11 Nam Cung Thần và Kiều Tuyết Nghiên —— duyên tới là em.
Kiều Tuyết Nghiên cho rằng đóng cửa lại Nam Cung Thần sẽ không vào được, vì vậy không có khóa trái, nhưng có đôi khi vô cùng chủ quan chỉ hại bản thân, đây là sự thật không thay đổi.
Cô ở bên trong phòng thoải mái tắm rửa, Nam Cung Thần liềnngồi ở trên giường xem tivi, tư thế lười biếng tùy ý.
"A! Anh vào bằng cách nào?" . .
Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc kêu lên, ngón tay vội vàng cầm chặt khăn tắm, sợ nó bỗng nhiên rơi xuống, cô biết mình bị chơi khăm rồi.
"Đi vào." Nam Cung Thần rất tự nhiên trả lời.
"Anh... Không phải anh nói không đi theo tôi sao?" Kiều Tuyết Nghiên tức giận chất vấn hắn.
Nam Cung Thần liếc cô một cái, "Tôi có nói sao? Sao tôi lại không nhớ rõ?"
"Mau đi ra ngoài! Tôi muốn thay quần áo."Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc truyện .com
Kiều Tuyết Nghiên không thói quen ở cùng một chỗ với Nam Cung Thần như vậy, cảm giác mình giống như con dê nhỏ tùy thời sẽ bị uy hiếp, rất nguy hiểm.
"Em có quần áo để thaysao?"
Nam Cung Thần không khỏi nhìn cô, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.
"Không cần anh quan tâm, nhanh đi ra ngoài!" Kiều Tuyết Nghiên tức giận nhìn anh.
"Xác định? Anh đã gọi điện thoại kêu người ta đưa quần áo tới, nhưng họ chỉ biết anh thôi." Nam Cung Thần cười đến rất gian trá.
Hết cách, Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể hung hăng liếc anh, vô lại chính là vô lại! Cho dù thay đi quần áo bên ngoài, bản chất trong người vẫn không thay đổi được.
Lúc sấy tóc, bởi vì một tay làm không được, Kiều Tuyết Nghiên liền buông lỏng tay phải đang cầm khăn ra, nhưng quên kiểm tra độ chắc của khăn, khăn tắm rớt xuống.
"Ách... Em là cố ý sao?" Nam Cung Thần không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thân thể xinh đẹp của cô.
"Sắc lang!" Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ ngồi xổm người xuống, nhặt khăn tắm lên tay chân luống cuống che ở trước ngực, hai gò má đỏ đến sung huyết, nhưng trong mắt lại hừng hực lửa giận.
"Anh thật sự không muốn phụ lòng em tặng cho anh cái danh sắc lang này." Nam Cung Thần bất chấp tất cả tới gần cô.
"A..ô.ô…ô”
Kiều Tuyết Nghiên bỗng nhiên khóc lên, những tích tụ trong lòng mấy ngày nay tất cả đều bạo phát, cô không phải là con ruột của ba mej, anh Đằng mới là con ruột, còn có mẹ đột nhiên qua đời...
Cô kiên cường rất lâu, cho rằng mình có thể chịu đựng đến lúc rời khỏi nơi đây.
Nhưng khi người đàn ông này khi dễ, cô cũng không thể nhịn tâm tình của mình nưa, thầm nghĩ phải khóc lớn một trận, phát tiết ủy khuất trong lòng mình.
"Này, đang êm đẹp em khóc cái gì?" Nam Cung Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, lập tức có chút bối rối.
"Anh khi dễ tôi,mấy người đều khi dễ tôi..." Kiều Tuyết Nghiên nghẹn ngào khóc ròng nói.
"Anh khi dễ em khi nào? Khăn tắm là chính nó rơi xuống đó! Anh dù có sắc tâm cũng bị vẻ mặt của em làm cho sợ rồi!" Nam Cung Thần thở dài.
Kiều Tuyết Nghiên tức giận hung hăng đánh vài cái trên người anh, "Chính là anh khi dễ tôi, ô ô..."Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc truyện .com
Nam Cung Thần nhíu mày, trước kiachỉ cần phụ nữ rơi nước mắt, anh nhất định sẽ biến mất càng xa càng tốt, nhưng tình huống hiện tại anh khẳng định không đi được.
