Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Editor: Overdose
Diệp Thành Huân như cái xác không hồn lang thang trên đường suốt một ngày, không biết nên đi đâu, càng không biết nơi nào có thể đi? Từ đầu đến cuối anh không thể lý giải được chuyện này lại đổ thừa lên đầu anh? Hơn nữa chứng cứ rất xác thực, làm anh không thể phản bác lại được.
Phó tổng đối với anh có ơn tri ngộ, nét mặt thất vọng cực độ sáng hôm nay khiến lòng anh lạnh buốt, nhất là câu nói sau cùng, dội cho anh một gáo nước lạnh đến tận tim.
“Cậu đi khỏi HIC đi, đợi có kết quả thẩm tra cuối cùng tôi sẽ thông báo cậu quay lại công ty hay đến tòa án.”
Nhớ lại thời gian một năm làm việc ở HIC, anh rất chú trọng quan hệ đồng nghiệp, chưa bao giờ đắc tội với ai, nhưng nội bộ công ty cạnh tranh quá nhiều, anh ưu tú xuất sắc khiến rất nhiều người sinh lòng ghen tỵ, vì vậy vô hình đắc tội một số người.
Anh loại bỏ khỏi đầu mình từng cái tên những người khả nghi nhất, trước sau vẫn không thể xác định là ai tàn độc gài tang vật cho anh! Vu cáo hãm hại anh?
Chuông điện thoại chợt vang lên, anh sợ đến giật mình, cho là kết quả thẩm tra cuối cùng của công ty, vội vàng lấy ra, Chân Chân?
“Anh, bây giờ anh có rảnh không? Mẹ Diệp muốn xuất viện, anh tới đây khuyên mẹ được không?” Lương Chân Chân đứng ở hành lang, lấy tay che miệng lại nhỏ giọng nói.
“Xuất viện?” Diệp Thành Huân kinh ngạc nói thầm, hiện tại đầu óc anh rối tinh rối mù, căn bản không còn sức đi giải quyết chuyện của mẹ.
“Đúng vậy, anh, anh làm sao vậy?” Lương Chân Chân nhạy cảm thấy anh có cái gì đó không đúng, nhíu mày hỏi.
“Không có gì, vậy em khuyên mẹ đi, anh có chút việc không kịp về.” Diệp Thành Huân không muốn người nhà nhìn thấy bộ dạng tiều tụy sa sút tinh thần này của anh, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng.
Giác quan thứ sáu của con gái có lúc rất chính xác, ít nhất giờ phút này Lương Chân Chân cảm thấy giọng nói của anh không ôn hòa dịu dàng như bình thường, ngược lại có chút khàn khàn mơ hồ, khiến lòng cô rất lo lắng.
“Anh, anh thật sự không có chuyện gì sao? Mẹ Diệp bảo em gọi điện thoại bảo anh tới đây, nếu xảy ra chuyện gì em giấu mẹ giúp anh, nếu không mẹ Diệp sẽ sinh nghi. Hơn nữa, em sẽ giữ bí mật giúp anh.”
Giọng Lương Chân Chân chầm chậm, nhẹ nhàng, có một tia dí dỏm, một chút đáng yêu, lại có chút khéo léo hiểu lòng người.
Diệp Thành Huân chần chừ một lát, biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng tới tai Lương Chân Chân, có cô giấu giếm giúp mình thì sẽ không bị lộ trước mặt mẹ, giọng anh khàn khàn khổ sở nói, “Có một chuyện trong công việc, có thể sẽ nghiêm trọng, nhưng trước mặt mẹ ngàn vạn lần không được tiết lộ, thân thể mẹ không chịu nổi đả kích lớn vậy đâu.”
“Ừ, em biết rồi. Chuyện công việc? Nghiêm trọng như vậy sao?” Trái tim Lương Chân Chân đập ‘thình thịch’, giọng nói của anh làm cô có một dự cảm không tốt.
“Nói em cũng không hiểu đâu, nói với mẹ tối nay anh muốn tăng ca, nếu thật sự mẹ muốn xuất viện thì để ngày mai đi.” Giọng Diệp Thành Huân yếu ớt mệt mỏi.
“Anh. . . . .” Lương Chân Chân còn muốn nói điều gì nữa, đầu kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng ‘tút, tút, tút’ vang lên bên tai.
Ngón tay cô cầm điện thoại dần dần siết chặt, trong đầu như có vật gì muốn nhảy ra, nhưng lại không có chứng cứ xác thực, làm đầu óc cô quay cuồng không ngừng.
Cô mở danh bạ điện thoại ra, tìm đến dãy số không muốn nhìn thấy nhất, ấn nút gọi.
Diệp Thành Huân như cái xác không hồn lang thang trên đường suốt một ngày, không biết nên đi đâu, càng không biết nơi nào có thể đi? Từ đầu đến cuối anh không thể lý giải được chuyện này lại đổ thừa lên đầu anh? Hơn nữa chứng cứ rất xác thực, làm anh không thể phản bác lại được.
Phó tổng đối với anh có ơn tri ngộ, nét mặt thất vọng cực độ sáng hôm nay khiến lòng anh lạnh buốt, nhất là câu nói sau cùng, dội cho anh một gáo nước lạnh đến tận tim.
“Cậu đi khỏi HIC đi, đợi có kết quả thẩm tra cuối cùng tôi sẽ thông báo cậu quay lại công ty hay đến tòa án.”
Nhớ lại thời gian một năm làm việc ở HIC, anh rất chú trọng quan hệ đồng nghiệp, chưa bao giờ đắc tội với ai, nhưng nội bộ công ty cạnh tranh quá nhiều, anh ưu tú xuất sắc khiến rất nhiều người sinh lòng ghen tỵ, vì vậy vô hình đắc tội một số người.
Anh loại bỏ khỏi đầu mình từng cái tên những người khả nghi nhất, trước sau vẫn không thể xác định là ai tàn độc gài tang vật cho anh! Vu cáo hãm hại anh?
Chuông điện thoại chợt vang lên, anh sợ đến giật mình, cho là kết quả thẩm tra cuối cùng của công ty, vội vàng lấy ra, Chân Chân?
“Anh, bây giờ anh có rảnh không? Mẹ Diệp muốn xuất viện, anh tới đây khuyên mẹ được không?” Lương Chân Chân đứng ở hành lang, lấy tay che miệng lại nhỏ giọng nói.
“Xuất viện?” Diệp Thành Huân kinh ngạc nói thầm, hiện tại đầu óc anh rối tinh rối mù, căn bản không còn sức đi giải quyết chuyện của mẹ.
“Đúng vậy, anh, anh làm sao vậy?” Lương Chân Chân nhạy cảm thấy anh có cái gì đó không đúng, nhíu mày hỏi.
“Không có gì, vậy em khuyên mẹ đi, anh có chút việc không kịp về.” Diệp Thành Huân không muốn người nhà nhìn thấy bộ dạng tiều tụy sa sút tinh thần này của anh, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng.
Giác quan thứ sáu của con gái có lúc rất chính xác, ít nhất giờ phút này Lương Chân Chân cảm thấy giọng nói của anh không ôn hòa dịu dàng như bình thường, ngược lại có chút khàn khàn mơ hồ, khiến lòng cô rất lo lắng.
“Anh, anh thật sự không có chuyện gì sao? Mẹ Diệp bảo em gọi điện thoại bảo anh tới đây, nếu xảy ra chuyện gì em giấu mẹ giúp anh, nếu không mẹ Diệp sẽ sinh nghi. Hơn nữa, em sẽ giữ bí mật giúp anh.”
Giọng Lương Chân Chân chầm chậm, nhẹ nhàng, có một tia dí dỏm, một chút đáng yêu, lại có chút khéo léo hiểu lòng người.
Diệp Thành Huân chần chừ một lát, biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng tới tai Lương Chân Chân, có cô giấu giếm giúp mình thì sẽ không bị lộ trước mặt mẹ, giọng anh khàn khàn khổ sở nói, “Có một chuyện trong công việc, có thể sẽ nghiêm trọng, nhưng trước mặt mẹ ngàn vạn lần không được tiết lộ, thân thể mẹ không chịu nổi đả kích lớn vậy đâu.”
“Ừ, em biết rồi. Chuyện công việc? Nghiêm trọng như vậy sao?” Trái tim Lương Chân Chân đập ‘thình thịch’, giọng nói của anh làm cô có một dự cảm không tốt.
“Nói em cũng không hiểu đâu, nói với mẹ tối nay anh muốn tăng ca, nếu thật sự mẹ muốn xuất viện thì để ngày mai đi.” Giọng Diệp Thành Huân yếu ớt mệt mỏi.
“Anh. . . . .” Lương Chân Chân còn muốn nói điều gì nữa, đầu kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng ‘tút, tút, tút’ vang lên bên tai.
Ngón tay cô cầm điện thoại dần dần siết chặt, trong đầu như có vật gì muốn nhảy ra, nhưng lại không có chứng cứ xác thực, làm đầu óc cô quay cuồng không ngừng.
Cô mở danh bạ điện thoại ra, tìm đến dãy số không muốn nhìn thấy nhất, ấn nút gọi.
Bình luận facebook