Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383
Editor: ChiMy
Trong bệnh viện, Kiều Tuyết Nghiên canh giữ bên mẹ của cô suốt đêm, trong lòng luôn nghĩ tới lời bác sĩ nói, "Mẹ của cô bị bệnh bạch cầu cấp tính, khả năng chữa khỏi rất nhỏ, vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Bác sĩ, cầu xin ông nhất định phải chữa khỏi cho mẹ tôi, bà ấy chính là người thân duy nhất trên đời này của tôi." Cô khóc cầu xin.
"Cô gái, không phải chúng tôi không giúp cô, tỷ lệ chữa khỏi bệnh bạch cầu rất ít, hơn nữa còn phát hiện trễ như thế, trước tiên hãy chờ tin tức đi." Bác sĩ cũng bày tỏ không thể ra sức.
Kiều Tuyết Nghiên chợt cảm thấy trời đất sập đổ, rõ ràng hôm qua còn rất tốt, trời xanh mây trắng, nhưng bây giờ, khắp nơi đều giăng đầy mây đen, mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ con đường phía trước.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Sáng sớm, Thẩm Ý Linh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bản thân thân ở trong một nơi hoàn toàn xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn hơi bàng hoàng, bà nhớ mang máng chiều hôm qua đi công viên tản bộ với con gái, đi tới đi lui bà lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó, cái gì cũng không biết.
Nhìn cách bố trí của căn phòng, hình như là bệnh viện?
Tiểu Nghiên đâu? Đi về nhà nghỉ ngơi sao? Trong lòng bà thầm nghĩ.
Thật ra thì, Kiều Tuyết Nghiên vừa đúng lúc đi vào toilet rửa mặt, khi cô trở lại phòng bệnh thì phát hiện mẹ đã tỉnh, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui mừng.
"Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Cô ân cần hỏi han.
Thấy gương mặt mệt mỏi và đầy lo lắng của con gái, trong lòng Thẩm Ý Linh thoáng qua một dự cảm xấu, "Tiểu Nghiên, con nói thật với mẹ, sao mẹ lại ở trong bệnh viện?"
"Mẹ, mẹ đói chưa, con đi mua cháo cho mẹ ăn có được hay không?" Kiều Tuyết Nghiên nói lảng sang chuyện khác.
"Tiểu Nghiên, có phải mẹ bị bệnh gì hay không?" Vẻ mặt của Thẩm Ý Linh nặng nề, bà không phải người ngu, vẫn biết tình trạng cơ thể của mình.
Kiều Tuyết Nghiên cuối đầu có chút khó xử, cô cũng biết chắc là không gạt được, nhưng không định để cho mẹ biết sớm như thế, ngộ nhỡ mẹ không chịu nổi đả kích thì làm thế nào đây?
"Mẹ, mẹ nằm xuống trước, con đi mua cháo." Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài.
Cho đến khi đi ra bệnh viện, nước mắt trong khóe mắt cô mới chảy xuống, vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, không thể khóc, lúc này cô là trụ cột duy nhất của mẹ, cô phải kiên cường!
Sau khi mua bữa sáng, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Nam Cung Thần.
【 Bạn học Tiểu Kiều, năm mới vui vẻ! Cảm giác trải qua mùa xuân đầu tiên ở Trung Quốc như thế nào? Có tốt hơn so với tưởng tượng của em không? Chẳng lẽ. . . . . . Bây giờ còn đang ở trong chăn chưa thức dậy? 】 Giọng nói mang theo chút đùa giỡn.
Kiều Tuyết Nghiên hít mũi một cái, cô có loại kích động muốn tắt điện thoại, lúc nào người này cũng có thái độ cà lơ phất phơ, nói chuyện không nghiêm chỉnh, cũng không biết tại sao, cô cảm thấy một loại cảm giác ấm áp không rõ, có lẽ là bởi vì ở đây không có bạn bè, khó có người sẽ gọi điện thoại vào buổi sáng và chúc cô "Năm mới vui vẻ" .
Nhưng mùa xuân này cô trải qua không tốt chút nào, đầu tiên là rất chán, sau đó là mẹ đột nhiên té xỉu, bị đưa đến bệnh viện, tra ra bệnh bạch cầu, cả một quá trình bi kịch, làm gì còn có chút vui vẻ nào?
"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Mặc dù cô hết sức khống chế tâm tình của mình, nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn tiết lộ tâm tình của cô.
【 chờ một chút! Mới sáng sớm mùng 3, ai bắt nạt em? Nói cho anh biết, anh giúp em hả giận! 】
"Không có gì, có thể là do không quen thôi." Kiều Tuyết Nghiên không muốn nói với anh quá nhiều, tùy tiện lấp liếm cho qua, mặc dù anh là anh trai của Dao Dao, cũng từng tiếp xúc với mình vài lần, nhưng nói tóm lại, vẫn chưa thân lắm, đối với một người không quen, chuyện trong nhà có gì phải nói đây?
【 không quen? 】 Nam Cung Thần không tin lời cô nói, giọng nói rất hoài nghi.
"Anh có chuyện gì sao?" Kiều Tuyết Nghiên không muốn dây dưa với anh quá nhiều, nhưng ngắt điện thoại của người khác là bất lịch sự, cô chỉ có thể hỏi bằng giọng điệu cứng rắn.
【 bạn học Tiểu Kiều, thái độ của em rất không đúng nha! Em còn chưa nói với anh ‘ năm mới vui vẻ ’, giọng nói của cô bé cũng đừng cứng như vậy. 】 Nam Cung Thần chế nhạo nói.
Kiều Tuyết Nghiên sắp bị anh làm cho tức muốn khóc, thật muốn hung hăng mắng anh một trận, nhưng mình thật không có tâm trạng đó, mẹ bị bệnh làm cho cô không có hứng thú với chuyện gì.
"Năm mới vui vẻ." Cô nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, hít mũi một cái xách bữa ăn sáng đi vào bệnh viện, cô không muốn để cho mẹ thấy mình như vậy.
******
Nam Cung Thần bị ngắt điện thoại rất là buồn bực, bình thường Kiều Tuyết Nghiên không phải là loại người không chịu được đùa giỡn? Hôm nay sao cảm thấy là lạ?
Lập tức gọi một cuộc điện thoại cho em gái, kết quả nó cũng không rõ ràng lắm.
【 Anh à, em biết địa chỉ nhà của Tuyết Nghiên! Có muốn em nói cho anh biết hau không? 】 Nam Cung Dao cười đến ranh mãnh.
"Làm bạn của cô ấy, em nên quan tâm cuộc sống của cô ấy!"
【 Uầy! Cũng không biết là ai quan tâm người ta, còn đẩy lên người em, em lập tức gửi địa chỉ cho anh, thích đi không đi thôi! Dù sao tối hôm qua em đã đồng ý đi dạo phố với chị họ, tự anh đi đi! 】
Nam Cung Dao cúp điện thoại xong lập tức gửi địa chị nhà của Kiều Tuyết Nghiên qua, còn tặng them một câu: Anh trai ngu ngốc, lúc này còn không ra tay thì đợi đến bao giờ? Hái hoa phải hái liền tay, chớ để không còn hoa phải bẻ cành.
Nam Cung Thần bật cười lớn, con nhóc thối! Còn làm thơ với anh!
Phòng 301 số 33 chung cư Nam Lâm đường Quế Lâm, anh nhìn địa chỉ trong di động, suy nghĩ mấy phút, quay ngược đầu xe.
Lúc chạy qua siêu thị, anh còn cố ý đi xuống mua chút quà tặng, nghĩ tới sang năm mới tới nhà người khác, cũng không thể đi tay không, kết quả sau khi đến nhấn chuông vẫn không có ai mở cửa, còn tưởng rằng là em gái cố ý đùa giỡn anh, gửi tin nhắn qua, em chắc chắn địa chỉ chính xác?
Trong chốc lát, liền có tin nhắn trả lời, không sai! Chính xác không thể nghi ngờ!
Anh có chút im lặng hỏi ông trời, chẳng lẽ cả nhà Kiều Tuyết Nghiên đi ra ngoài chúc tết? Nhưng Dao Dao nói cô không người thân ở thành phố C?
Liếc mắt nhìn hộp quà tặng trong tay, làm trước khi anh tới còn khẩn trương nửa ngày, hóa ra là bị hụt?
"Chàng trai, cậu đến tìm Tuyết Nghiên sao?" Lúc anh chuẩn bị xuống lầu, hàng xóm bên cạnh trở về, tốt bụng đến hỏi anh.
