Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373
Giọng nói đã từng ảo tưởng vô số lần đột nhiên xuất hiện bên tai, có một cảm giác thiếu chân thật rất lớn, cô không dám quay đầu nhìn lại vì sợ thất vọng một lần nữa, có lúc, con người chính là mâu thuẫn như thế.
Quan Hạo Lê vốn không tới được, anh cho bản thân lập một lời thề không đạt được mục tiêu không rời khỏi Singapore, việc này nghiêm trọng hơn bất kỳ lời thề nào do người khác buộc anh lập ra, hơn nữa tính tình bản thân anh cũng cố chấp, một khi quyết định việc gì chính là tuyệt đối nghiêm túc và kỷ luật, không dính chút giả dối nào.
Cũng trong thời gian nửa năm này, để cho tính tình anh thay đổi rất nhiều, từ lúc này trở đi sẽ không khuất phục vận mạng, anh thu lại vẻ tùy ý thích chơi đùa trên người, càng lúc càng trở nên bình tĩnh chững chạc, có thể bởi vì anh từ nhỏ mưa dầm thấm đất cùng với năng lực học tập mạnh mẽ trời sinh, năng lực lý luận kiến thức và thực tế hai bút cùng vẽ, bên cạnh đó còn có một trợ lý tốt có thâm niên giúp đỡ, nhanh chóng nắm bắt được phương pháp, tình huống dần dần tốt đẹp.
Hôm nay mặc dù là ngày bạn tốt a Tư kết hôn, nhưng anh không thể phá bỏ lời thề của mình, nhưng a Tư lại cho anh một liều thuốc mạnh: Giai Ny đã đồng ý làm dâu phụ cho nai con, đến lúc đó phù rể trẻ tuổi tuấn mỹ và trai đẹp xen lẫn đếm không xuể, nam chưa cưới nữ chưa gả, nai con còn nói sẽ giới thiệu một người cho Giai Ny.
Thấy tin nhắn ngắn này sao anh lại không nóng nảy? Cho nên anh thức suốt hai đêm, cuối cùng làm được, anh lập tức chạy đến sân bay, ngồi máy bay riêng đi Anh, mặc dù bỏ lỡ nghi thức hôn lễ, nhưng tóm lại vẫn không bỏ lỡ.
Không dễ gì tìm được người con gái mình triêu tư mộ tưởng * trong lòng, lại nhìn thấy một người con trai mắt xanh đang tiến đến gần cô, ánh mắt đắm đuối khiến cho anh vô cùng khó chịu, thật hận không thể xông tới tặng cho anh ta mấy quyền.
(*) triêu tư mộ tưởng: ngày nhớ đêm mong
Không nhịn được há mồm gọi một tiếng, lại phát hiện cô không để ý đến mình, không khỏi nóng nảy, tiến lên kéo tay cô, vội vã muốn gặp cô.
Suy nghĩ rất nhiều lần, nhớ nhung rất nhiều lần, mộng rất nhiều lần, nhưng lại xa xôi không bằng gặp mặt chân thật.
“Buông tay! Tôi không biết anh!” Tiết Giai Ny không vui giùng giằng, vẫn không ngước mắt nhìn anh, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, uất ức, tức giận, oán hận đan xen lẫn nhau vào một chỗ, khiến cho tâm tình cô khó có thể bình phục, người này sao có thể như vậy, muốn đi thì đi, muốn trở về thì trở về, anh coi mình là gì chứ?
Dĩ nhiên là Quan Hạo Lê không buông tay, bây giờ anh muốn làm nhất chính là ôm cô thật chặt, để giải tỏa nỗi tương tư nửa năm qua.
“Vị tiên sinh này, anh đây là đang mạo phạm!” Người đàn ông đẹp trai mắt xanh nhìn không nổi, muốn đi tới giúp đỡ.
“Không có chuyện của anh! Cút ra xa!” Quan Hạo Lê hung tợn nhìn anh ta chằm chằm, bởi vì thức suốt hai đêm, trên máy bay có ngủ một giấc, dáng vẻ vẫn hơi nhếch nhác, lúc trợn mắt, lực uy hiếp tràn đầy.
Người đàn ông đẹp trai mắt xanh đánh giá tình thế không có lợi cho mình, dáng dấp hai người này là đang giận dỗi, anh ta vẫn thức thời nên rời đi.
