phu nhân và tiểu thiếu gia cũng an toàn.

Tự rót cho mình ly rượu đỏ tự uống, mới vừa uống một hớp, liền chạm mặt một bóng dáng bay tới, vì vậy, hơn phân nửa ly rượu đỏ hy sinh, toàn bộ đổ vào trên chiếc áo sơ mi trắng cà tây trang đen của Nam Cung Thần, khắp áo đều ướt.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý." Cô gái mặc quần áo nhân viên phục vụ hốt hoảng nói xin lỗi, luống cuống lấy khăn giấy ra muốn giúp anh lau sạch sẽ, mới vừa rồi cô không biết dẫm lên thứ gì, không cẩn thận trượt chân một phát, kết quả, liền thành như vậy, thật xấu hổ!

Sắc mặt Nam Cung Thần rất đen, giở trò quỷ gì! Cô nhân viên phục vụ lanh chanh này từ đâu chạy r, tây trang của anh, áo sơ mi của anh! Mới mặc một lần, cứ hỏng mất như vậy!

Hơn nữa, cô bé này không có một chút xíu tiềm chất phục vụ nào, hoặc chính là cố ý, muốn tìm người trình diễn câu chuyện tình yêu cô bé lọ lem, chỉ tiếc cô tìm lộn đối tượng, anh không phải là danh môn công tử.

"Tôi nói này, tiểu thư, đủ rồi, cô có phải nhân viên phục vụ hay không? Sờ loạn trên ngực tôi làm gì? Cẩn thận tôi kiện cô. . . . . . tội quấy nhiễu." Nam Cung Thần là dùng khẩu hình nói ra ba chữ cuối cùng.

Cô bé đối diện vẫn nghe được, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, trong lòng uất ức, nhưng lại không có chỗ bày tỏ, đột nhiên nghĩ đến người phụ trách nói với họ gặp phải tình huống như thế nên dẫn khách ra sau phòng thay quần áo, ngay sau đó nói lắp bắp: "Tôi không có, phía sau có phòng thay quần áo, xin ngài đi theo tôi."

Nói xong, liền dẫn đầu đi, trong lòng len lén nguyền rủa người đàn ông sau lưng, tự luyến cuồng!

Nam Cung Thần đứng ở sau lưng cô hừ lạnh một tiếng, phía sau có phòng thay quần áo? Đây không phải là muốn mời mình sao? Còn nói không có, người phụ nữ ăn nói không đồng nhất! Anh thật muốn xem cô giở trò gì, dù sao, anh cũng không mất mát gì.

Chuyện này giống như một khúc nhạc đệm trong bữa tiệc, cho nên mọi người đã sớm quen, Đằng Cận Tư sẽ không chú ý loại chuyện nhỏ này, Lương Chân Chân ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện việc nhà với bà, đương nhiên cũng không quan tâm ai đụng ai, ai đổ rượu lên người ai.

*****

Trên hành lang, Kiều Tuyết Nghiên buồn bực nhíu mày, tới nơi này làm nhân viên phục vụ là việc làm thêm của cô, lúc đi học ở Thụy Sĩ, mỗi học kỳ cô đều ra ngoài làm thêm, kiếm sinh hoạt phí, sau khi tới Trung Quốc phát hiện rất nhiều sinh viên không có suy nghĩ này, không khỏi cảm thấy kì lạ, nhưng cô không có cách nào thay đổi suy nghĩ của người khác, chỉ có thể tự mình làm.

Không nghĩ rằng hôm nay ngày đầu tiên đi làm đã đổ rượu lên người khách, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng vị khách nhân là một người dễ nói chuyện, đừng đòi gặp quản lý, nếu không cô sẽ bị sa thải, haizzz. . . . . .

"Tiên sinh, nơi này chính là phòng thay quần áo." Cô cố gắng mỉm cười, ý bảo anh có thể đi vào thay quần áo rồi.

"Thế nào? Không phải cô nên vào chung với tôi sao? Cả người tôi ướt nhẹp thì sao quần áo được?" Nam Cung Thần nhíu mày nhìn về phía cô.

Kiều Tuyết Nghiên thầm nói: nhìn người đàn ông này không phải là dạng hiền lành, nhìn bộ dạng chảnh chọe kia, thật làm người ta ghét!

Nhưng dù sao cũng là do cô có lỗi trước, chỉ có thể nhịn giúp anh mở cửa, đi vào chọn quần áo giúp anh, bởi vì trong lòng tức giận, liền tùy tiện chọn một cái áo sơ mi và tây trang, xoay người đưa cho anh.

"Á! Sắc lang!" Cô không nhịn được hét lên một tiếng, người đàn ông này là một người cuồng sắc tình sao? Không nói một tiếng đã cỡi sạch hết quần áo, ngay cả dây lưng cũng cởi, tuy nói cô lớn lên ở nước ngoài, nhưng cô luôn luôn giữ mình trong sạch, quen bạn trai cũng giới hạn ở việc hôn môi, chưa bao giờ thấy đàn ông lõa thể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom