Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
Editor: ChiMy
Lương Chân Chân đỏ mặt ném điện thoại di động vào trong túi xách, người này da mặt càng ngày càng dày, cô có chút không đỡ được, nhất là cái loại dụ dỗ rõ ràng đó, ôi trời. . . . . . Cô không thể thản nhiên nói tiếp, cho nên quyết định không trả lời tin nhắn của anh.
Móc tiền lẻ từ trong ví tiền ra đưa cho tài xế, sau đó xuống xe, vừa vào cửa chính chung cư liền đụng phải mấy bà cô hàng xóm, vì vậy, liền có cuộc đối thoại như sau.
"Bé Chân, gần đây nhìn tinh thần của cháu rất tốt nha! Có phải bởi vì anh trai đã trở về hay không?"
"Tôi thấy sắc mặt của bé Chân hồng hào, chắc là bởi vì có người yêu đó? Uông Tiểu Phi ở nhà bên cạnh cũng như vậy, lúc chưa có người yêu thì không biết gì, lúc có người yêu thì tinh thần lúc nào cũng vui vẻ ngọt ngào, những cô gái nhỏ trong tình yêu đúng là giống nhau mà!"
Lương Chân Chân ( vẻ mặt rất 囧): ". . . . . ."
"Bà xem đi, nói tới con gái nhà người ta xấu hổ rồi."
"Từ nhỏ da mặt của bé Chân đã mỏng, có điều chuyện này cũng rất bình thường thôi, hiện tại sinh viên đại học có đối tượng, thật ra thì cũng rất tốt, biết trước mấy năm, hiểu rõ lẫn nhau mới có thể biết người đó có đáng giá để mình giao phó cả đời hay không, cái này cần phải trải qua cả một quá trình."
. . . . . .
Mắt thấy mấy bà cô trong chung cư trò chuyện càng ngày càng hăng say, Lương Chân Chân lúng túng rất muốn trốn về nhà, chẳng lẽ cô không giấu được suy nghĩ của mình đến như vậy sao? Đi đến chỗ nào cũng bị người khác nhìn ra, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu 诶! O(╯□╰)o
"Bé Chân, có thời gian nhớ mang thằng nhóc đó về ấy dì xem thử, vừa đúng giúp có thể giúp con tham khảo một chút!" Các bà cô hàng xóm nhiệt tình cười ha hả nói.
Trong lòng Lương Chân Chân vẫn còn đang suy nghĩ cái từ "Thằng nhóc" này, khụ. . . . . . . A Tư đã là đại thúc ( chú ) rồi, để sớm giải thoát, cô chỉ đành phải trái lương tâm cười nói: "Dạ, được ạ, mấy dì ơi, mẹ Diệp đang ở nhà chờ con về làm sủi cảo, con đi trước nha!"
"Mau đi đi." Họ cười ha hả phất tay, đều làm cha mẹ của người khác, rất hiểu cái tâm trạng hy vọng con cái về nhà.
Được giải thoát Lương Chân Chân lập tức chạy về phía nhà mình, cô đợi mình ổn định lại, nhất là ở trước mặt anh trai, vẫn không nên biểu hiện mình rất hạnh phúc thì tốt hơn, như vậy đối với anh là một kích thích quá lớn.
***
Trong phòng bếp nhỏ của nhà họ Diệp, Diệp Lan đang đeo tạp dề nhào bột, Lương Chân Chân rón rén đi vào, ghé sát vào người bà, "Mẹ Diệp, con tới giúp mẹ nè, nhân thịt đã băm xong chưa?"
"Ừ, băm xong rồi, con lau bàn ăn đi, đợi mẹ làm sủi cảo, phòng bếp quá nhỏ, không có cách nào xoay người." Diệp Lan hòa ái dễ gần nói.
"Dạ, chưa gì con đã ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo rồi, tối nay con nhất định sẽ ăn sạch luôn, buổi trưa con cố ý không ăn cơm để dành bụng về ăn nè." Lương Chân Chân cười đến vui vẻ không thôi.
Bởi vì trên tay Diệp Lan dính đầy bột mì, không có cách nào yêu thương cưng chiều xoa tóc của con gái như bình thường, chỉ cười, "Đứa nhỏ ngốc, ăn uống tốt là nhiệm vụ chính khi về nhà."