“Anh có bị bệnh không! Buông tôi ra nhanh lên!” Tiết Giai Ny căm tức trừng mắt nhìn anh, cái nhìn này lại khiến cô sững sờ, người đàn ông trước mắt vẫn là Quan Hạo Lê được tự xưng là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mà cô biết sao?
Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy? Râu ria dài, trong đôi mắt hiện đầy tơ máu, bên ngoài một vòng đen, giống như gấu mèo bị bệnh đau mắt, chênh lệch quá xa với hình tượng trước kia của anh, rốt cuộc nửa năm nay anh đi làm gì? Sao lại thành ra như vậy?
Trong lòng cô có rất nhiều thật nhiều nghi vấn, cho nên quên mất giãy giụa, cứ bị anh lôi đi như vậy.
Lương Chân Chân vốn định nói chân tướng cho bạn tốt biết, ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình nói hơi không thích hợp, đổi lại nếu là cô cô cũng muốn a Tư chính miệng nói cho mình biết, cảm giác sẽ khác, tình cảnh không giống sẽ sinh ra hiệu quả không cùng một dạng, cho nên cô kiềm chế.
Lúc này, khách mời đều ở trên sân cỏ nói cười ríu rít, cùng ăn bữa trưa, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt, trong pháo đài cổ lại yên tĩnh hơn, Quan Hạo Lê kéo cô đến một góc tĩnh lặng, ấn cô lên tường, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, cảm xúc mềm mại khiến tâm tình anh mênh mông, khát vọng triêu tư mộ tưởng hồi lâu, cuối cùng được thực hiện.
Anh hôn hơi mãnh liệt, giống như muốn phát tiết tương tự khắc cốt nửa năm qua, đầu lưỡi tinh xảo cạy hàm răng cô, tiến quân thần tốc, càn quét bên trong một vòng, hấp thu mật dịch ngọt ngào trong miệng cô, quấn lưỡi cô điên cuồng nhảy múa, chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng, âm thanh khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Tiết Giai Ny không thuận theo giùng giằng, tên khốn kiếp này! Tại sao anh lại hôn mình? Tại sao? Thật quá đáng! Liều mạng giùng giằng, nhưng hơi sức giữa nam và nữ cách xa quá lớn, cô càng giãy giụa anh càng hôn sâu, cho đến khi cô sắp hết hơi, anh mới buông môi cô ra.
“Bốp!” Một âm thanh vang lên, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Tiết Giai Ny căm hận nhìn anh, lau môi, “Anh coi tôi là gì chứ?”
“Giai Ny, xin lỗi, anh đã trở về, sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.” Giọng Quan Hạo Lê hơi khàn khàn.
“Anh rời khỏi hay không rời khỏi có liên quan gì tới tôi? Bớt tự mình đa tình!” Tiết Giai Ny hất mạnh tay anh ra, xoay người định rời đi, mặc dù dáng vẻ của anh khiến người ta đau lòng, nhưng cô còn chưa định tha thứ cho anh dễ dàng như vậy!
Đột nhiên ý thức được mình vốn không nên tha thứ cho anh, lúc anh nói sơ muốn rời khỏi một khoảng thời gian, không rõ ngày về, nếu như, gặp được thích hợp…
Nếu không phải lúc đó cô tức giận quát lớn anh, có phải anh muốn để cho cô gặp người thích hợp sẽ quên anh?
Đã như vậy, anh trở về làm gì?
“Giai Ny, anh vẫn chờ em, là anh không nỡ buông em ra.” Quan Hạo Lê thâm tình khẩn thiết nói những lời buồn nôn như vậy.
“Nhưng tôi đã quyết định buông anh ra.” Tiết Giai Ny lạnh lùng trả lời, khoảnh khắc trước khi cô gặp anh, cô đã làm xong quyết định muốn bắt đầu lần nữa rồi, tất cả yêu với hận trong quá khứ chỉ là mây bay, câu nệ quá khứ sẽ chỉ khiến cô bị thương mà thôi.
“Giai Ny, anh rời đi là có nỗi khổ tâm vô cùng bất đắc dĩ ở trong lòng…” Anh còn chưa nói xong, đã bị Tiết Giai Ny cắt đứt.