"Dạ, chúc mừng năm mới, cháu là bạn của Kiều Tuyết Nghiên, xin hỏi hôm nay cô ấy ra khỏi nhà chưa?" Nam Cung Thần giả vờ khiêm tốn.
Bà dì này cười đến có chút mập mờ, "Người trẻ tuổi mà! Dì hiểu, Tuyết Nghiên là một cô gái tốt. . . . . ."
Ra khỏi chung cư, Nam Cung Thần rất buồn bực, còn chưa rõ hành tung của cô gái nhỏ Kiều Tuyết Nghiên kia, lại bị bà dì bên cạnh lôi kéo hàn huyên lâu như vậy, haizzz. . . . . .
Ngồi trên xe, anh nghĩ tới lời bà dì nói kể từ trưa ngày hôm qua thấy mẹ con Kiều Tuyết Nghiên ra ngoài thì chưa thấy về, đoán chừng là đến nhà người thân.
Lại liên tưởng đến giọng điệu nghẹn ngào của Kiều Tuyết Nghiên, anh hoài nghi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, vội vàng bấm số của em gái, nói rõ hết mọi chuyện với cô, cũng yêu cầu cô vội vàng gọi điện thoại hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Sau khi Nam Cung Dao nghe xong cũng cảm thấy chuyện không thích hợp, mặc dù anh trai thích nói giỡn, nhưng giọng điệu vừa rồi rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải là lừa dối mình.
Lúc đó Kiều Tuyết Nghiên đang ngồi ở bên trong phòng bệnh cùng mẹ cô nhìn nhau rơi nước mắt, mới vừa rồi lúc ăn điểm tâm, Thẩm Ý Linh buộc con gái nói ra sự thật, bằng không liền tuyệt thực, Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể thuật lại lời của bác sĩ một lần.
Thẩm Ý Linh vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lúc dường như người bà không còn hơi sức, yếu đuối ở trên giường, nửa ngày không nói tiếng nào.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ đừng làm con sợ có được hay không?" Kiều Tuyết Nghiên khóc ôm lấy mẹ của cô.
"Tiểu Nghiên, chúng ta xuất viện đi, mẹ không thích ở trong bệnh viện." Đột nhiên Thẩm Ý Linh ngẩng đầu lên.
"Không được, các chuyên gia đang nghiên cứu phương pháp trị liệu, nói không chừng lập tức sẽ có kết quả."
"Đứa nhỏ ngốc, con đừng để những cái được gọi là chuyên gia lừa, bệnh bạch cầu là không thể chữa khỏi, chúng ta tội gì lãng phí tiền!"
"Mẹ! Mẹ đừng lo lắng chuyện tiền bạc, yên tâm dưỡng bệnh là được." Kiều Tuyết Nghiên cắn môi kiên cường nói.
"Không cần nói nữa, mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép con dùng tiền học phí cha con để lại chữa trị cho mẹ, công dã tràng, không cần thiết!" Thái độ của Thẩm Ý Linh rất kiên quyết.
"Con có tiền."
"Con lấy tiền ở đâu? Mười mấy vạn không phải là con số nhỏ!" Đột nhiên giọng nói của Thẩm Ý Linh bén nhọn.
Kiều Tuyết Nghiên mỉm cười với bà, "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, là con tìm bạn mượn."
"Tiểu Nghiên con nói thật cho mẹ, rốt cuộc là bạn nào cho con mượn nhiều tiền như vậy? Xã hội bây giờ không tốt lắm, mẹ không hy vọng con học cái xấu."
"Mẹ! Mẹ không tin con gái sao? Là chị Lương cho con mượn, chị ấy rất tốt." Kiều Tuyết Nghiên vốn không muốn nói ra, bởi vì cô cảm thấy mẹ có thành kiến đối với Lương Chân Chân, nếu như mà biết rõ là tiền của chị ấy thì trong lòng sẽ không thoải mái, nhưng chuyện cho tới bây giờ cô không nói cũng không được.
Thẩm Ý Linh ngây ngẩn cả người, một hồi lâu cũng không lên tiếng, ngay sau đó chậm rãi nói ra: "Tiểu Nghiên, là mẹ nhất thời nóng giận hiểu lầm con, chỉ là mẹ quá lo lắng, thật xin lỗi." Dừng một chút, "Tiền Lương Chân Chân cho mượn, chúng ta không thể nhận!" Giọng nói vô cùng kiên định.