"Dạ, đó là đương nhiên rồi!" Lương Chân Chân cười ha hả cầm khăn lau đi lau lại cái bàn sạch sẽ, sau đó bưng một cái tô thịt băm thật lớn đi ra, cầm một chén nhỏ múc nửa bát bột mì, chuẩn bị chài cán bột xong, rửa tay, chuẩn bị làm sủi cảo.
Ánh mắt của Diệp Thành Huân vẫn đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, nhìn vẻ mặt cô đầy sung sướng không thuộc về mình, trong lòng khó chịu như bị dao cứa, rõ ràng Chân Chân ngồi ở trước mắt mình, nhưng anh lại có cảm giác cô cách mình rất xa, cô không lệ thuộc vào mình như trước đây, thỉnh thoảng còn lộ ra sự xa cách.
Sau một tiếng, rốt cuộc đã gói xong toàn bộ sủi cảo, Diệp Lan bưng vào phòng bếp, một phần để chiên, một phần để nấu, muốn ăn cái gì cũng có.
Trong phòng khách, Lương Chân Chân ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã cắn hạt dưa, cầm cái điều khiển ti vi tùy tiện nhấn một bộ phim hoạt hình, Diệp Thành Huân đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, "Em vẫn giống như lúc nhỏ, thích xem những thứ này."
"Thỉnh thoảng xem một chút thôi mà." Lương Chân Chân vẫn cắn hạt dưa như cũ, không nhìn anh.
"Chân Chân. . . . . ." Diệp Thành Huân tựa như nỉ non một tiếng, đưa bàn tay tới, hình như muốn sờ mặt của cô, Lương Chân Chân sợ đến đứng bật dậy, để túi hạt dưa xuống, "Em đi toilet." Sau đó, đi như chạy trốn.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, tim của Diệp Thành Huân giống như bị kim đâm, tại sao bọn họ trở thành như vậy? Tại sao không thể trở về như lúc ban đầu? Bàn tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.
Lúc ăn sủi cảo, Diệp Lan cảm thấy rõ ràng con trai không yên lòng, không khỏi cười nhạo nói: "Đi nước ngoài hơn nửa năm, không ăn quen sủi cảo trong nhà làm sao?"
"Mẹ, làm sao có thể chứ? Lúc ở nước ngoài ngày nào con cũng nhớ món ăn mẹ làm, gần một năm rồi con chưa được ăn sủi cảo ngon đến vậy." Vẻ mặt của Diệp Thành Huân thay đổi cực nhanh, lăn lộn ở trên thương trường mấy năm như vậy, chút bản lãnh này vẫn phải có.
"Nhìn bộ dáng buồn bã ủ rủ của con, không vừa ý chuyện công việc sao?" Diệp Lan ân cần hỏi thăm.
Diệp Thành Huân lắc đầu một cái, "Không phải, công việc rất tốt, hiện tại lãnh đạo rất coi trọng con." Dừng một chút, nói tiếp: "Là vấn đề tình cảm cá nhân."
Lương Chân Chân đang ăn sủi cảo thiếu chút nữa bị nghẹn, rốt cuộc anh trai muốn làm gì? Anh sẽ không nói gì ở ngay trước mặt mẹ Diệp chứ?
Nghe nói như thế, Diệp Lan lập tức hăng hái lên, bà đã sớm mong đợi con trai lập gia đình rồi, sau đó sinh cho bà một đứa cháu mập mạp, cũng tránh cho bà ở nhà nhàm chán cả ngày.
"Huân con thích cô gái nào rồi sao? Trong thành phố này sao? Quen biết lúc nào? Đã bắt đầu qua lại chưa?" Bà hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Diệp Thành Huân có thâm ý khác liếc mắt nhìn Chân Chân ở đối diện, rất nhanh dời tầm mắt đi, "Mẹ, mẹ hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn con trả lời mẹ cái nào trước đây?"
Nhịp tim của Lương Chân Chân chợt tăng nhanh, rõ ràng sủi cảo rất ngon, nhưng cô cảm thấy khó có thể nuốt xuống, rõ ràng lần này anh trai trở về đã thay đổi rất nhiều, không tao nhã lịch sự yên tĩnh giống như lúc trước. Có lúc, cô thậm chí cũng cảm thấy anh hơi xa lạ.
"Cái thằng nhóc này, thích thì theo đuổi đi, thời điểm thích hợp mang về nhà để mẹ gặp, nếu như thích hợp thì kết hôn sớm đi, có người chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm."
"Mẹ, cô ấy là người của thành phố này, chúng con đã biết nhau nhiều năm rồi, thật ra thì cô ấy. . . . . ."