“Tôi ghét nhất người khác nói có nỗi khổ tâm vô cùng bất đắc dĩ ở trong lòng! Đã như vậy, năm đó cần gì tới trêu chọc tôi? Anh chính là một kẻ hoàn toàn khốn kiếp!” Cô mắng không hề khách khí.
“Đúng, anh khốn kiếp, nhưng anh đã hối cải làm người mới rồi, em có thể tha thứ cho anh không?” Quan Hạo Lê đã chuẩn bị đánh lâu dài từ lâu rồi, ban đầu lúc rời đi anh không nghĩ sẽ quay lại nhanh như vậy, hơn nữa chuyện lớn trong nhà không biết sẽ xử lý bao lâu, anh yêu Giai Ny, nhưng lại sợ làm chậm trễ cô, cho nên nhất thời xúc động nữa nói ra lời để cho cô quên mình, đến bây giờ anh vẫn hối hận!
Hàm răng Tiết Giai Ny cắn chặt vào bên trong, cô không muốn tiếp nhận viên đạn bọc đường của anh nữa, vẫn nhanh chóng rời khỏi nơi này thì tốt hơn, mặt lạnh lùng chuẩn bị rời đi.
Quan Hạo Lê mặt dày mày dạn ngăn trước mặt cô, “Giai Ny, nghe anh giải thích được không?”
“Không nghe! Không nghe! Không nghe!” Tiết Giai Ny che lỗ tai lớn tiếng nói, thừa dịp anh không chú ý, chạy thật nhanh, cô chỉ sợ sau khi nghe được lời giải thích của anh, mình sẽ mềm lòng, sợ mình bởi vì đau lòng anh mà dễ dàng tha thứ cho anh.
Nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng Quan Hạo Lê nhếch lên một nụ cười khổ, tự mình làm bậy thì không thể sống được! Xem ra chỉ có thể đợi ngày sau giải thích cho cô.
Trên sân cỏ trong pháo đài cổ, Cát Xuyến cũng gia nhập cuộc nói chuyện về phương diện phụ nữ mang thai với Lương Chân Chân, bốn người trò chuyện vô cùng hợp ý, ý kiến cũng nhất trí.
Đột nhiên, đuôi mắt Lương Chân Chân liếc thấy Giai Ny hốt hoảng chạy ra từ bên cạnh, giống như phía sau có người đuổi theo cô ấy, vẫy vẫy tay với cô, gọi: “Giai Ny!”
Tiết Giai Ny đã thấy mấy cô, trong lòng bình tĩnh lại, trước mặt nhiều người như vậy, hai Quan Hạo Lê cũng không dám làm loạn!
“Ngoa tử, nhìn cậu chạy trốn tới mặt đỏ mang tai, chẳng lẽ phía sau có người sói đuổi theo cậu?” Cát Xuyến cười đùa.
Tiết Giai Ny liếc nhìn bạn mình, tìm cái ghế ngồi xuống, rót cho mình ly nước trái cây, mới chậm rãi mở miệng, “Sao cậu không nói ma cà rồng? Nước Anh, pháo đài cổ, đây không phải là chỗ ở của ma cà rồng như trên ti vi sao?”
Ba người kia vừa nghe, tất cả đều cười phun, hai người này nói chuyện đúng là vô cùng thú vị.
“Đúng vậy! Nếu có thể gặp gỡ một vương tử ma cà rồng, cũng là giai thoại tốt!” Mắt Cát Xuyến bắn tim tung tóe, lơ đễnh với trêu chọc của cô ấy.
“Chị chú ý kẻo biến mình và đứa nhỏ trong bụng thành lão yêu ngàn năm đó!” Úy Hợp Hợp cười ha hả nói tiếp
“Lão yêu ngàn năm không tốt sao? Chờ đến khi các cô bảy tám mươi tuổi, tôi còn trẻ như vậy, hừ!” Cát Xuyến một mình chống lại trêu đùa của mọi người, cô đều tự nhiên lấy mấy phương pháp độc đáo phá giải bất kỳ đùa giỡn nào của các cô ấy, cho nên chỉ cần là bạn của cô, đều rất thích chơi với cô, bởi vì không hề áp lực chút nào.