Cánh tay dài kéo cô lại, ngón tay thành thạo giúp cô buộc lại khăn tắm, vừa mới bắt đầu Kiều Tuyết Nghiên vẫn giãy giụa, cho là anh muốn làm gì với mình, nhưng theo thời gian dần qua mới phát hiện anh chỉ là đơn thuần giúp mình quấn chặt khăn tắm, bất cứ hành vi chấm mút gì cũng không có.
"Đừng khóc, thật giống con mèo nhỏ."
"Ô ô..." Kiều Tuyết Nghiên dứt khoát đem nước mắt nước mũi toàn bộ quét lên âu phục xa xỉ của anh, khóc rất khổ sở, rất tận hứng.
Nam Cung Thần cảm giác được áo sơ mi trước ngực đã ướt đẫm, làn da mềm mại kề cận, truyền đến cảm giác mát lạnh, người nào đó như con mèo nhỏ xù lông, quét qua quét lại, khiến trong lòng anh rung động.
"Ngoan, khóc cũng là một loại giải thoát." Anh ôn nhu vỗ vỗ lưng của cô.
Nước mắt của Kiều Tuyết Nghiên nước vỡ đê, khóc như mưa xối không ngừng, Nam Cung Thần cũng không chê cô, tùy ý cho cô phát tiết đủ.
Thật lâu, tiếng khóc trong phòng mới dần dần nhỏ lại, chỉtiếng nức nở nhẹ nhàng.
Nam Cung Thần dịu dàng hôn lên mí mắt của cô, hôn lên giọt nước mắt, để ý cẩn thận như vậy, giống như báo vật vô giá, khiến cho Kiều Tuyết Nghiên có một cảm giác được quan tâm, cưng chiều.
Bầu không khí rất ấm áp, rất mập mờ, đến khi lúc môi hai người sắp đụng vào nhau, một trận tiếng đập cửa âm ĩ đánh thức hai người, Kiều Tuyết Nghiê gần như là lập tức đẩy người ra, không dám tin bụm hai gò má nóng rát của mình, vừa rồi nhất định là cô điên rồi, bằng không thì làm sao sẽ tự nguyện hôn môi với anh?
Nam Cung Thần rất tức giận đứng dậy mở cửa, bầu không khí thật tốt! Cứ như vậy bị tiếng gõ cửa chết tiệt...cắt đứt, thật sự là đáng giận!
"Ngài khỏe chứ, xin lỗi đã quấy rầy, đây là đồ của phu nhân mà ngài đã đặt, xin ngài kiểm tra và nhận." Phục vụ ở ngoài cửa rất kính cẩn nói, thấy sắc mặt anh như vậy, liền biết mình tới không đúng lúc.
"Ừ, cám ơn." Nam Cung Thần đơn giản ký tên.
Đóng cửa lại, anh bất ngờ phát hiện Kiều Tuyết Nghiên đã đi vào phòng tắm, cố ý trêu cô: "Con mèo nhỏ, vẫn trốn ở bên trong khóc sao?"
"Anh là con mèo đen lớn!" Kiều Tuyết Nghiên bỗng nhiên từ bên trong đi ra, khuôn mặt vẫn còn đỏ.
"A... Em không biết con mèo nhỏ cùng con mèo đen lớn là một đôi sao?" Nam Cung Thần trêu tức cười nói.
"Qủy mới là một đôi với anh, không chút đứng đắn, đưa quần áo cho tôi”
"Quần áo sẽ đưa cho em, nhưng không phải là hiện tại."
"Anh… Lưu manh! Sáng mai tôi sẽ lên máy bay, tôi phải về sắp xếp hành lý." Kiều Tuyết Nghiên tức giận trừng anh.
"Anh cảm thấy chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện."
Kiều Tuyết Nghiên mím môi, "Không có gì để nói hết, chúng ta vốn là không phải cùng một loại người, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay."
"Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay?" Ánh mắt Nam Cung Thầ sắc bén nhìn cô.
"Không sai! Tôi chỉ là người qua đường trong cuộc sống của anh mà thôi, không được bao lâu anh sẽ quên tôi, mà tôi, cũng sẽ quên anh." Kiều Tuyết Nghiên nói rất kiên quyết.
Nam Cung Thần không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, "Chẳng lẽ đêm đó em rời khỏi Thụy Sĩ cũng nói như vậy với người đàn ông khác?"
"Không có, bọn họ so với anh thân sĩ hơn, rất biết điều rời đi, không cần tôi nhiều lời."