Trong bệnh viện, Kiều Tuyết Nghiên canh giữ bên mẹ của cô suốt đêm, trong lòng luôn nghĩ tới lời bác sĩ nói, "Mẹ của cô bị bệnh bạch cầu cấp tính, khả năng chữa khỏi rất nhỏ, vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Bác sĩ, cầu xin ông nhất định phải chữa khỏi cho mẹ tôi, bà ấy chính là người thân duy nhất trên đời này của tôi." Cô khóc cầu xin.
"Cô gái, không phải chúng tôi không giúp cô, tỷ lệ chữa khỏi bệnh bạch cầu rất ít, hơn nữa còn phát hiện trễ như thế, trước tiên hãy chờ tin tức đi." Bác sĩ cũng bày tỏ không thể ra sức.
Kiều Tuyết Nghiên chợt cảm thấy trời đất sập đổ, rõ ràng hôm qua còn rất tốt, trời xanh mây trắng, nhưng bây giờ, khắp nơi đều giăng đầy mây đen, mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ con đường phía trước.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Sáng sớm, Thẩm Ý Linh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bản thân thân ở trong một nơi hoàn toàn xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn hơi bàng hoàng, bà nhớ mang máng chiều hôm qua đi công viên tản bộ với con gái, đi tới đi lui bà lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó, cái gì cũng không biết.
Nhìn cách bố trí của căn phòng, hình như là bệnh viện?
Tiểu Nghiên đâu? Đi về nhà nghỉ ngơi sao? Trong lòng bà thầm nghĩ.
Thật ra thì, Kiều Tuyết Nghiên vừa đúng lúc đi vào toilet rửa mặt, khi cô trở lại phòng bệnh thì phát hiện mẹ đã tỉnh, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui mừng.
"Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Cô ân cần hỏi han.
Thấy gương mặt mệt mỏi và đầy lo lắng của con gái, trong lòng Thẩm Ý Linh thoáng qua một dự cảm xấu, "Tiểu Nghiên, con nói thật với mẹ, sao mẹ lại ở trong bệnh viện?"
"Mẹ, mẹ đói chưa, con đi mua cháo cho mẹ ăn có được hay không?" Kiều Tuyết Nghiên nói lảng sang chuyện khác.
"Tiểu Nghiên, có phải mẹ bị bệnh gì hay không?" Vẻ mặt của Thẩm Ý Linh nặng nề, bà không phải người ngu, vẫn biết tình trạng cơ thể của mình.
Kiều Tuyết Nghiên cuối đầu có chút khó xử, cô cũng biết chắc là không gạt được, nhưng không định để cho mẹ biết sớm như thế, ngộ nhỡ mẹ không chịu nổi đả kích thì làm thế nào đây?
"Mẹ, mẹ nằm xuống trước, con đi mua cháo." Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài.
Cho đến khi đi ra bệnh viện, nước mắt trong khóe mắt cô mới chảy xuống, vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, không thể khóc, lúc này cô là trụ cột duy nhất của mẹ, cô phải kiên cường!
Sau khi mua bữa sáng, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Nam Cung Thần.
【 Bạn học Tiểu Kiều, năm mới vui vẻ! Cảm giác trải qua mùa xuân đầu tiên ở Trung Quốc như thế nào? Có tốt hơn so với tưởng tượng của em không? Chẳng lẽ. . . . . . Bây giờ còn đang ở trong chăn chưa thức dậy? 】 Giọng nói mang theo chút đùa giỡn.
Kiều Tuyết Nghiên hít mũi một cái, cô có loại kích động muốn tắt điện thoại, lúc nào người này cũng có thái độ cà lơ phất phơ, nói chuyện không nghiêm chỉnh, cũng không biết tại sao, cô cảm thấy một loại cảm giác ấm áp không rõ, có lẽ là bởi vì ở đây không có bạn bè, khó có người sẽ gọi điện thoại vào buổi sáng và chúc cô "Năm mới vui vẻ" .
Nhưng mùa xuân này cô trải qua không tốt chút nào, đầu tiên là rất chán, sau đó là mẹ đột nhiên té xỉu, bị đưa đến bệnh viện, tra ra bệnh bạch cầu, cả một quá trình bi kịch, làm gì còn có chút vui vẻ nào?
"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Mặc dù cô hết sức khống chế tâm tình của mình, nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn tiết lộ tâm tình của cô.