“Cát gia, thật sự càng ngày càng đáng yêu!” Lương Chân Chân che miệng cười đến mức mắt cong lại thành trăng non.
Quan Hạo Lê vốn không tới được, anh cho bản thân lập một lời thề không đạt được mục tiêu không rời khỏi Singapore, việc này nghiêm trọng hơn bất kỳ lời thề nào do người khác buộc anh lập ra, hơn nữa tính tình bản thân anh cũng cố chấp, một khi quyết định việc gì chính là tuyệt đối nghiêm túc và kỷ luật, không dính chút giả dối nào.
Cũng trong thời gian nửa năm này, để cho tính tình anh thay đổi rất nhiều, từ lúc này trở đi sẽ không khuất phục vận mạng, anh thu lại vẻ tùy ý thích chơi đùa trên người, càng lúc càng trở nên bình tĩnh chững chạc, có thể bởi vì anh từ nhỏ mưa dầm thấm đất cùng với năng lực học tập mạnh mẽ trời sinh, năng lực lý luận kiến thức và thực tế hai bút cùng vẽ, bên cạnh đó còn có một trợ lý tốt có thâm niên giúp đỡ, nhanh chóng nắm bắt được phương pháp, tình huống dần dần tốt đẹp.
Hôm nay mặc dù là ngày bạn tốt a Tư kết hôn, nhưng anh không thể phá bỏ lời thề của mình, nhưng a Tư lại cho anh một liều thuốc mạnh: Giai Ny đã đồng ý làm dâu phụ cho nai con, đến lúc đó phù rể trẻ tuổi tuấn mỹ và trai đẹp xen lẫn đếm không xuể, nam chưa cưới nữ chưa gả, nai con còn nói sẽ giới thiệu một người cho Giai Ny.
Thấy tin nhắn ngắn này sao anh lại không nóng nảy? Cho nên anh thức suốt hai đêm, cuối cùng làm được, anh lập tức chạy đến sân bay, ngồi máy bay riêng đi Anh, mặc dù bỏ lỡ nghi thức hôn lễ, nhưng tóm lại vẫn không bỏ lỡ.
Không dễ gì tìm được người con gái mình triêu tư mộ tưởng * trong lòng, lại nhìn thấy một người con trai mắt xanh đang tiến đến gần cô, ánh mắt đắm đuối khiến cho anh vô cùng khó chịu, thật hận không thể xông tới tặng cho anh ta mấy quyền.
(*) triêu tư mộ tưởng: ngày nhớ đêm mong
Không nhịn được há mồm gọi một tiếng, lại phát hiện cô không để ý đến mình, không khỏi nóng nảy, tiến lên kéo tay cô, vội vã muốn gặp cô.
Suy nghĩ rất nhiều lần, nhớ nhung rất nhiều lần, mộng rất nhiều lần, nhưng lại xa xôi không bằng gặp mặt chân thật.
“Buông tay! Tôi không biết anh!” Tiết Giai Ny không vui giùng giằng, vẫn không ngước mắt nhìn anh, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, uất ức, tức giận, oán hận đan xen lẫn nhau vào một chỗ, khiến cho tâm tình cô khó có thể bình phục, người này sao có thể như vậy, muốn đi thì đi, muốn trở về thì trở về, anh coi mình là gì chứ?
Dĩ nhiên là Quan Hạo Lê không buông tay, bây giờ anh muốn làm nhất chính là ôm cô thật chặt, để giải tỏa nỗi tương tư nửa năm qua.
“Vị tiên sinh này, anh đây là đang mạo phạm!” Người đàn ông đẹp trai mắt xanh nhìn không nổi, muốn đi tới giúp đỡ.
“Không có chuyện của anh! Cút ra xa!” Quan Hạo Lê hung tợn nhìn anh ta chằm chằm, bởi vì thức suốt hai đêm, trên máy bay có ngủ một giấc, dáng vẻ vẫn hơi nhếch nhác, lúc trợn mắt, lực uy hiếp tràn đầy.
Người đàn ông đẹp trai mắt xanh đánh giá tình thế không có lợi cho mình, dáng dấp hai người này là đang giận dỗi, anh ta vẫn thức thời nên rời đi.