Kiều Tuyết Nghiên cũng không muốn giải thích, dứt khoát nói tiếp lời anh, càng hàm súc tỏ vẻ anh là tên vô lại, đuổi cũng không đi.
"Phải không? Nếu đã như vậy, vậy có lẽ em đã thân kinh bách chiến, vẫn quan tâm đến đêm nay sao?" Nam Cung Thần cười đến rất tà ác, trò mè nheo đó của cô trong mắt mình căn bản là không đáng giá được nhắc tới.
"Đêm nay tôi... Không có hứng thú." Kiều Tuyết Nghiên thấy anh cười mà cả người sợ hãi.
"Không sao, anh sẽ làm cho em hứng thú, cam đoan em sẽ rất hài lòng." Nam Cung Thần cười đến rất nhộn nhạo.
Kiều Tuyết Nghiên bị lời nói trần trụi của anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, cô không thể không thừa nhận, bản thân ở phương diện này xa xa không phải là đối thủ của Nam Cung Thần, rất nhanh liền bại trận.
"Không cần!” Cô cắn môi.
"Là không cần hay không dám?" Nam Cung Thần cười đến rất muốnăn đòn.
"Không, cần!" Kiều Tuyết Nghiên nghiến răng nghiến lợi.
Nam Cung Thần chợt nhếch môi mỉm cười, từng bước ép sát, ép tới cô không còn đường lui, cô liền lên tiếng nói: "Anh đã nói sẽ không khi dễ tôi."
Những lời này thành công chọt trúng tâm Nam Cung Thần, hắn thừa nhận bản thân đã động tâm với Kiều Tuyết Nghiên, nhưng anh vẫn khong ác tới mức bó buộc một người phải đi vào khuon khổ, giữa nam nữ theo lý thì ngươi tình ta nguyện mới đúng.
Anh lui về sau hai bước, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Anh ra ngoài chờ em, mười phút thay xong quần áo, anh đưa em về."
Dứt lời, liền đi ra.
Kiều Tuyết Nghiên cả người mềm nhũn dựa ở trên tường, trái tim như đang đánh trống "Thùng thùng thùng", cô không nghĩ tới Nam Cung Thần sẽ cứ như vậy buông tha mình, đơn giản đến làm cho cô hoảng hốt.
Mười phút sau, cô thay đồ xong ra ngoài, Nam Cung Thần giữ đúng lời hứa đưa cô về nhà, trên đường đi hai người nửa câu cũng không có nói, bầu không khí nặng nề làm cho người khác hít thở không thông.
Lúc xuống xe, Kiều Tuyết Nghiên nói: "Cảm ơn."
"Không cần." Nam Cung Thần rất nhanh quay đầuxe, vội vã mà đi, biến mất trong bóng đêm.
Về đến nhà Kiều Tuyết Nghiên gọi điện thoại cho bạn tốt Nam Cung Dao, hai người hàn huyên gần một giờ mới cúp máy, đêm dài đằng đẵng, cô lẳng lặng thu xếp hành lý, không một chút buồn ngủ.
Sáng hôm sau, bốn người Nam Cung Dao đều đến tiễn cô, duy chỉ có Nam Cung thần không thấy đâu.
Kiều Tuyết Nghiên không thể không thừa nhận, trong lòng cô vậy mà có một chút buồn bã, lập tức an ủi bản thân: Anh với mình không có chút quan hệ, dựa vào cái gì đến tiễn mình?
Là chính mình tuyệt tình trước, trách anh sao được?
Vốn là chuyện không thể nào, cớ gì phải cố chấp đây?
****
Một năm sau.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào Tư, Đằng Cận Tư gần đây có rất nhiều việc, ban ngày có công việc, buổi tối phải về nhà chơi với con trai và con gái, quả thực chính là thiếu phương pháp phân thân mà.
Vừa vặn công ty có một hạng mục phải lưu lại Thụy Sĩ, vốn là cần anh tự mình ra mặt xử lý, nhưng anh thật sự là không có thời gian.
"Nam Cung, chuyện bên Thụy Sĩ liền giao cho cậu toàn quyền chịu trách nhiệm."
"Ừ, tôi nhất định sẽ làm tốt." Nam Cung Thần gật đầu đáp.
-------------------------
TRUYỆN CỰC HAY MỚI RA CHO CÁC BẠN NÈ ^^ : Tình nhân bí mật của thiếu tướng: Bảo bối, đừng chạy - Diệp Phi Dạ
Bình luận facebook