【 chờ một chút! Mới sáng sớm mùng 3, ai bắt nạt em? Nói cho anh biết, anh giúp em hả giận! 】
"Không có gì, có thể là do không quen thôi." Kiều Tuyết Nghiên không muốn nói với anh quá nhiều, tùy tiện lấp liếm cho qua, mặc dù anh là anh trai của Dao Dao, cũng từng tiếp xúc với mình vài lần, nhưng nói tóm lại, vẫn chưa thân lắm, đối với một người không quen, chuyện trong nhà có gì phải nói đây?
【 không quen? 】 Nam Cung Thần không tin lời cô nói, giọng nói rất hoài nghi.
"Anh có chuyện gì sao?" Kiều Tuyết Nghiên không muốn dây dưa với anh quá nhiều, nhưng ngắt điện thoại của người khác là bất lịch sự, cô chỉ có thể hỏi bằng giọng điệu cứng rắn.
【 bạn học Tiểu Kiều, thái độ của em rất không đúng nha! Em còn chưa nói với anh ‘ năm mới vui vẻ ’, giọng nói của cô bé cũng đừng cứng như vậy. 】 Nam Cung Thần chế nhạo nói.
Kiều Tuyết Nghiên sắp bị anh làm cho tức muốn khóc, thật muốn hung hăng mắng anh một trận, nhưng mình thật không có tâm trạng đó, mẹ bị bệnh làm cho cô không có hứng thú với chuyện gì.
"Năm mới vui vẻ." Cô nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, hít mũi một cái xách bữa ăn sáng đi vào bệnh viện, cô không muốn để cho mẹ thấy mình như vậy.
******
Nam Cung Thần bị ngắt điện thoại rất là buồn bực, bình thường Kiều Tuyết Nghiên không phải là loại người không chịu được đùa giỡn? Hôm nay sao cảm thấy là lạ?
Lập tức gọi một cuộc điện thoại cho em gái, kết quả nó cũng không rõ ràng lắm.
【 Anh à, em biết địa chỉ nhà của Tuyết Nghiên! Có muốn em nói cho anh biết hau không? 】 Nam Cung Dao cười đến ranh mãnh.
"Làm bạn của cô ấy, em nên quan tâm cuộc sống của cô ấy!"
【 Uầy! Cũng không biết là ai quan tâm người ta, còn đẩy lên người em, em lập tức gửi địa chỉ cho anh, thích đi không đi thôi! Dù sao tối hôm qua em đã đồng ý đi dạo phố với chị họ, tự anh đi đi! 】
Nam Cung Dao cúp điện thoại xong lập tức gửi địa chị nhà của Kiều Tuyết Nghiên qua, còn tặng them một câu: Anh trai ngu ngốc, lúc này còn không ra tay thì đợi đến bao giờ? Hái hoa phải hái liền tay, chớ để không còn hoa phải bẻ cành.
Nam Cung Thần bật cười lớn, con nhóc thối! Còn làm thơ với anh!
Phòng 301 số 33 chung cư Nam Lâm đường Quế Lâm, anh nhìn địa chỉ trong di động, suy nghĩ mấy phút, quay ngược đầu xe.
Lúc chạy qua siêu thị, anh còn cố ý đi xuống mua chút quà tặng, nghĩ tới sang năm mới tới nhà người khác, cũng không thể đi tay không, kết quả sau khi đến nhấn chuông vẫn không có ai mở cửa, còn tưởng rằng là em gái cố ý đùa giỡn anh, gửi tin nhắn qua, em chắc chắn địa chỉ chính xác?
Trong chốc lát, liền có tin nhắn trả lời, không sai! Chính xác không thể nghi ngờ!
Anh có chút im lặng hỏi ông trời, chẳng lẽ cả nhà Kiều Tuyết Nghiên đi ra ngoài chúc tết? Nhưng Dao Dao nói cô không người thân ở thành phố C?
Liếc mắt nhìn hộp quà tặng trong tay, làm trước khi anh tới còn khẩn trương nửa ngày, hóa ra là bị hụt?
"Chàng trai, cậu đến tìm Tuyết Nghiên sao?" Lúc anh chuẩn bị xuống lầu, hàng xóm bên cạnh trở về, tốt bụng đến hỏi anh.