“Anh có bị bệnh không! Buông tôi ra nhanh lên!” Tiết Giai Ny căm tức trừng mắt nhìn anh, cái nhìn này lại khiến cô sững sờ, người đàn ông trước mắt vẫn là Quan Hạo Lê được tự xưng là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mà cô biết sao?
Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy? Râu ria dài, trong đôi mắt hiện đầy tơ máu, bên ngoài một vòng đen, giống như gấu mèo bị bệnh đau mắt, chênh lệch quá xa với hình tượng trước kia của anh, rốt cuộc nửa năm nay anh đi làm gì? Sao lại thành ra như vậy?
Trong lòng cô có rất nhiều thật nhiều nghi vấn, cho nên quên mất giãy giụa, cứ bị anh lôi đi như vậy.
Lương Chân Chân vốn định nói chân tướng cho bạn tốt biết, ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình nói hơi không thích hợp, đổi lại nếu là cô cô cũng muốn a Tư chính miệng nói cho mình biết, cảm giác sẽ khác, tình cảnh không giống sẽ sinh ra hiệu quả không cùng một dạng, cho nên cô kiềm chế.
Lúc này, khách mời đều ở trên sân cỏ nói cười ríu rít, cùng ăn bữa trưa, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt, trong pháo đài cổ lại yên tĩnh hơn, Quan Hạo Lê kéo cô đến một góc tĩnh lặng, ấn cô lên tường, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, cảm xúc mềm mại khiến tâm tình anh mênh mông, khát vọng triêu tư mộ tưởng hồi lâu, cuối cùng được thực hiện.
Anh hôn hơi mãnh liệt, giống như muốn phát tiết tương tự khắc cốt nửa năm qua, đầu lưỡi tinh xảo cạy hàm răng cô, tiến quân thần tốc, càn quét bên trong một vòng, hấp thu mật dịch ngọt ngào trong miệng cô, quấn lưỡi cô điên cuồng nhảy múa, chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng, âm thanh khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Tiết Giai Ny không thuận theo giùng giằng, tên khốn kiếp này! Tại sao anh lại hôn mình? Tại sao? Thật quá đáng! Liều mạng giùng giằng, nhưng hơi sức giữa nam và nữ cách xa quá lớn, cô càng giãy giụa anh càng hôn sâu, cho đến khi cô sắp hết hơi, anh mới buông môi cô ra.
“Bốp!” Một âm thanh vang lên, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Tiết Giai Ny căm hận nhìn anh, lau môi, “Anh coi tôi là gì chứ?”
“Giai Ny, xin lỗi, anh đã trở về, sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.” Giọng Quan Hạo Lê hơi khàn khàn.
“Anh rời khỏi hay không rời khỏi có liên quan gì tới tôi? Bớt tự mình đa tình!” Tiết Giai Ny hất mạnh tay anh ra, xoay người định rời đi, mặc dù dáng vẻ của anh khiến người ta đau lòng, nhưng cô còn chưa định tha thứ cho anh dễ dàng như vậy!
Đột nhiên ý thức được mình vốn không nên tha thứ cho anh, lúc anh nói sơ muốn rời khỏi một khoảng thời gian, không rõ ngày về, nếu như, gặp được thích hợp…
Nếu không phải lúc đó cô tức giận quát lớn anh, có phải anh muốn để cho cô gặp người thích hợp sẽ quên anh?
Đã như vậy, anh trở về làm gì?
“Giai Ny, anh vẫn chờ em, là anh không nỡ buông em ra.” Quan Hạo Lê thâm tình khẩn thiết nói những lời buồn nôn như vậy.
“Nhưng tôi đã quyết định buông anh ra.” Tiết Giai Ny lạnh lùng trả lời, khoảnh khắc trước khi cô gặp anh, cô đã làm xong quyết định muốn bắt đầu lần nữa rồi, tất cả yêu với hận trong quá khứ chỉ là mây bay, câu nệ quá khứ sẽ chỉ khiến cô bị thương mà thôi.
“Giai Ny, anh rời đi là có nỗi khổ tâm vô cùng bất đắc dĩ ở trong lòng…” Anh còn chưa nói xong, đã bị Tiết Giai Ny cắt đứt.