"Dạ, chúc mừng năm mới, cháu là bạn của Kiều Tuyết Nghiên, xin hỏi hôm nay cô ấy ra khỏi nhà chưa?" Nam Cung Thần giả vờ khiêm tốn.
Bà dì này cười đến có chút mập mờ, "Người trẻ tuổi mà! Dì hiểu, Tuyết Nghiên là một cô gái tốt. . . . . ."
Ra khỏi chung cư, Nam Cung Thần rất buồn bực, còn chưa rõ hành tung của cô gái nhỏ Kiều Tuyết Nghiên kia, lại bị bà dì bên cạnh lôi kéo hàn huyên lâu như vậy, haizzz. . . . . .
Ngồi trên xe, anh nghĩ tới lời bà dì nói kể từ trưa ngày hôm qua thấy mẹ con Kiều Tuyết Nghiên ra ngoài thì chưa thấy về, đoán chừng là đến nhà người thân.
Lại liên tưởng đến giọng điệu nghẹn ngào của Kiều Tuyết Nghiên, anh hoài nghi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, vội vàng bấm số của em gái, nói rõ hết mọi chuyện với cô, cũng yêu cầu cô vội vàng gọi điện thoại hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Sau khi Nam Cung Dao nghe xong cũng cảm thấy chuyện không thích hợp, mặc dù anh trai thích nói giỡn, nhưng giọng điệu vừa rồi rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải là lừa dối mình.
Lúc đó Kiều Tuyết Nghiên đang ngồi ở bên trong phòng bệnh cùng mẹ cô nhìn nhau rơi nước mắt, mới vừa rồi lúc ăn điểm tâm, Thẩm Ý Linh buộc con gái nói ra sự thật, bằng không liền tuyệt thực, Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể thuật lại lời của bác sĩ một lần.
Thẩm Ý Linh vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lúc dường như người bà không còn hơi sức, yếu đuối ở trên giường, nửa ngày không nói tiếng nào.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ đừng làm con sợ có được hay không?" Kiều Tuyết Nghiên khóc ôm lấy mẹ của cô.
"Tiểu Nghiên, chúng ta xuất viện đi, mẹ không thích ở trong bệnh viện." Đột nhiên Thẩm Ý Linh ngẩng đầu lên.
"Không được, các chuyên gia đang nghiên cứu phương pháp trị liệu, nói không chừng lập tức sẽ có kết quả."
"Đứa nhỏ ngốc, con đừng để những cái được gọi là chuyên gia lừa, bệnh bạch cầu là không thể chữa khỏi, chúng ta tội gì lãng phí tiền!"
"Mẹ! Mẹ đừng lo lắng chuyện tiền bạc, yên tâm dưỡng bệnh là được." Kiều Tuyết Nghiên cắn môi kiên cường nói.
"Không cần nói nữa, mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép con dùng tiền học phí cha con để lại chữa trị cho mẹ, công dã tràng, không cần thiết!" Thái độ của Thẩm Ý Linh rất kiên quyết.
"Con có tiền."
"Con lấy tiền ở đâu? Mười mấy vạn không phải là con số nhỏ!" Đột nhiên giọng nói của Thẩm Ý Linh bén nhọn.
Kiều Tuyết Nghiên mỉm cười với bà, "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, là con tìm bạn mượn."
"Tiểu Nghiên con nói thật cho mẹ, rốt cuộc là bạn nào cho con mượn nhiều tiền như vậy? Xã hội bây giờ không tốt lắm, mẹ không hy vọng con học cái xấu."
"Mẹ! Mẹ không tin con gái sao? Là chị Lương cho con mượn, chị ấy rất tốt." Kiều Tuyết Nghiên vốn không muốn nói ra, bởi vì cô cảm thấy mẹ có thành kiến đối với Lương Chân Chân, nếu như mà biết rõ là tiền của chị ấy thì trong lòng sẽ không thoải mái, nhưng chuyện cho tới bây giờ cô không nói cũng không được.
Thẩm Ý Linh ngây ngẩn cả người, một hồi lâu cũng không lên tiếng, ngay sau đó chậm rãi nói ra: "Tiểu Nghiên, là mẹ nhất thời nóng giận hiểu lầm con, chỉ là mẹ quá lo lắng, thật xin lỗi." Dừng một chút, "Tiền Lương Chân Chân cho mượn, chúng ta không thể nhận!" Giọng nói vô cùng kiên định.
Bình luận facebook