“Tôi ghét nhất người khác nói có nỗi khổ tâm vô cùng bất đắc dĩ ở trong lòng! Đã như vậy, năm đó cần gì tới trêu chọc tôi? Anh chính là một kẻ hoàn toàn khốn kiếp!” Cô mắng không hề khách khí.
“Đúng, anh khốn kiếp, nhưng anh đã hối cải làm người mới rồi, em có thể tha thứ cho anh không?” Quan Hạo Lê đã chuẩn bị đánh lâu dài từ lâu rồi, ban đầu lúc rời đi anh không nghĩ sẽ quay lại nhanh như vậy, hơn nữa chuyện lớn trong nhà không biết sẽ xử lý bao lâu, anh yêu Giai Ny, nhưng lại sợ làm chậm trễ cô, cho nên nhất thời xúc động nữa nói ra lời để cho cô quên mình, đến bây giờ anh vẫn hối hận!
Hàm răng Tiết Giai Ny cắn chặt vào bên trong, cô không muốn tiếp nhận viên đạn bọc đường của anh nữa, vẫn nhanh chóng rời khỏi nơi này thì tốt hơn, mặt lạnh lùng chuẩn bị rời đi.
Quan Hạo Lê mặt dày mày dạn ngăn trước mặt cô, “Giai Ny, nghe anh giải thích được không?”
“Không nghe! Không nghe! Không nghe!” Tiết Giai Ny che lỗ tai lớn tiếng nói, thừa dịp anh không chú ý, chạy thật nhanh, cô chỉ sợ sau khi nghe được lời giải thích của anh, mình sẽ mềm lòng, sợ mình bởi vì đau lòng anh mà dễ dàng tha thứ cho anh.
Nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng Quan Hạo Lê nhếch lên một nụ cười khổ, tự mình làm bậy thì không thể sống được! Xem ra chỉ có thể đợi ngày sau giải thích cho cô.
Trên sân cỏ trong pháo đài cổ, Cát Xuyến cũng gia nhập cuộc nói chuyện về phương diện phụ nữ mang thai với Lương Chân Chân, bốn người trò chuyện vô cùng hợp ý, ý kiến cũng nhất trí.
Đột nhiên, đuôi mắt Lương Chân Chân liếc thấy Giai Ny hốt hoảng chạy ra từ bên cạnh, giống như phía sau có người đuổi theo cô ấy, vẫy vẫy tay với cô, gọi: “Giai Ny!”
Tiết Giai Ny đã thấy mấy cô, trong lòng bình tĩnh lại, trước mặt nhiều người như vậy, hai Quan Hạo Lê cũng không dám làm loạn!
“Ngoa tử, nhìn cậu chạy trốn tới mặt đỏ mang tai, chẳng lẽ phía sau có người sói đuổi theo cậu?” Cát Xuyến cười đùa.
Tiết Giai Ny liếc nhìn bạn mình, tìm cái ghế ngồi xuống, rót cho mình ly nước trái cây, mới chậm rãi mở miệng, “Sao cậu không nói ma cà rồng? Nước Anh, pháo đài cổ, đây không phải là chỗ ở của ma cà rồng như trên ti vi sao?”
Ba người kia vừa nghe, tất cả đều cười phun, hai người này nói chuyện đúng là vô cùng thú vị.
“Đúng vậy! Nếu có thể gặp gỡ một vương tử ma cà rồng, cũng là giai thoại tốt!” Mắt Cát Xuyến bắn tim tung tóe, lơ đễnh với trêu chọc của cô ấy.
“Chị chú ý kẻo biến mình và đứa nhỏ trong bụng thành lão yêu ngàn năm đó!” Úy Hợp Hợp cười ha hả nói tiếp
“Lão yêu ngàn năm không tốt sao? Chờ đến khi các cô bảy tám mươi tuổi, tôi còn trẻ như vậy, hừ!” Cát Xuyến một mình chống lại trêu đùa của mọi người, cô đều tự nhiên lấy mấy phương pháp độc đáo phá giải bất kỳ đùa giỡn nào của các cô ấy, cho nên chỉ cần là bạn của cô, đều rất thích chơi với cô, bởi vì không hề áp lực chút nào.
“Cát gia, thật sự càng ngày càng đáng yêu!” Lương Chân Chân che miệng cười đến mức mắt cong lại thành trăng non.
Bình luận facebook